***
Thi thoảng em lại muốn một mình, ngồi nhấp môi ly cafe đắng, nghe một bản nhạc slow nhẹ nhàng, man mác, rồi mơ hồ đưa mình vào một khoảng không kỉ niệm. Ấy hẳn không phải là một sa mạc rộng lớn, chỉ trải đầy cát vàng óng ánh. Nhưng chắc chắn cũng không phải biển cả bao la lai láng nước xanh. Em không rõ lắm...chỉ biết hình như có màn sương mờ ảo giăng qua đôi mắt em... nơi đó thênh thang gió...không có ranh giới giữa đau khổ và hạnh phúc. Bình yên và vô ưu lắm! Gió ùa vào lòng mang theo hết những nỗi buồn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét