Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Tình yêu trái mùa

0 nhận xét


Bàn số 3, hương cà phê thơm ngọt cùng bọt kem béo ngậy, cappuchino nghi ngút khói. Linh tựa một bên ghế ngắm mưa, như giật mình vì câu nói đấy, cô sững lại một lát rồi mỉm cười. Đáy mắt cô ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả.




Linh - 22 tuổi, xinh đẹp, tài năng.




Linh - dịu dàng, hiền thục, gương mặt trong trẻo,thánh thiện như thiên sứ.




Linh – vệ tinh xung quanh rất nhiều, là niềm ngưỡng mộ của rất nhiều cô gái, là nơi săn đón của rất nhiều chàng trai.




Linh – ngỡ tình yêu trong mình đã chết từ bốn năm về trước.




Linh – từ 379 ngày biết Nam, đã nguyện yêu Nam cho đến ngày tận thế…

***

Highland, một chiều mưa.




- Anh yêu em! – Nam nói bằng tất cả sự chân thành.




Bàn số 3, hương cà phê thơm ngọt cùng bọt kem béo ngậy, cappuchino nghi ngút khói. Linh tựa một bên ghế ngắm mưa, như giật mình vì câu nói đấy, cô sững lại một lát rồi mỉm cười. Đáy mắt cô ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả.




Trong một tích tắc nào đó, người ta nhìn thấy cái gật đầu khe khẽ ngượng ngùng của cô gái đang mặc váy trắng.




Nam cười rạng rỡ. Nụ cười ngập đầy nắng.




Bàn số 5, Mai vòng tay ôm lấy Nam nhẹ nhàng, ngọt ngào nói:




- Em cũng yêu anh!




Trời vẫn mưa. Chiều trôi nhanh vội vã.




Gần một giờ sáng, gác hai của căn nhà với ban công đầy hoa, Linh đứng cạnh cửa sổ nhìn bóng tối đang bao phủ khắp nơi. Cuốn sổ nhật kí vừa được ghi thêm vài trang gấp lại đặt ngay ngắn ở ngăn kéo, nơi những tấm thiệp đầy màu sắc đề người nhận là Nam được xếp cẩn thận.




Ngày 17 tháng 9 năm 2012…

Nguyên bảo anh ốm, em lo lắng lắm… Em gọi cho anh mấy lần nhưng anh không bắt máy, em cũng nhắn tin cho anh nhưng không thấy anh trả lời… Anh có mệt lắm không? Anh uống thuốc đầy đủ chưa? Nhớ đừng bỏ bữa nhé… Có một cô gái rất muốn được ở cạnh lúc này, để chăm sóc cho anh đấy…




Ngày 16 tháng 12 năm 2012…

Hôm nay trời lạnh đấy, anh ra đường nhớ mặc ấm vào nhé. Chiếc khăn em đan tặng anh, anh nhớ quàng vào đấy… Mấy hôm nay không được gặp anh, em nhớ anh lắm… Gió mùa về, em chợt muốn người được anh nắm lấy tay là em chứ không phải người con gái khác…




Ngày 23 tháng 2 năm 2012…

Hôm nay được gặp anh, em vui lắm. Anh nhớ đừng thức khuya quá nhé, không tốt chút nào đâu. Gặp em, anh cứ cười như thế nhé, đáng yêu lắm… Nụ cười đó, em vẫn nằm mơ thấy hằng đêm đấy. Anh biết không?




Những trang nhật kí dài thêm từng ngày, như tình yêu đầy lên từng chút một trong Linh. Linh gặp anh như định mệnh sắp đặt, và yêu anh như một lẽ hiển nhiên. Linh yêu Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là điều chắc chắn.

Linh biết Nam qua Nguyên – cậu bạn thân nhất của Linh. Và ngay từ lúc hai ánh mắt chạm vào nhau, Linh biết người con trai này sẽ là tình yêu của mình, ở hiện tại và mãi sau này vẫn sẽ như thế. Mỗi giọng nói, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ của Nam, Linh đều nhớ như in và viết vào nhật kí. Linh muốn lưu lại mà không bỏ lỡ bất cứ một khoảnh khắc nào được ở gần Nam.




Ở bên Nam, Linh thấy mình có thừa sự mạnh mẽ, và thừa niềm tin yêu với cuộc sống để vượt qua những khoảng tối trước đây. Bên Nam, Linh thấy mình chẳng còn bé nhỏ, thấy mình như được tiếp thêm mọi thứ để vững vàng hơn trên bàn chân của chính mình…




Nam như mặt trời, và Linh như ốc đảo bé nhỏ cần được sưởi ấm…




Vạn vật đều cần ánh nắng của mặt trời để tồn tại, nhưng, mặt trời vẫn chỉ tỏa sáng như một bản năng…

Nam yêu thương và quan tâm Linh bằng sự chân thành mà anh có, nhưng tất cả chỉ dừng lại như cách một người anh trai đối xử với em gái mình. Và hình như anh không muốn tình cảm này được đẩy đi xa hơn nữa. Anh biết tình cảm của Linh dành cho mình, và đã không dưới một lần anh nói với cô rằng người anh yêu không phải cô. Nhưng Linh vẫn thế, vẫn tìm cách được ở gần anh lúc nào có thể, vẫn quan tâm anh

thật đủ đầy… Nam thấy mình có lỗi, vì anh sẽ khiến Linh bị tổn thương, vào một ngày nào đó…




Và cũng có thể, vào một ngày nào đó, anh lại bị chính Linh làm cho tổn thương…




****

- Nguyên, qua nhà chở tao đi chơi.




Linh gọi cho Nguyên, và chưa đầy 15 phút sau đã có tiếng xe máy đỗ xịch dưới cửa nhà.




Nguyên quả thực là cậu bạn tuyệt vời nhất mà Linh biết. Sau một vài chuyện không hay đã xảy ra, Nguyên vẫn ở cạnh Linh như một lá chắn, và như một điểm tựa. Với Linh, Nguyên thân thiết như ruột thịt, tựa như dòng máu đỏ đang chảy trong cơ thể mình vậy. Linh chưa bao giờ giấu Nguyên bất cứ một cái gì, ở bên Nguyên, Linh khóc, rồi cười hồn nhiên như một đứa trẻ. Nguyên quan trọng với Linh, quan trọng như chính việc Linh yêu Nam, dù Nguyên phản đối…




- Mình đi đâu đây?




- Mua quà sinh nhật cho Nam. Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi.




- Vậy thì đi.




Nguyên gượng cười thật tươi, cố nén tiếng thở dài thật nhẹ rồi phóng vút đi như muốn nhờ gió che nét mặt ảo não của mình để Linh không nhìn thấy. Linh vẫn tươi cười sau xe, vẫn nói không ngừng nghỉ về Nam như một đề tài không bao giờ bị mất cảm hứng. Nguyên vẫn tỏ ra hào hứng nghe Nguyên nói, thỉnh thoảng lại chọc cho cô bạn cùng cười. Dù hơn ai hết, Nguyên đang rất buồn vì niềm vui của Linh. Và anh cũng chính là người hiểu rõ nhất tình cảm của Nam dành cho Linh, và ngược lại.




Nhiều khi, Nguyên thấy mình thật ích kỉ, nhưng, Linh còn quan trọng hơn cái sự ích kỉ ấy gấp vạn lần…




****

Những cơn mưa đêm vẫn dai dẳng, như nỗi lòng của cô gái đang yêu ngày càng đầy thêm…

“Nam ạ, em yêu anh, dù em biết người anh yêu là một người khác. Nhưng em vẫn vui, vẫn rất vui, vì hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của em, và mãi là như thế… Có thể bàn tay anh thuộc về người con gái khác, không phải em. Trái tim anh hướng về người khác, cũng không phải em. Nhưng, nó đã từng là của em, ở những ngày rước, những ngày rất xa, những ngày đã thật khác…




Bốn năm rồi? Em có tính nhầm không?...”




Những dòng nhật kí dài thêm theo nước mắt, ướt sũng một nỗi đau…

1 giờ sáng.




“Notice me, take my hand

Why are we strangers when

Our love is strong

Why carry on without me"




Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Nam is calling…




- Alo, em nghe – Linh không giấu được niềm sung sướng.




- Anh đây, em xuống nhà đi, anh chờ. – Nam nói hơi ngắt quãng.




Linh gần như lao ngay xuống nhà, bất ngờ xen lẫn với lo lắng, “không biết có chuyện gì mà anh ấy đến tìm mình giờ này?”




- Anh có chuyện gì… - Linh nói khi vừa trông thấy Nam.




Chưa kịp để Linh nói hết câu, Nam đã ôm Linh vào lòng. Cái ôm chặt đến nỗi Linh không thở được:




- Anh yêu em!




Nói rồi, Nam đặt một nụ hôn lên môi Linh. Nụ hôn ướt mưa, ướt cả nước mắt. Linh đứng sững, choáng váng trước mọi thứ đang diễn ra. Cô nghe môi mình có vị đắng… Một hình ảnh bốn năm trước bất chợt ùa về trong tâm trí Linh.

Mưa vẫn rơi. Hương rượu nồng thoang thoảng trong không khí…




****

Linh ngồi lặng trước ly café chưa kịp uống thử. Nguyên ngồi đối diện, lo lắng quan sát Linh nhưng không nói gì. Hàng mi buồn rủ xuống đôi mắt thâm trũng đi vì thiếu ngủ, đôi môi khô khốc. Nguyên thấy tim mình như có ai đang cào xé thật sâu. 3 giờ đồng hồ trôi qua, quán dần vắng khách, nhưng Linh vẫn thế.




- Nam hôn tao…

-…

- Và anh ấy nói anh ấy yêu tao.




Linh nói với gương mặt không thể lạnh lùng hơn. Từng câu, từng chữ thốt ra nhẹ bẫng.




- Tao phải làm gì?




Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt Linh. Ly café sóng sánh.




- Mày có yêu Nam không? – Nguyên hỏi.




- Tao có… - Linh ngập ngừng.




- Yêu Nam, hay yêu hình hài của Tú trên con người Nam?




Linh sững người nhìn Nguyên. Nước mắt lại rơi.

****

- Anh Nam, em có chuyện muốn hỏi anh! – Nguyên gọi điện cho Nam.




Cả hai hẹn nhau ở Lee’s café.




- Em biết chuyện gì đã xảy ra với Linh. Và em muốn hỏi tại sao anh lại làm thế!



Không biết cả hai đã nói với nhau những gì, và nói với nhau trong bao lâu. Chỉ biết khi kết thúc cuộc trò chuyện từ lâu, Nam vẫn thẫn thờ…

****

- Tối mai đến mừng sinh nhật anh nhé! Anh có chuyện muốn nói với em! – Nam nhắn tin.




Linh do dự. Từ buổi tối hôm đó, Nam và cô chưa gặp nhau và cũng không nói chuyện với nhau. Linh gọi điện hỏi Nguyên, xem mình phải làm sao. Anh bảo cô nên đi.




Buổi tiệc sinh nhật tại nhà Nam, những người có mặt đều là những người quen thân với anh. Nam vốn không thích sự ồn ào, nên không mời nhiều người đến. Linh chọn cho mình chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, rồi cùng đến với Nguyên. Hôm nay, trông cô thật xinh, như một nàng thiên sứ.




Lúc đến nơi, Linh chào hỏi mọi người rồi tìm Nam đến đưa cho anh món quà cô đã dày công chuẩn bị. Anh đang chuẩn bị cắt bánh và mời rượu mọi người. Nam vẫn nói chuyện với cô khá bình thường.




- Đợi anh đến cuối buổi nhé!




Chai sâm – panh được mở ra, mọi người cùng uống với nhau thật vui vẻ. Bất chợt đèn tắt, mọi người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mai xuất hiện với cây đàn violin trên tay. Khúc vĩ cầm ngọt ngào được xướng lên, đôi tay cô uyển chuyển, mềm mại đung đưa cây vĩ. Mọi người đứng lặng cùng nhau thưởng thức. Một món quà tuyệt vời cho người mà cô yêu.




Khúc nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Nam ôm lấy Mai, gương mặt hai người ánh lên vẻ hạnh phúc.




- Hôn đi, hôn đi!




Một người bạn lên tiếng, và rồi tất cả mọi người cùng đồng thanh. Mai nhìn Nam ngượng ngùng. Nam cười với bạn bè, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Mai, và đặt lên môi cô một nụ hôn mà bất cứ cô gái nào đứng đấy cũng phải ghen tị. Ánh nến sáng lung linh, đôi tình nhân đang tận hưởng giây phút ngọt ngào và lãng mạn nhất.




Mọi người vỗ tay còn lớn hơn trước, ánh mắt ai cũng lấp lãnh niềm vui, trừ Linh, và Nguyên.




Khoảnh khắc đôi môi Nam chạm vào Mai, Linh nghe như thời gian muốn đứng lại, mọi thứ quay cuồng và trống rỗng. Linh gần như khuỵu xuống, cô thấy mình không còn đủ sức lực để đứng vững nữa. Đôi môi đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó, bàn tay đó, nụ hôn đó, chẳng phải đã từng là của Linh sao? Linh cắn môi mình đến bật máu, vài giọt máu đỏ vương lên chiếc váy trắng tinh khôi…




Hình ảnh buổi tối hôm đó lại bủa vây lấy tâm trí Linh, cùng hình ảnh của một người con trai khác nữa…




“Yêu Nam, hay yêu hình hài của Tú trên con người Nam?” – Câu nói của Nguyên khiên trái tim Linh đau thắt.




***

Bốn năm trước.




Căn phòng trắng toát ngập mùi thuốc sát trùng ám ảnh của bệnh viện. Tú nằm đó, điềm nhiên, thanh thản. Chiếc chăn mỏng ngay ngắn ở trên người anh. Một nụ cười phảng phất trên gương mặt đang nhắm nghiền mắt. Khó có ai biết rằng, chàng trai trẻ này đã vĩnh viễn ra đi về một thế giới khác.




Người ta không cho Linh đến dự đám tang của anh, vì sợ cô sẽ không chịu nổi cú sốc đó. Sau cái chết của Tú – tình yêu đầu của Linh, cô suy sụp hoàn toàn. Nhiều ngày liền, Linh không thể chợp mắt. Nước mắt và nỗi đau quấn quýt lấy cô từng đêm. Mọi thứ với cô bỗng hóa thành vô nghĩa khi cô mất anh, cho tới khi Linh gặp Nam – chàng trai giống Tú đến lạ.




Linh nghĩ như mình đã được hồi sinh, như được trở về từ cõi chết. Linh làm hết mọi cách để được ở cạnh Nam, để được chăm sóc Nam, để được thấy khuôn mặt đó mỉm cười, để được thấy hình ảnh mình trong ánh mắt của người đó… như cái ngày Tú còn sống. Nguyên vẫn ở cạnh Linh, và hơn ai hết, anh biết rằng, Linh chỉ yêu cái bóng của Tú trong con người Nam…




Nguyên chỉ trách mình bất lực vì không thể kéo Linh ra khỏi nỗi ám ảnh

đó, chỉ trách mình không đủ dũng cảm để đánh Linh một cái thật đau cho cô tỉnh giấc khỏi nỗi đau đã kéo dài bốn năm.




Nguyên sợ mình sẽ làm tổn thương Linh. Nguyên cũng sợ Nam sẽ làm tổn thương Linh. Và hơn ai hết, Nguyên sợ Linh đang tự làm đau chính mình…




Những dòng nhật kí của Linh…




Ngày 17 tháng 9 năm 2012…

Nguyên bảo anh ốm, em lo lắng lắm… Em gọi cho anh mấy lần nhưng anh không bắt máy, em cũng nhắn tin cho anh nhưng không thấy anh trả lời… Anh có mệt lắm không? Anh uống thuốc đầy đủ chưa? Nhớ đừng bỏ bữa nhé… Có một cô gái rất muốn được ở cạnh lúc này, để chăm sóc cho anh đấy…

Anh đừng để cơ thể của anh ấy bị ốm, em không muốn thấy anh ấy gầy đi đâu… Em không muốn lại gặp anh ở bệnh viện, em không muốn anh ấy lại bị cướp đi thêm lần nữa đâu…




Ngày 16 tháng 12 năm 2012…

Hôm nay trời lạnh đấy, anh ra đường nhớ mặc ấm vào nhé. Chiếc khăn em đan tặng anh, anh nhớ quàng vào đấy… Mấy hôm nay không được gặp anh, em nhớ anh lắm… Gió mùa về, em chợt muốn người được anh nắm lấy tay là em chứ không phải người con gái khác…

Bàn tay em đã được nắm lấy từ bốn năm trước, cũng lạnh như tay anh… Anh phải giữ ấm mình đấy, đừng để anh ấy lạnh… Lâu rồi, em không được trông thấy gương mặt anh, Tú ơi…




Ngày 23 tháng 2 năm 2012…

Hôm nay được gặp anh, em vui lắm. Anh nhớ đừng thức khuya quá nhé, không tốt chút nào đâu. Gặp em, anh cứ cười như thế nhé, đáng yêu lắm… Nụ cười đó, em vẫn nằm mơ thấy hằng đêm đấy. Anh biết không?

Bốn năm trước, và mãi sau này, nụ cười đấy vẫn sẽ là của em, có được không?...

****




“Anh thực sự xin lỗi em về chuyện của hôm trước. Hôm đấy, Mai đòi chia tay, anh buồn quá, nên đã uống quá chén… Anh nhớ mình đã đến nhà em, rồi mọi chuyện thế nào anh cũng không biết rõ nữa… Nhưng anh xin lỗi em, nếu đã làm gì quá đáng… Bây giờ, anh với Mai đã bình thường trở lại rồi. Buổi sinh nhật đấy, anh đã định nói rõ ràng với em, nhưng em về sớm quá… Linh ơi, tha thứ cho anh nhé! Dù thế nào, em vẫn là em gái tốt của anh! Xin lỗi em vì tất cả!

Và anh, không phải là người con trai đó!”




Những dòng tin nhắn của Nam gửi đến, Linh đọc đi đọc lại đến ngàn lần. Cô lấy bức ảnh của Tú ra, đặt cạnh tấm hình của Nam… Hai gương mặt giống nhau đến ngỡ ngàng, nhưng tình cảm dành cho cô lại quá khác lạ… Linh đặt tay lên vết cắn của môi mình, cảm giác vẫn còn đau và xót lắm. Nhưng, có lẽ, Linh hiểu mình sẽ phải làm gì…




Buổi tối hôm đó, Linh đốt hết những trang nhật kí, những tấm thiệp đã rõng rã viết từ 379 ngày biết Nam. Mọi thứ hóa tro tàn, nước mắt trên khóe mi cô cũng đã khô lại…




- Em vừa đốt tình yêu trái mùa của mình thành tro. Từ ngày mai, mọi chuyện sẽ khác…




Một tin nhắn được gửi từ điện thoại Linh sang cho Nam.




Tối hôm đó …




Nam trằn trọc mãi về những chuyện đã xảy ra…




Còn Linh, cô dành suốt đêm để thu dọn những mảng tro tàn…




Và Nguyên, anh đang chuẩn bị cho một ngày mới, biết đâu, anh có thể có được người mà mình yêu…






0 nhận xét:

Đăng nhận xét