Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Blog Truyện Ma : Chết trong mơ

0 nhận xét
Ngay khi bạn bắt đầu những dòng chữ này, bạn phải chắc chắn rằng trái tim mình hoàn toàn khỏe mạnh, không bị kích ứng và tác động bởi những yếu tố siêu nhiên, vô hình. Dẫu ở bất kỳ đâu, xung quanh bạn vẫn luôn lởn vởn những bóng hình u uất chưa siêu thoát, hãy cảm nhận nó như chỉ là một câu chuyện do tôi nghĩ ra, dẫu nó là thật hay giả đi nữa. Và câu chuyện... bắt đầu...
Blog Truyện Ma : Chết trong mơ
Blog Truyện Ma : Chết trong mơ
Hoàng hôn dần buông sau rặng tre già cằn cỗi, ánh chiều tà trong thật huyền ảo mơ hồ, một màu xám xịt âm u bao trùm lấy không gian nơi đồng quê vắng lặng. Một ngày lại sắp kết thúc, mọi thứ vẫn bình thường như bao ngày khác, và dường như dù có chuyện gì sắp sửa xảy ra thì nó vốn cũng bắt đầu bằng những khoảnh khắc rất đỗi bình thường như thế. Linh Lan và Lưu Ly bước lả lơi trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, nói cười vui vẻ. Hai đứa đang bước vào tuổi trăng tròn, tuổi 16 đẹp mộng mơ của thời thiếu nữ. Lan và Ly vốn là bạn thân từ thời còn chập chững biết nói, biết đi, cùng nhau trải qua những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, tươi trẻ, lúc nào dù đi đâu làm gì cũng đều có nhau.- Hôm nay vào lớp ai cũng khen áo dài mới của tao đẹp hết đó mày! – Lan hí hửng khoe.

- Vậy sao? Ừ, mà đẹp thiệt. Trông mày xinh hẳn ra, chắc có khối anh xin chết í! Hjhj…

- Xí, xin chết làm gì?! Chết rồi sao mê tao được nữa! Sống dở chết dở là được òi. Hahaha

- Con quỷ, mày ác thấy sợ lun!

- À, tao phải qua bên kia ruộng để xin tiền xài. Mẹ tao hôm nay làm đồng về hơi trễ nên còn ở bên đó! Mày đi chung với tao không?

- Ừ, cũng được… Á, quên! Ba tao dặn chiều nay học xong phải về liền để ổng chở tao đi lấy cái bàn học đặt mua hôm kia về nữa!

- Ờ, thôi vậy mày về trước đi. Tao đi một mình cũng được!


Hai đứa chia tay nhau giữa đoạn đường vắng trên cánh đồng bát ngát, nào có biết đâu đó cũng là lần cuối cùng hai đứa gặp nhau, dưới bản thể của con người…

Bóng chiều dần khuất lấp, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. Đêm không trăng, chỉ nhấp nháy vài ngôi sao lẻ loi trên bầu trời. Lưu Ly nhí nhảnh tung tăng chạy sang nhà Linh Lan để rũ qua nhà nó xem dàn máy vi tính mà ba bất ngờ mua cho cùng với chiếc bàn học mới. Chỉ có ba của Lan ở nhà, chú bảo từ chiều tới giờ Lan chưa về, có thể đã ở lại với mẹ nó vì bà ấy hôm nay cũng bận đồng áng không về được. Ly nghĩ chắc cũng không có chuyện gì nên lại tung tăng đi về, háo hức khám phá những thú vị của dàn máy tính mới.

Đêm khuya lạnh lẽo, mãi lo ham chơi nên khi nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ 30 tối, Ly ngáp dài một cái rồi vội đánh răng đi ngủ. Gió thổi lùa que khe cửa rã rít, tiếng ếch nhái kêu râm ran giữa không gian tỉnh lặng. Ly đóng cửa sổ lại, leo lên giường nằm, lòng vu vơ nghĩ chắc nhỏ Lan sẽ ganh tị lắm đây khi biết mình có “đồ xịn”. Trong giấc ngủ mơ màng, Ly bỗng nghe thấy tiếng rên nhẹ kéo dài bên tai, mắt lim dim, cô thấy cửa sổ đang mở. Ly ngồi dậy…

- Quái lạ… Mình nhớ là đã cài chốt lại rồi mà?

Ly bước tới đóng nhẹ cánh cửa, nhưng nó cứng đờ, không biết là vì cô đang mê ngủ nên không đủ sức đóng hay vì cửa đang mắc kẹt cái gì. Bỗng một luồng hơi lạnh phả nhẹ sau gáy cô, một giọng nói mơn man lã lướt như gió thổi lùa vào mang tai khiến người Ly ớn lạnh…

- Đừng đóng… Gió đêm mát lắm… Nó giúp người tao được hong khô…

Ly giật bắn người, rung sợ, nhưng vẫn chưa dám quay lưng lại để xem ai đang nói chuyện với mình. Nhưng bằng một động lực nào đó, người cô từ từ xoay lại, theo hướng giọng nói phát ra. Phía cuối góc phòng, ánh sáng không đủ chiếu tới, nhưng vẫn thấp thoáng tà áo trắng muốt đang phấp phới bay. Ly thu hết can đảm tiến lại gần… và nhận ra…


- Linh Lan? Là mày hả?

- Ừ… Là tao đây… - Giọng nói vẫn nhẹ bẫng và từ từ.

Ly thở phảo nhẹ nhõm rồi nói.

- Con quỷ, làm tao hết hồn! Tưởng ma không á!

- …

- Mà… Sao mày vô phòng tao mà không nói tiếng nào hết thế? Hồi sớm tao có tới nhà kiếm này. Nhưng ba mày bảo mày ở lại với mẹ. Tao tưởng…

Linh Lan lê bước nhẹ nhàng như lá khẽ lay, rời khỏi vách tường. Gương mặt cô hiện lên, đầy u uất, Lưu Ly bỗng cảm thấy có gì đó rất lạ, không giống với nhỏ bạn thân của cô thường ngày. Tiếng nói Linh Lan cất lên, nhưng lạ thay, khóe miệng cô không hề chuyển động…

- Lưu Ly ơi… Tao chết rồi…

Người Ly rung bắn lên, hoảng sợ, cố gắng trấn tĩnh. Cô cười gượng rồi nói:

- Mày… mày đừng hù tao. Tao… sợ ma lắm!!! Đang nửa đêm, đừng có giỡn ác vậy chứ!

- Tao nói thật. Xác tao giờ vẫn còn đang vùi sâu dưới hố đất ngoài đồng. Tao chết thảm lắm… mày hãy nói với ba mẹ tao... nhờ người lấy xác tao lên đi! Ở dưới này lạnh và ẩm ướt lắm, tao chịu không nổi…

Nói dứt lời, bóng Linh Lan dần mờ đi, khuất lấp sau bóng tối, Lưu Ly gọi với theo, muốn hỏi vì sao Linh Lan lại chết. Nhưng cơ thể cô bỗng cứng đờ, mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo, và khi mở mắt ra thì cô đang thấy mình… nằm sóng soài dưới sàn nhà. Lưu Ly hoang mang, không biết cuộc gặp gỡ đêm qua là thật hay chỉ là ác mộng. Cô chạy sang nhà Linh Lan.

- Linh Lan về chưa chú?

- Chưa nữa con… A, mẹ nó về tới rồi kìa!

Lưu Ly quay đầu nhìn về hướng ba của Lan chỉ. Từ xa, mẹ của Linh nhanh nhảo đi tới, tay xách nách mang nhiều đồ dùng, nhưng chỉ có mỗi bà, không có ai đi cùng hết. Như vậy có nghĩa…

- Ủa, con Linh Lan đâu bà?

- Sao hỏi tui?! Chiều qua tui dặn nó vô đồng để tui đưa tiền mà có thấy nó đâu! Tưởng nó quên đi về nhà luôn rồi chứ!

- Kì vậy, cả đêm qua nó có về đây đâu!

Mặt Lưu Ly trắng bệt, cắt không còn hột máu. Vậy là cuộc gặp gỡ đêm qua là sự thật rồi, Linh Lan đã chết, và hiện hồn về báo mộng cho Lưu Ly. Lấy hết bình tĩnh, Ly kể toàn bộ sự việc cho ba mẹ của Lan biết, và kêu họ ra ngoài đồng tìm xác Linh Lan. Hiển nhiên, cả hai đều không tin, cho rằng cô đặt điều nói bậy, còn tỏ ý bực mình. Nhưng quả thực, việc mất tích của Linh Lan cả đêm qua đến nay quả là khó hiểu, từ trước nay nó vốn là đứa hiền lành, ngoan ngoãn, chẳng bao giờ đi đâu quá tối, huống chi là cả một đêm mà không hề có tin tức gì. Cả hai cùng Lưu Ly ra đồng tìm kiếm, nhưng cánh đồng mênh mông, biết chỗ nào có xác của Linh Lan?

Sau mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm ròng rã, chẳng thấy chút dấu tích gì. Mọi người đều kiệt sức nên đành bỏ cuộc. Dù sao, ba mẹ Lan cũng vẫn chưa hẳn tin về những điều Lưu Ly nói. Họ đến ủy ban xã để báo con mất tích và nhờ công an tìm hộ.

Một đêm nữa lại đến, tối nay trời xanh trong, trăng sáng... Đúng rồi, hôm nay là rằm tháng bảy, thế mà hôm qua trời lại tối như mực, gió rít lạnh như đêm đông. Bóng trăng tỏa lan sáng rực cả khoảng sân, rồi khuất sau những đám mây đen tạo thành một bức tranh kỳ ảo. Người Ly vẫn thấy run và ám ảnh, cô bảo mẹ sang ngủ chung với mình. Mẹ cười xòa bảo con gái lớn rồi mà còn nhỏng nhẽo. Vì không biết gì về nỗi lo sợ của con mình, sau khi Lưu Ly say giấc, bà lặng lẽ đắp lại mền rồi về phòng ngủ.

Cửa sổ bật mở, khẽ lay động nhè nhẹ, tạo thành khúc âm thanh kẽo kẹt đến rợn người, tấm màn nhung phấp phới bay, đong đưa dưới ánh trăng huyền ảo, rồi tối dần, chỉ còn lập lòe thưa thớt chút tia sáng mỏng manh… Ly bỗng mở mắt, và thấy bóng Linh Lan đang vật vờ bên hiên cửa sổ… Cô giật mình, ngồi dậy.

- Linh Lan!...

Bóng trắng mờ nhạt dần quay đầu lại, mái tóc đen dài khẽ lay che đi gần hết mặt, vẫn chiếc áo dài trắng muốt và gương mặt lạnh tanh. Linh Lan lại cất tiếng nói mà trên môi không hề cử động

- Chỉ một chút nữa thôi… Một chút nữa là đã thấy rồi!

- Mày nói vậy là sao? Tao cùng ba mẹ mày đã tìm khắp cánh đồng, nhưng cũng không thấy xác mày đâu cả. Thật ra mày còn sống hay đã chết? Mày nói thật đi, đừng làm tao sợ mà!!!

Người Linh Lan thẳng đứng, từ từ tiến về phía giường Lưu Ly, cô hoảng sợ lùi lại, nhưng dường như cơ thể Ly lúc này không làm chủ được nữa. Cô như đang bị hút vào Linh Lan, chính xác là bị hút vào đôi mắt ấy, đôi mắt đen ngòm và sâu thăm thẳm, trông thật đáng sợ. Không gian trong đôi mắt ấy cũng tối đen, và khi mọi thứ bừng sáng, Ly đang thấy mình bay bổng giữa không trung, bên dưới là cánh đồng thân quen mà mỗi chiều hai đứa đều đi về. Ly dáo dác chơi vơi, không hiểu tại sao mình lại có thể xuất hiện được ở đây. Cô nhìn sang, Linh Lan đang lả lướt bay bên cạnh, cô cười nhẹ, tiến tới gần và nắm lấy tay Lưu Ly, bay thấp xuống thảm ruộng xanh mướt….

Trên con đê hẹp, một dáng người mảnh dẻ đang bước đi, tà áo dài trắng, mái tóc xỏa dài, là Linh Lan!!! Không thể nào, Linh Lan đang đứng kế bên cô mà??? Gương mặt Linh Lan vẫn lạnh băng, không gợn chút cảm xúc, mắt vẫn đăm đăm nhìn về hình dáng của chính mình bước đi trên con đê. Trong vài giây, Lưu Ly hiểu ra rằng, Linh Lan đang muốn cô chứng kiến lại khung cảnh buổi chiều định mệnh ấy, ngày cô vĩnh viễn lìa bỏ cuộc đời.

Một mình bước đi trên con đường vắng giữa đồng lúa thênh thang, Linh Lan hồn nhiên vừa bước đi vừa khẽ hát. Từ trong rặng tre, hai gã thanh niên nhào ra chặn đường, mắt láo liêng rồi nhìn cô cười gian xảo.

- Mấy anh… là ai? – Linh Lan lúng túng, sợ sệt.

- Hehe, bọn anh là ai không quan trọng! Chỉ biết là bọn anh hiện đang có “nhu cầu”, mà ở giữa đồng này chỉ có mỗi em thôi!!! – Bọn chúng cười nắc nẻ, lưỡi liếm quanh vành môi trông thật gớm ghiếc

- Mấy anh… làm ơn tránh đường cho tui đi đi!

- Không tránh thì sao nào em gái?!

- Không là… tui… tui la lên bây giờ! BỚ NGƯỜI TA! CÓ AI KHÔNG???


Linh Lan hét lớn, Lưu Ly chứng kiến cảnh tượng thật kinh hoàng, muốn bay xuống giải cứu cô nhưng không thể. Cảnh tượng đó chỉ là ảo ảnh của quá khứ được tái hiện lại mà thôi. Linh Lan cố hết sức bỏ chạy, nhưng không thoát nổi, hai kẻ biến thái ác ôn đã bắt được cô, lôi vào rặng tre trong góc tối. Sức cô gái yếu đuối không thể địch nổi hai gã trai to con, chúng xé rách áo cô, thực hiện những hành vị đồi bại, Linh Lan đã cố chống cự và bị bọn chúng bạt tay đánh đập không thương tiếc. Khi thỏa cơn dục vọng, bọn chúng phát hiện Linh Lan đã chết vì ngạt thở do bị chúng đè nén và bóp cổ quá mạnh, cộng thêm máu chảy quá nhiều. Chúng cuốn cuồn lôi xác cô xuống ruộng ngập nước, đào hố sâu rồi chôn. Xong việc chúng bỏ đi, bỏ lại Linh Lan dưới vùng đất lạnh hoang vu tăm tối.

Khung cảnh khép lại, Lưu Ly trở mình choàng tỉnh thì thấy mình đang nằm trên giường của cô. Ngày thứ 2 Linh Lan mất tích, vẫn không chút tin tức gì, mọi cuộc tìm kiếm đều vô vọng. Lần này, Ly quả quyết với mọi người về cái chết của Linh Lan, mọi người nghĩ chắc cô đang bị hoảng loạn tâm lý khi người bạn thân mất tích nên nói nhảm. Nhưng cô vùng vẫy và nhất quyết yêu cầu mọi người theo mình ra cánh đồng kia, kế bên rặng tre già rậm rạp, bên dưới góc ruộng trũng nước sâu, đúng là nơi này hôm qua ba mẹ Lan và Ly đã không tìm kiếm tới. Phần cây lúa xung quanh bị gãy ngọn, có dấu vết kéo lê vẫn còn khá mới. Mọi người tích cực đào xới đất lên, và quả nhiên đã đúng chỗ. Một cánh tay dần lòi ra… và xác Linh Lan được kéo lên, mẹ Lan bàng hoàng đến ngất xỉu, ba Lan đứng lặng người. Xác cô gái nhỏ đã cứng đờ, ướt mèm, tà áo trắng tinh khôi đã bị lem luốc vì bùn lầy và nước bẩn. Họ lặng lẽ đem xác Linh Lan về nhà và đưa mẹ cô đến trạm xá. Khung cảnh buổi chiều tà hiện ra lần nữa giữa giây phút thoáng buồn và lắm đau thương.

Từ phía xa, hai gã ác nhân đang hả hê đứng nhìn, dạ yên chí vì không bị phát giác. Nhưng chúng không ngờ, trên tử thi vẫn còn lưu lại dấu vân tay của chúng, chỉ cần kiểm nghiệm là tìm ra ngay. Chúng tung tăng rũ nhau ra quán nhậu, hơi men là ngà chuệnh choạng bước về trong đêm mù mịt, một cô gái đang đứng trước mặt chúng. Mắt chúng sáng rỡ chạy tới và tính thực hiện lại thói cũ, khi tiến tới gần, chúng kinh hãi nhận ra cô gái đứng trước mặt chúng, gương mặt trắng bệt, người lem luốt, ướt đẫm, tóc lù xù xõa ra, mắt trợn tròng nhìn thẳng vào chúng trông thật dáng sợ. Bọn chúng toan bỏ chạy nhưng đã bị kéo lại, có cái gì đó siết chặt lấy chúng, rồi chúng quay lại, gương mặt kinh khủng ấy lại hiện ra, trong cơn men ngút ngàn, chúng không làm chủ được thân xác mình nữa. Cả hai trượt chân ngã nhào xuống con dốc, đầu đập mạnh vào gốc cây đa bắn máu văng tung tóe, chết không kịp ngáp.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị đám mây đen che khuất, chỉ còn lập lòe những ánh đèn thưa thớt chốn thôn quê, chằng biết từ đâu tiếng quạ kêu vang vọng ngoài đồng vắng, nghe thật rùng rợn. Lưu Ly trở về phòng và say trong cơn mộng mị, xót thương cho đứa bạn thân đã chết thảm và oan ức. Cô thấy trách mình chiều hôm đó đã không đi cùng Lan qua ruộng gặp mẹ của nó. Nhưng nếu đi cùng, thì mọi chuyện có khác đi không?... Bỗng từ đâu, tiếng nói thoảng nhẹ như gió rít lại cất lên, rung nhẹ nhẹ như tiếng vọng giữa rừng…

- Phảiii… Nếu chiều hôm đó… mày chịu đi cùng tao, thì có lẽ tao với mày đã cùng chạy thoát được… Hoặc cùng chết với nhau!!!

Lưu Ly vẫn chưa cảm nhận tiếng vọng vừa truyền qua tai mình, ngỡ chỉ là ảo giác. Cô trở mình, quay đầu sang bên, kinh hoàng nhìn thấy… Linh Lan đang nằm kế bên cạnh, mặt đối diện với cô, mắt trợn tròn nhìn không chớp, miệng khẽ cười ghê rợn…

- Linh Lan… Sao mày… còn hiện về nữa??? Chẳng phải đã… tìm thấy… xác mày rồi sao? Sao không siêu thoát đi!

- Cám ơn mày đã giúp tao. Nhưng ở đó buồn lắm… lạnh lẽo lắm… cô đơn lắm… Đi cùng tao nha…

- Không! Tao không muốn đâu! Mày chết, đó là số của mày. Đành chịu thôi, tao cũng buồn lắm, tất cả những gì có thể tao đều đã làm rồi. Mày hãy buông tha tao đi, đừng hiện về ám tao nữa!!!

- Tao với mày… là bạn thân hơn cả chị em… Thế mà mày lại nỡ bỏ rơi tao sao?... Đi với tao đi… Cùng nhau phiêu bồng chốn thiên thu cực lạc...

- Không, đừng...Đừng mà! Tao còn gia đình, người thân, ước mơ và khát vọng. Còn nhiều điều tao muốn làm ở tương lai lắm. Tao chưa muốn chết, tao không muốn chết!!!

Những lời nói Lưu ly thốt ra lọt thõm vào hố sâu thăm thẳm, không ai nghe thấy được cả. Xung quanh cô chỉ còn là bóng đêm bao trùm, và trước mặt là gương mặt kinh dị của Linh Lan. Mặc cho những cầu xin thảm thiết của Lưu Ly, Linh Lan vẫn tiến tới gần với gương mặt ngày một biến dạng, mắt lòi ra trắng dã không tròng, lưỡi khè ra giữa vành miệng rộng hoát be bét ròng rã máu, cảm giác nhơ nhuốt, lạnh lẽo, ngàn ngạt phũ lấy người Lưu Ly. Cô cố hét lên cầu cứu nhưng không phát ra thành tiếng, người bỗng cứng đờ, chỉ còn có thể phát ra thanh vực yếu ớt cuối cùng trong vô vọng

- “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG..................”

Sáng hôm sau, vì chờ mãi mà chẳng thấy con gái mình thức dậy đi học. Ba mẹ Lưu Ly vào phòng gọi thì phát hiện cô đã chết từ lâu, mọi người kinh hoàng gọi cấp cứu. Kết quả khám nghiệm cho thấy Lưu Ly đã tắt thở từ lúc nửa đêm, mắt tuy nhắm nghiền nhưng thần thái vẫn ánh lên vẻ hoảng loạn kinh hãi. Nguyên nhân cái chết là vì nhịp tim đập quá vận tốc cho phép, cộng với não bộ chịu sự áp chế quá nặng vì lý do nào đó nên máu không thể lưu thông.

Vào ngày hôm đó, tang lễ của hai cô gái trẻ bạc mệnh ấy đã được diễn ra, cùng một lúc.

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Blog Kinh Dị : CHUYẾN BUS SỐ 26

0 nhận xét
Bảo An là sinh viên năm 1 của một trường đại học nằm trong top đầu thành phố. Hằng ngày cô vẫn đi học đều đặn trên tuyến bus số 26 đi từ Mai Động đến SVĐ Mỹ Đình.
***
Blog Kinh Dị : CHUYẾN BUS SỐ 26
Blog Kinh Dị : CHUYẾN BUS SỐ 26
Tuyến bus số 26 lúc nào cũng đông, bất kể giờ là giờ nào. Những lúc An tan học, chen chúc để lên xe đã khó, nhưng lên xe rồi thì hơi người, mùi mồ hồi, mùi bụi đường, tất cả trộn với mùi điều hòa, thành một không khí hỗn tạp mà nếu không phải vì bắt buộc chắc hẳn sẽ chẳng ai muốn chịu đựng.
Đó là một buổi chiều muộn, mãi mới xong công việc với nhóm chuẩn bị cho bài thuyết trình tuần tới, An vội vàng thu xếp sách vở rồi chạy ra bến xe. Tối nay cô đãhứa đi xem hòa nhạc  cùng mẹ trên nhà hát Kim Mã.
Đến nơi, An bị lỡ mất một chuyến, gần 20 phút sau cô mới bắt kịp chuyến tiếp theo. Bảo An nhanh chóng lách vào trong và kiếm một chỗ có thể tựa vào thành ghế. Mặc dù đi xe bus rất nhiều lần nhưng cô không thể quen với những cú phanh gấp hay luồn lách trên đường đầy ngoạn mục của nó, nên tìm kiếm một chỗ có thể dựa là việc đầu tiên An làm khi bước lên bất kì tuyến bus nào.
Dựa vào một chiếc ghế gần cửa sau, An đeo tai nghe và bắt đầu chờ đợi vượt qua chặng đường dài đông đúc vào giờ tan tầm của Hà Nội ồn ào để về đến nhà, sà xuống mâm cơm bố mẹ đang đợi sẵn.
Đến chặng phải xuống, An ấn chuông báo hiệu điểm đỗ tiếp theo. Theo thói quen, cô đưa mắt xuống phía cuối xe. Hầu hết mọi người đều đang gà gật, định quay đi rồi nhưng có một thứ làm cô bé choáng váng.
Một ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn An, ngay khi cô vừa quay đầu lại. Đó là một người phụ nữ, với ánh mắt sắc mà An chưa từng thấy ở bất kì người nào trước đây. cô thậm chí còn cảm thấy đôi mắt đó đỏ và hằn lên những tia nhìn hằn học.
An vội vàng xuống xe, bất giác ngoái lại nhìn, cảm giác buốt lạnh sống lưng khi nhận thấy người phụ nữ vẫn dõi theo cô, với ánh nhìn ấy, và sắc đỏ của đôi mắt khiến An khẽ rùng mình.
Vỗ trán tự trấn an bản thân rằng đói quá sinh ảo giác, An bật cười, nhanh chóng rẽ vào con ngõ về nhà.
An không hề biết, sẽ có điều gì đó đang chờ đợi cô phía trước.
***
Buổi hòa nhạc kết thúc khá muộn, An chở mẹ về. Con đường khá vắng vẻ nhưng không tối.
An vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ với mẹ. Cho đến khúc quanh rẽ vào ngõ, đột nhiên An thét lên một tiếng hãi hùng, tay lái loạng choạng, chiếc xe đổ xuống mặt đường, tiếng ầm vang lên giữa màn đêm yên tịnh trên con phố nhỏ.
Đằng sau chiếc cột điện đầu ngõ, An đã nhìn thấy nó - ánh mắt màu đỏ ban chiều. Người phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc buộc cao gọn gàng như những cô gái trẻ đang đứng đó, quay mặt lại, và nhìn chằm chằm vào An.
"Đi đứng sao thế con? May mà không đi nhanh? Có sao không? Sao mặt tái xanh thế?"
An không thể đáp lại gì những câu hỏi dồn dập của mẹ, trong đầu cô giờ là bao nhiêu thứ ngổn ngang, cô thậm chí không nghĩ được gì nữa. Bởi vì, khi định thần lấy hết dũng lại ngẩng lên nhìn về phía cột điện, An không thấy gì ngoài chiếc bóng đổ dài nằm bất động im lìm dưới ánh đèn đường tĩnh mịch.
***
An hoang mang nhớ lại khoảnh khắc ấy, tim cô đập nhanh mất vài nhịp. Nếu đó không phải ảo giác, thì đó là ai?
Đêm đó, An mơ thấy mình đang ngồi trên xe bus, một bàn tay chợt đặt lên vai cô từ đằng sau. An quay lại và bắt gặp đôi mắt đỏ ánh lên tia nhìn hằn học!
Thét lên và tỉnh dậy giữa đêm khuya, điều hòa vẫn để 22 độ mà mồ hôi ướt đẫm lưng áo, An không thể nào chợp mắt cho đến sáng.
***
An đến lớp với đôi mắt thâm quầng, mấy đứa bạn trêu đùa "Tương tư anh nào chắc lại mất ngủ cả đêm qua hả?".

An cười mà miệng méo xệch, trong lòng cô đang dậy lên những nỗi lo khác.
An không biết có nên kể với ai về những gì đang xảy đến với cô không. Cô tự nhiên có cảm giác bất an, cô nhìn khắp nơi bất cứ chỗ nào cô đi đến. Nếu như đó là một người thật, hẳn cô sẽ còn nhìn thấy ở nơi nào đó. Nhưng khắp ngày hôm đó ở trường, cô không thấy gì ngoài những đám nữ sinh túm năm tụm 3 hay khoác vai nhau đi lại vui vẻ trong khuôn viên.
Tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, An vui vẻ lên xe bus về nhà. Lần này rút kinh nghiệm, lúc xuống xe An không quay nhìn phía cuối xe lần nào cả. Vừa về đến đầu ngõ, An khựng lại khi nhìn thấy cột điện, rồi lại thở phào. Chẳng có ai cả.
Có lẽ hôm qua mệt quá nên đầu óc tưởng tượng lung tung, An nghĩ rồi với tay tìm chìa khóa trong balo để mở cổng.
Khi cánh cổng mở ra và An quay lại khóa cổng trước khi bước vào nhà, An ngất lịm đi trong sân. Chiếc áo đen và đôi mắt màu đỏ ấy đang ở phía bên kia đường, nhìn cô ai oán!
***
An tỉnh dậy lúc 7h tối, thấy bố mẹ đã ngồi bên cạnh. Bố mẹ An hỏi han gay gắt, lo có chuyện gì buồn bực mệt mỏi mà con gái lỡ giấu. An đã định kể cho mọi người những gì cô đang cảm thấy, nhưng nghĩ một lúc lại thôi. Cô đòi sang ngủ cùng bố mẹ.
Đó là một đêm ngủ ngon. An ôm mẹ ngủ ngon lành đến sáng, không mộng mị.
***
Hôm sau bố mẹ kêu An ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi học. An nghe lời vì kì thực cái cảm giác về người lạ mặt vẫn ám ảnh An, cô nghĩ rằng tốt hơn hết nên ở nhà một ngày xem sao.
An dành cả buổi sáng ngồi xem Disney Chanel, lướt facebook ,  làm trứng ốp cho bữa trưa, ăn qua quýt rồi lên phòng đi ngủ. Lâu lắm rồi cô chưa có một giấc ngủ trưa trọn vẹn, đi học rồi đi làm thêm khiến thời gian của cô kín 16 tiếng 1 ngày. Trong lúc đang lim dim, đột nhiên An cảm thấy có tiếng động gì rất nhẹ. An mở mắt ra. Rèm cửa rung rung. Cô bật dậy. An nhớ rằng mình đã không hề mở cửa ban công, trong phòng cũng không bật quạt, rèm cửa không thể tự nhiên bay như thế.
Rồi An nhìn thấy một vạt áo đen, không, chính xác là một tà áo đen, chiếc áo dài như áo choàng trong những bộ sưu tập cô vẫn thấy trên tạp chí. Rồi một mái tóc buộc cao, và gương mặt một người phụ nữ từ từ quay lại phía sau tấm rèm...

***
6h tối cùng ngày, bố mẹ An phát hiện ra thi thể của cô con gái rượu trên chính chiếc giường ngủ trong phòng cô, với những vệt máu dài chảy ra từ cổ tay, được cắt bởi một con dao gọt hoa quả sắc lạnh.
Dưới gối của cô gái, người ta phát hiện một cuốn sách còn đang mở.
Gió thổi từ ban công, quyển sách tự động gập vào, hiện rõ tiêu đề 4 chữ "Đau thương đến chết" - 1 tiểu thuyết kinh dị mới phát hành.

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Blog Truyện Ma : Những cái bóng

0 nhận xét
Phải… những cái bóng trong gương rõ ràng không thể hành động theo cách đó. Có thể tôi gặp phải vấn đề gì đó.
Tôi đang rất sợ hãi vào lúc này. Chết tiệt.
Blog Truyện Ma : Những cái bóng
Blog Truyện Ma : Những cái bóng
Hãy nhìn xem, nói chung tôi nên thú nhận rằng mình chưa bao h fan hâm mộ những chiếc gương.
À, tôi hiểu vì sao ít nhiều bạn cũng phải có một chiếc trong căn hộ của mình, tôi chỉ không quá thích chúng. Và tôi chắc chắn phải tránh nhìn vào những chiếc gương vào buổi tối, khi ánh đèn đã tắt. Vì vài lí do mà những ý nghĩ về việc làm điều này đã luôn khiến tôi sởn gai ốc. Tôi không biết tại sao và cũng chẳng nghĩ rằng điều đó quan trọng. Sau cùng, tôi cũng sợ nhện. Và tôi chắc là không có lí do nào chính xác cho những điều ấy.
Nhưng bây giờ, có thứ gì đó không thể đã xảy ra. Thứ gì đó đi ra từ những thể loại phim kinh dị - hoặc thứ gì đó giống vậy. Đó là tất cả những gì tôi mong nó là – chỉ là trí tưởng tượng quá mức của tôi lại hoạt động lần nữa.
Tôi sống ở nơi gọi là "ngôi nhà sinh viên", về cơ bản đó là những căn hộ đơn với nhà tắm chung. Mỗi sinh viên có một bồn rửa mặt riêng với chiếc gương treo phía trên, khuất sau một cái tủ lớn - loại giống như được cắt ra từ phần còn lại của căn phòng. Khỏi phải nói cũng biết tôi sẽ tránh xa khu vực đó mỗi khi đèn tắt.
Sáng nay, sau khi đánh răng, tôi nhìn vào gương và mỉm cười. Nhưng bóng của tôi lại không. Ít nhất là không phải ngay lập tức. Không lâu quá vài phần của một giây, nhưng chắc chắn đã nhìn thấy. Tôi mỉm cười và bóng của mình thì nhìn tôi, với vẻ mặt trống rỗng. Rồi nó mỉm cười – nhưng tôi không thể không nghĩ rằng có điều gì đó khác lạ trong nụ cười ấy. Tôi nhún vai. Ý tôi là – tôi là kẻ sống về đêm. Tôi luôn thấy mệt mỏi vào mỗi buổi sáng. Có lẽ tôi gặp ảo giác. Bây giờ tôi biết rằng không phải như thế.
Vì vậy, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi quyết đinh lấy một chiếc khăn tay từ tủ quần áo. Chỉ cần làm một cách nhanh chóng. Nhấn công tắt đèn, nhưng phải một lúc đèn mới sáng (tòa nhà cũ). Tôi quyết định với tay qua chiếc gương và nhanh chóng lấy cái khăn tay trong tủ. Và khi tôi kéo tay lại, chiếc khăn đã ở trong tay, đáng nguyền rủa thay cái hành động ngu ngốc ấy… bóng của tôi trong gương ngừng bắt chước chuyển động, thay vào đó lại quay về phía tôi.
Tôi liếc thấy điều đó. Tôi đứng đấy, tay vẫn thò vào trong tủ, mắt nhìn vào chiếc khăn… và trong tầm nhìn, tôi nhận thấy cái bóng dừng với tới cái tủ và qua sang nhìn tôi. Từ từ. Tôi điếng người, chỉ đứng đó, như một bức tượng, quá bối rối để nhìn vào bóng mình trong gương. Một phần trong tôi biết rằng tâm trí mình đã bị đánh lừa, nhưng tôi không muốn chứng minh điều đó là sai. Vì vậy tôi chỉ đứng đó.
Mọi chuyện xảy ra không quá một phút, nhưng với tôi nó dài hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy đôi mắt hắn – tôi – xoáy sâu tận trong xương, và tôi có thể thề rằng hắn đang cười toe toét… Chết tiệt, chẳng bao giờ tôi cảm thấy sợ hơn thế… với chính bản thân mình. Phải không?
Và sau đó, sau cùng, đèn cũng bật sáng và mọi thứ trở lại bình thường. Không có sự khác biệt giữa chuyển động của tôi với cái bóng trong gương, giống như trường hợp sáng nay.
Tôi chuẩn bị đi ngủ với đèn sáng. Và tôi chắc chắn sẽ lấy khăn phủ lên chiếc gương đó.

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

Blog Truyện Ma : Cái giếng sau vườn

0 nhận xét
Trước em cũng có nhắc qua về mấy chuyện kì bí xảy ra trong họ nhà em, đơn cử như cái giếng ở góc vườn nhà cũ. Chuyện cái giếng bắt đầu từ năm cố em mới 7 tuổi, một bà hàng xóm tự nhiên hóa điên vì đứa con độc nhất chết đuối.
Blog Truyện Ma : Cái giếng sau vườn
Blog Truyện Ma : Cái giếng sau vườn
Bà ý cứ tha thẩn khắp làng, cười hềnh hệch suốt ngày, bạ ai cũng xà vào ôm ấp, mấy đứa bé trai thì bị bà ý đuổi riết, luôn mồm gọi: “Con ơi! Con ơi!”. Bà ý cứ điên điên khùng khùng như vậy, dân làng thương hại nhưng chẳng biết làm sao, nhưng làng sống có tình nghĩa lắm, đợt đó mất mùa đói kém mà hôm nào người ta cũng góp gạo nấu tô cháo rồi đưa bà ăn. Cuộc sống cứ thế trôi dần đi, bỗng một hôm, người ta phát hiện xác bà điên trong cái giếng nhà em.
Chẳng biết làm sao mà bà ý lại vào đó rồi sơ sẩy rơi xuống, dân làng lo ma chay xong thì cũng thôi, chuyện cúng cấp, giỗ chạp bà đó chẳng ai đoái hoài đến, dù gì dân họ cũng đã sống hết nghĩa lúc sống, còn đòi hỏi gì hơn nữa. Cái giếng đó bị kị em bít lại, đào cái giếng mới, từ dạo đó, kị cấm con cháu lẫn người ở bén mảng vào gần góc vườn đó. Cứ đến ngày rằm, mùng một là kị em lại đem một bó hương ra cái giếng, khấn vái rồi lẩm bẩm cái gì đó, những lúc như vậy, kị cấm tiệt ai đứng xớ rớ ngó nghiêng. Chuyện đang yên lành, bỗng một hôm, cô ở gái trong nhà đang dắt trâu về bỗng gào toáng lên, vứt cả trâu ngoài cổng rồi chạy bán sống bán chết vào buồng, chui tọt xuống gầm giường. Kị em đang ngồi trên sập, nghe động liền chạy ra, thấy trâu đứng chỏng chơ giữa đường, kị chửi um lên:
- Tổ cha bây! Quân ăn hại, làm gì mà cập rập lên vầy? Để trâu đây cản cả đường làng đường xóm. Thằng Đuýt đâu? Lôi con kia ra đây ông bảo.
Bấy giờ ông Đuýt mới lật đật chạy lên, thưa gửi rồi vào buồng gọi cô Xuyến ra. Cô Xuyến thấy kị em cáu thì sợ run cầm cập, lắp bắp không nói được câu nào. Kị em quát:
- Làm gì mà bây kêu như cháy đồi vậy?
Cô Xuyến run lẩy bẩy, khóc rưng rưng thưa:
- Bẩm ông! Bẩm ông!....Khi nãy con dắt trâu về,…lúc con…con đi qua cái bờ tường, tự nhiên con trâu nó đứng lại…con giục mãi nó không đi nữa, cứ khua sừng rồi ngó trân trân vào vườn. Con nghi nghi dòm theo,….ối ông ơi! Trong cái góc vườn đó, bà…bà…N. hàng xóm bà ý đang ngồi trên miệng giếng, bà ý cười rồi bà vẫy con vào….ối trời ôi, con chạy, con chạy luôn vào. Con lạy ông,…ông tha cho con.
Ông Đuýt thấy cô cứ kêu toáng lên thì khẽ hích một cái, bảo:
- Có gì thì chị nhận lỗi là xong mà chợ.Can gì mà bịa cái chuyện vô căn cứ, ông nào đã bắt lỗi gì chị đâu. Chậc!
Kị em nghe xong, lặng cả người đi, hồi lâu sau thì kị nhẹ nhàng bảo:
- Con Xuyến vào kia, bảo cậu cả thắp cho các cụ nén hương, xin các cụ bảo bọc mày, nhanh lên.
Cô Xuyến chạy vội vào. Kị em thì ngồi thần người đi, mắt nhìn trân trân ra ngoài. Lát sau, mặt kị tím lại,kị đập mạnh xuống bàn, bảo:
- Chú Đuýt, chú tập hợp ngay cả nhà vào đây, không đứa nào được vắng cả, kể cả đứa đang ngoài đồng cũng gọi về tất. Trước Ngọ là đứa nào cũng phải ở trong cái sảnh này.
Ông Đuýt hối hả chạy đi, gọi các cụ nhà em, hai bà vợ của kị, gia nhân ngoài đồng, dưới thung về hết, may mà kịp trước giữa trưa. Đợi mọi người về cả, kị em dặn:
- Tý nữa, tao có việc ra vườn, thằng H.(Em thứ 2 của cố em), thằng Q( Em út nhà cố), chúng mày theo tao, bê cả vàng hương, rượu oản, xôi gà theo, hai thằng bưng hai mâm, thằng cả (cố em) thì ở trên này đội bát hương, không được để ai chạm vào, không được đặt ra khỏi đầu, bao giờ tao lên nhà thì mới thôi. Còn con Huê, con Díp, xuống bếp nấu nước, luộc gà, đồ xôi nhanh, bao giờ xong thì bày lễ, trước giờ Thân phải xong hết.
Sắp xếp xong đầu vào đấy, kị em dặn mọi người từ giờ cho đến lúc kị bảo xong, cấm ai bén mảng ra vườn, ra đường, ở nguyên trong nhà này, ai đi lẻ cũng không được, phải tụm ba bốn người vào mà đi. Đến chừng gần 2 tiếng, thì cỗ mới xong, kị em chờ đến sát giờ Thân mới hối hai cố ra vườn, một cố bưng mâm cỗ, một cố bưng mâm vàng hương, còn cố em thì đội bắt hương lên đầu, quỳ trước ban thờ. Ra giếng, kị đứng khấn to, sau rồi mắng mỏ liên hồi, chốc chốc lại quát tướng lên, cầm ba toong vụt vun vút vào thành giếng. Sau đó, kị bảo hai cố đốt vàng hương, một cố thì hé miệng giếng ra, trút cả mâm lễ xuống rồi bít giếng lại. Xong xuôi hết, kị với hai cố đang chuẩn bị đi vào nhà thì gió rít ào ào, có tiếng chân chạy rầm rập từ ngoài đồng vào thằng vườn nhà. Kị em khấn lầm rầm rồi hú một tràng dài, bẻ đôi cây batoong, căm một nửa xuống cạnh giếng, một nửa cầm vào nhà, hối hai cố vào trước nhanh, để cụ đi sau. Vào đến nhà thì gió tắt, người nhà thì tá hỏa cả lên, cố em gọi to:
- Thầy ơi! Làm sao mà bát hương nặng quá?
Kị trông vào, cả nhà sợ xanh mắt, bát hương đang bốc cháy đượm lên, lửa hồng rựa dữ dội. Nhưng kị em thì thở phào nhẹ nhõm, vái ba vái rồi thượng lại bát hương về ban thờ, bát hương vẫn cháy hồng rực. Kị đưa nửa cây ba toong lên ngang mày, quỳ khấn:
- Cao tằng tổ khảo Lê gia linh thiêng! Cửu huyền, lục chủ xin về đây phù trợ con cháu!

 Kị khấn vừa dứt thì ngoài giếng có tiếng gào rin rít như xé vải, tiếng gào điên loạn. Người nhà sợ rúm lại, kị vẫn khấn càng to, dứt bài khần thì tiếng kêu cũng hết. Từ dạo đó về sau, kị cấm hẳn con cháu không lai vãng đến cái giếng chỗ góc vườn, lại đến ngày rằm, lễ chạp đều biện mâm lễ nhỏ rồi sai người ra đó hóa. Nhưng thi thoảng, chó mèo, gà vịt trong nhà vẫn hay chết quanh giếng, kị không nói gì, chỉ dặn con cháu tránh xa ra, thở dài:
- Cũng tại nhà ta đến hạn, vô phúc gây oán, giá ngày xưa đừng khoét giếng đó, nghe lời cụ T thì có phải giờ vô sự không! Người tính, trời tính lại.