Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

ĐI BÊN EM MÃI NHÉ!

0 nhận xét

Blog truyện hay - giới thiệu truyện ngắn hay: "ĐI BÊN EM MÃI NHÉ!"

Qua ô cửa kính trong suốt tôi có thể nhìn thấy bầu trời ngày hôm nay thật cao, thật xanh, nắng mang một màu ấm áp trùm lên mặt biển đang vỗ sóng rì rào. Tôi buông cán chổi, áp mặt vào tấm kính. Trên cao, một chiếc máy bay vừa ngang qua. Tôi luôn không thích máy bay vì nó gợi tưởng những cuộc chia ly. Mặc dù tôi biết, nếu đã muốn rời đi thì bằng đôi chân cũng khiến người ta chia lìa thế nhưng giống như một biểu tượng, máy bay là nỗi ám ảnh trong tôi.

Khi tôi lên mười ba tuổi, trong căn phòng bếp ấm cúng vang lên tiếng đổ vỡ và quát tháo. Chiếc bình hoa bằng pha lê trong suốt theo cánh tay của bố rơi xuống nền nhà, vỡ vụn ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ lấp lánh giống như những giọt nước trên khóe mắt mẹ dưới tia nắng đầu đông yếu ớt.

Tôi chợt nghe tiếng rạn vỡ trong tim.

Sau đó bố tôi rời đi, thật lâu thật lâu không về. Mẹ tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng, buồn phiền không thiết bất kì điều gì, tôi bỗng thấy giận bố. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với ông cốt chỉ mong ông trở về nhà, khi đó còn bé, tôi đâu có hiểu được suy nghĩ của người lớn, chỉ thấy bố rời đi mẹ buồn vậy thì nếu bố quay trở về mẹ sẽ vui, đâu biết được rằng lần quay về này mới là sự ra đi chính thức.


Ngày bố rời đi mẹ tự nhốt mình trong phòng còn tôi chỉ biết đứng lặng một góc, ngơ ngác nhìn ông bước lên xe, không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần. Xe lăn bánh, tôi vội vã chạy theo nhưng cuối cùng đã để lạc mất nơi cuối góc đường, tôi òa khóc. Những giọt nước đua nhau chảy dài trên gương mặt tôi, rơi xuống ướt đẫm một góc áo nhưng tôi vẫn không dừng lại. Đến bây giờ khi nghĩ lại, tôi cũng không rõ vì sao bản thân lại khóc nhiều đến vậy, là vì hiểu thấu được ý nghĩa của sự ra đi, là vì đau buồn hay vì hi vọng ông nghe thấy tiếng khóc của tôi mà quay trở lại?

Dù sao ngày hôm đó tôi cũng đã rơi nước mắt cho cả nửa đời người.

Vài ngày sau đó, mẹ dẫn tôi đến sân bay. Mới đầu tôi không biết mẹ cần điều gì ở đây, mãi cho đến lúc tôi thấy dáng người của bố lẫn trong đám đông qua lại mới hiểu ra, chúng tôi còn chưa nói lời tạm biệt. Bố ngạc nhiên khi thấy mẹ con tôi, khuôn mặt mệt mỏi thoáng buông lỏng. Tôi bước tới gần, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt ông và im lặng. Tôi không biết nên nói với ông điều gì, không biết nên khóc hay nên cười, muốn nói câu “ Hẹn gặp lại” nhưng không thể mở miệng còn lời “Tạm biệt” thì lại quá xót xa. Bố và tôi cứ đứng nhìn nhau như vậy, lâu thật lâu đến mức cổ tôi tưởng chừng như sắp gãy lìa ấy vậy mà tôi lại mong giây phút này kéo dài mãi, như vậy sẽ không thấy bố xoay người bước đi và biến mất giữa biển người đông đúc ấy.

“ Con yêu bố.”

Tôi mấp máy môi khi vệt khói trắng chạy ngang bầu trời xanh ngắt, mang yêu thương của tôi đến một nơi xa xôi nào đó và để lại nơi đây những kỉ niệm giờ chỉ còn là bức tranh khuyết thiếu với những mảnh ghép bị thất lạc.

“Cốp”.

Tôi quay ngoắt đầu, mắt trừng lên giận dữ nhìn người phía sau. Nhật Minh không quan tâm tới cái quoắc mắt của tôi, thản nhiên cầm cán chổi nhét trở lại tay tôi kèm theo máy bộ đàm, chậm rãi nói

- Em có ba mươi phút để dọn dẹp nốt chỗ này và kiểm tra phòng ở ba tầng trên cùng.

Tôi siết chặt cán chổi, rít lên

- Ba tầng trên cùng? Ba mươi phút? Anh cho tôi là siêu nhân đấy à? Anh có biết khách sạn này rộng bao nhiêu mét vuông, một tầng có bao nhiêu phòng không mà dám quyết định như thế? Có giỏi thì anh làm thử đi, cứ ngồi chễm chệ trên ghế thì biết sao được.

Nhật Minh gập lại cuốn sổ trên tay, cau mày nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng

- Em đến đây chưa đầy hai tháng còn tôi đã ở đây hơn hai năm, em là sinh viên thực tập còn tôi là quản lí, em nói xem ai mới là người không biết.

Tôi nhìn anh ta, á khẩu. Vừa rồi tâm trí hỗn loạn khiến tôi gân cổ lên cãi bất kể người đối diện là ai nhưng bốn chữ “sinh viên thực tập” vang lên như bát nước lạnh hắt vào người khiến tôi bừng tỉnh. Tôi cụp mắt, mặt cúi xuống nhìn sàn nhà sạch bóng, giọng nhỏ xíu

- Em xin lỗi. Chắc ban nãy em bị loạn trí rồi, mong anh đừng để ý mấy lời đó. Bây giờ em đi làm luôn đây. Chào anh ạ.

Nói xong, không đợi anh ta đáp trả tôi đã nhanh chóng chạy đi. Vừa lao đến thang máy vừa tự cốc lên đầu, tôi đúng là ăn nhầm gan hùm mật báo rồi nên mới dám to tiếng với anh ta như vậy. Người quản lí nổi tiếng nghiêm khắc này dù có ô dù to đến cỡ nào cũng vô dụng trước ánh mặt lạnh lùng của anh ta, huống chi ô dù của tôi bé tí teo, chắc anh chỉ cần ho một tiếng cũng đủ để tôi xách đồ ra đi.


Tôi nhìn đồng hồ, còn bảy phút nữa là hết ba mươi phút được giao mà hiện giờ tôi vẫn chưa kiểm tra xong tầng thứ hai. Tựa lưng vào bờ tường, tôi khẽ thở dài. Dường như Nhật Minh không thích tôi, từ ngày đầu tiên chạm mắt anh ta ở sảnh khách sạn tôi đã dự cảm được điều đó, chỉ là tôi vẫn hi vọng sẽ dùng khoảng thời gian hai tháng khiến anh ta thay đổi suy nghĩ, dù sao cũng là cấp trên, được anh ta yêu quý thì con đường sau này của tôi sẽ sáng lạn hơn. Tiếc rằng mọi việc chẳng được như ý, nếu không muốn nói là ngày càng tồi tệ.

Tôi lắc đầu, cố xua đi cái nhướn mày khắc nghiệt và ánh mắt nghiêm nghị của anh ta mỗi khi tôi hoàn thành một công việc. Thề có cái bóng đèn trên đầu, dù tôi có được nhận vào làm ở khách sạn nhưng chịu sự quản lí của Nhật Minh thì tôi cũng sẽ phủi tay mà nói lời tạm biệt.

“Haizz”.

Tôi thở hắt thêm cái nữa, với tay mở tung cửa sổ. Vị mặn của biển theo cơn gió tràn vào trong phòng cùng với những dải nắng nhạt màu hòa thành bản tình ca chào sớm mai tuyệt diệu. Tôi ngó ra ngoài, nghiêng đầu nhìn về mặt biển xa xa. Những con sóng nhỏ chạy vào bờ, tràn lên bãi cát trắng trải dài xóa đi dấu chân của đứa bé vừa in xuống. Tôi hoảng hốt bám chặt bệ cửa sổ, đôi mắt mở căng ra hết cỡ, đứa bé…

Tôi chạy ào xuống sảnh, vụt qua đám đông đang tụ tập trước quầy lễ tân và bỏ qua tiếng gọi với theo của Nhật Minh, cắm đầu chạy tới bờ biển, không kịp bình ổn lại hơi thở mà lao luôn xuống nước. Dòng nước tràn vào mắt cay xè khiến tôi sực nhớ bản thân cũng không thành thạo việc bơi lội này lắm nhưng tôi chẳng cách đứa bé bao xa nữa, làm sao có thể bỏ cuộc. Ngay khi bàn tay tôi túm được đứa bé thì cả cơ thể cũng rơi vào một vòng tay khác. Tôi quay đầu nhìn Nhật Minh, con người này dường như luôn ở phía sau tôi. Trước đó hẳn là tôi sẽ cáu điên vì mỗi khi anh ta xuất hiện thì sẽ không có việc tốt gì đi kèm nhưng giờ đây, thật may mắn vì có anh ta.

Tôi nằm dài trên bờ, cảm nhận luồng không khí đang tràn ngập khoang phổi và dòng nước biển chạy đều dưới thân. Nhật Minh ngay sau khi “vứt” tôi lên bờ đã sơ cứu cho đứa bé và mang nó trở về khách sạn, tôi thật lòng muốn chạy theo nhưng chân tay mềm nhũn không chịu nghe lời.

- Em ruốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào? Có biết động não suy nghĩ không hả?

Tôi nheo mắt nhìn người con trai đứng trên cao, anh ta dường như rất tức giận.

- Xin lỗi - Sau một hồi im lặng tôi nói dù chẳng hiểu vì sao lại xin lỗi anh ta - Có thể kéo em đứng lên không? Chân tay em không còn sức nữa rồi.”

- Đáng đời.

Nhật Minh quát nhỏ nhưng vẫn đưa tay nắm lấy bàn tay tôi. Chỉ đợi có vậy, tôi lấy hết sức giật mạnh kéo anh ta xuống, tiếng cười khanh khách thoáng chốc vang vọng.

- To gan nhỉ. - Nhật Minh hỏi như khẳng định - Không sợ tôi nữa sao? - Anh ta nằm xuống cạnh tôi, rất tự nhiên đem cánh tay tôi làm gối cho anh kê đầu.

Tôi cau mày, cái suy nghĩ không sợ Nhật Minh sao mà xa vời và lạ lẫm thế. Tôi dù sao cũng không ăn gan hùm mật gấu, chỉ cần anh ta hơi nhướn mày là đã so vai rụt cổ cả chục cây số rồi ấy chứ.

- Ha ha. - Tôi cười lớn - Em có sợ đâu, em tôn trọng và kính nể anh đó chứ. - Đã lâu không nịnh hót ai, xem ra miệng tôi vẫn còn dẻo lắm.

- Hừm. Nịnh ngọt nhỉ. - Anh ta chống tay, nghiêng đầu sang nhìn tôi - Vừa nãy sao không gọi người? Nếu không có tôi thì em phải làm sao?

Nếu không có anh ta thì tôi phải làm sao? Tôi cũng không biết, anh ta không cho tôi cơ hội để biết điều đó nhưng hẳn là tự bản thân cố gắng khắc phục hoặc mặc cho dòng nước đưa đi, vậy thôi. Đã lâu rồi tôi không có mong ước và thói quen ỷ nại vào người khác nên khi nghe thấy câu hỏi này có cảm xúc thật khác lạ.

- Không nghĩ ra ai để gọi.- Tôi thành thật đáp lại.

Nhật Minh chăm chú nhìn tôi, thoáng trầm ngâm. Một lát sau anh ta mở miệng.

- Từ sau hãy gọi tôi.

Tôi ngỡ ngàng, cố gắng tìm điều bỡn cợt trong đôi mắt sâu thẳm ấy nhưng không có.

- Vâng.

Tôi nghe thấy giọng mình hòa trong tiếng gió ù ù và tiếng sóng biển rì rào, thấy màu nắng vàng nở rộ trong đôi mắt Nhật Minh và thấy sự ấm áp len vào trong từng ngõ ngách nơi trái tim tôi.



Mối quan hệ của tôi và Nhật Minh đã bị đồn ầm trong khách sạn, họ phỏng đoán tình tiết và coi đó là sự thật hiển nhiên, từ đó họ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khác, không mấy thiện cảm. Nói tôi không bận tâm là giả, sự thật phải là tôi không có đủ thời gian để bận tâm mới đúng. Nhật Minh, anh chàng này không biết đã ăn nhầm bom mìn hay pháo nổ gì mà suốt cả ngày dùng khuôn mặt đen thui giao việc cho tôi, để tôi chạy Đông, chạy Tây, từ tầng mười xuống sảnh rồi từ sảnh ngược lên.

- Nhân viên trong khách sạn nghỉ làm hết cả rồi sao hay là chỉ có mình em là nhân viên hả? Anh đào đâu ra lắm việc cho em vậy? - Tôi uống một hơi cạn cốc nước dừa, nhét trả cốc vào tay anh, gân cổ lên hỏi.

Nhật Minh vươn tay phủi bụi trên vai tôi, chậm chạp cất lời

- Anh làm vậy là để tốt cho em, cho tương lai sau này của hai ta thôi.

- Tốt? Con mắt nào của anh nhìn thấy đó là tốt cho em hả? Mà tương lai cái gì? Hai ta cái gì? Đằng nào em cũng chỉ ở đây một tuần nữa còn anh thì ai dám gây sự với anh chứ, trừng mắt một cái cũng để họ rụt cổ rồi.

Bàn tay anh nắm đuôi tóc tôi không buông, ánh mắt nhìn tôi đột ngột nghiêm nghị, khuôn mặt cũng chợt lạnh băng.

- Một tuần? Ý em là gì?

Tôi cau mày, nắm lấy bàn tay của anh định gỡ khỏi tóc thì tay anh bỗng xiết mạnh, đan chặt vào ngón tay tôi. Tôi giằng ra không được, quát lên

- Anh buông ra. Bị hiểu nhầm như thế chưa đủ hay sao, anh lại muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa à? Nhỡ có người bắt gặp thì giả định sẽ thành khẳng định đấy.

- Hiểu nhầm? Giả định?”. - Anh bóp mạnh tay, giọng trầm xuống - “ Em luôn nghĩ về chúng ta như vậy sao? Rốt cuộc thì em nghĩ mối quan hệ này là cái gì?”

Tôi ngơ ngác nhìn Nhật Minh, không hiểu vì sao anh đột nhiên tức giận đến vậy.

- Thì…là bạn.- Tôi lắp bắp.

- Bạn. - Anh lặp lại, đôi mắt từng rạng rỡ ánh mặt trời giờ âm u và xám xịt, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng sấm chớp từ trong lồng ngực anh. - Tốt lắm. Em cứ ngu ngơ như vậy mãi đi.”

Nhật Minh buông tay tôi, xoay người đi thẳng. Trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy hình ảnh nơi sân bay tái hiện, phải chăng anh cũng sẽ giống bố tôi rời đi không bao giờ trở lại nữa. Đôi mắt tôi đột ngột cay xè, lồng ngực giống như bị đá đè nặng, khó chịu đến không thở được.

Nhật Minh giận tôi, suốt ba ngày liền anh không đoái hoài đến tôi dù chỉ là một ánh nhìn. Mới đầu tôi còn sun xoe chạy theo, giở hết mọi chiêu trò nịnh nọt, lời ngon tiếng ngọt có bao nhiêu đều đem ra nói hết cả nhưng vô dụng thành ra tôi bắt đầu quay sang giận ngược lại anh.

Nhưng tôi cũng chẳng giận anh được bao lâu, một cuộc điện thoại từ nhà đã khiến tôi bỏ hết mọi thứ mà chạy tới bệnh viện… mẹ tôi vừa bị đột quỵ.

Băng ghế chờ ngoài phòng cấp cứu chỉ có mình tôi ngồi, cả không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức tiếng tim đập cuồng loạn trong lồng ngực tôi cũng có thể đếm rõ từng nhịp. Hai bàn tay xiết chặt lấy nhau, mặt gục xuống đầu gối, tôi bây giờ chơi vơi như đứng trước vực thẳm, chỉ cần sơ sảy một mi-li-mét thôi là mọi thứ sẽ vĩnh viễn tối đen như bóng đêm đang bao trùm ngoài kia.

Tôi thấy sợ hãi. Tôi bỗng thấy cần anh.

Anh đã từng nói hãy gọi anh nhưng đó là trước khi anh giận tôi còn bây giờ, nếu tôi gọi anh có đến không? Nếu anh không đến thì tôi phải làm sao? Tôi không muốn trải qua cái cảm giác mong chờ và hi vọng rồi lại tuyệt vọng một lần nữa, chỉ chuyện của bố thôi cũng đã đủ rồi.

- Em ổn không?

Bóng đen đứng trước mặt dịu dàng hỏi còn tôi thì ngơ ngác ngước nhìn anh. Anh đến rồi, không đợi tôi gọi anh cũng đã xuất hiện rồi. Tôi bỗng thấy khóe mắt cay cay, miệng mấp máy vài cái nhưng không thể thốt lên bất cứ lời nào, ngôn ngữ thoáng chốc không còn cần thiết nữa.

- Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Đừng sợ, có anh đây rồi.

Anh ngồi xuống, kéo tôi vào lòng. Tôi úp mặt vào ngực anh, cố nén hai dòng nước mắt nhưng cuối cùng vẫn làm ướt đẫm vạt áo anh. Tôi khóc rưng rức giống như đứa trẻ mặc cho anh khuyên bảo thế nào cũng không dừng lại.

- Ôi trời, có phải trước khi anh đến em đã uống hết bốn lít nước rồi không hả? Bệnh viện sắp biến thành cái ao rồi có biết không?

- …

- Nè, sao vẫn chưa ngừng khóc. Anh vội vàng tới đây nên không mang thêm cái áo nào nữa đâu, em còn khóc nữa thì anh phải cởi trần mất. Nhưng vẫn tốt hơn đóng khố. - Anh nói thêm - Mà giờ thì hỏi tội em đây, tại sao không nói cho anh? Có biết lúc nghe được tin anh đã lo sợ đến mức nào không hả? Tìm em thì không thấy bóng dáng, gọi điện thì không liên lạc được. Anh suýt thì phát điên, anh điên rồi em có chịu trách nhiệm được không?

Cùng lắm thì nuôi anh. Tôi thầm nghĩ và bị chính ý tưởng đó dọa cho sợ hãi. Tôi cọ mũi lên áo anh, lẩm bẩm

- Em xin lỗi.

Anh thở dài, đẩy người tôi ra để mặt đối mặt với anh.

- Sao lúc nào cũng là câu đấy? Từ sau cấm em nói anh nghe hai chữ đó nếu không anh gõ đầu em, rõ chưa?

Tôi bĩu môi, tạm gật đầu cho anh vừa lòng. Anh nghiêm mặt nhìn tôi, đoạn giơ tay che kín mắt khiến phía trước tôi tối đen.

- Đừng nhìn anh lúc này, chỉ nghe anh nói thôi, được chứ?. - Anh hỏi, cũng không đợi tôi trả lời mà nói luôn - Anh không định nói ra ngày hôm nay, càng không phải trong hoàn cảnh như thế này nhưng em ngu ngơ quá, chỉ sợ chậm một chút thôi là em sẽ vuột ra khỏi tầm nhìn của anh. Dương, em nghe đây. Cô gái như em kiên cường khiến anh đau lòng, ngu ngơ khiến anh khó chịu, cô đơn khiến anh xót xa. Anh luôn đứng phía sau dõi theo em nhưng giờ không đủ nữa, anh muốn đi bên cạnh em, như vậy có được không?

Như vậy có được không? Tôi không biết nữa, đột ngột như thế, trong hoàn cảnh và ở một nơi như này, đầu óc tôi thực sự không theo kịp những gì anh nói.

- Em… - Tôi mở miệng rồi lại im lặng. Tôi không biết nên nói gì với anh.

Anh buông tay, đôi mắt ấm áp xoáy sâu vào tôi.

- Không phải trả lời ngay, anh cho em thời gian suy nghĩ. - Anh nghĩ một lát rồi nói thêm . - Anh không chấp nhận hai chữ “ Xin lỗi” kia đâu.

Tôi bật cười, đồng ý với anh.

3. Mẹ tôi đang dần bình phục…cả về sức khỏe lẫn con mắt. Chả thế mà mỗi lần anh đến ánh mắt của mẹ không sáng rực như ánh đèn thì cũng đầy ẩn ít liếc ngang liếc dọc, mà người con trai được nhìn như chiếu tướng kia chẳng mảy may ngại ngùng, hơn thế nữa còn một câu “ Cô” hai câu “ Cô” ngọt sớt. Mẹ và anh nói chuyện hòa hợp với nhau, đến mức tôi còn nghĩ anh là con riêng của mẹ ở bên ngoài. Dĩ nhiên vì cái ý nghĩ đó mà tôi đã bị tổng sỉ vả từ cả hai hướng nhưng càng như thế, tôi lại càng nghi hơn.

- Nó mà là con riêng của mẹ thì con chỉ còn nước khóc ròng thôi, lấy nhau thế nào được. - Mẹ cầm lấy miếng táo tôi vừa bổ, vừa nhai vừa nói.

- Nó? - Tôi nhướn mày - Sao mẹ gọi thân mật thế? Mà lấy cái gì mà lấy, mẹ cứ nghĩ đâu đâu.

- Xì. - Mẹ cười - Tôi đẻ cô ra, nuôi cô lớn từng này mà không biết suy nghĩ cô thế nào sao. Có mà ưng quá đi chứ, còn làm bộ.

- Mẹ. - Tôi rít lên - Con có thật là con của mẹ không đấy? Sao càng ngày con càng thấy mình là đứa được nhặt ở thùng rác mang về vậy?

Mẹ lấy thêm một miếng nữa, tôi nhìn đĩa táo đã vơi đi một nửa mà hoài nghi có phải bà thực sự mới ốm dậy không.

- Bố cô mà nghe được chắc buồn phải biết. Ông luôn tự hào vì có đứa con gái xinh đẹp giống ông chín mươi phần trăm mà.
Tôi nghe mẹ nhắc đến bố, lòng gợn sóng. Gần mười năm nay hai mẹ con tôi đã nói rất nhiều chuyện, rất nhiều chủ đề được thảo luận từ tầm vi mô như cô bán cá hôm nay thế nào cho tới tầm vĩ mô thế giới thay đổi ra sao, duy chỉ có vấn đề về bố là không được đả động. Tôi vẫn cứ ngỡ nó sẽ giống như chiếc ghễ gãy bị vứt trong một góc trên gác xép, sẽ chẳng bao giờ được mang ra ánh sáng mà cứ thế phủ bụi theo thời gian, vậy nhưng cuối cùng mẹ lại yêu cầu mang nó xuống.

- Làm mẹ sao không hiểu con mình đang nghĩ gì, đang băn khoăn gì chứ.
Mẹ liếc tôi, bàn tay vỗ vào mép giường ý bảo tôi ngồi xuống đó.

- Có những chuyện mẹ không đề cập tới vì nghĩ rằng đã là quá khứ thì để cho nó qua đi, dù có hoài niệm sâu sắc thì tất cả đã không còn như lúc ban đầu, không nghĩ rằng con vẫn mang nó theo như một nỗi ám ánh. Mẹ xin lỗi.

Con gái, mẹ biết con đã đau buồn nhiều. Khiến con có một tuổi thơ không trọn vẹn, mẹ thật lòng xin lỗi. Gần mười năm trôi qua, nhiều lần nhìn con kiên cường mà lớn lên mẹ cũng rất đau lòng nhưng con đã sống tốt, phải không? Mẹ đã nhiều lần tự hỏi có hối hận khi đã yêu và lấy bố con không, đáp án là không. Nếu cho mẹ lựa chọn một lần nữa thì mẹ vẫn cứ quyết định như vậy bởi vì con yêu à, những kỉ niệm với bố con là quãng thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất mẹ từng có, giống như con là điều tuyệt diệu nhất mà mẹ có, mẹ tin bố con cũng nghĩ vậy.

- Mẹ nghĩ vậy thật sao? Không phải bởi vì con mà bố mới rời đi sao? - Cầm lấy bàn tay mẹ đang xoa đầu, tôi áp lên má mình.

- Con bé ngốc, bố con rất yêu con, kể cả khi ông ấy rời đi thì tình yêu ấy vẫn không thay đổi. - Mẹ cười hiền. - Vậy nên con đừng sợ gì cả, hãy cứ làm theo những gì con tim con mách bảo. Bởi vì con sống là cho hiện tại, đừng lo sợ về tương lai hay băn khoăn về quá khứ, chúng chỉ khiến con cảm thấy mệt mỏi và bỏ lỡ những điều tốt đẹp hiện có mà thôi.

Tôi rưng rưng nước mắt, ào vào lòng mẹ. Ngay khi cảm xúc đang dâng trào khiến tôi muốn nói vài lời cảm động thì mẹ cất lời

- Thế nên đừng làm khổ thằng Nhật Minh nữa, chúng mày nhanh nhanh lên cho mẹ có cháu bế.

Tôi…

Hóa ra đây mới là mục đích của mẹ khi nói về bố, hẳn là anh đã thủ thỉ bên tai mẹ lâu rồi. Giờ thì tôi không chỉ đối phó với riêng giặc ngoài mà người trong nhà tôi cũng bắc cầu cho anh sang rồi, tôi làm sao mà thắng được.

*
hoang hon
Hoàng hôn buông xuống, tôi cùng anh dảo bước về bệnh viện. Ban nãy mẹ nói muốn ăn cam nên đuổi chúng tôi ra ngoài, bà yêu cầu là loại cam mua ở quán quen khiến chúng tôi đi lòng vòng mấy con phố mới mang được chúng về. Nhìn anh tay xách nách mang đủ các loại túi mà tôi muốn cười, đây là hình phạt vì dám nhờ mẹ tôi làm cứu viện cho anh.

- Em cười cái gì?

Tôi chớp mắt, chạy lên một bước để đứng đối diện với anh đoạn bắt chước anh nghiêm mặt, ánh mắt cũng tỏ rõ vẻ hối lỗi.

- Về câu hỏi của anh, em đã nghĩ trong suốt những ngày qua. Anh biết đấy, chuyện của bố em….

- Anh nhắc lại là anh không chấp nhận lời xin lỗi.

Tôi nhìn anh căng thẳng mà thấy hả hê trong lòng. Thường ngày anh lạnh lùng lắm mà, nghiêm khắc lắm mà, chỉ cần trừng mắt là khiến người khác rụt cổ ấy vậy mà giây phút này lại giống như đứa học trò mới lớn khi phải trả bài trên bảng.

- Nhưng em thật sự…

- Thôi, không cần nói nữa. Anh cho em thời gian suy nghĩ, đến khi nào em gật đầu đồng ý thì hãy trả lời anh.

Nói rồi anh bước đi, bỏ qua cả nụ cười tinh ranh trên khuôn mặt tôi.

- Đứng lại. Anh không muốn đi bên cạnh em nữa à? Bước nhanh như thế em đuổi làm sao kịp.

- Em nói gì? - Anh quay ngoắt lại nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như những ánh sao trong đêm trời quang.

- Thích em nhé, được không?

Tôi cười và anh cũng cười. Một tiếng ừ nhẹ theo gió vờn qua đuôi tóc tôi, mặt trời trải xuống màu vàng đậm nhuộm kín ánh mắt anh. Tôi chưa từng thấy một chiều hoàng hôn nào đẹp đến vậy, ấm áp đến vậy giống như bàn tay anh đan chặt vào những ngón tay tôi.
ST

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

0 nhận xét

TRUYỆN NGẮN: NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ

Keng keng keng!

- Thưa cô, đến giờ đi học ạ

Quen quá rồi mà! Tiếng khua chiêng múa kẻng cùng giọng điệu đầy khiêu khích của huynh trưởng phá tan giấc mộng đẹp của nó... Vừa ăn Tết xong, nó trở lại nhịp học 3 buổi/ ngày và 7 ngày/ tuần... Ừ thì lớp 12 ai cũng thế... nhưng nó vẫn được phép kêu khổ mà, mặc kệ tất cả, nó yêu nhất lúc này là sự-nghiệp-ngủ-vĩ-đại... Đã quá lâu rồi nó mới được nghỉ 1 buổi sáng chủ nhật ...

- Tinh thần tuổi trẻ ngày nay chán quá! Như thế này mà đòi làm thủ khoa á! Ngày xưa anh không như mày đâu... - và điệp khúc muôn thủa lại bắt đầu...

- Thế em hỏi anh Học để làm gì! - Nó làu nhàu chui khỏi chiếc chăn ấm, dù trời không còn lạnh cóng như mùa đông, song cái hơi thở của mùa xuân vẫn khiến người ta rùng mình...

- Thì kiếm việc làm
- Anh có việc làm chưa! Hay anh học quản trị kinh doanh rồi về làm quản trị em thay cho mẹ - Nó cãi! ông anh quý tử ra trường 2 năm rồi mà đã xin được việc đâu! Ở nhà có 2 anh em, rảnh là lão lại lôi nó ra ...tập quản lí

- Hay là thế nhở! Thế hôm nay không học Anh à!

- Học không hiểu, em nghỉ rồi! Em sợ không tốt nghiệp nổi quá, thật sự em không thể nhét 1 chữ tiếng Anh nào vào đầu!

- Như mày thì ai dạy cũng thế thôi, đổi mấy giáo viên 1 tháng rồi? ngu nó là bản chất mà

Đang định phang cho lão 1 cái thì mặt lão bỗng đăm chiêu, rồi đưa nó một mảnh giấy gấp tư! (nghe có vẻ hình sự

- Đẹp trai, tử tế, nhà mặt phố, bố làm to, chưa bạn gái... Liên hệ đi, số điện thoại của nó đấy - Huynh trưởng vội phân trần

- Liên quan gì em! - nó ngơ ngác, và biết chắc huynh trưởng lại sắp có trò mới, và nó là vật thí nghiệm...

- À quên! Gia sư mới của mày đấy, nó giỏi Anh Văn lắm - Huynh trưởng cười lớn: Bạn anh đấy, nghĩa là bằng tuổi anh và hơn tuổi mày ! Đừng bắt nạt người ta nhá!

- Sao anh không nghĩ cho em nhỉ, nhỡ nó bắt nạt em...

- Không oan đâu! Trẻ con gặp mày thì đang nín cũng phải khóc mà... Và gọi là "thầy", không phải "nó"! Để khuyến khích mày học, hôm nay anh nấu cơm, mày chỉ việc ... nấu thức ăn và rửa bát...

Và lại thêm 1 gia sư bất đắc dĩ, nó nhăn mặt nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý!


Buổi học đầu tiên, nó cảm thấy hôm nay đẹp ngày, tự cho phép "thầy" nghỉ một hôm - và cũng là cho nó nghỉ một hôm! "Thầy" tỏ ý không hài lòng!

Buối học thứ 2, nó cũng cho "thầy" nghỉ thêm buổi nữa. "Thầy" không nói gì, nhưng nó bị huynh trưởng tát cho 2 cái vì tội lười. Đúng là từ bé đến giờ nó sợ lão còn hơn cả sợ mẹ...

Buổi học thứ 3, Nó miễn cưỡng đi học. Nói là đi nhưng thực ra là "thầy" đến nhà nó dạy, dưới sự dám sát của huynh trưởng! "Thầy" xuất hiện, công nhận "thầy" cũng đẹp trai ... Đang mơ màng thì huynh trưởng tuyên bố:

- Chỉ dạy Anh Văn, không dạy "cái khác"

"Thầy cười lớn, còn nó thì khó chịu vô cùng... Nó lễ phép:

- Em chào "thầy"

- Ơ không! Anh là bạn của anh trai em mà

- Vâng! Thế hôm nay anh cho em nghỉ học! Em buồn ngủ

Một cái gì đó phang mạnh vào tay làm nó đau kinh khủng, lại một đòn chí mạng đầy bất ngờ và hấp dẫn của huynh trưởng, nó ôm trọn chiếc thước gỗ. Cùng lời răn đe "cấm nghỉ"

- Có vẻ căng thẳng nhỉ, làm gì có học sinh nào ra lệnh cho thầy giáo như em - Anh nói có vẻ đầy đắc ý

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi! - nó đáp ngắn gọn, cứ nghĩ đến việc ăn đòn trước mặt người khác là nó phát nổ tung, dù sao nó cũng 18 tuổi rồi

Buổi học diễn ra âm thầm lặng lẽ, và vẫn không có một chút kiến thức nào vào đầu nó cả. Có lẽ đây là tình trạng bộ nhớ đầy, không thể tiếp nhận thêm bất cứ dữ liệu nào........ Nó học lại từ lớp vỡ lòng, huynh trưởng giao cho anh cái thước gỗ (khỏi nói cũng biết là để làm gì

Đầu tiên là nó phải viết những công việc hàng ngày bằng tiếng Anh và ấn tượng đầu tiên của nó với anh thật "tốt".

" getup at... I clean your teeth...( nó đã nhầm từ " My" sang "Your" )

- Mỗi buổi sáng em đều đánh răng hộ anh à

- Sai 1 từ thôi, có gì mà "thầy" phải vui thế, nhạo báng người khác là niềm vui của "thầy" à - nó chả biết nói gì, ngại không còn gì để nói! Mỗi lần không vừa lòng nó lại gọi anh là "thầy". Cứ kiểu học hành tuỳ ý, nhưng hình như cứ ảnh hưởnh đến danh dự nhiều nên có vẻ nó chăm hơn, chăm hơn nhưng cũng không giỏi hơn là mấy...

*

Dù là học tại nhà nó, nhưng người đến muộn luôn là nó.

- Sao em không bỏ cái thói quen bắt người khác đợi chờ vô lí đi nhỉ! Có mấy ai giỏi như em nhỉ, có mấy cái bậc thang cũng trễ giờ, may mà em không bảo em tắc đường - anh vặn vẹo

- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi - nó bâng quơ

...

và hàng loạt các giải thích của nó đều như thế, chả hiểu sao nó cứ thích làm "ngoại lệ", lần nào nó cũng chỉ giải thích như thế:

Tại sao có vài bài tập mà em cũng không chịu làm - vì em là ngoại lệ

Làm sao anh có thể chịu được đứa làm thì "khiêm tốn" mà nói thì "tự tin" như em nhỉ - Vì em là ngoại lệ

...

Có lúc đang ngồi học, nó chợt thốt lên:

- Sao bàn chân anh trắng thế? - nói xong hình như nó mới nhận ra mình hơi "duyên"

- Có ai như em không? Em để ý anh kĩ thế

- Không! Em là ngoại lệ! - mặt nó nóng bừng

May mà anh đang không uống gì đó như trong phim, không thì hậu quả "khó lường". Mặt mũi anh đỏ gay, đang cố kìm nén cảm xúc ... cứ như thiếu nữ trước vị hôn phu... Nó lại mơ màng... nhìn anh chằm chằm và... "thước gỗ" lại có dịp được sử dụng... Nhưng lần nào cũng thế, khác với huynh trưởng , chiếc thước thay vì đập vào mặt nó là đập xuống bàn... Nó giật mình, vỡ tan giấc mộng về một hoàng tử cười ngựa trắng (là nó)... đang lặng nhìn nàng công chúa (không) trắng nhưng da dẻ hồng hào (là anh). Bên anh dù lộn xộn nhưng nó thấy tâm trí thật yên bình...

*

Chủ nhật, và lại là ngày có lịch học trồng chéo của nó... 7h Có tin nhắn! Không còn gì hạnh phúc hơn, tin nhắn của con bạn thân - tin báo nghỉ học! Nó yên trí cuộn tròn trong hơi ấm chiếc chăn tiếp tục một giấc ngủ dài... Nhưng chỉ một chút sau, điện thoại réo ầm ĩ...

- Sao hôm nay nghỉ à! Hay lại đi muộn - giọng trưởng nhóm học thêm cất lên du dương khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. Vội vàng vứt chăn sang một bên, nó nặng nhọc đi học. Chỉ mới một chút trước thôi nó còn ngập tràn hạnh phúc. Ôi! cái thế giới đảo điên rồi...

10h về nhà, huynh trưởng được nghe lại tình hình, đăm chiêu 1 lúc rồi trầm ngâm:

- Mày ngơ thật hay giả vờ ngơ đấy! Hôm nay 1 tháng 4

Nó thở dài, học nhiều mới thấy hạnh phúc của phút giây nhận tin nghỉ học...

- Chiều nay nghỉ đấy! Chúng nó vừa bảo anh nhắn với mày. Ơ! Sao mặt xị ra thế, mày thích cái tin này lắm cơ mà!

Mệt! Nó tự nhủ hôm nay không tin ai nữa! Chiều... nó lại lóc cóc đi học, mặt nó vênh lên "em không bị lừa nữa đâu"! Nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, lớp học không một bóng người! Nó cứ ngỡ nó đến sớm, nhưng hôm ấy nghỉ thật... Lại vật vã trở về, và huynh trưởng đã tặng ngay cho nụ cười khiêu khích.

- Đấy là cái tội không chịu tin người, anh có lừa mày bao giờ đâu? Hôm nay máy giặt hỏng... chịu khó nhá!

- Vâng! - nó nặng nhọc bê chậu quần áo to tướng ra ngồi "nghiên cứu". Chứ nó nghe lời lão lắm. Mọi việc xong xuôi, thì huynh trưởng với khuôn mặt tươi cười và cốc nước mát lạnh đưa cho nó, cười rất tươi rồi cất lời:

- Vất vả rồi! Anh phát hiện ra từ giờ nhà mình không nên dùng mày giặt, đỡ tốn điện... tốc độ mày ngang máy đấy. Đang thời kì bão giá mà : D

Máy giặt không sao đâu : D

Cái thế giới lại đảo điên lần nữa! Ôi! Ngày 1.4, nó quyết định tắt đt, hôm nay thế là đủ rồi. : ( Ai bảo trời sinh nó ra vốn thật thà không lừa được ai. Cả ngày nó nằm bẹp trên giường, nhàm chán và vô vị! Chẳng biết từ bao giờ nó không còn muốn nghỉ học vị gia sư này nữa, nhưng vẫn thấy ghét Anh Văn. Ngày dặc biệt này mà không được gặp anh nó thấy cũng buồn, người duy nhất luôn đồng ý cho nó là ngoại lệ. Nó tiếc 1 tháng 4 mà lại phải ngồi ở nhà trong tư thế này, nó chợt nảy ra trò đùa, chắc cũng không mới, nhưng vẫn dùng được...23h50 nó nhắn tin cho anh:

"Anh ngủ chưa?"

Mãi không thấy anh rep, nó dần mơ màng, thì anh gọi lại! Lạ! Có mấy khi anh gọi cho nó đâu...

- Như thế này có giống ngủ rồi không?

Nó im lặng, không biết có nên đùa nữa không:

- Anh thích bạn gái như thế nào?

- Em có làm sao không đấy?

- Anh cứ trả lời đi!

- Bạn gái anh không bao giờ cao dưới 1.6m và trên 1.7m, quan trọng là phải nấu ăn ngon

- Thế cho em là ngoại lệ nhá!

- Hả!

- Làm bạn gái cao dưới 1.6m và nấu ăn cực tệ của anh

- Em biết hôm nay là ngày bao nhiêu không! Ngủ đi, sang ngày 2.4 được 10 phút rồi đấy!

Rồi tiếng im lặng kéo dài, anh không nói gì... nó vẫn không ngắt máy... (có lẽ hôm nay khuyến mãi).Nó quên mất thời gian rồi, vậy là hôm nay nó chẳng cho ai ăn "cá" được... Nó thấy tim đập mạnh, cứ như tỏ tình thật ý, mà hình như nó nhận ra nó không hẳn là đùa... Chẳng hiểu sao nó làm thế...

- Vâng! Nhân ngày tiếp theo của 1 tháng 4 ạ - giọng nó có chút run run

- Ngủ sớm đi - Giọng anh nhẹ nhàng, có vẻ bất ngờ...


Hôm sau, anh không đến dạy gia sư. Nghe huynh trưởng nói từ hôm nay anh không dạy nữa, anh bận! Nó hiểu lí do tại sao,lòng thấy "hẫng", nó nhớ lúc đầu nó đã mong thoát khỏi những buổi học của vị gia sư này như thế nào! Vậy mà giờ nó lại thấy buồn mênh mang... Mấy ngày sau ấy nó như người mất hồn, nó cũng chẳng hiểu sao lại không thể tập trung gì được. Cứ giống như một vụ "tỏ tình" bị từ chối ý nhỉ, chẳng lẽ là thật? nó thích anh thật à?

Mọi chuỵên tiếp diễn trong 1 tuần, lúc này huynh trưởng của nó mới lên tiếng:

- Thôi! Anh bảo nó dạy mày tiếp, chứ mày cứ thế này chắc thi khối L thôi! Mà như mày chắc cũng trượt. khối ấy thi Nữ công gia chánh và Tam tòng Tứ Đức!

- Là gì đấy - nó hỏi lấy lệ

- Khối L(Lấy chồng) Nếu mày không đỗ Kinh Tế thì tao gả luôn mày cho nó!

Giờ thì nó hiểu, huynh trưởng đã biết vụ "tỏ tình" của nó. Sao anh "mỏ nhọn" thế nhở. Chẳng lẽ huynh trưởng giờ là bảo mẫu của cả anh! Trời ạ! Tấm lòng huynh trưởng thật bao la... Nhưng sao từ khi nghe tin nay nó vui hơn cả trẻ con trước năm 45 được may áo mới nhiều. Hôm sau buổi học Anh Văn lại tiếp tục, nó không đến trễ nữa... Nếu không có huynh trưởng đứng đấy, chắc nó đã ôm trầm lấy anh mất!

- Đúng là "Thượng đế đã lường trước mọi điều.. chỉ trừ việc thiên thần đã phải lòng ác quỷ...". Tao bảo mày chỉ dạy Anh Văn thôi mà - huynh trưởng thở dài nhìn anh

- Thầy không dậy mà trò cứ học thì làm sao! Cũng sốc lắm, mấy ngày rồi vẫn chưa ổn định tinh thần - Anh nhìn nó vẻ lực bất tòng tâm

Đợi huynh trưởng đi khuất, nó mới ngẩng lên nhìn anh, chưa bao giờ huyết áp của nó tăng cao thế!

- Em hỏi thật đấy! Cho em làm ngoại lệ nhá - Mặt nó đỏ bừng nhưng nó đã nắm chắc phần thắng...

- Ngoại lệ gì?

- ...

- Thế em có đồng ý đánh răng cho anh mỗi ngày không?

Im lặng, tự nhiên nó thấy mình như bị đùa giỡn! Hình như nó sắp oà khóc đến nơi. Có khi nào cuộc đời này giống như là phim không nhỉ! Lại một kết thúc có hậu... Trời tự nhiên có sấm làm nó giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, mưa ào ào đổ xuống... Bão về...

- Ơ sao đấy! Nếu em không thích thì để anh đánh răng cho em

- Có ai vô duyên như anh không nhỉ? - Lúc này cảm giác của nó thật hỗn độn

- Không! Anh là ngoại lệ - Anh vẫn chưa thôi.

- Thế là anh có đồng ý không?

- Nhưng giờ em chỉ là học sinh cao dưới 1.6m của anh thôi! Anh sợ huynh trưởng nhà em lắm! Còn khoản nấu ăn... anh sẽ đào tạo em !

- Em không thi khối L đâu! Yên tâm

Anh có lúc rất nghiêm nghị, nhưng vẫn đủ hài hước trước những trò đùa ngớ ngẩn của nó. Mắt nó mơ hồ nhìn ra bầu trời đang mưa xối xả, nó mơ 1 ngày vênh mặt lên báo cho huynh trưởng và anh kết quả thi... nó đang mong đến 1 ngày nắng sáng rực và nóng hơn thế...

*

Một ngày đầu tháng 8 nắng, hơi nóng hầm hập nhưng bầu trời rực rỡ. Ở dưới gốc cây bàng xanh rì, to lớn, có chàng trai đang chờ 1 ai đó... Khuôn mặt có nét đăm chiêu nhìn về phía có cô bé cũng thật rạng rỡ như nắng mùa hè...

-Em đỗ rồi! Nó hắng giọng rồi ra vẻ nghiêm trọng nói tiếp:

Giờ ta đã công thành danh toại, chàng có đồng ý theo ta về dinh không?

- Thế nàng đánh răng cho ta mỗi ngày nhá

- anh đáp lại đầy thách thức

- Hự! Vậy chàng có cho ta là ngoại lệ không - mặt nó lại đỏ bừng, không biết vì nắng nóng hay còn nguyên nhân gì khác...

Anh im lặng, rồi hôn nhẹ lên trán nó... Lần này trời không còn đổ mưa hay có sấm, nắng vẫn cứ chói chang giữa nền trời mênh mông...

"Ngốc ạ! Ngay từ đầu em đã là ngoại lệ...!"
Hết

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Anh yêu em thật lòng!

0 nhận xét

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn sưu tầm: "Anh yêu em thật lòng!"

Hân Hân - Giọng kêu thật lớn của 1 cô nàng ngồi ngay dưới dóc của quán cà phê máy lạnh làm mọi người xung quanh theo phản xạ nhìn với theo. Trong đó có 1 cô gái tóc dài đen, làn da trắng nõn nà không tì vết, cô mặc 1 chiếc váy màu ngọc bích, trông giống như 1 cô búp bê ở cửa tiệm trang hoàng trang sức.Thật đẹp. Đó là Hân Hân.

- Nhung tới lâu chưa.Xin lỗi vì bị kẹt xe nên Hân tới trễ.

- Hè hè, hok sao đâu, Nhung cũng mới tới mà. Vừa nói, cô bạn vừa làm mặt ngố và ngắm cô bạn hoa khôi hồi học đại học cùng mình.

Hân mang 1 vẻ đẹp không mặn mà kiêu sa mà ở cô toát ra 1 vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho người đối diện tự nhiên say đắm.

- Nhung sao dzậy?

- Ak không, ngắm lại nhan sắc của nàng tí thui, 2 năm không gặp mà nhìn Hân vẫn như xưa, tuyệt vời thật.

- Cám ơn hen. Hân cười hiền dịu. Cô là vậy, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười của mình.

- Không ngờ là có ngày mình lại gặp lại nhau, chồng Nhung có chuyến công tác ở đây, nên Nhung được đi chơi ké, luôn tiện ghé thăm cô bạn cùng phòng nhút nhát.

- Sao Nhung không đem Pé theo cho mình xem với.

" Heo không cần ăn cơm, em không cần...". Tiếng điện theo reo lên cắt ngang câu chuyện.

- Sao nào con yêu, hả...uhm, mẹ đang...

Mẹ ! Cô bạn ngày xưa tinh nghịch đi chơi khuya về í ới gọi cô ra mở cửa, không có chìa khóa không biết làm cách nào hết, cứ loay hoay đi tới đi lui tìm mọi cách, ai ngờ trong nháy mắt xoay lại đằng sau thì thấy con bạn đã giục dép phi phẳng qua hàng rào vào trong. Vậy mà, giờ đây...

- Nghĩ gì á nàng? Cô bạn tinh ranh nháy mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- Hân Hân. Tiếng gọi từ 1 người con trai từ đằng sau lưng cô, Hân xoay lại 1 bàn tay miết nhẹ lấy vai cô, rồi choàng từ đằng sau vòng qua người cô hôn xuống cổ. Đối diện, 1 đôi mắt khó chịu đang chăm chăm nhìn có vẻ bực tức.

- Uhm, anh ngồi đi. Đây là Nhung, bạn đại học của em. Còn đây là Hoàng, người yêu của Hân.

- Chào em, Hoàng đưa tay ra về phía Nhung, không biết sao Nhung lại có ác cảm với tên đó đến vậy, đưa tay ra bắt xã giao, Nhung cười gượng.

Cử chỉ vừa nãy của Hoàng làm Nhung bức xúc, ai dè trước mặt bạn của bạn gái mà Hoàng lại có thái độ khiếm nhã như vậy. Nhìn qua Hân, Nhung bỗng chùng Lòng. Hồi đại học bao nhiêu chàng trai săn đó Hân, Hân hiền không biết phải làm sao với những chiêu trò của nhóm cây si kia, may mà nhờ có Nhung, cô luôn ở bên bảo vệ cô khỏi đàn sói lúc nào cũng rình rập. Cũng chính vì vậy mà suốt 4 năm đại học Hân không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ đây chỉ còn 1 mình giữa chốn xa hoa đầy cạm bẫy này, không biết Hân có may mắn gặp được 1 người yêu tốt hay không.

Hân hiền lành, trong cái bản chất con người cô vốn có, nhớ hồi đó, đứa bạn chung lớp ngồi khóc không hiểu nguyên do, Hân lại hỏi thì được biết mẹ bạn đó bị bệnh không có tiền về quê và mua thuốc cho mẹ, vậy là không chần chừ, Hân về đập con Heo mà cô nuôi suốt 2 năm trời để dành dụm khi ra trường có thêm tiền mua xe để đi làm đem đến cho cô bạn kia mượn.

Ai ngờ đâu những ngày về quê thăm mẹ của cô bạn kia lại là những cuộc chơi trong quán bar, vũ trường cùng bọn bạn con đại gia cùng khóa trong khi ở đây Hân cắm cụi đi làm thêm, tối về còn chăm chỉ chép bài giùm cô bạn "tốt " đó nữa. Sau trận đó, Hân bị Nhung mắng cho 1 trận vì tôi nhẹ dạ, cả tin. Hân chỉ im lặng.

- Bạn của em cũng xinh đó chứ nhỉ- Giọng Hoàng vang lên làm cho bầu không khí có vẻ thoải mái hơn 1 chút.

- Dạ, hoa khôi của trường em ngày xưa mà anh. Hân nhìn sang Nhung tinh nghịch.

- Nhưng không đẹp bằng em- Vừa nói tay Hoàng vừa vuốt dọc sóng lưng của Hân, đồng thời tay kia xoa xoa lấy bờ môi đỏ thắm của cô.

- Này- Giọng Nhung hét lớn làm cả quán ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc Hân và Hoàng đang bất ngờ thì Nhung đứng phắt dậy.

- Xin lỗi Hân- Nhung phải về có chuyện gấp, hẹn gặp Hân sau. Không chào Hoàng và không kịp để Hân nói lời nào, Nhung với tay lấy chiếc túi sách đi thẳng trong vẻ bực bội khó tả.

Hân nhìn theo, bây giờ thì cô có thể hiểu, Nhung là vậy ,luôn tìm cách để bênh vực cô, Hân hiểu thái độ của Nhung, Hân biết Nhung không thích hành động của Hoàng, nhưng mà làm sao được, Hân đã quá quen với việc Hoàng đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình rồi, Hoàng nói làm như vậy là vì Hoàng yêu cô.

- Bạn em sao vậy?

- Không, mình về thôi anh.

- Đến khách sạn nhà anh nha.

- Làm gì?

- Anh nhớ em. Song song với lời nói đó là 1 cái hôn siết làm cô ngạt thở.

-------------------------------------------------

Bước vào 1 khách sạn 5 sao, mọi thứ nơi đây đều đẹp và sang trọng, mọi người ra chào đón Hoàng và Hân, Hân không còn rụt rè lạ lẫm như những lần đầu đặt chân đến đây nữa. Cô mỉm cười nhìn mọi người. Từ ngày quen Hoàng không biết cô đã vào đây bao nhiêu lần rồi, vào đây không như mọi người là mặc áo dài chào khách hay những bộ vest đi tới đi lui cùng 1 đống hồ sơ trên tay. Đơn giản Hân đến đây là lên phòng cùng Hoàng, lần đầu hay là lần N thì cũng vậy.

- Vào tắm đi em

- Hôm nay em thấy mệt, em muốn ngủ

- Không, anh muốn em vào tắm cùng anh- Hoàng xách ngược tay Hân lên khiến cô đau.

- Em không muốn

- Dậy thì ngay đây đi, hôm nay chúng ta không cần giai đoạn đầu đâu..

Nói dứt lời, Hoàng vật Hân xuống giường, như con hổ đói, Hoàng xé toạc tất cả những thứ trên người Hân xuống, Hoàng hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, nhất là đôi môi mềm đó. Hoàng cắn, Hoàng day khiến Hân rên lên khe khẽ vì đau. Hoàng vồ vập, nhưng Hân không 1 chút phản ứng, cô nằm im, nhắm nghiền mắt, mặc kệ Hoàng.

- Em có biết là anh rất yêu em không.

- Có

- Có, có, lần nào em cũng trả lời là có, Thật sự em có biết là anh rất yêu em không Hân. Hoàng thúc mạnh vào người cô, Hân vẫn như vậy không cảm giác.

- Em vào tắm đi rồi mình đi ăn

Quấn chiếc khăn vào người Hân đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài, ly rượu được lắc lắc trên tay. Hình như người con trai kia cũng đang miên man về chuyện gì đó.

- Anh tắm rồi thay đồ đi

- Uhm, để anh mặc đồ giúp em

Hoàng mở tủ lấy ra 1 chiếc váy trắng dài, đây là chiếc váy mà Hoàng tặng Hân trong ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau vừa rồi.Kéo khóa lên trong gương kia cứ như 1 thiên thần, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt long lanh, Hoàng siết nhẹ Hân từ đằng sau.

- Vợ anh đẹp quá.

Hoàng hay có những biểu hiện đó, nhưng không nhiều, Bởi vậy dù 1 năm yêu nhau nhưng Hân vẫn chưa hiểu hết về Hoàng. Bước ra khỏi khách sạn mọi ánh nhìn đổ về 2 người, vì Hân quá xinh đẹp, Hoàng quá lịch lãm hay là vì 1 nguyện nhân nào khác.

Bước xuống chiếc xe hơi làng cóng, Hoàng dìu Hân vào 1 nhà hàng sang trọng, hình như ai cũng nhìn 2 người.

- Ê, Hoàng- Theo tiếng kêu Hoàng nhìn lại

- Tú- Hoàng gọi khẽ rồi cùng Hân bước đến, nơi đó có 6 người, 2nam , 4 nữ.

- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp anh, dạo này anh mất tích đâu vậy- cô gái rất xinh đẹp nhưng mặt đầy son phấn, khuôn ngực mấp mé dưới chiếc váy quây trong cực kì hấp dẫn.

- Anh bận- Hoàng xoa nhẹ nơi cái chỗ trắng ngần đó

- Bận gì mà quên người ta luôn hà, ghét anh ghê. Cô gái nũng nịu siết vào tai Hoàng. Nhớ anh muốn chết.

- Anh cũng nhớ em mà.

- Dzậy tối nay mình về nhà em nha.

- Tối mai đi, hôm nay anh có hẹn rồi.

- Hẹn dắt "má" đi chơi hả?

Câu nói vừa dứt lời thì cả bàn không ai hẹn mà cười lớn. Hân cúi mặt, cô đã quá quen với việc Hoàng đùa giỡn với những cô gái khác trước mặt mình, cô không còn lấy gì làm bỡ ngỡ.

" Người yêu của em có nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ thì em phải lấy làm hãnh diện chứ". Câu nói khi lần đầu tiên thấy Hoàng thân mật cùng cô gái khác trong phòng anh Hân đã lớn tiếng hỏi nguyên do và được đáp trả như vậy. Và từ đó, Hân cũng không còn biết ghen.

- Thôi đi- Hoàng lớn tiếng đồng thời đẩy cô gái kia sang 1 bên làm mọi người im bặt. Hoàng nhìn Hân không nói 1 lời.

Hoàng- đẹp trai, giám đốc của Khách sạn 5 sao mà ba anh làm chủ tịch, anh phong độ, ga lăng, đôi mắt đa tình khiến cho nhiều người ngây ngất. Hoàng nổi tiếng ăn chơi và qua đường với nhiều cô gái nhưng chưa chính thức quen ai, cho đến tận bây giờ Hân là người yêu chính thức đầu tiên của Hoàng.

- Về thôi- Hoàng kéo tay Hân ra khỏi chiếc bàn đó rồi đi thẳng ra xe.

- Về khách sạn.

- Dạ

Lại khách sạn, bất giác Hân cười nhẹ.

- Anh lên trước đi, em vào đây chút xíu.

- Em đi đâu?

- Chút chuyện riêng thôi

- Uhm, nhanh nha.

Hân bước vào hông sát bên phòng họp, cô tính gọi điện cho Nhung hẹn mai dẫn theo em pé cho cô gặp mặt.

- Lại quay lại ah.

- Uhm, khiếp thật, vừa đi hồi chiều.

- Nhìn mặt cứ như thiên thần ấy dzậy mà ghê quá mày hen.

- Tất nhiên, nhờ bộ mặt đó mà kiếm bộn tiền đó mày, không biết ngoài sếp mình ra còn những sếp nào nữa nhỉ.

- Tất nhiên rồi, hihi, sếp mình cũng dzậy mà, lợi dụng nhau cả thôi.

Hân vùng bỏ chạy, cô không ngờ mọi người lại nghĩ tình cảm của cô chỉ là lợi dụng , chỉ vì tiền của Hoàng mà thôi, cô yêu Hoàng, cô yêu bằng cả trái tim mình chứ không phải là sự giàu sang như mọi người nghĩ.

Tim cô đau thắt, ngực nhói như có hàng ngàn con kiến đang bò ở đó.

Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng, lúc đó cô bị giật túi xách, Hoàng cứ như 1 thiên thần hộ mệnh. Anh phóng chiếc moto về phía 2 tên cướp. Anh đá ngã xe chúng, tóm gọn lấy, cho mỗi tên 1 cú đấm và đem túi xách về trả cô.

Nét lạnh lùng lúc đó của Hoàng khiến lòng Hân lâng lâng khó tả, cảm giác này chỉ có mỗi Hoàng đem lại cho cô.

Hân chạy nhanh về phía phòng anh, cô muốn gặp anh trong lúc này, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói ra điều mà lâu nay cô vẫn giấu.

Cạch, tiếng cánh cửa mở cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Hoàng reo.

- Em lên rồi ak, nghe máy giùm anh đi. Tiếng Hoàng trong phòng tắm.

Ấn nút nghe chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang tiếng.

- Sao lúc nãy giận dzữ dzậy m? Chuyện bình thường của mày thôi mà. Mày cũng hay thiệt, 1 năm rồi mà chưa đổi món ak, trông cô ta cũng xinh thật nhưng không biết ve vãn gì cả. Chán. Dù sao thì cũng đỡ hơn lúc trước. Qua tay mày có khác. Gởi lời cám ơn đến tao đi chứ, vì nếu không có sự hợp tác của tao trong cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đó thì bây giờ...Tút tút...

- Ai gọi dzậy em? Hoàng lau tóc ngước nhìn Hân

- Em sao dzậy? không khỏe chỗ nào ak.

Hân xoay người chạy đi, nước mắt cô tuôn rơi.

- Hân, Hân. Hoàng gọi với theo, bây giờ trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Anh lấy chiếc điện thoại, là số của Tú.

- Mày vừa nói gì với cô ấy hả, *

Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoàng ngồi phịch xuống, mắt anh vô hồn.

Hân chạy, cứ chạy, mọi người nhìn cô đều mặc, nước mắt cô rơi ướt nhòe mascara.

Chuyện gì xảy ra chứ, cô khóc nấc lên từng hồi, là kịch bản, thì ra là kịch bản, 1 năm qua những gì Hoàng làm với cô chỉ là kịch bản thôi sao.

Giúp cô lấy lại túi xách, ngồi hàng giờ ở quán cô làm thêm chỉ để tặng cô 1 bó hồng và ngắm nhìn cô, dầm mưa để đi đón cô về trong thời tiết lạnh buốt, nắm lấy tay cô suốt đêm không chợp mắt để trông cô bệnh.

Những cái ôm siết trong cơn say, những nụ hôn nồng nàn, lời nói ngọt ngào, tất cả, tất cả chỉ là kịch bản. Vậy mà cô cứ ngỡ.

Cơn mưa sao lại đổ xuống vào lúc này, có phải là muốn hòa quyện chung với nước mắt của Hân hay là xoa dịu niềm đau đang vỡ tung trong lồng ngực. Hân khóc, khóc cho đến khi kiệt sức rồi ngất đi.



Vồ lấy tấm thân trắng nõn chỉ còn dính 1 chút đồ ngu trên người, Hoàng nhai ngấu nghiến cái cơ thể ấy, anh như kẻ điên, cắn, ghì, lôi, xé.

- Từ từ anh. Giọng cô gái đầy vẻ thích thú. Em cũng nhớ anh lắm.

Rồi cô ta xô Hoàng xuống, cô ta mạnh bạo giật tung những nút áo sơ mi ra khỏi người anh, cắn mạnh vào khuôn ngực rắn chắc đó, tay cô xoa lấy gương mặt lạnh lùng của anh.

Hân không như vậy, Hân chưa 1 lần như vậy với anh, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng chỉ làm theo những gì Hoàng yêu cầu, không mạnh mẽ, không làm Hoàng đau, chỉ có anh làm cô đau.

- Tránh ra- Hoàng đẩy mạnh cô gái ra xa.

- Anh sao vậy?

- Cút đi

- Gì chứ?

- Tôi nói cô cút đi

- Hứ- Mặc chiếc váy vào người cô ta đi thẳng.

Đứng dậy khoác chiếc áo ngủ dài, anh bước ra khỏi phòng, anh tiến lại căn phòng của riêng anh và cô. Hoàng đã từng dắt nhiều người con gái về khách sạn này ngủ nhưng với riêng phòng này thì không, nó chỉ dành cho 1 người con gái anh thật lòng yêu mà thôi.

Ngả người vào thành giường, châm điếu thuốc, Hoàng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhớ Hân quá, anh không tìm thấy cô, anh như muốn điên lên, đầu óc rối bời.

Cái tâm hồn mỏng manh đó sẽ như thế nào khi không có anh bên cạnh, chắc sẽ khóc chứ.

Hoàng chưa bao giờ thấy Hân khóc, 1 cô gái yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh.

- Không phải vậy- Hoàng hét lên, anh ôm đầu rồi bật khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông yêu thật lòng.

Hoàng đã từng nghĩ đó chỉ là màn kịch mà anh dựng nên để có thể lấy được thể xác của 1 thiên thần trong mắt mọi người cho đến khi....

Anh yêu Hân lúc nào không hay, chỉ biết là anh đã yêu, yêu thật lòng người con gái đó.

Nhưng Hoàng không hiểu, không hiểu tại sao Hân lại thản nhiên và không bao giờ phản ứng trước thái độ của anh với những người con gái khác. Anh muốn cô ghen, muốn cô khóc khi thấy điều đó,muốn cô có cảm xúc. Hay là Hân không yêu anh.

Mà phải, từ trước đến giờ chưa 1 lần Hân nói yêu anh.

Cái suy nghĩ ghê sợ đó cứ bám riết lấy Hoàng, anh sợ điều đó là sự thật. Vậy là không muốn để mất cô anh cứ tỏ ra vẻ bất cần, muốn chiếm hữu, bắt cô phải làm theo những thứ anh muốn. Chỉ vì quá yêu mà thôi.

- Giờ em đang ở đâu- Hoàng khóc trong đau đớn.

--------------------------------------- - Em tỉnh rồi ak?

- Anh

- Uhm, em ngủ 2 ngày rồi, chuyện gì vậy?

Nước mắt bỗng rơi trên khuôn mặt Hân, Thiên ngồi đối diện mà lòng anh cảm thấy đau nhói.

Thiên luôn vậy, luôn xuất hiện những lúc Hân cần ai đó bảo vệ. Ngày trước vì ganh ghét sự xinh đẹp của cô mà 1 vài người trong trường đã thuê người ức hiếp cô,

Hân sợ hãi khi đứng trước bọn người kinh khủng đó, bọn chúng vuốt tóc, sờ mặt Hân, tay chúng đang chuẩn bị chạm vào nút áo thì 1 bàn tay giật chúng lại, đấm cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.

Hân sợ hãi tột cùng, cô khóc ngất, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô " Đừng sợ, không sao đâu ".

Thiên là vậy, luôn âm thầm bảo vệ Hân khỏi mọi tổn thương, anh không cho phép ai được chạm vào người con gái yếu đuối đó.

Nhìn thấy ánh mắt Hân dành cho người con trai đã lấy túi xách về cho cô mà hôm đó anh chưa kịp làm gì được. Ánh mắt đó anh chưa từng thấy trước đó.

Và lúc đó Thiên biết anh mãi mãi không còn cơ hội.

Nhưng vẫn vậy, Thiên vẫn đứng ngoài cuộc đời Hân, theo dõi bước chân của cô, mặc dù tay của cô bây giờ đã trong bàn tay khác, anh vẫn đợi, vẫn chờ người con gái duy nhất anh yêu.

- Em ăn chút gì đi

- Hân im lặng

- Ăn rồi mới có sức mà khóc nữa chứ- Câu nói như nhát dao đâm trúng vết thương mới, Hân lại khóc, cô gần như kiệt sức.

- Nói cho anh được không?

- Em yêu anh ấy

- Uhm, nhưng sao? Thiên đau buốt

- Anh ấy không yêu em, chỉ là đùa giỡn.

Choang- Tô cháo trên tay Thiên rớt xuống, anh xoay người bước nhanh ra cửa. Hân giật mình rồi vội chạy theo, cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra.

- Thiên, chờ em.

Không nghe tiếng Hân gọi Thiên lái xe như vô thức, vẫy gọi chiếc taxi đằng sau, Hân đuổi theo. Lòng cô như lửa đốt. Mong sao không có gì xảy ra.

----------------------------------

Bây giờ trong Thiên chỉ có sự căm hờn. Nắm chặt bàn tay lại, anh tăng tốc độ.

Tại sao? tại sao có được người con gái đó trong tay lại không biết trân trọng, tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại khiến cô ấy đau lòng, tại sao để cô ấy khóc.

Tay anh đấm mạnh xuống, bao nhiêu câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu anh. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, anh đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ cô, để cô luôn tươi cười. Vậy mà...

Tăng vận tốc tối đa anh chạy vượt qua cả đèn đỏ, giờ anh chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất mà thôi.

- Chạy đi chú- giọng Hân gấp rút

- Đèn đỏ mà cô

Nắm chặt 2 bàn tay, lòng cô rối bời.

---------------------

Bốp- choang- Ly rượu trên tay Hoàng rơi xuống, anh choáng váng nhưng rồi đứng dậy quay lại nhìn người vừa dám đánh mình.

Thiên xách cổ áo Hoàng lên, lại 1 cú đấm vào mặt. Hoàng bật dậy giơ tay đấm trả vào mặt Thiên.

- Anh điên ak- Hoàng nắm lấy cổ áo Thiên gào lên

- Phải, tôi đang điên, điên vì anh đã làm cho người con gái tôi yêu phải khóc.

- Người con gái anh yêu,lại em nào nữa đây- Hoàng cười nhạt.

Bốp, 1 cú đấm vừa từ Thiên.

- Hân Hân, là Hân Hân, cô ấy yêu anh thật lòng, trao cho anh tất cả, sự ngây thơ, hồn nhiên, sao anh lại trả cho cô ấy cay đắng và đau khổ hả, hả?

Vừa nói Thiên vừa đấm vào bụng Hoàng. Lần này Hoàng không phản ứng, anh đứng im, Thiên vừa nhắc đến Hân, người con gái trong cuộc đời anh.

Khẽ mỉm cười, anh chua xót nói " phải, là tôi lừa dối cô ấy, thì sao"?

Bốp, bốp những cú đấm của Thiên cứ liên tục, vì Hân, Hoàng đáng bị đánh, anh không phản ứng, bây giờ đây anh cần 1 người đánh anh thật nhiều, thật đau để khỏa lấp đi nỗi đau trong lòng. Anh đau, đau lắm.

- Dừng lại, dừng lại đi- Hân gào khóc nức nở khi thấy Hoàng bị đánh, máu từ khóe miệng Hoàng càng làm Hân sợ hãi.

Hân hoảng loạn, cô vùng chạy ra ngoài, cô sợ nhìn thấy máu, sợ hãi khi nhìn thấy máu của Hoàng. Và cô cứ chạy.

- Hân, Hân, dừng lại đi- tiếng kêu của Hoàng và Thiên làm mọi người thảng thốt.

Cô cứ chạy, cô muốn trốn tránh tất cả.

- Dừng lại đi Hân, Hân ơi, cẩn thận

Rầm!

- AAAAAAAAAA- Tiếng người đi đường la thất thanh

- Hân,em sao rồi- Tiếng Thiên gọi hoảng hốt, đỡ Hân dậy, anh lay lay người hân.Mắt Hân hé mở.

- Anh

- Uhm, anh đây, em sao rồi.

Cổ Hân bỗng nghẹn đắng, ngực cô thắt lại, mắt mờ đi, tai cô nghe tiếng ong ong. Nước mắt cô tuôn không ngừng.

- Anh ơi- cô gào lên trong đau đớn, đẩy mạnh Thiên Sang 1 bên cô bò đến người đang nằm trên vũng máu kia, Là Hoàng, người anh đang co giật.

- Anh ơi! máu, sao thế này, nhiều máu quá. Hân ôm chầm lấy Hoàng, toàn thân cô lạnh buốt, môi cô mấp máy không nói nên lời.

- Anh ơi, mở mắt ra đi, nhìn em đi mak, anh ơi, aaaaaaaa...

Hân khóc trong đau đớn, cô không còn sợ máu nữa, đó là sự sống của người con trai cô yêu.

- Em khóc rồi, cuối cùng anh đã thấy em khóc vì anh- Hoàng thì thào trong hơi thở yếu ớt.

- Không, em không muốn khóc vì anh, anh đứng dậy về đi, em muốn cười, em muốn anh làm trò cho em cười, dậy đi.

- Anh xin lỗi, xin lỗi vợ iu. Những ngày qua anh đã không biết cách để thể hiện tình yêu của mình, anh đã làm em khổ, chỉ vì sợ em sẽ rời xa anh, chỉ vì sợ mất em, không phải kịch bản, tất cả đều là thật, là thật, tin anh đi. Anh nắm chặt lấy tay anh cứ như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.

- Em biết, em biết mà, anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.

- Không, anh phải nói, anh sợ mình không còn cơ hội.

- Anh im đi, im đi.

- Anh muốn nghe em nói " em yêu anh ".

- Không, em sẽ không nói hôm nay, đến mai ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe hết, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối..

- Anh, anh, tay Hoàng sắp vuột khỏi tay cô, hơi thở của anh yếu dần, anh sắp tuột khỏi cuộc đời cô.

- Anh, Hoàng ak, em yêu anh, Hân Hân mãi mãi chỉ yêu anh mà thôi. Một nụ cười nở nhẹ.

Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, cô cũng vậy, nhẹ nhàng như bản chất cô vốn có, ôm anh, hôn nhẹ vào đôi môi ấy.

----------------------------------

Trên ngọn đồi ấy, đứng trước ngôi mộ mới xây, 1 cô gái tóc xõa dài, chiếc váy trắng kỉ niệm đó phất phơ trước gió, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cười hiền trên tấm bia. Xung quanh 1 màu hoa cỏ may đang phất phơ trước gió.

- Em thích hoa gì?

- Cỏ may

- Vì sao?

- Vì cỏ may mỏng manh, Còn anh.

- Cỏ may

- Vì sao

- Vì cỏ may giống em.

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ

0 nhận xét

Truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Xin lỗi vì anh đến trễ"

Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”. Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi. Cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh…đã từ khi ấy.

*
Như một giấc mơ..

- Nè… anh Khánh chụp em với, chụp em với – Cô bé vịn vào vai cậu bé và khẽ nhún lên.

- Không nhá! Quy tắc của anh là chỉ chụp những bức hình về phong cảnh thôi, chưa đến lượt em – Cậu bé cười nhăn răng.

- Sao vậy? – Cô bé buồn thiu.

- Anh phải làm theo nguyên tắc, sau này lớn lên mới làm một nhà chụp ảnh chuyên nghiệp được.

- Xí – Cô bé dẫu môi – Nguyên tắc gì cơ chứ, anh mới 11 tuổi à, lấy máy ảnh của bố anh chụp linh tinh thì có.

- Ai bảo em thế? 11 nhưng vẫn lớn hơn em 1 tuổi đấy! Sau này anh sẽ trở thành nhà chụp ảnh chuyên nghiệp cho em xem.

- Thế chụp cho em một tấm thì có sao? Đi mà, chụp cho em một tấm đi mà…

- Không – Cậu bé chạy vụt đi, cười lớn.

Cái bọn trẻ ấy lại ồn ào như mọi ngày, không trừ một ngày có gió nào của Đà Lạt. Không cần phải là những cơn gió thật to, chỉ cần có gì đó nhè nhẹ đủ gợn mặt hồ nước kia để chúng thích thú thả những bông hoa xuống cho gió xoay tít. Chúng đã lớn lên cùng nhau, thân thiết với nhau và chưa hứa hẹn được điều gì nhiều, chỉ biết là, ở nơi mặt hồ bình yên, phẳng lặng ấy, mỗi chiều lộng gió sẽ có một cô bé và một cậu bé, bên nhau thả những cánh hoa xuống nước cho gió đẩy đi… Xoắc xít bên nhau chụp những tấm hình Đà Lạt. Bình yên.

XIN LỖI VÌ ANH ĐẾN TRỄ

Hoài Như…

Thời gian thấm thoát trôi, cứ thế đã 7 năm trôi qua chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh vẫn đam mê chụp ảnh, ngoài giờ học tôi vẫn thường lang thang cùng anh khắp bờ hồ chụp những tấm hình theo cảm hứng.

- Này! Anh chụp nơi này bao nhiêu năm rồi. Không chán à?

- Không, sao mà chán được… Em thử ngắm xem, mỗi ngày đều khác nhau, đều có sự thay đổi mà – Mỗi khi nói như thế anh đều nhoẻn miệng cười bí ẩn và nháy mắt với tôi một cách khó hiểu.

Mặt hồ luôn bình yên lấp lánh nắng, gió thổi thành từng gợn nhỏ xíu trông thật thích mắt, bỗng nhiên tôi muốn được như ngày xưa quá, se se cánh của bông hoa trên tay, ngơ ngẩn. Rồi anh giật lấy bông hoa, tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì anh đã thả nó xuống dòng nước, gió đẩy cánh hoa ra xa, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười, anh quay đi rồi, tôi vẫn còn ngơ ngẩn mãi, cái dáng hình quen thuộc với đôi mắt xa xăm diệu vợi, nụ cười ấm ấp tựa ban mai, đôi lần tôi đã từng ước được sánh vai bên anh, được dựa vào bờ vai của anh cho tôi cảm giác bình yên và tôi tin anh là một sự che chở. Ừ! Mà có phải tôi yêu anh không? Hình như là có. Phải không?

Là lúc tim tôi bồi hồi khi anh vô tình nắm lấy tay mình chạy ào trong mưa, là lúc anh tẩn mẩn chụp mấy bức ảnh ưa thích, tôi đã trộm nhìn và khi anh chợt nhìn lại thì tôi nghe tim mình lỡ nhịp vài giây. Là những buổi tối gió lạnh, anh chở tôi đi học thêm về trên chiếc xe đạp, những triền dốc của Đà Lạt khiến đôi tay tôi chỉ muốn siết ôm anh thật chặt cho đỡ rét, nhưng tôi chỉ dám bám vào áo anh như một con mèo nhỏ, đủ cảm giác được hơi ấm từ anh lan tỏa trong tim mình, trong cả thế giới của tôi.

Nhưng mà… Anh có yêu tôi không? Thì cũng, ai mà biết được. Tôi cứ cảm thấy thế nào, anh lạnh lùng quá, mà tính tình lại khó hiểu nữa, luôn quan tâm và bên cạnh tôi, nhưng sao cứ coi tôi như một đứa con nít thế. Hay là anh chỉ xem tôi như một đứa em gái? Mới nghĩ đến đó thôi mà lòng đã mênh mang buồn.

Tối nay anh vẫn chở tôi về như mọi hôm, đường phố nhộn nhịp ánh đèn, sao tôi chỉ muốn giây phút này dài mãi.

- Như. Có lạnh không? – Anh hỏi với một giọng lạnh lùng.

- Có chứ anh. Sao lại không? – Tôi hì hì cười, cố tỏ ra một giọng ngây thơ.

- Ừ… - Anh ngập ngừng - Ôm anh đi.

- Hở - Tôi ngơ ngác, anh vừa bảo gì vậy… Ôm anh… Là ôm anh sao, bao lâu nay tôi chưa bao giờ dám mong câu nói này, tôi có nghe lầm không.

Tôi thở nhẹ hơn, hơi run, tôi vòng tay ôm anh, khẽ tựa đầu mình vào lưng anh. Những nhịp yêu trong tim đang định nói gì, bồi hồi quá. Nhưng sao anh vẫn lặng im thế kia, không mở một lời nào cả, hay nhịp tim hối hả của anh đã làm tôi chếch choáng mọi âm thanh xung quanh rồi? Về đến trước cổng, tôi chào anh, bẽn lẽn và ngượng ngùng, tôi mỉm cười và bước vào nhà… Bỗng nhiên, một bàn tay thật ấm, thật vững chắc nắm tay tôi kéo lại, ghì sát vào người anh, cái ôm thật chặt. Anh hơi cuối người, áp sát mặt vào tóc tôi, sao mà gần quá, tim tôi ấm dần lên và giờ đây dồn dập một nhịp hối hả, bỏng rát. Tôi hơi chới với bám khẽ vào chiếc sơ mi của anh, tay anh vòng trọn cả bờ vai tôi, ngào ngạt như cơn gió bờ hồ mỗi buổi chiều tôi và anh thường đến. Buông nhẹ tôi ra và giữ chặt bàn tay, anh chỉ thì thầm:

- Vào ngủ sớm đi nhé!

Rồi anh nhìn thật chắc chắn vào mắt tôi lần nữa, vội leo lên xe ra về, chẳng nói gì hơn, tôi thoáng chút hụt hẫng, như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt. Tối ấy cũng không có một tin nhắn nào đến từ anh. Gì vậy? Anh đang làm trò gì vậy? Có yêu tôi không?

“Ngày mai gặp anh ở bờ hồ nhé!” – Tin nhắn vỏn vẹn của anh làm tôi thật sự bối rối, tim mình khẽ run. Bỗng chốc tôi nhớ lại cái hôm siết chặt hôm ấy của anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng, một điều gì đó ngượng ngùng và hạnh phúc, nhưng cũng đầy hoài nghi và khó tả.

Hôm nay trời thật đẹp, từng tia nắng trải dài phủ khắp những con đường trong thành phố, hàng thông reo vi vu, lấp lánh những bông hoa trắng bên đường, rạng rỡ… Tôi ngắm mình qua ô cửa kính lần cuối, bộ váy xòe màu bạc hà cùng với mái tóc buộc nữ tính, nhìn kĩ tôi cũng đẹp đấy chứ. Tự mỉm cười với mình, tôi thênh thang bước ra bờ hồ, gió vẫn hiu hiu.

- Em trễ hơn năm phút nhé – Anh mỉm cười dịu dàng. Hôm nay trông anh thật đẹp, chiếc áo sơ mi đầy nam tính, khuôn mặt lãng tử cùng ánh mắt mê hoặc, anh trông như một thiên sứ trong kinh thánh mỗi chiều tôi đi Lễ.

- Vâng… Em xin lỗi – Tôi còn cảm thấy ngượng trước thái độ bẽn lẽn của mình, sao tôi nhẹ nhàng thế… Hay là cái ôm của anh hôm ấy, thừa sức “ám ảnh” tôi.

- Này… - Anh bất giác gọi.

Tôi ngước lên, một cô gái tóc nâu xoăn tít ùa lại anh, nắm cánh tay anh và nghiêng đầu dựa lên đó, môi cô rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Tôi chỉ thấy rất bàng hoàng, thấy mình thật sự như một con ngốc phô diễn trò hề trước một cặp – tình – nhân. Bần thần trước mắt tôi, anh – cô ấy, một đôi thật đẹp… choáng ngợp trong tim tôi, cái ôm thật chặt của anh còn phảng phất hương hoa bờ hồ.

- Này, hay em chụp một tấm hình cho anh chị nhé! – Anh đột nhiên đề nghị.

- Ừ! Cô bé, chụp giúp anh chị một tấm nhé – Cô gái ấy cũng xoắc xít theo.

- Dạ - Tôi cố kéo mình về thực tại. Nâng chiếc máy ảnh lên “Tách”…”Tách”, tim tôi cũng theo âm đó mà hằng những vết rạn…

Đưa chiếc máy ảnh cho anh, tôi quay nhìn về phía bờ hồ xa xăm, tôi không đủ can đảm nhìn cảnh hai người họ đang hạnh phúc như thế. Rồi nhẹ như gió thoảng, tôi nghe tiếng anh… Rằng anh sẽ ra Hà Nội, rằng anh sẽ học chuyên ngành điện ảnh một thời gian, rồi anh sẽ đi cùng Phương, cô gái xinh đẹp kia. Tôi dửng dưng nghe dự định đó, chẳng buồn nhìn vào mắt anh, tôi đủ can đảm nữa sao, để tình cảm của mình bị anh chi phối à. Tôi là gì trong anh? Một đứa em gái? Một người bạn tri kỉ? Hay đơn giản là trò đùa thôi? Tôi không giận, không trách, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, mà ích gì đâu chứ, bên cạnh anh đã có ai khác rồi. Không phải sao? Tôi thở dài đánh sượt, rồi cũng lặng lẽ chào anh và cất bước về nhà.

Nằm gục trên chiếc piano, tôi để hai hàng nước mắt lăn dài trong vô thức, tình yêu đầu tàn nhẫn với tôi quá. Mím chặt môi.

Hôm sau tôi đã không đến tiễn anh. Lúc tin nhắn đến từ anh, chắc anh đã lên máy bay rồi. Tôi chỉ send lại một câu thật ngắn, cố giấu đi những cảm xúc của mình. “Xin lỗi anh. Em đến trễ. Chúc anh sẽ thành công, cố gắng anh nhé!”.

Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tiếp tục bước trên con đường của chính mình. Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tập quên anh…


Hà Nội – Em và anh

Bây giờ tôi đã là một sinh viên Ngoại Thương, sau khi cầm trên tay chiếc vé du học sang Úc, nghĩ đến thành quả biết bao nhiêu năm nay mình cố gắng, cũng không đến nỗi nào tệ. Ra Hà Nội học đại học, tôi nhận thấy ở chính cô bé ngây thơ, mít ướt ngày xưa đã trưởng thành nhiều rồi. Bốn năm qua đi, trải qua hai cuộc tình chấp choáng với những chàng trai Hà Thành, cuối cùng thì tôi vẫn đơn lẻ bước một mình trên con đường tấp nập các đôi tình nhân, hay cảm thấy mình vô hình trong mỗi dịp lễ Tết. Sao tôi không tìm nỗi cho mình một yêu thương, thành công và cả một tương lai rộng mở trước mắt không làm tôi quên đi những trống vắng của bản thân. Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ vòng tay anh năm nào vẫn còn ấm áp với tôi lắm, bao nhiêu năm nay, tình cảm của tôi đã không hề vơi đi, chỉ bị nén lại trong tim một sách sâu lắng hơn. Bởi vậy, người ta mới bảo tình đầu khó quên. Tự hỏi không biết bây giờ anh đang làm gi? Anh sống ra sao? Anh còn nhớ đến tôi không?

Hoàn tất những hồ sơ, tôi mệt mỏi bước ra phố, thế là xong, một tháng nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Suy nghĩ đó càng khiến tôi thấy mình đã vô hình nay càng mờ nhạt hơn nữa. Lặng ngắm Hà Nội, từ khi tôi đặt chân đến đây với tâm hồn bỡ ngỡ, mọi thứ bây giờ thân quen hơn, nhưng khoảnh khắc gần xa điều gì đó rồi ta ta mới cảm thấy nó đang trân trọng, từ bao giờ tôi nhận ra: Hà Nội đẹp là thế…

Và tôi gặp anh, ông trời vô tình hay cố ý sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau, anh ngồi ở quán bên kia đường, khuôn mặt trầm tư thay đổi ít nhiều, anh đã trưởng thành hơn, chỉ có ánh mắt và nụ cười ấm áp ấy vẫn còn. Anh thấy tôi, anh mỉm cười như có ý muốn tôi qua bên đó, tôi cũng đến và lặng nhìn anh, sao tôi không mở lời được, sao tôi không thể bày tỏ với anh tất cả nỗi lòng của mình, có rất – rất nhiều thứ tôi muốn anh biết mà. Rằng, từ khi là một cô bé hay ngắm nhìn anh chụp anh, tôi đã yêu anh. Từ khi cái ôm ấy ấm áp bất tận, tôi đã muốn ở bên anh cả đời. Miên man trong những dòng suy nghĩ, tôi không nói gì, rồi anh cũng mở lời trước:

- Em dạo này ổn chứ?

- Vâng, em ổn, công việc chụp ảnh của anh thế nào rồi?

- Anh đang làm chủ ở một công ty vừa, cũng chẳng gọi là danh tiếng gì nhiều, nhưng hạnh phúc vì được bước theo con đường của mình em à

- Vâng…

- Còn em?

- À… Tháng tới em sẽ sang Úc học lên cao học – Tôi đáp vội

- Em lại đi nữa à?

- Ừ… - Tôi buồn bã đáp

Anh trầm ngâm khuấy tách cà phê cho tôi, tôi cũng định hỏi anh và chị Phương sao rồi, có hạnh phúc không, nhưng nghĩ thì cũng chẳng được gì, nên thôi.

- Để anh đưa em về.

Anh đề nghị khi trời đã nhá nhem tối, thành phố lên đèn rực rỡ. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng chẳng có lý do nào mà từ chối. Ngồi trong xe anh, sao tôi muốn tìm lại cái cảm giác ngày xưa quá, ngày mà tôi và anh men theo những con dốc của Đà Lạt trên chiếc xe đạp cũ, bây giờ thì hình ảnh đó đã quá xa với thực tại. Đến trước căn hộ tôi ở, khẽ chào anh và nghĩ tôi và anh sẽ khó mà gặp lại, tôi xòa tay định bắt tay
anh, như một người bạn, như một lời cảm ơn

Anh khẽ cười và xòe tay ra nắm lấy tay tôi, không bắt nhưng kéo nhẹ tôi vào lòng anh, cái ôm vẫn ấm áp như ngày nào, hơi ấm từ anh bắt đầu lan tỏa, nhịp tim tôi ngân lên dồn dập. Anh đặt môi mình lên môi tôi, choáng ngợp và đầy bất ngờ, hương vị xa xăm của gió bờ hồ năm xưa tràn hết tâm hồn tôi, lần đầu tiên tôi hôn một người-và người đó là anh. Nhưng còn giữ chút lý trí của mình, tôi đẩy anh ra, bần thần và bối rối

“Qua rồi, anh về đi”. Tôi bước nhanh vào trong, không ngoảnh lại nhìn anh nữa, hay đúng hơn tôi đang cố giấu giọt nước mắt vừa tràn ra từ khóe mi. Tim tôi là trò đùa cho anh sao?
Một tháng sau. Tôi vẫn lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt

Xuân, hạ, thu, đông. Mùa lại nối tiếp mùa. Tôi trở về đây sau 5 năm trời ở xứ người, ghé Hà Nội vài ngày. Tôi đã lập gia đình được 3 năm và có một thiên thần 3 tuổi. Anh mất rồi. Cái tin ấy đến với tôi như một vết khứa vào tim, nhưng nỗi đau không còn rõ ràng nữa. Có lẽ mọi thứ về anh đối với tôi giờ đây quá nhạt nhòa. Tôi về lại Đà Lạt, biết bao nhiêu đổi thay sau ngần ấy năm, tôi gặp lại Phương, ánh mắt cô buồn trĩu, tôi chỉ còn biết thở dài an ủi cô ấy, chắc cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Nhưng một sự thật đau lòng hơn là khi tôi biết được nhiều năm trước anh và Phương chỉ đang cố diễn một vở kịch, để tôi không còn chờ mong anh, để tình cảm không chặn lối đi của tôi. Mở cuốn sổ mà anh đã nhờ Phương gửi cho tôi, là anh đây sao, sao tôi không nhận ra sau từng ấy năm chứ, từng nét chữ anh nghiêng nghiêng, xô bồ như chính số phận đã cố tình đẩy chúng tôi ra xa nhau

Đình Khánh…

“Hôm nay được dạo cùng em ra bờ hồ, vài ngày nữa anh phải ra Hà Nội, anh chỉ muốn níu giữ tất cả những hình ảnh còn lại của nơi đây, kể cả hình bóng thân quen của em. Đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?

Cảm xúc không kìm được trong anh, anh đã ôm em, nghe hương tóc em còn phảng phất quen thuộc chất tuổi thơ. Nghe hơi thở em hối hả và bàn tay run run ôm anh, em có biết là anh đã hạnh phúc như thế nào không. Giây phút ấy anh chỉ muốn giữ cả em bên mình, nhưng không được em à, yêu thương ta phải hy sinh vì nhau, phải không em?

Nhờ sự giúp đỡ của Phương xong sao anh thấy mình thật có lỗi với cô ấy, có lẽ anh biết Phương yêu anh. Càng cảm thấy có lỗi với chính mình hơn, anh cũng đang lừa dối tình cảm thật của chính bản thân, với em. Anh cố tình thông báo giờ chuyến bay cho em sớm hơn 1 tiếng, mong sẽ được ở bên em lâu hơn, nhưng giây phút em bên kia đường mơ hồ theo những giọt nước mắt, anh đã rất mong em sẽ bước qua bên này. Nhưng cái tin nhắn vỏn vẹn ấy, tim anh muốn thắt chặt lại… Ừ! Em đến trễ rồi…

Sau bốn năm mình lại gặp nhau ở Hà Nội, em vẫn như xưa, ngây thơ và sáng ngời nhưng đôi mắt tràn ngập những nỗi buồn. Nhìn em ngồi trong quán như một chú mèo nhỏ lẻ loi, anh quyết định sẽ gặp em, vậy thì… cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là “tình cờ” ở quán bên kia đường là đã có sắp đặt…

Anh nhớ em – Ba từ ấy ngắn gọn thôi nhưng sao mãi anh vẫn không nói được, cứ quanh quẩn ở đâu. Em muốn bắt tay anh, sao hờ hững và lạnh lùng thế, anh lại không kìm được cảm xúc của mình nữa rồi, đúng khi yêu người ta luôn làm ngược lại lý trí. Anh hôn em, nụ hôn đầu anh chưa từng dành cho ai cả… nhưng rồi em đẩy anh ra, như xô đi tất cả, chắc lòng tin nơi em đã cạn dần, tim anh ngay lập tức chằn chịt những vết thương…

Anh đến sân bay, em đã đi rồi. Anh còn chuẩn bị cả một bó hoa và một lời tỏ tình đây mà, em đã không hiểu và anh thì quá ngốc nghếch, lại cái trò của anh năm xưa, em báo giờ bay cho anh trễ 1 tiếng.
Cơn đau tim hành hạ anh hơn cả tháng trời trong bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng anh không sống được lâu. Quằn quại với những cơn đau, anh vẫn cố cầm cự và hy vọng ở mình chút sức lực nào đó, rằng em sẽ về thôi, anh sẽ khỏe lại ngay mà… Còn nói yêu em chứ, anh còn phải chăm sóc cho em cả quãng đời còn lại nữa mà…”

Nhạt nhòa…

Như đọc đến đây thì nước mắt cô đã thấm đẫm, nỗi đau như xé lòng xuyên vào tim, tiếng nấc nghẹn làm giọng cô như lạc đi. Chỉ lặng lẽ, nghiêng nghiêng hàng chữ cuối cùng, Khánh viết vào ngày cuối cùng anh còn tồn tại trên cõi đời này

“Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”

Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi… Như gào khóc, cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, không sắc sảo và lộng lẫy nhưng tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh… đã từ khi ấy.

Bao nhiêu năm qua cô đã đánh đổi những gì, có được những gì, mà bây giờ cô lại mất anh mãi mãi?

Đứa bé 4 tuổi chạy đến bên Như:

- Nhanh lên mẹ ơi! Ra xe bố đợi mình kìa. Trễ rồi…