Tên Ebook: Hỏa Ngục
Tác Giả: Dan Brown
Thể Loại: Trinh Thám, Kinh Dị, Phiêu Lưu
Dịch Giả: Xuân Hồng
Công ty phát hành: Bách Việt
Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
Ngày xuất bản: 03/2014
Chụp pic: Hamy
Type: Candy Lai, TMT
Đọc online tại: e-thuvienonline.comHỏa Ngục - Dan Brown |
Chương 17
Thị trưởng bước nhanh ra khỏi phòng điều khiển, đi dọc theo mạn phải tàu The Mendacium, cố gắng tập trung suy nghĩ. Những gì vừa xảy ra ở khu chung cư tại Florence thật không thể tưởng tương nổi.
Ông ta đi vòng quanh con tàu đúng hai vòng rồi bước thẳng về văn phòng của mình và lấy ra một chai single malt (1) Highland Park năm mươi năm tuổi, ông ta không rót ra ly mà đặt chai xuống và xoay lưng về phía nó - một cách riêng để nhắc rằng ông ta vẫn đang kiểm soát đước mọi việc.
Theo bản năng, cặp mắt ông ta di chuyển tới một tập sách bọc da dày dặn trên giá sách - một món quà của khách hàng...vị khách mà lúc này ông ta biết rõ
giá sách - một món quà của khách hàng...vị khách mà lúc này ông ta biết rõ rằng mình đừng bao giờ nên gặp.
Một năm trước...làm sao ta biết được chứ?
Thông thường Thị trưởng không trực tiếp phỏng vấn các khách hàng, nhưng vị khách này do một nguồn đáng tin cậy giới thiệu nên ông ta đành chấp nhận ngoại lệ.
Hôm đó là một ngày biển hoàn toàn tĩnh lặng. Vị khách lên boong tàu The Mendacium bằng trực thăng riêng. Đó là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực của ông ta, khoảng bốn mươi sáu tuổi, râu tóc gọn gàng, và rất cao, với đôi mắt màu lục như nhìn xoáy vào người khác.
"Ngài biêt đây" người đàn ông lên tiếng, "một người bạn chung của chúng ta giới thiệu với Tôi vê các dịch vụ của Ngài". Vị khách dướii cặp chân dài và tỏ ra hêt sức tự nhiên trong văn phòng được trang bị sang trọng của Thị trưởng. "Nên cho phép Tôi được nói với những gì Tôi cần."
"Thực tê thì không cần" Thị trường ngăt lời, đê tỏ rõ với người kia răng ai mới là
người chủ động. "Quy tăc của Tôi yêu cầu Ngài không nói gì với Tôi cả. Tôi sẽ giải
thích những dịch vụ mà Tôi cung câp, và Ngài sẽ quyêt định xem Ngài quan tâm
đên dịch vụ nào, nêu có."
Vị khách trông có vé ngạc nhiên nhưng châp thuận và chăm chú lăng nghe. Cuôi cùng, những gì vị khách cao ngồng muôn hóa ra rât bình thường với Consortium - cơ bản chỉ là biên ông ây thành "vô hình" một thời gian đê ông ây có thê tránh xa những cặp măt săn tìm trong lúc theo đuôi một công việc.
Đó là trò trẻ con!
Consortium sẽ hoàn thành công việc này băng cách cho ông ây một nhân dạng giả và một địa điêm bảo mật, hoàn toàn không có kêt nôi gì, nổi ông ây có thê làm việc trong bí mật tuyệt đôi - bât kê công việc là gì.Consortium chưa bao giờ thăc măc xem khách hàng cần đên một dịch vụ vì mục đích gì, mà luôn chọn cách biêt càng ít vê những người họ làm việc cùng càng tôt.
Suôt một năm trời, với một khoảng lơi nhuận đáng kinh ngạc, Thị trường cung câp cho trú ân an toàn cho người đàn ông có đôi măt màu lục, nhân vật hóa ra là một khách hàng lý tưởng. Thị trường không liên hệ gì với ông ây, và tât cả mị hóa đơn đêu được trả đúng thời hạn.
Thê rỏi, hai tuần trước, mọi việc thay đôi.
Rât bât ngờ, vị khách hàng liên hệ lại, yêu cầu gặp riêng Thị trường. Nghĩ đên tông sô tiên vị khách đã thanh toán, Thị trường châp nhận.
Phải khó khăn lăm mới nhận ra người đàn ông râu tóc bù xù xuât hiện trên tàu chính là nhân vật bảnh bao, điêm tĩnh Thị trưởng đã giao kèo làm ăn cách đó một năm. Cặp măt màu lục săt lẻm một thời ánh lên vẻ hoang dại. Trông ông ta cháng khác gì người...bệnh,
Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy? ông ta đang làm việc gì không biêt?
Thị trường dẫn vị khách có vẻ rât bồn chôn vào văn phòng mình.
"Con quỷ tóc bạc" vị khách lăp băp. "Càng ngày mụ ta càng tiêp cận gần hơn."
Thị trường lỉêc xuông tập hồ sơ của vị khách, măt dừng lại ờ bức ảnh một người phụ nữa tóc bạc trông rât quyên rũ. "Vâng" Thị trường nói, "con quỷ tóc bạc của Ngài. Chúng Tôi đêu biêt rõ ké thù của Ngài. Và dù mụ có thê rât mạnh nhưng suôt cả năm, chúng Tôi đầ bảo vệ Ngài trước mụ, và chúng Tôi sẽ tiêp tục làm như vậy."
Người đàn ông măt xanh lục dùng ngón tay cuộn những lọn tóc nhờn dâu đày vẻ
bồn chôn. "Đừng đê cho vé đẹp của mụ đánh lừa ông, mụ ta là một kẻ thù nguy hỉêm."
Đúng. Thị trường nghĩ, nhưng vẫn cảm thây không hài lòng vì vị khách của mình lại gây chú ý cho một người có sức ảnh hường đên vậy. Người phụ nữ tóc bạc có khả năng tỉêp cận và nguồn lực to lớn, do đó bà ta không phải là hạng đôi thủ mà Thị trưởng muôn đôi đâu.
"Nêu mụ hay lũ quỷ của mụ tìm ra Tôi../', vị khách băt đâu nói.
"Họ sẽ không làm được", Thị trưởng trân an. "Không phải chúng Tôi đầ che gỉâu Ngài và cung câp mọi thứ Ngài yêu cầu u?"
"Phải" người đàn ông nói. "Thê nhưng, Tôi sẽ ngủ ngon hơn nêu../' ông ta ngừng lại, cô tĩnh tâm. "Tôi cân bỉêt rằng bêu có chuyện gì xảy ra với Tôi, Ngài sẽ thực hiện nôt những nguyện vọng cuôi cùng của Tôi."
"Nguyện vọng đó là gì?"
Người đàn ông thò tay vào túi và lây ra một phong bì nhỏ dán kín. "Nội dung bên trong phong bì này là mằ truy cập một két an toàn ờ Florence. Bên trong
két, Ngài sẽ thây một vật nhỏ. Nêu có chuyện gì xảy ra với Tôi, Tôi cần Ngài chuyên vật đó đi thay Tôi. Đó là một món quà."
"Được rỏi!" Thị trưởng câm bút đê ghi chép lại. "Và Tôi sẽ chuyên nó cho ai?" "Cho con quỷ tóc bạc."
Thị trường ngước lên. "Một món quà cho kẻ khiên Ngài khô sờ ư?"
"Nhưng là cái gai cho mụ." Măt ông ta ánh lên vẻ man dại. "Một lưỡi câu nhỏ xíu chê tác rât khéo léo từ xương. Mụ ta sẽ phát hiện ra đó là một tâm bản đô... Virgil của riêng mụ...một tùy tùng theo tới trung tâm địa ngục của mụ."
Thị trường săm soi vị khách một lúc lâu. "Sẽ đúng như Ngài muôn. Coi như mọi việc đầ hoàn thành."
"Vân đê thời gian sẽ rât quan trọng" người đàn ông đê nghị. "Món quà không được chuyên đi quá sớm. Ngài phải giữ kín nó cho tới khi../' ông ta ngừng lại, bong nhiên chìm trong suy tưởng.
"Tới khi nào?" Thị trường nhăc.
Người đàn ông đứng phăt dậy và bước vòng ra phía sau bàn của Thị trường, vớ lây một chiêc bút đánh dâu màu đỏ và khoanh vào một ngày trên cuôn lịch bàn cá nhân của Thị trường một cách điên cuông. "Cho tới ngày này."
Thị trường mím môi và thờ hăt ra, cô nén sự khó chịu trước thái độ trơ trẽn của vị khách. "Hỉêu rỏi" Thị trường nói. "Tôi sẽ không làm gì cho tới ngày được đánh dâu, đên thời điêm đó thì vật trong két an toàn, cho dù nó là gì, sẽ được gửi cho người phụ nữ tóc bạc. Tôi hứa với Ngài." ông ta đêm sô ngày trên quyên lịch tới đúng ngày đã được khoanh lại. "Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của Ngài đúng mười bôn ngày nữa tính từ lúc này."
"Và không được sớm hơn dù chỉ một ngày!" vị khách nhăc nhờ vẻ bồn chôn.
"Tôi hỉêu", Thị trường quả quyêt. "Không sớm hơn một ngày nào."
Thị trường cầm lấy phong bì, nhét vào tập tài liệu của vị khách, và viêt những ghi chú cần thiêt đê đảm bảo răng những nguyện vọng của khách hàng được thực hiện chính xác. Vị khách không mô tả đặc điêm đích xác của vật trong két an toàn, và Thị trường cũng muôn mọi việc cứ như thê này. Không đê tâm nhiêu là một nên tảng trong trỉêt lý của Consortium. Cung câp dịch vụ. Không đặt câu
hỏi. Không phán xét.
Vai vị khách chùng xuông và ông ta thờ hăt ra nặng nê. "Cảm ơn Ngài."
"Còn gì nữa không?" Thị trưởng hỏi, vẻ rât muôn tránh xa vị khách đã hoàn toàn biên đôi này.
"Còn, vẫn còn." ông ta thò tay vào túi và lây ra một thẻ nhớ màu đỏ thẫm nhỏ nhán. "Đây là một tệp video." ông ta đặt thẻ nhớ trước mặt Thị trường. "Tôi muôn nó được đưa đên cho truyên thông thê giới."
Thị trường tò mò ngăm nhìn vị khách. Consortium thường truyên phát đi rât nhiêu thông tin cho khách hàng, nhưng đê nghị của người đàn ông này có gì đó không ôn. "Cũng đúng ngày đó u?", Thị trưởng hỏi, ra hiệu vê phía cái vòng tròn nghệch ngoặc trên cuôn lịch của mình.
"Đúng ngày đó", vị khách trả lời. "Không sớm hơn một khăc."
"Hỉêu!"Thị trường đính những thông tin phù hợp vào thẻ nhớ màu đỏ. "Vậy là xong phải không?" ông ta đứng lên, muôn kêt thúc cuộc gặp gỡ.
Vị khách vẫn ngôi yên. "Chưa, còn một điêu cuôi cùng."
Thị trường lại ngôi xuông.
Đôi măt màu lục của vị khách lúc này trông dữtợn. "Sau khi Ngài chuyên Video này đi, Tôi sẽ trờ thành một người rât nôi tiêng."
Ông đầ là một người nôi tiêng rỏi đây thôi, Thị trường nghĩ bụng và nhớ tới những thành quả ân tượng của vị khách hàng.
"Và Ngài cũng sẽ có công", người đán ông nói. "Dịch vụ Ngài cung câp giúp Tôi tạo ra kiệt tác...Một tác phâ nghệ thuật sẽ làm thay đôi thê giới. Ngài nên tự hào với vai trò của mình."
"Cho dù kiệt tác của Ngài là gì", Thị trưởng nói với vẻ nôn nóng càng lúc càng tăng, "Tôi cũng đầ rât vui vì Ngài đầ có sự riêng tư cần thỉêt đê tạo ra nó."
"Đê tỏ lòng bỉêt ơn, Tôi mang tới cho Ngài một món quà chia tay." Ng ười đàn ông nhêch nhác lại thò tay vào túi. "Một cuôn sách."
Thị trường tự hỏi phải chăng cuôn sách này chính là tác phâm nghệ thuật bí mật vị khách đầ dày công tạo ra suôt thời gian qua. "Ngài đầ viêt cuôn sách này u?"
"Không." VỊ khách đặt một tập sách đồ sộ lên bàn. "Hoàn toàn ngƯợc lạL.cuôn
sách này được vỉêt ra cho Tôi."
Thị trường nhìn cuôn sách mà vị khách vừa đưa ra bầng vé khó hiêu. ông ta nghĩ thứ này đước viêt ra cho ông ta u? Cuôn sách là một tác phâm văn học kinh điên...được vỉêt vào thê kỷ XIV.
"Hẫy đọc nó", vị khách nài nỉ kèm theo một nụ cười kỳ quái. " Nó sẽ giúp Ngài hỉêu tât cả những gì Tôi đã làm."
Nói xong, vị khách nhêch nhác đứng lên, chào tạm biệt và rời đi ngay lập tức.
Thị trường nhìn qua cửa sô văn phòng mình trong khi trực thăng của vị khách rời khỏi sàn tàu và quay trờ lại phía bờ biên nước Ý.
Lúc đó Thị trường mới hướng sự chú ý trở lại cuôn sách lớn trước mặt mình. Những ngón tay đầy do dự của ông mờ trang bìa da và lật tới phân đâu tiên, khô thơ mờ đâu của tác phâm được vỉêt tay rât to đẹp, chiêm trọn toàn bộ trang đâu tiên.
"Hỏa Ngục
Giữa chừng trong hành trình cuộc đời chúng ta
Vì đã mât dâu con đường phía trước."
Trên trang đôi diện, vị khách đã ký vào sách với một lời nhăn viêt tay:
"Bạn thân mên của Tôi, cảm ơn bạn vì đã giúp Tôi tìm ra đường đi. Thê giới cũng cảm ơn bạn!"
Thị trường không hiêu lời nhăn này có nghĩa gì, nhưng ông ta thây đọc thê là đủ. Ông ta gập sách lại và đặt nó lên giá sách. Thật may, môi quan hệ công việc với nhân vật kỳ lạ này săp châm dứt. Thêm mười bôn ngày nữa thôi, Thị trường thầm nghĩ, và hướng ánh măt vê phía cái vòn tròn đỏ rực nghệch ngoạc trên cuôn lịch cá nhân của mình.
Những ngày tỉêp theo, Thị trường cảm thây rât không an tâm với vị khách.
Người đán ông này dường như đã bị quẫn trí. Tuy nhiên, bât kê trực giác của Thị trưởng thê nào, thời gian vẫn cứ trôi đi mà không xảy ra biên cô gì.
Thê rỏi, ngay trước cái ngày đã đước khoanh tròn, một loạt sự việc tai hại xảy ra ờ Florence. Thị trưởng đã cô gáng giải quyêt sự cô, nhưng nó nhanh chóng vượt ngoài tầm kiêm soát. Cuộc khủng hoảng lên đên đinh diêm băng sự việc vị
khách của ông ta leo lên tháp Badia.
Ông ta nhảy xuông...và chêt.
Mặc dù mât đi một khách hàng, nhát là lại theo cách thê này, nhưng Thị trường vẫn giữ đúng lời với vị khách, ông ta nhanh chóng chuân bị thực hiện đúng lời hứa cuôi cùng của mình với người đã khuât - chuyên cho người phụ nữ tóc bạc những gì bên trong cái két an toàn ờ Florence - và vân đê thời gian chuyên hàng, như ông ta đã được lưu ý, là rât quan trọng.
Không được sớm hơn cái ngày đã khoanh tròn trên lịch của Ngài.
Thị trường trao phong bì có chứa mật mầ két an toàn cho Vayentha, người được cử đên Florence đê lây thứ bên trong - cái "iưôi câu nhỏ xíu chê tác rât khéo léo" này. Tuy nhiên, lúc Vayentha gọi lại, tin tức của cô ta vừa gây sôc vừa rât đáng ngại. Những gì bên trong két a toàn đã bị lây mât, và Vayentha may măn chạy thoát. Bâng cách nào đó, người phụ nữ tóc bạc biêt được tài khoản và đã dùng ảnh hưởng của mình đê tiêp cận cái két, đông thời cũng ra lệnh băt giữ bât kỳ ai khác xuât hiện đê tìm cách mờ két.
Việc đó xảy ra ba ngày trước.
Vị khách có ý định rât rõ ràng rằng muôn cái vật đã bị đánh căp là lời nguyên cuôi cùng của ông ta dành cho người phụ nữ tóc bạc - một tiêng nói cay độc từ dưới mô.
Nhưng nó đã được nói quá sớm.
Từ lúc đó, Consortium bước vào một cuộc tranh giành quyêt liệt - sử dụng mọi nguồn lực của mình đê bảo vệ những nguyện vọng cuôi cùng của khách hàng, cũng như bảo vệ chính mình. Trong quá trình ây, Consortium đã vượt qua rât nhiêu ranh giới mà Thị trưởng biêt sẽ rât khó quay trờ lại được nữa. Lúc này, trước tât cả những gì đang diễn ra ờ Florence, Thị trường đăm đăm nhìn xuông mặt bàn và tự hỏi tương lai sẽ ra sao.
Trên cuôn lịch của ông ta, cái vòng tròn nghệch ngoạc của vị khách trừng trừng nhìn lại - một vòng tròn đỏ thẫm bao quanh một ngày rât đặc biệt.
Ngày mai.
Đầy miền cưỡng, Thị trưởng nhìn chai Scotch trên bàn trước mặt mình. Thê rôi, lân đầu tiên trong mười bôn năm, ông ta rót ra một ly và uông cạn chỉ với một hớp duy nhât.
***
ờ sàn tàu phía dưới, điêu phôi viên Laurence Knowlton rút chiêc thẻ nhớ màu đỏ khỏi máy tính và đặt lên bàn trước mặt mình. Đoạn video là một trong những điêu lạ lùng nhât anh từng xem.
Và nó dài đúng chín phút...nêu tính theo từng giây.
Cảm thây sợ hãi một cách khác thường, anh ta đứng lên và sải bước trong căn phòng nhỏ xíu của mình, tự hỏi có nên đưa đoạn video kỳ quái kia cho Thị trưởng hay không.
Cứ việc thực hiện nhiệm vụ của mày, Knowlton tự nhủ. Không hỏi. Không phán xét.
Cô giũ đoạn video ra khỏi đâu anh ta đánh dâu vào sô công việc một nhiệm vụ phải làm. Ngày mai, đúng như yêu cầu của vị khách, anh ta sẽ tung tệp video cho giới truyên thông.
(1) Loại rượu whisky chưng cất từ mạch nha theo quy trình đơn cất tạt Scotland. Nhà máy rượu Highland Park đặt tại Kirkvvall, Orkney là một trong rất ít cơ sở ủ rượu bằng loại lúa mạch riêng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét