Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

Xin lỗi, vì anh nghèo...

0 nhận xét
-------------- Xin lỗi…cô có làm sao không??? Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy. “không sao mà anh…lỗi cũng do em đi không chú ý ..làm đổ hết đồ của anh rùi” ..chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán…thở phào…ban đầu anh rất sợ là cô sẽ làm to chuyện Bởi lẽ một những tiểu thư sang trọng kiêu kì luôn đi liền với chữ kiêu kì đỏng đảnh. Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh diễn ra hoàn toàn trái ngược nhau.. Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi….anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà…với ánh mắt khó chịu của tay quản lý đang nhìn anh từ phía sau… Thu dọn đống đổ vỡ xong..anh nhanh chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình… .Đặt cốc nước trắng xuống..anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng: “-xin lỗi anh vì em chuyện vừa rồi anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé” ..Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rùi quay vào quầy đợi lấy đồ uống cho cô gái..bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô gái..có lẽ cô gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên. ..Suốt khoảng thời gian ngồi …cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai…có một cái gì đó từ anh Làm cô bị cuốn hút…một cảm xúc khó tả..liệu đó có phải là tình yêu.. ..Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại…Cô đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán…rùi bước ra cửa.. ...nhưng không quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không…. Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn..và khẽ mở mẩu giấy cô viết để Với lời nhắn:” mình làm quen nhé…số đt của em đây nt cho em nhé” Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây” Nghĩ vẫn vở thoáng qua.rồi anh tiếp tục công việc của mình…. 1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn… “”hay là anh ta có người yêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại không yêu nổi một người như anh”.. ..Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ …vẫn giữ trong mình nung nấu quyết tâm làm quen với chàng trai ..đã làm trái tim cô rung động ..Bước vào quán..trái tim cô lại rung rinh lên ..vẫn khuôn mặt đấy dáng người đấy…nhưng anh Ít cười…khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng… ..Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…..uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai... Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô… Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh “Tiền này là dành cho nhà hàng,,còn mẩu giấy này là dành cho anh” Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh ra cửa để cố che đi.sự ngượng ngùng của mình… ..và tiếp tục chờ đợi những tn hay những cuộc gọi của chàng trai… Vẫn những tin nhắn những cuộc gọi điện..cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi..nhưng không có số đt nào liên quan tới anh..cô tỏ ra vẻ bực tức…nản chí…suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người iêu hơn là kiêu lạnh lùng..bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương đối lạnh lùng vô cảm… “Lần cuối nhé.quyết định như vậy đi “ tự nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với Anh lần thứ 3…lần này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao .. Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh…. Anh luống cuống nói:”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa” “Không! Hnay em không uống nước..em chỉ định hỏi anh cái này thôi…” Chàng trai gãi đầu:”Có chuyện gì vậy cô” “Em trẻ hơn anh mà..đừng gọi em là cô ..trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi” “Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé” “ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy Chiếc xe ga đắt tiền đi theo.. Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường..rồi hỏi cô gái “Mình uống nước ở đây được không ?” Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự..rồi miễn cưỡng bước vào quán..Bởi lẽ người như cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu thư như cô… “Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??” -“Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc k? “À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..” “-thế à…..mà sao a không nt cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà..không có ý gì đâu..nếu sợ người yêu anh giận thì thôi không sao đâu “ “..không..không phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh không có ý gì đâu” “-Làm quen thôi mà..đâu có gì quan trọng đâu anh…..vậy anh đọc số đi em lưu được không?” Chàng trai tỏ vẻ luống cuống..anh ấp úng mãi không nói lên được lời “-Sao vậy anh….không thể cho e số được à?? “không phải vậy..tại a..n..h… “-Sao vậy a cứ nói đừng ngại..” “..à ..anh không dùng điện thoại…” Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên..bởi thời đại như này…thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó. Chàng trai không nói gì…..lẳng lặng đứng dậy…ra thanh toán..tiền nước…Rồi quay lại nói với Cô gái. “ANh có việc bận lên anh về trước nhé..!’ Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường… Hôm sau …tan ca chàng trai lại bắt cô gái đứng trước cửa quán…và lại là lời mời đi uống nước Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô rủ anh tới lại là những quán nước ven đường .Những cuộc nói chuyện ban đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng..bởi anh không biết bắt đầu những câu chuyện như nào để kể cho một người như cô nghe…Người bắt đầu mọi chuyện luôn là cô anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô… Kết thúc buổi nói chuyện..cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói: “-Anh nhận nhé…coi như là món quà làm quen” ..chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh:” “-Em lưu số em trong đấy rồi nhé..có gì gọi điện nt cho em nhé”.. Về đến nhà..cô lấy máy bấm gọi vào số của anh…nhưng không có ai nhấc máy ….2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời..cô bắt đầu nt..và đợi nhưng cũng khá lâu không thấy có tín hiệu…cô nghĩ ngợi những điều lan man vu vơ…cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay…chỉ đến khi bị đánh thức bằng tn từ chàng trai…tin nhắn anh gửi đến cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu..với nội dung hết sức ngố. “Xin loi em nhe…tai a không quen dung dt len thao tac cham..gui tin cho em hoi lau” Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh…. Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi..việc chọn địa điểm được giao cho các chàng trai..cố yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới..cứ mỗi lần đi chơi như thế..họ thêm hiểu nhau hơn..và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau.mỗi cuộc đi chơi đấy..cô đều chuẩn bị một món quà cho anh…anh cảm thấy rất ngại..anh tỏ vẻ không thích..anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác… .. ...tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình..nhưng lần nào cũng vậy..sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn..làm anh không biết xử lý thế nào… Mai là sinh nhật cô…Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai.. Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ..vơi rất đông bạn bè và người thân của cô Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn…anh không dám..mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy..từ chối thì không được..anh không còn cách nào khác.anh không biết chuẩn bị món quà nào hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh….món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn..được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy” Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca..anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về .những người như anh ở nhưng nơi sang trọng đó không hợp “Mặc gì bây giờ” Chàng trai vắt óc suy nghĩ..bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình..mong sao có một bộ nào hợp với anh và hơp với buổi tiệc…..thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu…cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần âu…và leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc…. Anh cứ tưởng mình đến sớm nhưng có lẽ là muộn hơn so với những người đến sớm.hon.. Anh do dự không biết có lên vào không nữa…đang do dự thì điện thoại rung lên..cuộc gọi là của cô ..cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào….Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào… ...vào ngồi 1 lúc có khi vào tặng quà rùi sẽ về luôn…Nói rồi…anh đứng lại ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe ..Anh bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe: “-Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu…kiếm mấy quán ven đường mà để đi” ..Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi…kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi… …chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng..những nới xa xỉ như này anh chưa từng đặt chân tới.. ………. Bước vào..không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng..sang trọng…. Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó…những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái…những cô gái ,chàng trai trông lích thiệp đầu tóc chải chuốt..cùng với những bộ cánh sang trọng …. Những câu nói lời nó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối..nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được.. “Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à..nhìn thô thế cơ mà…chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi…thằng này chắc toan đào mỏ đây” .Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án..quay về..rùi sẽ gửi qua cho cô sau. …nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh…bước đến gần anh. Thì những câu nói châm biếm xem thường mới giảm bớt… “-Sao bây h anh mới đến..anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”. Đưa món quà tặng cô gái…anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền..toàn những món đồ hiêu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm không đủ để mua… Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm…Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa Xói kinh thường rộ lên… Một cô gái bạn của cô gái châm chọc: “Có ai ngửi thấy mùi gì không???” Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào.. “Có thế mà cũng phải hỏi…mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa..” …Lòng tự trọng như bị tổn? thươg..anh cảm thấy khó chiu…. “Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi...đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ..hãy xem lại mình trước Khi bắt đầu nói người khác đi…” ..Không gian khán phòng đang ồn ã.bỗng im bặt bới câu nói của anh… ..Không nói gì thêm anh đi vội ra cửa vè rất đường hoàng thoải mái…anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế… Cô gái không kịp nói gì chạy theo anh…nhưng ra tới cửa thì đã không thấy bóng anh đâu…buổi tiệc trở lên trầm lắng..bởi 1 lẽ người chủ của buổi tiệc..như người vô hồn không còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu.. Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh..điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy..tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh xin nghỉ nữa buổi..và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với một mẩu giấy nhỏ. “Những gì không thuộc về anh..thì nó sẽ không dành cho anh” Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn….muốn khóc…. Những món quà…cô tặng anh trước đây…a chưa từng bóc..chúng ra…những món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng…trong đó còn kèm theo chiếc điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen…. Mở máy…mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc…trong điện thoại..chỉ có duy nhất những dòng tin nhắn của cô và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số của cô……những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa… “Tai sao em lai lam quen voi mot nguoi nhu anh nhi…duoc noi chuyen voi em anh vui lam..quang thoi gian vua qua..doi voi anh la nhung ki niem không bao h quen… co le anh da co tinh cam voi em roi..khong biet co phai la thick không..chac k phai dau anh nghi la anh da yeu” Đó là tin nhắn..được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô…….Nhưng có lẽ tin nhắn cuối cùng đó không bao giờ gửi được đi.....bởi 1 lẽ anh nghèo Đọc những mẩu tin nhắn nháp của chàng trai mà cô gái cứ thế lệ tuôn ướt đẫm cả màn hình điện thoại khiến nó nhòe đi,trong bóng tối của đêm khuya cô thấy lạnh lẽo cô đơn trống trải bởi cô không còn được nói chuyện với anh nữa,đâu đó những kỉ niệm ngắn ngủi nhưng ngọt ngào vô cùng giờ đây nó cũng trở nên đắng cay bởi 1 lẽ anh đã xa cô,anh đi đâu,anh làm gì,1 sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như anh thì kiếm làm sao được,cô bỗng tuyệt vọng rồi than trách tại sao ông trời lại bất công,cái sự phân biệt giữa giàu và nghèo,cô hiểu tuy anh nghèo nhưng lòng tự trọng của anh rất cao,và đó cũng chính là lí do những món quà của cô anh chưa từng bóc,chỉ vì lời nói của bạn bè mà giờ đây anh và cô đã lạc mất nhau…… Đêm đêm cô thao thức không ngủ được,lật lại tất cả những kỉ niệm những bức ảnh giữa anh và cô đã chụp với nhau trong những lần đi chơi,cô treo khắp nơi trong phòng,cô nghĩ như thế sẽ giúp cô thấy ấm lòng hơn mỗi khi giờ đây cô đang rất cần anh,…vài tháng sau cô đã ổn hơn,cô đã cười nhiều hơn mỗi khi đi cùng bạn bè,cuộc sống mà,cô nghĩ phải chấp nhận với cái cuộc sống hiện tại này thôi,thật khó khi tìm được sự đồng cảm ở nhau khi mà sự phân biệt của xã hội vẫn còn tồn tại ở rất nhiều người,cái sự phân biệt giữa người da trắng và người da màu,người đồng tính,những người mắc căn bệnh quái ác,và những kẻ giàu-người nghèo,đâu đó cô nhìn lên phương trời xa xa,cô hi vọng hướng cô nhìn cũng chính là nơi anh ở để cô có thể cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu chia ly,cô nhớ lại 1 lần duy nhất anh kể cho cô nghe về cuộc sống của anh,anh bị mồ côi từ nhỏ,sống trong viện mồ côi,rồi lớn lên cùng với những lời miệt thị,anh rất khó chị khi nhìn những người giàu có mà khinh thường người khác vì lòng tự trọng của anh rất cao,cô cũng ngạc nhiên về cái lí lịch của anh thật là đặc biệt,tuy nghèo nhưng lòng tự trọng của anh lại rất cao,anh học rất giỏi,thường xuyên nhận được học bổng của trường,trong lúc đợi bằng tốt nghiệp đại học anh đã quen cô,và bây giờ lại có hồi kết như vậy,cô nghĩ mình thật tội nghiệp… ..cô là con 1 trong 1 gia đình giàu có,bố mẹ cô đều làm kinh tế đều sở hữu những tập đoàn lớn,cô rất được cưng chiều,khi biết tin con gái mình yêu một đứa nghèo,mồ côi cha mẹ thì bố mẹ cô rất lo lắng ..nhưng cũng may là cô và thằng mồ côi đấy đã không gặp nhau nữa,mẹ cô thở dài mà nghĩ 3 năm sau… Cô giờ đây đi theo mẹ để học cách kinh doanh với khách hàng,cô không có sự lựa chọn khác,vì tương lại của cô phải nắm giữ 2 tập đoàn kinh tế lớn nhất của cha va mẹ cô,cô cố gắng học hỏi,cô trưởng thành hơn,suy nghĩ chính chắn hơn,cô hiểu 2 tập đoàn kinh tế của ba mẹ là tâm huyết cả 1 đời người,mình không nên làm ba mẹ buồn,..trong 1 lần vào trong sài gòn để bàn hợp tác với công ty khác,cô đã vô tình nhìn thấy 1 bóng dáng quen quen,cô giật mình..đó..đó chính là anh..nhưng giờ đây nhìn anh cô thấy khác quá,ánh mắt ,nụ cười,cách đi đứng rất tự tin và sắc sảo,không ngốc nghếch như ngày xữa nữa,anh đi trên 1 chiếc xe hơi sang trọng với tài xế riêng..chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung cô giật mình nghe máy,mẹ cô gọi cô chuẩn bị nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp bàn về hợp đồng,bên công ty cô đã có mặt đầy đủ,nhưng bên đối tác vẫn trống 1 ghế phó tổng giám đốc,người đại diện bên họ,và cũng không phải đợi lâu,cánh cửa mở,1 chàng trai trẻ bước vào,rất lịch lãm và anh ta chưa kịp chào mẹ cô thì đã giật mình bởi 2 ánh mắt sau những năm tháng xa cách chạm vào nhau.. …tất cả mọi cảm xúc vui buồn nhớ nhung hạnh phúc khiến cho cô cảm thấy bối dối khi nhìn vào mắt chàng trai,cô gần như không đứng vững cũng như không dám nhìn vào mắt chàng trai thêm giây phút nào nữa,còn chàng trai chỉ nhìn lướt qua cô bằng anh mắt thể hiện sự tự tin của 1 con người thành đạt và có nhiều tham vọng,anh quay sang chào mẹ cô,mẹ cô chào lại anh rất lịch sự,bà tỏ ra rất hài lòng về chàng trai này,bà không thể ngờ được thằng thư sinh mồ côi cha mẹ nay lại thành đạt như vậy,cuộc họp hôm đó diễn ra rất suôn sẻ,chàng trai tỏ ra mình là người thông minh,và cũng rất tinh ý và đưa đến những điều kiện mà cả 2 bên đều có lợi..khi kết thúc cuộc họp bà cùng cô gái về khách sạn,chiều sẽ qua công ty anh tham quan,bà mẹ để ý cô gái từ khi gặp chàng trai tỏ ra rất khác lạ,bà trêu cô gái:bị chàng phó tổng giám đốc kia hút hồn rồi hả con?cô gái bối rối không chả lời nhưng khuôn mặt cô đã trở lên ửng hồng,và rồi cô nghĩ,sao 3 năm anh có thể nhanh tróng có được sự nghiệp như ngày hôm nay,cô nghĩ anh quả thật là 1 con người có bản lĩnh,cô càng kính trọng và khâm phục anh hơn,và cô biết rằng tình yêu của cô giành cho anh nó đang sống dậy trong cô,rất mạnh mẽ,cái tình yêu mà cô ấp ủ suốt hơn 3 năm trời,nó bùng cháy khiến cô thấp thỏm không yên,cô nghĩ cái cuộc sống lạnh lẽo,trái tim băng giá của cô giờ đây sẽ được anh-ánh mặt trời trong cô sưởi ấm,buổi chiều do công việc đi tham quan công ty anh có rất đông người,cô vẫn kìm nén chưa dám nói chuyện riêng với anh,cô bắt đầu khó chịu khi nhìn thấy thái độ tự tin và quan tâm cởi mở tới mọi người nhưng lại không dành cho cô 1 cái gì đặc biệt,theo thư kí tối nay cô và mẹ cô sẽ có dịp dùng bữa ăn thân mật tại 1 nhà hàng,do mẹ cô không được khỏe lên tối nay chỉ có cô tới,cô chuẩn bị rất chu đáo,nhìn cô đẹp hơn bao giờ hết,với nụ cười dễ thương mà 3 năm qua cô tưởng đã mất đi,giờ đây cô đến sơm hơn hẹn 15 phút,cô ngồi đang mải nghĩ lan man,đợi chờ anh,cô nhìn thấy anh tới,đi bên anh là 1 cô gái rất xinh đẹp,cô nghĩ thầm:trời đi ăn tối cũng phải đi cùng thư kí àh?cô nhìn dáng điệu cử chỉ của anh rất tự tin khác hoàn toàn với 3 năm trước khi vào bữa tiệc sinh nhật của cô,nhưng lúc này sau khi chàng trai nhìn thấy cô thì sự tự tin đấy giường như đã vơi đi khi mà mẹ cô gái không đi cùng,chàng trai cố gắng lấy lại sự tự tin của mình đến giới thiệu với cô đây là con gái của tổng giám đốc công ty anh-và cũng là người yêu anh,nghe anh giới thiệu xong cô gái không khỏi giật mình và vô tình làm rơi ly nước,cô gái kia không hiểu gì cho đó là sự sơ ý của cô vội gọi nhân viên phục vụ,còn ánh mắt của chàng trai thì ẩn chứa 1 điều gì đó rất khó hiểu nhưng rất khó để hiện ra bên ngoài..cô gái nói tự nhiên thấy không được khỏe,xin phép 2 người cho cô được về nghỉ ngơi,cô gái kia tỏ ra rất quan tâm tới sức khỏe của cô vội bảo chàng trai đưa cô về,chàng trai có vẻ lưỡng lự nhìn cô gái kia rồi quay lại nhìn cô và cuối cùng chàng cũng dìu đưa cô về,còn cô gái kia nói đến viện thăm bố cô 1 chút-cũng chính là tổng giám đốc công ty anh Trên đường về 1 không gian lặng lề đến khó tả,cô nhớ khi xưa anh đi xe đạp đã hỏng nhiều chỗ nay anh đang lái 1 chiếc xe hơi đắt tiền đưa cô về,và rồi cuối cùng lại 1 lần nữa anh lại thể hiện sự tự tin mà anh có được sau 3 năm anh và cô không gặp nhau,anh hỏi cô đã đỡ chưa,trong khoảng thời gian 3 năm cô sống thế nào,bây giờ cô yêu ai,cô chỉ chả lời chung chung,và rồi lại nữa chàng trai lại phá cái không gian yên tĩnh bằng cách xin số điện thoại của cô với lý do mai sẽ có bữa tiệc lớn với rất nhiều khách mời,anh sẽ tới đón cô và mẹ cô-anh nói muốn thể hiện thiện chí muốn làm ăn cùng với công ty cô.cô gái bỗng trở lên luống cuống vì giờ đây tự nhiên cô lại không nhớ chính xác số điện thoại của mình,phải chăng mối tình 3 năm của 1 cô gái xinh đẹp,kiêu xa như cô giờ đây như bị dội 1 gáo nước lạnh vào khi biết anh đã cố người yêu mới không thua kém gì mình..cô bối rối lục tung ví lấy cho anh 1 chiếc card có ghi sẵn số điện thoại của cô từ trước..cô nghĩ đến 3 năm về trước khi cô xin số điện thoại của anh,anh cũng bối dối nhưng vì 1 lý do về vật chất,nhưng giờ đây cô lại bối rối vì anh,cô đau khổ,cả buổi tối hôm đó cô giam mình trong phòng,khóc sướt mướt,suy nghĩ miên man,cô nhớ chính xác trong hộp thư nháp của chiếc điện thoại cô đã từng tặng anh,anh đã nói yêu cô rồi cơ mà,sao giờ đây lại ra như thế này,tại sao anh lại chọn cô gái kia mà không chọn anh,vì sao,cô gái kia và cô,2 người không thua kém nhau về cái gì cả,từ ngoại hình,đến vật chất,cũng như tính cách,tuy chỉ gặp cô gái kia lần đâu nhưng cô cảm nhận cô gái đó rất dễ thương cởi mở,tại sao anh lại chọn cô gái đó mà rời xa cô,chẳng lẽ tình yêu anh giành cho cô nó chỉ như cơn gió thoảng qua thôi sao,bao nhiêu dự định khi cô gặp lại anh,nghĩ về 1 hạnh phúc sắp tới giữa cô và anh chẳng lẽ sẽ chấm dứt từ đây sao..cô buồn lại khóc,nước mắt của cô thấm đậm trên chiếc gối bông…sáng hôm sau cùng mẹ,chàng trai nhìn thấy cô gái với đôi mắt không còn trong sáng như hôm nào thay vào đó nó trở lên quầng thâm,chàng thấy hối hận vì mình đã làm tổn thương cô gái quá nhiều,và quyết định nói rõ cho cô gái biết,chiều hôm đó chàng trai và cô gái hẹn nhau tại 1 quán café rất ấm cúng,và rồi chàng trai đã kể cho cô sau khi cô chả lại hết những món đồ mà cô gái đã tặng cho chàng trai,chàng trai thấy rất tiếc,không phải vì vật chất mà vì bên trong nhưng món quà mà cô gái tặng,chàng trai đều biết còn có những món quà tinh thần ẩn chứa,và rồi cứ đến đêm chàng lại đứng gần cột đèn cao áp gần ngôi biệt thự mà cô gái sinh sống để nhìn lên phòng cô,chỉ mong được nhìn thấy cô dù không muốn gặp cô nữa bởi 1 lẽ là thân phận của anh không xứng với cô,1 người rất nghèo yêu 1 người rất giàu giường như nó quá trái ngược,chàng trai cho rằng con đường mà anh và cô đi không bao giờ cắt nhau,chúng là 2 đường thẳng song song,5 tháng trong khoảng thời gian đó tương đương với 150 đêm chàng trai luôn đến trước cổng nhà cô gái để nhìn lên phòng cô rồi lại quay về,thời gian đó chàng còn làm ở chi nhanh miền bắc thuộc công ty anh đang làm,và rồi vì công việc anh phải chuyển vào miền nam,trụ sở chính của công ty anh,anh rất chăm chỉ làm việc,anh nghĩ cái nghèo quá đáng sợ,anh muốn kiếm thật nhiều tiền,và 1 thời gian sau có 1 cô gái tới làm trợ lý cho anh khi đó anh đang giữ chức giám đốc, chàng trai và cô gái đó có vẻ rất đồng cảm với nhau,hơn thế nữa ở cô gái đó thể hiện 1 sự hồn nhiên ngây thơ đến lạ thường và luôn kính trọng anh,qua lại 1 thời gian 2 người có tình cảm với nhau sau nhiều đêm anh suy nghĩ có lên yêu cô gái kia không khia mà trái tim anh luôn hướng về mối tình dở dang của mình,anh nghĩ mối tình đó chắc không thể đi đến đâu khi mà sự chênh lệch về địa vị trong xã hội giữa anh và cô đã không thể thanh đổi trong mắt bạn bè gia đình cô,anh không thể chịu được cái sự xúc phạm đó,và anh cũng nghĩ sẽ có 1 ai đó phù hợp với cô sẽ mang lại hạnh phúc cho cô,và rồi quyết định cuối cùng của cô là cố gắng quên cô đi sẽ dành hết tình cảm cho cô trợ lý của mình cũng sư tâm sức cho công việc,rồi anh cứ thăng chức dần đến vị trí phó tổng giám đốc,1 hôm anh nghe được tin như sét đánh bên tai khi biết được việc cô trợ lý của mình chính là con gái cưng của tổng giám đốc kiểm chủ tịch tập đoàn công ty anh,và anh chợt hiểu ra thì ra chỉ sau gần 3 năm mình từ nhân viên quèn lên vị trí như ngày hôm nay không hẳn là do năng lực của mình mà còn 1 phần là do cô con gái cưng của sếp,anh thấy mình bị tổn thương,anh tránh mặt cô,anh nghĩ mình đang bị xúc phạm vì cô đã giấu anh cũng như không cho phép ai nói thân phận thực sự của cô với anh,và 1 hôm nhận được điện thoại của tổng giám đốc đang đổ bệnh,anh vội đến thăm,ông nói với anh công ty ông xây dựng lên không phải là tâm huyết của riêng ông mà là của rất nhiều người,đã bỏ ra chất xám khi mà ở việt nam vào vài chục năm trước ngành công nghệ thông tin còn rất mới mẻ,ông nói ông không thể sống lâu khi mà căn bênh ung thư quái ác đang tàn phá cơ thể ông,chợt thấy nước mắt ông lăn dài trên má chàng trai khó hiểu,ông từ từ nói do căn bệnh ung thư quái ác của ông đã ảnh hưởng di chứng đến cô con gái cưng của ông,và kết quả là cô gái đã bị mắc bệnh tim bẩm sinh,chàng trai giật mình không ngờ cô gái lại khổ như vậy,ông nói con gái ông rất ít bạn,và cũng rất it khi cười,nhưng đến 1 ngày nhìn thấy anh và tiếp xúc với anh cô trở lên khác hẳn,cô luôn cười với nụ cười hồn nhiên như nhũng bông hoa mới nở lần đâu,ông khẩn cầu anh hãy chăm sóc con gái ông,chàng trai bối rối và đồng ý,ông nói cám ơn anh và điều cuối cùng ông mong muốn là anh hãy tiếp quản công ty này khi ông ra đi,bởi vì ông cũng như linh tính cả đời người trong công việc của ông nhìn thấy ở anh 1 con người biết vươn lên trong khó khăn,nhanh nhẹn,thông minh,biết xử lý những tình huống khó khăn 1 cách nhanh tróng và đặc biệt là 1 người có niềm đam mê trong công việc,1 yếu tố không thể thiếu được,anh lưỡng lự nhưng cũng nhận lời bằng ánh mắt quyết tâm,không để ông phải thất vọng,ông ho,anh đang định quay ra lấy cho ông ly nước uống thì nhìn thấy cô đứng đằng sau cánh cửa,2 người nhìn nhau,cô bỏ đi,chàng trai chỉ nhìn và nghĩ mình thật tàn nhẫn với cô,tuy giàu nhưng không có nhiều bạn bè,và lại bị căn bênh quái ác,cô khổ quá,và chàng hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cô,và rồi họ đến với nhau,yêu nhau tới tận bây giờ và chuẩn bị làm lễ đính hôn… Kể đến đây anh thấy cô gái cứ thế lệ tuôn,lòng anh nặng trĩu vì anh biết khi nhìn nhưng giọt nước mắt của cô lăn trên khuôn mặt thanh tú của cô khiến cho trái tim anh chua xót,anh biết mình đang làm tổn thương cô gái,nhưng trên khuôn mặt anh vẫn tỏ ra sự cứng cỏi lạnh lùng mà anh đang cố gắng thể hiện,anh nghĩ mình lên làm như vậy,vì sự tin tưởng của chủ tịch,cũng như tình yêu thương mà con ông đã giành cho anh,anh nói với cô hay quên anh đi,và xin hãy hiểu cho anh,cô gái không nói thêm 1 câu gì cả bỏ đi với bao sự oán trách ông trời,tại sao lại sắp đặt cho cô đến với anh,giữa anh và cô chỉ có duyên mà không phận thôi sao,cô cứ thế chạy,chạy,cho đến khi đôi chân cô không thể lê bước được nữa,đến khi cô quỵ xuống dưới đường,rất nhiều người hiếu kì đến và định gọi xe cứu thương thì xuất hiện 1 chiếc inova đưa cô đi,họ tốt thật,chắc họ đưa cô đi cấp cứu-người dân nghĩ vậy.Còn anh,khi cô gái bỏ đi anh chỉ dám nhìn,anh không dám đuổi theo cô,anh mong cô hiểu cho anh,anh không còn sự lựa chọn nào khác dù trái tim anh đang cảm nhận rằng khi anh đứng cạnh cô gái trong anh có 1 cảm xúc khó tả,phải chăng đó mới chính là tình yêu,anh thẩn thơ suy nghĩ vu vơ nhìn ly café sữa đang khuấy đều,phải chăng mối tình của anh và cô gái đến đây là chấm dứt,rằng tình yêu giữa anh và cô cũng chỉ như những giọt café,TÌNH ĐẮNG.. Chàng trai nghĩ mình nhất định phải cố quên cô gái,dù rất đau khổ,dù biết người đem lại hạnh phúc cho chàng trai là cô gái nhưng chàng trai không thể làm khác được,chàng trai vẫn tiếp tục quan tâm đên cô con gái ông chủ tịch,nhưng giường nhưng chính cô gái cũng nhận ra sự khác lạ mà từ khi cô gái kia tới,nhưng cô gái vẫn không giám hỏi..vì sợ nàng buồn Về phần mẹ cô gái kia,sốt ruột vì tận đêm khuya cô con gái cưng của mình vẫn chưa về nhà,bà gọi điện thì tắt máy,đến sáng hôm sau bà tới tìm gặp chàng trai và kể hết sự việc,chưa kịp kể xong thì bà nhận được cuộc điện thoại nói muốn chuộc con gái bà thì hãy hủy bỏ hết hợp đồng cũng như khiến cho công ty của gia đình bà phải phá sản,nếu không con gái bà sẽ mất tất cả cho đến khi chết,bà không kịp nghe hết cuộc điện thoại thì bà đã ngất đi vì shock và chàng trai sốt ruột lo lắng đợi bà tỉnh lại,bà kể lại trong tình trạng hoảng hốt,còn chàng trai,từng câu từng chữ mà bà nói khiến như búa đập bên tai,như đứt từng khúc ruột,..thì ra hôm 1 nhóm người đưa cô gái lên xe khi cô bị khụy xuống đường là 1 nhóm người đã lên kế hoạch bắt cóc cô,họ lên kế hoạch theo dõi cô từ ngoài bắc vào trong nam đợi đến thời cơ thích hợp để ra tay,trong cái thời buổi này làm ăn kinh tế cô ty gia đình cô đã giành được rất nhiều hợp đồng làm ăn từ công ty khác khiến gia đình cô có rất nhiều kẻ thù,và giờ đây chính cô là nạn nhân trực tiếp,còn những người thân của cô là nạn nhân gián tiếp. chàng trai đã báo ngay công an vì chàng biết mình phải làm vậy,không thể bị chúng điều khiển khi không nói với công an cũng chính là đang tự chôn sống cô gái,..đêm đến,hôm nay lạnh hơn,chàng đang đứng ngoài hiên,chàng đang khóc,chàng nghĩ mình đã làm khổ cô gái rất nhiều rồi sao giờ đây cô lại phải chịu thêm cảnh này,tại sao đây,có phải lỗi do chàng trai không,và rồi chàng mở quyển nhật ký của chàng,để xem lại những kỷ niệm giữa chàng và cô gái cũng như cuộc đời của chàng trong đó,sáng hôm sau không thấy chàng đến công ty làm việc,con ông chủ tịch đến nhà chàng,gọi mãi không thấy chàng đâu,cô lục lọi trong túi lấy ra chia khóa mở cửa thì ngạc nhiên thấy giờ này chàng vẫn đang ngủ trên bàn làm việc,và đang định gọi chàng trai dậy thì cô gái đó đã vô tình nhìn thấy quyển nhật ký của anh,cô bắt đầu đọc,từng trang 1,mắt cô không chớp nhưng lệ cô đang tuôn khiến ướt đẫm nhưng trang giấy,cô bỏ đi khỏi nhà anh,đến gần trưa anh tỉnh dây nhìn thấy những trang nhật ký của mình ướt đẫm,anh biết đó chính là nước mắt của cô gái-con ông chủ tịch,chàng muốn giải thích,nhưng giải thích gì đây khi tất cả đêu là sự thật từ trong suy nghĩ của mình viết lên,anh đang định đi tim cô gái thì nhìn thấy 1 lá thư,cô gái muốn anh hãy đên với người anh yêu thật sự,đó chính là món quà mà anh có thể giành cho cô,cô mong anh được hạnh phúc,hãy sống tốt và đừng tìm cô nữa,chàng trai giật mình và đi tìm cô gái,gọi điện thì thuê bao,tới viện nơi cha cô đang dưỡng bệnh thì biết được tin sáng nay con gái ông đã làm thủ tục xuất viện cho ông,chàng đang bối rối vì không biết làm sao,trái đất đang quay cuồng trước mắt chàng,.. Về phần cô con gái ông chủ tịch-cô đến và nói rõ và mong ông hiểu cho anh,ông chỉ buồn cho số phận của cô nhưng ông không muốn làm khó cô,cô muốn cùng cha mình đi du lịch một nơi thật xa để có thể biết đây biết đó khi bệnh tim bẩm sinh của cô đang nhăm nhe sự sống của cô ngày càng nguy hiểm,và rồi 2 cha con ra đi đem theo sự tiếc nuối,cô tiếc cho số phận của mình không thể đến được với anh,cha cô coi chàng trai như con trai của mình cũng tiếc nuối công ty nhưng cũng thầm mong muốn anh hãy phát trển công ty,và ông cũng tiếc nuối buồn và cảm thấy bất lực trước người con gái của mình,ông và cô sẽ đi 1 nơi thật xa.. …sau khi hiểu được ý nguyện mà ông chủ tịch nhờ cô y tá đưa cho anh,anh thầm cảm ơn ông và đã hiểu cho anh,quan tâm đến anh,và anh biết mình phải cố gắng phát triển công ty,cũng như phải tìm bằng được cô gái-người đã làm trái tim anh thao thức… …anh sốt ruột vì chưa thấy thông tin gì từ phía công an,anh đã nhờ 1 số người bạn của anh đi tìm cô gái,và cuối cùng anh đã biết địa điểm,nhóm a có 3 người,a bảo 1 người về báo cho công an nới nhưng tiên bắt cóc ẩn náu,còn anh và 1 người nữa đến cứu cô gái trước,cuối cùng anh đã đột nhập được vào hang ổ của chúng,anh và cô gặp nhau anh vội ôm cô gái vào lòng và nói với cô gái anh có lỗi nhiều lắm,cô hãy tha thứ cho anh,hãy ở bên anh mãi mãi,anh sẽ cứu cô,sẽ đưa cô đi đên 1 phương trời chỉ có tình yêu nơi mà 2 trái tim chung nhịp đập,nhưng vừa mới cửi trói cho cô gái thì 1 lũ xa hội đen kéo tới vây anh và bạn anh lại,anh và bạn anh không chống chả được lâu,bọn chúng đang định cầm dao chém vào đầu anh thì cô gái hốt hoảng lao tới đẩy anh ra,nhưng lúc đó không thể ngờ được thằng bạn thân của anh đã hất nhanh cô gái ra nhận trọn phát chém vào cổ và ngực,chàng trai va cô gái hốt hoảng kêu,gào thét trước sự việc diễn ra ngoài tầm kiểm soát,đi tới phía chàng trai có 1 tên máu lạnh đang cầm con dao dài sắc lẹm giờ lên chém chàng trai cô gái hốt hoảng van xin nhưng tên đó đã…chưa kịp nhin nhận ra sự việc gì xảy ra khi nghe tiếng súng nổ,thì ra công an đã xông vào kịp thời bắn tiên định giết chàng trai,chàng trai và cô gái được đưa vào bệnh viện,… 1 tháng sau họ làm đám cưới,2 người rất hạnh phúc với nhau,và hôm đó chàng trai cũng nhận được món quà của con gái ông chủ tịch cùng lời chúc phúc cho chàng trai và cô gái..chàng trai thầm cám ơn cô con gái ông chủ tịch cũng như ông chủ tịch,1 niềm biết ơn to lớn mà hiếm có ai làm được Chàng trai nói với cô gái,điều anh cảm thấy day dứt nhất có lẽ là không chăm sóc được cho con gái ông chủ tịch cũng như không làm ông vui sướng ở tuổi già chuẩn bị tàn của ông,họ chính là những người đã cho anh cơ hội để có được như ngày hôm nay,chàng còn nói vui với cô gái sự chênh lệch về cuộc sống xã hội chỉ làm tình yêu đến với nhau khó hơn người bình thường mà thôi………….họ cùng mỉm cười và dựa vào nhau trong tuần lễ trăng mật của mình ở 1 nơi rất đẹp,thơ mộng,nơi chỉ có 2 người với 2 trái tim nhưng hòa chung 1 nhịp đập…nhịp đập của con tim-nhịp đập của tình yêu! sau vài năm dò hỏi tất cả bạn bè của bố con ông chủ tịch,chàng trai bất ngờ biết được tin bố con ông cùng hiến tất cả nội tạng của cơ thể cho bệnh viện nhân đạo,họ vô cùng biết ơn-nhưng hỏi về người thân để cảm tạ thì họ không nói,chàng trai nghe xong,nước mắt dòng dã không biết nói thêm câu gì... -chàng trai và cô gái đã có 2 đứa con,1 trai 1 gái rất dễ thương,họ vẫn thường đưa con tới mộ vào ngày giỗ để thắp hương nhưng người trong gia đình của mình,để rồi mỗi lần nhìn bức ảnh của cô gái con ông chủ tịch thì chàng trai lại thấy bất chua xót vì không làm cô được hạnh phúc trong tình yêu,còn giờ đây-vợ anh thì trong lòng luôn cảm kích biết ơn sự hi sinh cao cả trong tình yêu của cô,quay sang nhìn ảnh ông chủ tịch-giờ đây công ty ông do chàng trai tiếp quản làm ăn rất tốt nhưng chàng trai luôn áy láy,bất lực khi mình không thể hoàn thành tâm nguyện chăm sóc con gái ông,mắt chàng lại cay cay,đi thêm 1 đoạn thắp cho người bạn thân đã chịu nhát dao thay cho vợ chồng chàng trai nén nhang,vu vơ đâu đó chàng trai và cô gái cùng chống trải,lạ thay họ cùng nghĩ :"phải chăng tình yêu giữa kẻ giàu và người nghèo,sự không cân xứng trong giai cấp xã hội khiến tình yêu đôi lứa trở lên nhiều trông gai chắc trở hơn hay do duyên số?" chàng trai lầm lũi bước đi khi đôi mắt chàng trở lên sọc đỏ,lòng quặn thắt khi nghĩ tới những người đã hi sinh cho tình yêu của chàng trai và cô gái,chàng thầm nghĩ "liệu có phải do xuất thân của mình quá bần cùng nên mới như vậy?" cô gái đứng nhìn bóng chồng mình đi xa hơn:"liệu có phải chồng mình sinh ra trong hoàn cảnh quá nghèo nàn...."

0 nhận xét:

Đăng nhận xét