Chương 47
Sau khi toàn bộ âm binh vào thành, tòa thành trì Hoàng Kim nọ liền bắt đầu dần dần tiêu tán, kéo theo hòe thụ bao bọc chung quanh, cũng chầm chậm biến mất quầng sáng. Ánh tím yếu ớt vốn tuyệt mỹ hoa lệ như ánh sáng của đom đóm lên không tan thành mây khói, mang đi khí thế khôi hoành của Hoàng Kim thành, chỉ để lại vài gốc hòe thụ khô mục sững sờ tại chỗ, càng có vẻ tịch liêu trống rỗng.
Tôi nhìn những bóng đen cành lá chỉnh tề trang nghiêm kia một vòng, nghĩ đến Hoàng Kim quỷ thành theo như lời Đao Phong, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi . . . . . . . . Các anh cũng đều thấy được?"
Hoàng Kim thành mặc dù đã biến mất, nhưng khí âm hàn xung quanh này vẫn chậm chạp không chịu tán đi, tôi lạnh đến khép chặt quần áo, giọng nói đều có chút run rẩy.
"Đương nhiên thấy được." Ông chú nói xong ngửa đầu nhìn phía bầu trời, bấm ngón tay suy tính: "Đó là Hoàng Kim quỷ thành nổi tiếng nhất của quốc gia cổ Nam Chiếu, xưa nay cũng chỉ là một truyền thuyết, không ngờ hôm nay cư nhiên để chúng ta đụng phải, nếu năm ấy những người đó trộm chính là ngôi mộ này, cũng khó trách từ đó về sau bặt vô âm tín, muốn đi vào đã khó như lên trời, đừng nói chi là đi ra."
"Vậy làm sao bây giờ, hiện giờ Hoàng Kim quỷ thành biến mất, chúng ta làm sao đi vào?" Tôi nghĩ đến những âm binh cổ quái kia, tiếp tục hỏi: "Thời gian quỷ thành này xuất hiện có theo quy luật không, hay chỉ có lúc âm binh này muốn vào thành nó mới có thể xuất hiện?"
"Âm binh? Âm binh gì, cậu đã nhìn thấy được gì." Ông chú nghe vậy nhíu mày, xoay người nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Chúng tôi chỉ nhìn thấy tòa Hoàng Kim quỷ thành kia, chẳng lẽ cậu còn nhìn thấy thứ khác?"
Tôi sửng sốt, lúc này mới hiểu được hóa ra những thứ ông chú và mọi người nhìn thấy không hoàn toàn giống tôi, những âm binh này thuộc về oan hồn, đương nhiên chỉ có truyền nhân Phong Quỷ tôi đây mới có thể nhìn thấy, mà họ nhìn thấy chỉ có một tòa thành trì Hoàng Kim cùng vòng hòe thụ phát sáng kia mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi liền kể lại hết thảy những gì vừa rồi nhìn thấy, kể cả những vật âm binh cầm trong tay, cùng thần thái cử chỉ của chúng, thậm chí khí tràng kỳ quái sinh ra trong khoảnh khắc vào thành.
(Tiêu: Khí Tràng (Aura) là vòng năng lượng bao quanh toàn cơ thể con người. Khí tràng có thể cho thấy trạng thái tâm linh của tổng thể một người, kể cả sức khỏe, tâm lý và tâm linh tu vi, cũng tùy theo ba thứ này cùng tương tác trong ngoài mà không ngừng biến hóa.)
"Thì ra là thế." Ông chú sau khi nghe xong gật gật đầu, khoát tay ra hiệu chúng tôi yên lặng, ông châm điếu thuốc, mày nhíu chặt, tựa như đang suy nghĩ nguồn gốc và mối liên hệ của hết thảy những việc này.
"Âm binh . . . . . . . . Xem ra lần này chúng ta không thể không mượn thuật Phong Quỷ của Tiểu Sở, nghĩ đến năm đó nhóm người nọ nếu không có Phong Quỷ sư trong đó chỉ đạo, cũng căn bản không cách nào tiến vào tòa Hoàng Kim Quỷ thành kia." Ông chú dùng đầu thuốc chỉ chỉ dưới chân, nheo mắt nghiêm túc nói: "Vừa rồi trong nháy mắt Hoàng Kim quỷ thành biến mất, tôi đã nhìn thoáng qua bầu trời, phát hiện quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, quỷ thành này sở dĩ có thể xuất hiện vào lúc đó, là vì vừa vặn vào khoảng thời gian kia, thuộc về Trùng Nguyệt hiếm thấy."
Trùng Nguyệt, trong sử sách ghi lại cũng chỉ có vài nét ít ỏi, không có ai có thể chân chính biết rõ nguyên lý của nó, cũng không ai có thể chân chính nắm giữ nó, loại thời gian và hiện tượng cực kỳ đặc thù này đến nay đều là một câu đố nan giải.
Mỗi khi Trùng Nguyệt đến, trong khu vực nhất định có thể nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện hai mặt trăng, hai mặt trăng này hình dạng màu sắc hoàn toàn giống nhau, một đông một tây treo ngang chân trời, mà cùng thời khắc đó, các địa khu khác hoàn toàn không cách nào nhìn thấy.
Lúc Trùng Nguyệt xuất hiện, trong khu vực riêng biệt này sẽ phát sinh cái gì, cũng chưa từng có ai có thể nói rõ, tất cả chúng cho đến giờ đều phủ một tầng hoài nghi thật dày, những chuyện giải thích không được người xưa luôn thích dùng quỷ thần để che giấu, cho nên tới giờ, người từng nghe nói đến Trùng Nguyệt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Nói cách khác hiện giờ khu vực chúng ta đang đứng thuộc về khu vực riêng biệt, nếu muốn tiến vào tòa cổ thành Nam Chiếu kia, nhất định phải đợi đến lần kế tiếp Trùng Nguyệt xuất hiện." Ông chú nói rồi vỗ vai tôi, "Bây giờ chỉ có một biện pháp, chúng ta thủ tại chỗ này, đợi Trùng Nguyệt kế tiếp xuất hiện, rồi theo đám âm binh này cùng nhau đi vào."
"Theo âm binh đi vào?" Tôi giật mình, khẽ la lên: "Đừng giỡn, những tên kia vừa nhìn đã biết không phải dễ đối phó, chúng ta chỉ bốn người, bị phát hiện sẽ xảy ra chuyện ngay, hơn nữa các chú không phải người Sở gia, sức chống cự với quỷ khí quá kém, tục ngữ nói âm tương cách, ép buộc để dương khí và âm khí dung hợp, vậy kết quả sẽ không khác gì kinh mạch gãy đứt ngũ tạng thiêu đốt đâu."
Tôi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt họ kinh ngạc và khó hiểu, thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục giải thích: "Vừa rồi tôi có một điểm chưa nói, âm binh này đi không phải dương lộ, khi chúng xuất hiện, đường âm phủ mở rộng, quỷ phong gào thét, loại âm khí mức độ này ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể chống đỡ, đừng nói chi các chú, nếu như chúng ta nhiều người hơn, dương khí dồi dào, có lẽ còn có thể tiến lên, nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có bốn người thêm một con mèo, tôi thật sự sợ chúng ta chân trước vừa bước vào, chân sau đã bị xé thành mảnh nhỏ."
"Khó trách . . . . . . ." Chú cắn điếu thuốc, hơi ngẩng đầu lên nói: "Năm đó họ là dựa vào nhân số mà thắng . . . . . .Nhưng mà, cậu thật sự một chút biện pháp cũng không có?"
"Biện pháp . . . . . . . .Kỳ thật cũng có . . . . . . . ." Tôi vội ho một tiếng, không ngờ chú cư nhiên nhìn ra tôi đang nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là nói cụ thể: "Song biện pháp này vô cùng cực đoan, so ra kém hơn thủ đoạn dùng nhân số để thắng, cũng phải xem các chú có can đảm này không."
Lời tuy nói vậy, trong lòng tôi vẫn như cũ vô cùng do dự, dù sao chúng tôi cũng còn trẻ tuổi, loại chuyện đi nhầm một bước hồn phi phách tán này tốt nhất nên ít làm.
"Anh chỉ cần nói làm thế nào là được." Đao Phong thanh âm trầm thấp, đôi mắt nhìn tôi lại dị thường đen bóng, tôi biết, đây là chứng minh cậu ấy hoàn toàn tin tưởng tôi.
"OK." Trong lòng có chút ấm áp, tôi nắm đấm tay, gật đầu nói: "Chiêu này mặc dù gian nguy, nhưng phần thắng cũng lớn, chỉ cần không xảy ra vấn đề cơ bản không sao cả, nhưng qua rồi khả năng sẽ tạo thành thương tổn nhất định với thân thể, mọi người có thể suy nghĩ trước một chút xem trở về làm sao điều dưỡng thân thể."
Biện pháp tôi nghĩ rất đơn giản, nếu muốn dựa vào âm binh để tiến vào Hoàng Kim quỷ thành, vậy chỉ có khí tràng giống nhau mới không bị phát hiện, nếu dùng âm khí che giấu bốn dương khí của người sống, ngụy trang thành âm binh theo sau, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Trong 《 Phong Quỷ Cổ Thuật 》từng giới thiệu một ví dụ cùng loại, đại khái là nói một vị tiền nhân Sở gia từng lấy âm đậy dương, lợi dụng lỗ hổng giữa âm dương lưỡng cực tiến vào âm phủ, trong đó phần lớn tự thuật đạo lý và phương pháp hóa dương làm âm, về phần vị tiền nhân Sở gia này đến âm phủ làm gì, thật không hoàn toàn nói rõ.
Phương pháp nọ sớm được tôi khắc vào đầu, hiện giờ vừa vặn thử một lần, huống chi tôi có Tiểu Hải theo bên người, đến lúc đó không ngại mượn sức nàng lần nữa, dùng quỷ khí của bản thân nàng yểm hộ chúng tôi tiến vào.
Trong bốn chúng tôi, tôi và Đao Phong không có gì đáng nói, chị Tuyền thân là nữ giới, dương khí tự nhiên khá yếu ớt, chú trước đó từng nói đây là thế thân của ông, hoàn toàn không có dương khí, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể khá thấp, cơ hồ không giống người sống.
Cho nên, chúng tôi bây giờ chỉ cần chờ Trùng Nguyệt xuất hiện là được, một khi tiến vào đường âm phủ, cho dù thằng cha thao túng cổ nhân kia muốn đến quấy rối, cũng hữu tâm vô lực mà thôi.
Sau khi quyết định, chúng tôi đến bãi đất trống lấy lại ba lô, sau đó trở về trên thân cây già an ổn vượt qua một đêm, lúc trời gần sáng vừa vặn ca trực của tôi kết thúc, chị Tuyền thay ca, hai chúng tôi chào hỏi nhau xong, tôi liền đờ đẫn chui vào túi ngủ.
Ngủ một mạch thẳng đến 10 giờ sáng, thằng cha đánh lén sau lưng kia tựa hồ đã biến mất, mãi đến khi chúng tôi sửa sang lại trang bị xong lủi xuống cây già đi tới bãi đất trống được hàng hòe thụ vây quanh kia, hắn cũng chưa từng xuất hiện.
Việc này không khỏi làm tôi càng thêm chắc chắn, mục đích của kẻ ấy giống chúng tôi, nếu không cũng sẽ không vừa nhìn thấy Hoàng Kim quỷ thành liền lập tức biến mất dạng.
Chúng tôi đứng dưới tàng cây hòe quỷ dị, ngẩng đầu cẩn thận quan sát, phát hiện đám hòe thụ ban ngày không khác gì cây cối tầm thường, làm người ta hoàn toàn không hiểu tại sao chúng vào đêm Trùng Nguyệt lại phát ra loại u quang màu tím nhạt ấy.
Chú lấy ra xẻng công binh, đi đến trên mỗi một đoạn đất trống liền ngồi xổm xuống xúc lên một đống đất nhỏ, chúng tôi theo sau, nhìn ông đào tới xúc lui, lầu bà lầu bầu, nhưng không biết ông tới cùng đang làm gì.
" . . . . . . . Dưới này không có dấu hiệu tồn tại của cổ mộ, đây hẳn là từ trường." Ông chú vuốt cằm, thấp giọng thì thầm: "Tiền bối thiết kế tòa Hoàng Kim quỷ thành này là tuyệt thế cao nhân, ông ta lợi dụng Trùng Nguyệt hoàn toàn che giấu Hoàng Kim thành, khiến nó chỉ vào thời gian riêng biệt mới có thể xuất hiện ở nhân gian, như vậy chẳng những có thể phòng ngừa kẻ trộm mộ, còn có thể hoàn toàn bảo tồn tất cả bí mật của cổ quốc Nam Chiếu. Phương pháp như vậy, chỉ sợ người hiện đại dốc hết toàn lực cũng không cách nào làm được."
"Chú là nói, Trùng Nguyệt xuất hiện, sẽ gây ra từ trường đặc biệt?" Tôi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Sao tôi nghĩ lần này chúng ta sẽ rất nguy hiểm."
"Sợ cái rắm." Ông chú phủi phủi tay, liếc xéo tôi nói: "Kỳ cảnh khó gặp, hôm nay còn có thể thân lâm kỳ cảnh, có thể có loại trải nghiệm này chết vài trăm lần cũng đáng giá, thằng nhóc cậu không thể xuất ra chút khí khái nam tử sao, thật là đã đánh mất mẹ nó mặt mũi các cụ Bắc Kinh rồi."
"Hắc . . . . . ." Tôi bị ông chú nói đến ngẩn người, hồi lâu trả lời: "Tôi nói nha cái này sao lại thành không có khí khái nam tử chứ, vậy mẹ nó Càn Long muốn xuất cung gọi gà cũng phải nghĩ chút biện pháp sao, câu tôi thô lý không thô không được, mệ nóa buôn bán quá mạng, còn không cho lo lắng chu toàn, thế còn có nhân quyền hay không?"
"Nhân quyền những người khác có, cậu không có."
"Mẹ kiếp, không ngờ chú đãi ngộ kém như vậy đó."
"Câm miệng, hai người đều ngang ngửa được chưa." Chị Tuyền hất mái tóc dài, hung hăng trừng tôi và ông chú: "Còn nói nhảm nữa sẽ đá hai người xuống hố hết."
Tôi và chú nghe vậy lập tức im bặt, chỉ dùng ánh mắt tiếp tục chém giết.
Đao Phong mặt không chút thay đổi đứng đó, phát hiện mắt tôi chuyển hướng sang cậu ấy thì yên lặng xoay đầu sang một bên.
Mà con hắc miêu trên vai cậu ấy, thì đúng lúc dựng người dậy, trùng hợp ngăn trở sườn mặt của Đao Phong.
" . . . . . ." Trong lòng tôi mất mác khó nói, niềm vui thú đấu võ mồm cùng ông chú đều mất hơn phân nửa, không thể làm gì khác hơn là thở dài, phẫy tay nói: "Mau chọn xong chỗ, sớm chuẩn bị chút."
Ông chú chọn địa điểm ẩn nấp, là trên cổ thụ cách đường âm phủ tôi nhìn thấy được không xa, chúng tôi chuẩn bị thỏa đáng, ngồi trên cây lẳng lặng chờ đợi Trùng Nguyệt hàng lâm.
Trong lúc chờ đợi buồn chán này, tôi vẽ cho mỗi người ở phía sau một bức "Quỷ đồ", đồng thời sử dụng minh hỏa khắc xuống lòng bàn tay mọi người một đường hoa văn quỷ dị, hoa văn này giống hệt như cái trên trán Tiểu Hải, thế này cam đoan âm khí trên người chúng tôi khớp với quỷ khí của Tiểu Hải, khiến chúng tôi trở thành tiểu quỷ dưới sự che chở của nàng.
Song sự tình cũng không đơn giản như tôi nghĩ, chúng tôi ở trên cây thủ ước chừng hai ngày hai đêm, cái gọi là Trùng Nguyệt và Hoàng Kim quỷ thành kia đều không xuất hiện, điều này làm tôi một lần nữa hoài nghi cảnh tượng trước đó nhìn thấy rốt cuộc có phải là thật hay không.
Tối ngày thứ ba, tôi đã chờ đến cáu kỉnh khó chịu nổi, ông chú trái lại bộ dáng không hề nóng nảy, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, chị Tuyền mở ra ghép lại súng bắn tỉa của mình vô số lần, hiển nhiên cũng rất sốt ruột, mà Đao Phong, như trước trầm mặc, cúi đầu nghịch hắc miêu, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu ấy.
Tôi bẻ một nhánh cây, ngắt thành đoạn nhỏ vứt xuống cây, đến một đoạn cuối cùng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Vừng ơi . . . . . ." Tôi dùng hết toàn lực, dùng sức ném đoạn cây nhỏ trong tay về phía hướng hòe thụ vây quanh, hét lớn: "Con mẹ nó mở cửa ra cho ông!"
Không biết là trùng hợp, hay là thật để cho tôi một câu phá thiên cơ, ngay lúc tôi rống xong một chữ cuối cùng, nhiệt độ trong rừng cây đột ngột giảm xuống, bóng tối bao trùm, một luồng âm phong vù vù thổi tới, cả thế giới đều giống như rơi vào vực sâu vô tận, sau đó, trên bầu trời xuất hiện hai vầng trăng tròn kích cỡ giống nhau, khoảnh đất trống vào ban ngày như bãi tha ma bắt đầu xuất hiện khác thường, quanh thân hòe thụ trải rộng u quang màu tím sáng chói, một tòa thành trì đúc vàng chậm rãi hiện thân.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét