Khoảng 2 tuần sau lễ khai giảng, lớp tôi nhận thêm một họ sinh mới. Kèm theo cô học sinh mới này là “ chỉ thị” từ ban giám hiệu : Đây là một cô bé có nhu cầu đặc biệt.
Kate bị bố mẹ bỏ rơi ngay khi mới sinh. Cô bé bị đưa từ trại trẻ mồ côi này sang viện từ thiện khác, cuối cùng được một người họ hàng xa nhận về nuôi. Cô bé lúc nào cũng trầm uất và người họ hàng xa kia đưa cô vào trường dành cho trẻ em chậm phát triển.
_ Có lẽ Kate chẳng làm gì được nhiều đâu! Cô cứ thử xem sao thôi – Cô hiệu trưởng nói với tôi như vậy.
Trước khi Kate đến, tôi phải trò chuyện với cả lớp. Học sinh của tôi đều là những đứa trẻ hiếu động, nên tôi phải nhắc nhở rằng người bạn mới tới này có nhu cầu đặc biệt và tất cả phải giúp đỡ bạn. Tôi phân công hai cô bé ngoan nhất lớp, Deirdre và Rence ngồi cạnh Kate để trở thành những người bạn đặc biệt của cô bé,
Ngày hôm sau Kate đến lớp, tim tôi như thắt lại khi nhìn thấy cô bé. Kate lê bước chậm chạp như một người già, tóc rối bù vì không được chải. Mắt cô bé xanh biếc nhưng trống rỗng, tay ôm một con búp bê rất bẩn.
“Mình biết làm làm gì với cô bé này bây giờ? Nó cần những gì và mình đáp ứng được những gì “. Tuy nhiên Deirdre và Rene đã nhanh chóng kéo cô bé vào chỗ ngồi.
Nếu bạn hay tiếp xúc với các em học sinh nhỏ, bạn sẽ thấy rằng chúng sẽ không bao giờ làm cho bạn ngừng thấy bất ngờ. Không học sinh nào trong lớp tôi coi sự có mặt của Kate là bất thường, chúng cư xử tự nhiên như thể Kate là người hoàn toàn giống chúng.
Ngày qua ngày, Rene và Deirdre dạy Kate đi thẳng hơn, cùng Kate giặt quần áo cho con búp bê mà lúc nào Kate cũng mang thao bên mình. Vài cậu bé trong lớp dạy Kate ăn bằng thìa chứ không phải bằng tay như trước nữa. Sự trống rỗng rời khỏi đôi mắt xanh của Kate, Kate cười nhiều hơn và thậm chí còn bắt đầu viết e-mail.
Đọc tiếp »
0 nhận xét:
Đăng nhận xét