Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

HÃY ĐỢI ANH EM NHÉ!

0 nhận xét
Lời cuối cùng đó anh nói với em tại phi trường như đặt thêm hòn đá nặng vào lòng anh níu giữ chân anh đừng đi. Nhưng rồi anh cũng chỉ biết quay lưng, muốn bước thật nhanh vào phòng chờ để khỏi thấy những giọt nước mắt em rơi và cũng là để ngăn những giọt nước mắt anh rơi. Anh biết em buồn nhiều lắm.
Chúng ta yêu nhau từ cái ngày là tân sinh viên bỡ ngỡ đến nay tuy mới 2 năm nhưng trong anh em dường như đã là cả cuộc sống. Một cuộc sống luôn rực rỡ sắc vàng như những cánh hoa hướng dương em đem theo tiễn biệt anh – loài hoa mang tên em.
Hôm đó trời vẫn nắng đẹp đến lạ , gió hiu hiu thổi càng làm em thấy buồn. Ngồi trên xe cùng anh em chẳng thể nói gì. Vài giờ nữa thôi anh sẽ đi thật rồi mang theo bao hoài bão ước mơ, mang theo cả trái tim em. Chàng ngốc của em sẽ ở phương trời xứ lạ. Ngày anh nói anh sẽ đi du học, em thật khó chấp nhận. Đêm về em đã khóc thật nhiều, tự đặt ra cho mình những câu hỏi rồi cố gắng tự trả lời: Anh sẽ xa mình ư? Anh có còn yêu mình không khi quyết định vội vàng như vậy? Đến con bạn thân cũng chẳng chịu buông tha "mày để ổng đi thật hả?".

Càng nghĩ em càng giận anh, sao anh không nói cho em sớm hơn, dẫu rằng không thay đổi được gì nhưng ít ra em còn có thể chuẩn bị. Cứ nghĩ rằng cuộc tình chúng mình kết thúc như vậy lòng em như có những mũi gai cào xé. Nhưng ngày tiễn anh đi em biết mình đã trách nhầm anh thật rồi. Đằng sau khuôn mặt cứng rắn kia cũng là một trái tim yếu mềm để rồi sau lời chào từ biệt còn là những giọt nước mắt của anh. Em cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng cũng khóc như một đứa con nít khi nhìn anh bước đi mà chẳng thể nói thêm lời nào. Em tự trách mình sao lúc đó không hét thật to "em yêu anh" để bây giờ lại một mình tự kỷ. Anh nói hãy đợi anh, em coi đó là lời hứa và sẽ tiếp tục sống tốt chờ ngày anh về.

*

Những ngày tháng đầu tiên xa quê hương, xa gia đình, xa em dù ở đâu cũng thật khó chịu. Anh phải quen với những buổi sáng sớm lên giảng đường cùng cái rét cắt da mà không có tiếng chuông đánh thức em gọi. Em biết đấy anh sợ rét lắm, những cơn gió mùa đông bắc đất nước mình vẫn còn hiền lành chán, chẳng thế mà chiếc bao tay em nhét cố vào hành lý của anh lúc nào anh cũng đeo không dám tháo ra, cũng là để luôn nhớ về em. Còn nữa, mấy món ăn lạ bên này thật kinh khủng, chúng làm anh ngốn gần hết lọ Becberin chỉ trong vòng một tuần, có lẽ chúng biết anh là kẻ "xấu bụng". Nhưng rồi tất cả cũng sẽ qua thôi, anh sẽ quen với cuộc sống năng động bên đây. Thích ứng với anh không khó nhưng điều anh lo nhất vẫn là ở múi giờ thứ 7 kia có người đang nhớ về anh mà buồn tủi một mình.

Anh ở nơi đó chắc rét lắm, tối qua nói chuyện qua điện thoại dù cố dấu nhưng em biết anh bị cảm rồi. Đừng cố tỏ ra "phong trần" như ở nhà kẻo ốm nặng thêm. Trời lạnh anh nhớ mặc ấm nhé, nếu bị sụt sịt thì nhớ uống thuốc chứ đừng để "tự nó khỏi" sẽ hại người đó. Anh đừng lo cho em, đứa con gái mít ướt này lúc xa anh trở nên kiên cường lắm. Chẳng còn nũng nịu bắt "ai đó" dắt qua đường cho kịp tuyến buýt, chẳng còn vòi vĩnh ai bắt dậy sớm đi hít khí trời thu buổi sáng trong khi đôi mắt vẫn chưa muốn dậy. Em đã trưởng thành nhiều phải không anh? Có lẽ xa anh là thử thách lớn nhất đời em, cũng là cơ hội lớn nhất nữa. Cơ hội gì ư? Cơ hội dùng " phép thử" anh ạ!

Mỗi khi tan lớp sớm anh ngồi trong khuôn viên trường nhìn những cặp đôi ôn bài mà nhớ em quá. Ngày xưa, có những tiết trốn học ra ngoài, mình hay ra ngồi dưới những tán bằng lằng và 'kể xấu' mấy thầy cô giáo khó tính nhất khoa và tất nhiên không thể thiếu tiết mục em ca ngợi vẻ handsome của thầy trợ giảng. Em – cô bí thư của lớp thật chẳng gương mẫu chút nào, lúc nào cũng bắt anh phải tham gia mấy trò tinh quái do em bày ra. Hôm 20/10 năm đầu tiên, anh tham gia trò chơi bồ câu đưa thư bằng miệng cho...em. Lần đầu gần em đến thế mặt anh đỏ gay, thế mà em vẫn hồn nhiên đưa tiếp thư cho con "bồ câu khác". Sang bên này ít bạn bè, nhớ lại những khoảng thời gian đó lại càng cảm thấy quý báu.

Sáng nay nhìn lịch đã một năm xa anh rồi. Vẫn tiếng chuông báo thức quen thuộc nhắc em dậy đúng giờ. Vẫn chiếc xe buýt ngày nào đưa em đến trường, chỉ có điều nó được làm mới to hơn, đẹp hơn. Và vẫn vắng bóng anh trên suốt con đường dài mà em đã thuộc đến từng số nhà. Năm anh đi trời bắt đầu vào thu còn năm nay thu đến sớm hơn thì phải. Lá vàng rụng nhiều phủ kín khu vườn nhỏ trước cổng trường, em bước qua cũng chỉ kịp nhìn có thế. Chuông vào giờ, mọi người ai cũng vội vàng. Năm cuối bận bịu với bài vở, luận văn em có ít thời gian nhớ anh hơn, chắc vì thế mà thời gian trôi đi nhanh đến mức em không kịp cảm nhận. Anh mail về nói rằng bây giờ cũng bận lắm các giờ lên lớp và ngoại khóa lấy hầu hết thời gian trong ngày của anh. Em biết, em cũng đoán được từ những cuộc điện thưa dần, hay những cái mail viết vội. Hãy cố lên anh của em!

Cái rét chẳng còn làm anh thấy sợ nữa vì những buổi dã ngoại ngoài giờ của trường như luyện thêm cho anh sức chịu đựng. Và một trong những chuyến đi đó anh gặp Huyền một cô bé người Việt kém anh 2 tuổi chắc cũng mới sang, trông còn bỡ ngỡ lắm. Cô bé dễ thương nói giọng Nghệ An làm anh cảm giác thân quen quá. Ở đây ít gặp người Việt, được nghe tiếng Việt không phải từ chính miệng mình nói ra thật là thoải mái. Cô bé đó cũng nhí nhảnh như em, đôi mắt to tròn cùng với mái tóc dài "hàng độc" làm bao chàng Tây phải ngoái nhìn. Anh không nói với em về Huyền sợ em lại buồn. Con gái mà biết nhiều chuyện lại nghĩ linh tinh và thế là có một bí mật nho nhỏ giữa anh và em.

23 tuổi rồi vẫn một mình sớm hôm đi về nhiều lúc em thấy tủi thân. Những cuộc vui chơi của lớp tất nhiên không thể thiếu bí thư như em rồi, nhưng em lúc nào cũng xin về sớm với những lý do ngớ ngẩn tự nghĩ ra, bởi sau những lúc hò hét ăn chơi ai cũng có cặp của mình. Họ cùng nhau trò chuyện, đi chơi riêng và đưa nhau về. Em thấy mình lạc lõng. Nếu những lúc đó có anh thì...

Huyền bây giờ chuyển về trọ gần chỗ anh, bọn anh tìm ra khá nhiều điểm chung không chỉ riêng về Quốc tịch. Cô ấy giỏi tiếng Anh, anh giỏi hơn về chuyên ngành nên có thể cùng giúp đỡ nhau nơi xứ người. Em biết không Huyền rất giống em đó, người con xứ Nghệ nấu món canh chua ngon như mẹ anh. Đôi găng tay anh mang sang hôm nào đã rách hết đầu ngón, Huyền đã giúp anh khâu lại. Cái thành phố rõ nhiều thắng cảnh vậy mà nếu không có Huyền anh chắc chỉ biết đến giảng đường và cái phòng nhỏ chục mét vuông của anh mà thôi. Đôi lúc cũng nên nghỉ ngơi cho thoải mái. Em vẫn thường khuyên anh thế còn gì.

Bài luận văn của em phải sửa khá nhiều lỗi, chỉnh đến lần thứ 3 vẫn chưa được. Thầy giáo hướng dẫn cũng thật khắt khe, em phải đành chỉnh lại đúng ý thầy. Một ngày theo thói quen em check mail đến chục lần. Có mail mới, là của anh. Lâu lắm mới thấy anh gửi ảnh. Trông anh có vẻ béo ra so với tấm gửi cách đây một năm nhưng sao anh lại đứng gần cô gái trẻ kia với cử chỉ thân mật thế, lại còn dòng chữ viết mờ bằng tiếng Việt "Em yêu anh". Linh cảm của người con gái cho em biết có gì đó không ổn. Em thấy mình bị lừa dối. Sao anh lại gửi cho em những bức ảnh như thế, chẳng nhẽ để cho em biết anh "sống tốt" thế nào? Thì ra lâu nay đúng là anh đang "bận...". Em cưới nhếch mép trách mình là con ngốc và chẳng thèm mail lại hỏi han anh này nọ. Tất nhiên rồi, em đã ghen, có lẽ đó là điều duy nhất để em giải thích được những ấm ức trong lòng lúc này. Em vẫn cố sống tốt khi thiếu anh chỉ bởi vì lời hứa anh đã nói tại phi trường. Bây giờ em còn biết tin ai, biết dựa vào đâu để sống tiếp.

Tối hôm đó anh giật mình khi thấy có một mail lạ được gửi cho em, nhưng người gửi không phải anh. Những tấm ảnh đó chỉ là buổi đi chơi bình thường với Huyền cuối tuần trước. Huyền đã nói lời yêu với anh, nhưng anh đã có em. Em biết mà, trong trái tim anh em mãi là người con gái đầu tiên và duy nhất. Huyền đối với anh chỉ là cô em gái nhỏ. Nhưng làm sao anh có thể giải thích về cô gái đó cho em hiểu bây giờ khi anh vẫn chưa một lần kể về Huyền cho em nghe trong bất kỳ bức mail nào. Anh nghĩ là khồng cần thiết nếu ta tin tưởng nhau. Nhưng sau những bức ảnh đó em vẫn lặng im, điều đó làm anh thấy sợ.

Anh đã gọi điện cho em nhiều lần nhưng em vẫn nhất quyết không nghe. Bức tâm thư anh gửi được em cho vào thùng rác ngay mà không cần suy nghĩ, để rồi lúc nguôi ngoai em lại ngồi bới đống thư rác tìm cho bằng được mail anh. Em đã khóc nhiều khi đọc lá thư đó, bản chất mít ướt trong em lại trỗi dậy. Em có nên tin những điều anh viết trong thư, em có nên đặt niềm tin vào anh một lần nữa. Em thật sự mệt mỏi rồi.

Em vẫn không trả lời dù anh đã dồn cả trái tim anh vào lá thư đó. Anh chẳng còn nghĩ được gì khi chúng ta bây giờ xa cách nhau không chỉ về địa lý. Anh, theo những đứa bạn học thì "gầy te tua", cũng chẳng màng gì đến sách vở, chẳng muốn gặp ai kể cả Huyền. Anh chỉ ngồi và đợi tin em. Quãng đường dài kia em đã đợi, vậy hãy tiếp tục đợi và tin anh. Anh biết em cần chút thời gian, nhưng nhanh lên em nhé, anh cũng cần có niềm tin của em để tiếp tục.

"Đừng vì một bức ảnh mà nghĩ linh tinh..." - con bạn chí cốt phán một câu xanh rờn và rồi còn bao nhiêu điều nó ba la bô lô khuyên em nghĩ lại. Em cũng hy vọng tất cả những điều đó chỉ là "đùa". Nhưng sự ích kỷ của con gái luôn thúc dục em rằng chẳng có lý do gì anh lại đùa kiểu đó. Anh không phải là người thích đùa, người đó phải là em mới đúng.

Anh không biết nói gì nữa ... Anh đang nhớ và đợi tin em.

Huyền - cô gái đó đã gửi thư để xin lỗi. Cô ấy nói không thể nhìn anh tự làm khổ mình như vậy. Cô "em gái" đó của anh chắc còn hiểu anh hơn em. Em lại trách nhầm anh rồi. Lòng dạ đàn bà thật nhỏ hẹp.

Em có biết anh vui thế nào không khi nhận mail của em. Chỉ ba từ thôi "Em xin lỗi" là anh đã hiểu hết. Huyền cũng đã nói chuyện với anh. Anh không trách em. Huyền ạ ! Cô em gái bé nhỏ của anh, sẽ sớm thôi một nửa của em sẽ xuất hiện. Còn một nửa của anh vẫn mãi đợi anh ở múi giờ thứ 7 kia.

...

*

Trời lại sang thu, đã ba năm rồi mùa thu Hà Nội khoác lên mình những chiếc áo mới. Hôm nay giữa trời thu đó, bước qua con đường xưa, con đường vắng bóng anh, em chợt thấy phép thử của mình đã đúng. Đúng là "nếu cho ta lựa chọn lại chưa chắc ta đã chọn khác đi". Ba năm trước em đã chọn anh. Anh đã chọn ra đi. Nhưng cho đến bây giờ sự lựa chọn đó vẫn là một kết cục có hậu. Hôm qua em quyết bỏ cả nửa tháng lương để tậu cho mình bộ cánh ra trò bởi lẽ ba năm rồi người mà em mong đợi nhất mới quay về. Con bạn đi cùng cũng tỏ vẻ sốt ruột vì hết bộ này bộ kia mang ra mà vẫn chưa vừa lòng thượng đế. Em sẽ phải thật đẹp trước mặt anh, trước mặt bố mẹ anh. Em đã mất ngủ cả tuần khi biết tin anh về. Niềm vui như được nhân đôi khi em thi đỗ cao học nữa. Em không muốn chỉ là cử nhân quèn khi người yêu mình đã làm Tiến sĩ . Chàng Tiến sĩ ngốc của em cuối cùng thì em đã đợi được ngày đó.

Ba năm rồi em thay đổi nhiều quá. Trong chiếc váy màu chanh được thiết kế đơn giản cùng đôi giầy cao gót trông em chững trạc và xinh đẹp hơn. Cái không thay đổi duy nhất là đôi mắt tinh quái dù được trang điểm khá kỹ. Và vẫn những bông hoa hướng dương vàng rộ em trao anh mà nước mắt lại tuôn dài. Ngốc ạ, đâu phải xa nhau nữa. Anh đã về rồi.
ST

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM

0 nhận xét

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn: "NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM"


Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn đến gai người. Cảm giác khi mở mắt ra càng trở nên hoang hoải, chống chếnh.

Có người nói "Con người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi thức dậy". Linh thấy đúng quá chừng. Trong đầu dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ, tay chân bải hoải, mụ mị cả đi. Muốn bật dậy nhưng đầu nặng trĩu, quay cuồng bởi những suy đoán. Màn máy tính bật sáng, online một cánh vô thức. Đèn báo có thư đến.

"Linh à!

Hải Anh đi rồi, hai ngày trước. Anh phải đi thôi để giải thoát có thế em mới không tiếp tục chịu tổn thương.

Anh yêu em đó là sự thật, nhưng anh không được lựa chọn. Nếu không đi anh sẽ nổ tung mất, vì lo lắng cho anh, cho em và...cho cô ấy.

Hải Anh – đó là một dòng chảy khác với những dòng chảy thông thường. Nếu là nước, gặp đá nó sẽ luồn qua khe mà chảy, nhưng một dòng nước trườn qua đá, quăng mình từ trên cao xuống để bọt tung trắng không trung, đó mới là Hải Anh. Cô ấy như một cây mầm lách ra từ khe đá để sống, cô độc và thách thức. Bản thân cô ấy không thể làm khác được.

Ai sinh ra cũng có số mệnh. Theo lẽ thường, ai cũng có một bàn tay để nắm lấy khi yếu mềm. Nhưng số mệnh của Hải Anh mãi không thể nắm được bàn tay dành cho mình.

Nếu có thể gần Hải Anh, anh tin em cũng làm như anh bây giờ. Với một cô gái trẻ nếu có một đời sống nội tâm phiêu linh, một tâm hồn tha hương mãi không thể có bến đỗ: Đó là một số phận bất hạnh.

Nếu anh yên tâm về bên em tức là anh độc ác với cả ba chúng ta. Hải Anh cũng giống như em, không yêu cầu ở anh bất cứ điều gì. Nhưng chính vì vậy anh càng cần phải có trách nhiệm với cả hai. Cô ấy chỉ còn hai tháng nữa thôi. Anh muốn hai tháng cuối cùng, cô ấy được sống như lẽ thường một người con gái bình thường được hưởng.

Yêu em!"

Linh thấy hình như mình đang mơ bị rơi từ một tầng cao, rơi mãi, rơi mãi vẫn không chạm được tới đáy. Toàn thân ngập đầy cảm giác chênh vênh như phóng xe từ một con dốc cao với tốc độ lớn.


NẮM GIỮ MỘT TRÁI TIM


Căn hộ với giàn hoa tigôn xanh mướt lá ngoài ban công vẫn ấm sực mùi của anh. Tàn thuốc hút dở bị dập vội, túi thức ăn cho cá vẫn mở, đặt ngay cạnh bể. Bản thiết kế anh bảo hai hôm nữa phải giao nộp còn vẽ dở. Chiếc áo sơ mi kẻ Linh nhắc anh thay hôm qua còn treo trên mắc phòng tắm chờ giặt. Tất cả đều im lìm, yên lặng.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy một cuộc sống bình thường sẽ tiếp diễn vào ngày hôm sau. Nhưng chủ nhân của nó giờ biến mất, như kết quả của sự thôi thúc đột ngột không thể cưỡng lại.

Người đi dù chưa biết phải đi đâu nhưng ít ra còn có một mục tiêu cụ thể để kiếm tìm, đeo đuổi. Còn người ở lại, có nơi để đi, có nhà để về nhưng vô định đến đáng thương. Làm sao để tiếp tục, làm cách nào để vượt qua? Linh không hiểu, không làm cách nào để có thể đồng cảm với kiểu yêu của anh với mình, kiểu nhớ thương, hoài vọng với một miền xưa cũ vốn biết chắc sẽ chỉ có khổ đau.

Hải Anh là điều gì trong tim anh? Vết thương có thể lành, nhưng còn vết sẹo nó để lại mãi không thể mất đi được sao?

Nhớ lần đầu tiên gặp Hải Anh, cô linh cảm người con gái này sẽ là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời mình.
*

Phòng hát ồn ã tiếng nhạc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng tiếng cười, ào ào chào hỏi qua quýt rồi nhanh chóng hòa vào cuộc vui như thể chào hỏi giữa họ là quá khách sáo và xa lạ. Anh sôi nổi, nhiệt thành khiến sự xuất hiện của Linh bớt lạc lõng, thậm chí là gây chú ý.

Anh luôn như thế, nhẹ nhàng đủ để Linh thấy được yêu thương, mạnh mẽ đủ để Linh thấy mình nhỏ bé. Một niềm tin chắc chắn rằng anh đến với Linh là kết quả của sự suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm. Cô tự thấy mình xứng đáng nhận được tình yêu đó sau hai năm chờ đợi.

Nhiều lúc nghĩ lại, Linh chẳng biết mình dũng cảm hay là ngốc nghếch. Chỉ chờ thôi chứ không hy vọng, như thể không làm khác được, không quên nên phải nhớ. Đơn giản vậy thôi!

Cửa phòng chợt mở, ánh sáng ùa vào ôm gọn một dáng người nhỏ nhắn, theo sau là Nam – bạn thân của anh. Ai cũng ồ lên, tiếng hát im bặt. Mọi người chào đón bằng tất cả sự vồn vã.

Anh chàng đang nghêu ngao hát nói luôn vào mic: "Oa, Hải Anh hả, muốn con gái lớp này tức điên lên vì ghen tỵ hay sao. Bạn ngày càng xinh đấy nha."

Một luồng điện xẹt qua làm đầu Linh đông cứng lại, cánh tay đang ôm trong lòng khẽ giật lên bất ổn. Thì ra đây là Hải Anh, người con gái khiến trái tim anh đóng băng trước tình cảm của Linh suốt hai năm. Bức vách vô hình, Linh luôn mơ hồ nhận thấy giữa mình và anh đang hiện diện rõ ràng trước mắt. Chưa khi nào sự im lặng của anh lại làm Linh nhói buốt đến thế.

Chị ngồi ngay phía đối diện, bàn tay với vết sẹo dài hiện ra trước mặt anh. Trong mắt anh, chẳng thấy gì khác ngoài nỗi nhớ nhung kìm nén. Thoáng thấy ngón tay anh khẽ ẩn sâu như muốn siết chặt thêm nữa.

Trong khoảnh khắc, Linh thấy mình không còn tồn tại nữa.

- Lâu rồi mới gặp, Trung khác quá! – Chị khẽ nhoẻn cười. Ánh nhìn kia sao dịu dàng quá đỗi và nụ cười thì...

Ký ức trong Linh ùa về. "Em có biết là lúc cười trông em tuyệt lắm không, thêm chiếc răng khểnh nữa thì hoàn hảo". Anh nói với vẻ si mê lộ liễu khiến tim Linh như muốn tan chảy. Cô vui đến mấy tuần sau, ngày nào cũng ngồi trước gương và cười một mình, ngắm một mình.

ngồi cười một mình

Giờ Linh mới hiểu đó không phải là một lời khen, đúng hơn nó là niềm khao khát, nỗi nhớ nhung, mong tìm lại hình dáng cũ của một người chưa bao giờ cũ trong anh – kể cả khi đã yêu Linh. Ngay cả Linh cũng thấy mềm nhũn trước nụ cười ấy, huống chi... Không thể phủ nhận chị sở hữu một nụ cười nhiều người phải mơ ước. Nó bao chứa một nét cuốn hút lạ lùng.

Lòng Linh ngợp lên những cảm xúc xáo trộn, vừa muốn rời khỏi nơi đó, lại vừa muốn ở lại để xác định rõ một điều, một điều kể cả khi ngủ cô vẫn miên man tự hỏi.

Bất thần, bàn tay với vết sẹo dài trên mu bàn tay lướt sang phía Linh, đôi mắt mở to. Linh nhìn thấy trong đó có điều gì rất tối, nhiều u uất được gửi đi trong ánh nhìn. Chị thoáng ngỡ ngàng sau lời giới thiệu của anh về Linh. Nhưng trong tích tắc, miệng chị lại mở rộng:

- Trung à, cuối cùng cũng có người trói được chân rồi.

- Em thật xinh. – Quay sang Linh, chị nói.

Bất giác tay Linh bị siết chặt suýt nữa bật lên thành tiếng. Chị vội thả ra, hơi thảng thốt giống như nhận ra mình vừa làm một việc vô thức.

Nam ghé sát lại và chị bị cuốn đi, hoà vào câu chuyện của mọi người. Nam quan tâm đặc biệt đến chị, Linh nhận rõ điều đó khi anh khẽ gỡ ly rượu trên tay chị xuống, khi anh cúi thật thấp xuống tóc chị, và cánh tay luôn trải rộng trên thành ghế phía sau. Có lúc mái đầu chị ngã ra sau, tóc xõa kín bàn tay anh.

Vẻ si mê lộ rõ trên mặt, trong mắt Nam. Còn chị dường như cố tình không bận tâm đến điều đó, buông lơi hành động mà vẫn tạo ra sự lạnh lùng cần thiết, một sự lả lơi thông minh.

Tan tiệc, anh đưa Linh về, tới nhà, anh bị bố Linh giữ lại. Bố quý anh. Nhìn anh cười tiếp chuyện bố, Linh chỉ muốn oà khóc. Vừa phải làm vui lòng Linh, vừa khổ sở đè nén nỗi nhớ đến khắc khoải một người, nghĩ vậy lòng Linh như muốn thắt lại.


Tiễn anh ra ngõ, Linh cố cười:

- Hôm nay em rất vui, bạn anh ai cũng dễ gần, chị Hải Anh...

- Anh xin lỗi. Anh cần một chút thời gian nữa.

- Anh đừng áy náy. Bao lâu nữa em cũng chờ, chỉ cần anh được sống thoải mái.

- Anh cũng không muốn như thế này mãi. Hai năm rồi, giờ mới gặp lại một lần.

- Lúc chờ xe, em tình cờ nghe thấy chị Hải Anh nói chuyện với bạn. Hình như chị ấy vẫn chưa yêu ai. Có phải anh còn...

- Không, ngay từ đầu đó đã là một mối tình bế tắc, không hy vọng rồi. Anh không...

- Em hiểu rồi. Không phải anh hy vọng mà là anh chưa yên tâm? Anh sợ rằng trong khi bên cạnh anh có một người để chia sẻ thì chị ấy vẫn chỉ một mình?

Chưa dứt câu nước từ đâu kéo nhau dâng đầy trong mắt. Anh khóc – không có nước mắt, nhưng Linh biết anh đang khóc và đau hơn Linh nhiều lần.



Đó là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối cùng Linh gặp Hải Anh. Ngắn ngủi nhưng dấu ấn để lại dai dẳng đến mãi sau này.

Không đầy một tuần sau, Linh nhận được e-mail của anh. Vào một buổi sáng, khi vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ dài thấy mình bị rơi trong không trung vô tận, vô cùng.

Gió đêm lanh lảnh luồn thốc vào mớ tóc dày, những sợi tóc mới cắt quất vào má nghe rát quá chừng. Linh ngồi bó gối trên bậu cửa, khuôn mặt xanh bởi ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào.

Mỗi lần thấy tinh thần bất ổn Linh đều đi cắt tóc, như một cách tự "lên dây cót tinh thần". Trước đây, phương pháp ấy khá công hiệu. Thế nhưng, mái tóc chấm gấu áo cắt mãi giờ gần sát cổ mà mỗi lần cắt xong, chỉ thấy lòng thêm trống trải, lơ lửng như chiếc thuyền giấy bất định trên dòng nước miên man chảy.

Hai tháng kể từ ngày anh đi...

Hai tháng nhường chỗ cho hạnh phúc của một người được tỏa sáng và không biết bao nhiêu tháng ngày về sau để hàn gắn. Giờ này họ đang ở đâu, linh hồn ấy hòa vào núi rừng bạt ngàn hay chưa?

Hai tháng qua không biết anh có tìm được Hải Anh không, hay giờ này vẫn lang thang đâu đó mòn mỏi tìm. Lần cuối gặp, Linh nhớ anh nói: "Là cô ấy tình nguyện đi tới một nơi chỉ có rừng và núi. Một khi tâm hồn không muốn và không bị trói buộc thì việc ở đâu cũng như nhau thôi". Như thế làm sao anh gặp được tâm hồn ấy?

Hai tuần trước, gặp Nam, thấy anh buồn. Anh bảo sẽ vào miền Tây, công ty anh có chi nhánh trong đó, đi để mong nén được mối cảm tình đau đáu trong lòng.

Một ngày trước khi biến mất, Hải Anh nói sẽ mở lòng với Nam. Nhưng, cũng như Trung, chị biến mất trong khi mọi dấu hiệu cuộc sống đang diễn ra bình thường.

Nam bảo đáng nhẽ người đi tìm Hải Anh phải là anh, nhưng anh biết chỉ có Trung mới có thể kìm giữ và xoa dịu được tâm hồn cô ấy, từ trước đến nay vẫn thế, bao năm vẫn vậy. Căn bệnh Hải Anh mắc liên quan đến tinh thần, một dạng khác của trầm cảm, nhưng nguy hiểm như một loại ung thư.

Lúc chia tay, Nam nắm lấy vai Linh, chua chát nói: "Có những kiểu yêu dẫu biết rằng đau đớn nhưng vẫn không thể khác được. Ngay từ đầu, yêu Hải Anh, anh tự dặn lòng mình như thế, nhưng không sao níu giữ được vào tay mình. Trung là người có trách nhiệm, cậu ấy sẽ quay về, em phải tin như thế. Cố lên em à!"

Chưa bao giờ Linh để mình yếu mềm như vậy, cô khóc nức nở trong lòng Nam. Nam đi là Linh mất đi một điều gì đồng cảm, ít ra anh cũng là người ở lại, giống như Linh, đều là những dải đất hoang vắng ngóng đợi, chờ trông một cái gì không rõ, mơ hồ, nhàn nhạt đến điên người.

Nhiều đêm Linh lặp đi lặp lại một giấc mơ giống nhau. Cô thấy một dòng cát nhỏ từ trên cao, từng hạt từng hạt lóng lánh chảy vào tay mình. Những hạt cát mát mịn cọ sát vào lòng tay. Cát ngày một nhiều lên nhưng khi những ngón tay khẽ khàng khép lại thì chúng lại từ từ chảy tuột vào không trung và Linh giật mình tỉnh giấc thấy mặt giàn giụa nước mắt.

Yêu anh, Linh cảm giác như mình đang nắm cát trong tay, không dám nắm vì sợ nó đau, nhưng cũng không nỡ bỏ bởi sợ mình đau.

Nam đi, Linh phải trông thêm một căn hộ nữa, căn hộ của Hải Anh.

Lần đầu tiên bước vào thế giới của chị , Linh thấy thất vọng bởi ham muốn khám phá ngay lập tức tiêu tan. Căn hộ hầu như không có gì đặc biệt, nó đơn giản và lạ với một người con gái. Linh tìm khắp phòng cũng không moi đâu được một mảnh gương nhỏ. Phụ nữ càng đẹp càng thích soi gương, mẹ thường nói với Linh như vậy. Nếu đẹp như chị, Linh sẽ không chỉ gắn trong phòng mình một mà phải hàng chục tấm gương để quay đi hướng nào Linh cũng có thể ngắm được mình.

Chiều nay, chẳng hiểu sao cắt tóc xong Linh chạy một mạch đến căn hộ của Hải Anh. Nhìn những lọn tóc nhỏ từ từ rớt xuống, Linh bỗng thấy hờn giận một cách vô cớ. Tất cả đều từ chị mà ra. Linh muốn đập vỡ cái gì đó, muốn đốt cháy cái gì đó bừng bừng nóng lên trong người.

Trong phòng của chị, Linh thấy ớn lạnh. Dường như cái lạnh lẽo lẩn quất quanh đây từ rất lâu rồi, có thể ngay từ lúc chủ nhân của nó còn đi về nơi đây.

Bất giác, Linh nhớ tới khuôn mặt chị vào buổi tối trong lần gặp đầu tiên. Lúc chờ anh lấy xe, nhìn tới nhìn lui, bỗng thấy chị đang im lặng chăm chú vào màn hình điện thoại, khuôn mặt u tịch như một vệt dài xa vắng, buồn xa xăm, cảm tưởng như chỉ cần nhìn lâu một chút nữa thôi Linh khóc theo được.

Bầu trời bên ngoài sáng và rộng. Linh ngồi lặng như thế rất lâu. Chợt cửa sổ mở tung, gió mạnh dạn lùa vào như thể chờ sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi. Nghe thoảng tiếng leng keng rất thanh phát ra từ chiếc chuông gió treo trên khuôn cửa sổ. Chiếc chuông bé, chỉ như một ống tre mảnh, bên trong là sợi dây dài mảnh treo quả chuông, phía dưới gắn sợi duy băng đỏ như một tấm bùa cầu may. Tiếng chuông phát ra đều đặn, thanh thoát, từng giọt âm thanh khẽ khàng, mơn man cuốn lấy tâm trí Linh, xoa dịu cơn nóng bốc lên trong lòng.

Thời khắc cuối ngày bắt đầu đổ bóng. Không gian trở nên yên bình và thân quen quá đỗi, giống như căn phòng này là của Linh vậy, chẳng phải mỗi ngày Linh đều đến quét dọn, còn đội mưa đến vì chợt nhớ ra tấm ri đô phơi ngoài ban công chưa cất.

Và biết đâu, Hải Anh cũng thường ngồi như thế, tại chính chỗ Linh đang ngồi đây, lưng dựa vào cửa và hướng ra ngoài kia, mọi thứ đều tươi vui. Phải chăng đó là cách để chị vượt qua số phận buồn thảm, cô đơn từ lúc sinh ra, từng ngày từng ngày một, cho tới tận khi giã từ mọi thứ.

Linh ôm mặt nấc khan từng tiếng lớn. Cảm giác mất mát đột ngột trào lên dữ dội. Có khi nào chủ nhân của nơi này giờ đã thuộc về một thế giới khác? Có khi nào anh sẽ không còn quay lại?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần được chờ đợi là cuộc sống có ý nghĩa rồi. Làm chủ một trái tim không có nghĩa phải giữ trái tim ấy bên cạnh mình.

Có phải đó là cách mà Hải Anh nắm giữ trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua?

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

ĐAU LẮM ANH CÓ BIẾT?

0 nhận xét

Truyện ngắn: ĐAU LẮM ANH CÓ BIẾT?

Dòng facebook hiện lên từng chữ đang đâm vào quá khứ thương đau của chính bản thân. Đã hơn 2h sáng rồi mà tại sao không ngủ được vậy ? Trước kia mỗi đêm khi em nhắm mắt lại là kỉ niệm đẹp mỗi ngày anh dành cho hiện lên từng giấc ngủ thật ngon.Có làm gì có lỗi đâu mà anh lại nhẫn tâm đến như vậy? Giờ đây lại phải chịu đựng trong thân xác tàn tạ ư ....!
.....
....khóc làm gì thư ơi ?
...
Em ......
...
Buồn vì đã yêu anh quá nhiều...
....
Buồn vì con người anh " giả tạo " đến kinh ngạc
.....
Buồn vì khi thấy anh đi vô khách sạn cùng người con gái khác mà vẫn vô tâm nói với em là " Anh đang ngủ ở nhà " hix
....
....Nhưng
....
Chưa hết đâu.
....
Thất vọng lắm rồi ..
...
..vì trước kia anh đã từng cố gắng hết mình để chinh phục trái tim e mà đúng không ? Một đứa con gái mới bước lên tuổi 16 thì làm sao có thể biết anh đang tán tỉnh vì lí do nào đây ? Anh quá nổi , đẹp trai lại tay ga lượn vòng vòng nơi e học miết, rất nhiều người con gái dễ thương chung trường thích a mà sao lại không chọn mà tán ? Có lần đứa bạn nói anh thích e nhưng chỉ biết từ chối coi như không có gì xảy ra,vẫn vui chơi cùng đám bạn thân như mọi ngày rồi về nhà..Chính anh là người tìm đủ cách để tiếp cận e trong mọi hoàn cảnh, quan tâm từng tí một từng buổi sáng vẫn kè kè theo sau khi mẹ chở e đến trường, nhờ đủ friend lấy cho bằng được số phone để nhắn tin làm quen, trưa nắng tan học về bước chân ra khỏi ngôi trường Chu Văn An là đã thấy bóng dáng quen thuộc đó đứng chờ mình , trời mưa không bao giờ quên mua áo mưa cho e khi học thêm ra, chở đi ăn ,sắm đồ thật đẹp bất kì những lúc nào e muốn..và e đã yêu thật anh à ....!

ĐAU LẮM ANH CÓ BIẾT?

.... Nhớ từng cùng a đi dạo quanh con đường buôn mê nhộn nhịp, ôm chặt a lòng hạnh phúc nhiều lắm....a chợt nói :
....
- Thư ! Đừng ngại gì nha,rất cần có e bên cạnh nên a mới quan tâm như thế thôi...chứ thời nay đâu có thằng con trai nào rãnh mà bỏ thời gian ,bỏ tiền để chăm chút cho người con gái mình không yêu đâu đúng không ? Lúc quen a có phải nhiều đứa nói là " Đừng nên quen thằng đó nó đểu lắm chứ gì "
....
Dạ.Lúc đầu nghe vậy e thấy lo lắm,nhưng bây giờ tin quá luôn rồi nè hihi.....
....
A sẽ luôn bên e..yêu là tin người mình đang quen thôi.vì người ta không thích a quen e nên đi nói này kia á..kệ đi nha
....
Dạ...biết rồi chồng yêu...
.....
Lúc đó trái tim đã cảm thấy thương lắm vì sự miệt mài đêm ngày a đang thể hiện cho e thời gian qua...
....
...khi tình cảm đã thắt chặt theo dòng thời gian thì ngày trôi qua e cảm thấy yêu anh nhiều hơn , giống như chiếm 3/4 trong cơ thể sống rồi. Càng thương yêu thì càng lo lằng sợ mất a lắm....dạo này thấy a hơi thay đổi..hay đề cập đến vấn đề " nhà nghỉ " khi 2 đứa ở bên :
....
Thư vợ yêu..quen nhau cũng được gần 4 tháng rồi mà e cứ khó với anh là sao nhỉ ....mấy đứa bạn đi uống cafe ngồi tâm sự về bồ nó tuyệt vời làm a cảm thấy tủi thân thật...
...
Là sao hả anh ? E nhìn chăm chú vào khuôn mặt ....
...
Thì tụi nó thời nay muốn con gái yêu mày thật lòng phải đề cập đến vấn đề đó ngu vậy ! chứ nếu nó không cho có nghĩa tình thương dành cho mày còn kém lắm .nghe não lòng ghê....
....
Thôi anh nha...người ta khác e khác...e không thích như vậy đâu.. yêu e thật lòng thì a phải hiểu chứ.....
....
Hiểu gì...? Hiểu gì chứ ? Hay là e muốn để dành cho thằng khác......giọng a quát lên..lần đầu tiên e cảm thấy a nóng như thế....
..và rồi
...nước trong khoé mắt e đã rơi....
...
- Em thấy hơi mệt....Chở e về nhà đi..
...
Ừ về thì về cứ suy nghĩ đi e sẽ hiểu tại sao a nói như vậy....
....
...đến nhà tại Số.....Đường Lê Duẩn không còn " hôn lên má với những lời ngọt ngào như trước mà
.....
A quay mặt đi phóng xe thật nhanh làm e rất lo lắng , bước chân lên phòng quá nhiều suy nghĩ về lời nói lúc nãy, gọi cho a lại khoá máy là sao ? Hix...nhớ a nhiều lắm chồng ơi ? đêm đó đã khóc thật không thể kiềm chế được...
...
1 ngày...
....
2 ngày...
...
3 ngày trôi qua không thấy a liên lạc e như mất sức sống, chán nãn, học không thể vô chữ nào được..liếc nhìn điện thoại thấy tin nhắn từ số ( chỒng yêu ) hiện lên :
...
- A bị ốm rồi,tí e học chạy lên nhà a chơi, nhớ e lắm vợ yêu ..hix...
....
Lo quá.không yên được rồi e phải xin phép cô giáo dạy thêm để vội vàng chạy lên gặp anh...căn nhà số ....đường hẽm phan bội châu ,hình như không có ai ở nhà , e bấm chuông
...
Vô đi vợ yêu.. cả nhà đi làm hết rồi.! a nghỉ học mấy hôm nay vì ốm mệt đuối luôn đây...
...
A có làm sao không ? E lo lắm a biết chứ ?
....
( vì con gái khi yêu thật lòng mà...chỉ biết mong mỏi trong sự chờ đợi thôi)
....
Ừ chồng biết mà...nằm xuống với a tí...
...
Kéo tay xuống anh ôm e như chưa từng được yêu, cứ ngở sẽ chỉ dừng lại ở đó mà không đâu...a đang dần kéo từng mảnh vải trên cơ thể của người con gái đang dậy thì xuống, chỉ nói là nhớ e lắm anh mới rồi...cho a nhé.....e cũng chỉ biết im lặng để nước mắt trào ra trong kháng cự vô vọng...và khi đã xong rồi e đau,e khóc nhiều lắm a lại ôm e thật chặt ....
...
Vì anh yêu em quá nhiều..a nhớ em..a rất sợ mất e nên a phải làm như vậy vợ yêu à....a sẽ có trách nhiệm mãi mãi để e sống trong hạnh phúc...e đừng lo gì hết vợ thư yêu của chồng....
....
...Anh....hix....chỉ biết nhìn anh, ôm anh lúc này thôi ,nhanh quá...nhanh quá vậy hả anh ?

Nhanh gì đâu e..bạn a nó quen bồ nó một hai tuần là đã " trao " hết rồi..thời nay chuyện đó là bình thường vợ yêu à..mình như thế là hơi muộn rồi đó....
....
Sao anh lại nói như thế được lúc này...e đang đau lắm hix
....
Thôi mà..a thương yêu e nhiều mà...chụt...chụt...bám đôi môi thật chặt trên gò má đang rớm nước mắt của e không biết a đang nghĩ gì ,nhưng e sợ mất a lắm hix..đừng bao giờ bỏ e chồng ơi huhu
....
Vợ à..a biết mình cần làm gì mà hix...
....khuôn mặt a lúc đó hiền và tội lắm, chỉ biết ôm a thật chặt vào r ngủ thiếp đi....
....
....3h chiều e chợt tỉnh giấc trong vòng tay anh...ráng gượng dậy nhặt từng mảnh đồ sót lại trên nệm căn phòng vội mặc vào để chào a ra về ....
....
E có đau lắm không ? A chở e về nha...
...
Thôi a..e cố về được , ba mẹ sắp đi làm nên phải về nhà sớm....
.....
E nhớ là không được kể ai nghe chuyện này nha ,chỉ vợ chồng mình biết thôi nghe..
....
Dạ...e biết rồi a.. Hix
....
Về đến nhà chồng gọi đó...ráng lên phòng nằm nghỉ tí đi nha....aye nhiều lắm...
....
....Ra khỏi nhà a trong đầu e bộn bề suy nghĩ...biết thế thì đã không lên nhà rồi hix...nhưng lở trao cho a tất cả những gì e có không biết sau này a có làm được những điều như đã thì thầm bên tai tại căn phòng lúc nãy không....hix...lo lắng chỉ biết yêu ...yêu thương thôi, tự nhủ lòng có lẽ a sẽ yêu thương e nhiều hơn trước nhỉ ? về tới căn phòng thì điện thoại e reo lên :
....
... Vợ yêu về đến nhà chưa ? Thấy thế nào r e hix....
.....
Dạ...đau lắm ...như thế là mất " Rin " r đó hả anh ?
....
Thôi mà..đừng nghĩ gì nhiều e cố gắng nằm nghỉ tí đi....thương vợ nhất nhất luôn nè
....
...cÚp máy xong lại nằm hình dung có khi nào tương lai a lại bỏ e theo người con gái khác ? Hôm nay như thế đã đủ mệt___ đóng chặt cửa ráng nhắm mắt ngủ trong cơn mơ về a mà thôi.....
...
.............
Một tháng đầu sau cái lần đầu tiên ấy,vẫn là những buổi đón đưa e đi học về đúng như thường lệ nhưng chỉ có cái khác ít dẫn e đi dạo phố, đi ăn ,đi xem phim lãng mạng..v...v... như trước mà a tập cho làm quen BAR với " HoTel " nhiều hơn,cứ lấy lý do " trưa nắng đi ra đường đen da " mình kiếm chỗ nào nghĩ tí cho đở nắng, sợ a buông tay thì e càng phải bên a hơn đồng nghĩa với lí do không thể nào đếm được bao nhiêu là chăn gối đã có mùi mồ hôi sức trẻ, đôi lúc ở bên nhau cả ngày chỉ để " ấy " mà thôi.Số lần đi học cũng không được đầy đủ,lo lắm r...ba mẹ e biết được sẽ như thế nào đây hả a hix...
....
Nhà có điều kiện e cứ lo xa,mà nói nè về xin ba mẹ mua tay ga mà chạy, chiếc MAX__ FE e đi cũ lắm rồi đấy, vợ chồng xinh gái chân dài đi mấy xe đó mới hợp e à, hiểu chưa hi hi
....
Tay ga hả a, Dạ để e về xin thử ,như bị lú về a từ lúc nào không hay,nói gì e cũng chỉ biết nghe thôi,dạo này a hay la lắm bản thân chỉ biết buồn khóc nhưng không giám trước mặt vì sợ a " chia tay " thì e biết sống thế nào hix....
...
...Thôi a thương ngoan nào vợ yêu,cứ đôi bàn tay a chạm vào cơ thể e lại nhũn ra.,đừng bao giờ bỏ e chồng nhé ,lại thì thầm quấn quýt bên giấc nồng say ......
....
....4h chiều ngày mai...
.....
Alo___alo___ Luôn cố gắng làm cho anh vui hơn, mẹ đã mua xe cho e chồng yêu hihi ....
.....
Vậy hả? đã nói mà nghe chồng là vợ lên ngay thôi,tranh thủ xin đi chứ sau này lở không lên lớp lúc đó 500 đồng cũng khó lắm...hehe...
...
Sao ngày ăn nói mỗi khác vậy a ? Hix..không động viên e học cố lên thì thôi sao lại chù e như thế hix.....
....
Đùa tí mà có vẻ khó chịu nhỉ ? không thích thì cúp máy đi hơ . Bực mình !
....
Dạ e đâu nói gì đâu a, e xin lỗi hix....
.............
%%Thầm nghĩ về lời hứa của lần đầu tiên tại căn phòng anh ấy đang cố ý quên thật ư. Phải chăng vì ân ái quá nhiều rồi nên a cảm thấy bị nhàm chán ? Khi mới tán cái gì a cũng chiều , e muốn ăn gì ,thích đi chơi đâu dù trời mưa hay nắng gió a vẫn sẵng sàng có mặt. Hiện tại đôi lúc trời mưa đi học về cũng tự mình âm thầm chạy về nhà thay đồ rồi....
......
Chờ anh tối về gọi " Đang có việc với mấy thằng bạn tí "
......
Cam chịu trong mọi hoàn cảnh miễn sao đừng rời xa e chồng ơi hix...
....
Sắp đến thi học kì e đã nói với a cân nhắc lại việc gặp nhau ít lại để lo tập trung hơn cho việc ôn bài nhưng sao lại khó chịu như vậy :
.....
Tuỳ thôi....không lẽ ngày nào cũng học à hix..lúc a nhớ e chịu hết nỗi phải làm sao ? Hay là tính lấy lí do để hẹn hò với thằng khác ?
.....
Đâu có , e yêu Anh nhiều lắm mà. Chỉ là e sợ thi rớt ba mẹ biết thì xong hix....
.....
Ôi màu mè quá. Không học được thì từ từ tính , mấy con bồ những thằng bạn a vẫn chơi đều đều lên lớp rầm rầm đó, có sao đâu hzza....
.....
Hix...hiểu rồi , a cứ để e học nha ,khi nào rãnh là chạy lên gặp a liền mà....
.....
Thấy người yêu nó tĩnh lặng phát ngôn :
....
Ừ....! Như thế cũng được...nhớ nhé. Thôi a đi công chuyện đây. Pai e.
....
Khi thời gian rãnh trước đây a luôn2 tìm mọi cách làm cho e vui , đơn giản chỉ vì sao nhỉ ? Bằng hành động thực tế để thể hiện tình thương yêu chân tình chăng ? Sao bây giờ e suy nghĩ lệch hơn thế a hix

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

HẠNH PHÚC TỚI RẤT VỘI (P1)

0 nhận xét

TRUYỆN NGẮN: HẠNH PHÚC TỚI RẤT VỘI


Tôi vừa muốn kéo anh lại, vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Tôi bắt đầu sợ đánh mất.

*

- Hôm nay cả lớp học thêm 45 phút để bù cho 2 ngày nghỉ của tuần trước.

Cả lớp ồ lên một tiếng khi nghe cô thông báo. Không sao, cũng chỉ còn một buổi nữa là không còn được học…Tôi nghĩ và mỉm cười. Mấy đứa nhóc này thật tình rất giống mình của cái thời mực tím.

Tôi là đứa hơi khác người thì phải. Khi người ta uống nước trà nóng giữa mùa đông buốt giá thì tôi vẫn thích gọi một ly trà đá và chờ cái lạnh chui dần qua cuống họng. Khi người ta thích đi những cái xe xịn và phân khối lớn thì tôi lại thích đi chiếc xe 82 độ. Thi thoảng lại thích cái cảm giác hơi ngột ngột trên xe bus. Khi người ta thích đi học ngoại ngữ ở những trung tâm lớn thì tôi lại xin để học cùng mấy nhỏ cấp III ở trường ngay gần nhà. Khi người ta hướng tới cách ăn mặc sành điệu và sexy thì tôi lại thích cách ăn mặc bụi bặm. Khi người ta vai kề vai với người tình thì tôi lại thích nhâm nhi ly café ở một quán quen trong hẻm. Và tôi có cả ngàn đặc điểm được cho là khác người khác ví như cắt tóc kiểu ngang đổ và bấm, ví như là antifan của các chàng trai mà để sologan là: "Tôi yêu trẻ con và tôi thích cách người ta tạo ra chúng.’’ Và thi thoảng cũng để lại hiệu ứng là sự quan tâm rất chi đặc biệt của một cơ số các bạn bè và người thân.

Chưa bao giờ tôi tưởng tưởng tình yêu sẽ đến với tôi như thế nào, nhưng đôi khi hạnh phúc lại đến vào lúc mà người ta không ngờ tới. Cũng giống như cơn mưa của ngày hôm ấy.

Một buổi chiều tôi đang sải bước trên con đường Pasteur sau khi bước chân ra khỏi trường Soul với cây đàn guitar trên vai thì cơn mưa sầm sập lao tới. Những chiếc lá bị bứt vội khỏi tán cây, cuộn mình lao xuống cùng những hạt mưa đang tung ra sau khi tiếp đất. Những bông hoa xà cừ trắng ngần cũng rơi lả tả, lăn lốc dưới chân tôi.
HẠNH PHÚC TỚI RẤT VỘI (P1)

Tôi bước thật chậm, chẳng bận tâm cơn mưa đã làm tôi ướt áo và mái tóc cũng bết lại. Kéo chiếc mũ của áo khoác lên để ngăn lại một chút se sẽ lạnh. Tất cả là tại cái bài hát buồn…Tôi cúi người thắt lại cái dây giày vải vừa tuột thì chiếc đàn rơi xuống khỏi vai. Đúng lúc cơn mưa mịt mù trút nước.

Chiếc ô tô thắng vội, rồi tiếng bước chân đạp trên nước và bàn tay rắn rỏi kéo tôi vụt vào xe. Điều ấy khiến tôi ú ớ. Và trái tim tôi loạn nhịp khi chàng trai nào ôm ghì tôi vào ngực. Tôi càng cố đẩy thì người ấy càng cố kéo tôi vào người. Cái tay người ấy như gọng kìm cứ ấn cái đầu tôi vào cổ và với thái độ rất yêu thương, nhẫn nại. Cho tới khi tôi không chống cự gì nữa thì người ấy bắt đầu nới lỏng tay ra. Tôi bắt đầu thở và hét lên.

- Điên à, cái anh này.

Đến lúc này thì anh nhìn tôi với ánh mắt buồn và bối rối.

- Xin lỗi…cơn mưa lớn quá.

Với cái tính cách của tôi, đáng ra anh đã ăn cái bạt tai vì cái tội dám sàm sỡ tôi, và vì cây đàn của tôi còn nằm ở dưới đất. Nhưng không hiểu sao khi ấy, tôi chỉ yêu cầu dừng xe.

Cho đến bây giờ anh vẫn trêu tôi vì cái tội si mê cái vẻ đẹp của anh. Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh hẳn có chuyện gì buồn, và nhầm lẫn gì đó.

Tôi chẳng biết bằng cách nào mà anh có thể mò ra tôi giữa một cái bể người, thậm chí không hề biết tôi tên gì, ở đâu và làm gì?

Tôi làm việc tại một bệnh viện phụ sản. Và những người mà tôi thường gặp gỡ dĩ nhiên là các mẹ, các bà rồi. Thế mà khoảng chừng hai tuần sau lần gặp gỡ bất đắc dĩ đó. Anh tới tìm tôi.

Đi làm, tôi ăn mặc nhìn chững chạc hơn nhiều so với cái vẻ nít con, bụi bặm hôm ấy. Cả anh và tôi đều ngỡ ngàng khi nhận ra nhau.

- Anh đưa vợ đi đẻ à?

Tôi vừa hỏi vừa ra vẻ tìm kiếm. Chắc đó là điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm để né tránh cái suy nghĩ, làm thế nào mà anh chàng đẹp trai này lại có thể tìm đến tôi cơ chứ.

- Tôi tới để gặp vợ.

Tôi muốn điên lên với cái vẻ tự đắc, và đôi mắt như đang cười khiêu khích tôi. Dĩ nhiên là tôi biết mình bị trêu đùa rồi. Giữ vẻ điềm tĩnh cần phải có, tôi rút tấm card cá nhân đưa anh và nói.

- Hãy liên lạc với tôi bằng số này. Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh.

Tôi nói rồi quay lưng, biết là phía sau anh đang nhìn tôi - ớn lạnh vì màu áo blouse.

- EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH!

Tôi quyết định không thèm trả lời cái tin nhắn vớ vẩn như thế này. Tuy vậy nó vẫn làm tôi nao nao khi chợt nghĩ về một người đẹp trai với cánh tay rộng lớn.

Một buổi chiều, khi nắng vừa tắt. Tôi bước ra khỏi bệnh viện và hướng về phía nhà thờ. Cuối tuần tôi muốn tìm cảm giác bình yên nơi thánh đường và nếu trong lòng có bứt rứt gì thì tôi mong đợi sự siêu nhiên sẽ mang tất cả đi.

Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà tôi tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Tôi đã yếu lòng?

Anh cứ tới bất thình lình khiến cho tôi bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa.

Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi tôi vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Tôi cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp tôi đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh.

- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay tôi và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà.

- Một ngày đẹp trời như thế này, em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao?

- Anh không biết là tôi rất mệt sao?

- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ.

- Ừ thì ngủ. Tôi sẽ ngủ thật đấy.

Và tôi ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh.

Chúng tôi tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây.

- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa.

Tôi rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Tôi không chắc lắm về chuyện tôi đang bắt đầu già đi.

Tôi được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức tôi và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần…

Một chút tham vọng, tôi bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với tôi, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này.
HẠNH PHÚC TỚI RẤT VỘI (P1)

Chúng tôi dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay tôi quay một vòng, còn tôi nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Tôi bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa.

Trăng cứ dìu dịu mà ru tôi bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi tôi:

- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không?

Tôi đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu. Anh cười vì cái kiểu con nít của tôi lại tái phát...

Ừ thì đi.

Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng tôi một bản nhạc piano.

Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Tôi hơi cười vì lúc trước chả phải chính tôi cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm…

Không nghĩ nữa. Tôi phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Tôi không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì tôi lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và tôi có phải là người thay thế không?

Tôi vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ… Tôi bắt đầu sợ đánh mất.

(Còn nữa...)

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

CÁI NÚT ÁO

0 nhận xét

Blog truyện - BlogTM xin được gửi đến các bạn truyện ngắn: "Cái nút áo"

________

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người.

Nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức. Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng.

Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà.

Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.

"Anh thân mến! Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh. Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9h tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh. Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được". Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!"

Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:

"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết. Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games... Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con? Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3... Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh...

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền. Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb. Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ. Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh! Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh. Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao..."

Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

ANH - CÔ BÉ VÀ NGỐC....

0 nhận xét

Truyện ngắn: "Anh - cô bé và ngốc..."

Một buổi chiều chớm đông … Mưa… Lạnh

Người ta thấy một cô bé lững thững đi dưới mưa, từng bước, từng bước có vẻ như nặng nhọc lắm. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt ướt nhèm không biết vì nước mưa hay nước mắt càng khiến những ai trông thấy cô đều cảm thấy thật xót xa.

Cô bé mỏi mệt và dừng lại bên quán kem hồ Tây quen thuộc, người cô đang run lên vì lạnh, vì ướt mưa… Cô bé vẫn quyết định ăn kem ư? Cô bé có những sở thích thật lạ lùng! Kem ngọt… nhưng lạnh lắm… nhất là lúc trái tim cô đang giá băng… sẽ càng khiến nó thêm tê dại…

Anh và Cô bé…

Cũng buổi chiều mưa ấy, người ta thấy Anh vẫn ngồi lặng im nhìn chính cái bóng của mình in xuống mặt nước hồ Gươm – nơi mà Anh và cô vẫn thường cùng nhau đến mỗi khi có thời gian… Nó lạnh, nó tê tái… Xung quanh Anh chẳng còn ai. Bởi đâu có ai giống Anh. Người ta biết trời mưa sẽ bị ướt. Người ta biết bị ướt mưa sẽ lạnh. Người ta biết lạnh sẽ tê buốt lắm. Thậm chí, họ có thể sẽ chết vì lạnh. Anh biết chứ! Anh biết hết mọi thứ cảm giác ấy! Nhưng tim Anh đã chết lạnh rồi, thêm chút nữa cũng thế thôi! Anh cố chấp và bất cần. Anh biết mình sẽ đau khi thay thế một ai đó yêu thương Cô bé! Anh biết yêu thương dành cho Cô bé là điều dại dột. Anh biết Cô bé thích ai, tình cảm của Cô bé dành cho ai nhưng Anh vẫn nhận lời yêu thương ấy từ Cô bé. Anh biết, Anh biết hết… rằng mình sẽ bị tổn thương bởi yêu thương đầu tiên không xuất phát từ hai chữ thiêng liêng gọi là “Tình yêu”. Cái thứ không biết là đắng cay hay ngọt ngào. Anh vẫn liều lĩnh như vậy. Tại sao ư? Tại sao lại phải liều lĩnh đến như thế?... Bởi Anh cũng như cô, cần quên đi một người vốn không phải dành cho mình…

ANH - CÔ BÉ VÀ NGỐC....

Anh luôn thế, luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Anh chẳng nề hà hơn thua, kém thiệt. Anh vẫn luôn cười nói dù trong lòng có bao nhiêu vướng bận. Anh nhẹ nhàng, ân cần và cũng thật ấm áp. Dù Anh biết trong thâm tâm Cô bé đang như thế nào, tình cảm cô bé dành cho Anh ra sao… Anh cũng không một lần đòi hỏi Cô bé phải nói ra… Phải chăng Anh luôn lặng lẽ như vậy nên khiến Cô bé không lo sợ một ngày nào đó sẽ mất Anh. Họ đã đến và ở bên nhau như thế. Lặng lẽ đi bên nhau như những chiếc bóng… 1 năm… 2 năm…rồi 3 năm… Họ vẫn không thể quên!

Cô bé và Ngốc…

Ngốc nằm dài trên bãi cỏ, mệt nhoài. Những lúc rối bời, Ngốc thường tìm đến niềm đam mê trên sân cỏ. Ngốc vẫn thế, luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Nếu cảm thấy đau hãy nói rằng mình đang đau. Nếu cảm thấy mỏi mệt, hãy nói rằng mình mỏi mệt. Trước khi yêu thương một ai đó, hãy biết tự yêu thương bản thân mình. Nếu biết cách yêu thương bản thân, sẽ biết cách làm cho người mình yêu được yêu thương thật sự… trọn vẹn…

Rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu… Nhưng sao yêu thương cất lên thành lời thật khó… chần chừ… và rồi đã đánh mất nhau. Cô bé chỉ biết đem những yêu thương trải dài trên những trang giấy. Không có thứ gì đủ để viết hết yêu thương dành cho ai đó. Không có thứ gì đủ để đựng hết yêu thương. Ngốc làm sao có thể biết! Bởi lẽ đó cô bé mới gọi ai đó là Ngốc. Ngốc khi chỉ biết thể hiện những yêu thương của mình qua những dòng tin nhắn… Nếu lỡ như tin nhắn đó không đến được với người nhận nó thì sao? Im lặng chăng? Ngốc vì không biết rằng Cô bé lúc nào cũng muốn được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười ấy. Ngốc mới không biết rằng Cô bé luôn muốn được ngồi chăm chú nhìn Ngốc kể chuyện, nói cho Cô bé nghe về những điều mới lạ, những điều mà Cô bé dù có biết cũng giả vờ không chỉ để được nhìn thấy cái vẻ chững chạc, người lớn của Ngốc. Đó là yêu… hay chỉ là “sự ngưỡng mộ”.

Dù chỉ là cái nắm tay cô bé dắt qua đường, cái kéo cô bé lại gần sát bên, cái cách cẩn thận mở khóa mũ, cái ánh mắt như trốn tránh Cô bé vì sợ bị nhìn thấu, cái ngấp ngứ vì bối rối không biết phải nói gì, cái đỏ mặt ngại ngùng… rồi lặng lẽ nhìn nhau khẽ cười cũng đủ khiến cho cô bé cảm thấy thật hạnh phúc.

Tất cả những thứ thuộc vê Ngốc đều thật đáng yêu và ấm áp. Nó khiến tim cô cứ run lên từng hồi. Nó cứ len lỏi vào từng giấc mơ – nơi vô thức cô không thể kiểm soát… Và chỉ tới lúc cô nhận ra nụ cười ngờ nghệch trên môi khi mình tỉnh giấc – nụ cười của hạnh phúc – hạnh phúc ngay cả khi bên Anh… cô chợt cảm thấy xót xa, nước mắt lại lăn dài, chiếc gối thấm đẫm những dòng nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, khe khẽ như sợ làm con tim lại thổn thức… như sợ đánh thức những nỗi đau quặn thắt còn đọng lại từ tận sâu nơi đáy tim. Những điều đó khiến tình yêu trong cô trở nên mỏi mệt!

Người ta thường bảo: “Yêu thương đầu tiên thường là những yêu thương vụng dại. Mà những thứ lỡ vụng dại ấy… Thật khó quên! Đó là ngây thơ, là hồn nhiên, là trong sáng, là ngờ nghệch… Cái thứ ấy nếu dễ dãi có được sẽ vội vã ra đi rồi bỏ lại nơi đáy tim những nỗi đau cồn cào, nhức nhối.”

Những yêu thương vụng dại đó đã theo họ từ cái tuổi thơ ngây, hồn nhiên. Đó là mùa yêu thương cuối cùng của quãng đời học sinh. Anh – Cô bé và Ngốc vẫn cứ sánh bước bên nhau như thế. Bất cứ nơi nào có Anh, nơi đó đều có Ngốc. Bất cứ chuyện gì của Anh và Cô bé, Ngốc đều biết. Bất cứ chuyện gì về Ngốc, cô bé đều không hay biết gì. Tại sao lại bất công như vậy? Chẳng nhẽ giữa Anh và Ngốc còn thân thiết hơn cả Anh và Cô bé? Thật nực cười cho một Cô bé đang ghen tỵ với tình bạn từ tuổi ấu thơ của họ. Cô xuất hiện bên họ đã được bao lâu? Cô bé còn muốn gì nữa? Muốn Ngốc yêu cô – người yêu của bạn thân anh ta sao? Cô có cảm thấy mình quá đáng không? Sao con người Cô bé tham lam tới vậy? Đây cũng là sở thích lạ lùng của cô ư? Cô bé à, cô đang yêu hay chỉ là muốn chiếm giữ họ, muốn họ đều thuộc về cô? Là bởi vì những thứ gì không thuộc về mình con người ta sẽ yêu quý, trân trọng, khát khao hơn những gì mình đang có. Nên chỉ vì chút tham lam và ích kỷ, cô bé đã vội vã mang hết những yêu thương Anh dành cho cô trói buộc và chôn chặt, biến Anh thành cái bóng bên cô cùng cô dõi theo một hình bóng khác. Đau đớn lắm, xót xa cho Anh lắm, Cô bé biết không?

Cô bé

Thật đáng thương cho một cô bé, yêu thương đầu tiên sao làm cô điêu đứng như vậy? Làm sao có thể, khi Ngốc chưa kịp nói lời yêu thương, thì Cô bé đã nói yêu thương dành cho một người khác. Đắng cay thay không phải ai khác mà chính là Anh - người bạn thân luôn ở bên cạnh Ngốc. Làm sao có thể? Là tự cô bé đã đẩy Ngốc ra xa… hay tại vì Ngốc… đã không phải là yêu thương dành cho cô?
\
Đáng thương cho một chàng trai mang tên Anh. Hiện hữu bên cô, cùng sẻ chia bao buồn vui, bao hạnh phúc, quan tâm, yêu thương cô hết mực nhưng vẫn không bao giờ có được thứ mang tên “yêu thương trọn vẹn”… Anh vô thức nhận ra rằng ngay cả khi bên Anh, cô bé vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt cho ai đó. Anh đã biết rất rõ, ngay từ khi bắt đầu, yêu thương đã không dành cho mình. Vậy tại sao Anh vẫn muốn tiếp tục mọi thứ trong suốt quãng thời gian dài. Tại sao chính Anh là người dựng nên cây cầu tình cảm dành cho họ, rồi lại bước lên cây cầu đó đến bên cô? Tại sao là người biết rõ nhất thứ tình cảm họ dành cho nhau, Anh còn liều lĩnh tiến lại… Anh không sợ đau ư? Anh không sợ rằng mình sẽ rất đau đớn ư? Hay bởi Anh cũng như cô, đang muốn cho người mình yêu thương thật sự thấy rằng không cần họ mang lại hạnh phúc, mình vẫn có thể hạnh phúc? Ôi chao, cả Anh và Cô bé – họ mạnh mẽ đến đáng thương! Bắt đầu với suy nghĩ đó cũng chính là lúc Anh và cô bước chung trên một con đường… Có lẽ họ đã sai… ngay từ khi bắt đầu!

Cô bé vẫn ngồi đó, đôi bờ vai run run vì lạnh. Kem ngọt… nhưng lúc này lạnh lắm. Tình yêu Anh mang đến cho cô dịu ngọt, mát lạnh nhưng cũng đau lắm. Nỗi xót xa đi bên Anh trên quãng đường dài với một tình yêu không trọn vẹn khiến tim cô quặn thắt… Cô bé chẳng xứng đáng với những yêu thương Anh dành cho. Xin hãy buông tay để cô biết đâu là yêu thương thực sự dành cho mình. Bởi “Níu kéo những yêu thương chưa trọn vẹn cũng giống như que kem ăn dở. Nhìn thật đẹp, vị thật ngọt. Nhưng khi không còn thấy thích ăn, nó sẽ tan chảy hết, chỉ còn sót lại cảm giác lạnh đôi tay... đôi tay bị lạnh như trong tim vậy!”
Yêu thương đầu tiên bao giờ cũng mang lại cho con người ta thứ cảm xúc tuyệt vời nhất. Nó như một nỗi nhớ vô hình, len lỏi, xuyên suốt cuộc đời ta. Có thể nó sẽ hiện hữu chỉ khi ta dừng lại”.
-ST-