Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Nỗi buồn nhỏ

0 nhận xét

Nỗi buồn nhỏ

Có một chuyện thế này, làm tôi cứ nghĩ suốt.

Vài ngày trước có một người bảo với tôi rằng, ngày xưa vẫn thường hay vào facebook đọc stt và note của em lắm. Giờ không còn thấy em viết nhiều nữa, có lý do gì đặc biệt không?

Nỗi buồn nhỏ
Nỗi buồn nhỏ


Tôi cũng không biết vì lý do nào nữa...

Ngày xưa mỗi khi buồn, tôi nhiều chữ lắm. Đêm đêm ngồi viết, rồi lại làm thơ.


Đọc tiếp »

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Chúc em hạnh phúc !

0 nhận xét

Chúc em hạnh phúc !

Có phải yêu nhau là cái tội, yêu nhau mà không đến được với nhau điều đó phải chăng là bi kịch? Đã bao lần anh cố ru ngủ trái tim mình hãy ngoan đi, đừng bao giờ thổn thức... ấy vậy mà nó lại cố chấp như chính anh! Anh bất lực nhìn em rời xa anh, mà liệu anh cố níu giữ em lại thì được gì khi tất cả điều biết trước cái kết của nó?

Đọc tiếp »

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Những bài hát, bài thơ hay về mùa đông

0 nhận xét

Những bài thơ hay về mùa đông

Không đề

Xin anh đừng về lại con đường quen
Cho đến ngày có người dắt tay anh qua đó
Mùa đông về nhớ quàng khăn kẻo gió
Đừng chạm vào cây phong đỏ phía không em
Đừng nghe lại bài con đường màu xanh
Đừng thắp nến 1 mình nữa nhé ....
Em sẽ rất buồn nếu biết anh vẫn 1 mình lặng lẽ
Hãy cố cười nào - ngày mai nắng sẽ lên....!!!!


Đọc tiếp »

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Quay về đi anh

0 nhận xét

Quay về đi anh!


"Thói quen"
Hai từ ấy nghe sao mà thân thuộc, gắn bó quá

À phải rồi, anh đã từng là THÓI QUEN của em đấy chàng trai ạ :)

Nhưng giờ thì sao anh nhỉ?

Có lẽ đối với em, anh vẫn là THÓI QUEN yêu thương của em. Nhưng đối với anh thì chẳng còn đâu nhỉ. Người ta bảo, con trai thì hời hợt, không quan tâm và vô cảm lắm. Nhưng em không tin đâu, cố chứng tỏ cho người khác là em ĐÚNG họ SAI rồi, nhưng giờ thì những lời họ nói là ĐÚNG anh ạ, em ngốc quá lại đi cãi để bênh vực anh...cuối cùng thì em nhận được gì?
Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Ngoại tình...

0 nhận xét

Ngoại tình

Người có lúc đúng lúc sai, tình có lúc vui lúc buồn nhưng ngoại tình thì chỉ có sai chứ muôn đời không bao giờ đúng.
Chẳng có một lý lẽ nào được cho là hợp lý để ngoại tình, mọi sự dằn vặt, đấu tranh, đau khổ rồi ray rứt suy cho cùng cũng chỉ là viên đá lót đường cho quá trình ngoại tình của một người trở nên ly kỳ và có nhạc hơn mà thôi.

Sự chung thủy trong tình yêu
Sự chung thủy trong tình yêu


Đọc tiếp »

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Anh lại làm người yêu em nhé

0 nhận xét

Anh lại làm người yêu em nhé!


Này chàng trai, em và anh cùng nhau đi qua bao mùa rồi nhỉ?

Buồn có, vui có..lúc hợp lúc tan, thật em chẳng hiểu nổi tình cảm con người, rắc rối và khó khăn lắm mới đưa ra những quyết định đúng, mà nó thì dễ khiến người ta đau lòng :)

Phải chi tình yêu là những vòng tròn như anh nói nhỉ, không có điêm BẮT ĐẦU và không có điểm KẾT THÚC, đương nhiên sẽ chẳng có hai từ CHIA TAY (:


Đọc tiếp »

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Học cách chấp nhận sự thật, cho trái tim lối thoát!

0 nhận xét

Học cách chấp nhận sự thật, cho trái tim lối thoát!

Hi! Cuộc sống với muôn màu muôn vẻ mà màu sắc của tình yêu lại đa dạng và phong phú! Thật sự khi con tim gõ cửa thì không ai có thể sống với lý trí được nữa. Ta hầu như bị chi phối bời đối phương, ta có thể rơi nước mắt hay cười hạnh phúc mà mọi người ngỡ ngàng vì không biết lý do!! Khi yêu ta trở nên yêu đời và cảm thấy cuộc sống mình có ý nghĩa, cứ cho rằng cuộc sống mình ảnh hưởng trực tiếp tới người ấy!! 

Học cách chấp nhận sự thật
Học cách chấp nhận sự thật


Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Anh đọc đi, sẽ hiểu được em

0 nhận xét

Anh đọc đi, sẽ hiểu được em

Người ta bảo single thì có cái thú của single, couple cũng vậy:)

Có lẽ là do em đã quen được yêu thương, che chở rồi....nên em không thích trạng thái single cỡ nào:(, buồn lắm ý.



Ở đây có cả đống đứa con trai này, em có thể thích ai thì tùy

Ở đây có cả đống đứa con gái này, anh có thể chọn ai làm người yêu cũng được, thế nhưng sao anh lại chọn em và em lại gật đầu đồng ý làm người yêu của anh nhỉ?


Đọc tiếp »

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Chẳng phải là cổ tích

0 nhận xét

Chẳng phải là chuyện cổ tích

Sẽ chẳng bao giờ anh biết được là em đang nhớ anh đến mức nào. Đơn giản bởi vì trong mắt anh em là một cô gái vô cùng cứng cỏi và sắt đá. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của em mà thôi. Anh biết không, hơn bao giờ hết, ngay lúc này em muốn ôm anh thật chặt vào lòng và nói với anh rằng “Em vẫn yêu anh nhiều lắm”.
Anh vẫn rất yêu em
Em vẫn rất yêu anh

Đọc tiếp »

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Cách làm quen, bắt chuyện với bạn gái

0 nhận xét

Cách làm quen, bắt chuyện với bạn gái

Góc trái tim tin rằng có rất nhiều bạn nam vẫn ngại ngùng khi làm quen với các bạn gái, chẳng hiểu sao mình cứ “tim đập chân run” mỗi lần muốn bắt chuyện với 1 cô gái hấp dẫn, cuốn hút mình.  Hoặc trong một dịp tình cờ, bạn gặp được một cô gái rất dễ thương, muốn đến bắt chuyện với nàng, nhưng bạn  lại e dè nhút nhát và quyết định bỏ cuộc. "Thôi, cô ấy xinh quá, chắc không hợp với mình đâu”…cứ như thế, rồi bạn bỏ đi…Chắc chắn là nhiều bạn nam đã trải qua tình huống nay nhiều lần.

cách làm quen với bạn gái hiệu quả
cách làm quen với bạn gái hiệu quả


Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Bạn sẽ làm gì nếu gặp lại 'người xưa'?

0 nhận xét
Tôi không hỏi bạn sẽ làm gì nếu gặp lại người yêu cũ, tôi thích dùng 'người xưa', nghe nó có vẻ nhẹ nhàng hơn. Dùng từ cũ tôi cứ liên tưởng tới một cái gì sẽ đem vứt bỏ. Tình yêu không bao giờ đáng bị đối xử như thế, dù nó xấu hay đẹp, lành lặn hay tan nát.
Bạn sẽ phản ứng thế nào nếu gặp lại người xưa? Lờ đi coi như không quen biết? Gật đầu chào rồi tránh ra chỗ khác? Hay tiến tới bắt tay hỏi thăm như những người bạn xã giao bình thường?

Đọc tiếp »

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Những câu status hay và ý nghĩa về tình yêu

0 nhận xét

Những câu status hay về tình yêu

Góc trái tim xin gửi đến các bạn những câu status hay và ý nghĩa về tình yêu được tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau nhưng chủ yếu là trên facebook. Nói đến tình yêu là nói tới một tấm lòng được chia sẻ, được cho đi một cách quảng đại và đầy hy sinh. Nên tình yêu nó cũng đòi hỏi một sự quên mình, một sự hy sinh đánh đổi cuộc đời để đồng hoá với người mình yêu. Tình yêu không có sự hy sinh đó chỉ là sự ích kỷ, và tình yêu không có lòng chung thủy đó chỉ là một sự lừa dối để tìm hưởng thụ cho riêng mình.


Đọc tiếp »

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Thứ 6 ngày 13: Em mất anh… Thứ 7 ngày 14: Cả thế giới mất em

0 nhận xét
Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều này khiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.

Con gái Cự Giải, lúc nào cũng chua ngoa đanh đá, như lần đầu tiên cô và anh gặp nhau…
Khi ấy anh 25 tuổi, nhờ “phước” của ông bố làm quan to, anh leo lên cái ghế trưởng phòng chẳng mấy khó khăn chỉ sau 2 năm làm việc. Cũng xe hơi máy lạnh như ai, anh chợt bật cười thành tiếng khi nhìn thấy cô – giữa lòng Hà Nội mênh mang, váy hồng thướt tha, xe đạp xinh giỏ mây đầy những bông hoa tím biếc, lạ như chưa từng thấy. Anh ngẩn ngơ, rồi chẳng hiểu nghĩ thế nào, lái xe đến sát bên cô, bấm còi inh ỏi, chòng ghẹo 
- Đũa cắm vào vành kìa em!
Cô giật mình hoảng hốt. Vôi cúi xuống nhìn như một phản xạ tự nhiên vô điều kiện. Chợt thấy anh trong xe phá lên cười tinh nghịch. Cô ngẩn ra :” Ờ…đũa chả cắm vào vành thì cắm xuống đất à…”. Mặt cô nóng ran, xấu hổ, nhưng rồi vẫn cong cớn đáp lại :
- Răng cắm vào lợi kìa anh!
Nụ cười của anh đang tươi rói, chợt nhựng lại, trở nên vô duyên hết cỡ. Cô nguýt anh một cái dài cả kilomet, đạp xe đi thẳng. Váy hồng vẫn bồng bềnh duyên dáng. Anh chết đứ đừ giữa đường đông đúc. Cứ nhìn theo “váy hồng” mãi, đến khi bóng cô khuất dần sau những hàng cây xanh tít tắp nơi phía cuối con đường, anh mới giật mình bởi hàng loạt còi xe dồn dập phía sau. Có ai đó kêu lên hằn học :
- Thằng chết tiệt nào đứng chặn đầu mãi thế kia? Đập mẹ xe ra bây giờ!!!
Anh vội vã lái xe, rẽ sang đường khác, nghĩ thầm :
- Đời còn những trường hợp như em thì đến khi nào mới thôi tắc đường hả bé…???


Lần thứ hai anh gặp cô, thật bất ngờ, trong chính công ty của mình. Cô có vẻ hơi “dừ” trong bộ đồ kín cổng cao tường, hỏi ra mới biết, cô làm thêm trong công ty, dịch thuật các văn bản, các hợp đồng tiếng Anh, và hôm nay là buổi thử việc đầu tiên. Khi vừa khép nép đẩy cánh cửa phòng nhân sự bước vào, nhận ra anh, cô ngỡ ngàng :
- Trưởng phòng? Anh gật đầu chào, mỉm cười đắc thắng. Cô mếu máo :
- Oan gia ngõ hẹp. Lại gặp anh à?
- Em tự tìm đến anh đấy chứ? Kêu ca gì?
- Chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo, cô thở dài.
- Thì…cái duyên cái số nó vồ lấy nhau… Anh châm chọc.
Cô nhăn mặt, đặt “phịch” tập hồ sơ xuống bàn, hậm hực :
- Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên thế này…!
Những ngày sau đó là một chuỗi ngày nhộn nhịp. Anh tấn công cô liên tục bằng quà cáp, chăm sóc, quan tâm. Đôi khi uy hiếp kiểu :
- Nhân danh trưởng phòng nhân sự, yêu cầu cô Hoàng Thanh Huyền thực tập sinh phải nhận lời mời đi ăn trưa với tôi!
Ban đầu, cô tránh anh như tránh tà, thậm chí chửi thầm anh : “Thằng…già dai như đỉa”, nhưng chẳng biết tự bao giờ, cô quen dần với sự quan tâm thái quá đó, thiếu lại thấy…nhớ nhớ… Chẳng bao lâu thì nhận lời yêu anh. Câu đầu tiên cô hỏi sau khi chính thức là bạn gái của anh :
- Anh sinh nhật ngày bao nhiêu thế?
- 14 tháng 12…
- Nhân Mã..?! – cô thốt lên khe khẽ.
“Đàn ông Nhân Mã là những người rất khó nắm bắt, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ di chuyển như ngựa, và thoắt ẩn thoắt hiện như những mũi tên.”
Cô thích những người đàn ông như thế, bí ẩn và quyến rũ. Có lẽ cô chưa từng yêu một ai nhiều đến vậy. Tình cảm của cô chân thật, trẻ con, nhưng nồng nàn. Cô yêu lúc anh trêu đùa khiến cô cười nghiêng ngả, yêu lúc hai người tranh luận um xùm, cô giận dỗi khóc lóc khiến anh cuống lên xin lỗi, yêu bàn tay vụng về lau nước mắt cho cô và bản mặt anh khi lo lắng dễ thương không chịu được. Yêu lúc tan sở, anh đến trường đón cô, bắt anh gửi xe để nắm tay nhau đi bộ xuyên suốt những con đường đầy nắng và gió. Yêu lúc anh dẫn cô đi ăn kem, gió bờ hồ mát rượi mơn man da thịt. Yêu những tin nhắn bất ngờ của anh, chỉ vẻn vẹn 3 chữ : “Anh nhớ em”. Trong khi anh đang ngồi trên tầng 4 và cô thì ở dưới tầng 2 cùng một tòa nhà công sở. Có lần cô nũng nịu hỏi : Sao anh lại yêu em?
- Anh không biết. – Anh thản nhiên – Yêu mà có lí do thì khác nào anh lợi dụng em?
Cô hạnh phúc lắm. Cô tự hào về anh lắm, cô khâm phục chính bản thân mình vì đã có được anh, người đàn ông tuyệt vời nhất. Rồi một ngày, ôm cô trong vòng tay, anh thì thầm :
- Cưới anh, em nhé ?!
Cô tưởng anh đùa, cũng nhăn nhở :
- Em mới 19 tuổi, để em lớn đã.
- Bé bỏng gì nữa – Anh lém lỉnh – Ở miền núi á tuổi này chưa lấy chồng là ế rồi đấy!
Cô mở to đôi mắc, ngơ ngác, ngập ngừng :
- Nhưng em vẫn đang đi học..?!
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, âm yếm :
- Còn anh thì sắp già rồi…

Đám cưới trong mơ diễn ra thật hoành tráng sau 11 tháng 23 ngày yêu nhau. Cô nghĩ sẽ trói anh vào cuộc đời mình mãi mãi…

Ngày 21 tháng 8.
Ni Ni – cô công chúa nhỏ ra đời khiến cuộc sống của 2 vợ chồng đảo lộn. Bà mẹ trẻ run rẩy ẵm sinh linh nhỏ bé trên tay, nước mắt vui mừng nóng hổi trên bờ mi lấp lánh. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán con, nắm lấy bàn tay bé xíu.
- Chào con…!
Anh nói cô nghỉ học ở nhà chăm sóc cho con là được. Anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con thiếu thốn thứ gì. Cô phụng phịu :
- Em chẳng muốn mang tiếng ăn bám chồng đâu…
- Ngốc thế – Anh cốc nhẹ lên đầu vợ – Em có thể yên tâm để con cho người giúp việc trông à? Nhỡ người ta…bắt cóc Ni Ni tống tiền thì sao?
Cô vắt tay lên trán, suy nghĩ mãi, cuối cùng quay sang anh, gật đầu miễn cưỡng :
- Vậy em sẽ nghe lời anh.
Cô ngoan ngoãn tập làm một người mẹ mẫu mực. Thời gian rảnh, cô lên mạng học cách làm những món ăn mới, đi chơi, tán gẫu với bạn bè. Ít lâu sau, cô bắt đầu kinh doanh quần áo online. Thế là vừa có thể ở nhà trông con, vừa có thể tự kiếm ra tiền mà chẳng phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Anh cũng chiều vợ, bán căn hộ đang ở để tìm cho cô một ngôi nhà nhỏ theo đúng tiêu chí : kiến trúc Châu Âu, có sân cỏ, có xích đu, và hàng rào trắng. Cô ra sức chăm chút cho mái ấm của mình như bất cứ người vợ nào cung Cự Giải. Năm Ni Ni 4 tuổi, anh được đề bạt lên vị trí phó giám đốc. Tất nhiên, bằng chính thực lực của anh, ai cũng biết anh đã rất nỗ lực và tài giỏi. Những bữa cơm cùng gia đình cứ thưa dần, thưa dần…


21 tháng 8 năm nay.
Sinh nhật thứ 4 của Ni Ni, chỉ hai mẹ con cô thổi nến. Ni Ni luôn miệng hỏi :
- Mẹ…mẹ! Khi nào thì bố Phong về cắt bánh cho Ni?
Cô không trả lời con, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, buồn rười rượi. Anh luôn về muộn, cô thèm được giận dỗi anh như ngày xưa, thèm được anh dỗ dành như ngày xưa. Nhưng những điều đó, cô không được phép, vì cô đã trưởng thành, vả lại, anh còn công việc. Cô luôn tự an ủi mình như vậy.
Đêm đó anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, người lái xe dìu anh vào, cô vội vàng ra mở cửa, toàn thân anh rũ rượi, mềm oặt trong tay vợ. Người lái xe ái ngại :
- Hôm nay sinh nhật sếp lớn, sếp phó uống hơi quá chị ạ.
- Vâng – Cô cười gượng gạo.
Cô khó nhọc đỡ tấm thân to lớn của chồng đang đổ ập lên người, nặng nề nhích từng bước. Anh nằm vật xuống giường, ngủ li bì. Cô tháo giày, thay áo. Lại cặm cụi lấy khăn ướt lau mặt cho anh. Cô bần thần…Bờ vai anh rộng, nhưng chẳng để cho cô tựa vào mỗi lúc yếu lòng, suy nghĩ. Tự nhiên cô tổn thương kinh khủng. Anh có thể về quá nửa đêm vì hôm nay là sinh nhật sếp, nhưng lại chẳng nhớ cũng chính là sinh nhật con gái mình. Nước mắt tủi hờn cứ đua nhau rơi lã chã. Anh khẽ cựa mình, thở dài trong cơn mơ. Dư âm của cơn bão ngày hôm qua khiến gió lay tấm rèm cửa sổ phất phơ, cô kéo tấm chăn mỏng đắp cho anh, ngồi thu lu cuối giường ngắm nhìn anh ngủ. Khuôn mặt anh, vẫn như 4 năm về trước… Anh gọi điện về nhà nói với cô hôm nay có cuộc họp đột xuất, không về ăn cơm nhà. Cô mím môi, lòng nặng trĩu :
- Có phải phần cơm không anh?
- Không. Anh họp xong sẽ đi ăn cùng công ty. Em nhớ cho con đi ngủ sớm.
- Em biết rồi.
Cô cúp máy, đứng dựa vào tường. Đôi mắt nhắm nghiền, bất lực. Tờ lịch treo trên tường nhà bếp như đang cười vào mặt cô chế giễu. Tháng này, hôm nay là ngày thứ 20 anh không ăn cơm nhà. Hai mẹ con quanh quẩn bên nhau, mỗi lúc Ni Ni không chịu ăn, đòi bố, cô lại phải nói dối con :
- Bố Phong bận đi làm để có tiền mua nhiều gấu bông cho Ni Ni mà…
Con bé giương đôi mắt tròn xoe, đen láy, hỏi lại :
- Bố nói sẽ mua gấu bông cho Ni hả mẹ?
- Ừ – cô gật đầu, quay đi tránh ánh mắt của con bé.
Ni Ni có đôi mắt giống hệt bố, ánh lên những tia rạng rỡ, khiến cô rất lúng túng khi nói dối. Cô sợ đứa bé 4 tuổi sẽ nhận ra mẹ nó không trung thực. Cô đành phải hứa sẽ đưa Ni đi vườn thú nếu nó chịu ăn hết bát cơm mà không hỏi bố nữa. Ni Ni ngoan ngoãn gật đầu.
Cô gửi bé Ni bên nhà hàng xóm, phóng xe ra bưu điện đi gửi hàng cho khách, tiện thể sẽ rẽ qua shop đồ nam mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới, cô để ý anh chưa có chiếc áo nào màu tối, và cô nghĩ thay đổi một chút phong cách ăn mặc sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn. Vả lại, cũng lâu rồi, cô chưa được tự tay chăm sóc cho chồng. Bờ môi cô lại nở nụ cười rạng rỡ. Cô thấy phấn chấn lạ thường. Shop đồ nam quen thuộc mà cô vẫn thường mua quần áo cho anh đông hơn mọi ngày. Ông bảo vệ nhớ cả biển số xe của cô, miễn cho cô luôn cái khoản vé xe rườm rà, cô gật đầu chào ông thân thiện. Hàng mới về, cô choáng ngợp giữa cơ man là quần áo. Bỗng cô nghe tiếng chị bán hàng thánh thót :
- Ôi! Em mặc áo này hợp quá!
Tò mò, cô nghiêng đầu nhìn vào phía trong. Người đàn ông bước ra từ phòng thử đồ, mặc chiếc áo sơ mi màu tím than giống hệt chiếc trên tay cô đang cầm. Cô ngỡ ngàng, đánh rơi chiếc áo trên tay.
Là anh! Là chồng cô. Và vân – cô trợ lý hơn cô hai tuổi vẫn chị chị em em ngọt sớt mỗi lần gặp cô đến tìm anh ở công ty. Họ đi cùng nhau, họ nắm tay nhau cười nói vui vẻ, chị bán hàng trầm trồ khen họ đẹp đôi. Cô vô thức bước lại gần, anh giật mình buông vội cánh tay Vân. Những cặp mắt nhìn nhau, đầy xót xa, tội lỗi. Môi anh mấp máy như muốn nói điều gì đó, Vân tỏ ra sợ sệt, lùi lại nép sau lưng anh. Cô cười chua chát, quay bước nhanh ra cửa lấy xe, quên cả chào ông bảo vệ như mọi bận. Anh vẫn bất đứng động nhìn cô. Cảm giác như vừa gây ra một tội ác.


90km/h - Cô trở nên liều lĩnh hơn bao giờ hết. Bụi tạt vào mặt đau rát. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu. Ngôi nhà có hàng rào trắng nhỏ xinh hiện ra trước mắt. Cô lao vào, nghiến hai bánh xe SH lên thảm cỏ nhân tạo trước sân không thương tiếc. Quăng chìa khóa xe xuống thềm nhà, cô ngồi thụp bên hiên, khóc òa, nức nở.
Máu và nước mắt…Mặn và tanh
Anh lại về muộn. Khi đã quá nửa đêm và chớm bước sang ngày mới. Cô không ngủ. Đèn phòng khách bật sáng, anh giật mình thấy cô ngồi đó. Co rúm, tàn tạ, đôi mắt thâm quầng, sưng húp. Anh rụt rè bước tới như chẳng phải nhà của mình, ngồi xuống ghế đối diện. Đốt một điếu thuốc.
- Anh xin lỗi…
Giọng cô khàn đặc :
- Anh cũng biết là anh có lỗi cơ à?
- Anh biết…
- Biết tại sao anh làm như vậy với tôi?
- Anh…xin lỗi…
- Anh là người có tiền mà thích xin xỏ nhỉ?
Anh im lặng. Đốt điếu thuốc thứ hai.
- Anh không muốn giấu em thêm nữa, anh thật sự không thể ép buộc cảm xúc của mình… Cô cười khẩy :
- Anh luôn nói và hành động theo cảm xúc, thằng đểu!
- Em nói gì cũng được, chửi anh thế nào anh cũng chịu…
Anh rút trong túi áo ra một tờ giấy gấp làm bốn, ngập ngừng đặt xuống mặt bàn.
- Cái gì vậy? – Cô hỏi.
- Đơn ly hôn…Anh không muốn làm khổ em thêm nữa. Em có thể tự do kết hôn với người khác. Anh sẽ giữ đúng lời hứa, không để mẹ con em thiếu thốn gì cả, anh sẽ chu cấp cho em và con đầy đủ…
- Im ngay! – Cô quát lên – Không có tiền của anh thì mẹ con tôi chết đói à? Xin lỗi, anh cầm đống tiền của anh mà làm lại cuộc đời đi! Còn đơn? Tôi không ký!
- Em đừng tự dày vò bản thân…
- Nếu không vì con, tôi sẵn sàng cộp lên cái bản mặt của anh ba chữ “người đã chết”. Tôi không muốn con tôi là đứa trẻ không cha!
Anh dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn, bực bội :
- Vậy thì ly thân. Nhà và tất cả tài sản là của em hết đấy.
Anh đứng dậy bước vào phòng sắp xếp quần áo. Cô ngồi trơ như khúc gỗ mục trên ghế sopha ngoài phòng khách. Rồi thiếp đi trong tâm trạng rối bời…


Thứ 6 ngày 13 tháng 9…
“Thân xác anh rã rời, tan theo làn mây.
Một màn gió đến bên em mong vòng tay, ôm anh nhưng sao không thể?
Em gần kề nhưng sao quá xa.
Cuối cùng được nhìn em cười, và rồi sẽ không còn bao giờ còn được ngăn trên đôi mi em thêm dòng lệ về bên em trong từng cơn mơ, rồi đi khi ban mai rực rỡ, khói làm mờ mắt anh. Sương đêm vây quanh anh.
Anh được sống trong rừng hoa trắng, không nắng ban mai…”  - Lệ Vui.

Nước mắt cô đua nhau lăn dài mỗi khi nghe lại bài hát này. Cô nhớ ngày xưa, cô khao khát được trở về ngày xưa, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã chấp nhận lấy anh. Vì đối với cô, anh vẫn là người cô yêu nhất, vẫn là chồng cô, vẫn là cha của con gái cô. Cô nặng nhọc gõ dòng status :

Ngay lập tức, bạn bè cô thi nhau “buzz” hỏi han, lo lắng, kể cả một vài người hiếu kì :
- Có chuyện gì thế mày?
Cô lặng thinh, vô thức đóng tất cả các cửa sổ chat. Có một điều cô đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ muốn tin :
” Nhân Mã rất đa tình, một cơn gió thoảng cũng đủ làm chàng phải lòng ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa là chàng sẽ phải lòng suốt đời…”
Cô gục trên bàn phím laptop, chưa bao giờ ngừng bơ vơ!
Cô quyết định sẽ đưa Ni Ni đi du lịch. Cô thèm biển, thèm cái hương vị mằn mặn của gió biển đến nao lòng. Chuyến xe 5h sáng từ Hà Nội về Hạ Long, mang theo nhiều xúc cảm. Ni Ni đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên nó được đi chơi xa, trên đường thắc mắc đủ thứ :
- Mẹ mẹ! Sao cỏ lại dài thế kia?
- Đó là cây lúa, là cánh đồng đấy con. Còn kia là con trâu.
- Con trâu ăn lúa hả mẹ?
Một phút sau lại tiếp tục :
- Mẹ mẹ! sắp đến Hạ Long chưa?
- Sắp rồi con ạ.
- Được đi tắm biển hả mẹ?
- Ừ- Cô nhìn con trìu mến.
- Biển có nhiều nước như bể bơi không mẹ?
Cả xe phì cười vì sự đáng yêu của bé.
Ni Ni thích thú chạy lon ton, vẩy nước tung tóe. Cô hướng dẫn nó xây lâu đài cát, con bé hì hục đắp từng nắm cát, cần mẫn và chắm chú. Miệng bi bô :
- Mẹ nhìn này. Lâu đài cát của Ni đẹp không?
Rồi nó đưa ngón tay bé xíu, chỉ :
- Đây là phòng của Ni, đây là phòng của mẹ, còn đây là phòng của bố…
Tim cô đau nhói. Ni Ni vẫn tiếp tục :
- Mẹ mẹ! Ni muốn nuôi chó con. Mẹ bảo bố Phong mua chó con cho Ni nhé?
Sống mũi cay xè, cô muốn vỡ tung ra để hòa với biển. Biển thật bao la, còn cô thì quá bé nhỏ…
Vừa đặt chân về Hà Nội, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Chắc không phải khách mua hàng, vì cô dùng số riêng để giao dịch, còn số này chỉ bạn bè và người thân mới biết. Cô ngập ngừng :

- A lô…
- Huyền phải không?
- Ai thế? – giọng cô nhẹ bẫng.
- Chị là Vân. Muốn gặp em nói chuyện có được không?
Cổ họng cô nghẹn đắng. Cô muốn gào lên trong điện thoại “Con đàn bà đê tiện”. Nhưng lấy hết bình tĩnh, dồn nén cảm xúc, cô hỏi lại : - Ở đâu?
Vân ngồi vắt vẻo trên ghế mây trắng, dáng vẻ yêu kiều. Quả thật Vân rất đẹp. Thấy cô, Vân nở một nụ cười ma mãnh :
- Em ngồi đi.
Thằng phục vụ nhanh nhảu chạy tới :
- Chị dùng gì ạ?
- Cacao đá – cô lạnh lùng.
Vân lên tiếng :
- Anh Phong nói em không chịu kí đơn ly dị?
- Đâu phải chuyện của chị?
- Em có vẻ hay thích hỏi ngược lại người khác nhỉ – Vân mỉa mai.
- Đó cũng là một cách trả lời.
- Tại sao em không chịu buông tha anh ấy?
- Để 2 người đạt được mục đích à? Tôi không ngu.
Vân tỏ vẻ khó chịu :
- Em không có tự trọng à? Anh ấy đã nói đến thế…
- Có tự trọng thì tôi đã không ngồi tiếp chuyện với chị. Thế chị nghĩ cướp chồng của người khác là liêm xỉ và vẻ vang lắm hả?
Vân tím mặt, chống chế :
- Dù sao em vẫn còn quá trẻ để hiểu được sự đời. Không có tri thức lẫn vốn sống, anh Phong là người làm ăn. Cần một người phụ nữ hiểu và có thể chia sẻ khó khăn với anh ấy…
Cô trừng mắt :
- Nước sông không phạm nước giếng, tại sao giếng nhổ nước miếng vào sông? Chị biết những gì mà dám nói tôi không có tri thức?
Vân khinh khỉnh :
- Không công ăn việc làm, ăn bám chồng con.
“Thật nực cười” – cô thầm nghĩ. Con đàn bà này đúng là chẳng hiểu vấn đề và cuồng ngôn hết sức. Cô không biết phải nói thế nào cho ả ta hiểu được. Cô nhìn Vân thách thức :
- Chị muốn uống Cacao không cần ống hút?
Vân chớp mắt :
- À! Em đúng là chua ngoa như lời đồn đại.
Cô bực mình, đứng phắt dậy :
- Tôi chẳng có nhiều thời gian ngồi đôi co với chị. Tôi sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn đó. Còn riêng chị, tôi nói thế này : đừng bao giờ đánh giá sách qua bìa! Chị cũng vậy thôi, lòe loẹt và hào nhoáng lắm, nhưng biết đâu đằng sau cái mã đó, là những trang giấy đã bị xé ngang xẻ dọc…
Vân cứng miệng, không thể phản kháng. Cô bước đi trong sự ngỡ ngàng xen lẫn tức giận của Vân. Cô không thất bại!


Anh mua nhà sống cùng Vân đã được gần 2 tháng. Vân có được anh, làm vương làm tướng. Con gái Bạch Dương, mưu mô không kém một ai. Vân đòi anh thuê ô sin, nhõng nhẽo :
- Anh xem này, em mà nấu cơm rửa bát thì hỏng hết móng tay mất.
Anh thở dài :
- Anh luôn muốn được ăn một bữa cơm em tự tay nấu.
Vân ngó lơ.
Một lần anh đi công tác tận trong Nam, nhưng về sớm hơn dự tính những 2 ngày. Định bụng sẽ mua cho Vân một sợi dây vàng trắng, gây bất ngờ cho Vân, nên anh về mà không báo trước. Vừa lái xe đến cách nhà chục mét, thì một chiếc xe khác trờ tới. Vân uốn éo mở cửa xe, bước vào. Chiếc xe lao đi trong đêm tối. Anh đờ đẫn. Anh chợt nghe lòng mình đau buốt…
Trời đổ mưa như trút nước, cô ngồi gấp hạc giấy treo đầy nhà cho Ni Ni. Con bé nói làm như vậy mới giống thiên đường…Cô ngậm ngùi cay đắng. Ni vẫn đinh ninh rằng anh đi công tác nước ngoài, khi về sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho nó. Ni ăn rất ngoan, ngủ rất ngon, nhưng chẳng hôm nào quên hỏi :
- Bao giờ bố Phong về hả mẹ?
Cô mở laptop, những ca từ vang lên nhẹ nhàng :


” Chậm dần từng ngày qua đi chốn đây bỏ lại mình em nhớ anh mà thôi
Tìm a trên con phố ấy đi qua em vẫn đấy tiếng cười nhưng không bên em
1 ngày lại 1 ưu tư cớ sao thật dài dù em muốn quên thật mau
Chờ đợi người quay về đây
Chờ đợi 1 câu người nói
Anh vẫn còn yêu…”

Nét mặt cô vẫn buồn rười rượi, bài hát nào cũng khiến cô nhớ anh tha thiết. Ni Ni nằm bò ra sàn tập tô tập vẽ. Anh đau đáu nhìn con qua cửa sổ, xót xa. Chợt anh vô ý, đè tay lên công tắc đèn ngoài hiên. “Tách”, đèn hiên nhà bừng sáng, Ni Ni ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh thân thuộc. Nó hét toáng lên, lao ra cửa :
- Bố về bố về! Ah ah ah..! Mẹ ơi bố Phong về rồi !!! Con bé níu chặt lấy chân anh, mếu máo :
- Con nhớ bố Phong! Con nhớ bố Phong!
Anh nghẹn ngào ôm con vào lòng, không nói lên lời. Cô bước ra, nhìn anh thổn thức. Nước mắt lại rơi, chẳng biết vui hay buồn, mừng hay tủi. Anh ngập ngừng :
- Vợ à..Anh…
Cô mỉm cười, chặn ngang lời anh, hai ngón tay đặt lên môi anh, dịu dàng như ngày ấy :
- Không…Đừng nói gì…Về với em…Nhân Mã!


Sưu tầm "truyện ngắn hay"

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Những điều kỳ diệu trong tình yêu

0 nhận xét

Những điều kỳ diệu trong tình yêu

Điều đẹp nhất và kỳ diệu nhất trong cuộc sống chính là tình yêu - một tình cảm sâu sắc nhất, lãng mạn nhất và cũng chính là nguồn động viên tinh thần mạnh mẽ nhất đối với bất kỳ ai.
Nhung dieu ky dieu trong tinh yeu
Dieu ky dieu trong tinh yeu



Đọc tiếp »

Chuyện tình trên những chuyến xe bus

0 nhận xét
Bạn có thích những câu chuyện tình trên những chuyến xe bus? Và bạn có tin không? Còn tôi, tôi không tin trong khoảng thời gian ngắn, trên những chiếc ghế chật hẹp lại có thể bắt đầu một mối tình nào, dù cho ở đâu đó có, nhưng tôi tin với mình, nó không xảy ra

Tôi là sinh viên năm 3, vì nhà không có điều kiện nên đến giờ vẫn phải đi học bằng xe bus. Nói như vậy cho mọi người thương thôi, thật ra tôi thích đi xe bus hơn, bởi tôi là chúa mê ngủ, nếu không phải xe bus hoặc ô tô thì tính mạng của tôi không thể đảm bảo đến giờ phút này. Ngày trước lúc còn đi học bằng xe đạp, tôi đã từng ngủ gật đến mức lao xuống hố bên đường, kết quả là từ đó bố mẹ tôi phải giao mạng sống của tôi vào tay chàng bạn thân của tôi – Bảo Minh.

Ngày trước là thế, nhưng giờ Bảo Minh đi du học rồi nên mình tôi phải tự lo cho sự đi đi – về về của mình. Lúc mới đầu tôi cố gắng tìm phòng trọ gần trường để đi bộ, nhưng sau năm lần bảy lượt chuyển phòng trọ, bố mẹ không yên tâm nên nói tôi quay về nhà, không ở trọ nữa, con đường từ nhà đến trường cứ thế dài ra. Bảo Minh trách tôi khó tính, sống không được lòng người nên mới phải chuyển trọ nhiều thế. Tôi không phủ nhận, vì tôi không ở được với hai loại người: 1 là nhiều chuyện, 2 là lẳng lơ. Ấy vậy mà cứ vào phòng trọ là thể nào cũng gặp một cô bạn nói nhiều, hoặc một đến hai con bé sống quá phóng thoáng.


“Đừng có mong chờ người khác đưa đi đón về nữa, đi xe bus đi!”

“Cái gì? Xe bus á?”

“Chứ sao nữa, ở bên này anh cũng toàn phải đi xe bus thôi bé con ạ!”

“Anh anh cái mắt, vả cho rơi răng giờ!”

“Eo ơi, giữ dằn thế thảo nào vẫn FA”

“Chứ chả lẽ cậu có rồi chắc? Bày đặt lên mặt nói người khác FA như đúng rồi.”

“Tại đây giữ gìn hình tượng thôi, chứ bên này con gái Tây, Tàu theo tớ đầy.”

Khi ấy tôi cười phá lên vì câu nói của Bảo Minh. Cuộc nói chuyện vội vã nhưng đầy đủ ý tứ của chúng tôi luôn kết thúc sau trận cười chế giễu đối phương.

“Tớ nhớ cậu!”

Bảo Minh sẽ thường nói thế trước khi cúp máy. Tôi cũng định nói nhớ cậu ta, nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng tút dài đầu dây bên kia. Tôi nghĩ chắc sau câu nói ấy, cậu ta chắc phải ôm gối khóc lóc thảm thiết, vì xưa giờ hai đứa có bao giờ rời xa nhau lâu thế này đâu. Ngày bé, hai nhà chúng tôi gần nhau nên đi học cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, có khi ngủ cũng nằm cùng giường cho đến khi vào cấp 3. Một tình bạn trong sáng và thánh thiện đến không ngờ phải không?

Đã gần 2 năm rồi tôi chưa được gặp Bảo Minh, không biết giờ này cậu ta trông như thế nào, vì trên Facebook hay Twitter cũng không thấy cậu ta đăng ảnh lên. Nhưng tôi thì không thể cứ đòi xem ảnh, như vậy khác nào thú nhận tôi nhớ Bảo Minh – cái tên có tướng gầy còm, ẻo lả hơn cả con gái ấy.
Hôm nay tôi học cả ngày, 6h lủi thủi ra đứng ở bến xe bus, vì từ phòng trọ đến trường mất 20 phút, thêm thời gian đợi từ 10 đến 15 phút nữa thì vừa đến trường không bị muộn. Đi xe bus rất tiện, vì tôi có thể ăn sáng luôn. Hồi đầu còn ngại việc ăn trên xe, nhưng lâu dần chai mặt, cứ thản nhiên gặp ổ bánh mì hoặc ăn xôi hộp như không có người. Vì là đầu trạm nên tôi lúc nào cũng có ghế để ngồi, chỉ tiếc lúc nào cũng lên một mình hoặc rất ít người lên cùng nên hơi buồn, đôi khi là cảm giác cô đơn. Phải rồi, cô đơn lắm chứ, ngồi trên xe với bác tài xế và chị soát vé chẳng mấy khi nói chuyện, cứ lủi thủi ăn sáng rồi đeo phone nghe nhạc cho đến khi đến trường. Dù cho có người lên, người xuống thì cũng chỉ là người lạ nên tôi không hết cảm giác lạc lõng. Bảo Minh nói tính tôi khó gần, đúng thật.

Xe bus dừng, tôi bước lên xe và ngạc nhiên vì thấy có một vị khách đã ngồi trên xe. Bình thường tôi lên xe chỉ có một mình, vì đây là trạm kế bến xe, thế mà hôm nay cũng có người ngồi rồi. Tôi hơi thắc mắc, nhưng cũng nhanh chóng tìm cho mình chỗ ngồi ưng ý, sau đó quên ngay điều khó hiểu kia. Như thường lệ, tôi vừa gặm bánh mì, vừa nghe nhạc. Trong tầm mắt của mình, tôi thấy người lạ kia đổi chỗ, hắn chuyển xuống dãy ghế đối diện với dãy của tôi. Liếc qua nhìn, hắn đội mũ lưỡi trai kéo xụp xuống mặt, cổ buộc khăn và che kín miệng, tôi chỉ nhìn thấy mũi của hắn, mũi cao và nhỏ. Bộ đồ đậm chất bụi bặm trên người hắn khiến tôi phải chú ý. Quần rách tả tơi, áo thun cũng nhìn nát bấy, trong mắt tôi, hắn chẳng khác gì tên du côn vừa đánh nhau xong. Thôi nhìn hắn, tôi quay sang nhìn ra ngoài đường.
  
Tôi thật sự rất thích cảm giác ngồi trên xe bus nhìn ra ngoài đường và nghe nhạc, vì khi ấy không còn nghe thấy tiếng còi xe mà chỉ còn những chuyển động bên ngoài theo điệu nhạc.

Người lên xe mỗi lúc một đông, nhưng chẳng hề ảnh hưởng gì đến tôi, vì họ cũng chỉ là người lạ và giống như thời gian, họ vận động và trôi qua tôi. Một cô bé ngồi xuống bên cạnh tôi. Đi được một đoạn thì có một ông cụ bước lên xe. Tôi biết trước là sẽ có một ai đó nhường ghế cho ông ấy, cũng thầm nghĩ trong bụng thời giờ con trai toàn bọn vô dụng nên nếu không ai nhường, tôi sẽ đứng lên để ông ấy ngồi vào chỗ của mình. Nhưng cái người con trai lạ lúc nãy đã nhanh chóng rời chỗ, đỡ ông cụ ngồi xuống. Tôi gật gù nhẹ, trong lòng có phần hài lòng về hành động của cậu ta.

Chuông kết thúc buổi học vừa reo, tôi tức tốc lao ra khỏi lớp để hy vọng không trễ xe bus. Thật ra giờ tan học là 5 giờ thì không thể trễ được, theo nguyên tắc là thế. Nhưng tôi đã nói tôi là chúa ngủ, thế nên chắc chắn chuyến này đi ắt sẽ phải bắt thêm một chuyến nữa quay về. Không hiểu sao tôi rất thích ngủ trên xe bus, dù không thoải mái bằng nằm trên giường, nhưng nó không khác gì được đu đưa trên chiếc võng thuở tôi còn bé thơ.

Xe bus dừng, tôi hào hứng bước lên xe. Nhưng cửa xe vừa đóng, tôi phải nhìn một vật thể với biểu hiện tròn mắt, miệng há hốc. Là hắn. Quả thật lúc ấy tôi cứ nghĩ mình bị ma ám hoặc quỷ theo gì đó, tại sao một ngày gặp cùng một người trên hai chuyến xe bus khác nhau, đã thế cái vẻ ngoài quái quái của hắn càng khiến tôi rợn tóc gáy hơn. Chưa hết, rất nhiều chỗ trên xe đã có người ngồi, nhưng chỉ duy nhất chỗ của hắn còn trống một ghế. Đã thế thì để đảm bảo an toàn, tôi đứng vẫn hơn.

- Có ghế không ngồi, thích đứng là sao hả em?

Chị bán vé vẻ mặt nhăn nhó, liếc về phía ghế trống và đưa tay đẩy nhẹ tôi. Tôi ú ớ, định nói sẽ đứng, nhưng vẻ khó chịu của chị ta làm tôi khó xử, cuối cùng không nói lời nào, tôi ngoan ngoãn đến ngồi vào ghế trống – cạnh hắn.

Ngồi nghiêm chỉnh được 10 phút thì mắt tôi bắt đầu díu lại, hai chặp mí cứ đòi hôn nhau, tôi trợn to mắt, dụi mắt, lấy hay tay vỗ vào má… nhưng đều vô tác dụng. Thêm vài phút nữa để cơn ngủ kéo đến và nhấn chìm tôi trong biển mơ màng. Tôi ngủ, nhưng vẫn biết đầu mình gật đằng trước, ngửa đằng sau theo chuyển động của xe bus. Rồi cũng không thể tha cho hai bên, đầu tôi liên tục va vào vai hắn, lúc mà đủ ý thức để tỉnh thì tôi ngồi thẳng dậy, nhưng lúc bắt đầu ngủ tôi lại cứ ưa dựa vào vai hắn. Vậy mà hắn vẫn ngồi yên.

- Em ơi! Tới bến cuối rồi, dậy đi!

Cái giọng chua chát của chị bán vé làm tôi giật mình tỉnh dậy. Nhưng thường lệ, tôi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống xe để bắt chuyến đi ngược về. Ở thành phố, nhiều khi đi một đường, về phải bằng đường khác, đi xe bus cũng vậy, rõ ràng lúc đi tôi ở đầu chuyến, vậy mà lúc về thì xe lại dừng trạm cuối ở một nơi khác. Nhưng không sao, tôi thích như vậy. Cảm giác đi một con đường không phải vòng tròn, tức là không vướng vào cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời, bắt đầu và kết thúc đều tại một điểm.

Dù không vướng phải vòng luẩn quẩn cuộc đời, nhưng tôi lại đang mắc vào vòng tròn oan gia. Lại là hắn đang ngồi ở trạm chờ xe bus. Tôi cúi mặt, bước chậm lại trạm chờ, hắn vẫn không để lộ mặt. Hít một hơi thật sâu, trong bụng đang thầm cầu nguyện là mình không gặp phải tên háo sắc trời đánh. Tôi thật sự muốn đến hỏi hắn xem có phải đang đi theo tôi không, nhưng làm thế thì vô duyên vì không có cơ sở nào để khẳng định điều đó cả, trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Hy vọng hắn không lên cùng chuyến xe với tôi.

Nhưng tôi quên rằng lúc sáng mình lên xe thì hắn đã có mặt, vậy có nghĩa là hắn sẽ về cùng con đường với tôi. Hiển nhiên, xe bus vừa dừng thì hắn lên cùng với tôi. Chuyến xe bus đêm không có nhiều người, hắn ngồi ở hàng ghế cuối xe, tôi ngồi ở hàng ghế giữa xe. Nếu là như mọi hôm, tôi sẽ lại gật gà gật gù, nhưng kỳ lạ là hôm nay lại rất tỉnh, chắc tại vì tôi đã có một mối quan tâm tạm thời thay thế cho cơn buồn ngủ - là hắn.

Làm bộ như đang nhìn ra ngoài đường, nhưng sự thật là sự tò mò đã khiến tôi lợi dụng tấm cửa kính xe để nhìn hắn, dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể quan sát thân ảnh của hắn. Hình như hắn cũng đang nhìn ra ngoài đường. Bỗng hắn quay đầu hướng ánh nhìn về phía tôi làm tôi dựng tóc gáy vội cúi đầu xuống làm bộ như đang ngủ gật. Hơn 2 năm đi học bằng xe bus của tôi, có lẽ đây là chuyến xe khiến tôi phải bối rối đến thế, để xảy ra những hành động ngu ngốc như vậy.

 
                 
“Bảo Minh, khi đi xe bus cậu thường làm gì?”

“Đọc sách, nghe nhạc, nếu có cô gái nào xinh thì ngắm. Dĩ nhiên sẽ không như chúa ngủ nhà cậu.”

“Cái đồ… không được động chạm đến sở thích của người khác. Cúp máy đây!”

“Ấy khoan khoan! Cuối tuần sau tớ về, ra sân bay đón tớ nha.”

“Hả? Thật à? Nhưng tớ làm gì có xe mà đón, chả nhẽ lại đi xe bus…”

“Chứ sao nữa, mà nếu dư tiền thì đi taxi đến cũng được, tớ không ngăn đâu.”

Bảo Minh nói sẽ về Sài Gòn. Tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, nghĩ xem khi gặp cậu ta thì tôi sẽ làm gì: ôm, hôn má, hay đấm cho cậu ta vài cái vì cái tội bỏ mặc tôi một mình quá lâu. Tự dưng tôi lại cảm thấy nhớ cậu ấy hơn bao giờ hết, thật kỳ lạ.


Những ngày sau đó, tôi vẫn đi cùng chuyến xe bus với hắn. Ban đầu cứ có cảm giác hắn đi theo tôi, nhưng dần dần tôi lại điêu đứng vì mình giống như đang đi theo hắn. Có hôm được nghỉ học giữa buổi, tôi đã ngồi rất lâu ở trạm chờ mà chẳng để làm gì cả, chỉ đeo phone nghe nhạc, cầm cuốn sách đọc vài câu chuyện tình lãng mạn ngoài sức tưởng tượng của tôi và… đúng chuyến xe lúc 5 giờ chiều thì tôi bước lên, hắn đã có mặt trên xe.

Hắn – là một ai đấy tôi không quen, không phải bạn bè cũng chưa một lần nói chuyện. Hắn – cặp mắt luôn bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai và không hay cười, đúng hơn là tôi chưa nhìn thấy hắn cười. Hắn – chỉ đơn giản là hành khách của những chuyến xe bus có tôi hoặc không có tôi và chúng tôi về cùng đường. Chẳng hiểu duyên phận thế nào lại xô đẩy tôi để mắt đến hắn, rồi lòng tôi sẽ rất trống vắng nếu chuyến xe bus không có hắn.

Có thể bạn cho rằng tôi quá vội vàng để nhịp cảm xúc của mình trôi đi quá nhanh. Nhưng không phải thế đâu, vì khi bạn gặp một ai đó khiến bạn phải để ý, chắc chắn trống ngực của bạn sẽ rộn vang, người ta sẽ trở thành thói quen của bạn, không gặp là thấy thiếu, không nhìn là thấy trống rỗng vô cùng. Tôi không muốn áp đặt cảm xúc của mình lên bất cứ ai, vì có thể do tôi là Song Tử nên dễ rung động trước một người mà tôi cảm thấy tỏa ra thứ ánh sáng đặc biệt, hoặc đây chỉ là câu chuyện của riêng tôi. Dù thế nào thì cô nàng Song Tử như tôi đã vướng vào lưới tình mất rồi.

               
   
Hôm nay Bảo Minh sẽ về Việt Nam. Tôi lên xe bus để ra sân bay đón cậu ấy. Lại gặp hắn. Tôi thắc mắc mãi cho đến khi xe bus đến sân bay rằng tại sao hắn cũng đến sân bay.

Bảo Minh vừa xuất hiện tôi đã nhận ra cậu ta, dù màu tóc và phong cách ăn mặc đổi khác. Vừa mặt giáp mặt, tôi đã lấy hai tay nhéo hai má Bảo Minh là cậu la lên đầy đau đớn.

- Đồ bà chằn! Xa nhau lâu thế rồi mà chẳng có lấy một cái ôm chào đón, lại còn làm tổn thương người ta.

- Thể hiện tình yêu, cái ấy gọi là thể hiện tình yêu, mặt khác còn để thử xem được gặp cậu thế này có phải là mơ hay không. – Tôi bắt đầu tỏ ra là người nhiều lý lẽ - Về thôi!

- Đợi chút!

Bảo Minh ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, rồi cậu ấy đưa tay lên chào, miệng cười tươi. Tôi quay lại theo hướng cậu ấy đang nhìn. Hai mắt mở to hết cỡ, miệng há hốc vì không tin vào mắt mình. Hắn đang đi về phía tôi và Bảo Minh.

- Tưởng cậu không ra đây chứ! – Bảo Minh vỗ vào vai hắn. Tôi lùi lại vài bước và đứng phía sau Bảo Minh, đầu óc loạn lên vì chưa hiểu được cái duyên phận diễn ra sao mà trùng hợp như vậy.

- Đi theo nhóc này ra đến đây, Việt Nam thú vị thật, nhất là những chuyến xe bus.

Hình như hắn vừa liếc nhìn tôi, cười. Tôi làm bộ không nhìn thấy, quay mặt nhìn chỗ khác. Hai người họ nói chuyện mà quên mất tôi, tôi nắm áo Bảo Minh kéo.

- À quên mất, giới thiệu với cậu đây là Peter, cậu ấy học cùng trường với tớ. Mẹ cậu ấy là ngươi Việt, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy về Việt Nam.

- Chào Vy, mình là Peter. Mình nghe Minh kể về Vy rất nhiều nên có chút tò mò, xin lỗi vì thời gian qua đã lặng lẽ đi theo bạn trên những chuyến xe bus.

Hắn ta nói tiếng Viết rất tốt. Tôi cười nhẹ, gật đầu. Lặng lẽ? Hành động của hắn là lặng lẽ thì điều gì mới được coi là lộ liễu. Tôi cười, nhưng trong lòng đang tức điên lên được, cảm giác như biến thành một con trâu bị người ta dắt mũi. Thế mà tôi lại gần như tin vào cái gọi là định mệnh chết tiệt kia.

Ba chúng tôi rời khỏi sân bay, tôi cố gắng đi chậm để tự mình hạ cơn giận. Nhưng làm sao có thể không giận được khi hai người họ biến tôi thành kẻ ngốc. Bước lên xe bus, tôi im lặng ngồi xuống, hai người họ hình như nhận ra sự tức giận của tôi nên thôi nói chuyện, cứ nhìn nhau rồi nhìn tôi.

- Cậu đang nghĩ tớ và Peter đùa giỡn với cậu à? Đừng có lườm tớ như thế. Thật ra cũng là tình cờ thôi. Ở bên Anh tớ thường kể về cậu cho Peter nghe, rồi cho cậu ta xem ảnh nữa. Khi về Việt Nam, Peter đã rối rít kể cho tớ nghe việc đã gặp cậu trên xe bus, cậu ta rất vui.

- Vậy là cậu đã biết? Vậy tại sao không nói cho tớ nghe? – Tôi khoanh tay, cau mày tỏ vẻ ấm ức hỏi Bảo Minh, nhưng thực ra trong lòng tôi đã nguôi giận.

- Nói gì với cậu đây hả bà cô của tôi? Cái tính của cậu, nếu giờ tớ nói có bạn của tớ muốn làm quen với cậu, cậu sẽ đá cậu ta không thương tiếc, cậu ghét nhất kiểu giới thiệu làm quen như vậy mà. Thế nên tớ mới chọn cách để tự nhiên.

- Thế vì sao… 

- Còn việc vì sao cậu ta đi theo cậu trên những chuyến xe bus thì tớ không biết nhé, đừng thắc mắc chuyện đó với tớ, cậu tự hỏi đi.

Bảo Minh ra hướng ánh nhìn sang dãy ghế bên cạnh – nơi Peter đang ngồi. Tôi nhìn theo và thấy Peter cười với chúng tôi. Cậu ta có đôi mắt xanh, tóc nâu và da trắng, nụ cười thật sự cuốn hút. Tôi quay đi, nhìn ra ngoài đường, cũng mỉm cười.

Những chuyến xe bus cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi. Bước lên đó tức là đã và đang đi trên con đường có những niềm hạnh phúc ngẫu nhiên gọi là định mệnh. 
Đừng ngại ngồi cùng một ai đó không quen, đừng xấu hổ khi vô tình ngủ quên và tựa đầu vào vai một ai đó, hay đơn giản là cứ mỉm cười khi gặp một người nhiều lần lên cùng một chuyến xe với mình. 
Vì biết đâu, xe bus sẽ dừng và hai người cùng bước xuống điểm dừng chân hạnh phúc và yêu thương.

Nhật ký cuộc sống

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊU

0 nhận xét
Đêm… lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhìn xuyên qua làn mưa, Hải Phong dễ dàng nhận thấy, bóng người con gái anh yêu đang bước một mình dưới mưa. Cô đơn và lạnh giá. Anh thực sự muốn đến bên cô, che chở cho cô, nhưng… anh đã xua tan ngay cái ý nghĩ đó. Tựa đầu vào tường, Hải Phong cười thầm. Anh làm gì có tư cách đó. Người ta đã có bạn trai. Hơn nữa, cô ấy vừa từ chối tình cảm của anh, còn nói rằng không muốn nhìn thấy anh.

- Em quả thực… rất nhẫn tâm… Uyên Nhi!

Hải Phong thì thầm trong đêm tối. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính đã bị nước mưa làm mờ đi, Hải Phong nhìn thấy bóng Uyên Nhi vẫn đang âm thầm bước. Anh thấy lạ, tại sao người yêu cô lại không ở bên cạnh cô, mà để cô thân con gái một mình bước đi thế này? Vả lại, trông cô, có vẻ gì đó… rất buồn. Anh tiếc rằng mình đứng quá xa. Nếu ở gần một chút, biết đâu có thể nhận ra tâm trạng của cô.

Tự lấy tay đập mạnh lên trán mình, Hải Phong bực bội kéo mạnh chiếc rèm cửa:

- Tại sao em lại khiến anh nghĩ về em nhiều như vậy, Uyên Nhi? Tại sao anh không thể quên được em…

Hải Phong trượt dần theo bức tường, ngồi trên nền nhà. Nơi khóe mắt anh đã cảm nhận được sự ấm nóng của những giọt nước mắt. Anh đang khóc sao? Nực cười thật. Một thằng con trai mạnh mẽ như anh, lại còn là một thằng côn đồ, vậy mà có lúc yếu đuối đến thế.

Côn đồ! Thoáng nghĩ đến hai từ đó, trái tim anh bỗng thắt lại. Rất đau! Chỉ vì hai từ ấy thôi, chỉ có như vậy thôi mà khiến người con gái anh yêu buông lời xua đuổi anh. Phải, anh là một thằng học sinh hư hỏng, chẳng chịu học hành gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng chơi bời. Nhưng… anh đã vì cô mà thay đổi rồi. Tại sao trái tim cô lạnh lùng đến vậy? Tại sao nhẫn tâm tạt vào mặt anh một gáo nước lạnh? Tại sao kéo anh vào tình yêu sâu đậm này để rồi xua đuổi anh đi?

Hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra nhưng chắc chắn, sẽ chẳng có một ai trả lời cho anh được. Mỉm cười cay đắng, Hải Phong nhớ lại những lời nói ngày hôm nay của Uyên Nhi, những lời đã khiến trái tim anh đau đớn, đau đến mức tưởng như nó đã vỡ vụn rồi…


xin-loi-em-no-anh-1-tinh-yeu


- Anh thích em! Rất thích em, thật đấy!

Một nam sinh với bề ngoài rất bảnh bao và khá bụi bặm đứng trước mặt một nữ sinh duyên dáng, hiền dịu với mái tóc dài được buộc túm gọn đằng sau lưng, trên người là tà áo dài trắng tinh khôi. Chàng nam sinh có mái tóc màu vàng chóe, quần áo thuộc loại hàng hiệu, xem ra có vẻ là một dân chơi, ngược lại hoàn toàn với vẻ giản dị của cô nữ sinh.

Một anh chàng ngỗ ngược, không gì trị nổi như Hải Phong mà đứng trước người con gái vẫn yêu vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng, hồi hộp xen lẫn bối rối, ngượng ngùng. Khác với anh, Uyên Nhi lại hết sức bình thản. Cô hết nhìn hộp quà trong tay Hải Phong, lại ngước lên nhìn anh, rồi đưa tay nhận lấy hộp quà. Hải Phong còn chưa kịp vui mừng khi cho rằng cô đã nhận lời tỏ tình của mình thì…

“Bộp”

Hộp quà rơi mạnh xuống đất, chiếc dây chuyền đựng bên trong văng ra ngoài. Anh bàng hoàng nhìn Uyên Nhi, ngạc nhiên hết mức với phản ứng của cô.

- Xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi!

- Em… EM NÓI DỐI! – Hải Phong đột ngột hét lên.

- Không phải lừa anh đâu. Tôi nói thật đấy. – Uyên Nhi lạnh lùng nhìn Hải Phong. – Mà cho dù chưa có bạn trai, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh.

- Tại sao?

Uyên Nhi cười nửa miệng, nhìn Hải Phong một lượt từ trên xuống dưới rồi lãnh đạm trả lời:

- Anh nghĩ mình xứng với tôi?

- Ý em là sao? – Hải Phong khẽ nhíu mày.

- Một thằng du côn như anh, một con người nhơ nhuốc chỉ biết chơi bời lêu lổng có thể xứng với tôi sao? Anh không đáng để được đứng bên cạnh tôi. Hơn nữa, có thể nhà anh giàu có, nhưng nói cho anh hay, người yêu tôi giàu gấp trăm lần anh. Anh có thế nào cũng chỉ là một thằng côn đồ, sau này sẽ làm nên được trò trống gì? À, tôi hỏi anh một câu nhé! Lời tỏ tình này anh nói với bao nhiêu đứa con gái rồi? Anh nhìn đằng kia kìa. – Uyên Nhi chỉ tay về nơi có mấy nữ sinh tóc xanh tóc đỏ đang ngồi hút thuốc. – Mấy đứa con gái đó mời phù hợp với anh. Anh nghe đây, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Từ giờ đừng xuất hiện trước mắt tôi! Nhơ bẩn!

Uyên Nhi phẩy tay đi thẳng. Tổn thương! Đó là những gì Hải Phong cảm nhận được lúc này. Cô đang coi thường anh? Uyên Nhi, cô thực sự quá nhẫn tâm mà. Nói những lời đó mà không hề để ý nét mặt anh đang biến sắc hay sao? Anh thực không ngờ, người con gái dịu hiền mình biết, người con gái đã chủ động đến bên, giúp anh thoát ra khỏi bóng tối cuộc đời, người con gái mang lại cho anh ánh sáng lại có thể nói ra những lời như vậy. Rốt cuộc là tại vì sao?

Đôi chân Hài Phong như không còn sức lực. Anh khụy xuống bên lan can sân thượng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con gái anh yêu vừa bước đi.

“Rắc”. Tiếng tim anh vụn vỡ… Đau quá! Uyên Nhi, em có biết không? Có lẽ chẳng bao giờ em biết được, bời vì… em vốn dĩ đâu có để ý đến anh…

* * *

Kết thúc hồi tưởng, Hải Phong mệt mỏi gục đầu xuống chiếc gối trắng tinh. Màu trắng này, có phù hợp với anh không? Có lẽ là không. Chính Uyên Nhi cũng đã nói anh thực sự nhơ nhuốc đó thôi! Anh thừa nhận, bản thân mình là một thằng côn đồ không ra gì. Anh cũng đã qua lại với không ít cô gái, thậm chí là quan hệ với họ. Nhưng đó là do những phiền muộn về gia đình khiến anh lao đầu vào chốn ăn chơi vô bổ. Gia đình không hạnh phúc. Cả bố và mẹ anh đều ngoại tình. Điều đó khiến anh lớn lên mà không nhận được đầy đủ tình thương của gia đình, không cảm nhận được cái không khí ấm áp của bữa cơm sum vầy. Mệt mỏi! Anh chỉ còn cách lao đầu vào những cuộc chơi thâu đêm để quên đi phiền muộn đeo bám tâm hồn mình.

Nhưng, lại vì như thế, Uyên Nhi đã từ chối anh, gạt đi tình cảm của anh, không hề để tâm, đoái hoài chút nào. Chẳng để ý đến cảm nhận của anh… một chút nào.

Khẽ nhắm mắt, Hải Phong chìm dần vào giấc ngủ. Anh hi vọng khi tỉnh dậy sẽ nhận ra, tất cả chỉ là mơ. Mọi việc… sẽ ổn thôi…

Anh không hề biết rằng, ngay dưới cổng nhà anh, trong màn mưa lạnh buốt, một cô gái tay cầm ô đứng lặng nhìn vào trong. Nước mắt mặn chát rơi xuống hòa cùng nước mưa tạt vào làm khuôn mặt cô đẫm nước. Đôi môi run rẩy khẽ cất lên từng từ, mặc dù biết rằng, chàng trai ở bên trong sẽ không thể nào nghe thấy:

- Hải Phong, xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Tha lỗi cho em, em không còn cách khác… Sẽ có một người yêu anh… tốt hơn em. Tạm biệt anh…

Chầm chậm, bóng dáng mảnh mai rời khỏi chiếc cổng sắt, và cũng là, rời khỏi cuộc đời người con trai kia… mãi mãi…

XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊU


- Hải Phong, mày ổn chứ?

Thằng bạn bàn trên huých vai Hải Phong, mắt nhìn anh chăm chú.

- Tao không sao!

- Tao thấy sắc mặt mày xanh lắm. A! – Thằng bạn vỗ đùi cái “bốp”. – Thất tình hả chú? Hôm qua tỏ tình nàng nói sao?

- Từ chối rồi. – Anh cười buồn.

- Khổ thân mày! – Thằng bạn mếu máo, ôm lấy Hải Phong, xoa xoa đầu vẻ dỗ dành trẻ con.

- Thôi đi! – Anh hất mạnh tay thằng bạn. – Mày hâm vừa thôi!

- Đùa tí cho vui, gì cáu thế.

- Tao-đang-rất-không-vui. – Anh nhấn mạnh từng chữ.

- Rồi rồi biết rồi. Không động đến mày nữa. Khéo tí tao bị mày thiêu ra tro mất. À này! Tí tao ghé bệnh viện thăm Gia Huy, mày đi với tao không?

- Thăm nó hả? Nhưng sao…

- Nó đua xe, tai nạn rồi.

- Cái thằng này, bảo đua vừa thôi mà…

- Thôi đi ông. Ông ngày xưa khác gì nó đâu. Chẳng qua từ khi gặp nàng, vì nàng nên thay đổi thôi.

Thằng bạn dài giọng vẻ trêu ngươi thì lập tức nhận được cái lừ mắt đầy đe dọa từ phía Hải Phong, biết điều nên lập tức cười hì hì rồi ngậm miệng.

* * *

Tan học, hai thằng lập tức phóng đến bệnh viện. Gia Huy là bạn cũ thời cấp hai của Hải Phong, là thằng bạn rất thân với anh, cả cậu bạn Vũ Hưng bên cạnh này nữa. Trước giờ ba đứa vẫn rất thân nhau, ai gặp chuyện là y như rằng, hai đứa còn lại cuống quýt đến thăm, hỏi han liền. Vậy mà lần này., Huy bị tai nạn đến hai ngày rồi anh mới biết. Thật vô tâm quá!

Đi ngang qua cánh cửa một phòng bệnh để mở, bước chân Hải Phong chợt dừng lại. Hình như anh vừa thấy, một bóng dáng rất quen…

- Đi thôi mày, sao thế?

- À, không có gì.

Tự nhủ rằng đó chỉ là người giống người, Hải Phong tiếp tục bước, không hề biết thực ra, đó đúng là người quen của anh…

- Tại sao anh không chịu mở mắt nhìn em một lát?

Giọng của Uyên Nhi vang vọng trong không gian phòng bệnh. Người con trai kia, mắt vẫn nhắm nghiền. Không có câu trả lời…

- Hạo Kỳ, anh nói em phải làm sao đây? Bác sĩ nói trái tim anh yếu lắm rồi, phải có một trái tim khác thay thế. Làm thế nào nhỉ? Em thử xét nghiệm rồi đấy! Tim em có khả năng thay thế cho anh. Hay là, em dành tặng trái tim cho anh nhé? Như thế, trái tim chúng ta sẽ cùng chung nhịp đập, đúng không?

Tiếng nấc nghẹn vang lên. Uyên Nhi gục đầu bên chiếc giường bệnh trắng muốt. Cô khóc. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể khóc. Vì sau hôm nay, cô đã chẳng còn trên thế gian này rồi.

XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊU


Gạt đi dòng nước mắt, Uyên Nhi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa phòng bệnh lại.

- Uyên Nhi!

Giọng nói quen thuộc làm cô quay đầu lại. Là anh, Hải Phong!

- Em làm gì ở đây?

- Không liên quan đến anh.

Uyên Nhi lạnh lùng quay đi, bước chân cô rất vội vã. Cô không biết mình vừa làm rơi một thứ, đó là hai lá thư. Hải Phong nhìn thấy, vội vã nhặt lên. Anh định trả cho cô nhưng lại bắt gặp tên mình trên một lá thư nên tò mò mở ra xem. Những dòng thư đầy tình cảm của Uyên Nhi đập vào mắt anh:

“Hải Phong,

Cho em gửi lời xin lỗi anh nhé! Em vốn định nói ra những lời như thế để anh hận em. Để mà khi em chết, anh sẽ nhẹ nhàng buông được một câu: Đáng đời cô ta!
Nhưng có lẽ không được. Em sợ… em sợ anh căm ghét em, cũng sợ anh sẽ vì em mà tổn thương sâu sắc, vì những lời nói của em mà chịu đau đớn. Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều! Có lẽ thực sự yêu anh rồi, nhưng em nợ Hạo Kỳ, nợ cả gia đình anh ấy nên em phải trả. Tình cảm của anh có lẽ đến kiếp sau em sẽ báo đáp. Còn kiếp này, em chỉ có thể dành tình cảm cho Hạo Kỳ. Xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh!
Chúc anh sớm tìm được một nửa của mình! Em đi đây! Tạm biệt anh!
Uyên Nhi.”

Hải Phong giật mình, mặt anh lập tức biến sắc. Anh lo lắng nhìn lá thư tiếp theo. Nó đề tên “Hạo Kỳ”. Hy vọng, mọi chuyện sẽ không như anh nghĩ, sẽ không phải…

“My love,

Khi anh đọc những dòng thư này, có lẽ em đã không còn trên thế gian này nữa. Anh biết vì sao không? Vì khi ấy, em đang ở thế giới bên kia, mỉm cười nhìn anh, chỉ để trái tim mình ở lại bên anh.
Căn bệnh của anh ngày càng nặng rồi. Nếu không có trái tim thay thế, anh sẽ chết. Em thà để mình ra đi chứ không thể để anh rời xa thế gian này được.
Không có anh, cuộc sống của em không còn ý nghĩa. Anh đừng cảm thấy có lỗi. Tất cả là do em tự nguyện. Em vốn là cô nhi, được gia đình anh chăm sóc đến tận bây giờ đã là một may mắn lớn lắm rồi. Em nợ gia đình anh sự chăm sóc suốt bao nhiêu năm qua, nợ anh cả một tình yêu to lớn. Em chẳng có gì đền đáp, chỉ có thể lấy sinh mạng mình ra đổi lấy sinh mạng của anh.
Anh có ghét em không? Khi mà em đã bỏ anh ở lại thế gian này một mình? Em đi, phải ra đi mãi mãi, không thể trở lại, nhưng em sẽ để lại trái tim mình bên anh. Sau này, mỗi khi nhớ em, anh hãy đặt tay lên ngực mình. Trái tim em ở nơi đó…
My love. Anh hãy tìm cho mình một người tốt hơn em, yêu anh hơn em và chăm sóc anh tốt hơn em. Quên em đi nhé. Hãy bắt đầu một cuộc sống mời không có em. Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.
Uyên Nhi.”

Hải Phong bàng hoàng. Xem ra đúng như anh nghĩ. Cô muốn tự vẫn. Anh vội vã lao ra ngoài, để mặc cậu bạn thân Vũ Hưng đứng bên cạnh ngơ ngác không hiếu gì.

- Uyên Nhi.

Uyên Nhi giật mình, quay đầu lại, vẻ khó chịu:

- Có chuyện gì vậy?

- Cái này là thế nào?

Anh chìa trước mặt cô hai lá thư màu hồng. Cô vội vàng đưa tay giật lấy. Vừa mở ra, mặt cô tái mét:

- Anh…anh đã đọc nó?

- Ừ. Anh đã đọc rồi. Tại sao em làm như vậy? Em muốn tự tử?

- Xin anh đừng nói cho ai biết. Hãy để sau khi em chết đi đã. Em không muốn mọi người đau lòng.

- Uyên Nhi, sao em lại khờ thế?

- Em không khờ. Là vì em nợ anh ấy.

Cô mỉm cười cay đắng, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Anh đau khổ đưa tay lau nước mắt cho cô, trong lòng thầm đưa ra một quyết định.

* * *

“Uyên Nhi!

Bây giờ em có thể sống tiếp tục và hạnh phúc bên người mình yêu rồi chứ? Em đừng lo cho anh. Anh cũng sẽ hạnh phúc nơi thế giới bên kia. Bởi vì…hạnh phúc của anh chính là em, là được nhìn thấy nụ cười của em, là được thấy em sống tốt.
Anh yêu em nhưng không mong em đáp lại anh. Chỉ mong em sẽ mãi mãi được cười vui, không bao giờ đau khổ. Em hãy nhớ, trái tim anh đang ở nơi người em yêu. Nhớ đến anh thì hãy bảo anh ta chăm sóc nó tốt nhé.
Tặng em cả trái tim anh đấy! Anh để nó lại nơi dương gian để được yêu em, yêu em một lần nữa nhé!
Em đừng cảm thấy có lỗi. Cũng như em từng nói. Tất cả là anh tự nguyện. Không phải anh ngốc, mà là do anh yêu em.
Hải Phong.”

Uyên Nhi vò nát bức thư trong tay, gương mặt đẫm lệ. Anh đã đi rồi. Anh hi sinh mạng sống của mình để giữ lại mạng sống cho cô và cho người cô yêu. Tình cảm của anh quá cao thượng. Cô không biết lấy gì đền đáp. Mà đền đáp thế nào khi anh đã không còn nữa?
Cô ngẩng mặt lên trời, nhìn những vì sao sáng lấp lánh, đôi môi mấp máy, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi:

- Xin lỗi anh. Em nợ anh một tình yêu.

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Nếu bỗng dưng một ngày...

0 nhận xét

Nếu bỗng dưng một ngày...

Nếu bỗng dưng một ngày em nói với anh rằng: em đã hết tình cảm với anh thì đó là em nói dối đó.......
sự thật em còn yêu anh nhiều lắm

Nếu bỗng dưng một ngày em nói với anh rằng: em sẽ từ bỏ, sẽ ko làm phiền anh nữa thì đó là em nói dối đó........
bởi tự bản thân em ko thể bỏ cuộc dễ dàng đến thế
<b>Nếu bỗng dưng một ngày</b>


Đọc tiếp »

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

PHẢI CHĂNG TÌNH YÊU ĐANG GHÉ LẠI NƠI ĐÂY ?

0 nhận xét

TRUYỆN NGẮN: PHẢI CHĂNG TÌNH YÊU ĐANG GHÉ LẠI NƠI ĐÂY?

- Ê nhóc, lúc lắc cái đầu vậy sao tui chép bài được!

Con nhỏ bàn trên quay xuống chu mỏ hiện ra cái lúm đồng tiền:

- Hổng thấy thì đứng lên chép đi.

Nói rồi nó quay ngoắt lên trên tiếp tục lúc lắc mái tóc khô, xác xơ và rối. Con nhỏ nhìn dễ thương mà sao hung dữ ghê quá. Thằng nhóc bực mình hậm hực nhưng không dám nói gì vì thấy thầy đang nhìn nó. Trong lòng ghét cay đắng con nhỏ có mái tóc cột nhỏng cao rối xù. (Vì tóc con nhỏ xù quá nên thằng nhóc phán cho cái biệt danh “Tóc Xù”, nhưng chỉ dám gọi thầm trong lòng mà thôi). Mà thằng nhóc không hiểu sao những đứa con gái còn lại trong lớp học Anh văn buổi tối của nó tuy không dễ thương bằng nhưng đứa nào cũng có mái tóc bóng mượt, không hiểu sao có mỗi con nhỏ khó ưa này lại khác, vừa xấu lại vừa xù nữa chứ. Nó cắm cúi chép bài bằng cách cứ chồm qua chồm lại sau cái đuôi tóc xác xơ ấy. Mới học chung với con nhỏ tóc xù này có một tháng mà nó thấy không ưa rồi. Nó còn phải chịu đựng cảnh này thêm vài tháng nữa, nghĩ tới nó lắc đầu ngao ngán.

Tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ làm thằng nhỏ vui sướng quá trời, gom lẹ sách vở vô cặp, nó liền phóng ra cửa lớp, nhưng xui lại đụng ngay con nhỏ tóc xù bàn trên cũng bước ra, vấp vô chân thiếu điều muốn té. Chưa kịp định thần thì thấy con nhỏ quay ra trợn mắt: “ê, ông không có mắt hả?”, rồi nguýt dài bỏ đi một hơi. Thằng nhỏ đơ như cây cơ, lẩm bẩm “gì mà xui tận mạng”.


Ra đến cổng trường, má nó đang chờ sẵn:

- Sao lâu vậy con?

- Tại thầy dạy thêm bài nữa đó má!

- Ừ, đói bụng không, má chở đi ăn gì nghen?

- Ghé ăn bún bò nha má, món khoái khẩu của con mà!

Má nó cười rồi lên ga chạy tới. Qua khúc cua tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt, nó thấy con nhóc tóc xù đang lội bộ, dáng điệu lững thững, có chút gì đó cô đơn thì phải. Chạy qua con nhỏ, thằng nhóc quay người dòm lại nhưng con nhỏ dường như không để ý đến ai xung quanh, nó cứ cúi nhìn xuống chân như đang đếm từng bước đi của mình.

Thật ra lúc ấy con nhóc không muốn về nhà vội, nó cứ bước chầm chậm để mong khi về đến nhà, ba nó đã ngủ, nó sợ ba nó thức lắm. Ba nó hay uống say, mà mỗi lần say ba nó lại hay chửi và đánh mẹ con nó. Ba nó trước đây làm ở xưởng nước mắm, má nó bán bánh canh ở đầu hẻm. Từ ngày xưởng nước mắm đóng cửa, ba nó thất nghiệp, ngày ngày nhậu nhẹt, hết tiền lại kiếm chuyện đánh má nó, bắt má nó đưa tiền đi nhậu. Nó thương má nó cứ khóc thầm đừng đêm nhưng nó cũng không dám trách ba nó, chỉ trách cái nghèo sao cứ vây quanh nhà nó mà thôi. Nó ngước lên nhìn bầu trời, nhiều sao quá, những ngôi sao xa xôi kia cứ nhấp nháy mãi không ngừng như đang thầm an ủi trái tim bé nhỏ cô độc của nó...

Về đến nhà, ba nó đã lăn ra ngủ, má nó đang nhẹ nhàng xay bột làm bánh, nó nhìn má để biết má có bị ba đánh không, hai mẹ con nhìn nhau không dám nói tiếng nào vì sợ ba nó thức. Nó lặng lẽ bỏ sách vở rồi xắn tay vô nhào bột cùng má. Nó muốn nói với má tiền học phí Anh văn tháng này đã hết hạn, nó muốn nói với má nó nghỉ học nhưng lại sợ má nó buồn. Năm nay thi cuối cấp, má nó sợ nó thua kém bạn bè nên bắt nó đi học thêm anh văn tối. Điều đó đồng nghĩa với việc má nó phải bán nhiều hơn và về trễ hơn. Đã nhiều lần nó muốn bỏ học, muốn đi làm thêm để phụ má, nhưng má dứt khoát không cho. “Đời má đã khổ rồi, con có học thành tài thì mới khá lên được”, nó cứ nhớ như in câu nói đó của má, và không thể quên được ánh mắt má ánh lên tia hi vọng về tương lai sáng lạng của nó. Bất giác nó thấy buồn vô hạn. Đêm yên tĩnh, lâu lâu có tiếng chim đâu đó kêu ré lên trong màn đêm sâu thẳm, lẫn trong đó có cả tiếng thở dài...

*

Hôm nay thằng nhóc đến sớm hơn mọi bữa, thấy chỗ con nhóc tóc xù trống trơn, lòng chỉ mong cho con nhóc nghỉ học, nó sẽ tập trung hơn và chép nhanh hơn, không phải cự nự với con nhỏ khó ưa đó nữa. Chuông vô giờ học, không thấy bóng dáng con nhỏ đâu, thằng nhóc hả hê trong chốc lát rồi chợt nhận ra có cái gì đó trống vắng. Không còn cái đuôi tóc nhỏng cao rối xù ngúc ngoắt, nó cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Khi cả lớp ổn định chỗ ngồi, thầy thông báo hôm nay hết hạn đóng học phí, ai chưa đóng thì tranh thủ lên văn phòng trường đóng. Thằng nhóc ngồi ngơ ngẩn, thằng bạn cặp bên khều khều “làm bài tập kìa mầy”. Thằng nhóc giựt mình “ờ” rồi cắm đầu chép. Cho đến khi chuông reo, xách cặp vở ra, đầu thằng nhóc cứ lơ mơ, má nó gọi mấy lần nó mới nghe thấy. Nó cố tìm bóng dáng con nhóc tóc xù trên đường mà không thấy, lòng chùng xuống. Má nó thấy nó im im liền hỏi:

- Ăn gì không con?

- Dạ không! Lúc này nó chẳng thấy đói nữa.

*
Mấy hôm nay chưa có tiền đóng học phí, con nhỏ không dám đến lớp học Anh văn, nó nói dối má nó là thầy bận việc nên cho nghỉ. Má nó nói ráng bán thêm buổi nữa là đủ tiền cho nó đóng học phí. Nó chỉ ậm ờ, nói là chưa tới hạn. Sáng nay, con nhóc lúi húi gánh nồi bánh canh phụ má nó ra đầu hẻm bán, chỗ này gần trường cấp 2, má nó nấu bánh canh ngon đã mấy năm nay nên có nhiều khách quen lắm, mấy đứa học sinh ở đây dễ thương nữa, con nhóc coi giống như em nó, tay bưng tô bánh canh nóng hổi, vừa ăn vừa líu lo trò chuyện, làm nó nhớ hồi nó học cấp 2 cũng vậy. Con nhóc học buổi chiều nên sáng nó bán phụ với má vì chủ yếu là đông trước giờ vào học. Bữa nay bán đông quá, hai má con nó bán luôn tay.

- Cho con hai tô bánh canh đi dì!

Con nhóc bưng tô bánh canh lại gần, thằng nhóc đưa tay ra đỡ, bất ngờ thằng nhóc kêu lên “tóc xù”, giật mình con nhóc gượng gạo, mặt đỏ như gấc bối rối quay người đi. Thằng bạn đi chung hỏi nhỏ:

- Mày quen hả?

- Ờ, quen sơ thôi.

- Chỗ này bán banh canh ngon lắm đó, mầy ăn thử đi.

- Ờ.

Cuộc hội ngộ không báo trước làm thằng nhóc thấy bất ngờ, mấy hôm nay không thấy con nhỏ đi học anh văn, thằng nhóc lo con nhỏ bị bệnh. Đâu ngờ bữa nay lại gặp ở đây, thằng nhóc chợt nhớ ra hình như hôm trước thầy có đọc tên con nhỏ tóc xù chưa đóng học phí. Không lẽ…Thằng nhóc ăn bánh canh mà trong đầu quay mòng mòng với những câu hỏi, thắc mắc chưa có lời giải đáp. Nó mang tâm trạng lửng lơ, lơ lửng như con cá vàng bơi trong nước ấy đến tối, nóng lòng gặp con nhỏ tóc xù. Cuối cùng “tóc xù” cũng đến, con nhỏ thấy thằng nhóc nhìn mình lăm lăm đâm ra ngượng ngập, nhưng thằng nhóc đã chồm lên dòm mặt nó rồi hỏi:

- Sao mấy hôm trước không đi học?

Con nhóc đâm ra lúng túng, không thể nói lí do là chưa đóng học phí nên nó trốn học được, nó ấp úng:

- Tui...tui...có việc bận.

- Bận chi mà bận mấy bữa liên tục?

Đến nước này con nhóc tắc tị, nó nín thinh, thằng nhóc sốt ruột tính hỏi nữa thì thầy bước vào, thằng nhóc ỉu xìu, còn con nhóc thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc ra về thằng nhóc cố gắng len theo cho kịp con nhóc nhưng xui cho nó là má nó đã đứng ngay trước cổng gọi. Nó leo lên xe mà cứ đưa mắt tìm, cuối cùng cũng bắt gặp cái dáng vẻ lững thững của con nhóc, lẻ loi một mình trên phố với mái tóc xù đung đưa. Cho dù có lẫn lộn trong hàng trăm đứa con gái, thằng nhóc tin chắc rằng mình cũng sẽ nhận ra con nhỏ.

Hôm sau đi học, thằng nhóc dứt khoác xin má tự đạp xe đi mà không cần đưa đón. Đưa ra một lô lí do cho má nó yên tâm, thằng nhóc hăm hở dắt xe ra khỏi nhà. Lúc học xong ra về, nó chặn trước mặt con nhóc cười hiền hiền: “lên xe đi tui chở dzìa cho khỏi mỏi chân”. Con nhóc mở to mắt ngạc nhiên pha cả vẻ lưỡng lự, thầm nghĩ không hiểu sao tên này bữa nay tốt quá.

- Lẹ đi, người ta về hết rồi kìa.

Con nhóc định từ chối nhưng nhìn thấy cái mặt như năn nỉ của thằng nhóc nên miễn cưỡng lên xe, ngồi tuốt ra phía sau. Tự nhiên lúc đó thằng nhóc phát hiện con nhóc hiền dễ sợ, không đanh đá như lúc ngồi trong lớp.

- Đi đường nào nè? - Thằng nhóc mãi mới sực nhớ ra, hỏi một câu không đầu đuôi.

- Chạy thẳng quài đi, khi nào tui kiu quẹo thì quẹo.

Thằng nhỏ đạp xe thật chậm cố nặn ra câu hỏi, sao hôm qua nó hấp tấp hỏi lia lịa còn hôm nay nó cảm thấy những câu hỏi cứ chạy trốn đâu mất, nó cứ loay hoay với những câu hỏi không biết bắt đầu từ đâu.

- Sao bữa nay đi ơn, má đâu không chở? - Con nhỏ đột ngột lên tiếng.

- À, à..má tui bận...

Tự nhiên thằng nhóc buộc miệng:

- Hôm bữa thầy có nhắc đóng học phí đó. - Hỏi xong nó mới thấy câu hỏi thật vô duyên.

- Ừ, nãy tui mới đóng rồi.

Con nhỏ trả lời xụi lơ còn thằng nhóc thở phào, vậy là con nhỏ không nghỉ học nữa. Chợt nghe con nhỏ thở dài, thằng nhóc im ru luôn, cắm cúi đạp xe, nhưng lại đạp thật chậm. "Quẹo phải đi, rùi rẽ trái”, cứ phải, cứ trái lắc léo một hồi con nhóc kêu lớn:

- Dừng đây được rồi.

- Tới nhà rồi hả?

- Chưa, nhưng tui lội vô ơn được.

- Sao không tới nhà luôn đi, tối vậy coi chừng gặp ma à. Thằng nhóc buộc miệng.

Con nhóc quay lại không nói gì nhưng thấy nó mỉm cười. Nụ cười khoe cái lúm đồng tiền xinh như thiên thần làm thằng nhóc ngơ ngác, nó cứ đứng như trời trồng cho đến lúc bóng con nhỏ khuất dạng trong con hẻm nhỏ đã được bao trùm bởi bóng tối. Trong cơn mơ đêm hôm đó, thằng nhóc thấy mình cứ đuổi theo nụ cười của con nhỏ tóc xù...



Vậy là tối nào thằng nhóc cũng chở con nhỏ về, hai đứa đã tự nhiên hơn, hỏi nhiều hơn và con nhóc cười nhiều hơn. Điều đó làm thằng nhóc vui lắm. Giờ thì thằng nhóc đã hiểu nhiều hơn về hoàn cảnh của “tóc xù”, nó không còn muốn gán cho con nhỏ biệt danh “tóc xù” nữa, nó thấy thương con nhỏ ghê, nó hăng hái giảng lại những chỗ mà con nhỏ nghỉ học, chép bài dùm con nhỏ mặc dù chữ nó nhìn chẳng khác nào gà bới.

*
Dạo này thấy con nhỏ có vẻ buồn buồn, hỏi mà nhỏ không nói, thằng nhóc chỉ biết thở dài làm thinh luôn. Thằng nhóc không biết là con nhỏ thấy buồn ghê gớm, vì chỉ một tuần nữa thôi, lớp học anh văn sẽ kết thúc, con nhỏ sẽ không được ai kia chở về nữa. Khoảng thời gian vừa qua thật sự là rất vui, thằng nhóc không biết rằng, con nhỏ hay nhìn lén sau lưng nó, cái lưng không lớn nhưng sao cảm giác thật ấm áp, ngồi sau đó lúc nào cũng cảm thấy như được che chở. Rồi cái cách thằng nhóc đạp xe thật chậm nữa, nó biết là cố tình nhưng nó vẫn không nói, chỉ muốn đường về nhà nó thiệt là xa. Cả cái cách thằng nhóc lo lắng hỏi thăm khi nó nghỉ học hay thấy nó buồn cố tình chọc nó vui. Cả cử chỉ vụng về, lúng túng khi thằng nhóc dúi vào tay nó cái cột tóc hình con gấu màu hồng thật dễ thương “tui thấy hợp nên mua đó”. Lúc đó con nhóc cũng bối rối lắm vì lần đầu tiên có người tặng quà cho nó. Nó thao thức cả đêm vì hạnh phúc.

Từ ngày tổ dân phố xuống nhà nó vận động ba nó bỏ rượu, cho ba nó vay vốn mua chiếc xe cũ chạy xe ôm, nhờ vậy mà ba nó ít nhậu hơn, và những lần thượng cẳng tay hạ cẳng chân của ba nó cũng đã giảm xuống, má nó là người vui nhất. Còn nó, nó cũng vui nhưng vui vì quen được thằng nhóc nhiều hơn. Nó lén nhìn lưng thằng nhóc, thấy bình yên và thật ấm áp. Thằng nhóc không biết được suy nghĩ của con nhỏ, nó im ru không dám lên tiếng, tâm trạng chùng xuống, chân nó dường như không có sức nữa, nó thấy xe chạy thật chậm, thật chậm có khi còn thua cả con ốc sên đang bò. Thằng nhóc ngầm thở dài, nó muốn nói với con nhỏ thật nhiều thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng có một điều rất quan trọng nó muốn cho con nhỏ biết: nếu không gặp được con nhỏ thì nó buồn lắm, ước sao trở lại những ngày đầu đi học, nó sẽ không bỏ phí một ngày nào để giành đưa con nhỏ về nhà, nó tiếc hùi hụi, dộng bàn đạp thật mạnh, chiếc xe bỗng chồm lên lao về phía trước làm con nhỏ bất ngờ la lên rồi theo phản xạ đưa hai tay ôm chặt lấy lưng thằng nhỏ. Thằng nhỏ bất ngờ thắng xe cái két, con nhỏ lại chúi vào lưng nó, con nhỏ la lên bải hoải rồi đưa tay đấm lụp bụp:

- Ông bị gì vậy, mún tui té hả?

- Không, tui mún chở nhỏ hoài, được không? Không hiểu sao thằng nhóc lại thốt lên câu đó.

Tự nhiên sự im lặng bao trùm, nghe rõ tiếng gió lao xao, thổi từng cơn khô khốc của những ngày tháng ba nóng nực. “Tới nhà tui rồi, về đi” con nhỏ đột ngột thốt lên rồi bước đi như chạy, thằng nhóc định nói gì đó nhưng lại thôi, chậm chậm đạp xe về, mang trong lòng cảm giác như bị từ chối, buồn hiu hắt.

- Sao về trễ vậy con, đói không còn tô bánh canh trên bàn má chừa đó? Má con nhóc lên tiếng khi thấy nó lò dò bước vô nhà.

- Dạ. Con nhóc bước vô bỏ cặp đó rồi quay ra nhào bột với má nó.

- Sao má xay ít bột quá vậy?

- Dạo này sao ít khách quá, má làm ít hơn chút.

Con nhỏ bùi ngùi, hèn chi mấy tuần này nó thấy nó nhồi bột nhanh quá, nó cũng không để ý vì dạo này nó phải phụ đạo thêm những môn thi tốt nghiệp, nên buổi sáng nó không bán tiếp má nó được. Bất chợt nó thở dài, nó không biết có nên thi đại học hay không đây, nó sợ ba má nó phải lo thêm tiền cho nó, học đại học mà, tốn kém lắm. Có lần nó nghe thằng nhóc nói câu đó. Đêm buồn mênh mang, con nhỏ cứ trằn trọc mãi.

- Tui mún chở nhỏ hoài, được không?

Chiều nay về đến nhà nghe má nó nói bữa nay bán đắt quá, má nó bán không kịp may mà có cậu trai giúp má bưng tiếp “Người đâu mà dễ thương quá chừng” má nó cười nói. Nó thấy mừng cho má nó, vậy là tối nay má con nó thức khuya hơn để xay bột.


*
Buổi học cuối cùng của lớp Anh văn, thầy cho nghỉ sớm, thằng nhóc đánh liều rủ con nhỏ đi ăn chè, con nhỏ khẽ gật đầu. Hai đứa ăn chè im ru gà rù, cắm cúi múc chè ăn.Cho đến khi ra về vẫn chưa nói được câu gì, hình như cả hai đều sợ nếu lên tiếng sẽ phá vỡ một cái gì đó thật mong manh mà chính bản thân cũng không hiểu đó là gì. Về tới đầu hẻm, nhưng khi con nhỏ bước đi được mấy bước thì nghe tiếng thằng nhóc ở sau lưng “Đi cẩn thận, mai gặp nhé!”. Mai gặp nhé, mai nghỉ rồi mà, con nhóc mỉm cười “chắc là do thói quen”.

Tuần này con nhỏ được nghỉ phụ đạo, sáng sớm nó khệ nệ dọn hàng, má nó nói dạo này đông khách nên bán được lắm. Đúng là đông khách hơn hẳn, không chỉ bọn nhỏ cấp 2 mà có học sinh cấp 3 nữa, nó bưng không kịp nghỉ tay.

- Đây, tui phụ cho lẹ. Con nhóc mắt tròn mắt dẹt nhìn thằng nhóc vừa mới xuất hiện, miệng cười toe toét với nó rồi quay qua chào má nó.

- Con ngồi đi, bữa nay có con dì phụ rồi.

- Dạ, không sao đâu dì, con làm luôn cho nhanh!

Má con nhỏ quay qua: “Nhờ cậu này phụ má bữa giờ đó”

- Thì...ra... thì ra thằng nhóc hẹn mai gặp là đây, con nhỏ lúng túng không biết nói gì, cứ đứng ngây ra nhìn, thằng nhóc lẹ làng bưng bánh canh xẹt qua xẹt lại, nháy mắt với con nhỏ:

- Thấy tui chuyên nghiệp hông nè.

- Ừa, giỏi he.

- Tui rủ lớp tui lại đây ăn luôn đó, ai cũng khen ngon hết trơn!

Thằng nhóc cười khoe hàm răng trắng bóc. Con nhỏ giờ đã hết bối rối, nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục bưng bánh. Những ngày sau đó thằng nhóc đều lại sớm phụ má con nó rồi mới đi học. Con nhỏ thấy vui lắm, trong lòng cứ rộn ràng gì đó, nó không còn ngồi trong đêm tối thở dài nữa, cũng không còn thấy màn đêm là u tối, nó nhìn đâu cũng thấy mùa xuân, cứ rộn ràng, rộn ràng trong tim. Phải chăng tình yêu đang ghé lại nơi này.

*
Tuy không đi học chung nữa nhưng buổi tối thằng nhóc vẫn đạp xe chở con nhỏ đi lòng vòng, không khí về đêm thật trong lành, hai đứa đã trở nên thân thật thân, tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, còn dự định cho tương lai nữa, nghe cứ giống như người lớn đang nghiền ngẫm vạch ra kế hoạch cho đời mình. Mà thật ra hai đứa cũng đã lớn rồi mà, tuổi 18 với nhiều ước mơ và hoài bão với những rung động yêu thương không dễ gì quên. Dừng xe trước đầu hẻm, thằng nhóc bạo gan nắm tay con nhỏ, đặt vào đó là một bướm đã khô được ép bằng hoa phượng.

- Tui...tui.. ép...ép...lâu rùi..mới khô...vầy...vầy đó.

Tự nhiên thắng nhóc cà lăm, con nhỏ để yên tay nó trong tay thằng nhóc, ngó cái mặt hiền khô lúng túng muốn cười nhưng sợ thằng nhóc quê nên nó ráng nín. Vậy mà lúc nãy chở đi chơi tranh nhau nói quá trời. Thấy con nhỏ im ru, thằng nhóc lại phán thêm một câu: “tóc nhỏ...hình như...đã…bớt xù rồi kìa”, đến lúc này thì con nhỏ không còn nín cười được nữa mà nó cười lớn thành tiếng làm cho thằng nhỏ bối rối nhưng cũng cười theo, vô tình nắm tay con nhỏ thật chặt. Trên cao ánh đèn đường dịu dàng trải tấm thảm vàng bao trùm lên hai cái bóng nhỏ, trời trong veo, chi chít những ngôi sao nhỏ, đêm yên tĩnh, nghe đâu đây hương hoa quỳnh thoảng trong gió.

*

- Ủa, sao dạo này má không thấy con ghé quán bún bò ăn nữa?

- Con ngán rồi má! Má nó đâu biết rằng nó đã không còn khoái khẩu món bún bò nữa, mà bây giờ đã chuyển thành món bánh canh.