Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

CẬU ĐẾN NHƯ NHỮNG CƠN MƯA

0 nhận xét

TRUYỆN NGẮN:  CẬU ĐẾN NHƯ NHỮNG CƠN MƯA


Vào những ngày cuối tuần mưa ướt nhẹp làm tôi chẳng muốn đi đâu hoặc cuộn mình vào chiếc chăn ấm rúc rích những câu chuyện với mẹ hoặc lại ngồi vào chiếc bàn học hướng ra cửa sổ và ngắm mưa. Mưa phùn nhỏ thôi nhưng nó cứ mưa suốt cả tháng nay rồi, nó làm tôi chẳng thể đi đâu bởi tôi vốn di chuyển khó khăn mà nhất là đối với cái thời tiết này cũng chẳng ai muốn ra đường. Tôi ở trong ngõ nhỏ nên cảm nhận được cái sự buồn của mưa.

Chẳng mấy khi xe tiếng xe, tiếng bọn trẻ con nô đùa, hay tiếng những người hàng xóm trò chuyện. Mưa mà, ai cũng ngại ra đường ở trong nhà cuộn xem tivi hoặc rán bánh ăn sẽ thích hơn nhiều Mưa phùn nên nó đến một cách từ từ thấm dần vào gốc cây, nầm lá, từng mảnh đất làm nên cái sự sống âm thầm dai dẳng chứ không mãnh liệt như một cơn mưa rào vội đến và rồi đi khô thoáng nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra. Thỉnh thoảng những hạt mưa nặng chĩu trên những tán lá, cành cây lại rơi xuống vào một chiếc chậu hay một vật gì đó sau vườn tạo nên thứ âm thanh lạ tai, vài chú chim trong lồng cũng hót lên xóa cái không khí ảm đạm của những ngày mưa.

Chàng trai đầu tiên của tôi cũng vậy cậu ấy đến như một cơn mưa phùn nhưng rồi lại ra đi như một cơn mưa rào làm tôi có chút hụt hẫng vào khoảng thời gian ấy. Nói là chàng trai đầu tiên cũng không hẳn bởi vào cái tuổi tôi lúc bấy giờ mới lên mười cũng chưa biết yêu là thế nào. Cậu ấy đến và chúng tôi cùng chia sẻ như những đứa trẻ con thiếu bạn chơi và khi được sổ lồng khi tha hồ cất cánh như những lũ chim non tập bay vậy. Hoàn cảnh mà chúng tôi gặp nhau chẳng lấy gì làm lãng mạn cho lắm, tôi và cậu ấy gặp nhau khi tôi được gia đình cho lên bệnh viện nhi chữa bệnh và cậu ấy cũng đang chữa trị chứng trầm cảm ở đây. Khoảng thời gian 3 tháng cũng không lấy gì làm dài nhưng mỗi lần nhớ về anh xin hãy cho em gọi về kỉ niệm.

Kỉ niệm mà tôi đã có với cậu suốt những ngày thơ ấu, cho đến tận bây giờ vẫn lưu giữa trong lòng tôi như những nốt nhạc trong veo và mỗi lúc ùa về nó lại hiện ra như một bản nhạc réo rắt, từng nốt kỉ niệm hiện về để em nhớ về anh, chàng trai ở phương xa ạ.

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tớ nhớ. Đó là một buổi sáng mùa hè, những tia nắng vàng óng, lung linh dọi qua những tán cây cổ thụ của sân sau của bệnh viện sau những con mưa kéo dài cả tháng trời thì những tia nắng ấm xóa cái ảm đạm cũng đã về. Sân sau nơi mà mẹ vẫn thường đưa tôi ra hóng mát, thư giãn. Trên cành cây vài chú chim sẻ đậu trên đó thỉnh thoảng lại sà xuống ríu rít nhưng chưa bao giờ chúng dám lại gần, tuy nhiên điều đó cũng đủ làm tôi vui. Sân sau cái nơi yên tĩnh mà tôi vẫn dành riêng cho mình để có thể cảm nhận được hơi thở cuộc sống. Với một đứa trẻ ở quê lên thành phố chữa bệnh thì mọi thứ luôn lạ lẫm. Cậu biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu tôi đã như thế nào. Tôi đã reo lên, mắt mở to hết cõ để có thể nhìn rõ cậu.

- Mẹ ơi thằng bé Tây kìa, da trắng, mắt xanh, mũi lõ.

Tôi cứ nhìn mãi không thôi, không biết lúc ấy cậu có để ý không, còn mẹ chỉ nhìn tôi mà cười. Lúc đó không biết sao tôi lại thốt lên như thế nữa nhưng hình như mọi người hay nói về những người Tây như thế mà. Một cậu bé với chiếc áo thun trắng, mặc quần ngố lững thững đi theo một người phụ nữ trung tuổi đi ra một góc sân, người phụ nữ thì thầm và nói với cậu bé tóc nâu điều gì đó, nhưng thằng bé đó dường như chẳng có cảm xúc gì và chỉ nhìn lên con gấu trên tay. Tôi cũng nhìn con gấu đó với nhưng với một niềm ao ước…

Đó là lần đầu tiên tớ gặp cậu nhưng hình như cậu chẳng để ý đến tớ thì phải.

Vào bệnh viện nhi được một tháng tôi bắt đầu quen dần với mọi thứ, thỉnh thoảng còn chạy lung tung sang các phòng khác để chơi với mọi người. Và lần thứ hai tớ gặp lại cậu cũng tình cờ như lần đầu tiên vậy. Đang dạo quanh khắp các phòng để hỏi thăm mọi người, đi qua phòng 301. Tớ ngiêng mình ngó qua cánh cửa đang mở hé, mắt lại mở to nhất có thể, một cậu bé mặc bộ đồ trắng đang ngồi trên giường tay mân mê một chú gấu nâu. Chợt ánh mắt của cậu ấy lia đến nhìn tớ làm tớ không kịp cúi mặt xuống và chúng ta cứ thế nhìn nhau. Tớ nghĩ mình phải phá vỡ không khí ấy.

- Hello. How are you?

Đó là hành trang mà cô bé như tớ mang theo để có thể nói chuyện với một cậu bé Tây như cậu. Lúc ấy chẳng hiểu sao tôi lại như thế nữa, vì muốn làm quen với một cậu bé tóc nâu, mắt xanh ư, da thì trắng hơn cả con gái nữa. Cậu bé đó mỉm cười với tôi và chúng ta quen nhau từ đó…

*

- Ê, sao cậu lại về Việt Nam làm gì?

Cậu ấy vẫn chẳng nói gì mà chỉ lôi ra từ chiếc hộp nhỏ một tấm ảnh một người đàn ông cao to, tóc nâu sẫm, đôi mắt đang hướng về một cậu bé trên tay với ánh mắt trìu mến, mặt sau tấm ảnh ghi Daddy and Peter. Tôi hỏi: “Bố cậu đấy à?” cậu ấy chỉ khẽ gật đầu. Tôi lại hỏi tiếp: “Thế bố cậu đâu, hình như tớ chỉ thấy mỗi mẹ cậu?” cậu ấy lại càng cúi sâu hơn mà không nói gì.

Lúc đó tôi vẫn cứ nghĩ chắc bố cậu ấy ở xa, không về Việt Nam chăm sóc cậu ấy được nên cậu ấy mới buồn mà nhớ bố như thế. Mãi sau này khi gần gũi hơn cậu ấy chịu nói chuyện trở lại và chia sẻ tôi mới biết mẹ cậu ấy là người Việt Nam còn bố là người Mỹ. Bố cậu ấy sang Việt Nam làm việc việc một thời gian sau đó quen mẹ cậu ấy, cậu ấy là kết quả của tình yêu giữa hai người.

cậu đến như cơn mưa

Tuy sinh ra và lớn lên ở Mỹ từ nhỏ nhưng cậu ấy hoàn toàn có thể nói sõi tiếng Việt không thua kém gì một người Việt thứ thiệt nào. Cậu ấy kể ba cậu ấy rất thương cậu ấy, luôn muốn cậu ấy hướng về quê hương nên đã cho cậu ấy đi học tiếng Việt từ nhỏ, hứa sẽ cho cậu ấy trở về quê ngoại nếu có điều kiện. Có lẽ vì vậy mà trong tiềm thức của Peter Việt Nam như một nơi gì đó thân thương mà cậu ấy mong được trở về. Bố Peter mất trong một lần cùng cậu ấy đi mua quà để trở về Việt Nam thăm ông bà ngoại. Cậu ấy kể cái giây phút mà cậu ấy bước ra khỏi cửa hàng, chiếc xe của một gã say rượu nào đó vẫn cố tình nhấn ga thật mạnh khi hai bố con đang bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Tai nạn đó đã khiến bố Peter đã mãi mãi ra đi, Peter cũng bị chấn thương nhưng sau khi những vết thương trên thân thể đã lành hẳn, cậu ấy trở nên lầm lì và không muốn nói chuyện với ai. Cậu ấy đã thực sự sốc sau sự ra đi đột ngột ấy. Những người trong gia đình đã khuyên mẹ Peter nên cho cậu ấy về Việt Nam để chữa trị bởi nơi cậu ấy muốn trở về cùng với bố mẹ chính là Việt Nam. Đâu đó trong vùng kí ức của cậu ấy là những câu chuyện về con người về cuộc sống ở Việt Nam, là câu chuyện tình yêu của ba mẹ cậu đơm hao kết trái ở Việt Nam, hai đất nước cách nhau nửa vòng trái đất nhưng lại có sự hòa điệu trong tâm hồn để đơm ra những trái ngọt.

Tôi và Peter làm quen với nhau được hai tháng trong bệnh viện, cậu ấy dần cởi mở và chịu nói chuyện hơn, mẹ cậu ấy rất vui vì điều này. Chính xác hơn là tôi vẫn thường xuyên trêu trọc Peter, mỗi khi cậu ấy cười thật đẹp đôi mắt xanh sâu và nụ cười như mùa thu tỏa nắng của cậu ấy làm tôi cảm thấy ấm áp lạ và chúng tôi cứ thế thân nhau. Chia sẻ từng cái kẹo lạc mà mẹ tôi tự làm ở quê rồi đem lên. Mỗi lần ăn nó kêu rộp rộp và cậu ấy lại cười khoái trí. Tôi thì lại thích thú với những cây kẹo mút xanh đỏ và đầy hương vị của cậu ấy hơn chúng tôi quyết định trao đổi cho nhau những viên kẹo tuổi thơ. Cứ như thế chúng tôi trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp trong bệnh viện. Suốt ngày rắc tay nhau cùng dạo qua khắp các phòng để chơi cùng với các bạn, nô đùa và kể cho nhau nghe những gì lạ lẫm của hai đứa trẻ ở hai đất nước khác nhau và thường cuối mỗi mẩu chuyện chúng tôi lại bắt đầu á, ố không hiểu vì sao.

Ở viện đến tháng thứ ba thì mẹ báo tin cho tôi là sau khi hội chẩn và có sự giúp đỡ của đoàn bác sĩ từ Pháp sang thì tôi sẽ được mổ để tháo tấm áo giáp mà tôi vẫn tự ti bấy lâu( bị vẹo cột sống từ nhỏ khiến lưng bị gù nên tôi thường xuyên bị đau ốm cũng như tự ti về ngoại hình của mình). Tôi rất vui mừng vì điều đó bởi tôi có thể tự tin và hãnh diện hơn khi bước đi bên Peter. Nhưng thật không may Peter lại phải trở về Mỹ trước khi ca phẫu thuật của tôi diễn ra. Tình hình sức khỏe của cậu ấy đã khá lên rất nhiều và mẹ cậu ấy quyết định cho cậu ấy về Mỹ để tiếp tục điều trị và học tập.

Buổi chia tay với tôi và Peter diễn ra trong một buổi chiều, cậu ấy đột ngột chạy sang phòng khi tôi vừa được bác sĩ khám lâm sàng xong. Peter dúi vào tay tôi một nắm kẹo xanh đỏ và con gấu nâu mà cậu ấy vẫn thường ôm và nói: “ ăn nhiều kẹo, mau khỏe và nhớ giữ liên lạc nhé. Tớ sẽ quay lại” cậu ấy nói rồi chạy biến. Nhanh và mạnh như một cơn mưa rào vậy.

Sau ca phẫu thuật không thành công tôi lại có thêm một người bạn nữa là chiếc xe lăn. Sau chuyện đó tôi không quá đau buồn mà chấp nhận nó như một sự thật không thể thay đổi. Tôi và Peter vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua điện thoại. Những cuộc nói chuyện không đầu không cuối, những lời quan tâm như thế diễn ra suốt nhiều năm và cứ như thế, cậu ấy là chàng trai nhỏ bé trong lòng tôi suốt nhiều năm về trước và cả bây giờ nữa. Nhẹ nhàng thấm ướt như những cơn mưa phùn và ra đi nhanh như một cơn mưa mưa rào nhưng cũng đầy ắp kỉ niệm.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét