Trời bắt đầu sang đông, không khí se se lạnh, cái lạnh giá buốt rít qua từng kẽ lá khiến đôi vai gầy nhỏ bé run lên bần bật. Cũng 2 năm rồi, một khoảng thời gian có lẽ không ngắn cững không quá dài đủ để làm cho một con người quên một con người.
Từ ngày cậu ra đi, nơi đây hoang vắng và lạnh lùng. Mọi vật vẫn thế, con đường vẫn thế, chỉ có con người là thay đổi, không còn như trước nữa.
Tớ và cậu đã từng có rất nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm đẹp và đáng nhớ của cái thời sinh viên ngốc nghếch và dại khờ. Đến tận bây giờ tình cảm tớ dành cho cậu vẫn không hề thay đổi, chỉ khác một điều là nó tồn tại ở dạng kí ức và quá khứ.
Từ ngày cậu ra đi, trái tim tớ đóng băng, vô cảm, lạnh lùng và dường như không còn tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa, kể cả bản thân tớ.
Đau nhất không phải là khi ta gặp phải một chuyện buồn, mà là khi phải che giấu cảm xúc thật của mình trước ai đó. Thật mệt mỏi và đau đớn. Tớ rất mít ướt. Tớ sợ tớ không có khả năng để kìm chế những giọt nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào khi nghe những lời nói quan tâm của mọi người xung quanh. Có lẽ tớ đã sai lầm khi giấu mọi người, có lẽ tớ đã ngốc nghếch khi vô tình làm mình đau. Đã có lúc tớ tự hỏi vì sao tớ và cậu như thế, nhưng rồi dần dần tớ cũng hiểu, đơn giản vì tớ trẻ con, một lí do hết sức bất ngờ. Nhưng điều đó bây giờ đối với tớ không còn quan trọng nữa.
Đâu đó trong một góc nhỏ ở tâm hồn tớ vẫn có hình bóng của cậu, nhưng dường như những vô tâm và lạnh lùng của cậu đã khiến cho hình ảnh đó dần dần mờ nhạt và mỏng manh. Bây giờ tớ khác trước rồi, không cố chấp và cứng đầu nữa. Cậu muốn đi tớ không cản vì tớ hiểu cả rồi, tớ sẽ cất giấu cậu của trước kia vào một chỗ, chỗ duy nhất có thể cất giữ mối tình đầu và ngây ngô của tớ, cậu nhá!
Ngồi trước hiên nhà, chỗ đám cỏ xanh rờn, nơi mà tớ và cậu vẫn thường ngồi đó ngắm sao, nói chuyện mỗi khi tan học cậu chở tớ về. Bây giờ vẫn thế, chỉ khác một điều là không có cậu, gió vẫn thổi, mọi ngưởi vẫn qua lại, tiếng nước chảy, tiếng côn trùng kêu rôm rả, tiếng xe cộ qua lại và có lẫn cả tiếng nấc của một con ngốc đang cố nhớ tất cả những kỉ niệm về một người đã xa trước khi cho nó trôi vào quá khứ...
Cám ơn cậu đã cùng tớ đi một đoạn đường, cám ơn cậu đã quan tâm tớ, cám ơn cậu đã lo lắng, chăm sóc khi tớ ngã bệnh, cám ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho tớ, và đặc biệt là ơn cậu đã dạy tớ cách sống, cách cười dù trong lòng đang khóc.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tớ viết entry cho cậu. Tớ viết vậy thôi chứ tớ biết cậu không bao giờ đọc được những dòng chữ này đâu. Nhưng tớ không giận, vì cậu luôn là thế mà. Tớ luôn tôn trọng cậu và cậu cũng sẽ làm vậy với tớ nhá.
Trời mùa đông lạnh thật, cái lạnh như xé thịt con người, từng cơn gió lạnh lùng rít qua đôi bàn tay lạnh ngắt, báo hiệu một mùa xuân sắp tới. Hôm nay tớ vẫn sống, vẫn cười, vẫn hồn nhiên và vui vẻ, sẽ chỉ sống cho hiện tại thôi. Đôi khi cũng cần ngoảnh lại quá khứ để biết rằng ở nơi đó tớ đã có những người bạn, những kỉ niệm và những yêu thương rất đỗi ngọt ngào.
P/S: Tớ hi vọng những tia nắng ấm áp của bình minh, của ngày mới, của mùa xuân và của sự chân thành sẽ khiến tản băng cố chấp trong tớ tan chảy và tớ sẽ lại là tớ của trước kia, luôn cười và mãi là Ngốc bướng bỉnh.
Tạm biệt cậu, người mà tớ đã từng dành cho một vị trí rất quan trọng trong tim.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét