Tên Ebook: Sự trỗi dậy của Ác Mộng
Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 4)Tác Giả: Rachel Vincent
Thể Loại: Best Seller, Kỳ Ảo, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn học phương Tây
Người dịch: Thanh Nga
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm
Số trang: 320
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Mềm
Giá bìa: 55.000VND
Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ
Type: Annabelle Tran, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Ngo Thuy, Dung Nguyen, Phạm Vân, Misa Nguyen
Beta: Ha Huyen
Nguồn: daotieuvu.blogspot.com
Nữ Thần Báo Tử tập 4 |
Chương 10
“Ừ, ĐÚNG LÀ MỘT NGƯỜI tên John Wells thật.” Anh Tod nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi. Trong phòng Thể dục, không ai có thể nhìn thấy hay nghe thấy anh ấy, và tôi đang ngồi cách các nhóm học sinh khác khá xa nên cũng chẳng ai nghe thấy tiếng tôi. Hơn nữa, đeo tai nghe thế này, nếu ai nhìn vào chắc sẽ tưởng tôi đang hát theo iPod hoặc học nói tiếng Đức.
“Cảm ơn anh.” Tôi ngả người ra phía sau. Anh Tod vừa xác nhận lại một lần nữa cái tin đồn đang lan nhanh như gió khắp toàn trường.
“Ông ấy là ai thế?”
“Thầy hiệu phó.” - Được phát hiện chết trong căn phòng khóa trái, lúc sáng nay, theo như tin đồn tôi nghe được. Chelsea Simms đang phô-tô nhờ tài liệu trong văn phòng, trước tiết một - do máy phô-tô của tờ báo trường bị hết mực - thì cô hiệu trưởng Goody mở cửa đi vào tìm thầy Wells. Hôm nay là lần đầu tiên thầy ấy đi làm muộn như thế này. Lúc cô ấy phát hiện ra thầy, thầy ấy đang nằm gục trên bàn làm việc, giống như đang ngủ, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ của ngày hôm qua. Chỉ có điều họ không thể đánh thức thầy ấy dậy và cơ thể của thầy đã lạnh ngắt.
Nhưng đó là tất cả những gì Chelsea biết, bởi vì họ đã lập tức tống cổ cậu ấy ra khỏi văn phòng ngay khi cô thư ký bấm điện thoại gọi cấp cứu 9-1-1.
“Anh có thể ngó qua cái danh sách đó không?” Tôi hỏi. Đó là danh sách tử thần, cho phép các thần chết biết chính xác khi nào và ở đâu, ai đó đã đến số phải chết.
“Không cần.” - Tod nhoẻn miệng cười - “Anh quen với người phụ trách khu vực này và anh đã hỏi rồi. Tuần này trong danh sách không có tên ai ở trường trung học Eastlake cả.”
Không có ai là sao? Vậy là anh Tod lại một lần nữa thổi bay cái giả thuyết về sự trùng hợp của anh Nash. Chúng tôi đã có tới ba cái chết trong vòng hai ngày và không một ai trong số đó đến số phải chết...
Đôi lúc tôi thực sự rất ghét khi linh cảm của mình là đúng.
“Khoan đã, tự dưng sao anh lại quen được với thần chết làm việc ở trường trung học thế?” Tôi hỏi, nhưng không khỏi rùng mình trước sự thật là có hẳn một thần chết chuyên phụ trách ở trường học.
“Không phải tự dưng mà anh quen với anh ta đâu. Anh tự coi đó là nhiệm vụ của mình, cần phải làm quen với anh ta, sau những gì đã xảy ra với mụ Marg hồi tháng 9.”
Marg là ả thần chết nổi loạn đã lấy đi mạng sống của bốn cô gái vô tội và đánh cắp linh hồn của họ, và đó cũng là lần đầu tiên tôi được biết về Cõi m và các yếu tố siêu nhiên trong thế giới của mình.
“Vậy là anh không có thêm thông tin gì về thầy Wells đúng không?”
Tod nhún vai. “Họ đưa ông ấy tới thẳng nhà xác, nhưng anh vẫn kịp nhìn ông ấy một cái trước khi bị đưa vào phòng lạnh.”
“Sợ thế!”
“Nó giống như một cái tủ lạnh khổng lồ có nhiều ngăn chứa thịt thôi mà.” Tod thản nhiên nói.
“Khiếp, anh lại còn so sánh thế nữa.”
Tod cười phá lên và tôi lại phải tự nhắc cho mình nhớ rằng cái chết không hề tác động tới anh ấy như cách nó tác động tới... những người khác. Những người vẫn đang sống. Tod lấy đi mạng sống của người khác để kiếm sống - nghe mới thật mỉa mai làm sao - và đã hoàn toàn miễn nhiễm với ba loại cảm xúc thường gặp nhất khi đối mặt với cái chết: Sự sợ hãi, sự đau buồn và sự tôn trọng.
“Thế... anh có phát hiện ra có gì bất thường với... cái xác không?”
Tod lắc đầu, mấy lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán. “Anh đã nhìn kỹ rồi, lúc họ đang làm thủ tục giấy tờ, và anh không thấy có gì bất thường cả. Không thấy bị thương, không thấy có vết máu hay vết bầm tím nào. Hai mắt ông ấy nhắm nghiền, trông giống như đang ngủ.”
Đó chính là điều tôi đang lo sợ.
Tôi co một chân lên, rồi quay sang nhìn anh Tod. Hy vọng không có ai đang nhìn tôi, bởi vì giờ trông tôi rất giống như đang tự nói chuyện một mình. “Em có chuyện cần hỏi anh. Nhưng anh phải hứa sẽ không hoảng sợ, hay nói gì với anh Nash.”
Đôi mắt xanh biếc của anh ngay lập tức sáng bừng lên, mặt đầy háo hức. “Trước giờ em có thấy anh làm hai việc đó không?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một mara lấy đi quá nhiều năng lượng? Tình huống xấu nhất là gì?” Tôi đã hỏi Nash nhưng câu trả lời của anh không đáng tin, bởi anh chỉ toàn nói đỡ hoặc bào chữa cho Sabine thôi.
Tod nhìn chằm chằm vào mặt tôi hồi lâu rồi lặng lẽ lắc đầu. “Anh biết em đang định nói gì, nhưng cô ta không làm chuyện đó đâu.”
“Em có hỏi anh chuyện đó đâu. Em đang hỏi tình huống xấu nhất là gì cơ mà. Liệu chị ta có thể giết ai đó không?”
Trông anh không có vẻ gì là muốn trả lời, nhưng tôi cũng không vừa, nhất quyết im lặng chờ đợi. “Có, nhưng…”
“Và trông họ có giống như bị chết trong khi ngủ không?”
“Kaylee, anh cam đoan với em là Sabine không làm chuyện đó đâu. Cô ấy và anh có thể không phải là bạn thân của nhau, nhưng anh biết cô ấy không phải là một kẻ giết người.”
“Chị ta là một kẻ cắp, một kẻ phá hoại. Và một kẻ hành hung người khác.” Bằng một cái khay đựng đồ ăn, tôi nghĩ thầm trong bụng.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy có thể giết người.”
“Anh Tod, đã có ba giáo viên chết trong hai ngày. Tất cả tại bàn làm việc, và có thể đều trong khi ngủ. Vào đúng cái tuần Sabine dọn tới đây. Anh thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp?”
Tod lắc đầu. “Không có cái gì gọi là trùng hợp cả.” - Sau những gì đã xảy ra trong vài tháng vừa qua, nếu có điều gì chúng tôi rút ra được thì đó chính là điều này - “Nhưng không có nghĩa là cô ấy có liên quan tới những cái chết đó.”
Tôi cố nuốt giận vào bên trong. Không lẽ tôi là người duy nhất nhận thấy rằng cô nàng mara đó hoàn toàn có thể là một kẻ sát nhân bệnh hoạn? Cứ nhìn sự ám ảnh của chị ta với anh Nash mà xem! “Sabine tới đây và các giáo viên trong trường lần lượt qua đời. Đến một đứa ngu cũng có thể nhìn ra được điều đó.”
“Nhìn ra cái gì cơ?” - Emma ngồi thụp xuống cái ghế trước mặt tôi, ngoái đầu nhìn ra phía sau. Tôi đã không hề nghe thấy tiếng bước chân của cậu ấy - “Mình đoán là anh Tod đang ở đâu đó quanh đây đúng không? Nếu không chẳng nhẽ cậu lại hâm tới độ nói chuyện một mình.”
“Chào em, Emma.” - Tod nói, và Emma hơi giật mình khi thấy anh đang ngồi ngay cạnh tôi - “Cô ấy nghĩ Sabine...”
“Đang cố tìm cách giành lại anh Nash.” Tôi ngắt ngang lời và Tod quay sang ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó gật đầu ra chiều đã hiểu. Emma không hề biết chuyện Sabine không phải là con người và tôi muốn cứ tạm để mọi chuyện như vậy. Ít nhất là cho tới khi bọn tôi biết chắc chị ta có phải kẻ sát nhân hay không.
“À, ừ. Cái đó thì em biết rồi.” - Emma quay sang hỏi tôi - “Chuyện gì thế? Mình đã bỏ lỡ chuyện gì?”
Tod lặng thinh, hai tay khoanh lại trước ngực, rõ ràng là muốn đẩy bóng cho tôi. Cũng may là tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước. “Sáng nay chị ta đã tấn công mình ở hành lang và thuyết giảng cho mình một bài về sex.”
“Anh hy vọng là em có ghi chép lại...” Tod hấp háy mắt đầy ranh mãnh.
Tôi dùng khuỷu tay huých cho anh ấy một cái, và hơi bất ngờ trước cái mạng sườn rắn chắc của anh. “Chị ta nói nếu mình thực sự quan tâm tới anh Nash, mình nên để anh ấy đi. Chị ta cứ làm như anh ấy sẽ ngã ngay vào vòng tay chị ta nếu mình chấp nhận từ bỏ không bằng.”
Nói xong tôi bỗng thấy chột dạ khi cả anh Tod và Emma đều chỉ im lặng nhìn tôi.
“Hai người nghĩ là anh ấy sẽ làm vậy thật sao?” Tim tôi thắt lại, giống như đang bị ai đó dùng tay bóp nghẹt.
“Có thể, nhưng anh nghĩ là ngã vào lòng chứ không phải vào vòng tay.” Tod nói bằng cái giọng tưng tửng thường ngày.
“Họ từng gắn bó với nhau trong một thời gian dài và giờ vẫn rất thân nhau, Kay ạ” - Emma nói, rón rén theo dõi phản ứng của tôi trước khi nói tiếp - “Có lẽ cậu là lý do duy nhất khiến họ không đến với nhau, và nếu cậu nói với anh Nash rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại với anh ấy nữa, và rằng anh ấy hãy quên cậu đi, thì chẳng có lý do gì mà anh ấy không đến với chị ta.”
Giờ tôi có biện minh thế nào thì cũng là nói dối, mà sự thật thì lại quá tàn nhẫn. “Sao cũng được.” - Cuối cùng tôi nói - “Dù thế nào thì mình cũng không từ bỏ anh ấy đâu.”
“Mà này, không phải giờ này hai đứa đáng ra đang phải ở trong lớp sao?” Anh Tod hỏi, rõ ràng là đang tìm cách thay đổi chủ đề.
“Em trống tiết này.” Và lý do duy nhất ngăn tôi không bỏ ra ngoài ăn trưa chính là vì bạn tôi ai cũng có giờ vào tiết ba. Nói ra mới nhớ...
“Mình tưởng cậu có giờ Họa mà?” Tôi hỏi Emma.
Cô nàng nhún vai và giơ cao cái bút lông mà thầy Bergman thường dùng để phát cho học sinh, như là một tấm thẻ bài, mỗi khi có người xin đi vệ sinh. “Cứ coi như đường tiêu hóa của mình có vấn đề đi. Người như thầy Bergman sẽ không đặt câu hỏi về chuyện đó đâu.”
“Và em định chuồn đi luôn cả tiết à?” - anh Tod ngao ngán lắc đầu - “Đúng là khổ thân cho ông thầy nào gặp phải đứa học sinh như em.”
Emma nhe răng cười. “Gớm anh cứ làm như hồi đi học anh chưa bùng tiết bao giờ ý.” - Nói rồi cô nàng giơ cây bút lông và nói - “Mà thôi, mình phải quay lại lớp đây. Đi lâu quá thầy lại nghi. Gặp lại cậu ở bữa trưa nhé?”
Tôi gật đầu.
“Đi ăn ở quán Chick-fil-A đi. Anh thèm món bánh waffle ở đó chết đi được.” Tod hớn hở nói, lúc Emma vừa mới đi được khoảng hai bước.
“Chết rồi mà vẫn ăn được hả Casper?” Cô nàng ngoái đầu lại trêu.
“Anh là thần chết, chứ không phải là ma nhé.”
“Thế anh có tiền không?” Tôi hỏi, tự dưng thấy vui vì được đi ra ngoài ăn trưa. Mà không phải nhìn mặt mụ Sabine.
Tod cau mặt lại. “Không, nhưng anh có thể trả em sau.” Anh ấy chẳng bao giờ có tiền, bởi vì thần chết không được trả lương bằng tiền mặt.
“Mình sẽ mời cả hai người bữa trưa, nếu hai người mua gì đó về cho mình.” Emma quay lại, thò tay vào trong túi quần. Nhưng như thế đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải giáp mặt với Sabine ở bữa trưa.
Emma đưa cho tôi một tờ 20 đô la và tôi ngập ngừng cầm lấy tờ tiền. Làm cô bạn thân thất vọng mà không có một lời giải thích nào hợp lý, hay cắn răng chịu đựng vẻ mặt khó ưa của Sabine...?
Cuối cùng tôi cất tờ 20 đô la vào trong túi và đứng dậy. “Cậu muốn ăn gì nào?”
“Ức gà và khoai tây chiên. Và một lon Coke. Cảm ơn cậu, Kay!” Nói xong cô nàng quay lưng chạy thẳng xuống cầu thang và ra khỏi phòng Thể dục, trong khi tôi và anh Tod cũng bắt đầu đứng dậy rời khỏi đó.
“Em nghĩ với khoảng thời gian rảnh rỗi của mình, anh sẽ kiếm được ối tiền nếu đi làm thêm ở tiệm Pizza Hut.” - Anh ấy chỉ phải làm việc 12 tiếng/ngày ở bệnh viện còn lại 12 tiếng kia là được tự do hoàn toàn. Do đó phần lớn thời gian anh ấy thường cảm thấy buồn chán bởi vì thần chết không cần ăn hay ngủ - “Này nhé, anh chỉ việc đi ra bãi để xe và hô biến một cái tới địa chỉ cần giao hàng.” - Tôi búng tay cái tách rồi hạ giọng nói tiếp, khi phát hiện ra có một nhóm học sinh đang đi về phía tụi tôi - Anh sẽ trở thành người lập kỷ lục giao hàng nhanh nhất cho mà xem.”
Tod khịt mũi một cái. “Em làm như anh thích dành cả cuộc đời sau khi chết của mình làm thằng đi giao bánh pizza không bằng.”
Tôi nhún vai. “Nhưng ít ra thì anh sẽ được trả bằng tiền mặt. Và có thể cả bằng pizza nữa.”
Trong một thoáng trông mặt anh đã có vẻ xuôi xuôi rồi, nhưng xong nghĩ thế nào anh lại nhất quyết lắc đầu. “Nếu thế thì ai sẽ hiện ra và khiến em phát điên lên khi em và ai đó định làm chuyện gì đó lúc không có bố ở nhà? Em phải thừa nhận là anh đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời em đi.”
“Đúng là bó tay với anh.” Tôi lắc đầu chịu thua.
Chúng tôi đi qua dãy phòng học đóng im ỉm dành cho lớp Họa và Nhạc và tiến ra bãi đậu xe. Nhưng vừa đi tới cổng thư viện bỗng nghe có tiếng hét thất thanh phát ra từ trong đó. Ngay lập tức Tod và tôi lao vội vào thư viện và thấy Chris Metzer, Chủ tịch CLB Rô-bốt đang đứng giữa cái bàn và cái ghế, nơi anh ta rõ ràng vừa ngồi trước đó, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt mở to, trước ánh mắt sửng sốt của những người xung quanh.
“Chris?” - cô thủ thư lật đật chạy lại - “Có chuyện gì thế? Em không sao chứ ?”
“Vâng ạ. Em xin lỗi.” - Chris nhanh chóng dọn đống sách vở trên bàn và tôi nhận thấy hình cái bìa sách in hằn bên má trái của anh ta - “Chỉ là một giấc mơ ngu ngốc thôi ạ.” Nói rồi anh ta vội vàng rời khỏi thư viện, hai má vẫn đỏ ửng, chẳng hiểu vì ngượng hay vì sợ nữa.
Tôi huých cho Tod một cái và anh cau mày nói. “Anh biết. Anh biết.”
“Là Sabine.” - Tôi thì thào nói, lúc anh đi theo tôi ra ngoài hành lang - “Nhưng khi chị ta Mộng du, cơ thể của chị ta sẽ trông giống như đang ngủ đúng không anh? Mà chị ta có thể đi đâu để ngủ gật mà không bị đánh thức dậy giữa chừng khi đang ở trường thế này?” Không phải là thư viện. Chắc chắn là như vậy...
Tod nhún vai. “Phòng chứa đồ chăng? Hay phòng thay quần áo?”
Tôi lắc đầu. Trong giờ ăn trưa hay sau khi tan học thì có thể. Chứ trong giờ học thì chắc chắn hai phòng đó luôn có người. Và rồi đột nhiên tôi sực nghĩ ra… “Xe ô tô của chị ta.”
Tôi chạy như bay dọc theo hành lang, lòng thầm hy vọng sẽ không bị thầy cô nào phát hiện ra. Anh Tod đi theo tôi, nhưng khi không nghe thấy tiếng bước chân của anh, tôi hiểu rằng anh đang không để cho ai nhìn thấy hay nghe thấy mình, ngoài tôi.
Tôi đẩy cửa ra ngoài sân đúng lúc Sabine cũng vừa chui ra khỏi xe ô tô. Vừa nhìn thấy tôi, chị ta liền nhoẻn miệng cười và giơ tay vẫy như đúng rồi, sau đó sải chân đi về phía sân trong vào căng- tin. Chúng tôi gần như đã phải chạy mới bắt kịp theo chị ta.
“Chị đang làm cái quái quỷ gì thế?” Tôi sẵng giọng hỏi. Ơn trời, anh Tod vẫn không hề bỏ rơi tôi để chạy theo món bánh waffle. Nhưng cũng phải thôi, người đang cầm tiền Emma đưa là tôi cơ mà.
Sabine nhún vai, chân vẫn tiếp tục đi và không hề có ý định dừng lại. “Đi bộ. Một hình thức vận động phổ biến nhất của học sinh các trường trung học Mỹ.” - Nói rồi chị ta khẽ liếc xuống chân tôi - “Kỹ năng của cô cũng khá phết nhỉ.”
“Tôi đang nói về Chris Metzer. Chị không thể ngang nhiên đi vào giấc mơ của người khác ngay giữa ban ngày như thế. Lại còn ở trường học nữa chứ.”
“Sao lại không, ai bảo họ ngủ ở trường. À mà cô có biết Metzer sợ những chú hề không? Phải gọi là khiếp sợ ý. Năm 4 tuổi, cậu ta đến dự sinh nhật của cậu em họ và bị chú hề dồn vào sau nhà và...”
“Sabine.” Ơn Chúa, anh Tod đã kịp lên tiếng ngay lúc ấy, cắt ngang cái câu chuyện mà tôi không hề muốn biết kết thúc.
Cô nàng mara chớp mắt đầy kinh ngạc. Nhưng rồi chị ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin thường ngày của mình. “Anh Tod! Anh Nash cũng nói anh đã quay lại. Thế... anh thấy cuộc sống sau khi chết thế nào?”
Anh Tod nhún vai, tỏ ra khá hòa nhã. “Nói chung là tẻ nhạt. Được cái không phải di chuyển bằng tàu xe hay điên cuồng tập thể dục để giữ dáng.” Anh giang rộng hai tay như muốn khoe cái cơ thể trẻ mãi không già của mình.
Sabine nhướn một bên lông mày. “Nghe có vẻ là anh được lợi đấy chứ.”
Lại thêm một cái nhún vai. “Chết cũng có cái hay của nó.”
Tôi trừng mắt nhìn hai người bọn họ nhưng chẳng ai buồn để ý tới tôi. Tại sao tôi lại bị mắc kẹt giữa một gã thần chết và một cơn ác mộng sống thế này?
“Vậy là anh được chứng kiến con người trước khi chết đúng không?” - Sabine hớn hở hỏi anh Tod - “Họ có tỏ ra sợ hãi không? Anh có bao giờ ngồi lại và nghĩ “Ôi mình yêu công việc của mình quá!” không?”
“Cũng có một chút sợ hãi. Anh làm việc ở bệnh viện nên phần lớn những người đó đều biết trước là mình sắp chết rồi vì thế họ cũng không có nhiều thời gian để lo lắng về chuyện đó.”
“Anh Tod!” - Tôi gắt lên, quá chán ngán với màn chào hỏi xã giao rất không lành mạnh của họ - “Chị ta vừa hút năng lượng của một người giữa ban ngày ban mặt. Anh có thể ít nhất giả vờ như chuyện đó không hề ok được không?”
Tod khẽ mỉm cười với tôi - như thể anh ấy thích thú với phản ứng vừa rồi của tôi hơn là khó chịu với việc làm của chị ta - sau đó quay sang cô nàng mara vờ nghiêm mặt lại.
“Cô ấy nói đúng đấy, Sabine ạ. Em như thế là hơi bất cẩn đây. Có phải vì Nash không?”
Sabine ngồi xuống cái bàn đầu tiên trong sân trong rồi nhún vai nhìn chúng tôi. “Em không biết chuyện này là sao. Em chỉ làm cái việc em cần phải làm, kiếm một chút điểm tâm thôi mà. Tự dưng hai người xuất hiện và hợp lực chống lại em là sao? Thật không công bằng chút nào.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Đây là chuyện chị tìm cách giết chết Chris Metzer ngay giữa tiết ba, chỉ vài giờ sau khi hút cạn sinh khí của thầy Wells tại bàn làm việc của thầy ấy. Chị không những là một kẻ sát nhân mà còn là một con lợn. May là chị không thể tăng cân vì thứ năng lượng ấy chứ không chắc bọn này sẽ phải lăn chị ra khỏi đây như lăn một cục kẹo bông khổng lồ mất.”
Sabine thản nhiên nhìn tôi, mặt không hề để lộ một chút cảm xúc nào, trong khi tôi biết mặt mình đang đỏ phừng phừng như một quả cầu lửa do quá tức giận. Sau đó chị ta quay sang hỏi anh Tod. “Cô ấy có phải quên uống thuốc hay bị phê thuốc không anh? Cô ta đang nói cái quái quỷ gì thế không biết?”
“Tôi đang nói về thầy Wells.” - Tôi bước tới đứng vào giữa Sabine và anh Tod để chị ta không thể tiếp tục vờ như không nhìn thấy sự tồn tại của mình - “Thầy hiệu phó? Và thầy Wesner. Cô Bennigan. Và mới vừa xong, Chris Metzer. Chị không thể đi lang thang giết hết người này đến người khác mỗi khi thấy đói bụng được!”
“Tôi không biết cô đào đâu ra mấy chuyện hoang tưởng đó nhưng tốt hơn hết hãy tránh xa các chất gây nghiện ra Cavanaugh ạ! Tôi không hề làm gì tổn hại tới Metzer. Cậu ta sẽ chẳng thấy nhớ chút năng lượng tôi vừa lấy đâu. Và nếu tôi muốn Metzer chết thì giờ cậu ta đã nằm trong nhà xác rồi. Còn các vị giáo viên kia, tôi thậm chí còn chưa hề biết nỗi sợ hãi của họ là gì, nói gì đến việc đi vào giấc mơ của họ. Nỗi sợ hãi của mấy người già ăn chán lắm, của người trẻ ngon hơn nhiều. Tội gì tôi phải ăn đậu phụ trong khi có thể ăn thăn bò?”
“Chị nói dối.” Tôi rít lên qua kẽ răng và Sabine chỉ phá lên cười.
“Tôi đã làm khá nhiều việc mà bản thân tôi không hề tự hào, cũng không hề hổ thẹn, nhưng nói dối không phải là một trong số đó. Việc gì tôi phải vất vả cố gắng để rồi cho người khác nhận công? Ví dụ, sau này khi anh Nash về với tôi thì đó không phải là do cô từ bỏ mà là vì tôi đã cố gắng để giành lấy anh ấy.”
Những lời nói của Sabine khiến tôi tức hộc máu mắt và cánh tay của tôi vung lên. Nhưng tôi không hề nhận ra là mình đã tát chị ta, cho tới khi thấy chị ta giơ tay ôm một bên má và lòng bàn tay của tôi rát như vừa nắm vào dây điện bị hở.
Tod há hốc miệng nhìn tôi, rõ ràng là anh ấy đang bất ngờ vì phản ứng của tôi chứ không phải vì lời nói của Sabine.
Sabine đứng nhìn tôi trân trối. Kể từ khi biết nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ta mặt sốc đến như vậy. Và điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng rồi chị ta mỉm cười và bỏ tay ra, để lộ vết năm ngón tay đỏ hằn trên má trái. “Giỏi lắm! Giờ thì chúng ta chính thức bắt đầu cuộc chơi được rồi! Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ chơi kiểu động tay động chân như thế này, nhưng nếu cô cứ nhất quyết thì...” Sabine co ngón tay lại thành nắm đấm và tôi bỗng dưng chột dạ. Cũng may là anh Tod thấy vậy vội đứng ra ngăn chị ta lại.
“Tránh ra, thần chết!” - Sabine gầm lên và mặc dù tim tôi như đang muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì sợ, tôi vẫn kịp nhận ra rằng chị ta trông đỡ đáng sợ hơn khi không cười. Sự giận dữ hợp với chị ta hơn, và có vẻ như nụ cười mà tôi vẫn thường thấy thực chất chỉ là cái mặt nạ để che giấu con người thực của chị ta mà thôi - “Chính cô ta là người kiếm chuyện trước!”
“Ai bảo em khiêu khích người ta!” Anh Tod đã phải hiện nguyên hình để giữ chặt lấy hai vai của chị ta.
“Nếu cô ta muốn dùng vũ lực để giành lấy anh ấy thì em sẽ chiều luôn. Em sẽ chơi rất công bằng - không có mấy vụ đọc-nỗi-sợ-hãi đâu, em thề đấy.”
Ôi, tiêu rồi! Mạch máu trong người tôi đập nhanh đến nỗi tôi có cảm giác cơ thể như sắp nổ tung. Tại sao tôi lại đi tát chị ta cơ chứ? Sabine đã từng ở tù còn tôi cả đời thậm chí còn chưa đấm ai bao giờ.
Có điều không hiểu sao tôi chẳng hề thấy ân hận vì việc làm của mình. Mặc dù có thể tôi sắp bị chị ta đánh cho lệch quai hàm trước toàn trường cũng nên. Sabine là một con quỷ ác mộng chuyên đi cướp bạn trai của người khác và giết hại người vô tội. Cần phải có ai đó đứng lên chống lại chị ta.
Và có vẻ như người ấy chính là tôi.
“Không, Sabine.” - anh Tod bước sang bên trái khi chị ta định luồn qua người anh. Còn tôi chỉ biết đứng đơ ra như một con dở hơi, không biết phải làm gì.
“Cô định để một người đã chết bảo vệ cho mình đấy à hay là thử dũng cảm xông lên chiến đấu vì bạn trai của mình xem nào?” Sabine nói, giọng nửa mỉa mai nửa khiêu khích.
“Chuyện này không liên quan gì tới anh Nash.” - Tôi lớn tiếng nói, khá yên tâm vì đã có anh Tod đứng chắn cho phía trước. Giận dữ, bối rối và sợ hãi - ba thứ cảm xúc trái ngược này đang quần đảo trong người tôi, giống như ba cơn bão nhỏ đang hợp lại với nhau để tạo thành một trận siêu bão - “OK, cũng có một chút liên quan tới anh ấy thật. Nhưng cái chính vẫn là vì chị đã hại chết quá nhiều người vô tội.”
Sabine dừng lại, không tiếp tục vật lộn với anh Tod nữa, chỉ quay sang nói với anh. “Cô ta bị điên rồi. Anh cũng thấy là cô ta bị điên đúng không?” Và qua cái cách chị ta theo dõi phản ứng của tôi, tôi hiểu rằng chị ta đã biết.
Tôi sững người lại. “Anh Nash đã kể cho chị nghe sao?”
“Đâu cần anh ấy phải kể. Tôi biết cô sợ cái gì và tại sao.” Mặt Sabine đầy hả hê - “Nhưng tôi sẽ không kỳ thị cô vì điều đó.”
Tôi đứng đó, toàn thân run lên vì giận. Nhưng Sabine vẫn tiếp tục không chịu buông tha cho tôi.
“Tôi không nghĩ là cô hiểu, Cavanaugh ạ.” - Chị ta vờn qua vờn lại một lúc rồi giơ tay gạt anh Tod sang một bên - “Tránh ra đi thần chết. Em không làm gì cô ấy đâu.” Anh Tod đành miễn cưỡng tránh sang một bên nhưng vẫn đứng sát bên cạnh tôi, phòng trường hợp có gì còn nhào vào kịp. Và tôi vô cùng biết ơn anh vì điều đó.
Giờ thì toàn bộ sự chú ý của Sabine đều đang tập trung hết vào tôi. “Cái đã có giữa anh Nash và tôi không phải là quá khứ. Mà là mãi mãi. Cô chỉ giống như một cơn cảm nắng bất chợt của anh ấy mà thôi. Một bean sidhe nữ duy nhất mà anh ấy biết, ngoài mẹ mình ra. Hiển nhiên là anh ấy sẽ cảm thấy tò mò rồi nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Rồi khi cơn cảm nắng ấy qua đi anh ấy cũng sẽ quên được cô, và tôi sẽ ở đó đợi anh ấy quay về.”
“Đấy không chỉ đơn thuần là sự tò mò.” Tôi khăng khăng phủ nhận. Không thể nào! Đó không phải là sự thật!
“Cô nói đúng - cũng có một phần là mặc cảm tội lỗi.” - Sabine khoanh hai tay trước ngực, chân dạng ra như đàn ông. Vậy mà chẳng hiểu sao trông chị ta vẫn rất cuốn hút, khác hẳn tôi - “Cô đã khiến anh ấy dằn vặt và cảm thấy tội lỗi vì sự nghiện ngập của mình, trong khi thực tế mọi chuyện đều là lỗi của cô. Nash không đáng phải chịu đựng sự khổ sở ấy một mình. Nếu thực lòng quan tâm tới anh ấy, cô đã phải túc trực bên anh ấy hàng đêm, giúp anh ấy vượt qua những cơn đau đớn, vật vã vì thiếu thuốc. Cô đã ở đâu khi anh ấy nằm ốm liệt giường, cơ thể gần như không còn chút sức sống nào?”
Cảm giác tội lỗi lại một lần nữa trỗi dậy trong tôi, nhưng chị ta vẫn chưa chịu ngừng lại.
“Nếu thực sự quan tâm tới anh ấy, cô đã không bảo anh ấy hãy tránh xa khỏi đầu cô. Sức Ảnh hưởng là một phần của con người anh ấy. Vậy mà cô cấm anh ấy không được phép sử dụng đến nó. Như vậy có khác nào bảo anh ấy không được là chính mình khi ở bên cạnh cô.”
“Chị không biết những việc anh ấy đã làm...” - Tôi cố kìm nén để không bật khóc trước mặt Sabine - “Tôi biết anh ấy đã không kể với chị.”
“Cô thật ngây thơ, ngây thơ đến mức tội nghiệp, Kaylee ạ.” - Sabine lắc đầu nhìn tôi - “Giữa Nash và tôi không hề có bất cứ bí mật nào cả. Anh ấy đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Đó là một lời thú nhận không hề dễ dàng gì đối với anh ấy: Từ việc anh ấy đã nói dối cô thế nào, thúc ép cô ra sao đến việc để cho tên quỷ đó lợi dụng thân xác của cô... tất cả anh ấy đều nói hết với tôi. Và khi nói ra những lời đó, anh Nash đã nhìn tôi như thể số phận của anh ấy đang nằm trong tay tôi và chỉ cần một ánh mắt phán xét của tôi thôi, anh ấy sẽ bị nguyền rủa suốt đời. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi vì Nash có thể nói với tôi mọi chuyện. Anh ấy có thể nói với tôi về cảm giác tội lỗi khi cố dùng sức Ảnh hưởng để ép cô lên giường với anh ấy. Đó là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của anh ấy và anh ấy sợ là đúng. Đáng ra Nash không nên làm như thế với cô bởi vì người như cô sẽ không thể chấp nhận được điều đó. Cô quá mong manh dễ vỡ. Chỉ cần một cú chạm mạnh cũng có thể khiến cô vỡ tan ra thành hàng triệu mảnh Kaylee nhỏ li ti, sắc nhọn và vụn nát. Và anh ấy sẽ phải nhặt nhạnh lại từng mảnh vỡ ấy.”
“Nhưng tôi thì khác. Tôi không dễ dàng tan vỡ như thế.” - chị ta nói tiếp - “Và thử đoán xem còn gì nữa...” - Đột nhiên chị ta hạ giọng chuyển sang thì thầm và khi chị ta nghiêng người ghé sát vào tai tôi, anh Tod đứng bên cạnh tỏ ra khá căng thẳng - “Chuyện này nói ra có thể khiến cô nghĩ tôi là một đứa con gái chả ra gì nhưng tôi thích được như thế. Sức Ảnh hưởng của anh Nash? Đó là một trò chơi của sự kiểm soát - một thử thách để xem ai là người nắm quyền kiểm soát, và nó rất phù hợp với một đứa như tôi. Một đứa luôn phải kiểm soát bản thân từng giây từng phút, ngày này qua ngày khác, để không làm cho người khác khiếp sợ khi nhìn vào mắt mình. Nhưng sau đó lại có thể để cho một người kiểm soát mình trong vài phút... Cảm giác đó vừa nhẹ nhõm và vừa phấn khích, rất thú vị. Anh Nash không thể làm tổn thương tôi và tôi không thể làm tổn thương anh ấy. Chúng tôi có thể là chính mình khi ở bên nhau, và đó là điều mà cô và anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ có được. Bởi vì cô không hề tin tưởng anh ấy. Và cô sẽ không bao giờ tin. Và sâu thẳm trong trái tim mình, anh ấy biết điều đó.”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét