Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Nữ Thần Báo Tử tập 5 Chương 1

0 nhận xét

Tên Ebook: Quyền Lực Bóng Tối

Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 5)
Tác Giả: Rachel Vincent
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm 
Số trang: 300 
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Bìa mềm 
Ngày xuất bản: 04/2013 
Giá bìa: 55.000 VND

Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi 
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ 
Type: Annabelle Tran, Thao Trann, Thanh Nguyen, Dung Le, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Dung Nguyen 
Beta: Minh Tâm 
Làm ebook: Anna Trinh
Nguồn: Hội làm ebook free

ebook nu than bao tu full prc pdf epub

Ebook Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers-Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối

Chương 1

TÔI TỪNG NGHĨ ĐIỀU KHỦNG KHIẾP NHẤT có thể xảy ra đối với một người chính là cái chết. Tôi cũng từng nghĩ đó là điều cuối cùng có thể xảy ra với mỗi đời người. Nhưng nếu tôi học được điều gì từ việc sống giữa các thần chết, những cơn ác mộng sống, và loài bean sidhe, thì đó là: Tôi đã sai ở cả hai điểm trên...
“Cậu đang làm gì ở đây thế, sắp vào tiết rồi mà?” - Tôi ngồi xuống ghế và hỏi Emma. Còn bốn phút nữa là vào tiết đầu tiên, tiết Đại số II - “Không sợ thầy mắng à?”
“Nếu thế mình chấp nhận bị mắng cả đời cũng được.” - Emma Marshall thở dài đầy luyến tiếc, rồi rút quyển sách giáo khoa từ trong cặp ra - “Quá đẹp!”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô bạn thân về phía trước lớp, nơi thầy Beck - giáo viên mới thay thế cho thầy Wesner - đang viết các công thức toán lên tấm bảng trắng bằng bút mực xanh. Chữ của thầy vừa thẳng vừa rõ ràng, nói chung là đẹp nhất trong số các thầy cô ở Eastlake. Nhưng ánh mắt của Emma tập trung vào cánh tay chắc khỏe và thân hình vạm vỡ của thầy ấy nhiều hơn là chữ viết trên bảng.
“Mình đoán việc cậu đột nhiên hứng thứ với môn Toán chỉ đơn thuần là vì thấy nó bổ ích và lý thú thôi đúng không?”
Emma đặt quyển sách xuống bàn rồi quay sang nhe răng cười với tôi. “Nói vậy thì cũng không hẳn… Thứ nhất, học đã khổ rồi. Ít ra ở đây chúng ta có cái gì đó đẹp đẽ để ngắm, để không u sọ với các con số phức tạp.”
Tôi bật cười. “Cậu cứ làm như cậu học dốt lắm ý.”
Emma hoàn toàn có thể là một học sinh toàn điểm A, nhưng cậu ấy bằng lòng với điểm B mà không cần phải cố gắng gì nhiều, ngoại trừ môn tiếng Pháp và Toán - hai môn học duy nhất mà cậu ấy đã phải khá chật vật mới qua được. Và vị giáo viên trẻ tuổi đẹp trai này lại càng không giúp được gì trong việc cải thiện điểm số cho cậu ấy, bởi vì giờ Emma càng có lý do để không tập trung vào những gì được viết trên bảng và trong sách giáo khoa.
Nhưng cũng không thể trách cậu ấy được. Thầy Beck quả thực quá hấp dẫn, với mái tóc đen rối bù một cách cố ý và đôi mắt xanh lục như muốn hút hồn người đối diện.
“Thầy ý mới chỉ 22 tuổi thôi.” - Emma nói - “Mới vừa ra trường chưa được một năm. Mình cá đây là công vỉệc giảng dạy đầu tiên của thầy ý.”
“Sao cậu biết?” Tôi hỏi, lúc thầy Backer bỏ bút xuống và lục ngăn kéo tìm cái gì đó.
“Danica Sussman bảo thế. Thầy ý vẫn phụ đạo thêm cho cậu ấy sau giờ học, do lịch tập luyện của cậu ấy với đội bóng mềm.”
“À mà Danica đâu ý nhỉ?” Tôi hỏi, đúng lúc tiếng chuông cuối cùng báo vào tiết vang lên. Cậu ấy đã nghỉ học mấy hôm nay vì bị ốm, nhưng trước giờ Danica chưa bao giờ vắng mặt trong các ngày thi đấu, chưa kể cậu ấy là người ném bóng chiều nay.
“Chắc vẫn ốm.” - Emma hạ giọng nói. Thầy Beck bắt đầu điểm danh. Hơn một nửa quyển vở bài tập Đại số của cậu ấy vẫn còn trắng trơn - “Cậu làm bài tập về nhà chưa?”
Tôi ngao ngán đảo tròn hai mắt và mở cặp lấy sách. “Mình tưởng cậu đã hứng thú nhiều hơn với môn Toán rồi cơ mà?”
“Chưa đến mức để làm bài tập về nhà.”
“Kaylee Cavanaugh?”- Thầy Beck gọi tên tôi và tôi giật mình ngẩng đầu lên, vì tưởng vừa bị bắt quả tang đang nói chuyện riêng. Nhưng thầy chỉ đứng im cầm tờ điểm danh, chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Dạ, có ạ.”- Tôi trả lời, thầy Beck mới điểm danh thêm được ba cái tên thì cánh cửa lớp học bật mở và Danica Sussman bước vào trong lớp. Mặt cậu ấy xanh lét, hai mắt thâm quầng và cậu ấy dường như không hề có ý định che giấu điều đó.
“Danica, em không sao chứ?” - Thầy Beck hỏi.
“Em vẫn ổn ạ.” Danica bước tới đưa cho thầy tờ giấy đi muộn nhưng thầy ấy đã vò tờ giấy lại và vứt vào cái thùng rác bên cạnh bàn.
“Thầy vẫn chưa gọi đến tên em vì thế về lý thuyết em vẫn chưa đi học muộn.” Thầy nhíu mày nói.
“Em cám ơn thầy, thầy B.” Nhưng lúc đi về bàn, một tay Danica ôm chặt lấy bụng, mặt nhăn nhó vì đau.
Tiết học đang diễn ra được một nửa thì đột nhiên cái cảm giác đau nhói quen thuộc bắt đầu cào xé cổ họng tôi, trong khi Emma vẫn đang cắm cúi làm nốt chỗ bài tập về nhà còn dang dở, thỉnh thoảng lại ngước lên đắm đuối nhìn thầy Beck.
Không! Tim tôi đập mạnh tới nỗi tôi có cảm giác như toàn thân đang run bần bật trên ghế. Chuyện này không thể lại xảy ra được. Không phải ở trường học! Không phải sáu tuần sau cái chết của ba giáo viên chỉ trong vòng hai ngày! Mùa Đông năm nay của tôi là một chuỗi những cái chết được nối tiếp nhau bởi điềm báo trước. Tôi đã hy vọng mọi chuyện sẽ chấm dứt khi mùa Xuân sang. Nhưng tiếng khóc của bean sidhe chưa bao giờ sai. Khi ai đó ở bên cạnh tôi sắp chết, nỗi thôi thúc muốn cất tiếng thét - cho linh hồn của người đó - sẽ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Và tiếng thét đang ngày một lớn dần trong tôi ngay tại thời điểm này chỉ có thể ám chỉ một điều...
Tôi nghiến chặt răng lại, kiên quyết không cho tiếng thét ấy thoát ra. Hai tay tôi nắm chặt lấy hai mép bàn, và vô tình kéo cả cái bàn về phía sau, làm Emma giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bàn dịch chuyển.
Cậu ấy liếc về phía tôi, nhíu mày như muốn hỏi: Lại nữa hả? Và tôi chỉ có thể gật đầu. Emma đã không dưới một lần chứng kiến cảnh tôi cố kìm nén tiếng thét cho linh hồn một ai đó nên giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu ấy nhận ra ngay. Mới đầu cậu ấy còn hơi sợ và một phần trong tôi luôn muốn Emma biết sợ như vậy để mà tránh. Chứ tôi không hề thích thú với cái ý nghĩ rằng cô bạn thân của mình đang quen dần với sự chết chóc vẫn hay lởn vởn quanh tôi.
Tuy vậy, có một người bạn thân chia sẻ mọi chuyện với mình cũng có cái hay của nó. Ví dụ, cậu ấy không hề hoảng hốt khi thấy tôi mím chặt môi đưa mắt nhìn quanh lớp, chờ đợi bóng tối bao trùm lấy ai đó, để tôi biết rằng người đó sắp chết. Nhưng tôi chẳng thấy bóng tối nào hết, và tiếng thét vẫn ở nguyên trong cổ họng tôi - đau đớn, nhưng dễ dàng chế ngự được bởi tôi biết bản thân đang làm gì - như thể cái người sắp chết và tôi đang không hề ở chung trong một phòng. Ý nghĩ ấy khiến tôi tìm lại được bình tĩnh và giơ tay xin ra ngoài.
Thầy Beck còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì đột nhiên Danica Sussman trượt ra khỏi ghế và ngã lăn ra đất. Bất tỉnh nhân sự.
Cả lớp đứng bật dậy khỏi ghế, há hốc miệng kinh ngạc. Tôi cũng sốc đến nỗi xém chút nữa thì há miệng ra, và làm tiếng thét kinh hoàng thoát ra náo động toàn trường.
Thầy Beck nhìn chằm chằm về phía Danica, bàng hoàng và bối rối.
Không lẽ là cậu ấy? Không lẽ Danica sắp phải chết? Nếu vậy thì tại sao cường độ tiếng thét của tôi không hề thấy mạnh lên?
Thầy Beck chạy vội xuống chỗ Danica đang nằm, nhưng Chelsea Simms đã nhanh chân hơn, quỳ sụp xuống sàn và giơ tay sờ lên mũi Danica. “Bạn ấy vẫn đang thở…” - Chelsea ngồi bệt xuống đất tìm kiếm vết thương trên người cô bạn cùng lớp, để rồi thảng thốt kêu lên - “Chết rồi, bạn ý bị chảy máu!” Chelsea lùi vội ra đằng sau, vai đập cả vào thành bàn gần đó, trong sự sửng sốt của mọi người có mặt trong lớp.
Thầy Beck quỳ xuống cạnh Danica, mặt đầy lo lắng. “Chelsea, lấy điện thoại trên bàn thầy gọi cho văn phòng! Chỉ cần ấn số 9 thôi.” Lúc Chelsea đứng dậy tôi mới nhìn thấy dòng máu chảy ròng ròng trên đùi Danica.
Và đó cũng là lúc tiếng thét ập tới trong tôi với cường độ mạnh nhất. Trong khi những người khác thì thào, bâu lại xung quanh Danica, tôi chỉ có thể ngồi tại chỗ của mình, bấu chặt lấy hai mép bàn và cố gắng nuốt ngược trở lại tiếng thét đang làm cổ họng tôi bỏng rát từ trong ra ngoài.
Nhưng Danica vẫn đang thở. Tôi có thể nhìn thấy lồng ngực của cậu ấy nhô lên thụp xuống đều đều. Nhịp thở của cậu ấy thậm chí còn không có vẻ gì là khó nhọc. Nhưng cường độ của tiếng thét trong người tôi đang mách bảo: Rất nhanh thôi, ai đó sắp phải chết. Nếu không phải là Danica, thì là ai?
“Cậu không sao chứ?” - Emma ghé sát về phía tôi thì thầm hỏi, cái trán xinh xắn của cậu ấy nhăn tít lại đầy lo lắng - “Có phải là cậu ấy không?”
Tôi chỉ có thể nhún vai. Cách duy nhất để kiểm tra mà tôi biết là…
Tôi hé môi nhả một dải âm thanh nhỏ xíu ra khỏi miệng và nó nhỏ tới mức ngoài tôi ra không ai có thể nghe thấy được, nhất là trong bầu không khí hỗn loạn như bây giờ ở trong lớp. Nhưng đủ để tôi có thể nhìn thấy linh hồn của Danica khi nó rời bỏ cơ thể của cậu ấy. Nếu quả thực người sắp chết là cậu ấy.
Nhưng cái thứ khí bay lơ lửng trên người Danica Sussman không hề giống với bất kỳ linh hồn nào tôi từng thấy. Bình thường, linh hồn của một người - hay nói đúng hơn là đại diện của nó trong thế giới thực - có kích thước giống với chủ nhân của nó. Nhưng linh hồn này rất bé. Không to hơn cái nắm tay của tôi là mấy và có hình dạng rất lạ. Và hơi thở của Danica vẫn không hề thấy chậm lại.
Chỉ tới khi ấy tôi mới hiểu ra vấn đề: Danica không phải sắp chết. Cậu ấy đang mất đi thai nhi còn chưa chào đời.
“Chắc trưa nay mình nhịn quá.” - Emma gẩy gẩy miếng cà chua trong bát súp - “Nhìn đã thấy hết muốn ăn rồi.”
Tôi bật nắp lon sô-đa mà không buồn nhìn vào khay thức ăn của cô bạn thân vì sợ bản thân cũng sẽ thấy buồn nôn, sau những gì vừa chứng kiến sáng nay. “Gớm, họ chẳng đã lên thực đơn cả tháng rồi ý chứ.” Mặc dù đã nhìn thấy trước và chứng kiến không ít cái chết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình phải cất tiếng khóc cho một linh hồn còn chưa chào đời. Sự bất lực, nỗi thất vọng và cảm giác sợ hãi vẫn thường đi kèm với mỗi cái chết mà tôi gặp phải, lần này lớn hơn rất nhiều so với những lần trước, làm tôi gần như muốn nghẹt thở. Đây là một sinh linh bé nhỏ. Một đứa trẻ không bao giờ được xuất hiện trên cõi đời này. Và tôi không biết phải đối mặt với chuyện đó như thế nào.
“Nghe nói là máu me kinh lắm hả?” - Sabine từ chiếc bàn kế bên ngó đầu sang hỏi, mặc kệ làn gió Xuân đang thổi tung mái tóc dài đen bóng của chị ta - “Thế Danica Sussman đã bị chảy máu lênh láng trên sàn thật đấy à?”
“Ừ, thật đấy! Sợ cực!” - Emma thả cái thìa xuống và đẩy khay thức ăn ra xa, đúng lúc anh Nash ngồi xuống ghế cạnh tôi với một khay đầy khoai tây chiên - “Hy vọng là cậu ấy không sao.”
Danica sau đó đã được đưa lên xe cứu thương chở đến bệnh viện và mặc dù cậu ấy vẫn đang bất tỉnh khi người ta khiêng cậu ấy lên cáng nhưng tiếng khóc cho linh hồn bé nhỏ kia đã tắt lịm trong cổ họng tôi từ bao giờ. Và tôi là người duy nhất biết chắc rằng Danica sẽ sống - nhưng sinh linh nhỏ bé trong người cậu ấy đã chết.
“Anh cũng hy vọng như vậy.” Nash vòng tay siết nhẹ lấy eo tôi, sau đó bốc khoai tây chiên ăn, và tôi không thể không tự hỏi liệu chúng tôi có thể cứu được con của Danica hay không, nếu cả hai đều có mặt ở đó khi chuyện xảy ra. Là một bean sidhe nam, anh Nash không thể khóc cho linh hồn của những người sắp chết. Năng lực của anh ấy bao gồm sức Ảnh hưởng - khả năng dùng lời nói để bắt người khác làm theo ý mình - và khả năng dẫn dắt các linh hồn đã lìa khỏi xác. Cùng với nhau, chúng tôi có thể đưa linh hồn quay trở lại với thân xác của một người và cứu mạng cho người đó - nhưng đổi lại một người khác sẽ phải chết. Một mạng đổi một mạng.
Nhưng tôi không biết liệu quy luật ấy có áp dụng với một đứa trẻ chưa chào đời hay không, khi mà cơ thể của bé vẫn chưa hoàn thiện để có thể dẫn dắt linh hồn quay trở lại. Hoặc kể cả khi chúng tôi có thể trả lại linh hồn cho bé, liệu Danica có giữ được đứa bé ấy không hay sẽ vẫn bị sảy thai? Bởi vì rõ ràng phải có điều gì đó không ổn với thai nhi hoặc do bà mẹ không chịu nổi áp lực nên mới dẫn tới hiện tượng sảy thai...
Hoặc có thể tôi đang cố tìm một lời bào chữa nào đó để biện minh cho cái chết thương tâm và đáng sợ nhất mà tôi từng phải chứng kiến.
“Mọi người bảo cậu ấy bị sảy thai.” Emma nói rất nhỏ và anh chàng ngồi ở cái bàn ngay sau lưng cậu ấy lập tức quay ngoắt lại, mặt đầy giận dữ và đau đớn. Max Kramer là bạn trai của Danica gần một năm nay và tôi có cảm giác như mình đang xâm phạm vào đời tư cá nhân của họ khi tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra.
“Mọi người sai rồi.” Anh ta gắt lên và Emma khựng người lại, ngượng ngùng quay đầu ra phía sau.
“Em xin lỗi, anh Max. Em không có ý…”
Không đợi cho cậu ấy nói hết câu, anh Max đứng dậy nói với cả bàn chúng tôi. “Những gì họ nói là không chính xác” - Anh ấy không cao giọng nhưng cũng không hề hạ giọng nên nguyên một nửa sân đã nghe thấy hết những gì anh ấy nói sau đó - “Danica không thể có thai được. Tụi này chưa từng làm chuyện đó. Vì thế mấy người hãy tìm chuyện của người khác mà buôn. Hoặc tốt hơn hết là câm hết miệng lại cho tôi nhờ.”
Nói xong Max hậm hực bỏ vào trong căng-tin, còn chúng tôi chỉ biết ngồi ngây ra nhìn theo đầy thương cảm.
“Một tên ngốc đáng thương!” - Sabine với tay lấy một miếng khoai tây chiên trong khay của anh Nash, đưa lên miệng - “Cậu ta thực sự tin như vậy mới ghê chứ!” Là một mara, Sabine có thể đọc được nỗi sợ hãi của con người và chích hút năng lượng từ những cơn ác mộng mà chị ta dệt nên cho họ trong khi đang ngủ. Ngoài những năng lực mara bẩm sinh ấy ra, chị ta còn có khả năng kỳ lạ trong việc đọc nét mặt và ngôn ngữ cơ thể của người khác - điều luôn khiến tôi cảm thấy ghen tỵ với Sabine.
“Tất nhiên là anh ấy tin rồi.” - Cứ có cơ hội là Emma lại tìm cớ để gây sự với cô nàng mara này, sau khi bị chị ta kéo sang Cõi m hồi sáu tuần trước và định bán cả linh hồn và thể xác của cậu ấy cho một tà ma. Nhưng lần này cơn giận dữ của cậu ấy còn lớn hơn thế nhiều, bởi rõ ràng là Emma đang cảm thấy có lỗi vì đã lỡ mồm trước mặt Max - “Không phải cái gì mọi người nói ra cũng là đúng hết. Năm ngoái dì của tôi cũng bị sảy thai nhưng trông không hề giống như thế. Thậm chí không hề thấy ra máu, chỉ bị một vài cơn co thôi.”
Sabine nhún vai, mặt không chút nao núng. “Tôi không phải là bác sỹ. Nhưng nếu cô hỏi tôi, tôi chắc chắn Danica đã có thai và đứa bé không phải của Max. Nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn chưa hiểu được điều đó.”
“Chẳng ai hỏi chị hết!” - Emma cắm cảu nói - “Vì thế đừng có xía vào chuyện của người ta.”
Sabine cau mặt. “Tôi cũng đâu có ý định nói với cậu ta chuyện đó!”
“Sabine...” - Nash ngao ngán thốt lên.
Như mọi lần, tôi rất khoái chí mỗi khi anh Nash tỏ ra khó chịu với chị ta. Sabine là bạn gái cũ của bạn trai tôi và chị ta không hề thích cái danh phận bạn-gái-cũ ấy.
“Chị ấy nói đúng đấy.” Tôi hạ giọng nói bé nhất có thể, chỉ vừa đủ để bàn mình nghe thấy thôi.
“Làm sao cậu…?” Emma trố mắt hỏi và tôi ngập ngừng ngẩng mặt lên nhìn cô bạn thân.
“Bởi vì mình đã cảm nhận được lúc đứa bé mất.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả bàn ăn, đến mức tôi gần như sờ thấy được nó trong không khí. Và rồi Emma khẽ thở hắt ra. “À...” - như thể đã hiểu ra vấn đề - “Vì thế mà khi nãy cậu mới muốn cất tiếng hét. Mình đã không hề nghĩ tới khả năng đó, sau khi nhìn thấy Danica ngã xuống khỏi ghế. Mình cứ nghĩ cậu ấy sẽ chết trên đường đến bệnh viện rồi cơ.”
“Không, cậu ấy sẽ khoẻ lại thôi, theo như mình được biết.” - Tôi thấy mừng vì ít ra vẫn còn có chút tin tốt để thông báo - “Nhưng cậu ấy chắc chắn đã mất đi đứa bé, ngay giữa tiết một lúc nãy. Và hiển nhiên Max không phải là bố của đứa trẻ.”
“Không hiểu ai là bố đứa bé nhỉ?” Sabine bốc thêm một miếng khoai tây nữa trong đĩa của anh Nash rồi nhíu mày nhìn xa xăm.
Thấy vậy, anh Nash kéo khay đồ ăn của mình lại. “Đó không phải là việc của em.”
“Có khi lại có đấy!” - Sabine khăng khăng nói - “Em đoán là con của thầy Beck.”
“Chị bị điên à?” Emma nổi quạu, khi nghe thấy tên thầy giáo yêu quý của mình bị lôi vào chuyện thị phi lần này, nhất là còn thốt ra từ miệng kẻ mà cậu ta ghét nhất nữa chứ.
Sabine đảo tròn đôi mắt đen. “Đấy mới chỉ là một giả thuyết thôi mà. Hơn nữa, cũng đâu phải chuyện gì quá khó tin. Nếu hắn ta đã cố che giấu thân phận thực sự của mình như vậy, chẳng có gì đảm bảo hắn không che giấu những thứ khác.”
Cái thìa trên tay tôi rơi tõm xuống bát súp nãy giờ vẫn chưa hề động tới. “Thầy Beck không phải là con người á?”- Tôi hỏi, trong khi Emma chỉ biết giương đôi mắt nâu trân trối nhìn Sabine. Ngay đến anh Nash trông cũng có vẻ bất ngờ.
Sabine lại nhún vai. “Tôi tưởng cô biết rồi.”
“Không hề, chẳng ai biết gì hết!” - Anh Nash cau mày nhìn qua bàn - “Em có chắc không?”
“Chắc chứ. Chắc như những chuyện em nhìn thấy trong giấc mơ của Kaylee, những điều cô ta sẽ chẳng bao giờ dám làm khi tỉnh giấc.”
Nash đẩy khay thức ăn sang một bên, nhoài người sang phía Sabine và hạ giọng hỏi tiếp. “Làm sao em biết?” Mặt cô nàng mara tối sầm lại, như thể có một đám mây vừa đi qua, che lấp mất Mặt Trời. “Mấy tháng trước em vẫn thường lang thang trong các giấc mơ của cô ta mà, anh quên rồi à? Lúc tỉnh táo, cô ta thích kiểm soát và mất lòng tin với mọi người như thế nào thì trong giấc mơ cô ta cứ như một người khác ý.”
“Làm sao em biết về thầy Beck?” Anh Nash nghiến răng nói, còn tôi chỉ biết gườm gườm mắt nhìn chị ta.
Sabine nhăn mặt lại, như thể câu trả lời đã quá rõ rang. “Thì em đọc nỗi sợ hãi của hắn chứ sao. Hắn biết cái trường này hiện đang là cái ổ của Cõi m, và hắn lo sợ sẽ bị ai đó phát hiện ra trước khi đạt được thứ hắn cần.”
“Và đó là cái gì?” Emma hỏi, mặt vẫn còn chưa hết sốc.
“Tôi biết chết liền!” - Sabine lấy tiếp một miếng khoai tây nữa của anh Nash bỏ vào miệng - “Tôi là một mara, chứ không phải là thầy bói. Kể cả tôi có đọc được suy nghĩ của người khác đi nữa thì đâu phải ai lúc nào cũng chăm chăm nghĩ trong đầu: “Mình là một con quỷ đến từ thế giới khác. Hy vọng không ai nghe thấy suy nghĩ của mình…”
“Thì chị chỉ cần nói “Tôi không biết” là được.” Tôi bật lại.
Sabine nhưón một bên lông mày lên đầy thách thức. “Tôi không biết. Nhưng... ít ra là tôi biết nhiều chuyện hơn cô.”
Tôi không hề ngạc nhiên trước kiểu mỉa mai của chị ta và đáng ra tôi cũng không nên quá bất ngờ khi biết thầy Beck không phải là con người. Nhất là khi ở bên Cõi m - hình ảnh phản chiếu của thế giới loài người dưới địa ngục, nơi các loài ma quỷ sinh sống - trường trung học Eastlake của chúng tôi đã trở thành một điểm nóng mới dành cho các con quỷ hạng A.
Sau ca làm từ 16:00-20:00 tối thứ Sáu ở rạp Cineplex, tôi về nhà trong tình trạng mệt lử. Cả buổi tối xúc bỏng ngô và rót nước phục vụ cho khách vẫn không xóa được hình ảnh Danica nằm chảy máu lênh láng trên sàn, trong đầu tôi. Mệt mỏi là vậy nhưng cứ nghĩ tới buổi hò hẹn tối nay vói anh Nash là tinh thần tôi lại phấn chấn hẳn lên. Anh ấy hẹn sẽ qua nhà tôi lúc 9h rồi hai đứa cùng ngồi xem phim, và bố tôi cũng đã hứa sẽ ở im trong phòng cả tối. Nhưng trước đó, tôi cần phải đi tắm cho hết mùi bỏng ngô và dầu mỡ đã. Và kể với bố tôi chuyện thầy giáo dạy Toán mới không phải là con người - điều mà bố tôi luôn quan tâm muốn biết.
Tôi thả chùm chìa khóa vào cái đĩa trên gờ tường ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp, và sự im lặng đột ngột lúc tôi vừa vào đến cửa chứng tỏ bố tôi đã nói chuyên với ai đó. Cho tới khi tôi vào đến cửa.
Hừm...
“Bố ơi?” Tôi đá vội giầy ra và chạy về phía phòng bố - “Bố không sao chứ?”
“Ừ, bố không sao, con yêu ạ.”
Cửa phòng ngủ bố tôi đang mở hé. Tôi đẩy cửa bước vào trong và thấy bố đang đứng ở giữa phòng, hai tay đút túi quần. Tôi cứ nghĩ bố đang nói điện thoại với ai cơ đấy.
“Có chuyện gì thế ạ?” - Tôi nhíu mày hỏi - “Bố ơi...?”
Rồi đột nhiên anh Tod hiện ra, cách tôi chỉ vài mét và đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
“OK... Có chuyện gì đó không bình thường ở đây.” - Tôi chờ đợi một trong hai người phì cười và đưa ra một lời giải thích hợp lý nào đó. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được một sự im lặng – “OK, giờ thì hai người thực sự làm con sợ rồi đấy.”
Anh Tod luôn tìm cơ hội để chọc cho bố tôi tức điên lên. Và bố tôi cũng chỉ để ý tới anh ấy khi cần những thông tin mà chỉ có thần chết mới lấy được. Vì thế việc hai người họ chịu đứng trong một phòng nói chuyện với nhau như thế này chứng tỏ phải là việc gì đó rất nghiêm trọng.
“Con cho hai người suy nghĩ 5 giây nữa thôi đấy... Năm... bốn...”
“Không có gì đâu, con yêu.” Bố tôi mở miệng nói, nhưng qua cái cau mày của anh Tod tôi hiểu rằng bố đang nói dối.
“Nếu chú không nói, cháu sẽ nói.” Anh chàng thần chết giọng đầy đe dọa.
“Anh Tod, em tự biết phải làm gì.”
Tod quay lưng lại phía bố tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi, mặt rất nghiêm trọng. “Kaylee, hôm nay vừa có danh sách mới.” Ý anh ấy là danh sách thần chết, với các thông tin chi tiết về những cái chết sẽ xảy ra trong bảy ngày tới ở khu vực mà anh phụ trách.
Ôi không! Ai đó sắp phải chết. Tôi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao hai tay cứ run lên bần bật. Làm ơn, không phải là Emma! Hay Nash! Hay bố tôi! Tôi không thể mất thêm một người thân nào nữa.
Tôi đã rất muốn hỏi - tôi đã cố vét nốt chút sức lực cuối cùng để hỏi - nhưng không một từ nào được bật ra. Tôi không thể chịu đựng nổi ý nghĩ lại sắp phải mất đi một ai đó. Một người mà tôi yêu quý.
Vì thế anh Tod đã trả lời cái câu hỏi mà tôi không có đủ dũng khí để hỏi.

“Là em, Kaylee ạ. Tên em có trong danh sách.”
Mục Lục

Nữ Thần Báo Tử tập 5 Chương 2

0 nhận xét

Tên Ebook: Quyền Lực Bóng Tối

Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 5)
Tác Giả: Rachel Vincent
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm 
Số trang: 300 
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Bìa mềm 
Ngày xuất bản: 04/2013 
Giá bìa: 55.000 VND

Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi 
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ 
Type: Annabelle Tran, Thao Trann, Thanh Nguyen, Dung Le, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Dung Nguyen 
Beta: Minh Tâm 
Làm ebook: Anna Trinh
Nguồn: Hội làm ebook free

ebook nu than bao tu full prc pdf epub

Ebook Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers-Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối

Chương 2

“STYX ĐU Ạ?” Tôi quay lưng lại phía bố tôi và anh Tod, cố gắng không để họ nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt mình. Sớm thôi, nỗi sợ hãi sẽ xuất hiện sau khi sự thật bắt đầu ngấm dần. Còn hiện tại lúc này, tôi vẫn chưa cảm thấy gì ngoài một sự rùng mình khó tả, như kiểu vừa nhảy xuống hồ trước khi cơ thể kịp thích nghi với nhiệt độ.
“Kaylee ơi?” - Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bố sau lưng mình, hàng tá câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi, nhanh đến nỗi khó khăn lắm tôi mới đứng vững được lúc vào đến trong phòng ngủ - “Con có nghe thấy Tod vừa nói gì không?”
“Tất nhiên là con nghe thấy rồi.” Các thần chết có thể lựa chọn cho ai nhìn thấy hoặc nghe thấy mình, và anh Tod có một thói quen rất khó chịu là chỉ hiện ra với một người trong phòng ở một thời điểm - và thường người đó là tôi.
“Cháu nghĩ em ý vẫn đang sốc.” Anh nói, trong khi tôi đảo mắt một vòng quanh phòng tìm cục bông tí hon của mình, bên dưới tấm chăn nhàu nhĩ và đống quần áo ngổn ngang trên bàn học.
“Styx?” - Tôi gọi to, nhưng chẳng thấy có gì động đậy. Bất thình lình, anh Tod hiện ra ở phía cuối giường, chăm chú theo dõi phản ứng của tôi, làm tôi giật thót cả mình - “Em không hề sốc. Ít nhất là chưa phải lúc này.” Nếu nhìn thoáng qua, anh Tod trông chẳng có nét gì giống với cậu em trai. Anh ấy thừa hưởng đôi mắt xanh và mái tóc xoăn màu vàng của mẹ, trong khi anh Nash chắc là giống bố - người đã chết từ rất lâu trước khi tôi gặp hai anh em nhà Hudson.
“Tạm thời, em vẫn đang trong giai-đoạn-phủ-nhận, nhưng thành thực mà nói em có cảm giác đây là giai-đoạn-chấp-nhận lành mạnh nhất của mình. Em sẽ rất biết ơn nếu hai người để mặc em một mình lúc này.” - Tôi bỏ ra ngoài hành lang, đi vào trong bếp - “Styx!”
“Bố thả nó ra sân sau nhà rồi.” – Bố vừa nói vừa đi theo tôi vào trong bếp -”Nó không thích Tod.”
“Bởi vì anh ấy chẳng mang tới cái gì ngoài cái chết và những lời khuyên tồi.” Tôi vặc lại, không thèm quan tâm xem mình có đang vô lý hay không – bởi xét cho cùng đâu phải lỗi của anh Tod khi số của tôi đã tận.
“Em nói vậy là không đúng.” - Anh chàng thần chết nhe răng cười, và tôi thấy cảm kích vì nỗ lực muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng của anh - “Thỉnh thoảng anh có mang pizza đến mà.”
Bởi vì công việc của thần chết - kết thúc cuộc đời và lấy đi linh hồn của những người đã tận số tại bệnh viện thành phố, từ nửa đêm đến trưa ngày hôm sau - không được trả lương bằng tiền tệ của loài người, nên anh Tod đã bắt đầu đi giao pizza vào những lúc rảnh rỗi để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Theo gợi ý của tôi.
Mới đầu, tôi thấy việc nhận được cái chết và pizza pepperoni cỡ lớn từ cùng một người khá là thú vị, nhưng sau vụ sẩy thai của Danica Sussman và tin tức về cái chết sắp tới của bản thân, tôi thấy chẳng còn gì đáng buồn cười vào lúc này nữa.
“Styx chắc đói lắm rồi.” Tôi lẩm bẩm, mở tủ lạnh ra. Bàn tay ấm áp của bố nắm lấy tay tôi và đóng cửa tủ lại.
“Kaylee, ngồi xuống đi con. Chúng ta cần phải nói về chuyện này.”
“Con hiểu.” Nhưng tôi sợ rằng chỉ cần ngừng chuyển động trong một giây thôi, đám mây của sự phủ nhận sẽ tan đi và bỏ mặc tôi đối mặt với sự thật phũ phàng - điều mà tôi đã gặp phải không ít trong gần 17 năm sống trên đời.
Cuối cùng, tôi đành miễn cường gật đầu. Bởi tôi hiểu thời gian là thứ xa xỉ nhất đối với tôi hiện nay, và tôi không thể trốn tránh sự thật được lâu.
Tôi lại mở tủ lạnh lấy một lon Coke, rồi đi theo bố vào trong phòng khách, nơi anh Tod đang ngồi vắt vẻo trong cái ghế bành yêu thích của bố. Thay vì gầm lên đuổi anh ấy ra khỏi ghế như mọi lần, bố tôi chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế sô-pha cạnh tôi. Tôi có thể thấy rõ là bố rất muốn vòng tay ôm lấy tôi, nhưng tôi không thể để bố làm như vậy bởi vì hành động đau buồn ấy sẽ chỉ càng khiến cho sự việc trở nên thật hơn, mà tôi thì vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Chưa phải lúc này. Vì thế, tôi sẽ tập trung vào các lý lẽ, hơn là sự thật.
“Anh có chắc không?” Tôi hỏi, hai tay nắm chặt lấy lon nước. Cảm giác mát rượi trên tay chứng tỏ tôi vẫn đang sống.
Anh Tod rầu rĩ gật đầu. “Bình thường anh chỉ được thông báo danh sách trước một đến hai ngày thôi, nhưng bởi vì em vốn dĩ đã sống nhờ vào thời gian đi mượn của người khác nên tên của em xuất hiện trong một danh sách đặc biệt.”
Đặc biệt...
Tôi sống nhờ vào thời gian đi mượn bởi vì tôi đã từng chết một lần. Khi ấy tôi mới chỉ 3 tuổi, và phải 13 năm sau tôi mới biết được sự thật về cái đêm định mệnh ấy: Đáng ra tôi đã chết trong vụ tai nạn ô tô tối hôm đó nhưng do không chịu nổi nỗi đau mất đi đứa con gái duy nhất, bố tôi đã tình nguyện hoán đổi ngày mất của mình với ngày mất của tôi. Nhưng thay vì lấy mạng bố tôi, gã thần chết khốn khiếp đã lấy đi mạng sống của mẹ tôi.
Kể từ đấy, tôi đã sống cuộc đời của mẹ tôi, theo đúng nghĩa đen, suốt gần 14 năm nay. Và giờ cuộc đời của mẹ cuối cùng cũng đã đến hồi kết thúc. Đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải chết. Một lần nữa.
“Ta tưởng cháu là lính mới mà?” - Bố tôi nhíu mày đầy hoài nghi - “Làm sao cháu đã đủ thẩm quyền mó tới cái danh sách đặc biệt ấy?” Bình thường bố tôi đã không mấy tin tưởng các thần chết rồi, bởi bean sidhe và thần chết trước giờ không hề ưa gì nhau. Vì thế sự việc lần này bố tôi nghi ngờ cũng có cơ sở của nó.
Nếu thông tin của anh Tod là sai, hoặc vì lý do nào đó anh ấy đang nói dối, có thể tôi sẽ không phải chết. Có thể cuộc đời tôi mượn của mẹ vẫn chưa hoàn toàn vuột ra khỏi tầm tay của tôi.
“Thì thế mới lạ!” - Anh Tod nói, không mấy bận tâm tới sự hoài nghi của bố tôi - “Bình thường cháu đâu thể tiếp cận với cái danh sách đó. Chứ nếu biết thì cháu đã bí mật xem từ trước rồi.” -Tod có mật khẩu máy tính của ông sếp bởi vì chính anh ấy là người đã cài đặt nó. Anh ấy là một trong hai thần chết duy nhất ở khu vực này lớn lên trong thời đại vi tính hóa - “Nhưng lần này cháu chẳng phải lén lút làm gì hết. Chiều nay, lúc cháu ghé qua văn phòng nhận danh sách của tuần tới, ông Levi đã nhờ cháu vào phòng lấy hộ ít đồ. Và cái danh sách đặc biệt ấy nằm chình ình trên mặt bàn.”
“Và theo lẽ tự nhiên, cháu đã ghé mắt đọc nó.” Bố tôi nói thêm.
“Cháu là thần chết, chứ không phải là thánh. Cháu đoán ông Levi đã cố tình muốn cháu nhìn thấy bản danh sách đó. Bởi vì nếu không tự dưng sao ông ấy lại vứt nó chỏng chơ trên bàn rồi cử cháu vào trong phòng một mình?”
“Tại sao ông ấy muốn anh nhìn thấy nó?” Tôi tò mò hỏi.
Tod nhún vai. “Anh không biết. Có thể vì ông ấy quý anh. Có thể vì ông ấy quý em.” Tôi mới chỉ gặp Levi, ông chủ của anh Tod, có một lần nhưng ông ta có vẻ khá ấn tượng với sự tinh ý của tôi. Nhưng ấn tượng đến mức để báo trước cho tôi biết về cái chết của mình ư? Có thể, nhưng...
“Tại sao?” Tôi nhìn sâu vào mắt anh Tod, tìm kiếm câu trả lời. Bình thường chỉ cần nhìn vào mắt anh Nash là tôi biết được anh ấy đang nghĩ gì, bằng cách quan sát các vòng xoáy màu trong mắt anh. Nhưng giống như bố tôi, anh Tod rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Hiếm khi anh ấy để lộ cảm xúc của mình qua cửa sổ tâm hồn.
“Tại sao ông ấy lại quý em á?” - Ánh mắt anh Tod vẫn rất kiên định - “Em giống như một thỏi nam châm thu hút các thế lực bóng tối ở cả hai đầu thế giới.” - Bằng chứng là nỗi ám ảnh của lão Avari đối với linh hồn của tôi - “Và ông Levi hiển nhiên là quan tâm tới những thứ tăm tối ấy rồi.”
Tôi không biết ông Levi bao nhiêu tuổi - mặc dù tôi đoán ít nhất cũng phải ba chữ số - nhưng trông ông ấy chỉ như một cậu bé 8 tuổi tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang. Trong vòng 6 tháng qua tôi đã gặp không ít thần chết nhưng có lẽ Levi có lẽ là vị thần chết kỳ quái nhất mà tôi từng gặp.
“Không, ý em là tại sao ông ấy lại muốn em biết? Tại sao anh lại muốn em biết? Anh Nash nói chúng ta không nên nói cho một người biết thời điểm qua đời, bởi điều đó sẽ chỉ càng khiến cho quãng thời gian còn lại của họ khổ sở hơn. Và em phải thừa nhận là anh ấy nói đúng.” Tôi không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, nhưng chỉ riêng việc biết nó sắp xảy ra cũng đủ khiến cả người tôi nôn nao rồi.
“Nói chung thì là vậy…” Bố vừa mở miệng nói đã bị anh Tod cắt ngang không thương tiếc.
“Bình thường chú đặt ra nhiều ngoại lệ lắm cơ mà tại sao lần này lại khác?”
“Không lẽ bố muốn con cứ ngồi im chờ chết?” Hy vọng là tôi đang hiểu sai ý bố.
“Không phải.” – Bố tôi lắc đầu – “Ý bố là được cảnh báo trước giống như được trang bị trước. Chúng ta không thể chiến đấu lại nếu không biết chuyện gì đang chờ đợi ta ở phía trước.”
“Chúng ta sẽ chiến đấu lại ạ?” Tôi chưa hề nghĩ tới khả năng đó. Bố mẹ đã từng chiến đấu với thần chết vì tôi một lần và giành chiến thắng. Tôi đã được cứu sống, và phải trả giá bằng chính cuộc đời của mẹ tôi. Mặc dù vẫn rất muốn sống nhưng thật không công bằng nếu tôi lại tìm cách lừa dối thần chết thêm một lần nữa. Tôi chưa gặp ai có được một cơ hội thứ hai, chứ đừng nói là hai.
Ngoài ra còn có một vấn đề nữa. Một vấn đề lớn: để kéo dài mạng sống của tôi - thêm một lần nữa – sẽ phải lấy đi mạng sống của một người khác. Một lần nữa. Và tôi không thể sống với điều đó.
“Tất nhiên là chúng ta sẽ chiến đấu rồi!” - Giọng bố đầy quả quyết - “Luôn có cách để đối phó với cái chết, dù chỉ là tạm thời. Chúng ta hiểu điều đó hơn ai hết. Bố và con đều đã từng làm chuyện đó một lần.”
“Vấn đề chính là ở chỗ ấy.” - Anh Tod nói rất khẽ, nụ cười trên môi anh nãy giờ đã tắt ngúm - “Và đấy mới chỉ là một trong rất nhiều vấn đề.”
Bố tôi cau mặt nhìn anh chàng thần chết. “Cháu nói vậy nghĩa là sao?”
“Đã có quy định rất rõ về lần gia hạn thứ hai…” Giọng anh có vẻ ngập ngừng và tôi có thể đoán được câu tiếp theo anh định nói – “…Đó là: Không có lần thứ hai.”
Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào lồng ngực tôi, giống như những đôi tay bằng đá đang xoa bóp trái tim tôi. Mặc dù đã hạ quyết tâm không để thêm một người nào phải trả giá cho sự tồn tại của mình nữa, nhưng cảm giác khi sắp phải rời xa thế gian quả thực không hề giống với bất kỳ nỗi sợ hãi nào mà tôi từng trải qua.
“Chắc là phải có ngoại lệ chứ.” - Như mọi lần, bố tôi là người lấy lại được tinh thần đầu tiên - “Lúc nào mà chẳng có ngoại lệ.”
Anh Tod lặng lẽ lắc đầu và một lọn tóc vàng rơi xuống trán anh. “Nhưng không phải chuyện này. Cháu đã đi hỏi khắp nơi rồi… Vấn đề là việc tương tự chưa bao giờ xảy ra. Nó không được phép xảy ra.”
“Nhưng cậu là thần chết cơ mà!” - Bố tôi đứng bật dậy, giọng đầy phẫn nộ. Tôi cần phải làm gì đó để giúp bố hạ hỏa - “Có ích gì nếu đến một người bạn cậu còn chẳng giúp được?”
“Kìa bố…” Tôi phản đối. Trước giờ bố tôi chưa bao giờ coi anh Tod là bạn của gia đình. Nhưng tôi đoán trong lúc tuyệt vọng thì chuyện gì con người cũng có thể nói được...
“Kaylee, chúng ta đang nói về mạng sống của con.” - Bố tôi nói. Một cơn ớn lanh chạy dọc xương sống khi tôi nhận ra hai tay bố run run - “Chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bằng mọi giá. Bố sẽ không cho phép.”
Phải tới khi ấy tôi mới chợt hiểu ra điều bố đang muốn nói. Trước đây bố đã từng tìm cách trao đổi mạng sống với tôi, và giờ bố sẽ vẫn làm lại điều đó mà không cần suy nghĩ.
“Không được đâu, bố ơi...” Nỗi sợ hãi và cú sốc khiến giọng nói của tôi biến thành tiếng thì thào đến thảm hại.
Bố lờ tôi đi và quay sang nhìn anh Tod. “Nhưng ta không thể làm điều đó mà không có sự giúp đỡ của cháu.” - Các vòng xoáy của sự tuyệt vọng màu xanh đang xoay tròn trong mắt bố và đó là thứ cảm xúc mạnh mẽ nhất mà tôi từng thấy được ở ông. Chứng tỏ bố tôi đang bị mất kiểm soát và không thể che giấu chúng thêm được nữa. Và đó mới là điều khiến tôi sợ hơn hết thảy - “Làm ơn đi, Tod.” - Bố tôi ngồi xuống thụp xuống ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối và hai tay bưng lấy mặt - “Ta xin cháu đấy. Ta sẽ làm mọi thứ mà cháu muốn. Làm ơn hãy cho con gái ta một ngoại lệ”. Trông mặt anh Tod có vẻ cũng sốc không kém gì tôi. Tôi chưa bao giờ thấy bố cầu xin ai chuyện gì, kể cả cho mạng sống của bản thân, khi lão Avari lôi bố sang Cõi m làm mồi nhử để bắt tôi.
“Chú Cavanaugh, nếu làm được, cháu sẽ làm ngay mà không do dự.” - Anh mắt anh nhìn tôi đầy tha thiết và đau khổ, như thể đang âm thầm cầu xin tôi hãy tin anh, khiến tôi chỉ muốn quay sang an ủi anh - “Kaylee, anh sẽ làm ngay, nếu có thể. Em biết điều đó mà. Nhưng chuyện này không phải do anh quyết định. Anh không phải là thần chết của em.”
Trong một thoáng, tôi cũng không chắc là nên thở phào hay thất vọng vì chuyện đó.
“Họ sẽ không để cho các thần chết mới vào nghề thực hiện những ca đặc biệt như thế này đâu, mà sẽ phải mời đến chuyên gia. Anh thậm chí còn không biết em được xếp vào khu vực nào khi... khi chuyện đó xảy ra.”
Tôi hít một hơi thật sâu, suy nghĩ về những điều vừa được nghe, cố gắng chắt lọc lấy các thông tin hữu ích có thể sử dụng được. “Là ai?” – Cuối cùng tôi nói - “Họ sẽ nhờ đến ai? Bà Libby à?”
Libitina là một thần chết - một trong những thần chết già nhất còn tồn tại trên đời - người đã được mời tới để kết thúc mạng sống của chị Addison và lấy đi Hơi thở của Quỷ đang thay thế cho linh hồn đã bán đi trong cơ thể chị. Trong giới hạn của mình, Libby đã giúp chúng tôi lấy lại linh hồn cho chị Addy, nhưng vẫn không quên hoàn thành nốt công việc của mình. Bà ta đã lấy đi mạng sống của chị Addison và mặc cho linh hồn tội nghiệp ấy chịu sự đày đọa vĩnh viễn dưới Cõi m.
Tôi biết mình sẽ không thể làm gì để trì hoãn với vị thần chết Libitina này.
“Anh không biết.” - Anh Tod nói - “Anh chưa thấy có thôngtin gì về thần chết được lựa chọn.”
Nhưng ít ra tôi sẽ không phải lo lắng về chuyện sẽ phải chết dưới tay anh Tod.
“Thế...” - Tôi đặt lon soda xuống bàn và chụm hai tay vào trong đùi dể ngăn không cho chúng run rẩy - “Anh có biết chuyện đó sẽ xảy ra như thế nào không?” Tôi hỏi nhưng không dám chắc là muốn biết câu trả lời. Biết quá nhiều sẽ chỉ càng khiến tôi thêm hoảng loạn mà thôi. Tôi không muốn những ngày cuối đời của mình lúc nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng anh Tod lắc đầu. “Cái đó thì chịu, bởi vì cách thức không phải là điều được định trước. Ví dụ với một người già đã có tiền sử bệnh tim, thần chết chỉ việc làm cho trái tim ấy ngừng đập. Còn với người trẻ, thường thì là tai nạn hoặc dùng thuốc quá liều, nếu tiền sử không bị bệnh tật gì. Bọn anh sẽ phải có gì dùng nấy. Sẽ dễ dàng hơn cho gia đình và cảnh sát điều tra, nếu họ tìm được thứ gì đó để đổ lỗi.”
“Ôi, anh coi cái chết nhẹ tựa lông hồng ý nhỉ.”
Anh Tod thở dài cái thượt. “Chúng ta đều hiểu không phải như thế mà.”
“Thế...” - Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và thấy hai chân mình cũng bắt đầu run run. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải hỏi cái câu mà tôi vẫn trốn tránh nãy giờ - “Anh có biết lúc nào không? Danh sách đó có nói em còn bao nhiêu thời gian không?”
Tôi không dám nhìn vào mắt bố - bởi chỉ riêng việc phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình tôi đã là quá khó khăn rồi - nhưng tôi đoán bố cũng đang nín thở chờ đợi câu trả lời của anh chàng thần chết như tôi.
Anh Tod hắng giọng, né tránh câu hỏi.
“Tod...?” Bố tôi thì thào, giọng khản đặc.

“Thứ Năm tuần sau.” – Cuối cùng anh Tod trả lời, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Các vòng xoáy trong mắt anh như dậy sóng với nỗi khổ tâm và sự đau đớn tột cùng, và tôi dám chắc anh ấy cũng đang nhìn thấy cơn cuồng nộ tương tự trong mắt tôi - “Em chỉ còn sống được 6 ngày nữa thôi.”
Mục Lục

Nữ Thần Báo Tử tập 5 Chương 3

0 nhận xét

Tên Ebook: Quyền Lực Bóng Tối

Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 5)
Tác Giả: Rachel Vincent
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm 
Số trang: 300 
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Bìa mềm 
Ngày xuất bản: 04/2013 
Giá bìa: 55.000 VND

Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi 
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ 
Type: Annabelle Tran, Thao Trann, Thanh Nguyen, Dung Le, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Dung Nguyen 
Beta: Minh Tâm 
Làm ebook: Anna Trinh
Nguồn: Hội làm ebook free

ebook nu than bao tu full prc pdf epub

Ebook Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers-Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối

Chương 3

TÔI ĐỨNG BẬT DẬY nhanh đến nỗi cả căn phòng như quay cuồng trước mắt và đầu tôi như muốn nổ tung.
Không lẽ tôi sẽ rời bỏ thế gian theo cách này? Một cú đột quỵ ngay giữa phòng khách nhà mình, do quá căng thẳng vì biết mình sắp chết? Có khi nào chính việc biết mình sắp chết là nguyên nhân dẫn đến cái chết của tôi không nhỉ? Nêu vậy, liệu có thể coi đấy là lỗi của ông Levi không? Hay anh Tod? Hay bố tôi, vì đã để anh ấy nói với tôi?
Nhưng sự thật là việc lần này không phải lỗi của ai hết. Tôi đã sống vượt quá thời gian cho phép và cuối cùng vẫn bị cái chết tìm thấy. Không ai có thể đi ngược lại quy luật của cuộc sống mãi được. Tận sâu thẳm trong lòng, tôi hiểu được như thế nhưng tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là giậm chân thình thịch và hét lên thật to rằng: Thật bất công!
“Kaylee...?” Tod gọi, khi thấy tôi không trả lời bố.
Sáu ngày…
Không nói không rằng tôi đi thẳng vào trong phòng ngủ, kéo áo ra khỏi đầu, mà không hề nhớ gì tới chuyện phải đóng cửa. Cả bố và anh Tod đi theo tôi. Nhưng khi biết là tôi đang thay đồ, bố vội quay đầu rời khỏi phòng, và kéo theo anh Tod - nãy giờ đã hiện nguyên hình - ra ngoài hành lang.
“Kaylee, em nói gì đi chứ!” Anh ấy gọi với theo nhưng tôi không thể. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy lúc này là âm thanh của cơn hoảng loạn trong đầu, yêu cầu tôi hãy làm gì đó - bất cứ cái gì - để phân tán tâm trí của mình khỏi sự thật là tôi chỉ còn chưa đầy một tuần để sống.
Không có năm cuối cấp.
Tôi cởi quần đồng phục ra, thay vào chiếc quần jeans vắt ở đầu giường.
Không lễ tốt nghiệp.
Tôi mở ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo và lục tìm chiếc áo phông màu xanh ưa thích của mình.
Không đại học.
Tôi mặc áo và vén hết tóc ra đằng sau, rồi xỏ chân vào đôi giày thể thao.
Không sự nghiệp. Không gia đình. Không gì hết, ngoài cái kết bi thảm đang chờ đợi tôi vào thứ Năm tuần tới.
“Kaylee, con định đi đâu thế?” Bố tôi hỏi, lúc tôi đi ngang qua mặt bố và anh Tod ra phía cửa trước.
“Ra ngoài ạ.” - Tôi quay đầu lại nhìn hai người họ rồi với tay lấy chùm chìa khóa trên bệ tường. Sự hoang mang trên mặt bố khi ấy có lẽ cũng là sự phản chiếu tâm trạng của chính tôi - “Con xin lỗi. Con cần phải đi... Con không thể nghĩ về chuyện đó lúc này, nếu không chắc con sẽ phát điên mất. Và con không muốn tuần cuối cùng của đời mình lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Con đi một lát rồi về. Bố cho Styx ăn hộ con với nhé?”
Không đợi bố trả lòi, tôi mở cửa và đi thẳng ra xe. Vài phút sau, tôi cho xe lùi ra khỏi sân và thấy cả hai người họ đứng ngoài hiên, lặng lẽ nhìn theo tôi.
KHÔNG AI CÓ THỂ chạy nhanh hơn cái chết. Cho dù có lái xe nhanh tới đâu, bạn cũng không thể vượt qua được những ý nghĩ về cái chết, một khi đã biết nó đang chờ bạn ở phía trước. Liệu đây có phải là cảm giác mà chị Addy dã trải qua? Cảm giác ngạt thở bởi chính cái ý nghĩ rằng sẽ nhanh thôi đó sẽ là hơi thở cuối cùng của mình?
Tôi cứ lái xe như vậy suốt gần 40 phút, một cách vô định, nhạc trong xe được bật to hết cỡ với hy vọng có thể nhấn chìm mọi dòng suy nghĩ của bản thân. Nhưng xem ra vẫn không hiệu quả và tôi hiểu rằng cách duy nhất để không phải nghĩ tới vấn đề của mình chính là tập trung vào vấn đề của người khác.
Tôi ngẩng lên và thấy chỉ còn cách bệnh viện thành phố vài dãy nhà, như thể nãy giờ trong tiềm thức tôi vẫn biết mình đang đi đâu.
Nguyên cả dãy đầu tiên của bãi đỗ xe dành cho khách gần như trống không, bởi vì đã hết giờ thăm bệnh nhân. Cô y tá trực ở quầy cho tôi biết số phòng của Danica Sussman, nhưng không quên nhắc nhở là đã hết giờ thăm bệnh nhân. Tôi cám ơn cô rồi quay trở lại bãi đỗ xe và vòng ra phía cửa sau, nơi tôi bấm thang máy lên tầng 3.
Cả cái tầng 3 vắng teo, chỉ có một y tá ngồi trực ở quầy. Vì thế nhân lúc cô ta đứng dậy lấy cà phê, tôi đã tranh thủ lẻn vào. Phòng 324 nằm ngay ở góc hành lang, cách đó 4 phòng. Tôi ngập ngừng trước cửa phòng Danica mất một lúc, cố nhặt nhạnh nốt chút can đảm cuối cùng còn sót lại trong người. Tôi vẫn chưa biết trước tiên nên nói câu gì với cậu ấy để không tạo cảm giác mình là một đứa nhiều chuyện. Nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân ở góc hành lang, tôi cuống cuồng mở cửa bước vào trong.
Thử hỏi còn chuyên gì tồi tệ hơn có thể xảy ra? Việc tôi đứng nói ấp úng như một con dở hơi và bị tống ra khỏi phòng bệnh? Sự mất mặt đó giỏi lắm cũng chỉ tồn tại được 6 ngày là căng và sau đấy thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
Phòng bệnh có mùi vô trùng và lạnh lẽo đến rùng mình. Đèn trong phòng tối om, ngoài một dải ánh sáng trên đầu giường. Danica đang ngủ, nằm nghiêng bên phải, mặt đối diện với tôi. Trông cậu ấy xanh xao và nhỏ bé bên dưới lớp chăn dày cộp. Cậu ấy còn quá trẻ để làm mẹ. Nhưng giờ thì chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Tôi cứ đứng im như vậy nhìn cậu ấy ngủ và ngẫm nghĩ về cuộc đời của cả hai chúng tôi. Ít nhất Danica đã làm một chuyện mà tôi chưa từng làm, và chuyện đó dẫn tới việc cậu ấy mang thai - lại là một trải nghiệm nữa tôi sẽ không bao giờ có được - và nếm trải nỗi mất mát mà tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được.
Nhưng Danica sẽ sống. Và sau nay, cậu ấy sẽ vẫn còn cơ hội để có con lại, khi đã thấy sẵn sàng.
Còn tôi thì không. Tôi chẳng còn thời gian cho bất cứ chuyện gì nữa. Không còn những cái đầu tiên, chỉ còn một cái cuối cùng. Thời gian của tôi đã hết.
Tôi đang làm cái quái gì ở đây thế này? Tôi không thể giúp được gì cho Danica. Bố đứa bé là ai đâu phải là việc của tôi, kể cả nếu đó là một thầy giáo trong trường - giả sử lời Sabine nói là đúng - và thầy ấy không phải là con người. Tôi chỉ đang dùng Danica và các vấn đề của cậu ấy để phân tán sự tập trung của bản thân, và điều đó thật không công bằng với cả tôi và cậu ấy.
Tôi đang chuẩn bị mở cửa rời khỏi phòng thì nghe thấy tiếng gường cọt kẹt sau lưng.
“Chị không phải là y tá.”
Tôi từ từ quay người lại, đột nhiên thấy lo lắng vì không biết phải giải thích sao với cậu ấy về sự xuất hiện của mình. Mặc dù học cùng lớp nhưng Danica và tôi không chơi thân với nhau. Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm hay lời khuyên nào để chia sẻ với cậu ấy trong trường hợp này. Tôi chỉ đang rình mò cậu ấy. Và giờ tôi đã bị bắt quả tang.
“Kaylee Cavanaugh?” Danica liếc mắt nhìn về phía tôi và tôi gật đầu.
“Ừ. Chào cậu.”
“Cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Mình… đi thăm một người bạn và nhớ ra là cậu cũng nằm ở đây nên định ghé qua chơi vói cậu cho đỡ buồn.”
Cậu ấy không hề mỉm cười hay vẫy tay gọi tôi lại. “Giờ chẳng phải đã quá giờ thăm bệnh nhân rồi sao?”
Tôi nhún vai, đút hai tay vào túi, và từ từ bước tới chỗ Danica đang nằm. “Ừ, nhưng mình vẫn có thể ở lại cho tới khi bị nhắc nhở, nếu cậu muốn.”
Danica nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang xoắn xuýt vào nhau và tôi có linh cảm cậu ấy sẽ đuổi mình ra ngoài. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang ngấn lệ của cậu ấy, tôi chợt hiểu rằng có lẽ vấn đề của cậu ấy cũng khó khăn không kém gì mình. Mà có khi còn nặng nề hơn, bởi xét cho cùng thì vấn đề của tôi cũng chỉ còn 6 ngày nữa thôi là kết thúc. “Cũng được. Nếu cậu muốn.”
Tôi ngồi xuống cái ghế bành cạnh cửa sổ, nhưng cả hai vẫn tránh không nhìn vào mắt nhau bởi chẳng ai biết nên nói gì vào lúc này. Cuối cùng Danica thở dài và ấn nút cho đầu giường cao lên rồi quay mặt sang đối diện với tôi. “Mình đoán là mọi người đã bàn tán không ít về chuyện đã xảy ra?”
“Có thể nói trận thua ở trận tứ kết của đội bóng rổ nữ không còn là tin nóng nhất hiện nay nữa.”
Danica gật đầu chậm rãi. “Mọi người đã nói gì?”
“Giả thuyết hoang đường nhất mà mình được nghe là việc cậu sắp chết vì ung thư ruột.” - Tôi nhún vai - “Nhưng hầu hết đều nghĩ cậu đã bị sảy thai.” Điều tôi dám khẳng định là chính xác.
Danica giơ hai tay bưng lấy mặt khóc. “Mọi thứ rối tung hết cả lên...”
“Cuộc đời mình cũng là một mớ bòng bong, hỗn độn và rối rắm. Nhưng cậu sẽ thấy được an ủi khi biết anh Max vẫn đứng về phía cậu. Anh ấy đã khẳng định với mọi người là cậu không thể có thai, bởi vì bọn cậu chưa bao giờ...” Tôi ngừng lại, để Danỉca tự hiểu và nước mắt lại dâng trào trong đôi mắt đỏ hoe của cậu ấy.
Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không nói thật hết mọi chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi lại không thể nói mình biết tin đồn đó là sự thật vì sợ cậu ấy sẽ hỏi làm sao tôi biết. Tốt hơn hết là để chính miệng cậu ấy nói ra.
“Không đâu, Max không còn đứng về phía mình nữa rồi.” - Danica sụt sùi nói -”Sau khi tan học, anh ấy đã ghé qua thăm mình và mình đành phải nói cho anh ấy biết sự thật.” - Lại thêm vài tiếng sụt sùi nữa, và lần này cậu ấy đã phải dùng tới khăn giấy để lau nước mắt.
“Sự thật gì cơ?” Tôi nín thở. Nếu là Danica, tôi sẽ không kể cho tôi nghe. Bởi xét cho cùng, cậu ấy đâu có nợ tôi câu trả lời.
“Mình đã có thai. Và đứa bé không phải của anh ấy.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng xem có dấu hiệu nào chứng tỏ Danica đang chịu ảnh hưởng của thuốc giảm đau hay gì đó không. Nhưng qua cái cách cậu ấy nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi, tôi hiểu rằng Danica không hề dùng thuốc quá liều. Cậu ấy chỉ là đang cần một người bạn.
“Ôi thế à?” - Đột nhiên tôi cảm thấy tội lỗi vì khai thác chuyện riêng của bạn mình để khỏi phải nghĩ tới việc mình sắp chết, trong khi tất cả những gì cậu ấy cần là một người bạn biết lắng nghe - “Thế... anh ấy đã nhận tin đó như thế nào?”
Tôi có thể làm được! Tôi có thể làm cả hai, vừa lắng nghe như một người bạn, vừa khai thác thông tin như... một nữ thám tử nghiệp dư đoản mệnh đang muốn phá nốt vụ án cuối cùng trước khi lìa bỏ cõi đợi này.
Danica vo viên tờ giấy ăn lại trong tay rồi ngậm ngùi nói. “Mới đầu anh ấy chỉ đứng ngây ra nhìn mình, như kiểu không dám chắc là mình có đang nghe đúng không. Sau đó, khi sự thật bắt đầu ngấm dần cũng là lúc sự đau đớn và thất vọng hằn sâu trên nét mặt anh ấy. Và rồi anh ấy quay lưng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng, mà không nói một lời nào.” - Danica thở dài, ném mẩu giấy ăn về phía thùng rác ở góc phòng nhưng không trúng, vẫn còn xa tới cả mét - “Anh ấy là vị khách duy nhất tới thăm mình ngày hôm nay, ngoài cậu ra, và giờ thì anh ấy hận mình. Nhưng mình nghĩ mình đáng bị như vậy.”
Vị khách duy nhất là sao? “Bố mẹ cậu vẫn chưa tới à?”
“Mẹ mình... bị ốm. Còn bố thì không chịu nói chuyện với mình. Sau khi nghe bác sỹ phán xong, ông đã bỏ đi luôn mà không thèm vào ngó mình lấy một lần. Bởi vì... cậu biết đấy... sự xấu hổ.” - Danica giọng đầy cay đắng. Đột nhiên tôi thấy căm phẫn thay cho cậu ấy về một người bố không phải là bố tôi. Một người tôi chưa từng gặp mặt - “Và giờ mình đã mất cả anh Max. Mình thậm chí còn không biết chuyện xảy ra như thế nào nữa!”
“Không á…?” Tôi nhướn mày hỏi.
“Tất nhiên là mình biết chuyện đó xảy ra như thế nào rồi. Chỉ là không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Mình nhớ... là đã mang thai. Nhưng lại không thể nhớ khi ấy đã nghĩ gì. Vốn dĩ mình dâu phải là loại con gái dễ dãi. Mình yêu anh Max, và không thể nhớ nổi tại sao mình có thể sẵn sàng vứt bỏ anh ấy chỉ vì một đêm ngu ngốc…”
“Chỉ một đêm thôi á?” Tôi trố mắt hỏi lại, không ngờ chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cuộc đời một người đảo lộn như vậy.
Danica đau khổ gật đầu. “Thực ra chẳng đến một đêm. Chỉ vài tiếng là cùng. Hồi tháng trước. Sau đó mình đã cố gắng quên đi mọi chuyện và coi như chưa có gì xảy ra. Mặc dù rất căm ghét bản thân vì những gì đã làm với anh Max nhưng cứ nhìn thấy người ấy là mình lại nhớ về đêm hôm đó và muốn được ở bên anh ta một lần nữa. Mình là một đứa con gái tồi tệ đúng không?” - Danica giơ hai tay ôm lấy mặt - “Tại sao mình không thể gạt bỏ hình ảnh của người ấy ra khỏi đầu cơ chứ?”
Tôi im lặng chờ đợi, hy vọng rằng cậu ấy sẽ buột miệng nói ra một cái tên, nhưng Danica chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, hai vai rũ xuống đầy mệt mỏi. Có lẽ giờ thuốc mới bắt đầu ngấm chăng?
“Cậu có biết là cậu có thai không?” Tôi thì thào hỏi, trông cậu ấy có vẻ sẽ ngủ gục bất cứ lúc nào.
Danica chậm rãi gật đầu. “Mình phát hiện ra cuối tuần trước.” - Cậu ấy chớp chớp mắt rồi quay sang đối mặt với tôi một lần nữa - “Mình đã định sẽ giữ cái thai này. Mặc dù cũng chưa biết phải làm thế nào. Bởi vì với tính cách của bố mình, ông thà không có con gái chứ đừng hòng ông chịu thừa nhận đứa cháu ngoại này, nhưng mình vẫn nghĩ sẽ tìm được cách nào đó. Thế rồi sáng nay mình ngất xỉu ở tiết một và tỉnh dậy đã thấy đang nằm trong bệnh viện rồi. Giờ thì cuộc đời mình đã bị hủy hoại hoàn toàn.” Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt tái xanh của Danica, thấm cả xuống cái vỏ gối trắng muốt của bệnh viện.
Tôi nghiêng người về phía trước, cảm thấy đau đớn thay cho Danica và muốn làm cái gì đó để giúp cậu ấy. Nhưng tôi chẳng có kinh nghiệm gì về việc tư vấn tâm lý cho người khác, và mặc dù Sabine vẫn thường nói tôi thiếu kinh nghiệm và ngây thơ nhưng tôi cũng không hẳn là một tấm gương lý tưởng của lứa tuổi vị thành niên. Cứ hỏi bố tôi thì biết.
“Cuộc đời cậu vẫn chưa hề bị hủy hoại, Danica ạ.” - Tôi động viên cô bạn cùng lớp - “Mình nghĩ anh Max sẽ vượt qua được chuyện lần này, nếu cậu có thể làm cho anh ấy hiểu được rằng mình có ý nghĩa quan trọng như thế nào với cuộc đời cậu. Còn nếu anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cậu, cậu vẫn còn có cả một cuộc đời phía trước để chọn lựa người hợp với mình, và sau này nếu muốn có con lại, cậu có thể...”
“Không, mình không thể.” - Danica nhìn chằm chằm xuống tờ giấy ăn nhàu nhĩ trong tay - “Mình không thể có con được nữa, Kaylee ạ. Lần sảy thai này đã tước đi khả năng sinh con của mình.”
Ôi khôngggg...
Tôi ngả hẳn người ra sau ghế, choáng váng không thốt lên thành lời.
“Mình biết mình vẫn chưa sẵn sàng.” - Danica nói tiếp, và lần này giọng cậu ấy đầy cay đắng - “Mình thật ngu ngốc vì khi nghĩ rằng có thể làm được. Nhưng giờ thì ngay cả lựa chọn ấy mình cũng chẳng có được nữa. Chẳng hiểu đây là cái thế giới quái quỷ gì nữa, khi mà các bác sỹ chỉ biết đứng đó và nói với một đứa con gái 17 tuổi rằng tử cung của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng đến mức sẽ vĩnh viễn không thể mang thai được nữa. Và họ thậm chí còn không biết lý do tại sao. Mình thấy đau nhất là ở chỗ đó.”
Tôi gật đầu, ít ra cậu ấy vẫn còn nổi giận được là may. “Họ không tìm ra được nguyên nhân vì sao à?”
Danica đau khổ lắc đầu. “Họ bảo vẫn còn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa, nhưng giờ tất cả những gì họ có thể kết luận là sáng nay mình có thai, nhưng giờ thì không, và mình đã bị mất rất nhiều máu. Một điều rất hiếm khi xảy ra đối với các ca sảy thai ở 3 tháng đầu. Theo lời bác sỹ thì mình đã phải truyền thêm máu.”
Nói rồi cậu ấy nhắm mắt, nằm thẳng người lại trên giường.
Cơ hội cuối cùng, Kaylee...
“Danica, bố của đứa bé là ai?” Tôi vội thì thào hỏi.
“Chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.” - Hai mắt vẫn nhắm nghiền, cậu ấy sờ soạng tìm cái điều khiển và bấm nút hạ đầu giường xuống - “Giờ mình cần phải ngủ.” - Giọng cậu ấy nghe có vẻ kiệt sức - “Cảm ơn cậu đã tới thăm...”
Tôi đứng dậy, định là đợi cho cậu ấy ngủ say hẳn rồi mới đi, nhưng chưa kịp ra đến cửa đã nghe thấy tiếng Danica rên rỉ.
“Có lẽ chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ vẫn xảy ra.” - Cậu ấy lầm bầm nói rất khẽ, làm tôi phải căng tai ra mới nghe thấy - “Có lẽ số phận đã định là mình không thể có con. Nhưng mình đã rất muốn có đứa bé này…”
“Giờ thăm bệnh đã hết từ hai tiếng trước.” - Một giọng nữ cất lên sau lưng tôi, lúc tôi đang rón rén khép cửa phòng Danica lại. Tôi giật mình, quay phắt người lại và thấy một người phụ nữ đã luống tuổi - trên biển tên đề:”Y tá Debbie Nolan” - trong bộ đồng phục màu tím nhạt đang nhíu mày nhìn tôi.
Ối, lộ rồi...
“Cháu xin lỗi. Cháu đi làm về muộn quá không kịp đến đúng giờ thăm quy định. Đây là chị họ cháu, vì thế...” Đột nhiên tôi thấy chột dạ trước khả năng nói dối trơn tru của mình. Từ bao giờ tôi đã nói dối giỏi thế nhỉ?
“À…” - Cái nhíu mày của y tá Nolen nhanh chóng chuyển thành tiếng thở dài đầy thông cảm - “Xin thành thật chia buồn với gia đình. Cô bé còn trẻ quá.” - Nói rồi cô ấy quay đầu lén lút nhìn xung quanh, như thể sợ có ai đó theo dõi, rồi vẫy tay gọi tôi tới gần, thì thào nói - “Nhân tiện đang ở đây cháu có muốn ghé qua thăm bác gái mình luôn không?”
“Dạ...?”
Bác gái tôi hiện đang phải chịu kiếp đày đọa vĩnh viễn dưói Cõi m, trong tay của gã tà ma mà bác ấy đã bán đi linh hồn của mình. Nhưng người y tá Nolan đang nói ở đây là mẹ của Danica. Khi nãy, qua cái cách Danica nói mẹ cậu ấy bị ốm, tôi đã nghi ngờ từ “ốm” ở đây là cách nói trại của từ nghiện rượu, nghiện thuốc hay bệnh tâm thần rồi.
“Có ạ...” Tôi rối rít gật đầu, thầm hy vọng cô y tá không đọc được suy nghĩ của mình. Đã đâm lao phải theo lao thôi, cùng một công đến bệnh viện, tôi cũng nên đóng vai cô em họ dỏm cho trọn vẹn.
“Phòng 348, ở cuối hành lang.” - Y tá Nolan vẫn tiếp tục thì thào - “Tôi sẽ cho cháu 10 phút, nếu cháu hứa không tiết lộ chuyện này với ai...”
“Dĩ nhiên rồi ạ. cảm ơn cô.” Tôi đã định chuồn đi lúc cô ấy quay trở lại chỗ quầy trực nhưng không ngờ cô ấy lại nhiệt tình hộ tống tôi tới tận căn phòng bệnh của mẹ Danica. Một người hoàn toàn xa lạ với tôi.
Tim tôi như muốn rớt khỏi lồng ngực. Tôi biết phải giải thích với bà bác họ dởm của mình thế nào đây? Chuyện này mà lộ ra, hẳn bố sẽ giận lắm. Nhất là khi tôi vẫn chưa kịp kể cho bố nghe về vụ sảy thai rùng rợn sáng nay và việc thầy Toán của tôi không phải là con người, hay giả thiết của Sabine về mối quan hệ giữa thầy ý và Danica. Liệu tôi có thể vin vào cái cớ là mình sắp chết để bào chữa cho hành động điên rồ của mình không nhỉ?
Tôi nín thở lúc cô Nolan mở cửa phòng, vắt óc suy nghĩ xem sẽ phải giải thích như thế nào về chuyến viếng thăm đường đột này của mình. Tôi đến thăm Danica là một chuyện nhưng thăm mẹ cậu ấy lại là chuyện khác hẳn.
Bác Sussman - Amanda, theo như cái tên khắc trên vòng tay - đang ngủ. Rất sâu. Sâu đến nỗi lồng ngực của bác ấy hầu như không hề chuyển động với mỗi nhịp thở.
“Bác ấy đã bị như thế này bao lâu rồi ạ?” - Tôi hỏi, và cô y tá quay sang nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, như kiểu đáng ra phận làm cháu tôi phải biết câu trả lời mới đúng - “Tự dưng cháu chẳng còn khái niệm gì về ngày tháng nữa....” Tôi vội chữa lại.
“Tính đến nay là gần bốn tuần rồi.” - Cô y tá vừa nói vừa lắc đầu đầy thương cảm - “Cô con gái cứ cuối tuần là tới đây chăm mẹ, còn ông chồng cũ thỉnh thoảng cũng có thấy ghé qua vài lần. Nhưng giờ các bác sỹ cũng bó tay rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?” Tôi buột miệng hỏi, trước cả khi sực nhớ ra là một đứa cháu họ thực sự sẽ không bao giờ hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Cũng may là cô y tá Nolan đang tưởng tôi hỏi về chuyên môn.
“Các bác sỹ cũng không biết chắc. Rất nhiều chuyên gia đầu ngành cũng đã được mời tới để hội chẩn nhưng tất cả đều lắc đầu. Lúc đưa tới bệnh viện bà ấy đã thế này rồi. Chắc cháu cũng biết, chị họ cháu là người đã phát hiện ra đầu tiên.”
Tôi gật đầu ra vẻ biết rõ.
“Ngay khi đến bệnh viện bà ấy đã rơi vào tình trạng chết não rồi, nhưng bà ấy vẫn thở được bình thường, và chừng nào chúng ta vẫn cung cấp đầy đủ dinh dưỡng...” - cô y tá chỉ vào cái ống truyền cắm ở tay trái bác Sussman - “...bà ấy sẽ vẫn sống như người thực vật như thế này.”
“Thật tội nghiệp…” - ít ra mẹ tôi chết là chết ngay chứ không phải chịu sự dày vò như mẹ Danica - “Cảm ơn cô. Nhưng chắc cháu... cháu phải về đây ạ.” Tôi lùi ra xa khỏi cái giường và đột nhiên thấy may mắn vì mình sẽ không phải sống lay lắt như thế này. Vì tôi chỉ còn 6 ngày nữa thôi.
Tôi rảo bước thật nhanh tới chỗ thang máy, như để chạy trốn khỏi nỗi đau đớn và nỗi thống khổ mà bản thân đang gặp phải, và đâm sầm vào anh Tod. Theo đúng nghĩa đen.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi, và không cần phải hỏi tôi cũng biết hiện giờ ngoài tôi ra chẳng có ai nghe thấy hay nhìn thấy anh, mặc dù anh ấy đang hiện sờ sờ trước mắt tôi.
“Anh đang làm gì ở đây thế?” Tôi kéo vội anh ra phía thang máy, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô y tá Nolan vẫn đang quanh quẩn trong phòng bác Sussman.
Anh Tod thò tay vào trong túi quần tìm cái gì đó, trong khi tôi bấm nút gọi thang máy. “Bố em nhờ anh đi tìm em. Em để quên điện thoại ở nhà.” - Anh đưa cho tôi cái điện thoại và khi các ngón tay tôi sượt qua tay anh, dường như các vòng xoáy trong mắt anh khẽ lay động. Không hẳn là chuyển động nhưng... có cái gì đó - “Và đó không phải là tất cả những gì em quên....”
“Hử?” Tôi bước vào trong thang máy và anh đi theo tôi, miệng khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh như làm bừng sáng cả cái không gian lạnh lẽo, lạ lẫm tới đáng sợ ở đây.
“Em đã quên mất cuộc hẹn tối nay.”

Thôi chết! Tôi nhắm mắt lại, thầm nguyền rủa bản thân. Tôi đã chẳng hề nhớ gì tới anh Nash.
Mục Lục

Nữ Thần Báo Tử tập 5 Chương 4

0 nhận xét

Tên Ebook: Quyền Lực Bóng Tối

Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 5)
Tác Giả: Rachel Vincent
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm 
Số trang: 300 
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Bìa mềm 
Ngày xuất bản: 04/2013 
Giá bìa: 55.000 VND

Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi 
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ 
Type: Annabelle Tran, Thao Trann, Thanh Nguyen, Dung Le, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Dung Nguyen 
Beta: Minh Tâm 
Làm ebook: Anna Trinh
Nguồn: Hội làm ebook free

ebook nu than bao tu full prc pdf epub

Ebook Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers-Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối

Chương 4

“EM ĐẾN BỆNH VIỆN làm gì thế?” Anh Tod hỏi, lúc tôi lùi số cho xe ra khỏi bãi để xe.
“Để không phải nghĩ tới việc giờ này tuần sau địa chỉ nhà em đã thay đổi từ số nhà sang số nghĩa trang.” Nhưng sự xao nhãng ấy chỉ mang tính chất tạm thời, và giờ khi các vấn đề của Danica không còn vương vấn trong đầu nữa, các vấn đề của cá nhân tôi lại ùn ùn quay trở lại, kêu gọi sự chú ý như một con chó đang sủa ầm ỹ cho tới khi nào được ăn mới thôi.
Anh Tod tặc lưỡi. “Ừ, anh cũng trải qua chuyện đó rồi.” Có lẽ chỉ có các thần chết mới dám cười nhạo vào cái chết như thế.
Va tôi chợt nhận ra rằng trong số những người tôi quen, anh Tod là người duy nhất có thể hiểu được cảm giác bây giờ của tôi.
Tôi liếc mắt sang nhìn anh và dừng xe lại trước khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. “Anh có biết mình sẽ chết trước khi sự việc xảy ra không?” Tôi thì thào hỏi, run rẩy lo sợ với chính câu hỏi của mình. Cứ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong 6 ngày tới là tôi lại cảm thấy bất lực và sợ hãi vô cùng.
“Chỉ khoảng 5 phút thôi.”
“Anh có sợ không?” Bỏi vì tôi thấy mình giống như con lắc đồng hồ, đang tiến gần tới những giây cuối cùng của cuộc đời mình, chao đảo nhưng không thể dừng lại ....
“Chưa bao giờ anh sợ đến như vậy. Và sau chuyện đó anh đã nghĩ sẽ không bao giờ còn sợ điều gì nữa.”
Tôi còn hàng triệu câu hỏi nữa muốn hỏi anh nhưng tôi biết câu trả lời của anh sẽ không giúp ích được gì cho tôi, nếu không muốn nói là không phù hợp. Bởi vì cái chết của tôi không giống với cái chết của anh, hay của bất kỳ ai. Tôi hiểu mình sẽ chỉ có một mình, khi đối mặt với cái chết.
“Kaylee?” Anh Tod gọi, lúc tôi từ từ cho xe rẽ vào khu nhà mình.
“Dạ?” Nãy giờ tôi vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân, mặc dù đã rất cố gắng để không nghĩ về chúng.
“Giờ anh đang cảm thấy rất sợ.”
Có gì đó trong giọng nói của anh khiến tôi phải quay sang nhìn anh, qua ánh đèn đường đang chiếu vào trong xe. Và có điều gì đó trong mắt anh khiến tôi phải dừng xe lại, trước cửa một ngôi nhà lạ hoắc, cách nhà tôi hai dãy phố.
“Tại sao anh lại sợ?” Tôi hỏi, và đột nhiên mọi thứ xung quanh tôi bỗng tĩnh lặng một cách lạ thường.
“Bởi vì anh không thể làm gì. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ. Và anh ghét cái cảm giác bất lực và vô dụng này. Nhưng đồng thời nó lại khiến anh cảm thấy giống con người hơn, một cảm giác mà lâu nay anh cứ ngỡ là mình đã đánh mất.”
“Bởi vì chị Addison đã không còn?”
Anh chậm rãi gật đầu, như thể vẫn còn gì đó hơn thế nhưng anh chưa sẵn sàng để chia sẻ nó với tôi. “Anh đã làm mọi thứ có thể cho cô ấy. Nhưng đôi khi nỗ lực không thôi vẫn không đủ, em cần phải... buông tay.”
“Em vẫn chưa sẵn sàng buông tay khỏi cuộc đời của mình.” Tôi nói rất khẽ.
“Anh cũng vậy - cho dù là cuộc đời của em hay của anh- Nhưng chẳng hiểu sao lần này khi biết mình không thể kiểm soát được cái chết anh lại thấy mình giống với con người hơn. Và một phần trong anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Và đây chính là điều khiến anh sợ hãi.”
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hoá những lời khó hiểu vừa thốt ra khỏi miệng anh chàng thần chết. “Anh ghét cảm giác vô dụng nhưng lại thích việc cái cảm giác vô dụng ấy khiến anh thấy mình giống với con người hơn?” Tôi bối rối hỏi lại. Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ mất chuyện gì đó.
Anh Tod suy nghĩ độ một giây rồi gật đầu. “Ừ. Em nghe có hiểu không?”
Tôi chỉ biết nhún vai. “Hiện giờ em chẳng còn tâm trí để nghe bất cứ cái gì nữa, vì thế anh hỏi em cũng bằng thừa.” - Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy vô-lăng - “Em không yêu cầu anh phải làm gì hết, anh Tod ạ. Thật không công bằng khi bắt anh phải mạo hiểm công việc của mình...” - cũng chính là cuộc đời sau khi chết của anh - “... trong khi đằng nào thì em cũng sẽ chết, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa.”
“Kaylee…” Anh mở miệng định nói nhưng đã bị tôi chặn lại.
“Em đã nghe thấy những điều anh nói hồi chiều. Và em hoàn toàn tôn trọng điều khoản “không có sự trao đổi lần thứ hai”.” - Mặc dù nó đã giết chết tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời tôi - “Nhưng bố em thì không. Vì vậy em cần anh hứa với em sẽ không để bố em làm điều đó. Bởi em biết bố sẽ làm mọi cách để hoán đổi mạng sống của mình cho em. Nếu không, em thề sẽ dùng toàn bộ cuộc đời sau khi chết của mình ám theo anh.”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” - Anh Tod trấn an tôi - “Bố em sẽ không thể nhìn thấy thần chết của em. Chẳng có thần chết nào lại đi xuất hiện trước mặt người thân của người sắp chết cả.”
“Thế thì tốt.” Ít nhất tôi cũng bớt đi dược một nỗi lo.
Tôi gạt cần số sang chế độ LÁI và tay anh Tod nắm nhẹ lấy tay tôi. “Kaylee” - Anh nhẹ nhàng nói, và tôi quay sang nhìn anh - “Nếu có thể làm gì, chắc chắn anh sẽ làm.”
“Em biết.” Và trong giây phút ấy, đó là tất cả những gì tôi biết.
STYX NGÓC ĐẦU DẬY khỏi lòng anh Nash khi nghe thấy tiếng tôi mở cửa. Vai trò của Styx giống như những chú chó giữ nhà ở thế giới loài người, chỉ có điều nó ở đây để bảo vệ cho tôi khỏi bị tà ma nhập vào, chứ không phải người bạn trai mà tôi đã quên bẵng mất là có hẹn. Anh Nash đứng dậy và Styx nhảy vội xuống khỏi ghế, lóc cóc chạy về phía tôi. Một chú chó nửa Pô-mê-ran, nửa... gì đó của Cõi Ẩm. Và thuộc sở hữu của riêng tôi. Chúng tôi đã gắn bó với nhau từ khi Styx còn bé xíu - mặc dù bây giờ cô nàng vẫn chẳng to hơn là mấy - và nó sẽ không nghe lời bất kỳ ai khác ngoài tôi, cho tới ngày tôi chết.
Một việc khá hay ho, nếu là vài giờ trước.
“Chào anh.” Tôi nói, và Nash bước tới vòng tay ôm ghì lấy tôi chặt đến nỗi tôi gần như muốn tắt thở.
“Em không sao chứ?” Cuối cùng anh cũng chịu buông tôi ra, nhưng là để nhìn chằm chằm vào trong mắt tôi, tìm kiếm một điều gì đó.
“Anh đã biết chuyện rồi à?” Tôi cúi xuống bế Styx lên nựng, theo thói quen.
“Bố tưởng con cũng muốn như vậy.” Tôi ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng ở cửa phòng bếp, trên tay là một cốc cà phê bốc khói nghi ngút, mặc dù giờ đã khá muộn.
Có thực là tôi muốn anh Nash biết hay không, bản thân tôi cũng không dám chắc. Anh ấy không thể làm gì để ngăn chặn điều đó, và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu anh ấy một bí mật khủng khiếp đến như vậy. Nhưng giờ anh ấy đang nhìn tôi như thể chỉ cần một hơi thở mạnh thôi cũng đủ khiến cho tôi gục ngã. Như thể tôi mong manh dễ vỡ đến độ cần phải được bảo vệ.
“À vâng. Con cảm ơn bố.” Tôi gật đầu, không muốn làm tổn thương tới tình cảm của bố.
Khép cánh cửa lại sau lưng, tôi đang định quay ra cảm ơn anh Tod vì đã mang điện thoại tới cho tôi thì chẳng thấy anh ấy đâu nữa - anh ấy đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Con có đói không?” Bố hỏi và tôi khựng người lại mất vài giây trước khi hiểu ra việc bố đang làm. Bố đang chăm sóc tôi theo cách của bố. Mặc dù không thể cứu mạng tôi - thêm một lần nữa nhưng bố có thể giải quyết cơn đói của tôi.
“Không ạ. cảm ơn bố.” Tôi thả Styx xuống và cô nàng ngay lập tức nhảy lên cái ghế bành của bố, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa, tăng cường cảnh giác cao độ.
“Vậy là chúng ta sẽ xem phim mà không có bỏng ngô hả em?
“Giờ em chẳng còn tâm trạng nào để xem phim nữa.” - Nhất lại là một bộ phim tình cảm đầy nước mắt - “Em nghĩ chắc bọn mình chỉ vào phòng em ngồi chơi thôi.” Tôi kéo tay anh Nash đi về phía hành lang.
“Nhớ mở cửa phòng đấy nhé.” Bố tôi dặn với theo. Lời nhắc nhở quen thuộc thứ hai, chỉ sau câu “Nash, về nhà đi cháu.”
Tôi thật chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa. Tôi chỉ còn có 6 ngày để sống, vậy mà bố vẫn lo lắng về việc canh chừng bạn trai của tôi?
Tôi thả tay anh Nash ra và khoanh hai tay lại trước ngực, cố gắng lựa từ để tránh không làm tổn thương tới bố. “Bố có thể yên tâm, điều bố lo sợ sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa con chỉ còn sống được 6 ngày nữa thôi. Con thậm chí còn không thể tổ chức sinh nhật 17 tuổi chứ đừng nói là 18. Vì thế con muốn 6 ngày tới của mình, 6 ngày cuối cùng của con trên thế giới này, được làm một trẻ vị thành niên tự do.” Hay chí ít là một người lớn danh dự.
“Kaylee…” Bố nghiêm giọng lại đầy cảnh cáo, nhưng có phần run run.
“Bố yên tâm, không phải con đòi dọn ra ngoài sống hay gì hết.” - Tôi vội trấn an bố, không muốn ký ức cuối cùng của ông về tôi lại là một trận cãi vã giữa hai bố con - “Ý con muốn nói là con không muốn tuần cuối cùng của đời mình phải sống gò bó trong một mớ các quy định thậm chí còn chẳng có tác dụng với con sau 6 ngày nữa. Nếu là bố, liệu bố có đi nhắc nhở một bà lão 80 tuổi bị ung thư giai đoạn cuối phải mở cửa phòng không?”
“Con sẽ không chết, Kaylee ạ.” Giờ thì bố trông có vẻ cáu thực sự, hai tay bố cũng đang khoanh lại trước ngực giống như tôi.
Tôi nhướn lông mày đầy thách thức. “Bố biết chuyện gì mà con không biết à?”
“Bố biết bố sẽ tìm ra được cách và sau này chúng ta sẽ ngồi cười với nhau về chuyện này khi con đã thành một bà lão. Và đúng, chừng nào con vẫn sống ở đây thì cho dù con có 80 hay 90 tuổi đi chăng nữa, bố sẽ vẫn bắt con phải mở cửa phòng.”
Lồng ngực tôi thắt lại và tôi phải cố gắng lắm mới thốt ra được một câu. “Nếu đến sáng thứ Sáu tới mà con vẫn còn sống thì con sẽ vui vẻ nghe theo mọi quy định của bố. Còn giờ thì con đi tận hưởng chút thảnh thơi cuối đời còn lại của mình đây.”
Bố cau mặt lại, và các vòng xoáy trong mắt bố từ từ chuyển động, để lộ nỗi lo lắng, xen chút khó chịu, nhưng bố không hề ngăn cản lúc tôi kéo anh Nash vào phòng. Và đóng cửa lại, Nhưng sau đó lại phải mở ra cho Styx vào.
Nash ngồi xuống cái ghế cạnh rồi ngước mặt lên nhìn tôi. “Tại sao em lại phải để bố kể cho anh chuyện đó? Sao em không tự mình nói với anh?
Tôi chớp chớp mắt, hơi bất ngờ khi nghe thấy sự tổn thương trong giọng nói của anh. “Em chưa kịp nói thì bố đã nói trước đấy chứ. Em cũng định sẽ nói với anh mà.” Nhưng tôi cần có thời gian để tự mình suy ngẫm về thông tin đó, trước khi nghĩ tới phản ứng của mọi người.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” - Nash kéo tôi lại gần và vòng tay ôm lấy eo tôi, đầu anh áp vào bụng tôi - “Scott, rồi Doug, và giờ là em…. Tại sao mọi người cứ lần lượt bỏ anh mà đi vậy hả Kay? Anh biết phải làm gì khi không có em đây”
Anh ấy sẽ phải dựa vào mẹ, vào anh Tod. Và Sabine. Ba người họ sẽ làm mọi điều để bảo vệ cho Nash và anh sẽ vẫn luôn có họ ở bên cạnh sau khi tôi ra đi. Người tôi đang lo lắng hơn cả là bố tôi...
“Tạm thời đừng nghĩ về chuyện đó làm gì.” - Tôi không phải chỉ đang nói với Nash mà còn nói với chính mình. Tôi lùi lại một bước để anh phải ngẩng mặt lên nhìn tôi - “Hãy nghĩ về sự riêng tư em vừa kiếm được cho chúng ta. Thật tiếc là em phải đợi tới tuần cuối cùng của đời mình mới chịu đứng lên phản kháng nhỉ?”
“Câu nói đùa của em chẳng hay tẹo nào.” Nash nhíu mày, còn tôi quay ra ngồi lại xuống giường.
“Em đâu có nói đùa.”
“Bố em nghĩ có thể ngăn chuyện đó lại.
“Anh Tod nói là không thể rồi.” Tôi ngả người ra giường, hai chân vẫn vắt vẻo bên cạnh giường, còn mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sao tới giờ tôi mới để ý thấy vết nứt thẳng từ gối của mình lên nhỉ? Ngày nào tôi chẳng nhìn lên đó mà sao chẳng nhận ra nhỉ?
Nash nhích ghế lại gần phía tôi đang nằm. “Và em tin lời anh ta hơn là bố mình à?”
“Em có tin lời một thần chết đã từng trải qua cái chết khi đang là một bean sidhe không à? Có, em tin.”
“Sao em lại như vậy?” Anh kéo ghế ra sát cạnh giường, nhăn nhó nhìn tôi.
Tôi nghiêng người sang đối diện với anh. “Thế em biết phải làm gì bây giờ? Em thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang chờ mình 6 ngày tới.”
Anh Nash thở dài cái thượt rồi chống hai tay lên đầu gối. “Anh chỉ không thể hiểu tại sao em có thể coi chuyện này nhẹ nhàng như thế.”
“Thế anh bảo em phải làm sao, không lẽ đánh chút mắt đen rồi tự tể chức tang lễ sớm cho mình? Sớm muộn gì em cũng sẽ phải chết, Nash ạ. Không ai có thể thay đổi được điều đó. Nhưng em vẫn còn 6 ngày nữa và em không muốn dành những ngày cuối đời của mình suy đoán xem mình sẽ chết như thế nào.”
Tôi ngồi dậy, cố gắng tìm lại cảm xúc của mình của 6 tháng trước, khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Trước khi Nash nói dối tôi về lão Avari và Hơi thở của Quỷ, mặc dù cũng tại tôi nên anh ấy mới bị tiếp xúc với thứ chất độc hại đó. Hơn một tháng rưỡi qua, tôi ráng học cách tin tưởng anh trở lại, và phải đến khi thời gian của mình sắp hết tôi mới hiểu được rằng: Mọi thứ tốt đẹp trên đời không phải tự dưng mà có, ta cần phải nắm lấy thời cơ trước khi quá muộn.
“Sao nào?” - Nash nhíu mày khi thấy tôi cứ ngồi nhìn anh chằm chằm - “Em có thể dẹp ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kiểu nếu bây giờ chúng ta chia tay thì thứ Năm tới sẽ dễ dàng hơn với anh...”
“Nash, nếu em biết có cách nào đó có thể khiến cho cái chết của em dễ dàng hơn đối với anh thì ngay từ đầu chúng ta đã không đến với nhau. Chỉ là... Em không muốn nghĩ về những việc mình sẽ không bao giờ có cơ hội được làm….” Tôi không thể lựa chọn cuộc đời mình sẽ kết thúc khi nào và như thế nào, nhưng tôi có thể chọn làm gì với quỹ thời gian còn lại của mình.
Tôi có thể làm được.
Tôi nắm lấy tay Nash và kéo anh dậy khỏi ghế. Tôi không kéo quá mạnh, chỉ là một kiểu dẫn dắt anh tới nơi cần đến. Đó là lên giường. Cùng với tôi. “Có một số việc em muốn làm, trước khi quá muộn.”
Tôi lùi lại ra phía sau, ngả người xuống gối và anh từ từ bò lên giường theo tôi, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tim mình đang đập.
“Đây là lý do em đóng cửa đấy à?” Anh thì thầm hỏi, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.
“Cũng không phải là em định trước...” Tôi choàng tay ôm lấy cổ anh. Có phải tim anh ấy đang đập mạnh hơn cả tôi không?
“Em cũng tinh quái thật.”
“Im nào...” Tôi kéo đầu anh xuống cho tới khi môi anh chạm vào môi tôi. Môi anh vừa ấm vừa mềm, và nó chỉ gợi lại cho tôi toàn những ký ức tốt đẹp đã có giữa anh và tôi - ưu điểm duy nhất của việc bị tà ma nhập vào là bạn sẽ chẳng nhớ gì về chuyện đã xảy ra khi đang xa rời cơ thể của mình. Vì thế tôi cũng dễ dàng bỏ qua cho việc làm trước kia của anh hơn, và quyết định từ nay sẽ tin tưởng anh trở lại
Một việc mà trước giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn làm được. Nhưng sau khi biết mình chỉ còn 6 ngày để sống - rằng tôi sắp sửa mất đi cơ hội của mình - tôi thấy không còn gì để sợ nữa. Tất nhiên là vẫn chưa đến mức gai góc như Sabine, nhưng rõ ràng là dũng cảm hơn rất nhiều. Và có một chút phấn khích.
Được ôm anh trong vòng tay như thế này khiến cho mọi ưu phiền của tôi như tan biến hết. Chưa bao giờ tôi cảm thấy được sống thật đến thế này.
Tôi sẽ làm chuyện đó. Tôi đã sẵn sàng, mà cái chính là cũng chẳng còn thời gian để không sẵn sàng nữa - trừ phi tôi muốn chết đi mà vẫn còn trinh. Và trong số những việc tôi muốn được làm trước khi chết, đây là việc duy nhất nằm trong tầm tay của tôi.
Môi của Nash trượt dần xuống cổ họng tôi và tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung không để nỗi sợ hãi xâm lấn vào nỗi đam mê của mình. Tôi có rất nhiều thứ để sợ - những thứ đáng sợ thực sự - và chuyện này không nằm trong số đó. Tôi từ từ lần tay xuống dưới ngực anh và cởi dần từng cái cúc áo.
“Khoannn...!” - Nash lật ngưòỉ sang một bên và cúi xuống nhìn tôi đầy bối rối - “Em đang làm gì thế?”
“Em nghĩ anh thừa biết chuyện gì rồi...”
Anh nhíu mày. “Đây có phải là một bài kiểm tra không? Anh có nên hỏi màu chiếc xe đạp đầu tiên của em là gì không?”
Tôi bật cười phá lên. Sáu tuần trước, tôi đã từng dùng câu hỏi đó làm mật khẩu để đề phòng lão Avari nhập vào cơ thể Alec, một người bạn mới của tôi. “Chẳng có ai đang nhập vào em hết.” - Tôi ngước mắt lên nhìn anh từ dưới gối, để anh có thể đọc được sự thật trong mắt mình - “Chỉ là em đã sẵn sàng.”
“Tuần trước em vẫn còn chưa sẵn sàng. - Nash ngồi thẳng dậy, mặt có vẻ không vui - “Và điều duy nhất thay đổi là…”
“Điều duy nhất thay đổi là em sắp chết. Em không còn nhiều thời gian nữa, Nash ạ, và em muốn được làm chuyện này. Ngay bây giờ.” Trưóc khi bị nỗi lo lắng, hoặc nỗi sợ hãi lấn át hoàn toàn hoặc bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì tôi lại là người phải thuyết phục anh làm chuyện đó.
“Bố em đang ở phòng bên cạnh mà.”
“Thế thì hãy đến nhà anh.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Mẹ anh hôm nay ở nhà.”
Tôi nhún vai. “Vậy thì đi ra hồ “
“Kaylee…” - Nash thở dài cái thượt rồi quay sang nhìn tôi đầy tiếc nuối - “Em biết là anh cũng muốn mà, nhưng...”
Tôi ngồi thẳng dậy, và có thể cảm nhận hai má đang đò ửng lên vì ngượng. Anh ấy đang từ chối tôi? Sau biết bao lần gợi ý, đề nghị và thậm chí là cả ép buộc? “Nhưng sao?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Không phải như thế này. Em không hề thực sự muốn điều đó. Em chỉ đang muốn trốn tránh để không phải nghĩ về ngày thứ Năm tới. Chứ thực tâm đây không phải là thứ em muốn, và...”
“Đừng nói với em là em muốn gì!” Tôi gắt lên, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, để tôi phải quay sang nhìn vào mắt anh và đọc được nỗi tiếc nuối thực sự trong đó.
“... và anh đã từng thề với em là anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em. Anh quá hiểu em để biết khi nào em muốn dừng lại, kể cả nếu em không nói cho anh biết. Vì thế, đừng biến anh thành kẻ nói dối một lần nữa, Kaylee ạ. Một lần đã là quá đủ.”
Đáng tiếc, anh ấy nói đúng.
“OK, em hiểu ý anh. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ thay đổi chứ.” - Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm cầu xin anh hãy hiểu cho mình - “Mọi thứ đã thay đổi Nash ạ. Em thực sự muốn có anh. Và anh cũng muốn có em. Anh luôn muốn làm chuyện này từ nhiều tháng nay rồi, và giờ chúng ta chỉ còn 6 ngày để thực hiện điều đó, trước khi cả hai đánh mất cơ hội của mình.”
Anh nhắm mắt lại, ngăn không cho tôi nhìn thấy những cảm xúc mà anh không thể đừng được. Cuối cùng, anh mở mắt ra và tôi có thể thấy anh đang phải rất cố gắng để giấu đi cảm xúc thực sự của mình. “Sao tự dưng lại thành em cầu xin anh chuyện đó thế này?” Anh nhoẻn miệng cười và nháy mắt trêu tôi, làm tôi không nhịn được cười.
“Anh sẽ không chịu để cho em toại nguyện đúng không?”
Nụ cười trên môi Nash nhạt dần. “Đừng lấy cái chết ra để đùa nữa, Kaylee. Chuyện này đã đủ khó khăn lắm rồi.”
“Người ta vẫn nói sự hài hước là cách phòng ngự tốt nhất.”
“Phải nói là tấn công là cách phòng ngự tốt nhất mới đúng. Nhưng em không thể tấn công cái chết. Mặc dù đôi lúc anh ta cũng đáng ghét thật…” Ý chỉ anh Tod đây mà. Mặc dù công bằng mà nói anh Nash cũng nhiều lần cố tình chọc tức anh Tod cơ.
“Sao cũng được. Nếu đó là điều ước trước khi chết của em thì sao?” Tôi ngả người lại xuống gối, hy vọng có thể dụ dỗ được anh.
“Anh là điều ước trước khi chết của em ý hả?” Anh nằm xuống bên cạnh tôi và tôi hơi nhấc đầu lên để anh có thể luồn tay qua cho tôi gối.
“Ừm... cũng không hẳn. Điều ước của em là sẽ không phải chết. Nhưng anh xếp thứ hai, ngay sau đó. Anh thấy sao?”
Ngón tay anh trượt dọc theo bàn tay tôi, và anh cúi xuống thì thầm nói. “Anh thấy...
Một tiếng cọt kẹt vang lên và tôi ngẩng đầu lên thấy anh Tod đang ngồi ghế, lưng quay lại về phía chúng tôi. Đây có lẽ là lần xuất hiện lịch sự nhất của anh giành cho Nash và tôi. Mặc dù khá thất vọng trước sự gián đoạn này nhưng một phần nhỏ trong tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thực sự tôi cũng chẳng biết nên phải hiểu cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa.
“Hy vọng là anh đã làm gián đoạn chuyện gì đó.” Anh chàng thần chết quay người lại nhìn chúng tôi. Anh Nash ngồi bật dậy, hai má đỏ bừng lên.
“ĐI RA!” Anh gầm lên.
Anh Tod đảo tròn hai mắt. “Anh đã hứa với Kaylee một chuyện. Và như mọi lần, anh chỉ làm người đưa tin thôi.”
“Chuyện gì thế anh Tod?” Tôi nắm lấy tay anh Nash chặn lại, trước khi anh có thể nói thêm điều gì.

“Mẹ anh đang ở trong bếp cố gắng thuyết phục bố em không làm chuyện gì đó ngu ngốc. Có vẻ như mẹ sẽ phải cần tới sự trợ giúp của em!”
Mục Lục