Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Chiếc hòm gỗ bí mật (Kỳ 3)

0 nhận xét
 

Chuyện Cấm Cười sưu tầm

Tiếp theo (kỳ 2)

Một điều lạ lùng khác là lần nào cũng vậy, chỉ một lát sau, tôi cũng nghe thấy tiếng thì thào nói nhỏ của hoạ sĩ C ở trong đó. Tôi thường dỏng tai nghe thật chăm chú những tiếng động tiếp theo để phỏng đoán những gì đã xảy ra tiếp ở phía sau chiếc hòm lớn. Có tiếng dùi đục nện xuống chuôi một cái đục, đã được đệm bởi nhiều lớp vải, phát ra những tiếng gõ đã giảm thanh, giúp tôi nhận ra là họ đang đậy nắp hòm.

Một lát sau, tiếng gõ bặt đi, và tôi phỏng đoán là họ đã mở được nắp hòm, sau đó đặt xuống cái giường thấp kê bên cạnh. Điều này tôi đoán ra là vì tai tôi nghe thấy tiếng ván gỗ va chạm nhẹ vào thành giường. Sau đó là sự tĩnh lặng kéo dài trong đêm, tôi chẳng nghe thêm được tiếng động gì khác, ngoại trừ đôi lúc dường như có tiếng động gì đó vừa giống như tiếng người thổn thức, vừa như tiếng thở dài vẳng lại, có điều là những tiếng động đó không kéo dài. Những âm thanh do chính tai tôi nghe thấy trong lúc tỉnh ngủ chứ chẳng phải là điều tưởng tượng trong mộng ảo.

Nhưng họa sĩ C đã mở chiếc hòm ra để làm gì nhỉ? Chắc chắn chẳng phải để thỏa mãn cặp mắt nghệ thuật của mình trước cái kho tàng hội họa vô giá ấy. Nhưng sao lại có tiếng thổn thức? Tôi nhắc lại điều này để tự hỏi xem có phải là một hiện tượng kỳ dị tạo nên do ảnh hưởng của thứ trà đặc mà thuyền trưởng mời tôi uống? Tôi muốn kể thêm rằng, trước lúc rạng đông, tôi còn nghe thấy tiếng họa sĩ C đóng lại nắp hòm và gõ lại cái nắp bằng dùi đục, mà đục có giảm thanh như tôi đã mô tả.

Sau những hành động kỳ dị thực hiện trong đêm, sáng dậy, tôi lại thấy họa sĩ C ăn mặc chỉnh tề đi từ phòng riêng của mình sang phòng bên với vợ.

Chúng tôi đã qua 7 ngày vượt biển, thì có gió Tây Nam cực mạnh thổi tới. Biển động mạnh, và trước nguy cơ có bão lớn ập tới, chúng tôi chuẩn bị các biện pháp đề phòng, nhưng sự đe dọa của bão tố đã chẳng giảm bớt chút nào. Mọi thứ trên tầu đều được chằng buộc chặt chẽ, dưới thấp trên cao và tới lúc chẳng còn đương đầu nổi với gió mạnh, chúng tôi thả neo, cuộn bớt bườm, rồi rút xuống dưới khoang. Với biện pháp chống bão tích cực như vậy, chúng tôi đứng vững được 48 giờ. Thử thách thách qua sóng to gió lớn, con tàu tỏ ra xứng đáng là một tàu biển đóng đúng qui cách và có độ chắc bền cao. Bị xô đẩy vật vờ nổi lên chìm xuống qua nhiều tình huống hết sức hiểm nghèo, nhưng con tàu không bị chìm, và sóng biển đã chẳng tràn qua được thành tầu.

Gió giật mỗi lúc một lớn, một cơn lốc cực mạnh xé rách tả tơi những cánh bườm phía sau tầu. Sóng lớn đẩy tàu trôi dạt vào vùng áp suất thấp, nơi mà bão ở cấp gió mạnh nhất đang gây tai họa. Ba người bị gió thổi bay từ mạn tầu xuống biển, và hầu như toàn bộ hành khách ở mạn trái con tầu cũng cùng chung số phận. Khi những cánh bườm bị bão xé rách tả tơi, chúng tôi tháo bỏ những cánh bườm phía mạn tầu đối xứng để con tầu thoát khỏi nguy cơ bị lật chìm vì độ nghiêng lệch. Gió vẫn giật ở cấp độ cao, chưa thấy dấu hiệu dịu đi. Các trang thiết bị của con tàu hầu hết bị lỏng lẻo, xộc xệch khó mà đương đầu nổi với tình huống nguy khốn đến tuyệt vọng.

Vào ngày thứ ba trong cơn bão, khoảng 5 giờ chiều, cột buồm phía buồng lái bị gió quật gẫy, và con tàu bị tròng trành mạnh. Người thợ mộc đang sửa chữa mé đuôi tầu báo cho biết là nước đã ngập trong khoang tới 4m20. Đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thì lại có tin là chiếc máy bơm tắc nghẽn, không dùng được nữa.

Tất cả chúng tôi đều bối rối và tuyệt vọng, nhưng còn nước còn tát, trước mắt phải vừa dùng tay tát nước ra khỏi khoang, vừa ném bớt hàng hóa xuống biển cho con tàu nhẹ bớt, đồng thời cũng lập tức phải cắt ngay hai chiếc cột buồm còn lại. Chúng tôi đã làm xong những công việc trên mau chóng, nhưng lại không sửa chữa được chiếc máy bơm nước, nên chỉ một lúc sau nước đã qua lỗ thủng ngập đầy khoang.

Đến chiều tối, gió bão đã giảm mức độ cuồng nộ, biển phẳng lặng dần, chúng tôi bớt lo sợ, trong ý nghĩ mọi người bừng lên tia hy vọng sống sót. Vào lúc 8 giờ tối trời quang mây, ngẫng nhìn lên, chúng tôi thấy ló ra vầng trăng tròn vành vạnh. Chúng tôi coi vầng trăng vừa ló dạng là biểu tượng của phúc lành, và điều ấy giúp cho chúng tôi lấy lại được tinh thần.

Sau những nổ lực khó có thể mô tả nổi trong việc giữ cho con tàu khỏi chìm trong bão táp. Các thủy thủ được hành khách giúp đỡ, đã thành công trong công việc làm cho con tàu tiếp tục đi thêm được một lộ trình nữa, khi mà sóng gió đã dịu bớt. Và trong niềm phấn khởi chắc chắn được sống sót, họ mở một tiệc mừng trước khi cắt chiếc xuồng, rời bỏ con tàu sắp chìm. Chiếc xuồng nhỏ chở 14 người hành khách cùng với thuyền trưởng. Tất cả đã để lại mọi tài sản của mình trên tầu. Trong chiếc xuồng nổi lênh đênh, có vợ thuyền trưởng, họa sĩ C, và gia đình vợ chồng một sĩ quan người Mexico cùng 4 con nhỏ, tôi và người hầu da đen của tôi. Tất nhiên xuồng chúng tôi không có mái che, không có hành lý đem theo, ngoại trừ một số dụng cụ cần thiết, thực phẩm và quần áo mặc trên người. Không ai dám nghĩ đến chuyện giữ thêm bất kỳ thứ gì khác, mà tất cả thực hiện đúng như lệnh của thuyền trưởng.
(Chiếc hòm gỗ bí mật kỳ cuối)



0 nhận xét:

Đăng nhận xét