Căn hộ Happy Valley Phú Mỹ Hưng với thiết kế đầy giá trị nhân bản, cảnh quan rộng mở, thiết kế đầy giá trị nhân bản khi đặt con người làm trọng tâm... Chi tiết
Vẫn là phố thị phồn hoa, vẫn là biệt thự sang trọng, tiện nghi nhưng có sự khác biệt tại Biệt Thự Mỹ Phú 3. Đó là miền xanh thanh bình, nơi bạn có thể... Chi tiết
Một phong cách sống hòa mình vào thiên nhiên, trở về với không gian thơ mộng của kí ức tuổi thơChi tiết
Căn hộ Scenic Valley – một Thung Lũng Cảnh Quan êm đềm với nhiều mảng xanh, sông nước, mang đến cho chủ nhân một cảm giác thư thái, yên bình... Chi tiết
Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014
Những câu nói hay nhất của Nick Vujicic
Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014
Thành công – người không chấp nhận sống an phận
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
Nữ doanh nhân từng bị đuổi việc
(function() {
var po = document.createElement('script'); po.type = 'text/javascript'; po.async = true;
po.src = 'https://apis.google.com/js/plusone.js';
var s = document.getElementsByTagName('script')[0]; s.parentNode.insertBefore(po, s);
})();
(function() {
var po = document.createElement('script'); po.type = 'text/javascript'; po.async = true;
po.src = 'https://apis.google.com/js/plusone.js';
var s = document.getElementsByTagName('script')[0]; s.parentNode.insertBefore(po, s);
})();
Betsy đã nói: “Tôi muốn làm một công việc linh hoạt, tự do, để có nhiều thời gian dành cho con cái hơn và được tận hưởng cảm giác hào hứng khi bắt đầu một cái mới, những điều này tôi không thể có được nếu đi làm thuê.”
Nhờ sự cố gắng, nỗ lực không ngừng bà hiện đang là chủ tịch của Clutterbusters có trang web http://www.clutterbusters.net , một trong những công ty làm dịch vụ sắp xếp nhà cửa hàng đầu.
Betsy rất có năng khiếu sắp xếp nhà cửa. Hơn nữa bà cũng nhận thấy nhu cầu rất lớn đối với dịch vụ này từ bạn bè, những người bà quen biết. Đầu óc nhạy bén đã cho bà một quyết định đúng đắn là tiến hành kinh doanh trong lĩnh vực này.
Xem thêm Trước khi là doanh nhân, tôi là một người vợ
Điều đầu tiên bà làm là đi khảo sát để nghiên cứu nhu cầu trên thị trường Maryland. Sau khi tìm ra được những con số và kế hoạch hành động, Betsy bắt đầu gây dựng “đứa con tinh thần” vào tháng 3 năm 2002.
Trong quá trình điều hành doanh nghiệp bà đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Một trong những khó khăn đầu tiên chính là nguồn vốn quá ít ỏi. “Tôi đã phải bắt đầu với một số tiền chỉ có 5000 đô la,” bà nói. “Thực sự đã có những lúc tôi muốn nhảy lầu tự tử nhưng chồng tôi đã động viên tôi tiếp tục.” Ngoài ra còn có một số khó khăn khác như: xác định giá cả thế nào cho chính xác (nhiều khi xác định một cái giá quá thấp vì không ước lượng đúng thời gian để hoàn thành công việc).
Điều quan trọng nhất bà rút ra được khi điều hành thành công một công ty là: “Nếu bạn làm được thì người khác cũng làm được.” Bà còn nói rằng: ngoài công việc kinh doanh bạn cũng cần dành thời gian cho những thú vui chơi, giải trí khác. Đừng lúc nào cũng chỉ nói đến công việc.”
Bà nói thêm: “Nếu muốn kinh doanh giỏi bạn không thể chỉ làm việc 8 tiếng một ngày. Bạn sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn nhưng những gì bạn thu về cũng nhiều hơn rất nhiều. Nếu bạn tin vào chính bản thân mình và tiếp thu ý kiến phản hồi của người khác một cách tích cực thì chắc chắn bạn sẽ thành công.
Trong kinh doanh bạn cần phải tìm cho mình một người đồng hành thích hợp. Hơn nữa các bạn cũng cần nhớ rằng khi bắt đầu một công việc kinh doanh đôi khi bạn phải mất từ 1 đến hai năm đầu để tạo dựng mà chưa thu được lợi nhuận gì. Cho dù như vậy cũng đừng bỏ cuộc. Nếu kiên trì, chắc chắn bạn sẽ thành công.”
Bà cũng cho rằng cách để quảng cáo tốt nhất là giữ uy tín với khách hàng về giá cả, chất lượng dịch vụ, …
Xem thêm Từ con gái người thợ mỏ tới tỷ phú giàu nhất nước Úc
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Trước khi là doanh nhân, tôi là một người vợ
Không phải vì anh chuyên quyền, gia trưởng như hình ảnh quen thuộc của các đấng phu quân trong gia đình người Hoa mà chỉ vì chị Lai Kim là một người rất kiệm lời khi nói về bản thân.
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Ý tưởng làm giàu từ giấy vụn
“Đó là một quyết định khó khăn nhưng không liều lĩnh – Minh nhớ lại – Chẳng dễ dàng khi từ bỏ một công việc ổn định với mức lương cao để dấn thân vào công việc kinh doanh đầy bất trắc. Nhưng không thử thì làm sao biết mình đang đứng ở đâu”.
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Tổng giám đốc công ty phần mềm lớn nhất Việt Nam
Trước khi được biết đến với tư cách là giám đốc công ty phần mềm lớn nhất Việt Nam, ông Nguyễn Thành Nam (Tổng Giám đốc FPT) là người làm phần mềm làm những điều “ngớ ngẩn” nhất, kỳ quặc nhất…
1/ Vào thời điểm hầu như rất ít người biết đến Internet ở Việt Nam, ông Nguyễn Thành Nam từng đưa ra ý tưởng mở một quán café Internet với tên gọi Emotion Café. Lúc đó, ở Hà Nội chưa có quán café Internet nào. Ông Nam kêu gọi bạn bè đóng cổ phần, rồi hợp tác với một ông chủ quán café.
Lần đầu tiên tại Hà Nội, các khách hàng có thể vừa uống café, vừa truy cập Internet. Thế nhưng, quán café mở ra chẳng có mấy khách, khách đến uống café cũng chẳng hiểu Internet là cái gì… Kết quả là ông Nam và những người bạn góp vốn mất một mớ tiền (khi ông Nam còn nghèo rớt mùng tơi).
Năm 1997, khi đang phụ trách bộ phận làm phần mềm của FPT, ông Nam đột nhiên nghỉ việc đi… chơi. Một người bạn của ông Nam tại FPT cho biết: “Trong lúc mọi người đang thấy tốt đẹp, công việc kinh doanh đang trôi chảy thì anh ấy bảo: Không, nói chung như thế là không được, phải làm mới chứ thế này thì chết. Rồi anh Nam xin nghỉ việc hoàn toàn một thời gian để đi ngó nghiêng xem thiên hạ làm cái gì để tìm ý tưởng mới cho công việc của mình”.
Trên thực tế, ngoài việc đi ngó nghiêng xem các công ty khác đang làm gì, ông Nam cũng thử nộp đơn xin việc tại 1 – 2 công ty nhưng… không được nhận. Và kết quả của thời gian đi chơi đó khi ông Nam quay về làm việc tại FPT là sẽ đi xuất khẩu phần mềm.
2/ Trở thành đội trưởng đội xuất khẩu phần mềm FPT, trung tâm xuất khẩu phần mềm của ông Nam có công việc hàng ngày là… học và họp bằng tiếng Anh. Lý do là đi làm xuất khẩu phần mềm nhưng tiếng Anh của cả đội còn… phọt phẹt.
Khi đội xuất khẩu phần mềm FPT may mắn vớ được một khách hàng và làm được hợp đồng đầu tiên, thu được tiền, cả ông Nam lẫn một số lãnh đạo cấp cao FPT lúc đó tuyên bố như thể sự nghiệp phần mềm của FPT sắp… bay lên trời.
Năm 2000, khi chính thức tuyên bố thành lập công ty phần mềm tại Mỹ, ông Trương Gia Bình, ông Nguyễn Thành Nam cùng tuyên bố giấc mơ sẽ trở thành “Nhất thế giới” về phần mềm, về cuộc “trường chinh” đi lấy tiền Tây… Sau những tuyên bố “bom nguyên tử” đó là một quả bom xịt: Công ty phần mềm của FPT tại Mỹ chẳng tìm được khách hàng nào, ốm dặt dẹo rồi… chết yểu.
Không tìm thấy đường đi, ông Nam quyết định tìm “thuốc Tây”. Martin Geiger – một chuyên gia tư vấn của Paramarketing (một hãng tư vấn chiến lược phát triển thị trường của Mỹ) được FPT thuê với mức lương cực cao.
Thế nhưng, sau hơn một năm làm việc, toàn bộ doanh số phần mềm của FPT chẳng đủ để trả lương cho Martin Geiger mà sự nghiệp xuất khẩu phần mềm của FPT vẫn loanh quanh, luẩn quẩn.
Ông Nguyễn Thành Nam và những thành viên chủ chốt của FPT vẫn ủng hộ xuất khẩu phần mềm đứng trước những áp lực cực lớn của cả trong lẫn ngoài FPT. “Ném tiền qua cửa sổ”, “ấu trĩ, viển vông”… là những lời “khen tặng” ý tưởng xuất khẩu phần mềm.
Trong thời điểm đó, ngoài sự ủng hộ rất lớn của ông Trương Gia Bình (Tổng Giám đốc FPT), ông Nam còn nhận được một sự an ủi lớn khác từ ông Lê Quang Tiến – một thành viên rất quan trọng trong ban giám đốc FPT. Khi ông Nam chịu quá nhiều chì trích tại các cuộc họp, xuất khẩu phần mềm tiếp tục bết bát, ông Tiến gọi ông Nam vào phòng nói: “Đừng lo, em cứ giữ lấy mấy đứa giỏi, sẽ ổn cả thôi”.
3/ Năm 2002, ông Nam tình cờ được nhân viên cho mượn đọc một quyển sách về bác Hồ của một tác giả người Mỹ “Ho Chi Minh, a life” (Hồ Chí Minh, một cuộc đời). Sau khi nghiền ngẫm quyển sách này, ông Nam mới ngộ ra những bài học chí mạng mà mình cũng như FPT đã mắc phải khi làm xuất khẩu phần mềm.
Ngoài cuốn sách “Hồ Chí Minh, một cuộc đời”, ông Nam còn đọc và nghiên cứu thêm nhiều quyển sách khác viết về cuộc đời và sự nghiệp của bác Hồ để tìm ra một cách đi mới của công cuộc xuất khẩu phần mềm. Và cũng nhờ rất nhiều bài học bình thường nhưng phi thường từ cuộc đời của Bác, ông Nam và đội phần mềm FPT đã dần dần tìm được lối đi cho xuất khẩu phần mềm.
Khi đội phần mềm FPT bắt đầu chuyển hướng, những nhân viên trong đội phần mềm của FPT đóng vai trò ngày càng quan trọng hơn và là những người thực hiện và hoàn tất hầu hết các nhiệm vụ quan trọng nhất chứ không phải ông Nam và ông Bình.
Bài học “phải tin vào nhân dân, nhân dân sẽ là người đưa ra lời giải”, được ông Nam áp dụng triệt để sau khi áp dụng chiến lược Hồ Chí Minh cho xuất khẩu phần mềm.
4/ Năm 2008, khi nền kinh tế Việt Nam gặp khủng hoảng, ngành công nghệ thông tin trong đó có phần mềm cũng gặp những khó khăn nghiêm trọng, ông Nam lại ra quyết định chi tiền mời Tập đoàn Gartner đến Việt Nam (một tập đoàn chuyên cung cấp các nghiên cứu, đánh giá cho các nhà lãnh đạo công nghệ trên thế giới, giúp họ đưa ra các quyết định chiến lược).
Giải thích về lý do mời Gartner vào đúng thời điểm khó khăn nhất của nền kinh tế Việt Nam, ông Nam nói: “Thực tế thì tất cả các nước khác, nước nào cũng vậy mà điều quan trọng là Việt Nam cần phải có một đánh giá khách quan của một tổ chức có uy tín nên tôi vẫn quyết định mời chung cho cả nền CNTT Việt Nam”.
Rồi ông nói thêm: “Mọi người thường hay tuyên truyền là nước ngoài đánh giá rất cao về cơ hội đầu tư tại Việt Nam nhưng để cho việc đó trở thành lực hút thì các tổ chức đánh giá có uy tín như Gartner phải có chung nhận định như vậy”.
Chưa hết, năm 2009, trước khi chính thức trở thành Tổng Giám đốc FPT, ông Nam quyết định tặng bộ tài liệu kinh nghiệm xây dựng, áp dụng và thi lấy chứng chỉ CMMi-5 cho cộng đồng CNTT Việt Nam thông qua Bộ Thông tin và Truyền thông.
Đây là một hành động khá lạ bởi FPT đã phải mất rất nhiều công sức, trong nhiều năm mới gây dựng được bí quyết này. CMMi-5 là “tấm vé thông hành” để các công ty phần mềm gia nhập vào các thị trường lớn trên toàn cầu.
Về cá nhân ông Nam, sau nhiều năm trầy trật, đội xuất khẩu phần mềm của ông Nam cũng gặt hái được nhiều thành công. Tháng 4/2009, ông Nam được HĐQT FPT bổ nhiệm làm Tổng Giám đốc Tập đoàn FPT.
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Ngô Bảo Châu và niềm đam mê toán học
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Robot trên ruộng ngô
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Thành công từ những ý tưởng táo bạo
Làm giàu từ băng đá
Không phải cứ to là bán chạy
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Triết lý làm giàu của tỷ phú thế giới năm 2011
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
Sống có ước mơ
Sau 8 tháng khởi nghiệp công ty phá sản, tôi trắng tay và nợ gần 60 triệu. Lúc đó tôi chẳng có tiền ăn sáng, ăn trưa, trả tiền nhà trọ… Vì không có tiền sửa xe tôi dẫn bộ chiếc cub 50 gần 15 km trong đêm khuya, bụng đói cồn cào mà trên người chẳng còn gì quý giá để cầm cố.
Tuổi thơ tôi gắn bó với vùng Đồng Tháp Mười. Lúc còn học lớp một, khi cùng đám trẻ chăn trâu ở vùng kinh tế mới, tôi đã dõng dạc tuyên bố rằng khi lớn lên tôi sẽ xây cho trẻ em ở đây một ngôi trường to, đẹp chứ không phải cái trường nhà tranh vách lá mà cứ mỗi lần mưa gió lớn cả thầy và trò phải chạy ra ngoài vì sợ sập. Tôi phải làm cho quê tôi giàu đẹp, bọn trẻ không còn lam lũ bỏ học để sáng sớm đi tắm trâu, nhổ mạ, mót lúa; chiều cho heo ăn, gánh nước, bắt cá… <
Buồn cười nhất khi tôi hùng hồn tuyên bố với đám trẻ rằng Đà Nẵng là nơi xa nhất, tận cùng nhất của trái đất và nhất định khi lớn tôi sẽ đến đó (dù chỉ 1 lần loáng nghe một người bạn của ba nói Đà Nẵng xa lắm). Lúc đó đám trẻ ấy nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ lắm. Và đến năm 2002 tôi cũng có cơ hội được đến nơi “tận cùng trái đất” ấy, nghĩ lại lời nói hôm nào, tôi tự cười một mình. Một cảm giác bồi hồi của thời thơ ấu chợt tràn về.
Năm 1995 tôi ra thị trấn học rời xa vùng quê hẻo lánh, heo hút mà tôi đã sống, gắn bó gần 10 năm với biết bao kỷ niệm. Trong suốt thời gian từ năm tôi học lớp 7 cho đến lúc tôi rời ghế giảng đường đại học để thực hiện một cuộc phiêu lưu vô cùng mạo hiểm và cho đến hiện nay dù cuộc sống của tôi khá ổn định cũng như thay đổi rất nhiều cả về suy nghĩ, nhận thức, ước mơ, hoài bão…nhưng tôi không hề quên lời đã nói với đám trẻ chăn trâu năm nào.
Trải qua mỗi giai đoạn, tôi lại có dịp du lịch đến các vùng đất mới, quen thêm những người bạn mới, học hỏi thêm nhiều điều mới để ngày một trưởng thành và chín chắn hơn trong những suy nghĩ và hành động của mình. Và không chỉ dừng lại ở những kỳ du lịch như ước mơ hồi còn nhỏ, tôi đã có cơ hội vươn xa hơn rất nhiều. Những điều đó đã trở thành những ký ức đẹp tôi sẽ mãi không quên trong suốt cuộc đời này.
Năm 1999 tôi đỗ vào Đại học Nông Lâm Thành phố HCM, cũng một năm sau đó tôi đậu tiếp vào ngành xây dựng Đại học Bách Khoa thành phố HCM. Năm 2000 khi vừa đủ 18 tuổi dù tôi rất khỏe mạnh, tôi đăng ký hiến xác cho Bộ môn giải phẫu học – Đại học Y Dược thành phố HCM.
Cũng trong năm này tôi tình nguyện hiến máu nhân đạo cho Hội chữ thập đỏ Thành phố HCM từ đó đến nay đã gần 40 lần. Tất cả việc tôi làm, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mình còn khả năng thì cứ cống hiến, cứ cho và nếu sau này có “trở về cát bụi” thì bản thân tôi vẫn không phải nuối tiếc điều gì.
Tháng 9 năm 2000 tôi rời làng đại học Thủ Đức vào nội thành để bắt đầu đi làm từ dạy thêm, giữ xe, bốc vác, phụ hồ, giao cơm, phục vụ nhà hàng, phụ bếp…Cũng nói thêm rằng điều kiện gia đình tôi lúc ấy và hiện tại thuộc dạng khá giả, đầy đủ…(Vì tôi muốn tự lập, tự chịu trách nhiệm việc mình làm và được thử thách bản thân).
Tháng 6 năm 2002 tôi có những ước mơ mới hơn, đó là được đi chu du vòng quanh Việt Nam để chiêm ngưỡng vẻ đẹp cũng như thưởng thức các món ăn độc đáo của tất cả các vùng miền; được quan sát, học hỏi kiến thức về văn hóa, lịch sử,…ở các vùng đất mới, đặc biệt là tiếp xúc người nông dân để gần họ, hiểu họ và muốn giúp đỡ họ nhiều hơn.
Tháng 6 năm 2004 sau khi tìm và đọc cuốn tự truyện “Không bao giờ là thất bại” của cố chủ tịch tập đoàn Hyundai tôi như bừng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Tôi cảm nhận những lo toan ngắn hạn của sinh viên lúc ấy như thể để cho qua, để đối phó, kiếm điểm cao, có việc làm hay kiếm tiền…quá đỗi bình thường. Tôi nghĩ đến những điều lớn hơn.
Tháng 8 năm 2004 tôi mạnh dạn bỏ lại giảng đường đại học để từng bước va chạm vào cuộc sống khắc nghiệt của xã hội, tôi chính thức bắt đầu cuộc hành trình đầy sóng gió và chịu bao nhiêu điều dèm pha, tai tiếng, than phiền, chỉ trích…từ bạn bè, gia đình, người thân…
Năm 2006 tôi khởi nghiệp với số vốn ít ỏi tích lũy được (khoảng 35 triệu) và kinh nghiệm gần 3 năm làm cho 4 công ty (Unilever, P&G, Acnielsen, Nettra) với vị trí tương ứng: Nhân viên bán hàng, Giám sát bán hàng, Trưởng nhóm nghiên cứu thị trường, Quản lý siêu thị dù rằng lúc này bằng tốt nghiệp cao nhất của tôi là tú tài.
Không ngoài dự đoán của bạn bè, người thân và cả tôi, sau 8 tháng công ty phá sản. Tôi trắng tay và nợ gần 60 triệu. Lúc đó tôi chẳng có tiền ăn sáng, ăn trưa, trả tiền nhà trọ…Vì không có tiền sửa xe tôi dẫn bộ chiếc cub 50 gần 15 km trong đêm khuya, bụng đói cồn cào mà trên người chẳng còn gì quý giá để cầm cố. Nhưng ở hoàn cảnh nào, tôi vẫn luôn lạc quan. Tôi tin chắc chắn mình sẽ vượt qua được khó khăn hiện tại này.
Rồi tôi nghĩ cách để trả nợ, để làm lại từ đầu, để từng bước sử dụng những kỹ năng, kiến thức, kinh nghiệm…mình đã tích lũy được góp một phần dù rất nhỏ vào sự phát triển của ngành nông nghiệp nước nhà, làm cho nông dân giàu lên trên chính mảnh đất của họ.
Tháng 4 năm 2007 tôi đi làm thuê cho một công ty dẫn đầu về máy nông nghiệp tại Việt Nam, từng bước tích lũy tài chính để trả nợ, học hỏi kinh nghiệm…Sau gần 2 năm gắn bó với công ty tôi đang làm. Tháng 1 năm 2009 tôi được đề bạt từ nhân viên bán hàng lên Phó giám đốc chi nhánh, Giám đốc chi nhánh rồi Giám đốc Công ty TNHH Một thành viên khi Chi nhánh chuyển sang Công ty độc lập.
Đến thời điểm hiện tại, ước mơ đầu tiên đã trở thành hiện thực. Tuy nhiên tôi đã gặp nhiều trở ngại ở ước mơ thứ hai. Tôi đã nhận ra có nhiều hạn chế mà chỉ với kiến thức như tôi và mình tôi sẽ không thể xử lý được. Trong thời gian đó tôi liên tục bổ sung kiến thức của mình về lĩnh vực bán lẻ, lịch sử, văn hóa, địa lý….qua việc tự học.
Gần đây, hầu như tối nào tôi cũng về cặm cụi đọc các tài liệu, thông tin trên internet… Tôi có cảm giác niềm đam mê đã bắt đầu quay trở lại, hệt như những gì lần đầu tiên tôi đến với ngành nông nghiệp hay thời gian sinh viên cặm cụi tìm hiểu những kiến thức sơ đẳng nhất về kinh doanh.
Có vẻ tôi đã dần nhận ra một điều gì đó, để giải quyết bài toán nông nghiệp hiệu quả, tôi sẽ không chỉ cần những kiến thức vững chắc về mặt nông nghiệp, nông thôn, nông dân mà sẽ còn phải cần thêm một tư duy kinh tế và chiến lược sắc bén để khắc phục những hạn chế sâu xa hơn về mặt xã hội.
Cuối cùng, có một điều tôi biết là tôi đã và luôn cảm thấy hạnh phúc với những ước mơ và công việc mình đang làm. Phải chăng điều đó đã là đủ cho cuộc sống của một con người?
Theo vnexpress
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/