Đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử y thuật. Có một bác sỹ nổi tiếng «mát tay» và có một đạo đức cao cả. Ông ta đã cứu mạng nhiều bệnh nhân mang trọng bệnh và ngày càng có uy tín, thanh danh, và ông được mọi người yêu mến.
Một ngày kia, một người từ ngoại thành đến và nhờ ông giúp đỡ một người trong gia đình của anh ấy, người đang bị bệnh nặng và tính mạng đang bị đe dọa. Không nói một lời, bác sỹ nhanh chóng chuẩn bị lên đường. Đúng lúc đó, ông nhận được tin tức xấu rằng con trai ông đã bị một băng cướp bắt cóc. Tên cầm đầu yêu cầu ông nộp tiền chuộc ngay lập tức.
Vào khoảnh khắc đó, ông bị đặt vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, phải lựa chọn giữa việc cứu một người lạ mặt và nộp tiền chuộc để cứu đứa con trai của mình. Ông ta suy nghĩ trong một tích tắc và quyết định rằng cứu người là nhiệm vụ của mình. Bởi vậy ông đã lên đường chữa cho bệnh nhân mà không quay đầu nhìn lại. Bệnh nhân đã được cứu. Và khi ông trở về lại nhà, hoàn toàn suy sụp, cả thể xác và tinh thần. Ông ta sững sờ khi thấy con trai mình đang chơi đùa như thể là không có gì xảy ra. Ông ta hỏi và biết được rằng, khi những kẻ cướp không nhận được tiền chuộc, chúng cử người đi điều tra và biết rằng bác sỹ đã đi vắng để xử lý một bệnh nhân ốm nặng. Vì thế những kẻ cướp đã thả đứa con trai của ông ấy.
Vị bác sỹ đó đã hành động với một phẩm giá cao đẹp. Ông cha ta ngày xưa chẳng những nhấn mạnh những kỹ năng y học mà còn đánh giá cao nhân phẩm và những tiêu chuẩn đạo đức. Tất nhiên, những kẻ cướp sẽ mãi mãi bị kết án và hãy dẹp chúng sang một bên. Ở đây chúng ta chỉ nên noi gương một hành động đạo đức, yêu cầu một bác sỹ đó cần phải luôn luôn tôn trọng những đạo đức y học và không được bị xúi giục bởi thanh danh và thế giới trần tục, cũng như những cám dỗ của lợi ích cá nhân.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét