Mặc cho tóc tai đang rối bù, em vội vàng ngồi vào bàn đặt bút viết về tháng 5 của em.
Em đã đi qua mười tám tháng 5.
Tháng 5 chia li, cứ mỗi lần thấy phượng nở lại cùng lũ bạn hát ngêu ngao bài ca “Mong ước kỉ niệm xưa”. Ngậm ngùi chuyền tay nhau những trang lưu bút rồi òa khóc khi ngày mai chẳng còn là học sinh nữa.trong cuộc đời ai cũng sẽ trải qua, ai cũng biết trước những khoảnh khắc, những ngã rẽ trong đời nhưng vẫn chẳng thể dặn lòng đừng buồn khi ngày mai là buổi học cuối cùng.
Tháng 5 nhạt nhòa, của những cơn mưa rào bất chợt, ùa đến và đi để cho tuổi thơ của em bao nhiên lần tắm mưa cùng tiếng cười khúc khích.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét