Tên Ebook: Sự trỗi dậy của Ác Mộng
Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 4)Tác Giả: Rachel Vincent
Thể Loại: Best Seller, Kỳ Ảo, Tiểu Thuyết, Tình Cảm, Văn học phương Tây
Người dịch: Thanh Nga
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Kích thước: 15x24 cm
Số trang: 320
Trọng lượng: 400g
Hình thức bìa: Mềm
Giá bìa: 55.000VND
Chủ dự án: Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ
Type: Annabelle Tran, Thu Julie, Hatbodao Dethuong, Ngo Thuy, Dung Nguyen, Phạm Vân, Misa Nguyen
Beta: Ha Huyen
Nguồn: daotieuvu.blogspot.com
Nữ Thần Báo Tử tập 4 |
Chương 6
TÔI BƯỚC THẬT NHANH qua cái sảnh vắng tanh không một bóng người, tìm cách tránh xa khỏi cái căng-tin đáng ghét kia. Nhưng dù có cố gắng thế nào tôi cũng không chạy trốn được nỗi tức giận và sự nhục nhã đang trào dâng trong lòng.
Sabine không phải là con người - lợi thế duy nhất mà tôi nghĩ là mình hơn được chị ta. Thứ lợi thế giúp tôi và Nash gắn bó với nhau hơn tất cả những người khác trong trường. Tôi biết anh là ai và anh có thể làm những gì - điều mà anh không bao giờ có thể chia sẻ với những người bạn của mình.
Nhưng tôi đã nhầm. Tôi không phải là người duy nhất có cái đặc quyền ấy. Sabine cũng giống như chúng tôi, không phải là con người. Và Nash thậm chí còn chẳng buồn nói cho tôi biết chuyện đó.
Có thể đúng là có vài lần anh ấy định nói với tôi thật, nhưng tôi nghĩ nếu Nash thực sự muốn tôi biết thì cho dù là Sabine hay ai, cũng không thể ngăn cản được anh.
Khi nãy anh Tod đã định kể hết mọi chuyện cho tôi nghe nhưng tôi đã từ chối. Tôi muốn được nghe từ chính miệng của Nash, khi chúng tôi có đủ thời gian và sự riêng tư dành cho nhau. Tôi cần một câu trả lời thẳng thắn từ anh. Tôi muốn mắng cho anh ấy một trận, nhưng tôi không muốn làm điều đó trước mặt Sabine. Tôi không muốn nhìn thấy nét mặt hả hê của chị ta khi biết rằng tuyên bố vừa rồi của mình đã làm tôi nao núng càng không thể để chị ta biết tôi đang nổi điên với anh Nash. Như thế sẽ chỉ càng khiến chị ta tranh thủ tấn công anh ấy thôi.
Tôi băng qua hai phòng học đang mở toang cửa, bỏ ngoài tai những tiếng rì rầm vọng ra từ bên trong, mặt mày đỏ lựng vì giận. Chỉ còn năm phút nữa là hết giờ ăn trưa, và tôi sẽ có thể yên vị trong lớp tiếng Anh, nơi mà không ai có thể chọc tức, nói dối hay đe dọa cướp bạn trai của tôi.
Tôi đang định đẩy cửa ra ngoài bãi để xe thì nghe thấy Nash gọi tên mình từ phía sau. “Kaylee, chờ anh đã!” Tôi khựng người lại mất vài giây, trước khi quay lại đối diện với anh. Đến khổ, muốn yên thân một mình mà cũng không xong!
Nash chạy vội tới bên cạnh tôi, và tôi lập tức khoanh tay lại trước ngực, tỏ rõ cho anh biết là mình đang giận tới mức nào.
“Chị ta không phải là con người...” - Tôi hỏi ngay, lúc anh chỉ còn cách tôi chưa đầy một mét - “Anh định nói với em chuyện đó chứ gì?”
“Ừ, và vài thông tin nữa.” - Anh nhún vai đầy vẻ hối lỗi - “Anh đã cố gắng để nói với em trước đó, nhưng...”
“Nhưng lại bị Sabine chen vào đúng không? Em có linh cảm từ nay chị ta sẽ còn làm như vậy dài dài.”
Nash chầm chậm thở ra. “Chúng mình đi đâu đấy nói chuyện được không em? Anh muốn giải thích rõ mọi chuyện với em nhưng chỉ hai chúng ta thôi, mà không bị ai khác làm phiền, hay ngắt lời.” Các vòng xoáy trong mắt anh cho thấy đúng là anh còn nhiều chuyện khác muốn nói với tôi, chứ không chỉ đơn thuần là câu chuyện về thân thế của Sabine. Đã hơn hai tuần rồi chúng tôi chưa hề nói chuyện được với nhau cho tử tế.
Tôi nhớ những cuộc trò chuyện ngày xưa của hai đứa vô cùng.
“Đi mà em!” - Nash nài nỉ - “Chỉ một tiết tiếng Anh thôi mà, bùng một tiết cũng không chết ai đâu.”
Được nói chuyện với anh Nash mà không có mụ Sabine lớn vởn xung quanh chính là điều tôi cần lúc này. Tôi toan mở miệng nói có - nhưng không hiểu sao xương hàm cứ cứng đờ ra, không thốt nên lời, một cảm giác đau đớn quen thuộc chợt ập tới như muốn bít chặt cổ họng tôi.
Ôi không!
“Kaylee ơi?” Nash thì thào gọi, trong khi tôi hốt hoảng ngoái đầu nhìn xung quanh, cả cái hành lang trống trơn, im lặng như tờ, nhưng cơn hoảng loạn trong tôi vẫn cứ ngày một lớn dần. Ai đó - đang ở rất gần tôi - sắp phải chết. Và nếu chiếu theo cường độ của tiếng thét đang cào xé trong cổ họng tôi thì chuyện đó sẽ sớm xảy ra thôi.
Tôi giơ tay bụm lấy miệng, mắt mở to nhìn Nash đầy tuyệt vọng. Anh ấy đã có quá nhiều kinh nghiệm về chuyện này rồi. Các vòng xoáy màu nâu và màu xanh trong mắt anh ngay lập tức xoay tròn dữ dội. “Là ai thế? Em có biết là ai không?”
Tôi mở trừng hai mắt và chỉ tay về phía cuối hành lang ra hiệu cho anh, cố gắng kìm nén không để cho tiếng thét đang cào xé trong cổ họng thoát ra ngoài.
Nash nhìn theo hướng tay tôi chỉ và nắm tay tôi kéo đi. Tôi để yên cho anh nắm. Chúng tôi chạy tới phòng học đầu tiên, cửa đóng im lìm, đến phòng thứ hai, cũng không thấy có gì bất thường. Cho tới khi nhìn vào cửa kính phòng học thứ ba. Qua vai anh Nash, tôi thấy cô Bennigan đang nằm gục trên bàn, lồng ngực vẫn nhô lên thụp xuống đều đều.
“Có phải cô ấy không?” Nash thì thào hỏi, nhưng tôi không thể khẳng định chính xác với cánh cửa ngăn cách thế này. Thấy vậy anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bóng tối ngay lập tức bao trùm lấy cô giáo đang ngủ say giống như một cái kén đêm, trong khi mới chỉ một giây trước còn chưa thấy gì. Cơ thể tôi như bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi, vừa lạnh lẽo vừa quyết liệt. Tiếng thét vang dội trong đầu tôi, kèm theo những cơn đau dồn dập và dữ dội. Một dải âm thanh nhỏ từ từ thoát ra khỏi miệng tôi, len lỏi qua những khe ngón tay đang bịt chặt lấy mồm tôi.
Tôi bấu chặt lấy tay anh Nash. Cô Bennigan sắp chết. Chỉ còn tính bằng giây, bằng phút nữa thôi. Và chúng tôi không thể làm gì nữa, ngoại trừ việc lấy đi mạng sống của một người khác để thay thế. Bởi vì anh Nash và tôi - hai bean sidhe, một nam và một nữ - nếu hợp lực với nhau sẽ có khả năng cứu sống một linh hồn, nhưng đổi lại một linh hồn khác sẽ phải chết.
“Mình đi thôi em.” Nash kéo tôi quay ngược trở lại hành lang, và tôi để yên cho anh kéo mình ra ngoài bãi đỗ xe, trong khi tay vẫn đang bịt chặt lấy miệng. Với mỗi bước chân rời xa khỏi căn phòng học chết chóc đó, sự sôi sục trong tiếng thét của tôi càng nhạt dần đi, nhưng không hề tan biến hẳn. Nó vẫn tiếp tục cào xé cổ họng tôi để tìm cổng thoát ra.
“Em không sao chứ?” Nash lo lắng hỏi và tôi lắc đầu, hàm răng nghiến chặt đến nỗi quai hàm đau ê ẩm. Tất nhiên là tôi có sao rồi. Một người vô tội - lại thêm một giáo viên nữa - đang sắp phải chết mà tôi chẳng thể làm gì, ngoài việc ngồi chờ một thần chết nào đó tới đón linh hồn của cô ấy đi, và rồi tôi sẽ được giải thoát khỏi tiếng thét này.
“Anh có thể...? Hãy để anh giúp em được không?” Anh bước tới đứng ngăn giữa tôi và cánh cửa dẫn vào hành lang, nhưng tôi lại lắc đầu. Để giúp tôi, Nash sẽ phải sử dụng đến năng lực Ảnh hưởng của mình, mà tôi thì không muốn điều đó một chút nào. Không một lần nào nữa. Cho dù là với ý tốt.
Hơn nữa, tôi cũng không cần ai giúp, mình tôi cũng có thể tự giải quyết được.
Nhưng khi anh kéo tôi lại gần và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi thì tôi đã để mặc cho anh ôm. Cảm giác được ở trong vòng tay anh như thế này thật là thích. Vừa ấm áp, vừa mạnh mẽ. Nhất là khi bản thân đang phải gồng mình chống lại thế lực bóng tối đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cơ thể mình. Vì thế, miễn là anh ấy không mở miệng nói chuyện, còn thì cứ ôm tôi như vậy cũng được. Nếu không muốn nói là quá tốt. Nó khiến tôi nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc trước đây của hai đứa, giúp tôi tạm quên đi việc cô Bennigan đang nằm gục một mình trong lớp, chờ chết. Mà không hề có ai hay biết.
Tiếng chuông vào tiết bắt đầu vang lên, và anh Nash vẫn đang ôm chặt lấy tôi. Trong vài giây, âm thanh chói tai của tiếng chuông dường như lấn át cả tiếng rít tàn nhẫn đang quần đảo trong đầu tôi. Anh kéo tôi sang một bên, tránh xa khỏi cánh cửa dẫn vào hành lang nhưng tôi vẫn kịp ngoái người nhìn vào bên trong.
Cái hành lang nhanh chóng chật kín học sinh, nhưng tôi không nhận ra ai với ai. Tôi nín thở chờ đợi ai đó đi vào trong lớp và tìm thấy cô Bennigan. Cuối cùng, khi sự đau đớn bắt đầu phai dần trong cổ họng tôi, quai hàm của tôi bắt đầu dãn dần ra, cũng là lúc một em học sinh năm nhất, mà tôi chỉ biết mặt chứ không biết tên, đã bước vào lớp và phát hiện ra xác của cô.
Tôi mở miệng ra và hít một hơi thật sâu. Từ phía sau, anh Nash siết chặt lấy tôi, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Và có lẽ cũng để tìm kiếm một chút an ủi cho chính mình.
Chỉ vài giây sau khi bước vào trong phòng, cô bạn kia đã hốt hoảng chạy ra ngoài hành lang, mặt cắt không còn giọt máu. Tuy nhiên, cánh cửa kính đã ngăn cách mọi âm thanh giữa bên trong và bên ngoài và thứ âm thanh duy nhất chúng tôi có thể nghe thấy khi ấy chỉ là dải âm thanh nhỏ xíu phát ra từ miệng tôi. Đám đông ngoài hành lang ngay lập tức dừng lại và đổ dồn về phía phòng học nơi cô Bennigan đang nằm.
Tôi ngồi thụp xuống bức tường gạch gần đó, toàn thân run rẩy vì lạnh. Nhưng cái chính vẫn là vì sợ. “Em ổn chứ?” Nash quỳ xuống trước mặt tôi, mặt đầy lo lắng. Và lần này thì tôi đã có thể trả lời anh.
“Không hề. Và cô Bennigan cũng vậy.”
“Có khi nào đây chỉ là một sự trùng hợp không?” Nash hỏi, và tôi ngửa cổ hít một hơi thật sâu, nhằm đẩy trôi tiếng thét ra khỏi hai lá phổi của mình.
“Em không tin vào sự trùng hợp.” - Không bao giờ nữa - “Và cho dù em có tin đi chăng nữa thì chuyện này cũng khó mà gọi là trùng hợp được. Hai giáo viên chỉ trong một ngày? Chắc chắn có gì đó không ổn, anh Nash ạ.” - Tôi ngước mắt lên nhìn anh - “Anh có đoán được là chuyện gì không?”
Nash chầm chậm lắc đầu. “Nhưng anh cũng không chắc là mình muốn biết. Năm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, và anh không...” - Giọng anh nhỏ dần. Sau đó anh chớp chớp mắt nói tiếp - “Hơn nữa, chuyện này không liên quan gì tới chúng ta. Biết đâu cô Bennigan bị lây virus chết người nào đó từ thầy Wesner thì sao. Chẳng phải họ cùng hát trong dàn đồng ca nhà thờ còn gì?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, cố gắng thuyết phục bản thân không nên cả nghĩ quá. Chỉ vì chúng tôi đã mất đi bốn bạn học vào tay của đám người Cõi m không có nghĩa là cái chết của thầy Wesner và cô Bennigan có liên quan tới các yêu tố siêu nhiên đó. Rõ ràng là tôi đang để nỗi lo sợ và những kinh nghiệm cũ của bản thân làm mờ sự phán đoán của mình.
Làm ơn, làm ơn, xin hãy để cho đó là sự thật....
Nhưng nếu không sự thật phải như thế thì sao?
“Chúng ta vào thôi em.” Nash chống tay đứng dậy.
“Vâng.” Và chúng tôi cùng đẩy cửa đi vào bên trong, nỗi bàng hoàng vẫn in hằn trên nét mặt của cả hai. Phải gần một tiếng sau, khi đã yên vị trong lớp tiếng Anh, tôi mới sực nhớ ra câu chuyện đang nói dở khi nãy giữa mình và anh Nash, trước khi bị năng lực bean sidhe của chúng tôi xen vào - Thân thế thực sự của Sabine.
Lại một lần nữa, chúng tôi đã bị cắt ngang.
TTT
SAU GIỜ HỌC, tôi đứng trong bãi đỗ xe, với chùm chìa khóa trong tay, kiên nhẫn chờ đợi anh Nash. Chiều nay hầu như chẳng có thầy cô nào còn tâm trí để giảng dạy. Vì thế tôi có rất nhiều thời gian để tính toán tìm cách đối phó với trò chơi chiến tranh và tình yêu của Sabine.
Chị ta đã công khai tuyên chiến với tôi, và một là tôi vùng lên, hai là lén lút về nhà gọi điện cho anh Nash hỏi về thân phận của cô người yêu cũ của anh. Nhưng sau một ngày quá nhiều mất mát như ngày hôm nay, tôi chẳng hề có ý định lén lút đi đâu hết.
Tôi biết mình đã quyết định đúng, khi nhìn thấy họ đi cùng nhau ra khỏi trường. Sabine đang nhoẻn miệng cười rất tươi còn anh Nash chỉ im lặng quan sát chị ta. Nét mặt rạng ngời.
Nét mặt mà trước kia anh vẫn thường dùng để nhìn tôi.
Tôi chui vào trong xe - đã được sửa chữa lại như mới, sau khi bị Doug Fuller đâm cho nát bét, đúng một tuần trước khi anh ấy qua đời - và ném mấy quyển sách xuống sàn xe. Sau đó tôi khởi động máy và nhấn ga lao ra khỏi chỗ đỗ xe, nhanh hết sức có thể. Một mắt nhìn đường, một mắt nhìn Nash và Sabine. Anh ấy vừa nói câu gì đó, làm cho chị ta cười rũ rượi và ánh mắt anh dành cho chị ta mỗi lúc một trìu mến hơn.
Tôi phanh kít xe lại trước mặt họ, lúc hai người sắp sửa băng qua đường. Nash có vẻ hơi giật mình còn Sabine thì hốt hoảng nhảy bật ra đằng sau. Một cảm giác thỏa mãn len lỏi trong tôi, giống như một hạt cát vừa được cấy vào trong bụng con trai. Nếu tôi nuôi dưỡng nó cẩn thận, liệu nó có lớn lên thành viên ngọc trai không nhỉ?
Xe của tôi không có nút mở cửa sổ tự động vì thế tôi đã phải gạt sang chế độ Đỗ và nhoài người sang ghế bên cạnh để mở cửa xe. Cũng may là tôi đã không phải ngượng ngùng lâu, vì anh Nash đã vội cúi xuống nhòm vào cửa sổ ô tô.
“Anh lên xe đi.” Tôi nói, và Nash nhướn một bên lông mày lên, bối rối nhìn tôi.
“Sáng nay anh ấy đi với tôi.” Sabine nói, trước khi Nash có thể quyết định.
“Nhưng tôi sẽ đưa anh ấy về nhà. Lên xe đi, anh Nash. Chúng ta cần nói chuyện.”
Trông mặt Sabine có vẻ ấn tượng trước sự kiên quyết của tôi. Còn anh Nash hết nhìn tôi lại quay ra nhìn cô bạn gái cũ.
“Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì thế?”
“Phải nói là tôi đã bỏ lỡ chuyện gì mới phải.” - Tôi nói, lẳng lặng chuyển sang chế độ Lái - “Lên xe đi anh.”
Nash quay lại nhìn Sabine. “Em đã làm gì?” Giọng anh đầy nghi ngờ. Anh ấy thậm chí còn không hề tỏ ra ngạc nhiên và có thể đoán ra ngay là Sabine đã nói gì đó với tôi.
Chị ta nhe răng cười, chống một tay lên hông, rõ ràng không có vẻ gì là sợ sệt. “Anh không muốn biết câu trả lời đó đâu. Chưa phải lúc này.”
“Vậy theo em thì anh muốn gì?” Nash hỏi, trong khi tất cả những gì tôi muốn làm khi ấy là rồ ga chẹt thẳng lên chân chị ta.
“Anh muốn biết tại sao đột nhiên Kaylee lại chủ động với mình như thế.”
Anh nhíu mày. “Em nói rõ xem nào.”
Sabine đưa tay lên mân mê cái khuyên tai và nhún vai nói. “Thì em chỉ lật bài ngửa với cô ấy thôi. Để cô ấy biết đường mà đặt cược.”
Ngoại trừ việc chị ta vẫn đang giấu đi một lá bài. Cả hai người bọn họ.
“Bina!”
“Sao chứ?” - Sabine đảo tròn hai mắt, như thể tôi mới là người đang vô lý ở đây - “Em chỉ nói với cô ấy sự thật thôi mà. Anh đâu thể nổi giận người khác vì đã nói ra sự thật.”
Ồ, có chứ! Những sự thật giữa tôi và Nash cũng đau đớn không kém gì những lời nói dối.
Nash thả ba-lô xuống sàn xe và quay lại nói với Sabine. “Anh sẽ gặp em sau.”
Sabine - hay Bina - hơi cau mặt lại, sau đó đặt một tay lên nắp ô tô và cúi xuống nhếch miệng cười với tôi. “Giỏi lắm, Kaylee.”
Nash chui vào trong xe và đóng cửa xe lại. Tôi phóng vọt xe đi, bỏ mặc chị ta đứng đó một mình.
“Em sẽ không tham gia vào trò chơi của chị ta đâu, cho dù đó là cái gì.” Tôi nói, lúc cho xe rẽ ra khỏi bãi đỗ xe.
“Tốt. Cách duy nhất để thắng chính là từ chối tham gia. Hãy tin anh đi.” Nhưng anh lại vừa mỉm cười vừa nói câu đó, như thể chị ta chỉ là một cô bé con nghịch ngợm đáng yêu và vô hại không bằng.
Có điều tôi không hề thấy chị ta đáng yêu. Hay vô hại.
“Đó là lời khuyên rút ra từ những ngày ở Fort Worth chăng?”
Nash giơ tay lên gãi đầu. “Dựa trên sự quan sát, chứ không phải kinh nghiệm. Cô ấy không hề chơi mấy trò đó với anh. Cô ấy không cần phải làm như thế.”
“Chị ta mới chỉ quay trở lại trong cuộc đời anh có một ngày, và anh nói như thể hai người chưa từng xa nhau.” - Tôi dừng xe lại trước đèn đỏ, và một cảm giác gờn gợn chạy dọc sống lưng tôi. Không hiểu mối quan hệ giữa hai người đó sâu đậm đến mức nào, mà họ có thể nói cười với nhau ngay được, sau hơn hai năm không gặp mặt.
Nash thở ra đầy khó nhọc. “Làm sao anh có thể trả lời câu hỏi đó của em đây?”
“Đấy không phải là câu hỏi.”
Nash xoay người sang nhìn tôi và ánh mắt của anh khiến tôi bỗng cảm thấy bất an. “Bọn anh đã trò chuyện cả đêm qua. Và anh dám chắc một khi Sabine hiểu được rằng anh chỉ muốn có em trong cuộc đời của anh, cô ấy sẽ…”
“Không, chị ấy sẽ không chịu hiểu đâu.” - Mặc dù mới chỉ gặp chị ta nhưng tôi có thể dám chắc điều đó. Tôi nắm chặt lấy vô-lăng và rẽ phải - “Chị ta đã công khai thách đấu với em, anh Nash ạ. Kiểu như em sẽ phải chiến đấu với chị ta để giành lấy anh ý.”
“Anh hiểu. Và anh rất tiếc vì điều đó, Kay ạ. Nhưng Sabine không phải muốn đánh nhau thật đâu.”
“Thế còn anh muốn gì?” - Tôi hỏi - “Anh muốn bọn em tranh giành nhau thật đấy hả?”
Nash thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vào những ngày như thế này, anh ước gì mình có một cái xe.”
Tôi đảo tròn hai mắt, mặc dù anh ấy đang không hề nhìn về phía tôi. “Vào những ngày như thế này, em ước gì anh có thể một lần thành thực với em, nói cho em biết toàn bộ sự thật. Thay vì chốc chốc lại lôi ra một chuyện, cứ như chơi trò rải vụn bánh mỳ không bằng.”
Nash lặng thinh không nói gì và phải mãi một lúc sau anh ấy mới chịu lên tiếng nói tiếp. “Anh đoán anh Tod đã kể với em rồi đúng không?”
“Đáng ra người làm điều đó phải là một người khác mới đúng.”
“Anh biết. Anh đã cố nói với em, nhưng Sabine...”
Giờ thì đầu tôi đúng là muốn bốc khói luôn rồi. “Xem ra cái câu “Nhưng Sabine… đã trở thành câu cửa miệng của anh luôn rồi đúng không?”
“Em muốn nói chuyện hay định cứ mỉa mai anh mãi thế hả Kaylee?”
Tôi từ từ cho xe chạy vào sân nhà anh và thở hắt ra. “Em vẫn chưa quyết định. Anh nghĩ sao?”
“Tha cho anh đi mà.” Nash cúi xuống lấy ba-lô và mở cửa bước ra khỏi xe, trong khi tôi đóng sầm cánh cửa bên phía mình và đi theo anh vào trong nhà. Đã hai tuần rồi tôi chưa hề tới đây nhưng mọi thứ vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ ai đó đã dỡ mấy món đồ trang trí xuống.
“Em có muốn ăn gì không? Mẹ anh có làm bánh quy đấy.” Anh thả ba-lô xuống cái ghế đã sờn rách và đẩy cửa đi vào trong bếp.
“Coca thôi ạ.” Tôi đi theo anh vào trong bếp, và thấy cô Harmony Hudson đang ngồi ở chỗ bàn ăn.
“Kaylee!” - Cô mừng rỡ kêu lên và chạy tới ôm chầm lấy tôi - “Cô rất vui vì cháu đã quay trở lại.” - Sau đó cô nheo mắt hỏi, hai tay vẫn nắm chặt lấy vai tôi - “Hai đứa đã quay lại với nhau rồi đúng không?”
Anh Nash nghe thấy vậy liền rền rĩ kêu lên. “Mẹ! Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà.” Sau đó anh đưa cho tôi một lon Coca và cô Harmony buông tôi ra, quay sang lườm cậu con trai.
“Đó là trước khi mẹ phải nghỉ ở nhà suốt hai tuần để chăm sóc cho con, giúp con dứt được khỏi thứ chất gây nghiện độc hại đó. Vì thế mẹ nghĩ mình xứng đáng được biết chuyện của con, kể cả khi con đã đủ tuổi để bỏ phiếu.”
“Tùy mẹ.” - Nash hậm hực nói. Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng không bao giờ tỏ ra thiếu tôn trọng với mẹ mình. Ít nhất, ở anh điều đó vẫn chưa thay đổi - “Kaylee chỉ tới đây để nói chuyện thôi. Mẹ đừng có làm gì để cô ấy sợ mà bỏ đi mất đấy.”
Cô Harmony mỉm cười nhìn tôi đầy hy vọng, sau đó đưa cho tôi một đĩa bánh quy đầy ụ và xua tay đẩy chúng tôi ra khỏi bếp.
Tôi đi theo Nash vào trong phòng ngủ của anh. Anh nhường cái ghế duy nhất trong phòng cho tôi rồi ngồi xuống giường, và dựa lưng vào thành giường.
“Anh có mời Sabine vào đây không?” Tôi đặt đĩa bánh xuống cái bàn ở đầu giường anh và đảo mắt nhìn quanh phòng, như thể chưa tới đây bao giờ.
“Chuyện đó có quan trọng không?” Nash mở nắp lon Coca, mặt đầy căng thẳng. Anh ấy nhìn tôi như thể đang nhìn vào một quả bom nổ chậm không bằng.
“Có.” - Tôi đặt lon nước của mình lên mặt bàn và quay ra đối diện với anh, cố làm mặt lạnh để che giấu nỗi lo lắng và sự nghi ngờ của mình - “Cô bạn gái cũ của anh vừa công khai tuyên bố với em là chị ta sẽ làm tất cả để giành lại anh. Vì thế, tất nhiên là chuyện đó quan trọng rồi. Em cần phải biết anh đang ở đâu lúc anh nói chuyện với chị ta tới hai giờ sáng nay.” - Riêng điều này thì tôi có thể khẳng định. Sabine đã ở đây tới hơn hai giờ sáng. Lúc tôi đang ngủ say, và có thể đang mơ giấc mơ đáng sợ kia về họ.
Nash nhắm mắt lại, sau đó mở ra và ngửa cổ tu một ngụm Coca lớn, trước khi nhìn lại vào mắt tôi. “Có. Bọn anh đã ở trong này.”
Ngực tôi quặn thắt lại. Tôi cũng không biết tại sao điều đó lại khiến tôi thấy đau đớn đến như vậy - mặc dù tôi biết họ chỉ nói chuyện với nhau mà thôi. Nhưng tại sao không phải là ở ngoài phòng khách, hay trong bếp, mà lại là trong phòng ngủ của anh ấy?
“Trên giường à?” Phải mất một lúc sau tôi mới mở miệng hỏi tiếp được.
“Thôi mà, Kaylee. Anh đã bảo không có chuyện gì xảy ra rồi mà!”
“OK, em biết. Nhưng Sabine đã ngồi ở đâu?” - Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của anh - “Có phải trên giường của anh không?”
“Anh nhắc lại một lần cuối cùng: Cô ấy chỉ là một người bạn.” - Nash nghiêm giọng nói - “Cô ấy là người bạn duy nhất mà anh có hiện giờ, một người biết về anh thực sự chứ không phải chỉ là cái danh hiệu cùng với đội bóng ở mùa giải năm ngoái.”
Tôi cũng biết về anh nhiều hơn thế. Rất nhiều là đằng khác. Nhưng tôi đã không tới thăm anh, dù chỉ một lần, trong suốt thời gian cai nghiện, bởi vì tôi vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với chuyện đó. Vết thương mà anh gây ra cho tôi vẫn còn quá mới. Quá đau đớn. Mỗi lần nghĩ về Nash, tôi lại nhớ về lão Avari và những việc hai người họ đã để cho người kia làm với tôi, khi tôi không thể kiểm soát được cơ thể của mình.
“Thế... chị ta là cái gì?”
Nash ngẩng mặt lên nhìn tôi, đầy bối rối. “Anh tưởng anh Tod đã nói với em rồi...”
“Anh ấy chỉ nói chị ta là cơn ác mộng tồi tệ nhất của em mà thôi. Nhưng em không hiểu anh ấy nói vậy nghĩa là thế nào.” - Hơn nữa, bất kỳ cô gái nào dám công khai tranh giành Nash với tôi cũng đáng được gọi là cơn ác mộng của tôi rồi - “Rút cuộc... chị ta là cái gì thế?” - Tôi đã chán ngấy khi cứ phải hỏi đi hỏi lại cái câu này rồi - “Người cá à? Hay là người chim?” - Tôi nhướn mày hỏi Nash - “Chắc chị ta là yêu quái mình người cánh chim đúng không? Tại em thấy rất giống phong cách của chị ta.” Mặc dù ngoài đời tôi chưa từng gặp yêu quái nào như thế.
Nash bật cười phá lên. “Cô ấy chắc sẽ cú lắm nếu nghe thấy câu đó của em. Sabine là một Cơn ác mộng, giống như lời Tod đã nói với em. Chỉ có điều cách gọi như thế xưa rồi. Giờ người ta gọi họ là các mara.”
“Lại còn có tên gọi riêng cho Những cơn ác mộng cơ ạ? Giống như kiểu mọi người vẫn hay gọi bean sidhe chúng ta là Thần báo tử ý hả?”.
“Ừ. Mà em có thấy nghe cái tên Thần báo tử kêu hơn hẳn không? Hay là chúng ta làm một cuộc cách mạng “Đổi tên cho loài bean sidhe” đi. Em phụ trách vụ băng rôn, khẩu hiệu còn anh sẽ gọi điện cho ngài thống đốc bang. Chắc chắn đó sẽ là một cuộc cách mạng lớn cho mà xem.”
“Anh cũng vui tính ghê.” - Tôi nguýt Nash một cái dài - “Chính xác thì mara là loài gì?”
Ngay lập tức, mặt Nash nghiêm chỉnh trở lại. Anh khẽ nhoài hẳn người về phía trước. “OK, anh sẽ nói cho em nghe mọi chuyện, nhưng em phải hứa là sẽ không hoảng sợ đấy nhé. Hãy nhớ rằng lần đầu tiên khi em phát hiện ra mình là bean sidhe chính em cũng thấy khó tin mà, đúng không?”
Từ “khó tin” vẫn là quá nhẹ nhàng so với cảm giác lúc ấy của tôi. “Anh Nash, em vừa phát hiện ra chuyện chị ta đã ngồi trên giường của anh tới tận hai giờ sáng nay. Cùng với anh. Thử hỏi còn chuyện gì có thể tệ hơn thế?”
Nash im lặng không nói gì, cũng không hề phủ nhận chuyện họ đã ngồi trên giường của anh ấy cho tới sáng. Trái tim tôi lại như chết thêm một ít nữa. “Mara là loài động vật ký sinh rất hiếm gặp và điều đặc biệt là họ không hề có quan hệ gì với Cõi m. Ít nhất đó là những gì mẹ anh nói.”
“Sabine và mẹ anh có hợp nhau không?”
“Có.” - Nash nhún vai - “Sabine không hề biết mình là ai cho tới khi anh gặp cô ấy và phát hiện ra cô ấy không phải là con người, nhưng anh cũng chỉ biết có thế. Chính mẹ anh là người đã tìm ra thân phận thực sự của Sabine và muốn giúp đỡ cô ấy.”
Tất nhiên rồi, trái tim của cô Harmony quá rộng lớn và độ lượng. Cô ấy cũng đã từng muốn giúp đỡ tôi và giờ thì tôi đã hiểu: Anh Nash và mẹ anh ấy rất giống nhau ở một điểm – luôn sẵn sàng giơ tay giúp đỡ người khác. Chỉ có anh Tod là người duy nhất trong cái nhà ấy đi ngược lại với truyền thống của gia đình. Thay vì cứu sống người khác, anh ấy lại lấy đi mạng sống của họ.
“Vậy là chị ta là một ký sinh trùng? Sao có loài gì mà... kinh thế? Nếu chẳng may chạm vào chị ta, liệu em có bị chị ta bám chặt lấy và hút máu cho đến chết không? Kiểu như con ve chó hay ma-cà-rồng ý?”
Nash đảo tròn hai mắt. “Trên đời này làm gì có ma-cà-rồng. Và không, loài mara không ăn kiểu như vậy. Thức ăn của họ là thứ thức ăn tinh thần. Từ năng lượng của con người.”
Tôi giật nảy mình. “Chị ta hút năng lượng con người, giống như lão Avari ý hả?”
“Không.” - Nash nhíu mày, cố gắng tìm cách giải thích sao cho tôi có thể hiểu được - “Nhưng cũng tương tự như thế. Có điều cô ấy không phải là tà ma. Các tà ma sống bằng nỗi đau và sự hỗn loạn của con người và chúng đủ mạnh để trích hút từ nguồn năng lượng chảy ra giữa hai thế giới. Nhưng các động vật ký sinh thì không mạnh được như thế. Muốn hút năng lượng, họ cần phải tiếp xúc trực tiếp với nguồn thức ăn của mình. Và nỗi sợ hãi chính là nguồn sống của các mara.”
Tôi chớp mắt. Rồi lại chớp mắt một lần nữa, cố gắng chắp nối những gì vừa nghe được từ miệng của anh Nash. “Ý anh nói chị ta là một kẻ ăn-nỗi-sợ-hãi sao? Vậy là... chỉ cần em không để lộ ra nỗi sợ hãi của mình với chị ta, Sabine sẽ không thể lấy gì được từ em đúng không?”
Nash lại uống thêm một ngụm Coca nữa. “Cũng không hẳn. Chẳng phải tự nhiên mà họ được gọi là Những Cơn Ác Mộng.”
Và trước khi anh có thể nói tiếp, anh Tod bỗng từ đâu hiện ra trước mặt tôi. “Em nghĩ như thế này là thông minh sao, sau những gì nó đã làm với em?”
Có vẻ như Nash không hề nhìn thấy hay nghe thấy ông anh trai mình, nhưng qua cái cách tôi nhìn chằm chằm vào không khí và im lặng như thế, anh ấy vẫn có thể tự suy ra. “Tod! Đồ chết tiệt!”
Tôi thở dài, hết nhìn ông anh lại quay ra nhìn ông em. “Em cần có câu trả lời.”
“Anh có thể nói cho em biết.” Tod khoanh hai tay lại trước ngực, hằm hằm nhìn về phía Nash.
“Anh ấy nợ em điều đó.”
“Hoặc là anh hiện ra, không thì biến đi.” – Cuối cùng, không chịu được cảnh bị lơ đi như thế, Nash đành phải lên tiếng – “Tốt hơn hết là hãy biến đi.”
Anh chàng thần chết bước tới một bước, rõ ràng là để hiện ra trêu tức cậu em trai. “Hãy nói cho em ấy biết về những giấc mơ đi!”
Trán Nash nhăn tít lại và anh rít qua kẽ răng. “Đang chuẩn bị nói thì anh nhảy ngay vào miệng như thế làm sao mà nói được.”
Những giấc mơ. Những cơn ác mộng. Động vật ký sinh. Sabine ôm hôn Nash trước tủ đựng đồ của tôi... Ôi không! Giờ thì tôi đã hiểu. “Chị ta sống bằng những cơn ác mộng đúng không? Không lẽ chị ta đã hút năng lượng của em trong lúc em đang ngủ tối hôm qua?”
“Có thể lắm.” - Tod gật gù nói, còn Nash thì quay sang hỏi tôi - “Em đã mơ thấy gì?”
Tôi đã định không trả lời câu hỏi đó của anh nhưng khi thấy cả hai người cứ đứng nhìn tôi chằm chằm chờ đợi, thì đành miễn cưỡng nói. “Em mơ là anh và Sabine ôm hôn nhau trước tủ đựng đồ của em. Và anh đã đá em để chạy theo chị ta, bởi vì chị ta chịu “đáp ứng”.”
Nash nhăn mặt lại trong khi anh chàng thần chết chỉ nhún vai. “Ừm, nghe cũng giống với tính cách của Sabine.”
“Anh rất tiếc, Kay ạ.” - Nash nhìn tôi mặt đầy đau khổ - “Anh sẽ đảm bảo không để cô ấy lặp lại chuyện đó với em.”
“Hy vọng là thế.” Không có lời nào có thể diễn tả được hết nỗi kinh hoàng hiện giờ của tôi khi phát hiện ra rằng Sabine đã có mặt ở bên cạnh trong khi tôi đang ngủ, và hút lấy năng lượng của tôi. Qua giấc mơ của tôi. Một giấc mơ đáng sợ nhưng rất riêng tư.
“Kay, cô ấy không chỉ hút năng lượng từ cơn ác mộng của em đâu.” - Tod hạ giọng nói - “Chính Sabine là người đã gieo cơn ác mộng ấy vào đầu em.”
Hả? “Anh nói thế là sao? Làm sao ai đó có thể tạo ra ác mộng và gieo nó vào đầu người khác cơ chứ?” Và khiến cho người ta sợ chết khiếp. Nghĩ lại thì thấy cái trò đó đúng là hợp với tính cách của Sabine thật.
Nash mở miệng phân trần. “Sabine tạo ra những cơn ác mộng từ nỗi sợ hãi vốn đã tồn tại trong mỗi con người. Đó là một phần của cô ấy, giống như việc cất tiếng hát cho linh hồn của người khác là một phần của em vậy.”
Tôi trợn tròn mắt, phẫn nộ quay ra nhìn Nash. “Đúng, nhưng ít ra thì khi em hát, em không hút cạn sinh khí của người khác! Em đang cố cứu mạng cho họ thì đúng hơn! Trái ngược hẳn với việc làm của đám ký sinh trùng đó. Sabine và em hoàn toàn trái ngược nhau!”
“Anh hiểu mà. Tin anh đi.” Nash gật đầu nói. Nếu đó là sự thật, tại sao anh ấy có thể nói lời yêu tôi trong khi đã từng một thời yêu chị ta?
“Hãy nói cho em ấy biết bọn họ ăn kiểu gì đi!” Anh Tod vừa nói vừa bước tới ngồi lên cái bàn bên cạnh tôi. Chưa bao giờ tôi thấy cần có đồng minh như lúc này.
“Biến đi, anh Tod.” - Nash gắt lên - “Đây là chuyện riêng của bọn này. Hãy để bọn này tự giải quyết.”
Tod cau mặt lại. “Anh đâu có tới đây để giúp cậu.”
“Bọn họ ăn kiểu gì?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Em có biết thế nào gọi là xuất hồn không?” Nash hỏi, và tôi gật đầu.
“Đó là khi ý thức rời bỏ cơ thể của chúng ta và đi tới một nơi khác, đúng không?”
“Về cơ bản là như vậy. Việc Sabine làm cũng tương tự như thế, chỉ có điều khi ý thức rời bỏ cơ thể của cô ấy, mà cô ấy gọi đó là Mộng du, Sabine sẽ biến nỗi sợ hãi của con người thành những cơn ác mộng trong khi họ đang ngủ. Cô ấy nói nó giống như là việc dệt vải, chỉ có điều không bằng sợi thực sự mà thôi.” - Anh nhún vai nói tiếp - “Sau đó cô ấy sẽ trích hút từ nỗi sợ hãi đã được lồng trong những giấc mơ mà cô ấy vừa dệt nên.”
“Bằng cách ngồi lên ngực của nạn nhân.” Anh Tod nói thêm, mặt trông có vẻ vừa hả dạ vừa ghê tởm với chính cái thông tin mà mình cung cấp.
“Ngồi lên...?” - Ngực của tôi. Thật kinh khủng! - “Anh đang đùa em đúng không? Không lẽ trong lúc em đang ngủ, chị ta đã đi vào trong phòng em và ngồi lên ngực em, dệt nên một cái chăn vô hình làm từ chính những nỗi sợ hãi mà chị ta đã lấy ra khỏi đầu em?” Tôi nói câu đó xong cũng thấy là mình bị điên và chỉ sợ rằng nếu có ai nghe thấy được sẽ tống ngay tôi vào bệnh viên tâm thần mất.
“Không phải toàn bộ cơ thể của cô ấy. Chỉ là cái phần Mộng du thôi.” Nash vẫn khăng khăng nói đỡ cho chị ta.
“Anh nghĩ nói như thế thì em sẽ thấy khá hơn à? Tại sao anh không nói cho em biết chuyện này ngay khi chị ta xuất hiện ở trường?” Tôi gào lên. Và khi thấy anh ấy không trả lời, tôi đứng dậy lao thẳng ra khỏi phòng và chạy ra ngoài xe.
“Kaylee, khoan đã!” Nash gọi với theo nhưng tôi đã không hề dừng lại. Tôi chui vào trong xe và lái thẳng về nhà.
Sabine muốn có một cơn ác mộng chứ gì?
Chị ta sẽ được toại nguyện...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét