Gần hết giờ làm thì tôi nhận được điện thoại của Hùng:
Anh có thể mặc quần ống lửng tới nhà nấu cơm cho em không?
Anh có thể đi chân đất tới cũng được nhưng phải mặc quần dài!
Sao em lại thế?
Nếu không anh cứ mặc quần lửng và ngồi ở nhà đi.
Này cậu ác vừa thôi chứ, ai làm thế bao giờ, mùa hè nóng nực bắt mặc quần dài chui vào cái hầm nhà cậu rồi nấu cơm thì có mà chết hấp luôn.
Có ai bắt hắn đâu.
Ác.
Nhi nhìn tôi vẻ hậm hực thay cho Hùng. Nhưng rút cuộc là vì tôi không thích làm sao bắt tôi thích đây. Nhi thì than ngắn thở dài như thể anh ta là người đàn ông còn lại duy nhất trên đời này còn có thể yêu tôi vậy. Thật mất mặt quá thể.
Tôi thu dọn đống đồ bừa bãi trên bàn làm việc rồi sách túi ra về, mặc kệ Nhi ngồi đó mà lẩm bẩm: bà cô già khốt ta vít!
Nhưng dù sao tôi cũng là đàn bà, mỗi lần có ai đó nhắc tới hai chữ bà cô già là người cứ giật thon thót vậy. Trên đường tan sở về nhà trọ, mải suy nghĩ tôi không biết là đèn đỏ đã báo từ lúc nào, và thế là rầm. Đường gì mà toàn người là người thế không biết! Tôi cáu lên, mặc kệ những người bên cạnh nhìn tôi như sinh vật lạ.
Một đôi dép lê để ngoài cửa, tôi liếc vào bếp một cái rồi nằm vật xuống giường. Hùng áo phông xanh nước biển, quần Jean đứng nhìn tôi. Tôi khẽ nhếch mép cười, trong lòng chợt cảm thấy dịu lại.
Hùng vẻ mặt không vui: Này người ta tới đây nấu cơm cho em ăn mà em lại có thể cười cái kiểu đó được à?
Không lẽ em phải nhảy lên ôm hôn anh chắc.
Ít ra, anh chàng cũng toàn nấu những món tôi thích nhưng tôi làm ngơ không nói gì mà chỉ ăn no căng cả bụng. Hùng hậm hực nhìn tôi:
Người ta nấu cho ăn mà chẳng thấy có câu nào cảm kích gì cả.
Tôi nhìn anh:
Anh đến đây ăn cơm nhà tôi, dùng mọi thứ nhà tôi, lại còn được ăn được nói hả?
Em quá ác!
Thôi anh về đi, tôi đi tắm đây.
Thấy Hùng vẫn ngồi, tôi lạnh lùng: Không lẽ anh định tắm luôn hộ tôi sao?
Hùng thở dài, muốn nói đúng là trẻ trâu, xong anh vẫn nhu mì: Em đưa anh về nha
Suy nghĩ hai giây, Nhã Băng tôi gật đầu: Ờ, cũng được.
Tôi lấy xe và đưa Hùng về, vừa đi vừa lẩm bẩm: Có xe thì không đi định bắt vạ tôi hả?
Hùng khẽ cười: Em cũng thông minh ra rồi đấy! Nhưng sao lại đến bến xe buýt?
Tôi lấy xe và đưa Hùng về, vừa đi vừa lẩm bẩm: Có xe thì không đi định bắt vạ tôi hả?
(ảnh minh họa)
(ảnh minh họa)
Anh hãy biết tiết kiệm đi. Thay vì tôi tốn mấy chục nghìn tiền xăng thì anh hãy cầm 5000 này và đi một chuyến xe buýt đi, vừa tiết kiệm cho nhà nước, vừa đỡ ô nhiễm môi trường.
Hùng mặt mũi đen xì: Chẳng thấy ai yêu nước như em!
Anh ngồi trên xe ngoái nhìn lại bóng cô gái khuất dần giữa dòng người đông đúc, lòng cảm thán không thôi: Cả tháng, cuối tuần nào cũng tới nấu cơm cho ăn mà không động đậy chút nào ư? Phải làm sao với em đây!
Vừa về tới nhà thì gặp ngay con em gái đang ngồi rung đùi ăn dưa hấu, thấy Hùng mặt mũi buồn bã, Ly chả thèm nhìn:
Món thịt lợn hôm nay lại ế rồi nha! Rồi cười hề hề.
Hùng làu bàu: Cái mồm thối đáng gét!
Ly nói to: Người ta là hổ, là một con hổ đấy anh biết chưa?
Không biết mẹ Hùng ở đâu chạy ra: Con nói cái gì, con theo đuổi đứa nào tuổi hổ hả? Mẹ nói trước tuổi nào cũng được, trừ tuổi hổ ra nghe chưa? Chuyện này mẹ không đùa đâu đấy!
Ly chen ngang: Mẹ, mẹ nói thế thì còn con gái mẹ thì sao? Gieo nhân nào thì gặp quả đó đấy mẹ không biết à?
Mẹ Ly xuống giọng: Nhà này có một con hổ là đủ lắm rồi!
Hùng thở dài trở về phòng vừa đi vừa nghĩ: Trời đất, đàn bà trên thế giới này thật khó hiểu.
***
Tắm rửa xong Hùng hí hửng vào face. Chả là Nhi hào phóng cho anh mượn face để nói chuyện với Nhã Băng. Vừa vào đã thấy face nàng sáng choang với dòng stt: Ăn chơi cho đời bớt nhạt! Choáng!
Ngọc Nhi: nàng muốn ăn bao nhiêu muối nữa vậy, định thành cá mắm à?
Nhã Băng: Mày điên à mà gọi tao là nàng? Thích chọc gậy bánh xe hả?
Ngọc Nhi: À không, thấy bất bình thì hỏi thôi. Này, hôm nay anh Hùng nấu cơm cho nàng ăn, nàng thấy thế nào?
Nhã Băng: Cũng tạm!
Ngọc Nhi: Người ta nấu cho mà ăn lại còn… rõ là chẳng có thành ý gì!
Nhã Băng: Tao có thèm cơm đâu mà!
Hùng sáng mắt:Ngọc Nhi: Vậy nàng thèm gì?
Nhã Băng: Mày đừng có gọi tao thế, nghe nổi cả da gà rồi đây này.
Ngọc Nhi: Ờ, thế mày thèm gì?
Nhã Băng: Thèm giai!
Ngọc Nhi: Ặc! Thế anh ta không phải là giai thì là gì?
Nhã Băng: Giai gì loại ấy!
Hùng Suýt nữa thì rơi khỏi ghế!
Ngọc Nhi: Sao?
Nhã Băng:Con trai gì mà da trắng hơn cả con gái, người ngợm gì mà nặn mãi không ra được tí cơ bắp nào, lại còn nấu cơm ngon hơn cả mẹ tao nữa. Thế hóa ra, tao yêu người gần giống mẹ tao chứ còn gì!
Ngọc Nhi: Nhưng mà tao thấy anh ấy cũng đẹp trai ấy chứ, lại ga lăng nữa, cũng lãng mạn…
Nhã Băng: Ui giời, những thứ ấy không còn là tiêu chuẩn để lựa chọn người yêu từ lâu rùi mày ạ. Mà hôm nay sao mày lạ thế, hôm nay bị dở à?
Ngọc Nhi: Ờ ờ, thôi, tao đi ngủ đây!
Hùng đứng trước gương, gồng tay nắn nắn bắp tay miệng lẩm bẩm: Thế này mà kêu không có cơ bắp à, còn da trắng à, chắc là nàng thấy ghen tỵ chứ gì, còn nấu ăn ngon cái này chẳng nhẽ cũng là có tội sao? Ôi trời, đàn bà thật khó hiểu!
Nhã Băng: Ui giời, những thứ ấy không còn là tiêu chuẩn để lựa chọn người yêu từ lâu rùi mày ạ. Mà hôm nay sao mày lạ thế, hôm nay bị dở à? (ảnh minh họa)
Nhã Băng cười hì hì gọi điện thoại cho Nhi: Này, mày cho lão Hùng mượn face hả?
Nhi há mồm: sao biết?
Nhã bằng cười ranh mãnh: Sao qua nổi mắt bà!
Nhi thở dài: Mày lại hù làm con người ta chạy mất dép hả?
Hehe, có lẽ là như vậy!
Này, mày đuổi gà cũng nên giữ lại lông không thì đến lúc chính mình cũng hối hận đó nha!
Lo cho thân mày ấy.
Ờ thì tao thế nên tao mới phải lo cho mày, không lẽ thành bà cô hết, lại về bảo bố tao với bố mày xây cho cái miếu hai cô.
Ui ui, thôi đừng nhắc tới chi thêm buồn.
Này, mày đi đi không thì mang tiếng cả tao nữa ra suốt ngày nghe con gái tuổi dần, tao hãi lắm rồi, mà mình có làm gì nên tội đâu cơ chứ!
Tội gì chứ, tao chả sợ, ông bà kêu tao nói: Ai bảo bố mẹ đẻ con ra tuổi dần, sao bố mẹ không chọn năm nào dễ lấy chồng rồi đẻ con thì có phải tốt không cơ chứ! Lỗi do con à? Thế là ok thôi! Mà kiếm chồng làm gì, lo kiếm tiền mà ăn chơi nhảy múa ấy! Không có giai tao với mày vẫn sống tốt cho tới giờ đó thôi, nhưng thử không có tiền xem, có sống được nổi một tuần ở cái đất này không?
Nhi vừa cầm điện thoại vùa gật gù:
Ờ ha! Chết liền!
***
Tắt điện thoại tôi thở dài, đúng là chỉ có mỗi cái điện thoại này là sướng nhất thôi nó có tới 1tỷ đấy, một tỷ cơ đấy. Còn mình thì có đồng nào xào đồng ấy, chả có thời gian mà ôi thiu nữa. Nhưng cái thân tôi cũng sắp ôi thiu mất rồi! Đang vật vã thì máy báo có tin nhắn, là tin nhắn của Ly:
Này, mày hôm nay là gì con lợn nhà tao thế hả?
Chả làm gì sất!
Thế thảo nào, sao mày không làm gì để tao phải nhìn đống thịt lợn ôi thiu mà ngán tới tận cổ à!
Thịt lợn ấy mày để mà dùng!
Này con kia, thịt lợn nhà tao là thịt lợn nuôi bằng cơm bằng gạo đàng hoàng đấy, không phải bằng cám cò đâu nhá! Mày ngu nó vừa thôi, tao dâng tận mồm mà không ăn thì có ngày hối không kịp nha.
Cái con lợn ngốc nghếch thế mà ai cũng khen là sao nhỉ? Nhưng suy nghĩ lại thì từ khi con lợn đó xuất hiện trong đời Nhã Băng này, ngay lập tức mọi thứ trở nên thay đổi: Nắng thì có ô che, mưa thì có áo mặc, đói thì có người nấu cho ăn, buồn thì có người tới đưa đi chơi, thỉnh thoảng lại có người làm tặng mấy mô hình biệt thự nho nhỏ đáng yêu vì là dân kiến trúc chính hiệu. Có lần Nhã Băng đùa: Anh tặng tôi chi mấy thứ này, tặng thì tặng tôi đồ thật ấy, làm anh chàng tiu nghỉu luôn.Ở giữa thủ đô mà có tòa nhà như vậy có mà đại gia! Ôi, người tốt thì toàn có nghèo thôi! Thế nên mới cô đơn. Chỉ là tôi không muốn đời mình cô đơn mãi thôi. Phải kiếm anh nào thật sung túc chứ nhỉ!
Ô có thể mua mà, áo mưa có thể thôi không quên bằng cách luôn nhét nó trong cốp xe, đói thì chịu khó nấu ăn là xong, buồn thì ta có thể xem phim hài là cười được ngay thôi, còn mấy cái nhà này thì ngắm thôi chứ đâu có thể ở đâu! Hơn nữa thầy bói nói, lấy lợn về thì một trong hai người sẽ chết, không thì suốt đời sống trong nghèo khó… Nhã Bằng ôm ngối bịt tai lại, miệng lẩm bẩm: không thể như thế được, dù gì mình vẫn chưa muốn chết, vẫn muốn được sống sung sướng mà!Ông trời sao lại làm khó mình vậy chứ!
***
Hôm nay lại cuối tuần rồi, sếp vẵn bắt làm việc như thường, ai bảo làm việc tư nhân sếp chẳng là chúa tể sao, bảo chết là phải chết chứ nói gì tới việc đọc thêm mấy cuốn bản thảo, dù hai mắt đã muốn lòi ra chỉ đợi cuối tuần để được thụt vào một tí! Ôi, đời là gì mà chỉ toàn người ép buộc người thế không biết!
Mưa! Hôm nay không có áo mưa? Bỗng dưng có cái gì, hình như thứ đó người ta gọi tên là “hụt hẫng” vừa mới nhảy bổ vào lòng. Mà lại chả có ai nhắc là phải để áo mưa trong cốp xe thì có thánh mới biết nhở. Rõ là tài nha, không hiểu sao cái loại người như Nhã Băng tôi mà lại sống ngon lành tới gần ba mươi năm cơ chứ! Phải ngâm cứu lại mới được!
Về tới nhà ướt như chuột lột, quái, bếp vắng tanh. Mà theo thói quen từ cả tháng nay (ồ, không không, tôi có thể bỏ thói quen sống một mình bao nhiêu năm chỉ trong vòng một tháng trời như thế này được sao?) không đi chợ vào cuối tuần, giờ thì ăn gì đây? Hai vai rũ xuống, thở dài hơn nước mũi chảy, đành ăn mì tôm vậy!
Nằm dài trên giường, không thể vui được, gọi điện cho Nhi thì: thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... Haizz, cũng có những khi, dù có một tỷ trong tay mà cũng không thể làm được gì bạn muốn, mà thứ Nhã Bằng này muốn lúc này chỉ là một cú điện thoại cho con bạn giời đánh mà thôi. Đời nhiều khi buồn là thể! Còn Ly, không thể gọi được, nói với nó là đang buồn để nó với con lợn kia cười đắc ý sao? Thà chết còn hơn! Đành ôm buồn đi ngủ vì không thể làm mình tự vui. Dựa dẫm vào người khác luôn là một sai lầm trong tiến trình tiến hóa của tôi. Dù đã nhủ lòng là như thế, nhưng tôi lại nghĩ một đằng làm một nẻo mất rồi!
Suốt gần hai tháng trời cuối cùng thì Nhã Băng tôi cũng không thể chịu được nữa. Quả thật là có những thứ có thì tưởng là chả cần, đến khi thấy cần thì lại chả có. Gan lì ngồi chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi…vẫn không thấy gì. Lâu quá lại hóa thèm. Thèm thì phải làm sao đây hả Nhã Băng?
Này, con lợn nhà mày đi đâu đấy? Tôi nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn. Nhi nhìn tôi chép miệng: Này, Nhã Băng mày cũng có thể thành loại người không quyết nổi một việc bằng con kiến đó sao?
Ngỡ là Hùng về rồi, tôi ngồi thở một cái rõ dài. Đàn ông, anh ta thật ngốc nghếch, cho gì tới hai ngày dài ngoẵng, bảo đi là đi, bảo về là về, năn nỉ một đôi câu thì mất gì chứ, lại đỡ tốn thời gian!
(ảnh minh họa)
(ảnh minh họa)
Không, nó to bằng con lợn đấy! Tôi lẩm bẩm!
Nhi không nói không rằng giật lấy điện thoại của tôi, và thế là, ôi, tin nhắn đã gửi đi mất tiêu rồi! Ước gì tôi giống anh chàng trong Vì sao đưa anh tới, đi xuyên không gian và tới xóa tin nhắn đó đi! Trong lúc tôi dở khóc dở cười thì tin nhắn mới tới: Lợn nhà tao đi tìm lò mổ mới rồi! Thật mất mặt, thật mất mặt! Tôi nhăn nhó! Trong tình yêu ai chả có lúc mất mặt! Nhi nhăn nhở! Ai bảo tao yêu hắn! Ờ, không phải thì thôi! Phải cái củ cải ấy!
***
Sinh nhật hai tám tuổi (không kể tuổi mụ) của tôi chỉ vẻn vẹn ba con hổ cái ngồi với nhau. Ở cái tuổi này rồi, hình như chúng tôi bắt đầu thích tĩnh lặng hơn. Trong quán ăn, ba đứa tôi kêu rượu và đồ nhắm. Nhi mang một chiếc bánh kem vừa vừa chúc mừng tôi. Hai đứa thắc mắc là tại sao tôi không mời ai. Tôi nhìn hai đứa nén tiếng thở dài:
Dù sao cũng không nên khoe khoang tuổi hai tám cô đơn với ai làm gì.
Cũng biết buồn rồi ha! Ly nói giọng đầy ẩn ý. Nhưng tôi chả thèm đá. Giọng có chút hài hước:
Này, hôm trước đứa bạn hơn tao hai tuổi nó gọi điện nói chuyện, tao bảo chưa có người yêu, nó còn khẽ hỏi tao: nói thật đi, mày có thích đàn ông không?
Cả ba đứa cười phá lên. Tôi hỏi quay sang mấy đứa hỏi: Mày có thích không? Có! Nhi trả lời. Mày có thích không? Tôi hỏi Ly. Tao thích. Tôi cũng gật gù: Ừ, tao cũng thích mà! Vậy là, chúng ta hoàn toàn bình thường đúng không? Chẳng qua là chưa có đối tượng cụ thể mà thôi đúng không? Chính xác! Cả hai đồng thanh. Vậy không có lý do gì mà chúng ta không ăn mừng cả.
Thế là, cả ba chúng tôi hả hê vui mừng đánh chén mà không hề bận tâm tới thế giới xung quanh ra sao! Lúc ra về, tôi lè nhè: Này, thế hôm nay mày không tặng tao gì hả Ly? Sinh nhật mày đừng có đòi tao nha.
Quà của mày tao để ở nhà ấy. Nay mai sinh nhật tao, tặng tao quà giống tao tặng mày là được rồi! ok!
***
Tôi hí húi nhét cái khóa vào ổ vặn mãi mà không nghe thấy tiếng “tách” quen thuộc, mãi sau tôi mới nhận ra khóa nhà tôi đã mở rồi. Tôi định đẩy cửa bước vào thì thấy món quà của Ly nằm lù lù trên giường. Bây giờ thì đã hiểu. Miệng lẩm bẩm: Mình vừa nói thích đàn ông thế là có người tặng đàn ông ngay! Đời không gì vui bằng có đứa bạn thân như thế!
Sửa sang lại tinh thần một chút Nhã Băng tôi bước vào phòng:Tưởng anh bị em hù chạy mất dép rồi chứ!
Hùng ngớ người rồi chợt hiểu cái vụ mạo danh của mình đã không qua được mắt tôi. Anh ở với hổ nên quen rồi. Hùng nhẹ nhàng trả lời.
Tôi không say chỉ chếnh choáng một chút vì tửu lượng khá tốt. Tôi khẽ khẽ nói vào tai Hùng: Hôm nay bọn em đã tìm ra một chân lý rằng bọn em hoàn toàn là thích đàn ông, mà anh lại là quà của em, vậy em được toàn quyền sử dụng nha!
Hùng nhìn tôi cười ranh mãnh: Là anh tình nguyện mà!
Không biết có phải vì rượu không mà tôi thấy Hùng không giống mọi khi, nước da trắng đã biến mất thay vào đó là nước da bánh mật khỏe khoắn, khuôn mặt cũng không còn vẻ công tử nữa mà phảng phất nét phong trần nam tính hơn, mái tóc gọn gàng của anh cứ để nó mọc tự nhiên trong suốt hai tháng không gặp tôi thì phải… Tôi ngẩn người nhìn anh, còn anh cười vẻ lưu manh: Còn cả người anh cũng khác nữa, em có muốn xem không?
Tôi ấp úng: Này này, anh là ai thế hả? Không lẽ hai tháng qua anh không gặp em vì…vì em đã nói… thế sao?
Hùng ghé sát má tôi: Ngày trước, vì em là hổ, anh là lợn, anh nghĩ tốt nhất là nên cho em ăn thật no rồi hãy tới gần, ai ngờ cách đó không có hiệu quả với em nên anh nghĩ: thôi, cứ là mình , dù sao thì kiếp này anh đã quyết là để em định đoạt số phận anh rồi mà! Đấy em quyết định đi!
Hơi thở ấm áp của Hùng khiến tôi hoàn toàn bối rối: Nhưng mà em, em…
Cho em hai ngày suy nghĩ.
Nhưng tại sao anh lại, lại… với em?
Cuộc đời này thật ngắn ngủi đúng không? Vậy thì nhất định anh phải sống cùng người anh yêu!
Thì ra là thế, lúc đầu tôi chả biết nhà Ly có một ông anh trai to lù lù như vậy, nên khi tôi yêu đơn phương một anh chàng khóa trên không có gì là tôi không kể cho Ly và Nhi nghe, bộ ba chúng tôi thỉnh thoảng lại tụ tập ở nhà Ly. Lần tôi thất tình vì biết anh chàng mình thích có người yêu. Tôi khóc lóc cả buổi tối ở đó. Nhi và Ly bảo tôi: Đời còn dài, giai còn nhiều, không yêu người này thì yêu người khác, trải nghiệm càng nhiều thì càng thú vị chứ saomà phải khóc lóc cho mệt! Tôi thì lại bảo: Không, tớ nhất định không như thế, cuộc đời này ngắn lắm, tớ sẽ chỉ yêu và muốn sống với người tớ yêu thôi. Nhưng người tớ yêu lại yêu người khác mất rồi! Hóa ra, anh đứng ngoài ban công và nghe thấy hết những gì ba đứa chúng tôi huyên thuyên với nhau, nghe cả việc một con bé thất tình khóc như điên trong nhà anh tối đó! Và rồi, anh đã để ý tôi từ ngày ấy!
***
Tôi ngồi bần thần rõ lâu. Nếu chết vì yêu, nếu nghèo vì yêu thì có nên yêu không? Nhã Băng không thích chết, không thích nghèo, nhưng Nhã Băng muốn yêu rồi! Trên đời này không loài nào tham bằng con người, trong con người không ai tham bằng đàn bà!
Ngỡ là Hùng về rồi, tôi ngồi thở một cái rõ dài. Đàn ông, anh ta thật ngốc nghếch, cho gì tới hai ngày dài ngoẵng, bảo đi là đi, bảo về là về, năn nỉ một đôi câu thì mất gì chứ, lại đỡ tốn thời gian! Tôi lững thững ra đóng cửa thì thấy anh vẫn đứng đó, anh nhìn tôi: Anh nghĩ không thể cho em hai ngày được, tốt nhất là hai mươi phút thôi.
Ờ, nhưng mà dù sao em cũng không phải là người háo sắc đâu.
Em không nói cũng không ai phủ nhận mà!
Nhưng mà em chưa suy nghĩ xong…
Tôi chưa nói hết câu thì anh đã hôn tôi. Trời đất, có Chúa mới biết đó là nụ hôn đầu tiên của tôi. Thậm chí cả Ngài cũng năn nỉ mãi tôi mới đồng ý cho biết. Thế nên có lẽ có kẻ sẽ cười tôi vụng về.
Bỗng dưng anh dừng lại khẽ thì thầm ngay trên môi tôi: Anh nghĩ…, Tôi căng thẳng: Anh nghĩ sao? Với phụ nữ 28 tuổi thì tốt nhất là nói ít làm nhiều! Thời gian suy nghĩ là Zero!
Anh nói rồi anh làm, lần này thì không hôn lịch sự nữa, mà hình như đó là nụ hôn ướt át kiểu Pháp, và lần đầu tiên tôi biết mùi vị của một người đàn ông lại có thể ngọt ngào và ấm áp như thế! Đến lúc ấy thì Nhã Băng tôi nghĩ: thôi, cứ yêu trước đi đã! Mọi thứ để mai rồi hẵng tính!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét