Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Blog Tình Yêu : Tao thích mày, đồ đáng ghét

0 nhận xét
- Nam đi rồi mày à.
- Nó đi rồi sao, sao không chào tao lấy một tiếng?
Tôi buồn nhưng không khóc, tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào trái tim.
***
Blog Tình Yêu : Tao thích mày, đồ đáng ghét
Blog Tình Yêu : Tao thích mày, đồ đáng ghét

Hà.
Tôi và Nam, hai đứa nhóc chung xóm nhỏ nghèo. Nam hơn tôi một tuổi nhưng chẳng hiểu sao hai đứa chẳng bao giờ xưng anh em mà cứ mày tao thành quen miệng. Có khi Nam sang trông nhỏ em giùm tôi để tôi nấu nướng cho kịp bữa cơm chiều, có khi Nam phụ tôi chạy cả sân thóc cơn mưa bất chợt.
Chúng tôi chia sẻ với nhau tất cả những ước mơ thuở nhỏ, rằng tôi sẽ trở thành luật sư, còn Nam sẽ trở thành công an.
Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Blog Tình Yêu : Bạn cũ

0 nhận xét
Chắc hôm đó Nhật đã rất bối rối. Khi vừa nhìn thấy Nhật, Lan òa lên khóc nức nở, như những kìm nén nãy giờ đã được giải tỏa hết, cứ như thế theo nước mắt chảy xuống là xong, làm cậu ấy lúng túng đến không nói nổi câu xin lỗi.
Blog Tình Yêu :  Bạn cũ
Blog Tình Yêu :  Bạn cũ
***
Lan đứng ở trạm xe bus cạnh công viên, đợi Giang tới. Cô bạn thân bỗng dưng nổi hứng tập trung mấy đứa bạn cấp 3 đi café một hôm cho đỡ nhớ nhau. Tạm biệt chiếc áo dài quen thuộc cũng đã một năm rồi, hôm nay gặp lại bạn cũ, trong lòng Lan bỗng bồn chồn lạ. Ngồi vu vơ ngắm phố xá, ánh mắt Lan dừng lại ở phía siêu thị bên kia đường, ngây ngốc vài giây. Cái dáng người đang đứng đợi dưới cột đèn đường gần siêu thị rất quen, rất giống Nhật. Khoảng cách xa quá nên Lan không nhìn rõ được khuôn mặt người đó, với lại Nhật đang ở Anh mà. Nếu Nhật về thì chắc Giang phải biết chứ nhưng Lan có nghe Giang nói gì đâu. Lan lắc đầu tự mắng mình ngốc, chắc là hôm nay nhiều tâm trạng nên suy nghĩ vẩn vơ thôi.
Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Em đồng ý tình một đêm

0 nhận xét
Cuộc sống này lạ lắm, ảo hay thật đôi khi chỉ cách nhau một nhịp rung khẽ của trái tim...
Nhật ký của Ken:
Blog Tình Yêu : Em đồng ý tình một đêm
Blog Tình Yêu : Em đồng ý tình một đêm
Mình chưa bao giờ gặp Su và cái cảm giác mỗi khi tưởng tưởng ra buổi gặp mặt đầu tiên với cô ấy lại làm tim mình nhảy cẫng lên, loạn xạ không thể kìm nén. Nhưng hôm nay, khi cô ấy nhận lời thì sự thất vọng lớn chưa từng có lại đang xâm chiếm trong lòng mình. Những ý nghĩ đúng sai, ảo thật cứ bủa vây, bóp nghẹn lấy tâm trí. Hóa ra những cảm nhận của mình là nhầm? Cái thứ tình online cũng chỉ nhạt nhẽo và loãng xẹt đến thế chăng?
Đọc tiếp »

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Nếu một ngày tớ quay sang cậu...

0 nhận xét
Phải chăng tôi đang tự gieo phức tạp vào lòng? ... Tôi bắt đầu thích những điều chẳng phải thuộc về mình.
***
Blog Tình Yêu : Nếu một ngày tớ quay sang cậu...
Blog Tình Yêu : Nếu một ngày tớ quay sang cậu...
Tôi, tên con trai theo nhận xét của đại đa số "chị em phụ nữ" trong lớp là "nhàn nhạt chẳng bắt mắt". Nghe hơi buồn, nhưng sự thật đôi khi phũ phàng khó đỡ như vậy đó. Mặc dù sở hữu gương mặt "tàm tạm không đến nỗi nào" và thành tích học tập loại ưu, nhưng cái bản tính ít nói, không thích tập tụ bạn bè vui chơi mà suốt ngày chỉ biết đến học và học, khiến tôi mãi chẳng thể thoát ra khỏi biệt danh "ông già lầm lũi". Biết là thế, song tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, bởi vì một lí do hết sức đơn giản, chưa một lần, tôi làm ba má phải bận tâm về mình.
Đọc tiếp »

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Sẽ thôi ngoái đầu nhìn lại

0 nhận xét
Tôi là một cô gái nhút nhát nhưng lại dám tỏ tình với người ta. Chẳng biết tôi đào đâu ra dũng khí để làm được điều đó nữa. Kết quả chỉ nhận lại câu từ chối của người ta. Tôi vờ như không nghe thấy nhưng thật sự trong lòng buồn kinh khủng. Rồi người ta ngó lơ tôi sau lần ấy. Tôi biết mình đã làm một việc sai trầm trọng.
Blog Tình Yêu : Sẽ thôi ngoái đầu nhìn lại
Blog Tình Yêu : Sẽ thôi ngoái đầu nhìn lại
Sự can đảm của tôi mang đến một khoảng cách giữa tôi và người ta, không quá lớn nhưng đủ để tôi hiểu tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nói chuyện với cậu. Tôi ước chi ngày hôm ấy mình đừng nói ra. Giờ tôi và người ta gặp nhau giống như hai kẻ xa lạ.
***
Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Blog tình Yêu : Nha Trang ! Em yêu anh

0 nhận xét
Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã hứa với tôi, hoặc tôi bắt buộc nó phải hứa, từ nay, đừng tin một ai trên cuộc đời này nữa!
***
Blog tình Yêu : Nha Trang ! Em yêu anh
Blog tình Yêu : Nha Trang ! Em yêu anh
Tôi hai mươi tuổi, có nghĩa là hai mươi năm qua, tôi sống một cách rất thụ động, tôi không tự bản thân đi tìm con đường mới, chỉ chờ người thân, bạn bè rẽ lối, tôi mới lười biếng đi theo. Tôi không tự đến với khó khăn, mà chờ khó khăn đến tận gót chân, tôi mới cuống cuồng lên mà chạy. Tôi sống theo kiểu an phận, sao cũng được, thế nào cũng chẳng sao, xã hội ra sao thì ra, không ảnh hưởng đến tôi là tôi không thèm bận tâm. Cũng vậy, đúng với cách sống như cái vỏ sò nằm dưới đại dương, nó không thể di chuyển nếu không có sóng biển, tôi là vỏ sò nằm yên, mặc cho dòng đời như sóng dữ, cái vỏ sò cứ như thinh lặng hững hờ với sóng, cuộn mình trong vỏ bọc cứng cáp, sống âm thầm sâu dưới tầng cát chôn vùi.
Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Sinh nhật cuối cùng

0 nhận xét
"Anh có yêu em không?" Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch. Anh đang lái xe, nghe vậy phì cười: "Cái gì cơ? A đầu ngốc! Định trêu anh trai phải không?"
***
Blog Tình Yêu : Sinh nhật cuối cùng
Blog Tình Yêu : Sinh nhật cuối cùng
Rồi anh lại tiếp tục lái xe như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô lườm anh nguýt dài một tiếng: "Anh nhớ đấy nhé! Sau này em lấy Lưu Đức Hoa rồi anh đừng có mà khóc đấy!"
Anh bật cười ha hả: "Thôi cô nhóc, đừng có đùa nữa, để anh tập trung lái xe nào!".
Cô và anh không phải là anh em ruột, trước đây chỉ là qua bạn bè giới thiệu và đã chơi thân với nhau từ rất nhiều năm rồi. Chỉ có điều anh luôn coi cô như một đứa em gái bé nhỏ của mình, còn cô thì đã thực sự bị tiếng sét ái tình khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Nhưng cô luôn giấu kín tình yêu của mình, không dám nói ra, cô vẫn hạnh phúc trong sự quan tâm, thương yêu của anh dành cho cô như một người em gái. Cho đến lúc anh tìm được người trong mộng của mình. Đó là một người con gái rất đẹp và kiêu hãnh. Anh say mê điên đảo vì cô ấy, và dần quên lãng cô...
Một hôm, cô bất chợt nhận được điện thoại của anh: "A đầu! Tối nay anh mời em đi ăn cơm! Anh trai muốn tặng cho em một bất ngờ lớn!". Anh định bụng sẽ giới thiệu người yêu của mình cho cô. "Bất ngờ gì vậy anh? Mà tại sao lâu lắm rồi anh chẳng gọi điện cho em, cũng chẳng buồn nhắn tin cho em nữa. Lần trước còn hứa đưa em đi ra biển, không biết anh còn nhớ không nữa!". Cô nói một hơi oán trách anh. Nhưng thực ra trong lòng cô lại đang rất vui, bởi vì anh đã không quên hôm nay là sinh nhật của cô.
"Em đến rồi sẽ biết ngay thôi! Nhớ là phải trang điểm cho thật xinh đấy nhé! Anh muốn dành cho em một bất ngờ mà. Không đến thì đừng có trách anh đấy!". "Được rồi em sẽ đến. Vẫn ở chỗ cũ chứ?". "Không, ở nhà hàng X.. Anh đã đặt chỗ rồi, hôm nay sẽ mời em ăn món ăn của Pháp!".
Cô khẽ reo lên sung sướng. Từ lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay với anh. Tối nay cô nhất định phải thổ lộ với anh tình cảm thực sự trong lòng mình, sẽ nói cho anh biết thực ra cô đã yêu anh từ rất lâu rồi... Trái tim cô đập rộn ràng... Tối nay, cô nhất định phải trang điểm thật đẹp, cô cũng muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Rốt cuộc thì cũng gần nửa năm anh đã không gặp cô rồi...
Đến nơi, vừa nhìn thấy anh, cô reo lên: "Anh trai!". Hai má cô thoáng ửng đỏ. Có lẽ đã rất lâu rồi không gặp anh nên trong lòng cô có một sự hồi hộp khó tả. Anh nhìn cô thoáng sững lại: "Ái chà, A đầu tối nay quả thật rất xinh đẹp. Nào, nhanh lại đây nào, ngồi bên cạnh anh trai!".
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, e thẹn nói với anh: "Hôm nay... Hôm nay em cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em đã định nói với anh từ rất lâu rồi. Đó là em... em...".
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, cô chưa biết nên bắt đầu thổ lộ với anh như thế nào. Anh bật cười: "Được rồi! Cứ từ từ nào, em ngồi nghỉ một lát đi, rồi chút nữa hẵng nói!".
Anh dịu dàng xoa đầu cô: "Hôm nay, anh trai sẽ giới thiệu một người cho em gái". Nói rồi, anh chỉ vào cô gái đang bước ra từ phòng vệ sinh. Giọng cô nghẹn lại: "Anh trai, hôm nay anh cũng hẹn người khác nữa à?". Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay anh chỉ. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Sự xuất hiện của cô gái đó dường như làm sáng bừng cả một góc phòng. Trong phút chốc, trong đầu cô bao trùm một đám mây đen u tối...
Anh vui vẻ giới thiệu: "Giới thiệu với em, đây là Giai Giai, bạn gái của anh. Còn đây là Mạc Mạc, đứa em gái anh yêu quý nhất mà anh vẫn hay kể với em đó! Hai người làm quen với nhau nhé!".
Cô gái tên Giai Giai đó mỉm cười nhìn cô một cách lịch sự: "Mạc Mạc, chị rất vui làm quen với em!" Hai tai Mạc Mạc ù đi, đầu óc cô thấy choáng váng. "Anh trai! Em cảm thấy dạ dày của em lại bị đau rồi. Có lẽ em phải về nhà trước thôi!" Anh lo lắng nhìn cô: "Sao vậy? Em lại bị đau dạ dày à? Có đau lắm không? Để anh đưa em tới bệnh viện nhé!" Cô vội vàng lắc đầu từ chối: "Không sao đâu anh trai. Em tự gọi xe về nhà được mà. Em chúc hai anh chị có một buổi tối vui vẻ! Tạm biệt!"
Nói rồi cô đứng dậy vội đi ra ngoài cửa. Tiếng nhạc buồn ngoài đường dội vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát, tự chúc mừng cho ngày sinh của mình, nước mắt chảy trên môi cô mặn chát...
Mười năm sau. Cô quay trở lại thành phố nơi cô chôn giấu mối tình đầu của mình. Giờ đây, cô đã kết hôn với một người đàn ông khác rất yêu cô, một người không bao giờ làm trái tim cô đau đớn, không bao giờ quên ngày sinh của cô...
Lần này trở về cũng là một phần vì công việc, nếu không, có lẽ cô đã không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa. Bước vào công ty, trái tim cô bất chợt đập nhanh. Tại sao vậy nhỉ? Cô nhân viên dẫn cô vào văn phòng giám đốc. Cô cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía mình: "Chào giám đốc, tôi là Mạc Mạc, nhân viên công ty Y." "Chào cô! Ồ, Mạc Mạc? Tôi là... anh trai đây!"
Mạc Mạc không thể tin cô lại có thể gặp anh sau mười năm xa cách. Trông anh có vẻ phong độ, chững chạc hơn trước đây rất nhiều. Mạc Mạc kinh ngạc đến độ không nói lên lời. Trái tim cô lại chợt thấy nhói đau...
Anh sốt sắng hỏi: "Mạc Mạc! Bao năm qua em đi đâu, tại sao không nói với anh một lời từ biệt. Từ sau buổi ăn cơm hôm đó, anh chẳng bao giờ nhìn thấy em nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, trường học thì bảo em đã nghỉ học rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô nhìn anh gượng cười: "Chỉ là em muốn thay đổi không khí một chút thôi. Vội quá nên không kịp báo cho anh..." "Vậy bao năm qua em đã làm gì? Em vẫn tốt chứ?"
Anh vẫn không thể hiểu được sự ra đi âm thầm của cô. Cô vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, bình thản đến lạ lùng. "Em vẫn tốt! Thôi chúng ta bàn vào công việc đi anh. Về hạng mục này, công ty em..."
Cô tránh ánh mắt khó hiểu của anh, và bắt tay vào công việc. Cô cũng không ở lại thành phố này thêm một ngày nào nữa. Dù ngày mai là ngày sinh nhật của cô.
Anh tiễn cô ra sân bay. Trước khi lên máy bay, cô đưa cho anh một bức thư. Anh cũng kinh ngạc nói: "Anh cũng có một bức thư cho em!" Nói rồi anh lấy từ trong túi ra một phong bì đưa cho cô. Ánh mắt anh nhìn cô lưu luyến: "Em thật sự không thể ở lại chơi một vài ngày sao?" Cô mỉm cười lắc đầu: "Không được, công ty em yêu cầu em phải về gấp. Thôi em đi đây..." Nói rồi cô vội vã bước đi.
Lên xe, anh mở bức thư của cô: "Anh trai! Hai tiếng này sao có vẻ xa lạ quá anh nhỉ. Vậy là cũng đã 10 năm không gặp anh rồi. Có lẽ anh vẫn còn rất thắc mắc về sự ra đi của em phải không? Ngày em đi, em đã gửi cho anh một lá thư. Trong đó em đã ghi địa chỉ nơi em ở và số điện thoại của em, còn có những lời thổ lộ của em dành cho anh nữa. Em vẫn chờ đợi anh có thể đến bên em trong những lần sinh nhật sau... Nhưng... Em đã đợi anh, đợi tròn tám năm, đợi cho đến khi trái tim em cạn khô nước mắt, đợi cho đến khi em là vợ của người khác... Giờ có lẽ nói những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất với cả anh và em. Chúc anh luôn hạnh phúc. Mạc Mạc".
Anh vẫn ngồi chết lặng trên xe. Giờ đây anh bỗng hiểu ra tất cả... Bức thư cô viết cho anh, anh chưa bao giờ nhận được. Từ ngày cô ra đi, trong lòng anh cũng có một sự hụt hẫng rất lớn. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ những lúc cô nhõng nhẽo anh, những lúc cô tức giận... Giờ đây, sau mười năm gặp lại, một lần nữa anh lại mất cô. Trái tim anh hụt hẫng vô bờ...
Trên máy bay, cô do dự mở phong bì của anh, một dòng chữ ngắn đập vào mắt cô: "Đừng đi được không? Anh muốn cả đời ở bên em, cùng em đón mọi lần sinh nhật..."
Máy bay vẫn lặng lẽ lao vút lên bầu trời xanh thẳm...

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Như thế mới là đàn ông

0 nhận xét
Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình, mà dẫn theo anh người yêu cũ.
***
Blog Tình Yêu : Như thế mới là đàn ông
Blog Tình Yêu : Như thế mới là đàn ông
Bình sinh, cho đến bây giờ đã sang bên kia dốc cuộc đời, mình vẫn thường tự cho mình là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ, với danh phận của một thằng đàn ông. Trong mắt vợ, mình là một người đàn ông đích thực, đáng để chăm sóc yêu chiều. Trong mắt mình, mình là thằng đàn ông hơn rất nhiều thằng đàn ông khác. Mặc kệ chuyện thiên hạ thờ ơ với thiên phận đàn ông, riêng mình, thầm tự đắc về cái chất đàn ông của mình.
Ấy thế mà bỗng có một ngày đẹp trời, trên một phiên chợ vùng cao, mình bị choáng váng vì tự thấy xấu hổ với mình, khi ngồi nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông xa lạ.

Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, mình ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc, vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng, xuất sang Trung Quốc.
Bàn bên cạnh, có hai người đàn ông mặc quần áo chàm, vừa nốc từng bát rượu đầy, vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút, là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng.

Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ, chỉ thấy có một anh chàng nói, khi thì giận dữ khi thì nghẹn ngào, có lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm.

Can rượu to trên bàn đã vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao nghiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn.
Lẳng lặng nhìn hai gã đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống, nhặt những chiếc bát đặt lên bàn, rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi, lại trở về chỗ, lẳng lặng nhìn bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.
Thấy cảnh lạ lùng, mình thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra hai gã đàn ông này chính là "tình địch" của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây.
Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ, nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu, làm cho ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.
Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay, họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường, để rồi sẽ lại ăn một bữa, trước khi túc tắc dắt ngựa đi về.

Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình, mà dẫn theo anh người yêu cũ.
Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.

Anh bạn mình ngồi xây mặt ra cửa, nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho mình nghe, từng câu nhát gừng đứt quãng của người đàn ông, đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn mình còn phải tóm tắt cả câu chuyện đã xảy ra trước khi mình hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau, vì anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu, như đang cố vắt ra các ý nghĩ lộn xộn, nằm đâu đó bên trong óc mình.

Mình vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng, thì mình hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông: Một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo mà mình không nhớ, mà cũng không hiểu hết ý, thì tóm tắt lại là như sau:
- Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây tìm mày!
- ............
- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng, đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này!
- ............
- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui!
- ..............
- Phiên chợ trước, tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày!
- .............
- Mày phải biết. Khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà!
- .............
- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài, mà ngày xưa lần đầu, tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó!
- ..............
- Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt, mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi!. Ngày xưa cái mặt ấy tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo!
- ..............
- Giàng ơi! Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá!. Giàng ơi!
- ................
- Mày nói đi! Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?
- ...............
- Mày là thằng tốt số nhất đời!. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày?. Mày thật là có cái tội to!. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá!
- ................
- Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho!
- .................
- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu!. Tao sẽ cho mày!. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống, là đổi được một con lợn giống to!
- ................
- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ mày, nhưng vợ mày thiếu thóc, thiếu ngô là tao đánh mày đấy!
- ..............
- Thằng Xín Thau kia! Mày có phải là thằng đàn ông hay không?
- ..............
Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau, rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, mình thấy thật là khó tả.
Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, mình không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô?...
Rất lâu về sau, một lần mình đem câu chuyện này kể cho vợ nghe. Vợ mình thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến, đang lải nhải vô duyên và bâng quơ nói:
- Đàn ông như thế mới là đàn ông!

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : BẠN CŨ

0 nhận xét
Chắc hôm đó Nhật đã rất bối rối. Khi vừa nhìn thấy Nhật, Lan òa lên khóc nức nở, như những kìm nén nãy giờ đã được giải tỏa hết, cứ như thế theo nước mắt chảy xuống là xong, làm cậu ấy lúng túng đến không nói nổi câu xin lỗi.
Blog Tình Yêu : BẠN CŨ
Blog Tình Yêu : BẠN CŨ
***
Lan đứng ở trạm xe bus cạnh công viên, đợi Giang tới. Cô bạn thân bỗng dưng nổi hứng tập trung mấy đứa bạn cấp 3 đi café một hôm cho đỡ nhớ nhau. Tạm biệt chiếc áo dài quen thuộc cũng đã một năm rồi, hôm nay gặp lại bạn cũ, trong lòng Lan bỗng bồn chồn lạ. Ngồi vu vơ ngắm phố xá, ánh mắt Lan dừng lại ở phía siêu thị bên kia đường, ngây ngốc vài giây. Cái dáng người đang đứng đợi dưới cột đèn đường gần siêu thị rất quen, rất giống Nhật. Khoảng cách xa quá nên Lan không nhìn rõ được khuôn mặt người đó, với lại Nhật đang ở Anh mà. Nếu Nhật về thì chắc Giang phải biết chứ nhưng Lan có nghe Giang nói gì đâu. Lan lắc đầu tự mắng mình ngốc, chắc là hôm nay nhiều tâm trạng nên suy nghĩ vẩn vơ thôi.
Lan nhớ lần đầu tiên Lan gặp Nhật là một ngày Chủ nhật thời tiết đỏng đảnh do ảnh hưởng cuả áp thấp nhiệt đới năm lớp 12. Hôm đó Giang dẫn Lan sang trường của Nhật để bàn bạc về Hội diễn văn nghệ sắp tới do hai trường phối hợp tổ chức. Giang với Nhật thân nhau từ cấp 2 nên bàn việc rất nhanh, chỉ một loáng là xong. Lan phụ trách về dàn dựng sân khấu thì rắc rối hơn, cần Nhật dẫn đi thăm quan trường một vòng rồi mới quyết định được. Giang bận làm thêm nên phải về trước, Nhật tiếp tục dẫn Lan đi vòng quanh trường. Khi đi đến hàng cây ven bãi giữ xe, Nhật có điện thoại, cậu bạn bảo Lan đứng đợi một chút rồi chạy vội đi đâu đó.
Trời bất chợt đổ cơn mưa, Lan chạy vội vào hành lang gần đó để trú mưa. Cơn mưa không lớn nhưng dai dẳng rồi mưa lưa thưa dần và tạnh hẳn. Hơn một tiếng đồng hồ rồi mà không thấy Nhật đâu, không biết cậu ấy có bị mắc mưa không nữa. Càng đợi càng thấy sốt ruột, Lan lấy điện thoại gọi cho Giang, hỏi số của Nhật. Giang nghe qua câu chuyện, kêu trời rồi bảo thằng ấy hay quên lắm. Lan gọi cho Nhật, chỉ nghe tiếng ồn ào, thì ra cậu ấy ở sân bóng. Trong điện thoại, Nhật giải thích lúc nãy đội bóng bị thiếu người do có thành viên đến trễ nên nhờ Nhật đá hộ 15', không ngờ hăng quá nên đá mãi, Nhật còn khoe cậu ấy ghi được 2 bàn.
"Tớ quên mất, cậu đợi một chút, tớ chạy qua đấy ngay!"
"Một chút là bao lâu hả?" – Lan tức giận hét vào điện thoại rồi cúp máy.
Lan nhắm mắt, hít thật sâu để kiềm chế cơn tức giận. Đừng vô lý như thế, cậu ấy không phải là bố. Đã cố tự nhủ với bản thân như thế nhưng nước mắt Lan cứ không chịu nghe lời mà rơi xuống. Hành lang này sao mà vắng người quá! Năm Lan 8 tuổi, cũng vào một ngày trời mưa như thế này, hai bố con Lan đứng trú mưa ở hành lang cơ quan của bố. Mỗi lúc đi học về, Lan đều đến cơ quan đợi bố chở về nhà. Bố bảo hôm nay Lan phải đợi bố lâu hơn bình thường nên bố sẽ mua kem cho Lan. Thế rồi bố đi mà không thấy quay lại, Lan cứ ngồi đợi mãi, đợi đến khi mẹ đến đưa Lan về nhà. Bố bị tai nạn ngay ở cổng cơ quan. Mẹ không bảo Lan mạnh mẽ, mẹ không bảo Lan đừng khóc, mẹ chỉ bảo bố thích nhất là lúc Lan cười. Nên từ đó Lan luôn chọn nụ cười. Và cũng từ đó, Lan ghét nhất cảm giác bị bỏ rơi, vì nó làm Lan sợ hãi, nó làm mất đi sự cân bằng mà những nụ cười đã mang lại cho Lan.
Chắc hôm đó Nhật đã rất bối rối. Khi vừa nhìn thấy Nhật, Lan òa lên khóc nức nở, như những kiềm nén nãy giờ đã được giải tỏa hết, cứ như thế theo nước mắt chảy xuống là xong, làm cậu ấy lúng túng đến không nói nổi câu xin lỗi. Lắp bắp quanh quẩn một hồi, Nhật bảo: "Tớ không biết dỗ con gái nín khóc đâu, cậu đừng khóc nữa!". Năn nỉ mãi không xong, Nhật bực bội quát: "Mà sao cậu lại khóc như thế, mít ướt vừa thôi chứ!"
Lát sau, Lan nín khóc, khẽ sụt sùi bảo Nhật: "Sao cậu lại quát tớ, cậu làm sai trước mà!"
"Ừ, ừ, tớ sai. Cậu đừng khóc nữa! Tớ mua kem xin lỗi cậu nhé!"
Nhưng Nhật vừa đứng lên thì Lan đã giữ tay cậu lại, gần như ngay lập tức.
"Đừng đi!" Thấy Nhật nhìn mình kỳ lạ, Lan nói nhỏ: "Tớ không thích ăn kem!"
Nhật lại ngồi xuống, im lặng một hồi, Nhật kéo kéo tay Lan, đưa Lan một viên kẹo bạc hà. Lan nhận lấy, cho vào miệng, vị bạc hà cay nhưng rất ấm, rất thơm.
Lại im lặng một hồi, Nhật bảo: "Tớ nói cậu đừng giận nhé! Cậu...kỳ lạ quá!"
Lan mỉm cười với Nhật, nói: "Tớ kể cậu nghe chuyện này nhé!"
Lan không bao giờ quên ngày hôm ấy, Lan vừa thấy Nhật lúng túng như trẻ con, thế mà sau đó, cậu ấy nắm tay Lan thật chặt như muốn Lan tin vào điều cậu ấy đang nói: "Mọi chuyện đều ổn cả rồi!" Ánh mắt cậu ấy rất vững chãi. Và cũng từ hôm ấy, dù không hề có giao hẹn gì với nhau nhưng giữa Lan và Nhật đã có một bí mật, một mối liên kết kỳ lạ.
Lan và Nhật làm việc cùng nhau. Những lần Nhật đưa Lan về, những buổi họp trong quán chè, trà sữa, góc công viên đều ghi dấu trong trí nhớ của Lan. Cả hai nói với nhau thật nhiều, ánh mắt cũng thật nhiều tình cảm. Đã từng có một thời gian, những kỷ niệm đó khiến Lan vui đến không ngủ được. Và cũng có một khoảng thời gian, nó khiến Lan phải ngủ với đôi mắt ướt. Hôm hội diễn, Nhật đưa Lan về rồi nói: Nhật sắp du học, tuần sau Nhật đi. Lan im lặng bước vào nhà. Lan đứng trên ban công nhìn bóng Nhật đứng thật lâu dưới ngọn đèn đường, giống như cái dáng người đang đứng đợi ai đó ở bên kia đường, Lan biết Nhật đợi Lan nhưng Lan đã không xuống.
Thật buồn cười là sau khi Nhật đi, cứ mỗi lần nhìn thấy kẹo bạc hà, Lan lại nhớ Nhật, lại thấy sống mũi cay vị the của bạc hà. Lan không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy như thế, bởi vậy nên mới buồn cười.
***
Nhật đứng bên kia đường nhìn Lan thật lâu. Cô bạn vẫn ngộ nghĩnh như ngày nào, rất muốn gặp nhưng có điều gì đó ngăn bước chân Nhật lại. Nhật thấy Lan đi đi lại lại, gõ gõ mũi chân trên mặt đất, nhìn ngóng vẻ chờ đợi sốt ruột. "Cậu ấy chờ ai nhỉ?". Nhật thầm nghĩ, lúc trước Lan đứng đợi mình có sốt ruột như bây giờ không. Nhớ lại ngày hôm ấy, Nhật hối hận vô cùng, vì một hành động nhỏ của mình đã làm cô bạn kích động. Lúc đầu Nhật rất ngạc nhiên sao cô bạn lại khóc và giận như thế. Sau đó thì... đôi khi một hành động rất nhỏ của bạn lại vô tình khơi lên nỗi đau vô bờ bến trong lòng người khác. Cũng may trong bộ đồng phục đội bóng của cậu bạn cho Nhật mượn có thanh kẹo bạc hà còn dở, nếu không chắc Nhật chẳng dám mở miệng nói chuyện với Lan. Có lẽ vì cảm thấy có lỗi nên lúc làm việc cùng nhau, Nhật quan tâm đến Lan nhiều hơn. Dần dần, những buổi họp, những lúc đưa Lan về đã hình thành cho Nhật thói quen luôn quan tâm đến Lan. Nhưng lúc này, những cử chỉ quan tâm lại bắt nguồn từ một nguyên nhân khác, những rung động kỳ lạ.
Nhật chưa chính thức ngỏ lời với Lan lần nào. Trước lúc Nhật du học, Nhật muốn nói với Lan. Không cần lời hứa, không muốn gây gánh nặng, chỉ đơn giản là muốn nói ra lòng mình, bất chấp hậu quả. Người ta có quyền được biết mình được một ai đó yêu quý. Nhưng Lan không cho Nhật cơ hội.
Bên kia đường, Giang đã xuất hiện. Lan cười tươi tắn đón Giang. Con bạn thân vẫn láu táu như trước. Kỳ nghỉ lần này Nhật về nước mà không báo với bạn bè nào cả, chỉ báo với người nhà thôi. Nếu Giang biết Nhật về mà không báo chắc nó sẽ mắng Nhật đến cháy cả tai mất.
Đợi Lan và Giang đi rồi, Nhật mới quay xe trở về nhà. Trên đường về, Nhật ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường, mua một thanh kẹo bạc hà. Không hiểu tại sao mỗi lần nhớ Lan, Nhật đều ngậm kẹo bạc hà, thế rồi thành nghiện. Các bạn trong lớp đều gọi Nhật là "Peppermint". Nhật khẽ cười, thầm nghĩ: "Lan này, sao cậu lại ảnh hưởng tới cuộc sống của tớ nhiều thế hả?"
***
Buổi chiều chủ nhật rảnh rỗi, Lan đứng trên ban công nhìn những cụm mây đen to tướng tranh nhau chiếm hết chỗ trên bầu trời. Không biết có mưa không nữa, trời đứng gió nên có cảm giác oi nồng khó chịu. Lan đứng thêm một lúc nữa rồi xuống nhà thay quần áo, xin mẹ đi nhà sách.
"Gần tới giờ cơm rồi đấy!" – Mẹ Lan nghiêm giọng, sợ con gái không ăn cơm không đúng bữa sẽ ảnh hưởng dạ dày nên nhắc nhở.
"Con chỉ đi một chốc thôi!"
Lan đón xe bus đến nhà sách quen thuộc, dạo vài vòng quanh những kệ sách, chọn lấy vài cuốn rồi đón xe về. Lan chẳng hiểu nổi mình đang làm gì nữa, chỉ tự dưng muốn đi đâu đó thế thôi. Xuống xe bus, Lan đứng ngẩn ngơ một lúc, chợt nhớ hôm trước mình cũng đứng ở trạm xe bus thế này và ngỡ là nhìn thấy Nhật. Lan thấy mình bỗng thở dài. Thế là Lan ghé vào shop đồ lưu niệm quen gần trạm xe bus để mua quà sinh nhật cho Giang dù còn hai tháng nữa mới tới ngày sinh của Giang.
Khi Lan bước ra ngoài, cả dãy phố đã lên đèn, những ánh đèn xe vụt qua, chói mắt. Có một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Nói chuyện với tớ một chút được không?"
Lan đứng sững nhìn Nhật, không thể tin vào mắt mình, cũng không thốt lên được tiếng nào. Thấy Nhật vẫn nhìn mình chờ đợi, Lan bối rối cúi đầu, khẽ gật gật.
Nhật bảo nói chuyện với cậu ấy nhưng cả hai lại im lặng đi cạnh nhau trên con đường dẫn về nhà Lan. Nhật cứ nhìn thẳng về phía trước, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Lan thì ôm túi quà, nhìn từng bước chân mình, có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng không biết nên nói như thế nào. Ngày tháng trôi qua, hai cuộc sống đã có những viên gạch của thời gian xây nên khoảng cách, gặp nhau có phải là điều tốt không?
"Lúc nãy cậu đi đâu thế?" - Sau hồi lâu im lặng, Nhật cũng nghĩ ra được một câu để nói.
"À, tớ đi nhà sách ấy mà."
Thế rồi...lại tiếp tục im lặng, cứ thế bước đi, bước đi.
Bỗng Lan "Á!" lên một tiếng, khựng lại.
"Gì thế?"
"Tớ ...tớ để quên sách trong shop vừa nãy rồi!"
"Thì quay lại lấy." – Nhật xoay người lại, mừng vì sự hậu đậu của cô bạn cho Nhật thêm thời gian.
"Chị ấy bảo đóng cửa ngay để đi lễ." – Bước nhanh vượt mặt Nhật, Lan nói với lại.
"Hả?" – Nhật đứng lại, nhìn theo Lan. "Vậy thì chạy nhanh lên!" – Vừa nói Nhật vừa nắm lấy tay Lan, kéo cô bạn chạy thật nhanh.
Cả hai chạy vào shop, thở hổn hển, chưa kịp nói thì chị chủ shop đã đưa túi đựng sách cho Lan:
"Chị định gọi em nhưng thấy em đi với bạn trai rồi nên thôi!" – Chị đùa.
"Vâng ạ, em là bạn trai của cậu ấy!" – Nhật lên tiếng tinh nghịch.
"Thì cậu có phải con gái đâu!" – Lan hếch mặt phụng phịu.
"Thôi về đi để chị còn đi lễ, nhanh nhanh!" – Chị vừa cười vừa đuổi hai đứa ra khỏi shop.
Nhật và Lan lại đi song song cạnh nhau nhưng lần này Nhật đang cười ha ha. Lan giận dỗi:
"Làm gì mà cậu cười mãi thế?"
"Cậu hậu đậu thế à?"
"Kệ tớ!"
Mọi thứ bắt đầu nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Những tiếng cười tan vào không khí mát lạnh của một buổi tối nhiều mây, thật dễ chịu.
Sáng hôm sau, Lan đang chuẩn bị đi học thì điện thoại có tin nhắn của Nhật.
"Sao cậu chuẩn bị lâu thế, tớ đợi từ 6h30 rồi đấy!"
Lan chạy vội ra ban công, thấy Nhật đứng dưới cây cột điện bên kia đường, đang vẫy vẫy tay với mình. Lan nhắn tin lại:
"Cậu làm gì thế?"
"Tớ đón cậu đi học."
"Đồ ngốc, giờ học của tớ bắt đầu lúc 8h. Tha hồ mà đợi nhé!". Lan nhắn kèm một mặt cười thật tươi, tươi như nụ cười trên môi Lan.
***
Kỳ nghỉ ngắn nhanh chóng trôi qua, Lan ra sân bay tiễn Nhật. Khi tạm biệt, Lan bỗng ôm Nhật, chúc Nhật may mắn. Nhật nói nhỏ vào tai Lan, hôm nay là sinh nhật của Nhật, có thể tặng Nhật quà sinh nhật đặc biệt không, một nụ hôn trên má. Lan đồng ý. Nhật nhẹ hôn lên má cô bạn, cảm nhận được cô bạn khẽ cười. Nhật chỉ cần như thế là đủ, đủ cho một tình cảm đầu, trọn vẹn cho một kỷ niệm.
"Lúc trước, có những điều tớ muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe. Bây giờ, tớ vẫn muốn nói, cậu có muốn nghe không?"
"Cậu nói đi!"
"Tớ thích cậu. Cậu không cần nói gì cả, cũng không cần bận lòng suy nghĩ lung tung. Tớ chỉ muốn nói để cậu biết, thế thôi."
Khi Nhật đi về phía cửa cách ly, cậu nghe tiếng Lan gọi:
"Nhật!"
"Gì thế?"
Lan đứng trước mặt Nhật, đầu hơi cúi, mím môi như có gì khó nói. Rồi cô bạn đặt ngón trỏ lên môi, đầu lại cúi thấp hơn nữa, vừa như đang suy nghĩ điều gì đó, vừa như đang ngại ngùng. Thật đáng yêu!
"Sao thế?" – Nhật bước lại gần Lan hơn, hơi nghiêng đầu để nhìn rõ gương mặt cô bạn.
Bất ngờ, Lan đặt ngón trỏ vừa chạm môi mình lên môi Nhật. Ngón tay của Lan thơm vị bạc hà.
"Cậu... hiểu đúng không?" – Chẳng đợi Nhật kịp phản ứng gì, Lan nói vội thêm câu nữa rồi chạy biến. – "Cứ thế nhé!"
Nhật đứng nghệch mặt giữa sân bay một lúc thì tim cậu mới trở về nhịp đập bình thường. Lan ơi là Lan, có ai đi tiễn người khác mà lại để người được tiễn đứng ngẩn ngơ nhìn theo người đi tiễn chứ. Nhật lắc đầu mỉm cười, lòng nhẹ nhàng bước qua cửa cách ly:
"Chỉ có mình cậu thôi đấy! Cứ thế nhé, Lan!"

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Anh chỉ giả vờ giận em thôi...

0 nhận xét
Nó nói chia tay anh. Cứng rắn, không chút đau đớn trong lời nói. Anh đứng nhìn nó, nó quay đi, nước mắt lại chảy xuống mặt. Anh không đuổi theo nó...
***
Blog Tình Yêu : Anh chỉ giả vờ giận em thôi...
Blog Tình Yêu : Anh chỉ giả vờ giận em thôi...
Ai cũng cho rằng anh và nó thật khó để hòa hợp, một người khá ít nói, lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc và cũng không bao giờ người khác biết anh nghĩ gì.
Còn nó, một đứa lúc nào cũng nhí nhảnh như con nít, tính nó hơi bốc đồng, muốn làm việc gì là phải cố sống cố chết để làm bằng được, đôi khi nó còn thiếu suy nghĩ và chẳng cần biết những hành động của nó sẽ gây ra hậu quả gì.
Thế mà anh và nó lại yêu nhau, lũ bạn quay ra bảo: đúng là một đôi bù trừ cho nhau quá hợp lí. Nó cười nhìn anh hạnh phúc, có lẽ, nó yêu anh vì anh là anh, vì anh cứ nghiêm nghị, cứ lạnh lùng thế, cứ chẳng bao giờ đồng ý với bất cứ việc gì nó làm...
Nó sống vui vẻ với những điều giản dị, nó luôn đem đến cho người đối diện là nụ cười. Nó luôn biết cách làm cho người khác cảm thấy lạc quan và yêu đời hơn, nhưng nó, cũng luôn biết cách...phá hoại một cái gì đó hay là gây ra những hậu quả khó lường.
Anh bận rộn với hàng đống công việc, nó rong chơi và lang thang cả ngày không biết chán, nó có thừa thời gian để than vãn chán nản với anh, có thừa thời gian để bày ra hết trò này đến trò nọ trêu chọc anh. Nhưng tất cả đề giống như mọi lần anh đều nói một câu giống y hệt "em làm sai rổi đấy, học cách xin lỗi đi".
Nó khóc, biết bao lần anh làm cho nó khóc. Anh nói xong câu ấy rồi quay đi lạnh lùng, thậm chí một cái ôm cũng không hề có.
Anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi khi nó thấy anh giống một pho tượng im lìm khó hiểu, và muốn khám phá được bên trong pho tượng đối với nó nhiều khi thật là khó khăn.
Nó thích nhắn tin, còn anh chỉ thích gọi điện nói vài câu cho nhanh, nó thích nhắn tin bởi như thế tình cảm và mới đúng là những người yêu nhau hơn. Nhưng anh không thích nhắn tin, bởi anh lúc nào cũng bận rộn. Nhiều lúc nó hụt hẫng khi ngồi cẩn thận soạn tin nhắn cho anh những lời lẽ yêu thương, nhưng nó đợi mãi chẳng thấy tin nhắn trả lời hay nếu có cũng chỉ là những dòng cụt lủn "ok" hay "uhm".
Có lẽ điểm khác biệt quá lớn là nó quá nhõng nhẽo, còn anh lúc nào cũng nghiêm nghị và cứng rắn.
Bạn bè nó thích tụ tập vào cuối tuần, lúc nào chúng cũng tha lôi theo người yêu đi cùng. Còn nó, lúc nào cũng lẻ loi đi một mình, nó buồn.Lũ bạn hỏi lúc nào nó cũng phải nói đỡ rằng anh đang bận này bận nọ, thật sự thì anh chẳng thích đi cùng với nó đến những chỗ như thế. Anh không thích ồn ào, anh nói là anh không đến để cho nó và đám bạn cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng cái suy nghĩ ấy của anh sai lè, nó tin rằng, nếu có anh, nó sẽ vui hơn, vui hơn rất nhiều.
Nó ghét anh lúc nào cũng bận rộn, nó ghét anh lúc nào cũng hờ hững với nó, và nó còn ghét anh sao mà lúc nào cũng coi nó như đứa trẻ con. Nhưng nó biết, anh yêu nó, tình yêu của anh thật lạ, và tình yêu ấy làm cho nó chếnh choáng...
Sinh nhật đứa bạn của nó, bạn nó gọi điện mời anh đến, nó hồi hộp, không biết là anh có đến hay không?
Và rồi, anh đến, anh không đón nó, nó đi cùng bạn. Nhưng nó cũng cảm thấy vui vì cuối cùng anh cũng không làm nó thất vọng. Nhưng anh đến mang theo quà, ngồi một lúc rồi đứng dậy xin phép ra về, rất hờ hững quay ra bảo nó "em ở lại chơi với bạn nhé, anh bận phải về trước".
Nó không biết phải nói với anh như thế nào, nó đã mặc thật đẹp để tối nay khi anh đến sẽ nhìn thấy nó thật lộng lẫy, nhưng anh cũng chẳng đưa mắt nhìn nó một lần.
Nó uống thật nhiều rượu, nó còn không biết nó đã uống bao nhiêu rượu nữa, đầu óc nó chếnh choáng, choán cả tâm trí của nó là hình ảnh của anh. Tại sao nó lại yêu người như anh chứ, tại sao lúc nào anh cũng hững hờ? Nó chẳng thể nào trả lời được câu hỏi ấy, nó chỉ biết men say đang ngấm dần, và tất cả xung quanh nó mờ nhòe, trở thành ảo ảnh....
Nó tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hai con bạn nó cũng vẫn chưa tỉnh, mùi rượu nồng nặc, nó cảm thấy khó chịu, cổ họng như bị cào xé và bụng nó đau dữ dội có lẽ vì rượu khá mạnh.
Nó nhìn điện thoại, đã là 10h sáng. Anh nhắn tin hỏi xem nó đã tỉnh chưa. Trong trí nhớ, nó lờ mờ nhớ ra, hình như người đưa nó từ bữa tiệc sinh nhật chính là anh. Nó nhớ ra trên quãng đường anh đưa nó về, nó đã lải nhải bao nhiêu điều, nó đã trách móc anh, nó đã nói thẳng ra anh thật xấu xa khi từng ngày qua cứ hờ hững với tình yêu của nó.
Tự dưng khi nhớ ra mọi điều, nó cảm thấy thật xấu hổ, vì anh đã nhìn thấy nó trong bộ dạng ấy và nó đã nói bao điều không nên nói nữa. Nó lại gây thêm chuyện một lần nữa....
- Em đỡ mệt chưa?
- Em...vẫn còn mệt, đầu rất đau, cổ họng, bụng nữa. Nó ấp úng kể lể.
- Đã không biết uống rượu rồi còn uống nhiều như thế.
- Em...
- Người say rượu không bao giờ biết kiểm soát được hành động của mình, lần sau đừng có như thế nữa!
- Anh !!! anh không thèm quan tâm tại sao em lại như thế, anh chỉ biết trách mắng em thôi, anh thôi đi!
- Em trẻ con lắm, chẳng suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì cả. Lần này anh giận đấy, em hãy tự suy nghĩ xem như thế đúng hay sai.
Anh cúp máy, nó biết nói gì hơn, mặc dù nó biết nó sai, nhưng chẳng lẽ anh không hề bao dung hơn cho nó hay sao, anh không dành cho nó một sự quan tâm thay vì trách mắng nó. Mà lí do nó trở nên như thế là bởi anh, anh mới là người đáng trách...
Nó khóc, nước mắt có vị mặn chát, nó đau, trái tim nó đau đớn vì anh. Mọi thứ xung quanh mờ nhòe, vụn vỡ. Anh chưa bao giờ dành cho nó một vị trí đúng như là người yêu, liệu nó có thể tiếp tục được nữa không? Không, nó không thể, nó cảm thấy mệt mỏi.
Tình yêu và nước mắt, thứ nào có vị xót xa hơn?
Nó nói chia tay anh. Cứng rắn, không chút đau đớn trong lời nói. Anh đứng nhìn nó, nó quay đi, nước mắt lại chảy xuống mặt. Anh không đuổi theo nó...
Một ngày, hai ngày, ba ngày....Anh vẫn không liên lạc với nó.
Ba ngày, bốn ngày....một tuần trôi đi. Điện thoại của nó vẫn không thấy nhạc chuông quen thuộc rung lên.
Nó muốn gặp anh, nó muốn nói với anh rằng nó nhớ anh, rất nhiều. Nó biết nó đã sai. Giờ đây, không có ai nhắc nó ăn uống, cũng chẳng có ai đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe những câu chuyện ẩm ương của nó và cũng chẳng một vòng tay thật chặt,một bờ vai thật vững chắc mỗi khi nó mỏi mệt.
Hôm nay là sinh nhật anh. Mưa, mưa to, nó đi dưới mưa, mặc kệ nước mưa xối xả. Bước chân nó tự tìm đến nơi quen thuộc, nó nhìn mọi thứ xung quanh. Nó nhớ anh biết bao nhiêu...Nó đã sai thật rồi, nó đã làm bao nhiêu chuyện sai, bao nhiêu chuyện ngốc nghếch nhưng anh đều tha thứ cho nó. Nhưng lần này, có lẽ...Nó sợ lời chia tay...
- Xem có ai ngốc như em không? Đi dưới mưa mà chẳng đem theo ô.
- Anh...giọng nó run run.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi.
Nó ôm lấy anh, nó khóc, nước mắt vì uất ức, nước mắt vì hạnh phúc. Nó đã nhớ anh biết bao nhiêu. Nó muốn biết anh có còn giận nó nữa không. Nó muốn biết mọi thứ lâu nay nó vẫn thắc mắc...
"Anh muốn nói cho em biết rằng, anh yêu em. Nhưng đôi khi anh sợ, anh phải tự nghiêm khắc với em, vì anh muốn em có bản lĩnh hơn và biết suy nghĩ hơn. Anh sợ nếu anh cũng nhu nhược thì tình yêu của chúng ta sẽ mong manh. Đừng khóc nữa nào, anh chỉ giả vờ giận em thôi."
Hóa ra tình yêu vài nước mắt còn có những dư vị khác.

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Yêu là yêu, chỉ vậy thôi

0 nhận xét
Thì ra, tình yêu không cần một lí do nào cả.
Yêu là yêu.
Vậy thôi.
***
Blog Tình Yêu : Yêu là yêu, chỉ vậy thôi
Blog Tình Yêu : Yêu là yêu, chỉ vậy thôi
Đó là mùa hè 2 năm về trước...
Tôi không thích những cô gái hay mơ mộng, vậy nên tôi không thích Aries.
Aries là hàng xóm của tôi. Đó là cô bé học lớp 10, mới chuyển đến khu nhà tôi, kém tôi 2 tuổi, mái tóc xù bông và mắt cận nặng.
Cuộc sống của tôi và Aries là hai đường thẳng song song, cho đến một ngày Aries chủ động hẹn gặp tôi, Aries nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút lúng túng, mạnh dạn nói.
- Anh LeO, em yêu anh.
Tôi trừng mắt nhìn Aries. Đây là lần thứ hai tôi gặp Aries, mới là lần thứ hai. Và giờ thì Aries nói yêu tôi??!
- Em hiểu thế nào về tình yêu? – Tôi khoanh tay hỏi lại Aries.
- Yêu là yêu thôi. Em cũng không biết nữa. – Aries nhún vai.
- Nghe này Aries, tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu. - Liếc xuống quyển truyện trên tay Ariest, tôi phỏng đoán - Hay là do em đọc quá nhiều truyện ngôn tình?
Aries biết tôi đang nhìn chằm chằm quyển truyện trên tay của mình, tôi nghĩ Aries sẽ giấu nhẹm quyển tiểu thuyết ngay sau đó, nhưng không, Aries kiên nhẫn lật vài trang sách, rồi trong giây lát, nét mặt Aries sáng bừng lên. Arise chỉ vào một dòng trên trang sách.
- LeO anh nhìn dòng này nè. "Yêu là yêu. Chỉ là vậy".
- Điều đó có nghĩa là gì? – Tôi nhíu mày.
- Là em yêu anh. Không có lí do nào cả. Yêu là yêu thôi.
- Nghe này Aries, cái gì cũng phải có định nghĩa của nó, em hiểu chứ? Không có gì tự nhiên mà có, tình cảm cũng vậy. Bây giờ anh đã muộn giờ học, hẹn gặp lại!
Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi sự phản ứng của Aries sau những lời lẽ với giọng điệu gần như bực tức của mình, nói xong tôi vội vã rời đi. Như thể tôi sợ Aries sẽ lại lèo nhèo vài lí lẽ sến súa nữa.
Tôi học lớp tự nhiên. Tôi thực tế. Và tôi không thích truyện ngôn tình! Bằng ấy cũng đủ lí do để tôi không chú tâm tới lời nói của Aries. Tôi và Aries không có một điểm chung nào, dù là nhỏ nhất!
Bẵng đi một tuần tôi không thấy Aries. Tôi thở phào. Rồi lại cũng khó hiểu. Sao tôi lại biết một tuần rồi tôi chưa gặp Aries?
***
- Anh LeO, tuần vừa rồi em bận quá.
Aries đứng đối diện tôi, cách tôi một giá sách. Chính xác là khi tôi đang lựa sách trong thư viện thì phía bên kia, Aries chợt xuất hiện. Qua những khe hở của chồng sách, tôi chỉ thấy thấp thoáng mớ tóc xù đặc trưng của Aries. Tôi liếc nhìn mớ tóc xù trong tích tắc rồi lại kiên nhẫn chọn vài quyển sách.
- Anh LeO, tuần vừa rồi anh có gì vui không?
Tôi vờ như không nghe thấy câu hỏi của Aries, vẫn lia tay trên vài gáy sách. Phía bên kia, Aries vẫn tiếp tục.
- Em có quen một bạn trên Blog Truyện. Bạn ấy bị trầm cảm anh LeO ạ.
Tôi liếc nhìn mái tóc xù, lắc đầu ngao ngán. Không lẽ lại có thể tin vào những người quen biết trên mạng?
- Tuần vừa rồi em nghỉ học. Chỉ tới lớp vào những buổi chính thôi. - Giọng Aries buồn buồn – Thời gian còn lại em tâm sự với người bạn kia, tất nhiên là chúng em chỉ Chat. Nhưng em thấy vui vì đã giúp đỡ được bạn ấy.
Dù định hình sẵn lời nhắc trong đầu là không chú tâm tới lời của Aries, nhưng giọng của Aries vẫn rót vào tai tôi, từng từ một. Câu chuyện của Aries khiến tôi thở hắt. Chính xác là tôi thấy Aries thật ngốc nghếch. Sao lại có thể tin vào những lời kể lể của một người bạn chỉ biết qua mạng, và rồi lại nghỉ học chỉ để tâm sự với người bạn đó. Dù sao thì đối với một học sinh lớp 10 như Aries, việc nghiện tiểu thuyết ngôn tình và luôn nghĩ mọi việc đơn giản là điều bình thường. Mà sao tôi phải quan tâm tới câu chuyện mơ hồ này cơ chứ?
Tôi xoay người, quay sang giá sách phía sau. Hi vọng hành động này của tôi đủ khiến Aries bực tức và bỏ về.
Nhưng tôi chẳng bao giờ đoán đúng.
Tiếng bước chân rất gần, giọng Aries nặng hơn cả tiếng bước chân.
- Người bạn đó bị ung thư anh LeO ạ. Em vừa từ chỗ bạn ấy về.
Tôi đột ngột quay sang nhìn Aries. Tôi có nên khen Aries thật tốt bụng hay là nói Aries thật liều lĩnh?
Aries cúi xuống nhìn mũi giầy của mình, thì thầm.
- Em kể chuyện này cho mình anh LeO nghe thôi. Giữ trong lòng cứ thấy bứt rứt, kể ra lại sợ bố mẹ em ... - Aries ngập ngừng - anh biết đấy, em nghỉ học vài bữa trong tuần một cách lén lút...
Tôi bỏ quyển sách trên tay vào giá sách, tôi muốn hỏi Aries một vài điều gì đó, và rồi tôi hỏi.
- Sao em lại kể chuyện này cho anh?
Aries ngẩng cao đầu, đôi mắt nâu trong veo như phủ một làn nước mỏng, hôm nay Eries không đeo kính. Aries chậm rãi nói.
- Vì em thích như thế. Chỉ là vậy thôi.
- Không có lí do sao?
- Anh LeO làm việc gì cũng phải có lí do à? Không có chuyện gì anh thích làm mà không cần lí do sao?
Tôi ngừng nhìn vào đôi mắt nâu, tôi vờ vịt chăm chú vào mấy gáy sách phía bên cạnh, kì thực thì tôi không biết trả lời Aries thế nào. Cách tốt nhất là không để tâm tới câu hỏi đó.
Tôi chọn vài cuốn sách, di chuyển ra chỗ ngồi quen thuộc và bắt đầu ngâm cứu. Aries ngồi đối diện tôi, Aries chống cằm và nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi hạ cuốn sách xuống, tôi nói với Aries.
- Em có thể cho anh chút thời gian đọc sách không?
Aries nhoẻn miệng cười và chẳng tỏ vẻ khó chịu, Aries rời chiếc ghế đối diện tôi và nhảy sang chiếc bàn cách chỗ tôi không xa. Tôi dựng cuốn sách lên và tiếp tục đọc. Nhưng rõ ràng là tôi khoog đọc được một chữ nào khi Aries cứ nhìn tôi chằm chằm.
- Này, Aries. - Tôi gọi.
- Dạ. - Aries hớn hở.
- Em có thể để anh đọc sách được không? Anh không tập trung được khi em cứ nhìn anh như thế! – Tôi cáu kỉnh.
- Mọi lần anh vẫn đọc được mà.
- Mọi lần?
- Vâng. – Aries tiến tới bàn tôi, giọng Aries như chứa ma thuật – Anh LeO thích đọc sách tự nhiên nè, chiều nào anh cũng tới thư viện này, đầu tiên anh sẽ chọn vài cuốn sách Toán vì anh thích Toán học. Sau đó anh chọn sách Vật Lí, anh cũng thích Hóa Học nhưng anh không đọc vì sách Hóa học ở đây toàn sách cơ bản. Anh thường ngồi bàn thứ hai, cạnh cửa sổ. Vì chiếc cửa sổ này bị hỏng và không mở được. Tuyệt nhiên anh không đụng đến giá sách thứ 5, vì đó là những cuốn sách xã hội. Có truyện và tiểu thuyết.
Tôi ngẩn người trong giây lát. Aries đang theo dõi tôi sao?
- Sao em biết? – Tôi lạ lẫm hỏi Aries.
- Vì ngày nào em cũng tới thư viện này mà. Có điều anh không thấy em thôi.
Tôi từng nghĩ Aries là một chiếc đuôi!
***
Tôi bắt đầu tìm kiếm vài thứ mà tôi thích. Thích không cần lí do. Nhưng rồi tôi chẳng tìm được. Tôi chưa bao giờ làm một việc gì đó, thích một thứ gì đó mà không cần lí do. Giống như giải một bài toán hình, có nhiều giả thiết thì mới có kết luận. Giống như phương trình Hóa học, khí Cacbonic được tạo thành là do 1 nguyên tử Cacbon kết hợp với hai nguyên tử Oxi...vv...
- Anh LeO, anh đã đọc " Một lít nước mắt" chưa?
Tôi vẫn để mắt tới bài giải của Aries, lắc đầu.
- Aries, phương trình hóa học này em cân bằng sai rồi. Em xác định sai số Oxi hóa của Cacbon.
Aries tiu nghỉu.
- Em mải nghĩ tới Aya Kito
- Đó là cái gì?
- Là một cô bé trẻ tuổi bị căn bệnh quái ác "thoái hóa tiểu não" trong " Một lít nước mắt". Anh LeO đọc đi, em đã....
- Aries!
Ngoài giờ học, mỗi chiều tôi kèm Aries học hai tiếng.
Mọi chuyện bắt đầu khi bố mẹ Aries sang nhà tôi và nhờ tôi kèm Aries học. Bố mẹ Aries nói Aries rất kém những môn tự nhiên. Lớp 12, lịch học của tôi kín bưng. Tôi có tìm vài lí do sao cho phù hợp, nhưng rồi bố mẹ tôi đã quyết định giúp tôi.
" Từ 4 giờ chiều tới 6 giờ mỗi ngày, LeO thường đến thư viện tự học, nếu Aries nhà chị không phiền thì...."
" Thư viện trung tâm sao? Aries nhà mình vẫn hay tới đó mà, thật tốt quá".
" Vậy sao? Aries nhà chị giỏi những môn xã hội đúng không? Hi vọng giúp được LeO nhà mình".
Thật ra tôi đang tìm lí do để từ chối, câu chuyện của người lớn hai nhà khiến nụ cười của tôi méo xệch. Aries không làm phiền tôi, chỉ điều ấy thôi cũng đã là một sự giúp đỡ to lớn lắm rồi. Nói chi đến việc Aries sẽ giúp tôi học tốt những môn xã hội? Huống hồ Aries mới lớp 10, trong khi tôi lớp 12!
Nhưng câu chuyện này cũng khiến tôi có chút khó hiểu; Cả Aries và bố mẹ Aries đều khẳng định Aries hay đến thư viện trung tâm – thư viện mà chiều nào tôi cũng tới tự học, nếu Aries thường xuyên đến thư viện, sao tôi chưa một lần nào gặp Aries?
Nhưng rồi tôi cũng kèm học cho Aries được gần hai tuần.
Thực chất của việc kèm học nghe có vẻ phóng đại này là Aries tự làm bài, trước giờ về 15 phút tôi sẽ xem lại bài của Aries, tôi chỉ cho Aries vài lỗi sai.
Vài ngày đầu tôi không để tâm tới phản ứng của Aries lắm. Nhưng Aries thực sự tiếp thu những môn Tự nhiên khá chậm, thời gian chính của Aries là trong giá sách thứ 5 – nơi tràn ngập truyện và tiểu thuyết. Ngoài giờ thì lướt Web, tâm sự với những người bạn trên mạng. Thời gian biểu của Aries thực sự khiến tôi phát bực. Aries gần như không thể làm được một bài tập tự nhiên hoàn chỉnh dù tôi đã cố gắng giải thích rất nhiều lần. Tôi thấy công sức của mình bị coi thường.
- Aries!
- Vâng.
- Em lại làm sai.
- Vâng.
- Rốt cuộc thì em có để tâm tới những môn tự nhiên này không vậy?
Aries lén đưa mắt nhìn tôi, Aries thừa biết rằng tôi đang bực tức. Aries không nói gì.
Tôi buông quyển bài tập của Aries xuống bàn, tôi thu xếp sách vở của mình và rời thư viện.
Gặp tôi ngày hôm sau, Aries chủ động xin lỗi tôi.
- Anh LeO, em xin lỗi. Từ bây giờ em hứa sẽ tập trung hơn vào môn Tự nhiên.
Tôi chẳng buồn liếc nhìn Aries, tôi vẫn chăm chú vào quyển sách của mình. Giọng Aries đầy van nơn.
- Anh LeO, đừng giận em nữa mà.
Aries bắt đầu phụng phịu.
- Anh Leo, Anh LeO, đừng giận em nữa, tội nghiệp em ra. Đi mà...
Giọng Aries kéo dài nũng nịu như con nít, tôi suýt phì cười thành tiếng. Tôi lắc đầu, gém nụ cười của mình xuống sâu, tôi hỏi lại Aries.
- Thật chứ?
- Em hứa mà.
Từ bữa đó, đúng là Aries chú tâm học hơn. Điểm mấy môn tự nhiên cũng cao hơn hẳn. Aries mừng lắm. Tôi cũng vui lây.
***
Aries hết học kì 1 với điểm trung bình môn rất khá. Sang học kì 2, tôi tập trung cho kì thi Đại học. Aries được nghỉ giữa kìa với chuyến du lịch 1 tuần. Còn mình tôi trong thư viện.
Thư viện một ngày không có Aries yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng hình như tôi đã quá quen với ồn ào. Sự tĩnh lặng đột ngột vô tình trở nên trống trải.
Trước kì nghỉ, Aries hỏi tôi.
- Anh Leo, anh thấy em thế nào?
Tôi vẫn chúi mắt vào mấy trang sách, đáp.
- Em hơi gầy.
Aries lắc đầu.
- Không phải hình dáng, là cảm giác cơ.
- Là sao? – Tôi lật một trang sách, vẫn chú tâm đọc tiếp.
- Thì là cảm thấy em là người thế nào ấy.
- Ví dụ.
- Ví dụ như em cảm thấy anh LeO rất ấm áp.
Tôi ngừng đọc, kế bên, má Aries chợt ửng hồng. Tôi phì cười.
- Thì ra đó là cảm giác.
Giọng Aries đầy phấn khích.
- Đúng, là thế đó. Anh cảm thấy em thế nào?
Tôi đánh nhịp tay trên mặt bàn thể hiện là mình đang nghĩ ngợi. Aries sốt ruột giục.
- Khó nghĩ vậy sao anh LeO.
Tôi gật đầu. Giọng Aries trùng xuống.
- Em cứ tưởng anh phải nghĩ ngay được cơ đấy.
- Là do em mơ mộng thôi. – Nói đến đây, mắt tôi chợt lóe sáng – Đúng rồi, em mơ mộng.
Aries trề môi.
- Chỉ vậy thôi ạ.
- Còn nữa.
- Anh nói đi.
- Em rất phiền phức.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ nét mặt thất vọng của Aries. Đôi mắt nâu trùng xuống còn khuôn miệng thu nhỏ lại hết cõ, như vừa hờn dỗi, vừa muốn được người khác dỗ dành.
Thú nhận là ngay lúc ấy tôi đã định cười phá lên và chọc Aries, rồi sẽ nói thật với Aries rằng ; Gần đây Aries không còn mơ mộng như những ngày trước nữa.
Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu vì lí do gì, tôi lại không nói cho Aries biết. Và giờ thì Aries đã rời khỏi đây, hi vọng Aries sẽ không còn giận tôi sau khi kì nghỉ kết thúc, trước đó Aries chẳng buồn nghe điện thoại của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gọi cho Aries, và Aries đã từ chối nghe.
Tôi lang thang trong thư viện rồi dừng chân ở giá sách thứ 5. Truyện và tiểu thuyết. Góc yêu thích của Aries.
Aries từng rất thích nơi này. Đó là lí do duy nhất khiến tôi nán lại giá sách thứ 5 lâu hơn 1 phút. Tôi xem thêm vài gáy sách, xem để đấy, không có ý định mở để đọc. Lí do thứ hai khiến tôi mãi chưa rời khỏi là dòng chữ ghi bằng bút dạ trên tầng sách cao nhất.
"Aries yêu LeO. Mỗi ngày. Mỗi ngày. Mãi mãi "
Tôi cảm nhận rõ tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
***
Los Angeles. Một sáng tháng 7.
- LeO, Chúc mừng cuốn tiểu thuyết thứ hai của cậu được xuất bản. Nghe cái tên này " Hãy nói lời yêu khi ở bên nhau", tựa sách hấp dẫn đúng không? LeO, lần này cậu sẽ xuất bản cuốn sách này ở Việt Nam chứ?
- Không.
- Vì sao vậy? Cuốn đầu tiên " Và anh cũng yêu em" nhớ không nhầm là nhà sách phía Việt Nam có mua bản quyền mà.
Tôi không có ý định trả lời câu hỏi của Jonh, tôi đẩy ghế đứng dậy, tiến tới bậu cửa sổ, đẩy khẽ cánh cửa. Nắng ngập trong căn phòng toàn giấy trắng. Mùi nắng mới thơm như mùi tình yêu đầu. Thoang thoảng trong chốc lát, nhưng không thể quên. Giống như tình yêu của tôi dành cho Arise.
Tôi nhận ra mình đã yêu Arise. Mỗi ngày nhiều hơn một ít. Tiếc là thời điểm tôi nhận ra tình cảm của mình là khi tôi đã để vụt mất cơ hội nói cho Arise điều đó. Hai ngày sau chuyến du lịch của Arise, tôi nhận được học bổng ở một trường đại học bên Mĩ.
Tôi chẳng có lí do gì để từ chối suất học bổng này. Trong giây lát tôi quên mất Arise.
Hai tuần bên Mĩ là quãng thời gian tôi có rất nhiều dự định. Tôi hăm hở lao vào học tập, mỗi tối viết ra vài mục tiêu cho ngày sau, và trong tất cả mục tiêu mà tôi đặt ra, mục tiêu nào cũng có từ "học".
Tôi thấy nhớ Arise vào một sáng tháng 12. Tuần thứ 3 khi tôi ở Los Angeles. Tôi nhớ Arise phát điên, nhớ đến mức trong đêm tuyết rơi ấy, tôi chạy một mạch ra sân bay với ý định bay về Việt Nam chỉ để nói với Arise rằng tôi nhớ Arise rất nhiều. Nhưng tôi đã không lên máy bay vào phút chót. Arise, tôi nghĩ rằng Arise không muốn gặp một thằng con trai thờ ơ như tôi. Tôi đã đi Los Angeles mà không nói một lời tạm biệt nào, tôi không lưu số điện thoại của Arise. Tôi run rẩy gọi điện thoại về cho gia đình, bố mẹ tôi nói gia đình Arise đã chuyển nhà ngay sau khi tôi du học được 1 tuần. Tôi mất liên lạc với Arise. Trái tim tôi lạnh lẽo từ ngày ấy.
Hai năm ở Los Angeles, mỗi kì nghỉ hè tôi thường về Việt Nam. Mỗi lần về đến gần tháng, tôi tìm Arise nguyên trong khoảng thời gian ấy. Nhưng tôi không còn cơ hội được nói với Arise những lời trái tim tôi muốn bộc bạch. Arise chưa từng quay lại thư viện ngày xưa, nơi chứa đựng kỉ niệm của chúng tôi.
Tôi đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Tôi dành thời gian rảnh rỗi tham gia vài câu lạc bộ thể thao trong trường, và tôi bắt đầu học viết tiểu thuyết.
Một chiều cuối tháng 7. Trường Đại học tôi đang theo học có một thông báo mới về một học sinh nữ xuất sắc ở Việt Nam sẽ nhập học lớp Tự nhiên chất lượng cao của trường. Tim tôi như vỡ òa khi thấy tên Arise.
Arise mơ mộng của tôi là sinh viên xuất sắc lớp tự nhiên? Arise sẽ cùng học một trường với tôi? Arise đang ở Los Angeles?
Tôi nhận ra rằng.
Thì ra, tình yêu không cần một lí do nào cả.
Ai bảo phải có điểm chung thì mới có thể bắt đầu một tình yêu?
"Tình yêu rõ ràng không thể làm thay đổi một người, nhưng một người có thể thay đổi vì tình yêu."
Cả Arise và tôi, đều thay đổi. Vì nhau.

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu :Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình (*)

0 nhận xét
Đố mọi người biết, chúng ta nói chuyện gì khi chúng ta nói chuyện tình? Trong lúc mọi người nghĩ, mình sẽ nói tạm chuyện khác, cũng là chuyện tình.
***
Blog Tình Yêu :Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình (*)
Blog Tình Yêu :Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình (*)
Sẽ rất là lạc hậu nếu mà lại mở đầu bằng một câu rất là lạc hậu là: "Tình yêu là gì?". Đi hỏi bọn trẻ con 12, 13 tuổi chúng nó sẽ cười cho mất. Bọn nó bây giờ giỏi á, không ù ù cạc cạc như thế hệ trước đâu á. Lớp 6 lớp 7 còn đeo khăn quàng đỏ mà chân đã đi giày cao gót, môi đỏ chót còn mắt thì dậm đặc mascara, giai thì phanh hết 3 cúc áo trên ra mà gái thì cũng phanh gần như thế, nghỉ giữa giờ vật nhau ra ghế làm đủ trò mà thế hệ trước dù có yêu nhau lâu lâu chắc cũng còn xa xa mới dám thử á. Nếu hỏi tụi nó thấy xấu hổ quá thì lại sợt Google. Trong 0,10 giây cho ra khoảng 5.370.000 đáp án. Nhưng mỗi link nói 1 kiểu, lại hoang mang không hiểu gì. Yêu là như nào, như này phải là yêu chưa?
Trong "Thần điêu đại hiệp", Lý Mạc Sầu đi tới đâu, chưa thấy hình đã thấy hỏi: "Hỏi thế gian tình ái là chi?". Thế gian không trả lời được là chắc rồi. Ai lại hỏi câu khó thế. Bọn trẻ con 12, 13 tuổi ở trên cũng không trả lời được nốt, bọn nó chỉ biết làm mấy việc đấy thôi. Tài tình như vua thơ tình Xuân Diệu mà còn không định nghĩa được tình yêu cơ mà. Mà giá kể có định nghĩa được, thì phàm các loại định nghĩa cũng luôn khô cứng và giới hạn, trong khi thực tế lại mềm dẻo và khó lường hơn thế nhiều.
Chẳng hạn như có người cho rằng yêu là phải nâng niu âu yếm suốt ngày, có người lại yêu kiểu – nói không nghe là thụi luôn. Có người yêu vào lúc nào cũng mơ đến ngôi nhà hạnh phúc, bên nhau trọn đời, có người lại kiểu yêu quá hóa dồ, ghen ghen lên tí là bóp cổ người yêu chết tươi. Có người nghĩ tình yêu là tình dục, có người nghĩ tình yêu không phải là tình dục. Có người yêu vào sướng lên, trẻ ra; có người yêu vào khổ đi, già đau, mệt điên. Có người yêu trong sáng, có người yêu trong tối. Vân vân.
Cá nhân mình thấy yêu đương thì sướng, nên các bạn trong "Hội những người không hiểu làm sao chúng nó có bạn trai/bạn gái" ghen tị lắm.
Yêu vào cái đời tươi như hoa ấy, thấy xung quanh cái gì cũng bé bỏng, chỉ có người yêu mình là lớn lao. Rồi thấy việc gì trong cuộc sống cũng dễ dàng, vì một việc rất khó là giật được hạnh phúc thì mình đã làm được rồi đấy. Rồi lại thấy là vụ việc gì cũng giản đơn, vì dù kết quả có tồi tệ như thế nào thì vẫn có đứa ở bên cạnh nắm tay vỗ vai nhìn vào mắt bảo không sao đâu, không sao. Rồi thì là bố bảo làm gì mà không thích thì chả làm đâu, nhưng người yêu bảo gì cũng nghe ngay. Rồi thì là rất tự tin và hay cười. Khoác tay người yêu đi bộ một vòng hồ Gươm thấy phởn như đang ở cái cõi nào, phấn khích đến độ có thể nhảy chân sáo như mấy chị trên phim Việt Nam hay chạy quanh gốc cây đùa với người yêu, dù thần kinh hòan tòan bình thường và đã hơn 20 tuổi. Tóm lại yêu đương làm người ta điên điên và phi thường. À với cả yêu vào còn xinh ra. Ai cũng bảo thế. Kiểu yêu đương nó tiết ra chất kích thích. Đến nỗi mà có bạn còn bị đột tử ngay sau lần đầu tiên được bạn trai hôn.
Nhưng lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu thế thôi. Qua cơn mê mải lú lẫn ban đầu rồi thì sẽ nhận ra là: yêu đương giống như là trồng cây ấy. Ai cầm một cái mầm trong tay mà chả mong sẽ nuôi được thành một cái cây lớn. Nhưng rồi sẽ hiểu là không phải chỉ cần tình yêu là đủ, không phải cứ xa là nhớ gặp nhau là cười, không phải cứ một lòng thành tâm mong cây lớn mà nó chiều mình nó lớn. Còn coi có hợp đất không, còn trông nắng mưa gió bão, còn canh chừng sâu bọ cỏ dại, rồi thì nhỡ mà tưới nước quá ít hay quá nhiều... Ai bảo là yêu thì không cần phải học ạ? Đúng là thế nào thì có học cũng có hơn. Người ta bảo tình đầu thì đẹp đẽ nhất nhưng mà hầu hết là đổ vỡ. Chắc cũng giống như các nhà tuyển dụng, tình yêu yêu cầu kinh nghiệm.
Các nhà tuyển dụng đánh đố sinh viên mới ra trường. Tình yêu thách thức những người mới nhập cuộc, nhất là những người trẻ. Ở cái ngưỡng tuổi mà lý trí thì ít còn cảm xúc thì khó kiểm sóat đấy, bắt được sóng một cái là người ta lao vào điên dại thôi. Phớt lờ mọi cảnh báo, bỏ qua tính tóan, và yêu thương mải miết đến độ không có tâm trí để nuốt lấy những lời vàng ý bạc mà lớp người có kinh nghiệm tình trường truyền dạy cho. Người ta yêu thành thật nhưng lại hay mắc sai lầm. Chẳng hạn như người ta phạm lỗi "vong thân". Vong thân – tức là yêu người khác nhiều hơn bản thân mình, hơn tất cả mọi thứ khác, đến nỗi đánh mất cả bản ngã của mình vì cái tình yêu quá lớn đấy. Vong thân là cho tất cả trứng vào cùng một rổ, là treo tất cả áo lên cùng một cái mắc, là all-in. Đến lúc mà trứng vỡ hết, hoặc áo nặng quá rơi hết thì người ta mới tỉnh. Mình sai mình tự chịu, lúc đấy vật không dám kêu ai, chứ không được như dân ta – khổ thì đêm 30 Tết đã có Xuân Bắc với Tự Long lên "Gặp nhau cuối năm"nói hộ.
Mình thấy sống sót được sau một cuộc chia tay là phải bản lĩnh anh hùng lắm. Mà như thế thì trong cái cuộc đời này, chắc ai ai cũng đã/sẽ trở thành anh hùng, bằng cách này hay cách khác. Người tử tế chia tay xong sẽ tự giải quyết nỗi buồn. Người không tử tế sẽ vào Facebook viết một cái note nói xấu người yêu cũ. Người không tử tế bây giờ có vẻ nhiều.
Bây giờ mình sẽ trả lời câu hỏi ở đầu: chúng ta nói chuyện gì khi chúng ta nói chuyện tình?
Chúng ta nói chuyện "what are you doing?"!
Ban đầu mới để ý đến nhau, người ta nhắn tin hỏi nhau đang làm gì. Câu đấy để bắt chuyện cũng phổ biến như là câu "Không hợp nhau!" mà đôi nào cũng lấy làm lý do chia tay ý. (Mà mình không hiểu là: nếu không thấy hợp nhau thì người ta xây dựng mối quan hệ dựa trên nền tảng gì?)
Trong thời gian yêu nhau, người ta cũng suốt ngày hỏi nhau: "Anh/em đang làm gì?" Một em gái 9x ở cùng một em trai 9x trong nhà nghỉ chắc cũng hỏi: "Anh đang làm gì thế?". Em trai trả lời: "Anh đặt máy quay." Em gái bảo: "Ok!"
Lúc tình yêu nhạt dần, người nào có dấu hiệu muốn dứt áo sẽ không còn hỏi người kia: "Anh/em đang làm gì?" như trước nữa. 10h đêm mà không thấy người yêu online chắc cũng không đủ quan tâm để cầm điện thoại lên nhắn tin hỏi đang làm gì.
Lúc chia tay rồi người ta có hỏi người kia: "Anh/em đang làm gì?" nữa không? Không, tất nhiên rồi, sau chia tay thì làm bạn còn khó chứ đừng nói là có thể quan tâm nhau đến thế.
Nhưng mà lúc chuẩn bị chia tay thì có hỏi: "Anh/em đang làm gì?" không? Có thể. Như bạn ex của mình, trước khi chia tay bạn ý không nói:" Anh có chuyện muốn nói với em" như trên TV mà bạn ý lại hỏi mình đang làm gì. Sau khi biết mình đang làm một việc rất vui vẻ và hứng thú thì bạn ý nói chia tay ngay, rồi sau này giải thích là vì lúc đấy thấy mình đang vui nên nói luôn. Mình nghĩ, lúc đấy mà mình bảo: "Em chuẩn bị nhảy cầu" thì chắc bạn ý không chia tay mình đâu.
- – -
Tối Valentine, những người có người yêu sẽ đi chơi, nhưng mình không biết họ sẽ nói chuyện gì. Mình sẽ ở nhà, vào Facebook, vào Y!m, vào Skype, vì Facebook, Y!m với Skype lúc nào cũng quan tâm đến mình, lúc nào cũng hỏi mình: "What are you doing?", "What's on your mind?" hay "Update your mood", lúc nào nó cũng yêu mình.
(*): tên một tập truyện ngắn của nhà văn Raymond Carver.

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Anh muốn cưới một con đĩ

0 nhận xét
Em đã nhận lời yêu anh và chúng mình sẽ cưới nhau. Anh vẫn yêu em dù em nói em chỉ là con đĩ...

Blog Tình Yêu : Anh muốn cưới một con đĩ
Blog Tình Yêu : Anh muốn cưới một con đĩ
***
- Bố! Mẹ sắp chết rồi.
- Mày lèm bèm quá, đây biến đi cái con vô tích sự này, làm em nó dậy rồi kìa.
Nói xong ông quẳng tập tiền trong ngăn kéo vào người Hạnh, xua xua tay rồi nựng yêu đứa con trai:
- À à bố đây, con trai quý tử của bố, bố yêu cái thằng chún này lắm. Ui chao nó dầm ra hết giường rồi này bà nó ơi.
- "Đi thôi, về thôi, về với mẹ thôi" - Cổ họng Hạnh nghẹn đắng, nước mắt nhòe nhọet, cô nhặt lấy mớ tiền bẩn thỉu và chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà của những kẻ điên đó, không quay đầu lại.

Một tháng sau thì mẹ mất, lễ tang đó người chồng bội bạc đã không đến. Người ta chỉ thấy một đứa con gái cặm cụi chuẩn bị mọi thứ hương khói đàng hoàng cho mẹ nó, sau tang lễ, nó cũng biến mất dạng.
***
Xách ba lô lên thành phố lạ lẫm, Hạnh ngơ ngác nhìn xe cộ chạy đan xen quanh mình. Cô ngồi co ro vào chỗ đợi xe buýt, bàn tay vuốt ve cô mèo yêu quý và lẩm bẩm: "Yên tâm đi, chị sẽ tìm cho em một căn nhà rộng rãi, có vườn, có ao, có chỗ để em luyện võ công bắt chuột nữa nhé!". Cô mèo kêu to một tiếng rồi cuộn tròn người vào lòng Hạnh, mắt lim dim giấc trưa ngon lành.
Nhập học, sắp xếp thời gian biểu đi học, đi làm ban đầu với Hạnh quả là khó khăn. Nhưng một mình ngày ngày về nhà, một mình ăn cơm, một mình ngủ, dần dần Hạnh đã quen với việc không có người thân bên cạnh, cô sống ngày một nội tâm hơn. Cái Tết đầu tiên không có bánh trưng mẹ gói, không có đồng tiền mừng tuổi của bố, cô lao đầu vào công việc làm ca kíp tới khuya. Thân hình tròn trịa ngày nào giờ tong teo rõ rệt, những bộ quần áo hàng hiệu bố mua mỗi lần đi công tác về cô đem rao bán trên mạng lấy tiền trang trải sinh họat, chỉ còn lại là mấy chiếc áo cũ mèm mang ra dùng tạm. Cô nhìn chúng mỉm cười: "Các em đừng có rách, đợi chị 5 năm nữa nhé".
Hết toi một năm tươi đẹp, Hạnh về quê làm giỗ đầu cho mẹ. Bước trên con đường ngập tràn nước mưa đọng trên các ổ gà, ổ trâu trộn với đất vàng sóng sánh, đôi giày vải của Hạnh dày đặc đất bẩn bám vào. Cố gắng đi mãi nhưng cuối cùng đôi chân cũng nặng trịch không nhấc lên được, cô bèn cúi xuống rãnh nước gột rửa. Lúc này lúa đang trổ đòng đòng ngọt ngào, Hạnh với tay lấy một bông bỏ vào miệng nhấm nháp, cái cảm giác này ngon lành quá, vừa mềm vừa có mùi thơm của sữa, đúng là không gì bằng về quê được. Thấy ngon quá, cô với tay lấy thêm bông nữa bỏ tiếp vào miệng nhai ngấu nghiến.
- Cô định ăn hết mùa màng của chúng tôi đấy à? - Bỗng đâu tiếng một thanh niên phía sau lưng quát rầm rĩ làm Hạnh giật mình. Mắt cô tròn như hai viên bi chai:
- Ơ, em xin lỗi, tại nó ngon quá.
- Ha ha, em dễ mắc lừa nhỉ, anh đùa ấy mà.
Tùng gãi tai cười khì khì, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp khiến tim Hạnh đập thình thịch. Cô quay mặt sang nơi khác để trốn tránh:
- May quá, vậy chào anh em đi trước nhé!
- Khoan đã, em đi đâu để anh chở đi.
Ánh mắt lóng lánh nước quay sang nhìn người đàn ông xa lạ bằng một vẻ nghi hoặc, miệng cười chúm chím, tay cô chỉ về phía nghĩa trang cuối thôn.
- Là sao? Em đi ra đó. Vậy em là..., em là... - Tùng hốt hoảng co rúm người tỏ vẻ sợ hãi.
Hạnh cười sặc sụa:
- Phải, em ra đó, anh có đi cùng không?
- Anh có nhưng mà...
- Nhưng mà anh sợ ma hả? Phải rồi ngày xưa còn sống em cũng sợ ma lắm!Ha ha.
Tùng run rẩy nhưng không dám từ chối, hắn lóc cóc chở Hạnh ngồi sau, bao nhiêu câu chuyện của bà ngoại kể về ma quỷ cứ lởn vởn quanh đầu: nào là người ngồi sau xe đạp một lúc rồi chân tay cứ dài lòng thòng ra ôm lấy mình, nào là người đàn bà không có mặt, vân vân và vân. Mồ hôi tứa ròng ròng sau lưng Tùng, Hạnh vội lấy mũ quạt, nhưng càng thấy có gió mát lại càng sợ, vừa đi anh vừa nhìn xuống chân người ngồi sau, vì nghe nói ma không hề có chân. Mãi cho đến khi Hạnh nhảy phốc khỏi xe, anh mới bừng tỉnh, khuôn mặt xám ngoét.
- Vậy là mình có duyên em nhỉ !
- Tùng nhìn Hạnh đắm đuối. Sau ngày gặp gỡ hôm đó, họ cùng nhau lên thành phố tiếp tục sự nghiệp. Đối với Hạnh mà nói, quen được người đồng hương tại nơi đất khách như này quả là may mắn, có lẽ cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi .
Những cái nắm tay, hẹn hò dạo phố những ngày nghỉ, những giờ đón đưa lúc tan tầm hay những tin nhắn thúc giục ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giờ của anh chàng bà con đó đã khiến Hạnh mê mẩn. Nếu như ngày xưa Hạnh ước ao một cuộc sống giàu sang, đầy đủ thì giờ đây, cô chỉ cần một người đàn ông có thể làm cho mình cười, quan tâm mình mỗi ngày, cùng làm mọi việc với mình, thế là đủ.
- Mình dọn về sống cùng nhau đi. Anh thấy ở riêng thật tốn kém quá, với lại không nhìn thấy em anh chẳng yên tâm chút nào - Tùng nắm thật chặt lấy tay người yêu, nhìn cô chân thành.
- Nhưng chúng ta còn trẻ, anh và em vẫn còn đi học mà, như này gọi là sống thử đấy – Cô rụt rè nhìn Tùng, ánh mắt ngại ngần lo sợ.
- Buồn cười em chưa. Anh suýt sặc nước đây này.
Mặt Hạnh đỏ bừng:
- Thế ý anh là sao?
- Ngốc ạ, chỉ là chúng ta sống trong cùng nhà, như một gia đình ấy, hiểu không – Tùng xoa đầu cô mỉm cười.
- À vâng, hì hì.
Hạnh chớp chớp đôi hàng mi mơ màng, nhìn Tùng bằng tình yêu trọn vẹn từ trái tim non nớt. Cô không thể hiểu nổi hậu quả của việc tin người quá mức. Nhiều lúc cô cảm thấy lo lắng nhưng dần dần, bằng những cử chỉ quan tâm và lịch sự của Tùng, cô không mảy may nghi ngờ một điều gì nữa.
Và thế là, Hạnh đã có một gia đình ấm áp, một người tình lý tưởng, một túp lều tranh 2 trái tim vàng.

- Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?
- Tất nhiên rồi ngốc.
- Anh sẽ chỉ yêu mình em chứ?
- Đúng rồi ngốc ạ.
- Anh sẽ cưới em chứ?
- Hỏi linh tinh, hôm nay em sao vậy?.
Tùng dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Hạnh, người con gái trong trẻo như tiết trời mùa thu, mái tóc mềm mại như một cơn gió đem theo mùi hương của những cánh đồng lúa mướt mát, nụ cười của cô rạng rỡ khiến cho ánh nắng đang chiếu vào cửa sổ lúc này cũng phải ghen tị.
- Em sợ một ngày nào đó em già nua, anh sẽ chê em xấu xí rồi bỏ đi theo một cô gái trẻ đẹp hơn.
- Ai mà xinh đẹp được hơn người yêu của anh chứ. Hi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền rồi hỏi cưới em, chúng mình sẽ có những đứa con và anh là một ông bố mẫu mực. Anh muốn bù đắp tất cả những tổn thương trong lòng em.
- Anh nói thật chứ, vậy khi nào tốt nghiệp xong mình làm đám cưới, chỉ 2 năm nữa thôi, anh chờ em nhé.
Hạnh xoay người lại ôm lấy hắn, cô đã rơi nước mắt khi cảm nhận được niềm vui đan xen quanh mình:" Vứt bỏ quá khứ đau buồn đi, từ nay mày sẽ được hạnh phúc".
...
Thời gian thấm thoắt trôi, cũng đến kỷ niệm ngày yêu nhau tròn 3 năm của 2 đứa.
Ngay đầu giờ chiều, Tùng đã nhận được tin nhắn kèm theo một icon hết sức đáng yêu của Hạnh:
- Tối nay anh nhớ đi làm về sớm nhé, em nấu món đặc biệt. Moa moa chồng yêu.
Qủa là ngạc nhiên, Hạnh chuẩn bị mọi thứ khá hoàn hảo, từ đồ ăn mà hắn thích nhất cho đến cách bài trí căn phòng, tất cả thật đẹp lung linh. Nhưng đặc biệt hơn, lần đầu tiên Tùng nhìn thấy người yêu trang điểm, cô diện váy ôm sát người để lộ ra những đường cong nuột nà, cùng với đôi môi căng tràn sức sống và ánh mắt biết nói khiến người đối diện khó mà cưỡng lại được. Tùng cũng là đàn ông, hắn ta không muốn qua cơ hội này vì đã chờ đợi quá lâu. Sau khi nhảy xong điệu Valse dưới ánh nến ngọt ngào, Tùng ghé sát vào tai Hạnh thì thầm:
- Em đã mất công chuẩn bị buổi tối thịnh soạn như này, anh rất cảm kích. Anh muốn tặng em món quà này.
- Trời ơi, anh mua quà cho em làm gì, lãng phí quá, phải để dành cho sau này chứ - Hạnh chúm chím cái miệng xinh xắn khẽ trả lời anh.
- Tiền không mua được đâu em !
- Vậy anh nói đi.
- Em nhắm mắt lại đã.
Hạnh ngoan ngoãn nghe lời, khép hờ đôi hàng mi lóng lánh lại chờ đợi, cô đoán chắc đó là một nụ hôn nồng cháy. Tim đập thình thịch, đầu óc hoang mang, Hạnh đang định mở mắt ra thì bị bàn tay chắc khỏe của Tùng nhấc bổng lên.
- Anh làm gì vậy, thả em xuống đi.
- Đừng sợ, anh chỉ đưa em lên phòng thôi.
- Thì anh để em tự đi được mà.
- Anh không thể bế vợ của anh một lát được à.
Vừa nói Tùng vừa ghì chặt lấy cơ thể Hạnh, những nụ hôn nóng bỏng không thể cưỡng lại, những đụng chạm da thịt làm cô hoảng hốt hét lên
- Em chưa muốn như vậy, chúng ta còn nhỏ mà.
- Nhưng anh muốn, em có yêu anh không?
- Em rất yêu anh nhưng anh hứa là chờ em tốt nghiệp xong đã, anh không nhớ gì sao?.
- Anh nhớ chứ, anh sẽ cưới em, trước sau gì em cũng là của anh mà. Hạnh, anh yêu em.
- Em xin anh đấy.
Hạnh vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy thành dòng xô nhau trên gương mặt đáng thương. Nhưng Tùng chẳng còn mảy may để ý gì đến lời nói của cô người yêu bé bỏng nữa, hắn phải hoàn thành nốt công việc của mình. Hạnh đành buông xuôi, một mặt vì không thể ngăn cản được cơn thú tính trong Tùng, một mặt vì cô quá yêu hắn nên chính bản thân cũng không kiểm sóat được.
Vậy là ngựa quen đường cũ, từ hôm ấy trở đi, mỗi lần xong việc Tùng lại dụ dỗ ngon ngọt:
- Anh sẽ cưới em mà.
Và Hạnh lại khóc, cô cảm thấy đang làm trái lại với lời dạy của người mẹ quá cố, cảm thấy có lỗi với mẹ và với chính bản thân mình. Nhìn Hạnh khóc, Tùng lại chép miệng:
- Chán em quá, chúng ta vui vẻ thế này mà em cứ khóc mãi . Em có phải trẻ con đâu chứ, đừng làm anh mệt mỏi thêm nữa.
- Em...
Hạnh không nói nên lời, cô lại phải nhẫn nhịn cho yên ấm. Nhưng càng ngày Tùng càng lấn tới, bộ mặt thật được hắn phơi bày rõ rệt. Hắn đi sớm về khuya, bù khú rượu chè với bạn bè, thi thoảng còn có mùi nước hoa lạ và vệt son dính vào cổ áo.
- Hôm nay anh không đi làm sao?
- Tất nhiên có rồi. Có chuyện gì thế?.
- Anh đưa em đến bệnh viện được không. Em thấy trong người khác thường, khó chịu lắm.
- Chắc cô giữ eo, ăn ít nên sức đề kháng kém chứ gì. Con gái các cô đứa nào chả sợ béo như nhau.
- Không phải, mà là...
- Thôi tôi đi làm đã, hôm nay bận lắm, có khi tối tôi về muộn, ăn cơm trước đi đừng có chờ .
Nói rồi Tùng dắt xe phi thẳng, để lại "người vợ" ngồi trong nhà với gương mặt buồn thiu: "Vậy là anh ấy chẳng còn quan tâm đến mình nữa".
Hạnh ngậm ngùi suy nghĩ, có một nỗi lo sợ đang dâng lên trong lòng cô : "Không, không thể có chuyện đó xảy ra được" - Cô tự trấn an mình bằng cốc nước nhạt nhẽo rồi bước vào bệnh viện .
- Anh à, em có thai được 6 tuần rồi.
- Cái gì ?.
- Chúng ta có con rồi anh.
Tùng trừng mắt lên nhìn "vợ" vẻ mặt khó chịu. Hắn chẳng mảy may để ý tới sức khỏe của Hạnh.
- Sao cô lại bất cẩn thế, tôi cứ nghĩ cô sẽ dùng biện pháp chứ hả? Gìơ có con thì tiền đâu mà nuôi.
- Trước sau gì cũng lấy nhau mà! Chúng mình có con sớm một chút cũng tốt, em sẽ chăm chỉ đi làm kiếm nhiều tiền để dành dụm cho con sau này. Anh cũng vậy, chúng ta cùng cố gắng anh nhé!.- Hạnh nắm lấy tay Tùng giọng khẩn thiết.
- Cô định ràng buộc tôi bằng đứa con này sao. Tôi mới có 24 tuổi, 24 tuổi thôi cô hiểu không. Phá nó đi – Tùng gằn mặt, mắt hắn đỏ rực như ngọn lửa thiêu cháy khuôn mặt Hạnh.
- Không! Nó là con em, em muốn có nó.
- Vậy thì đi mà nuôi một mình, đồ con gái hư hỏng.
"Hư hỏng, vì ai mà tôi hư hỏng, chẳng phải vì anh sao? Con ơi mẹ không bỏ con đâu, con hãy cố gắng nhé!". Hạnh xoa xoa tay vào bụng mình rồi lẩm bẩm, nước mắt đã tự tràn quanh khóe mắt lúc nào không hay. Cô cảm thấy nhớ mẹ khủng khiếp, nếu như có mẹ bên cạnh, chắc chắn mẹ sẽ chỉ bảo tận tình, hoặc là mẹ sẽ chửi mắng thậm tệ vì con gái mình quá đỗi hư đốn. "Ôi mẹ ơi, con xin lỗi!". Lúc này, Hạnh chỉ còn biết khóc lóc và kêu gào thảm thiết trong căn nhà tối tăm, tối tăm như chính cuộc sống lúc này của cô.
Lại nói về Tùng, sau khi biết chuyện, hắn càng lúc càng biệt tăm, năm bữa nửa tháng mới về nhà một lần. Hắn đã bỏ mặc Hạnh một mình cắm mặt kiếm tiền với cái bụng ngày một to dần để tự do ăn chơi trác táng, quen những em xinh đẹp và giàu có hòng mong chuộc lợi.
- Em đau bụng quá, giúp em - Một tay ôm bụng, một tay với lấy vạt áo của Tùng, khuôn mặt Hạnh xám xịt không còn giọt máu.
- Vớ vẩn, ăn cho lắm vào rồi nũng nịu. Cô tính giở trò đến bao giờ nữa.
- Em đau thật mà, xin anh đấy.
- Thôi được rồi, tiền đây, cầm lấy mà đi taxi. Tôi còn phải đi làm.
Tùng ném tờ 200 nghìn vào mặt cô rồi bỏ đi, hắn chẳng thèm quay lại nhìn cô "vợ" đáng thương đau đớn lấy một lần, nên người Hạnh đang chảy máu hắn cũng không biết.
Hạnh mon men ra được đến đầu đường thì ngất lịm, đám đông vây quanh cô. Có kẻ chỉ trỏ:
- Còn trẻ quá, chắc sinh viên.
- Kiểu này sống thử rồi, thanh niên thời nay ghê thật.
Mãi sau cũng có người đưa cô đi bệnh viện. nằm bẹp dí mê man suốt một ngày, lúc tỉnh dậy Hạnh mới biết mình đã xảy ra chuyện.
"Vậy là hết, tất cả người thân đều bỏ đi, ta chẳng còn lại gì, haha" - Hạnh cười như một người bị tâm thần, giờ đây cô đã mất đi vẻ dịu dàng trong trẻo. Khuôn mặt thiếu sức sống bị mái tóc rối bù che kín mít, chỉ còn mỗi cái miệng thi thoảng lại thở hắt ra từng tiếng nặng nhọc.
- Cô đi đâu mấy ngày nay không cơm nước gì cả. Cô đi với thằng nào ? – Tùng gào ầm lên tức tối.
- Chia tay đi.
- Cái gì?
- Tôi nói chúng ta chia tay đi.
Hạnh giương đôi mắt hoang dại nhìn thẳng vào Tùng.
- Sao tự nhiên cô lại... À, hóa ra cô có thằng mới.
- Tôi mất đứa bé rồi, không còn gì dây dưa với anh.
- Cô nói sao? Nói lại tôi nghe.
- Tôi nói là nó mất rồi, anh điếc à - Hạnh gân cổ lên, mặt đỏ ngàu giận dữ.
- Là cô phá à, để đi với thằng khác? Cô đúng là loại gái đĩ.
Tức nước vỡ bờ, nỗi đau của ngưởi mẹ vừa mất con cộng với lòng uất hận gã đàn ông họ Sở trào dâng, Hạnh như một con sói hoang lao tới đạp hắn ngã dúi xuống đất.
- Xéo ngay khỏi nhà tôi, nếu không tôi giết chết anh – Cô vớ được con dao nhọn chĩa thẳng vào mặt Tùng khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy. Từ đó về sau Hạnh không còn thấy hắn trở lại, hắn đã mất tích trong cuộc đời cô, mất tích mãi mãi.
........
6 tháng sau.
Cô mèo già nằm yên cho Hạnh vuốt ve:
- Mèo yêu của chị ơi, chà chà dạo này em tăng cân sợ quá, chả chịu tập tành gì cả.
Cô mèo ú không hiểu chủ nói gì, nhưng cũng ngoác mồm đáp lại "meo meo" rồi dúi đầu vào tay Hạnh nũng nịu.
- Chà chà, xấu gái thế này bảo sao không có thằng nào nó theo. Dậy đi nào, phải bắt thật nhiều chuột thì người mới thon thả được như chị chứ.
Ngắm mình trước gương, cô thấy quả thật càng ngày thân hình càng mặn mà, nóng bỏng. Điều đó rất phù hợp cho công việc "hẹn hò"với đàn ông giàu có. Địa điểm gặp gỡ là những nhà hàng sang trọng hay quán bar ồn ào người qua lại về đêm, tiếng nhạc cùng những cái đụng chạm da thịt nhẹ nhàng khiến cho cô cảm thấy thú vị. Phương thức xử lý nhanh gọn, Hạnh làm cho các đại gia ngày càng điêu đứng. Vì sao họ thích cô ư ? Vì cô quyến rũ và bí hiểm, vì cô cuồng nhiệt hoặc thờ ơ.
- Em à, mình làm quen nhé! – Nguyên nhìn Hạnh bằng một ánh mắt tò mò, hẳn là anh đã quan sát cô từ khá lâu.
- Anh ra giá đi.
- Em nói gì vậy?
- Em nói anh trả được bao nhiêu tiền - Hạnh lắc nhẹ cốc rượu rồi tu một hơi điệu nghệ.
- À không , anh không có ý đó. Anh chỉ muốn xin số, nói chuyện hay đi chơi với em chẳng hạn – Nguyên cười hồn nhiên.
- Bảo bạn gái của anh ấy, em không rảnh.
Nói rồi cô vẫy tay chào người đàn ông nhiều tuổi hơn anh bằng một nụ cười rạng rỡ, phớt lờ như anh chưa bao giờ tồn tại. Hạnh và người đó cùng nhau sánh vai bước khỏi quán, bóng họ thấp thoáng rồi khuất hẳn sau từng ấy đám người qua lại.
Kể từ hôm đó, ngày nào Nguyên cũng đến đây ngồi chờ Hạnh. Anh cảm thấy nhớ khuôn mặt đáng yêu ấy vô cùng. Anh muốn được một lần hẹn hò cùng cô, muốn được trông thấy cô mỗi ngày, muốn là người đàn ông được lắng nghe mọi tâm tư của cô dù cho thái độ của cô đối với anh ngập đầy hống hách .
- Ha ha, bay lên nào, bay nữa lên - Hạnh để cho đống tiền rơi đầy người, cô hít hà mùi ôi thiu của tay người trên những đồng tiền đó, vùng vẫy trong sự thỏa mãn.
Cuối cùng thì bố của đứa con gái đã làm cho gia đình Hạnh tan nát cũng rơi vào tay cô. Cứ nhớ đến vóc dáng gầy gò, xiêu vẹo của mẹ nó khi đến cầu xin thì cô lại sung sướng khôn xiết : "Con dại cái mang, đời con ăn mặn đời cha khát nước". Ý nghĩ cay độc cứ đọng lại trong đầu Hạnh, giờ đây cô chẳng còn gì để mất, cho nên cái cô không được hưởng thì những kẻ suy đồi đó cũng đừng hòng được hưởng.
- A lâu lắm rồi không gặp em - Vẻ mặt Nguyên rạng ngời khi được nhìn thấy người đẹp. Anh quấn quýt bắt lấy tay Hạnh.
- Tôi gặp anh bao giờ chưa?
- Em không nhớ hôm đó anh đã xin làm quen em một lần rồi à, giờ anh muốn...
- Anh muốn ở đâu ? Thẳng thắn đi - Hạnh buông đôi mắt sắc lẹm nhìn Nguyên đầy gợi tình.
Nguyên kéo Hạnh lại gần mặt, anh đang chìm đắm trong mơ màng với mưu đồ hôn trộm cô một cái cho bõ bao ngày mong mỏi thì bị cô bắt thóp.
- Nhóc có tiền không mà đòi hỏi nhanh thế. Cần tiền thì chị cho thêm này. Ha ha.
- Em toàn nhắc đến tiền, em yêu tiền thế sao? Em là gái làm tiền à? – Nguyên giận dữ quát lên, đôi mắt anh bắt đầu mất kiểm sóat.
- Phải, tôi là gái nhưng không phải làm tiền mà làm tình, anh rõ chưa?
Hạnh hất tung cốc rượu vào mặt Nguyên rồi tức tốc đứng dậy, cô chạy nhanh vào màn đêm mù mịt, vừa đi vừa khóc "Thân thể này có đẹp cũng chỉ để lũ đàn ông đùa cợt thôi à, khốn nạn quá". Nước mắt nhòe nhọet, guốc cao cắm xuống đường rồi gẫy "cục" một tiếng làm Hạnh ngã nhào.
- Em không sao chứ, anh xin lỗi.
- Tôi không sao, anh về đi.
- Anh trả giá, anh sẵn sàng bỏ tiền để được hẹn hò cùng em. Em hãy đồng ý ở với anh tối nay nhé! – Nguyên nhìn cô đăm chiêu, nét mặt nghiêm nghị đúng chất một sĩ quan cảnh sát.
Hạnh gật đầu, dù sao thì cũng chỉ là ngủ với đàn ông thêm một đêm nữa thôi mà, nghĩ cho cùng ở với một thanh niên vẫn hơn là một lão già chứ. Và Hạnh bật cười.
- Em cười gì thế, hì hì, em vui là anh cũng vui rồi.
- Bẻm mép, anh muốn ở đâu nào.
- Chúng mình đi ăn đã. Em cho anh xin số điện thoại nhé, anh sẽ thường xuyên liên lạc với em.
- Hả, không ngờ anh cũng tinh quái ra phết nhỉ - Hạnh vênh mặt đỏng đảnh, tự tin về sắc đẹp của mình. Cô bắt đầu thấy anh chàng này có chút thú vị.
Những ngày hẹn hò sau:
- Tại sao anh không đòi hỏi?
- Anh chưa muốn, khi nào mình cưới nhau thì... hi hi – Nguyên mủm mỉm cười để lộ hàm răng khểnh vô cùng đáng yêu.
Hạnh nguýt dài một tiếng kèm theo ánh mắt nghịch ngợm:
- Anh xem phim hãy đợi đấy chưa?
- Xem rồi, nhưng cuối cùng thì con mèo vẫn cứ đuổi con chuột có chịu ngừng đâu. Anh cũng sẽ giống con mèo đó.
- Là con sói chứ không phải con mèo, đồ hâm.
- Ờ thì con sói vẫn cứ đuổi con chuột đó, hì hì – Nguyên gãi đầu gãi tai .
- Là con sói đuổi con thỏ, ha ha. Anh có tuổi thơ không vậy?.
Nguyên lắc đầu rồi làm trò. Bằng tất cả cử chỉ ngốc nghếch, si tình, anh đã làm cho Hạnh cười suốt buổi đi chơi.
- Cảm ơn anh - Hạnh hơi kiễng đôi chân lên, thơm vào má Nguyên nhẹ nhàng rồi lẩn khuất sau những chùm hoa sữa nồng nàn trên phố vắng.
Anh vẫn chưa biết nhà cô, những mối quan hệ, cuộc sống diễn ra thường ngày của cô như thế nào. Tất nhiên anh có thể tìm hiểu, nhưng anh tôn trọng cô, anh tin một ngày nào đó cô sẽ nói những bí mật với anh , và chắc chắn nó không còn xa...
Vào một buổi chiều nhạt nhòa, mây xám rủ nhau che kín các con hẻm, Nguyên tình cờ thấy Hạnh đang dạo phố. Anh mừng rỡ như tìm lại được đồ mất trộm, bèn tung tẩy hét to gọi tên cô nhưng Hạnh không quay lại. Mon men theo bóng dáng thóăt ẩn thoắt hiện, anh thấy một gã đàn ông đang ôm Hạnh giữa đường, hắn chuẩn bị kéo cô vào trong nhà.
- Thằng khốn.
Nguyên giơ nắm đấm cắm thẳng vào mặt tên bợm già xấu xí đó vài hiệp khiến hắn cắm đầu bỏ chạy. Tức tối vì nhìn thấy cảnh nóng và còn bị ăn mấy cái tát như trời giáng, Nguyên đẩy Hạnh vào góc tường:
- Hóa ra, em kêu bận là để đi với cái loại trai già này đây hả. Vậy sao em còn đi chơi với anh, em còn hôn lên má anh làm gì, nói đi.
- Anh im đi, tôi đâu phải của riêng anh. Anh có biết vừa phá vỡ việc làm ăn của tôi không?
- Làm ăn? Bằng việc sử dụng cả danh dự hả Hạnh.
- Phải. Đó là cuộc sống của tôi, anh chắc là chưa biết .
Hạnh nhếch mép lên cười nhạt nhẽo, cô lấy tay gạt những giọt nước mắt đỏ ngàu lăn trên má rồi tiếp tục:
- Anh chưa biết tôi làm nghề gì, sống với ai đúng không? Tôi làm gái , tôi ở một mình, không bố mẹ, không người thân bạn bè. Hàng ngày tâm sự với một con mèo ...
Nguyên lấy tay bịt mồm không cho Hạnh nói tiếp rồi ôm chặt cô đến ngạt thở. Những giọt nước cũng trào ra đọng đầy khóe mắt, lòng anh đau đến rụng rời.
- Xin lỗi anh, em chỉ là một con đĩ.
Hạnh lặng lẽ đẩy anh ra xa, cô lê từng bước chân nặng nhọc trên đường, bóng dáng trở lên liêu xiêu như sắp tan vào trận mưa ấy.
3 tháng sau, vào một ngày trời rét đậm, người ta thấy Hạnh bị 2 người đàn ông giằng co, lôi kéo đến sái cổ tay như tranh chấp một món hàng quý hiếm. Không thể thoát ra khỏi thảm cảnh, Hạnh lại bật cười: "Cứ tranh nhau đi, tranh nhau đến chết đi một lũ rác rưởi". Nhưng cái cười chẳng được tươi lâu, kẻ đẩy người kéo nên bị hẫng, cô ngã dúi dụi xuống lòng đường, xô ngay vào chiếc ôtô đang lao với tốc độ nhanh. Cô nhắm mắt lại phó mặc:
- Kíttttt...
Bàng hoàng trước mặt là một người đàn ông mặc quân phục đang nằm sõng xoài, Hạnh thốt lên:
- Anh Nguyên!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Nguyên vẫn còn gọi tên cô, miệng mấp máy: "Đừng bỏ anh!".
- Anh muốn cưới em!
- Cho dù em là con đĩ sao!?
Hạnh nhìn anh với ánh mắt đau khổ và mệt mỏi.
- Phải, cho dù em là ai. Chỉ cần em đồng ý lấy anh.
Họ chuẩn bị thiệp mời, ra mắt bạn bè xa gần.
- Giới thiệu với em, đây là Tùng, bạn học của anh.
- Là bạn học cùng anh sao anh chưa bao giờ nhắc tới - Hạnh run rẩy chiếc cốc trên tay, làn môi tím ngắt bặm lại cố gắng kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa. Phía bàn đối diện, khuôn mặt hắn ta cũng xám ngoét.
Hạnh đã định bỏ qua chuyện qúa khứ, cho đến khi hắn cố tình liên lạc.
- Anh vẫn nhớ em, hãy cho anh cơ hội – Tùng gần như van xin Hạnh
- Em cũng vậy. Tại sao anh lại bỏ đi chứ.
- Anh cảm thấy có lỗi với em. Gìơ anh ân hận lắm rồi, Hạnh ơi quay lại với anh nhé!.
"Hẳn là có lỗi, khốn kiếp, vậy thì cứ quay lại".
- Nhưng anh đã lấy vợ rồi, em... em...
- Anh có thể bỏ vợ mà, sống với cô ta không hạnh phúc như anh tưởng – Tùng nhỏen miệng cười, bộ râu kiến bò cứ dãn ra co vào khiến cho cô như muốn nôn trên diện rộng.
Hạnh đã giấu Nguyên việc hàng ngày "hẹn hò" với người tình cũ, cho đến khi Tùng ký vào lá đơn xin ly hôn.
- Con khốn, mày lừa tao. Đồ con đĩ - Tùng gào lên điên khùng, hắn xông vào Hạnh như một con dã thú. Chai rượu vỡ tan tinh trên đầu cô, mùi rượu và máu tanh trộn lẫn nhau be bét quanh sàn nhà.
Người ta đưa cô đi bệnh viện, tất nhiên Nguyên cũng nhanh chóng biết được sự việc. Lòng anh đau như cắt, vừa giận vừa thương người yêu bất hạnh, Nguyên vùi mình vào chăm sóc Hạnh. Cô bị nặng lắm, vài tháng sau vẫn còn nằm hôn mê. Anh không biết làm gì hơn là mỗi ngày viết một bức thư cho Hạnh. Chúng đều được gói gém gọn gàng trong một chiếc hộp xinh xắn, cho đến khi cô tỉnh lại.
Đó là một ngày đẹp trời, nắng lên cao sáng bừng các con phố nhỏ sau những ngày mưa tầm tã. Hạnh giật thọt tỉnh dậy và mỉm cười dù không thấy Nguyên bên cạnh. Cô cầm những bức thư chất chứa chân tình của người chồng chưa cưới, nâng niu:
Ngày... tháng... năm: Em tinh khôi với chiếc váy trắng, nhìn em thật hồn nhiên. Ước gì em mãi như lúc này.
Ngày... tháng... năm: Em thật lộng lẫy trong bộ váy ôm màu đỏ, anh đã ngắm em rất lâu nhưng em lại không biết điều đó, buồn thật.
Ngày... tháng... năm: Em đi đâu, làm gì anh đều biết nhưng em lại giấu anh. Không sao, anh hiểu mà.
Ngày... tháng... năm: Em đã nhận lời yêu anh và chúng mình sẽ cưới nhau. Anh vẫn yêu em dù em nói em chỉ là con đĩ...
Và sáng sớm ngày hôm nay, anh đã viết:
Anh không muốn em làm tổn thương chính mình nữa, cô vợ bé bỏng ạ. Gìơ này chắc em đang đau lắm, anh sẽ không bắt em đứng dậy và đi tiếp. Em hãy dừng lại chữa lành vết thương đã. Anh sẽ chờ em dù cho em có nói : em chỉ là con đĩ và đẩy anh ra xa hơn. Anh yêu em và anh muốn lấy em làm vợ, con đĩ ạ, em có biết điều đó không?
Hạnh chợt òa khóc, từng giọt lã chã lăn trên những tờ thư viết vội: "Em sai rồi, sai thật rồi".