Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Bắt vợ triệt sản vì dám ngoại tình

0 nhận xét
Oái ăm thay, anh ta bắt chị phải triệt sản và vào hùa với mẹ ép chị.
 Cái tin chị đi vào nhà nghỉ một buổi trưa với người đồng nghiệp trong cơ quan đã loan chóng mặt. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng chị không ngờ anh lại biết nhanh như thế. Chị đã nghĩ sẽ còn một buổi tối bình yên nhưng thật không may, chị không còn cơ hội đó nữa. 
Chị ngoại tình, nguyên nhân chính là tại chị, nhưng sâu xa là vì anh. Chị không biện minh cho mình, chị cũng không cho rằng mình đúng, nhưng cuộc hôn nhân của chị và anh ra nông nỗi này cũng là do anh phần lớn.

Người ta nói, chồng hiền thì sướng nhưng hiền như anh thì đúng thật quá chán nản rồi. Anh không hiền mà nhu nhược, anh nghe tất cả những lời mẹ anh nói. Mẹ nói gì anh cũng gật, anh ba phải, không có chính kiến. Với anh mẹ là nhất, còn vợ dù thế nào, dù có thông minh sắc sảo tới mấy cũng chỉ về nhì.
Anh đi làm nhà nước, cái tính cù lần của anh lại càng lớn. Ai đến anh cũng cứ chúi cái kính xuống nhìn từ đầu đến chân. Anh phê phán người này người kia sau khi họ ra về, rồi nói mối quan hệ của vợ lung tung. Anh chọn bạn cho vợ trong khi anh chưa từng tiếp xúc với người ta. Chị chỉ lẳng lặng không nói gì sau tất cả những lời phê phán ấy, nhưng anh còn mang cả chuyện đi nói với vợ. Thế là, từ đó chị không bao giờ dẫn bạn tới nhà chơi.
Chị thông minh, xinh đẹp, nhưng không vì thế chị chê chồng chị xấu. Chị cũng chưa bao giờ có ý định ngoại tình. Nhưng cuộc sống với chị như địa ngục, làm vợ anh mà như khúc gỗ, chưa bao giờ chị được chồng cưng chiều, đưa đi đâu đó. Chị cũng chưa bao giờ được làm vợ theo đúng nghĩa của nó. Chị đã mệt mỏi nhiều rồi.

Ở cơ quan, chị là người nổi trội. Nhưng chính vì sự nổi trội đó mà chị bị ghen ghét, đố kị. Đồng nghiệp không hài lòng với người vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang như chị. Thế nên, nhất cử nhất động của chị sẽ không bao giờ thoát được tai mắt của họ. Và cái cuộc tình duy nhất, lần đầu tiên ấy của chị bị bại lộ ngay lập tức, cũng chính vì họ.
Điều bất ngờ hơn nữa là chị không ngờ, người đàn ông chị cho là cù lần như anh lại hung tợn như vậy. Ngay trong đêm, anh lôi thốc chị dậy, tát tới tấp vào mặt chị mà không cần hỏi lời nào. Anh mắng chị là đồ đĩ thõa, anh nói anh nuôi ông tay áo nhưng đã nuôi chị được ngày nào. Chị mệt mỏi, khóc lóc, chị biết mình sai, chị chẳng có lý gì mà cãi vì chị ngoại tình thật. Nhưng người chồng như anh cũng khiến chị thấy cuộc sống này vô nghĩa.
Anh nói muốn ly hôn, ừ thì ly hôn, chị chấp nhận. Chắc mấy chị đồng nghiệp phải thích thú lắm khi biết cái tin này. Nhưng không sao cả, chị sẽ không vì sĩ diện mà cố níu kéo cuộc hôn nhân không hạnh phúc này nữa. Chị phải từ bỏ thôi. Người chồng như anh chị cả đời sẽ không thể dựa dẫm. Có lẽ nên kết thúc thì hay hơn.

Nhưng oái ăm thay, anh ta bắt chị phải triệt sản và vào hùa với mẹ ép chị. Vì hận vợ, người đàn ông này quyết không cho chị đi khi còn có thể sinh con nữa. Anh ta nói bằng giá nào cũng để chị mất khả năng sinh con, sau này chừa cái tội lăng nhăng và dù có đi đâu cũng phải có trách nhiệm với đứa con chung của hai người. Chị khóc dữ dội, chị không thể ngờ anh ta có thể làm việc thất đức như thế. Nhưng có vẻ như anh ta đã nghĩ quá đơn giản rồi. Chị là con người, là phụ nữ, có lý gì anh ta bắt chị phải làm thế. Dù anh ta có không chấp nhận ly hôn khi chị chưa làm thế, dù có không kí vào lá đơn li dị ấy chị cũng chấp nhận. Chị sẽ dọn đi, sẽ sống cùng con ở một nơi khác. Chị chẳng cần cái gọi là gia đình nữa rồi. Ai bắt được chị chứ, anh ta thì càng không...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét