Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Một câu chuyện nhỏ

0 nhận xét


Ngày hôm đó đi ra ngoài, tôi đột nhiên nhìn thấy trên xe có lưu lại một tờ giấy. Trên đó viết một dòng chữ tiếng Anh: “Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng phải xe của ông, xin gọi điện cho tôi.” Phía sau là số điện thoại.

Tôi vốn muốn quăng tờ giấy đi coi như xong. Bãi đậu xe xung quanh không nhiều, xe con san sát nhau, việc người khác không cẩn thận quệt phải nhau thường khó mà tránh được. Cửa xe của tôi hơi nghiêng, quả thật có một chỗ lõm, nhưng là bị từ lâu, nói chung không quan hệ gì đến người nọ. Tôi cũng không muốn cẩn thận tìm tòi xem còn bị gì nữa không. Nhưng tôi cảm động với lòng chân thành và thẳng thắn của người nọ, cảm thấy cần thăm hỏi và cổ vũ cho anh ta một chút, để anh ta sớm yên tâm, sẽ tốt hơn so với việc để anh ta chờ đợi chủ xe gọi điện.

Tôi rất nhanh bấm điện thoại. Người kia vừa nghe đến chuyện tờ giấy, liền tranh thủ không ngừng xin lỗi. Tôi nói: “Tôi cũng không phải đòi anh bồi thường, tôi gọi điện để cảm tạ lòng lương thiện bộc trực của anh; bởi vì nếu anh không lưu lại tờ giấy, tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện này.” Anh ta nói: “Phiền anh cho tôi địa chỉ nhà của anh, tôi sẽ gởi cho anh chi phiếu 200 đồng.” Tôi rất chân thành nói cho anh ta biết: “Đây không phải lỗi của anh, xe của tôi không bị gì cả. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì đâu.”

Anh ta lần nữa nói cảm thấy rất áy náy, hỏi tôi anh ta có thể làm cho tôi điều gì. Kỳ thật, trên thế giới này có rất nhiều người không xem đồng tiền như vậy. Dẫu người khác đem 200 đồng đưa đến trước mặt tôi, dù tình hình kinh tế của tôi rất khẩn trương, ngày nghỉ không có giờ lên lớp, không có tiền thu nhập, 200 đồng có thể trả nửa tháng tiền thuê nhà. Nhưng tôi sẽ không lấy đồ không thuộc về tôi. Dù là một phân một hào, hay là những con số thiên văn, tôi cũng sẽ không lấy. Đừng nói 200 đồng, cho dù 200 vạn, 200 triệu, tôi cũng sẽ không một chút do dự mà cự tuyệt. Khổng Tử nói: “Phú quý như mây bay”. Nhưng nếu là việc cần phải làm, cho dù xông pha khói lửa, một xu cũng không lấy , cũng quyết không chối từ.

Ngày hôm sau, tôi muốn mở cửa xe, cửa mở không ra, quả thật bị đụng hư mất. Nhưng tôi không hối hận chút nào vì đã không lấy 200 đồng của người nọ. Tôi tin rằng, lời của tôi có thể cho người nọ biết rõ, thế giới có rất nhiều người rất tốt, anh ấy chân thành cũng sẽ nhận được hồi báo tốt, đó là ban thưởng chứ không phải trừng phạt. Đó chính là sự cổ vũ dành cho người lương thiện, mang đến một vòng tuần hoàn thiện lương cho xã hội. Tôi vì anh ấy mà cảm thấy ấm lòng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét