Tên Ebook: Giải Cứu Ngài Benedict
Bộ Sách: Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict (tập 2)
Tác Giả: Trenton LeeStewart
Thể Loại: Kỳ ảo, Huyền bí, Văn học phương Tây
Dịch giả: Diệu Hằng
Nhà xuất bản: Dân Trí
Đơn vị phát hành: AlphaBooks
Kích thước: 14x17cm
Hình thức bìa: Bìa mềm
Ngày xuất bản: 05/12/2012
Giá bìa: 119.000VND
Chụp + tách pic: Boom Boom Boom
Beta: Ha Huyen, Dorothy Phạm, Vũ Vũ, Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn: daotieuvu.blogspot.comThế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 - Trenton Lee Stewart |
Chương 7: Ễnh ương, cướp biển và những khó khăn kỹ thuật
Nếu Thành phố Đá là một chốn tấp nập, thì cảng biển của nó - Bến cảng Thành phố Đá - là hết sức điên cuồng. Thực tế, bản thân cảng biển này dường như cũng là một thành phố rồi. Các cầu tàu bằng bê tông và thép vươn ra vô tận dọc theo mép nước, tua tủa với những cần trục và những chồng hàng hóa cao ngất, tràn ngập công nhân bốc vác và thủy thủ, tất cả bọn họ đều lao đi như con thoi trong sự khẩn trương điên cuồng. Lờ mờ phía trên cầu tàu là những chiếc tàu biển lớn, hai mạn tàu nhô lên như những vách núi kim loại lấp lánh. Vài chiếc đang được dỡ hàng hoặc đóng hàng lên; những chiếc khác đang nhổ neo chạy vào vịnh, tiếp tục chu du khắp thế giới như thể sau một bữa tiệc tàn ở thành phố này chúng lại tiếp tục lang bạt bỏ đi. Toàn bộ nơi này ồn ào, ầm ĩ với tiếng chuông, tiếng còi, tiếng máy móc và tiếng huýt sáo - tiếng loảng xoảng, rin rít, tiếng cần trục cẩu hàng và tiếng xích va vào nhau lẻng xẻng - một trận oanh tạc choáng váng của âm thanh ồn ào át đi cả những tiếng kêu của lũ mòng biển đang nhào xuống chao liệng trên đầu.
Lũ trẻ đứng bên ngoài cánh cổng bảo vệ của khu cảng, mắt mở to ngây ngất nhìn.
“Em sẽ không vào đó đâu,” Constance nói, bước lùi lại.
Reynie không vội vã để bản thân đắm chìm vào sự hỗn loạn đó, nhưng chúng phải nhanh lên nếu muốn tìm thấy Đường tắt cho kịp giờ. Cậu chưa kịp nghĩ làm thế nào để kích động Constance tiến tới thì một anh chàng trẻ tuổi vòm ngực nở nang, mặc quân phục màu xanh dương đội một chiếc mũ hải quân reo lên với chúng từ trên một chiếc xe hàng chở hành khách.
“Chưa từng thấy nhiều trẻ con ở dưới thế này!” anh ta hét to át cả tiếng ồn ào. Anh ta ngồi trong chiếc xe đi lòng vòng quanh lũ trẻ, nhìn chúng từ đầu xuống chân với cặp mắt nâu thân thiện. “Và mấy đứa thật khớp với miêu tả! Đến đây để đi Đường tắt, đúng không?”
Lũ trẻ gật đầu, Kate nói; “Bọn em có, ừm, cần vé hay thứ gì không?”
“Vé á? Không, các em là khách của thuyền trưởng! Ông ấy đã mong ngóng sáu, mặc dù...” Anh chàng liếc trái liếc phải, như thể sẽ có người nào đấy có thể xuất hiện trong tích tắc cuối cùng. “Các em tất cả đây à? Không có người lớn à?”
“Chỉ có chúng em thôi,” Reynie đáp, để ngăn chặn bất cứ câu hỏi nào thêm nữa, “Không có thời gian để giải thích đâu!”
“Đúng vậy cậu bé!” anh chàng trẻ tuổi nói, rõ ràng là hài lòng. Anh ta hãm phanh đánh xịch một cái và ra hiệu cho chúng lên xe. “Thật mừng là các em đã đến được! Nếu các em không có mặt ở đây trong vòng hai phút nữa thì ngài thuyền trưởng Noland nói tôi phải đi tìm các em.”
Chiếc xe hàng lắc lư đi tới rồi lao về phía cổng. Chàng trai trẻ ngoái nhìn những hành khách phía sau. “À, tên anh là Joe Shooter, nhưng các em có thể gọi anh là Đạn Thần Công. Tất cả bạn anh đều gọi thế! Anh là sĩ quan thứ ba trên chiếc Đường - ồ, gượm đã!”
Joe Shooter - biệt danh Đạn Thần Công - rút ra một mẩu giấy và vẫy nó về phía mấy người bảo vệ gác cổng, họ rõ ràng biết anh ta và chỉ gật đầu khi chiếc xe hàng chở khách đi qua. Chiếc xe vốn đã di chuyển nhanh đến phát khiếp, giờ bắt đầu càng nhanh thêm. “Chúng ta đi thẳng xuống cuối dãy cầu tàu luôn!” Đạn Thần Công hét lớn, điên cuồng luồn lách qua những xe nâng và các kiện hàng cùng những công nhân cảng bị làm cho kinh hãi. Lũ trẻ bám cứng lấy thành xe. “Vậy tất cả các em đều đã sẵn sàng cho chuyến đi rồi chứ hả? Anh thấy các em không có tý hành lý nào! Toàn bộ chuyện này thật là vô cùng bí ẩn, nếu các em hỏi anh! Nhân đây, tại sao các em lại đến Bồ Đào Nha? Hay các em chỉ ra nước ngoài để trải nghiệm thôi?”
Chiếc xe hàng giật nảy lên đột ngột phía bên trái, Constance bay ra khỏi ghế ngồi cùng với một tiếng kêu ré khe khẽ. Kate tóm được áo của cô nhóc và kéo cô bé xuống an toàn.
“Không nói chuyện nhiều lắm nhỉ?” Đạn Thần Công nói rõ to. “Thế cũng ổn! Các em sẽ thấy anh không ăn thịt đâu! Giờ thì bám chắc vào nhé, ở quanh Cổng Số Bốn này có hơi nguy hiểm một tí!”
Cả lũ mấy đứa ngoại trừ Kate đều nhắm tịt mắt lại. Reynie chưa bao giờ ngồi trên tàu lượn cao tốc nhưng cậu tưởng tưởng chắc nó cũng có cảm giác y như thế này thôi. Thực ra cậu đang cố giả vờ như mình đã đi tàu lượn rồi - một cái tàu lượn rất an toàn và được bảo trì đúng quy cách sẽ không có cơ hội bị đâm vỡ - khi Kate nói bên tai cậu: “Reynie, cậu đã biết là con tàu sẽ đi đến Bồ Đào Nha à?”
Reynie gật đầu, vẫn tiếp tục nhắm tịt mắt lại. “Cảng Lisbon,” cậu nói, rồi co rúm người lại khi nghe thấy thứ gì đó kêu đánh rầm một tiếng ở trên tàu, tiếp sau đó là một âm thanh va đập lớn và có tiếng ai đó nguyền rủa.
“À, tớ không đọc phần đó,” Kate nói. “Cậu không nghĩ chúng mình nên đi máy bay thay vì đi tàu à? Chúng mình có thể tìm ra cách để trả tiền vé - ít nhất, tớ biết cậu có thể - và tụi mình sẽ đến đó nhanh hơn.”
“Chúng mình không biết được liệu Lisbon có phải là phần quan trọng hay không,” Reynie phân tích. “Ngài Benedict nói là đi Đường Tắt - ông không nói bất kỳ điều gì về Lisbon cả. Vì thế tất cả những gì chúng mình biết về manh mối kế tiếp là nó có thể được giấu ở trên tàu, hoặc chỉ được tiết lộ cho tụi mình ở trên biển.”
“Trời ạ, đúng thế thật. Tớ đoán…” Ngay lúc đó chiếc xe xóc nảy lên, đầu Kate đột ngột đập đánh cốp vào đầu Reynie.
“Gì thế?” Đạn Thần Công hét to khi nghe tiếng chúng la oai oái. “Nói gì đi chứ?”
Kate và Reynie đang ôm lấy đầu, đau điếng chẳng thể trả lời nổi, nhưng Constance gọi với lên rằng cô rất muốn biết Bồ Đào Nha là ở đâu.
Anh chàng thủy thủ cười và đưa một tay lên khum vành tai. “Xin lỗi, nghe giống như em hỏi anh Bồ Đào Nha ở đâu!”
Giờ thì mọi người đều nhìn Constance, cô nhóc nghệt mặt ra và nói, “Hả? Thế sẽ không ai nói cho em biết à?”
“Ở bên kia bờ đại dương,” Sticky nói. Cậu đang bám lấy thành xe bằng một tay còn tay kia thì vẫn giữ cặp kính cận trên sống mũi, trông cậu ta không ổn chút nào.
“Em biết cái đó,” Constance độp lại. “Tốt thôi, đừng nói với em. Tại sao em lại muốn biết cơ chứ?”
“Chúng ta đến rồi!” Đạn Thần Công loan báo. Chiếc xe chở khách trượt dài tới chỗ đỗ ở cuối cầu tàu. “Mọi người ra đi!”
Lũ trẻ dồn đống lại bên ngoài xe chở khách. Đạn Thần Công để cho chúng có một thoáng kịp nhìn lên vẻ ngây ngất kinh ngạc. Giống như bất cứ con tàu nào, Đường Tắt đầy khí thế với vẻ đe dọa khi nhìn từ dưới lên. Cả kích cỡ của nó cũng thật phi thường, con tàu này dài gấp hai sân bóng đá và cao hơn cả tòa thị chính của Thành phố Đá.
“Cô ấy thật là đẹp, phải không?” Đạn Thần Công hỏi, mắt đắm đuối nhìn lên đầy ngưỡng vọng. “Chiếc đầu tiên kiểu này đấy, tàu chở hàng nhanh nhất thế giới! Vượt xa! Thiết kế thân tàu đặc biệt! Hệ thống đẩy thủy lực đặc biệt! Tin hay không, mấy nhóc, khi biển lặng cô nàng có thể đạt…”
“Tới sáu mươi hải lý,” Sticky nói. “Nó được trông chờ vượt qua Đại Tây Dương chỉ trong vòng có hai ngày, đúng không ạ?”
Đạn Thần Công búng ngón tay đánh tách một cái và chỉ vào Sticky. “Chính xác! Cực kỳ chính xác!” Anh ta tóm lấy Sticky mà ôm ngấu nghiến, rồi lại nhanh chóng gạt cậu chàng sang một bên. “Tôi yêu chàng trai nào hiểu biết về những con tàu! Giờ chúng ta đi thôi, mọi người! Đi nào!”
Nói dứt lời, Đạn Thần Công đặt chiếc mũ thủy thủ của anh lên đầu Sticky và tiến lên cầu tàu.
“Tớ thích anh chàng này,” Kate nói.
Reynie chẳng lấy làm ngạc nhiên. Dù sao thì Đạn Thần Công rất giống Kate.
“Tất cả chúng ta lên tàu nào!” Đạn Thần Công gọi với qua vai. “Chỉ là cẩn thận đến phút cuối thôi! Ồ, nói tới nó…” Anh ta dừng lại trên cầu tàu và quỳ xuống. Khi lũ trẻ bắt kịp được, anh ta hạ thấp giọng nói, cả lũ căng thẳng lắng nghe. Anh chàng dường như không có được âm lượng trung bình gì cả.
“Nghe này, rất nhiều các ông chủ công ty là nhân vật quan trọng, quyết định muốn ra nước ngoài vào phút chót,” Đạn Thần Công thì thào. “Quan chức cấp cao. Những nhân vật có thế lực.” Anh ta phì cười và làm mặt hề. “Những con ễnh ương, nếu các em hỏi anh. Thuyền trưởng Noland phải sắp xếp phòng ăn ở cho bọn họ, vậy nên anh đoán ông sẽ rất vui sướng được nghe nói rằng chỉ có bốn đứa bọn em thôi.” Đạn Thần Công đột ngột đứng lên. “Giờ thì đi nào!”
Boong chính của con tàu ồn ào hối hả y như trên cầu cảng. Hàng tá đàn ông, đàn bà mặc quân phục vội vã tỏa đi các hướng để hoàn thành những nhiệm vụ không tên. Đạn Thần Công bảo lũ trẻ ở yên một chỗ, sau đó băng qua boong tàu. Anh chàng mau chóng trở lại với một người đàn ông mặc bộ quân phục trắng tinh. “Đây là thuyền trưởng!”
“Phil Noland,” ngài thuyền trưởng nói rồi bắt tay chúng. Mọi thứ ở ngài thuyền trưởng Noland đều thật gọn gàng. Ông có một bộ râu quai nón màu muối tiêu gọn gàng và mái tóc muối tiêu cũng được cắt tỉa gọn gàng, một vóc người gọn gàng, ngay cả các cử chỉ cũng thật gọn gàng nhưng không máy móc hay cứng nhắc, chính xác là nó gợi một ấn tượng rất thuần thục hiệu quả. “Thật vui mừng được gặp các cháu. Nicholas Benedict là một người bạn cũ của ta, ta đã nghe nói rất nhiều về các cháu. Vậy giờ còn Milligan và Rhonda thì sao? Họ thật sự không có ở đây à?”
Thuyền trưởng Noland có vẻ bối rối, nhưng Reynie cảm thấy đó là do những lý do không thể tiết lộ với bọn trẻ. Căn cứ vào những gì Đạn Thần Công nói về các vị khách ngoài mong đợi của ngài thuyền trưởng, Reynie nghi ngờ ông đơn giản chỉ đang chịu quá nhiều áp lực thôi.
“Có một thay đổi trong kế hoạch ạ,” Reynie nói, “nhưng chúng cháu có thể giải thích tất cả sau, khi ngài không quá bận rộn.”
“Ta có hơi bị phiền nhiễu một chút,” thuyền trưởng Noland nói. “Và ta phải xin thứ lỗi. Dự định của ta là các cháu sẽ cùng ta ăn tối nay. Không may là ta lại mắc kẹt” - đến đây nét mặt ông không giấu nổi vẻ ai oán - “đó là, bắt buộc có vài sắp xếp khác. Ta thật lấy làm ngại vì chuyện này, các bạn nhỏ, xin thông cảm cho ta nhé. Nếu các cháu không phiền, chúng ta sẽ tụ họp nghỉ ngơi sau khi ta đã hoàn thành các nhiệm vụ khác.”
Lũ trẻ sẵn sàng đồng ý, thuyền trưởng Noland vội vã rời đi, để lại Đạn Thần Công chỉ cho chúng phòng ở bên dưới.
“Anh e là chỉ có một cabin thôi,” chàng trai trẻ nói, dẫn chúng xuống một cầu thang. “Những con ễnh ương kia khăng khăng đòi có phòng cho chúng, vậy nên bốn đứa các em bị nén lại với nhau. Thuyền trưởng khá là buồn lòng. Các em vốn là những vị khách danh dự của ông ấy mà. Nhưng điều bọn họ muốn, các em biết đấy bọn họ sẽ đòi cho được.”
Trong hành lang hẹp ở cuối cầu thang có một thủy thủ kéo Đạn Thần Công sang một bên và nói thầm vào tai anh ta. “Được, được,” Đạn Thần Công nói khi người đàn ông kia đi khuất lên cầu thang. Hướng tới bọn trẻ, anh thì thầm, “Nhớ nhắc anh hạ thấp giọng nhé. Một lời khuyên tốt, dĩ nhiên, nếu các em thích công việc của mình như anh. Xuống lối này nào!”
Họ đi dọc theo nhiều hành lang và xuống một cầu thang khác, cuối cùng đến được cabin của bọn trẻ, một không gian tù túng chỉ có một ô cửa sổ duy nhất ở tít trên tường cao chẳng có đứa nào ngoại trừ Kate có thể nhìn qua đó - à ngay cả Kate cũng phải đứng kiễng chân mới thấy được. Giường ngủ của chúng được gắn vào hai bên tường đối diện (hoặc những vách ngăn, như cách Đạn Thần Công gọi chúng), mỗi bên có một giường ở trên và một ở dưới. Ca bin này gợi cho Reynie nhớ đến căn phòng xép giặt đồ ở nhà ngài Benedict; thiếu cả khoảng không cho mọi người đứng. Dùng hai khuỷu tay và ngón chân, mỗi đứa trèo vào một cái giường khi Đạn Thần Công đóng cửa ca bin lại để hoàn thành nốt bài nói chuyện của anh chàng. Đạn Thần Công dường như sẽ chẳng bao giờ nói xong cả - anh ta chỉ chuyển chủ đề mà thôi.
“Khi chúng ta đã ra khơi rồi, anh có thể dẫn các em tham quan một vòng con tàu,” anh chàng nói, “nhưng chúng ta sẽ phải đi thật nhanh. Bây giờ, chúng ta đang thiếu người mà, phải cảm ơn mấy con ễnh ương kia.”
“Sao lại thiếu người ạ?” Reynie hỏi.
“Câu hỏi tuyệt vời!” Đạn Thần Công khen, lóe một nụ cười chói lòa. “Ễnh ương chúa là một thương gia buôn châu báu cỡ bự, lão ta đang vận chuyển một lượng lớn kim cương tới châu u. Dĩ nhiên, chuyện này cũng không có vấn đề gì - Đường Tắt là con tàu an toàn tuyệt đối - nhưng đến phút chót con ễnh ương này khăng khăng cho thêm những tên nhân viên an ninh lên. Thuyền trưởng đã nói rõ không có chỗ cho quá nhiều người như thế, bảo thủy thủ đoàn cũng cần không gian nữa, các em biết đấy. Và có biết con ễnh ương ấy nói gì không? Giảm bớt đoàn thủy thủ đi! Hắn nói thuyền trưởng vẫn thừa sức cho con tàu chạy với một đoàn thủy thủ ít hơn! Thế nên ngài thuyền trưởng không còn lựa chọn nào khác, và bây giờ phần còn lại thủy thủ đoàn bọn anh sẽ phải làm nhiệm vụ gấp đôi để đảm bảo cho con tàu chạy tốt.”
“Thế là không công bằng,” Kate nói.
“Các em không biết đến một nửa những chuyện kiểu đó đâu! Nhưng bây giờ không có thời gian tiếp tục nói về sự bất công. Anh được thoát khỏi cái phòng an toàn đó để đảm bảo sắp xếp mọi thứ đều đúng trật tự. Cứ tự do trở lên boong tàu nếu các em thích. Chỉ cần tránh xa lối đi của thủy thủ đoàn. Và khi nào bọn em trông thấy mấy con ễnh ương đó thì hãy lịch sự nhé! Nếu chúng muốn bọn anh phải ném các em qua mạn tàu thì các em biết rồi đấy, bọn anh cũng sẽ phải làm thế thôi!”
Đạn Thần Công cười vang và nháy mắt, rồi nhấc cái mũ thủy thủ từ trên đầu Sticky và lao ra khỏi phòng.
“Chán thật,” Sticky nói, xoa xoa da đầu. “Chiếc mũ đó giữ ấm cho cái đầu của tớ. Tớ vẫn không quen với không khí khô lạnh từ khi xuống tóc.”
Kate ném cái áo gối của mình cho cậu bạn. “Đây, cậu có thể cuốn nó quanh đầu.”
“Cậu đùa phải không?” Sticky kêu lên. “Lố bịch chết đi được!”
“Không lố bịch hơn việc cậu đội cái mũ ấy trên đầu đâu,” Kate thản nhiên nói.
Sticky cứng họng. Cậu biết Kate chỉ đang cố giúp đỡ thôi. Rốt cuộc một cô nàng vẫn luôn tha theo một cái giỏ thì rõ ràng quan tâm tới giá trị sử dụng hơn là phong cách thời trang rồi. “Dù sao cũng cảm ơn cậu,” cậu ta lầu bầu, ném trả cái áo gối lại. “Giờ tại sao bọn mình không đi lên boong xem lễ hạ thủy nhỉ?”
Mọi người đứng lên ngoại trừ Constance, cô nhóc đã lăn ra ngủ khì rồi. Khi chúng cố đánh thức dậy, cô bé lại vùi đầu vào gối.
“Lần nào cũng thế,” Kate nói.
“Cô bé đã có một ngày khá vất vả rồi,” Reynie nói.
Vậy nên chúng để Constance chợp mắt và lại đi lên boong, trên đó ánh mặt trời chiều hắt những cái bóng dài trước mắt và tiếng ồn ào từ bến cảng đập vào tai chúng. Phía bên kia boong chúng thấy một nhóm đàn ông và phụ nữ ăn diện xúng xính - đoán chừng là những ông bà chủ của công ty tàu biển này - dựa vào thành tàu, có sự tham gia của thuyền trưởng Noland. Bằng tác phong nhanh nhẹn, hiệu quả, ngài thuyền trưởng đang ra hiệu bằng tay, chỉ trỏ và giải thích hoạt động đang diễn ra quay cuồng xung quanh bọn họ khi đoàn thủy thủ sẵn sàng hạ thủy con tàu.
Lũ trẻ quyết định lánh xa khỏi toàn bộ hoạt động này. Tiếp tục ở bên thành tàu đối diện, chúng nghe tiếng nhưng không trông thấy ban nhạc kèn đồng chơi ở đâu đó phía dưới cầu cảng, rồi tiếng choang của một cái chai bị đập vỡ ở mạn kia con tàu, tiếp sau đó là một tràng pháo tay giòn giã. (“Đây là một truyền thống cũ,” Sticky nói với hai đứa bạn, những đứa này cũng đều biết cả rồi.) Chẳng bao lâu cả bọn cảm thấy tiếng động cơ ở phía dưới, và rồi Đường Tắt di chuyển ra xa khỏi cầu cảng và bắt đầu chầm chậm rời bến cảng.
Khi con tàu từ từ quay đầu, bọn trẻ có thể nhìn thấy toàn bộ con đường cắt ngang từ vịnh Thành phố Đá cho tới đảo Nomansan, ngọn đồi đá nơi có Học viện của ngài Curtain, và những kỷ niệm về khoảng thời gian chúng ở đó - những ký ức vừa đen tối vừa rùng rợn - ào ạt đổ về như thác lũ trong tâm thức chúng. Không nói một lời, có lẽ cả không nhận ra điều đó, cả ba đứa nép sát vào nhau hơn cho tới khi chúng vai kề vai. Chúng cùng nhìn ra mặt nước bến cảng như thể đang nhìn xuyên dòng thời gian: chúng đã ở đó một năm trước, đang đến hòn đảo kia, lo lắng thấp thỏm về điều đang đợi ở phía trước. Lúc này đây, đứng bên thành tàu, ý nghĩ của chúng nối thành một vòng tròn hướng tới nhiệm vụ bất đắc dĩ này: giải cứu ngài Benedict. Ngài Curtain đang nung nấu trong đầu điều ám muội gì dành cho ngài Benedict và Số Hai? Và liệu chúng có cơ hội nào để ngăn cản ông ta không?
Như thể chúng vẫn đang to tiếng bàn luận từ nãy đến giờ, Kate cất tiếng, “Vậy là chúng ta đã đẩy chuyện này tiến xa rồi. Đó là một khởi đầu, đúng không?”
Đường Tắt giờ đã hoàn toàn tách xa cầu cảng và tăng tốc. Chẳng mấy chốc, con tàu sẽ ra khỏi bến cảng và rẽ sóng tiến vào Đại Tây Dương.
“Tưởng tượng mà xem,” Sticky lắc đầu nói. “Mới vài giờ trước tớ còn lo lắng bố mẹ tớ sẽ làm gì với tớ nếu bỏ đi mà không xin phép. Bây giờ chúng mình đã vượt biển rồi. Và tụi mình chẳng biết được họ định làm gì nữa.”
Kate nhìn cậu bạn thông cảm. “Bố mẹ cậu giờ là mức tối thiểu trong số những lo lắng của cậu đấy, cậu biết rồi còn gì.
Sticky đảo tròng mắt. “Đó là vấn đề của tớ, Kate.”
“Ồ!” Kate thốt lên. Cô bé vỗ vỗ vào lưng cậu bạn. “Thế thì được. Ý hay.”
Lúc này Đường Tắt thật sự đang di chuyển. Giao thông ở bến cảng đã rớt lại phía sau, nước biển lấp lánh trải dài tít tắp tới tận chân trời, con tàu tăng tốc càng lúc càng nhanh - nhanh đến nỗi làn không khí mang hơi mặn rít qua bên tai bọn trẻ như tiếng gió bão - Đường Tắt như tia chớp sáng rạch ngang mặt nước, như một mũi tên lướt về phía chân trời. Không ai trong tụi nhỏ từng trải nghiệm bất cứ thứ gì giống thế này. Đến hơn một tiếng đồng hồ, chúng đứng đó sững sờ, nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt đẫm nước khi con tàu cứ lao vun vút, run rẩy với cảm giác khẩn trương chúng cảm thấy được tận trong xương tủy. Quá mê mải, chẳng đứa nào trong số chúng nghĩ đến việc nhìn lại lần nữa cho tới khi Thành phố Đá biến mất hẳn phía sau, khuất khỏi đường cong trái đất.
***
“Các em đây rồi!” tiếng Đạn Thần Công la to. “Bọn anh tìm mãi!”
Lũ trẻ quay lại trông thấy chàng thủy thủ vòm ngực nở nang đang toe toét cười với chúng, tay siết chặt cái mũ để cho gió khỏi thổi bay mất. Bên cạnh anh ta, túm chặt lấy chân Đạn Thần Công để cho khỏi bị thổi bay đi là một Constance Contraire đang quạu cọ sưng sỉa. Có lẽ cô bé cảm thấy bị bỏ rơi, hoặc có thể đơn giản là cô nhóc chợp mắt chưa đủ giấc thôi. Cái miệng của cô nhóc - không nghi ngờ gì nữa, đang tuôn ra một tràng cáu bẳn - nhưng gió trên boong quá lớn, khó mà nghe được tiếng cô nhóc nói. Những đứa kia chỉ gật gật đầu và cố gắng tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, tốt hơn là tránh một trận tam bành.
“Sẵn sàng đi ngắm một vòng chưa?” Đạn Thần Công la to.
Lũ trẻ bám theo sau Đạn Thần Công từ mũi tàu tới đuôi tàu, lắng nghe với vẻ thích thú khi anh chàng hét to nói về động cơ và thiết kế thân tàu của Đường Tắt, các chức năng đa dạng của những công trình và các trang thiết bị trên boong, hầu hết nó được bao phủ kín bởi những chồng công-ten-nơ kim loại khổng lồ. “Phần lớn đều là hàng hóa được vận chuyển trong các công-ten-nơ,” Đạn Thần Công giải thích, trên những tàu chở hàng khác sẽ phải dỡ và chất hàng bằng những cần trục - một quá trình lao động mất nhiều thời gian - ngược lại các công-ten-nơ của Đường Tắt được thiết kế đặc biệt có thể lăn xuống và lên tàu mà chẳng tốn thời gian.
“Tất cả là vấn đề tốc độ, các em thấy đấy!” Đạn Thần Công hét lớn. “Nó có thể chở hàng ít hơn các tàu chở công-ten-nơ khác, nhưng lại nhanh hơn gấp năm lần!”
Constance chẳng mấy hứng thú với một mớ hộp kim loại khổng lồ, chỉ về phía một cái tháp thấp lùn đằng sau có cửa sổ mà cô bé trông thấy thuyền trưởng Noland và vài thủy thủ đang làm việc. “Cái đó để làm gì thế ạ?”
“Gì cơ, à cái đó là đài chỉ huy của thuyền trưởng đấy!” Đạn Thần Công reo lên với ánh mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là với anh chàng này, thật bất ngờ khi có ai đó không thể nhận ra được đài chỉ huy của thuyền trưởng. “Anh sợ là không thể đưa các em vào đó!” Anh ta liếc nhìn quanh, rồi cố hét lớn tiếng nhưng lại thì thầm: “Mấy con ễnh ương sẽ không thích trông thấy có trẻ con trên tháp chỉ huy đâu.” Lũ trẻ nhăn nhó trước lời nói này, rồi với một cái lắc đầu thông cảm, Đạn Thần Công bắt đầu di chuyển.
“Ôi trời!” Kate reo to, đôi mắt tinh tường của cô bé vừa phát hiện một con chim to lớn quen thuộc đậu trên đỉnh tháp chỉ huy của thuyền trưởng. “Đó là Madge! Cô nàng lại đi theo tớ! Chắc là nó đã trông thấy tớ lên xe buýt!”
“Madge?” Đạn Thần Công hỏi, mắt anh mở tròn xoe ngạc nhiên khi Kate chỉ con chim ưng và giải thích tình huống này. Bọn họ tụ tập thành vòng tròn nhưng khi cô bé lấy cái ống nhòm ra và hướng nó về phía con chim, anh chàng thủy thủ trong thoáng chốc dường như không thể quyết định xem nên nhìn chằm chằm vào con chim ưng trên đài chỉ huy hay là cô bé gái với cái giỏ đầy những món dụng cụ hữu ích tiện lợi - cả hai cảnh tượng đều quá khác thường trên một con tàu biển. Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng định thần lại và nở nụ cười thân ái nói, “Ông bác anh là một người nuôi chim ưng. Anh rất thích tới thăm bác hồi còn bé. Những con chim tuyệt vời, những chú chim ưng đó. Chúa tể của các loài chim, nếu em hỏi anh.”
Dĩ nhiên, Kate cười tươi roi rói trước câu nói này, khi cô bé chuyển cái ống nhòm đi một vòng cho mọi người - chẳng đứa nào trong lũ trẻ kia buồn nhìn lâu cả, khi đó Madge đang ăn tối một chú chim hải âu xấu số và cảnh tượng đó làm chúng buồn nôn - Kate lấy ra cái còi và chiếc găng tay da, định gọi Madge xuống. Nhưng Đạn Thần Công liền ghé thấp lại gần và đề nghị cô dừng lại.
“Không phải lúc này,” anh ta nói, kèm theo một cái nhìn trịnh trọng về phía một ông chủ công ty, người này vừa mới xuất hiện trên boong. “Xin lỗi, nhưng gã đó có thể không hài lòng khi thấy một điều quá bất thường như là một bé gái với một con chim ưng đã được huấn luyện. Chúng ta sẽ gọi cô nàng xuống sau, nếu em không phiền. Dù thế nào, cũng sẽ thật thô lỗ khi chúng ta cắt ngang bữa ăn của cô nàng, em không nghĩ vậy à?”
Kate thất vọng nhưng đành nghe lời để Đạn Thần Công dẫn chúng xuống dưới khoang, ở đó tiếng gió rít đột ngột giảm bớt và chúng có thể nói chuyện bằng giọng bình thường. (Hoặc, với Đạn Thần Công, cái đó chuyển thành một giọng nói được coi là bình thường.) “Có muốn nhìn phòng an toàn không?” anh hỏi. “Các công-ten-nơ hàng hóa là những thứ chán ngắt kinh khủng đối với một chuyến tham quan, anh biết thế. Nhưng phòng an toàn thật sự là đặc biệt!”
Dĩ nhiên bọn trẻ muốn thấy phòng an toàn, nên Đạn Thần Công đưa chúng xuống sâu trong lòng tàu. Họ đi qua vài thủy thủ đang chạy hối hả và một đội hình nhân viên an ninh dày đặc trước khi đi tới một cánh cửa kim loại dày có một tay nắm tròn, nhiều cạnh trên đó giống một căn hầm của ngân hàng. Chỉ một lời của Đạn Thần Công, một trong số nhân viên đứng gác ghen tỵ mở cánh cửa để họ vào, sau đó lại về vị trí của anh ta ở bên lối ra để quan sát nhất cử nhất động của họ. Phòng an toàn lớn đến kinh ngạc, gần bằng kích thước một sân tennis. Các bức tường của nó san sát những tủ khóa, tủ ngăn và két an toàn.
“Điều tuyệt vời của phòng an toàn này,” Đạn Thần Công bảo tụi nhỏ, “là nó có thể được khóa lại từ bên trong, nó đủ lớn để chúng ta nhồi toàn bộ thủy thủ đoàn vào trong này nếu cần thiết.”
“Tại sao các anh làm thế?” Reynie hỏi.
“Đề phòng trường hợp bị tấn công,” Đạn Thần Công nói với giọng thản nhiên. “Đó chỉ là một phương thức bảo vệ bổ sung thêm thôi. Đó là một lý do những ông bà chủ công ty hài lòng về Đường Tắt. Với một con tàu nhanh thế này và một căn phòng an toàn như thế này, không có cơ hội hàng hóa quý giá của các em bị mất về tay cướp biển.”
“Cướp biển?” Constance kêu lên. “Anh chắc đang đùa!”
Kate phá lên cười. “Em nghĩ anh đã lầm lẫn các thế kỷ rồi, Đạn Thần Công ạ.”
“Các em nhầm rồi!” Đạn Thần Công nói. “Dĩ nhiên cướp biển hiện đại không kéo cờ đầu lâu xương chéo, nó cũng không phổ biến như thời trước đây, nhưng vẫn có một số lượng cướp biển trên thế giới, làm tiêu tốn của các công ty kha khá tiền đấy.”
“Trên thực tế,” Sticky chen ngang, “Năm ngoái, cướp biển tiêu tốn của nền kinh tế toàn cầu hơn ba mươi tỷ đô la đấy.”
Mắt Đạn Thần Công muốn lồi ra vì vui sướng, một lần nữa anh chàng tóm lấy Sticky và ôm cậu ta ngấu nghiến. “Nghe cậu ấy nói về cướp biển và nền kinh tế toàn cầu kìa! Giờ thì làm thế nào mà em biết mấy chuyện đó?”
“Sticky đọc rất nhiều,” Reynie nói.
“Và tất cả những cái đó dính chặt luôn vào đầu cậu ấy,” Kate nói. “Đó là lý do tại sao cậu ấy có cái nickname đó.”
“Các em không nói!” Đạn Thần Công chặc lưỡi nói. “Tại sao anh chưa bao giờ gặp…”
Nhân viên an ninh gác ở lối cửa hắng giọng nôn nóng. “Chuyến thăm này sẽ mất bao lâu, Đạn Thần Công?”
“Khó nói lắm,” Đạn Thần Công đáp lại bằng giọng coi thường. “Và cậu có thể gọi tôi là sĩ quan Shooter.” Anh ta quay đi khỏi người đàn ông kia và đưa mắt nhìn lũ trẻ, bọn chúng đang cố gắng để không phì cười. “Dù sao thì các em cũng không phải lo lắng về cướp biển. Những tuyến đường biển chuyên chở này chưa bao giờ gặp bất cứ cuộc tấn công nào. Nhưng những con ễnh… à, những ông chủ công ty muốn biết họ có thể vận chuyển những thứ đó vượt biển an toàn tuyệt đối.”
“Như các viên kim cương,” Constance nói.
Đạn Thần Công lén liếc trộm nhân viên an ninh kia, người này đang nói vào bộ đàm và có vẻ không nghe thấy. “Phải, à, hèm. Chúng ta đừng bàn luận về các thứ đó, được chứ? Anh không hoàn toàn chắc chắn các em có nên biết về chúng, nếu các em hiểu ý anh muốn nói gì.”
“Tôi sẽ bảo họ,” nhân viên an ninh kia lầm rầm nói vào bộ đàm. Anh ta tắt máy và nói. “Chuyến thăm quan kết thúc rồi, các vị. Ra ngoài đi.”
“À được, vì cậu đã yêu cầu thật tử tế,” Đạn Thần Công nói, nháy mắt với bọn trẻ rồi dẫn chúng ra ngoài.
Sau chuyến tham quan, lũ trẻ trở lại ca bin của chúng để ăn bữa tối do Đạn Thần Công kiếm về cho chúng. Anh ta đã nghĩ chúng có thể tham gia ăn cùng thủy thủ đoàn. Nhưng các ông chủ kia đã tỏ vẻ khó chịu trước sự hiện diện của bọn trẻ trên con tàu, và thuyền trưởng Noland, cùng với những lời xin lỗi, đã gửi lời nhắn chúng rằng ở lại trong phòng.
“Em không thể tin được thần kinh của mấy người đó,” Constance nói trong khi cả bọn chờ đợi. “Họ đối xử với thuyền trưởng giống như đầy tớ của bọn họ ấy - và chúng mình thì giống như chuột bọ. Chúng mình sắp chết đói ở dưới này rồi!”
“Đó có thể là điều bọn họ hy vọng đấy,” Reynie nói.
“Đằng nào chúng mình cũng đang đợi,” Kate nói, đi ra phía cửa, “tớ đi nhà xí đây.”
Constance nhìn có vẻ bối rối. “Nhà xí?”
“Trên tàu gọi thay cho ‘phòng tắm’,” Kate vừa nói vừa đi ra.
“Tại sao không gọi nó là cái gì gì đó?” Constance cằn nhằn. “Chỉ cần giữ nguyên nó là một cái nhà vệ sinh là được, cần gì tên hoa mỹ để làm hỏng nó đi.”
“Em nghĩ ‘nhà xí’ là một cái tên hoa mỹ à?” Reynie hỏi.
“Sự phóng túng về niêm luật,” Constance kiêu ngạo nói, trong khi Sticky cười giễu và đảo tròng mắt. “Nếu bọn con trai các anh có thể vận dụng vần điệu tốt hơn để biểu đạt sự phiền muộn của em thì cứ tự nhiên.”
Khi lũ con trai vẫn đang cố gắng nặn vần, nặn điệu thì Đạn Thần Công từ phòng bếp quay lại. “Anh sợ là Kate đã không quen đi biển,” anh ta nói, đưa ra mấy miếng bánh kẹp và vài chai soda. “Anh nghe loáng thoáng tiếng cô ấy ở chỗ nhà xí khi đi ngang qua. Say như một chú cún, tội nghiệp. Đang ói mửa nôn ọe rõ khổ.”
“Đó không thể là Kate,” Sticky nói. “Cô ấy không say chút nào lúc rời đi.”
Reynie dán lên mặt một nụ cười. Cậu nghĩ mình đã biết Kate làm gì. “Tớ sẽ đi kiểm tra cô ấy, chỉ để đề phòng thôi,” cậu nói rồi đi ra. Cậu gặp Kate ở hành lang hẹp bên ngoài ca bin. Rõ ràng mặt cô bé đỏ ửng và lấm tấm mồ hôi, cô bạn đang di chuyển những bước nặng nề trong trạng thái thất vọng rõ ràng. Cô bé nhìn thấy Reynie và cố tỏ ra tự nhiên, nhưng đã quá muộn. Vẻ thích thú của cậu bạn quá lộ liễu.
“Không một lời nào,” cô bé nói khi đi xoẹt qua cậu.
“Vẫn không may mắn à?” Reynie hỏi.
“Tớ không biết cậu đang nói về cái gì,” Kate đáp không hề nhìn lại.
Vì Đạn Thần Công còn có những nhiệm vụ khác, nên lũ trẻ ăn tối với nhau. Sau đó Kate đặt cái giỏ của mình bên dưới ô cửa sổ tàu để Reynie và Sticky có thể đứng lên đó nhìn ra ngoài. Vầng trăng khuyết mọc lên phía trên đại dương, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước. Một cảnh tượng tuyệt đẹp, Kate gợi ý nâng Constance lên để cô bé có thể tự mình nhìn thấy. Nhưng Constance đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn cái mặt dây chuyền của mình và nói cô bé không có tâm trạng nào để ngắm cảnh.
Sự thực thì Constance đang nén nhịn đau khổ rất nhiều. Ngay từ buổi sáng, khi cái tin nhắn khủng khiếp kia được chuyển đến, cô bé đã thấy như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy hỗn độn cảm xúc, và không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ sớm bình tĩnh lại được. Không có gì lạ trong chuyện này. Trong một năm vừa qua cô bé đã dựa hoàn toàn vào ngài Benedict - một năm là một khoảng thời gian rất dài đối với Constance, cô bé còn quá nhỏ để bắt đầu đón nhận mọi chuyện này.
Giờ đây ngài Benedict mất tích, có thể không bao giờ còn được gặp lại nữa, và Constance nhận ra mình thật đau khổ trước sự biến mất của ông. Đối với Constance, ngài Benedict vừa là người bảo vệ tôn kính vừa là chốn nương tựa thân thiết. Ông không phải là cha cô bé - ít nhất chưa phải bây giờ và Constance cảm nhận rõ ràng sự thiếu thốn này. Cô nhóc không bao giờ có thể diễn tả được, ngay cả với chính bản thân, tại sao điều này lại quá quan trọng như thế. Nhưng trong một thời gian dài cô nhóc vẫn tin rằng việc trở thành con gái nuôi của ngài Benedict sẽ thay đổi hoàn toàn thế giới của cô, sẽ khiến cô bé trở thành thứ gì đó hơn là một cô nhóc kỳ quặc lơ đễnh. Bây giờ có thể cô bé sẽ bị mất cả cơ hội đó.
Rất tự nhiên, dòng suy tư này mang tâm trí Constance trở lại cuộc trò chuyện vào sáng sớm một ngày nọ, diễn ra từ vài thàng trước. Ký ức này khá sống động mới mẻ, không chỉ vì cách nó bắt đầu, khi ngài Benedict và Số Hai bước vào phòng ăn đúng lúc Constance đang vừa ngái ngủ vừa ăn xong món ngũ cốc của mình. Sự xuất hiện của họ tạo ra một sự kết hợp nhức nhối của xanh lá cây, vàng và đỏ - ngài Benedict mặc bộ vét kẻ ô màu xanh lá cây như thường lệ; mái tóc đỏ xấu xí của Số Hai thì dựng đứng lên, cũng như thường lệ, cùng một bộ đồ màu vàng chóe - dưới cặp mắt ngái ngủ của Constance thì hai người bọn họ đi cùng nhau trông giống như một cái đèn giao thông do Picasso vẽ.
“Mình thậm chí không thích thú gì Picasso cả,” cô nhóc lẩm bẩm nói như một cách để chào hỏi.
“Chúc cháu một buổi sáng tốt lành!” ngài Benedict nói trong khi Số Hai bắt đầu dọn ra bàn một loạt những biểu đồ và tài liệu.
“Không phải lại thế nữa chứ,” Constance phản đối. “Vẫn còn sớm mà.” Cô bé cảm thấy không thích nói chuyện, càng ít hứng thú với những bài tập tò mò của ngài Benedict. Ông vẫn giao cho cô bé một loại nhiệm vụ kỳ quái hầu như mỗi ngày kể từ khi cô dọn về đây ở.
Ngài Benedict cười xòe và trượt hai tay vào túi áo khoác. “Ta e bây giờ là thời điểm tốt nhất, cháu yêu ạ.”
“Cháu đang ăn sáng.”
“Cái bát ngũ cốc của em rỗng không mà,” Số Hai chỉ ra. “Chỉ còn lại mỗi sữa thôi.”
Constance muốn cự nự chuyện này, nhưng nhận ra là không thể, cô bé nói, “Tại sao cháu lại phải làm những bài tập này? Có bộ luật ngu ngốc nào đó yêu cầu thế ạ?”
“Thứ lỗi cho ta, ta nghĩ chúng ta đã bàn luận về chuyện này rồi,” ngài Benedict nói, giả vờ ngạc nhiên, vì dĩ nhiên họ đã bàn luận về chuyện này trước đây rồi, hơn một lần nữa cơ. Ông ngồi xuống cạnh bàn sau đó - chỉ sau đó - Số Hai mới thận trọng ngồi xuống. Trông hơi yếu ớt, cô liền móc từ túi ra một nắm quả hạnh cho vào miệng.
“Với tư cách là người bảo hộ không chính thức của cháu,” ngài Benedict nói, “Ta nhận thấy bản thân mình có trách nhiệm đối với việc giáo dục cháu. Đó là lý do cho tất cả những bài tập phiền hà này. Về mặt luật pháp chúng ta không buộc phải làm gì cả. Luật pháp không liên quan.”
“Bởi vì cháu không phải được nhận nuôi một cách hợp pháp phải không?” Constance nói.
“Đó là một phần,” ngài Benedict nói. “Nó thực ra khá phức tạp.”
Constance quay mặt đi. Cô bé chưa bao giờ công khai bộc lộ bất cứ mong muốn đặc biệt nào về việc được ngài Benedict nhận nuôi, và cô bé luôn cảm thấy ngượng ngùng khi bàn luận về nó. Tuy nhiên sự mất kiên nhẫn cuối cùng đang thắng thế nỗi ngại ngùng của cô. Constance tình cờ biết việc nhận nuôi Reynie của cô Perumal đã được chính thức hóa từ hai tháng trước, nhưng vì lý do nào đó mà tình trạng của cô nhóc vẫn không thay đổi, và cô bé bắt đầu nghi ngờ rằng ngài Benedict đang cân nhắc lại. “Ý ông chính xác là gì khi nói ‘phức tạp’ ạ?” cô bé hỏi, cố để giọng nói nghe không hờ hững quá. “Ý cháu là, tại sao cháu vẫn chưa được nhận nuôi ạ?”
Thọc bàn tay luồn vào mái tóc rối bù bạc trắng (thường xuyên trông nó như thể được chải bằng một cái lược không răng), ngài Benedict thở dài nói, “Các vấn đề pháp lý, Constance ạ. Cháu thấy đấy, theo như các ghi chép chính thức, thì cháu không tồn tại. Ồ, ta biết cháu nghĩ cháu có - và ta đồng ý là thế - nhưng về mặt chính thức hóa thì cháu không tồn tại. Vậy nên khó khăn của ta là chứng minh sự tồn tại của cháu với các cơ quan thẩm quyền, những người rõ ràng không thấy thoải mái với thực tế là có một cơ thể đang sống và hít thở là cháu đây. Có lẽ là vì có quá ít thứ về cháu để có thể trình ra làm bằng chứng. Ta không thể nói chắc chắn điều gì.”
Đến đây, ngài Benedict dừng lời, quan sát nét mặt Constance để tìm những dấu hiệu vui vẻ. Họ thường thích trêu đùa nhưng lại chẳng làm ai buồn cười cả, ngài Benedict có xu hướng sử dụng khiếu hài hước để xoa dịu những cơn bùng nổ của Constance. Nhưng lần này cô nhóc chỉ cau mày, ông hắng giọng và mau mắn nói tiếp. “Dù thế nào, các nhà chức trách cũng muốn thấy được giấy tờ hợp lệ - các giấy tờ, như bản thân cháu ấy, rõ ràng không hề tồn tại. Vậy nên cháu thấy đó chúng ta hiển nhiên đang đối mặt với nhiều khó khăn. Tuy thế, ta tự tin rằng một khi sự tồn tại của cháu đã được thiết lập, quá trình nhận con nuôi sẽ diễn ra suôn sẻ. Đồng thời cháu nên coi bản thân là một phần của gia đình này cho dù có đúng luật pháp hay không.”
Nhưng điều này không làm Constance thấy thỏa mãn gì cả. “Thế Máy Thì Thầm thì sao ạ?”
Ngài Benedict nhướng mày. “Máy Thì Thầm ư?’
“Ngài có thể sử dụng nó trên người cháu để tìm ra cháu đến từ đâu! Ngài đã thiết kế lại để nó có thể tìm trí nhớ phải không ạ? Vậy hãy làm thế với cháu đi! Chúng ta có thể phát hiện được cháu sinh ra ở đâu, bố mẹ cháu là ai…”
Ngài Benedict lắc đầu. “Ta e là không thể làm thế ngay bây giờ.”
Constance càng lúc càng thấy vô cùng tiếc nuối. “Tại sao ạ? Bởi vì các nhân viên chính phủ sẽ không để ngài làm thế ư? Thế còn thôi miên thì sao ạ? Chú Milligan nói ngài rất giỏi việc đó. Vậy hãy thôi miên cháu đi! Chúng ta có thể tìm ra… chúng ta có thể thực sự tìm ra…”
Giọng cô bé nhỏ dần, mất hết cả can đảm bởi những biểu hiện trên mặt ngài Benedict. Cô bé biết ông sẽ từ chối cô. Cô bé cũng biết rõ ông ghét làm việc đó, nhưng sự nôn nóng khiến cô bé không để ý đến điều này. Cô nhóc khoanh tay trước ngực nhìn ông chằm chằm. Số Hai đang nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ, nhấp nhổm trên ghế một cách khó chịu và cố gắng nhai mấy quả hạnh mà không phát ra quá nhiều tiếng động.
“Constance,” ngài Benedict nhẹ nhàng lên tiếng, “ta nghi ngờ là việc thôi miên - hoặc thậm chí cả Máy Thì Thầm - sẽ có hiệu quả trong trường hợp của cháu. Những bộ não mới hai tuổi không có khả năng tạo ra những ký ức dài hạn. Chúng đơn giản là chưa phát triển đủ. Hầu hết mọi người không nhớ được gì về những năm mới chập chững biết đi.”
“Cháu đã ba tuổi rưỡi rồi,” Constance phẫn nộ nói, “và bên cạnh đó, đầu óc cháu thuộc dạng hiếm có tiêu biểu. Không phải đó là nguyên nhân chính yếu cho tất cả những bài tập ngu ngốc này sao?”
“Khi cháu đến với ta, cháu mới hai tuổi,” ngài Benedict nhắc cô bé nhớ. “Và phải, có thể món quà trời ban của cháu phản ánh sự phát triển cho phép cháu có khả năng - với sự trợ giúp - nhớ lại được quá khứ của cháu. Nhưng ta không tin cháu đã chuẩn bị đầy đủ cho những điều sẽ biết. Trên thực tế ta không thể cho phép nó xảy ra. Có những yêu cầu rất nghiêm ngặt, Constance ạ, cho dù trong tình huống nào việc mình cháu tự khám phá và nhớ lại điều đó ở tuổi còn nhỏ như vậy cũng sẽ là một chấn thương tâm lý đối với cháu. Khi cháu lớn hơn nữa thì có thể. Còn hiện tại ta cảm thấy buộc phải bảo vệ cháu khỏi bất cứ chấn thương tâm lý nào như thế. Cháu và các bạn cháu đã phải trải qua đủ chuyện rồi, và cho dù cháu có quên mất, thì sự thực là cháu vẫn còn rất nhỏ.”
“Tốt thôi, vậy là ngài không thể nhận nuôi cháu, và ngài sẽ không làm bất cứ điều gì cả,” Constance gào lên. Cô bé cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. “Xin lỗi cháu đã đòi hỏi điều đó. Chúng ta hãy tiếp tục với những bài kiểm tra không biết nói của ngài nào.”
“Nhìn ta này,” ngài Benedict nói.
Constance ngoảnh mặt đi.
“Cháu yêu quý,” ngài Benedict khẽ gọi, gần như là thì thầm, “một trong những năng lực bẩm sinh của cháu là rất rõ ràng với ta, nếu không phải với bản thân cháu, và ta sẽ giúp cháu gợi lại nó ngay bây giờ. Ta sẽ không yêu cầu nó từ cháu, nếu điều đó không quan trọng, vì ta biết rất rõ cháu thấy nản lòng với tất cả chuyện này như thế nào. Dù thế, nó thật quan trọng. Vậy nên làm ơn, Constance. Hãy nhìn ta.”
Phần vì hiếu kỳ, phần bởi vì cô bé yêu quý ngài Benedict cho dù cô có tức giận với ông, Constance ngước lên nhìn. Ngài Benedict đã tháo bỏ cặp mắt kính và đang bình tĩnh nhìn cô bé bằng đôi mắt xanh lá sáng ngời. Phản ứng đầu tiên của Constance là băn khoăn không biết liệu có phải ông sắp sửa ngủ không; thứ đến là băn khoăn tại sao cô lại tự hỏi về điều đó.
“Cháu thường vờ như không biết những điều rõ ràng ấy,” ông nói, “bởi vì cháu không thấy được mình có thể biết về chúng bằng cách nào, điều này khiến cháu buồn phiền. Nhưng cháu biết những điều đó, Constance ạ, ngay lúc này ta muốn cháu tập trung chú ý vào thực tế đó. Khi cháu ngước lên nhìn ta vừa mới đây, ta thấy một nghi vấn trong mắt cháu. Cháu hình thành nên một ý nghĩ, không phải sao, về điều ta đang cảm thấy hay suy nghĩ lúc này?”
“Cháu thắc mắc liệu có phải ngài sắp ngủ không,” Constance lẩm bẩm, “nhưng cháu không biết tại sao mình lại nghĩ thế.”
Ngài Benedict mỉm cười. “Không nghi ngờ gì cả cháu đã nhận thấy điều gì đó quen thuộc trong biểu hiện của ta - điều mà những người khác sẽ không thấy được. Bây giờ hãy để qua một bên những lý giải, chúng ta hãy tập trung vào một điều duy nhất, đó là cháu có thể biết mọi điều chỉ khi cháu cho phép bản thân mình làm thế. Cháu có thể đồng ý làm điều đó không? Chỉ trong một chốc lát thôi không?”
Constance ngập ngừng do dự rồi gật đầu. “Cháu không biết chắc điều ngài muốn nói… nhưng tốt thôi cháu sẽ thử.”
“Cảm ơn cháu,” ngài Benedict nói. “Trong khi ta có được toàn bộ sự chú ý của cháu, ta sẽ nói chuyện thẳng thắn. Ta có vài điều muốn nói với cháu, và ta muốn cháu tiếp tục nhìn ta trong khi ta nói. Cháu sẵn sàng chưa?”
Constance dồn hết sức lực. Trái tim cô nhóc đang nhảy lên trong lồng ngực, vì không biết điều gì sắp đến. “Cháu sẵn sàng rồi.”
“Vậy thì điều ta muốn nói là đây. Mọi người trong gia đình này đều yêu quý cháu. Rhonda yêu cháu. Số Hai yêu cháu, và ta cũng yêu cháu. Chúng ta đã coi cháu như một phần của gia đình như bất cứ ai trong chúng ta, và chúng ta đã làm bất cứ điều gì - không, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì…”
Mắt ngài Benedict đã nhắm lại trước khi kịp nói hết câu, ông đã ngủ gục trên bàn, làm lật cái bát ngũ cốc của Constance và làm đổ sữa lên các tập tài liệu và bảng biểu.
“Ôi trời ơi,” Số Hai kêu lên, vội vàng thấm chỗ sữa đổ tràn ra bằng ống tay áo trước khi nó chảy vào tóc ngài Benedict. “Đáng lẽ chị phải nhận thấy chuyện này sắp xảy ra.”
Constance đang chớp chớp mắt ngạc nhiên - bởi vì cô nhóc đã thấy được nó sẽ xảy ra. Ngay trước khi ngài Benedict chìm vào giấc ngủ, cái ý nghĩ “giờ ông sắp ngủ rồi đây” đã chớp lóe lên trong đầu cô nhóc. Ngài Benedict đã đúng. Cô có thể biết được những việc chắn chắn…
“Chị hy vọng em nhận thấy được ông định nói gì,” Số Hai nói. Bất chấp giọng nói cộc cằn - hoặc có lẽ bởi vì nó - mà Constance có thể biết được cô ấy đã bị những lời của ngài Benedict làm cho cảm động.
“Em hiểu,” Constance nói, hồi tưởng lại cảm giác về sự chắc chắn mà cô có được trong khi ngài Benedict đang nói. “Ít nhất… ý em là, em nghĩ là em hiểu.”
“Tốt. Em nên hiểu. Và giờ thì vì Chúa, em sẽ giúp chị dọn cái đống này hay em định chỉ ngồi đó và nhìn thôi?”
Constance từ từ nhoẻn miệng cười - cô nhóc đang cảm thấy rất vui bởi một cảm giác đến bất chợt - và nói chính xác điều Số Hai mong muốn cô nói, đó chính là cô nhóc quả thật định chỉ ngồi đó và nhìn thôi.
***
Nằm trên giường của mình trên con tàu Đường Tắt, nhớ lại những sự kiện của buổi sáng hôm đó, Constance cảm thấy buồn não nề. Cô bé không biết mình đến từ đâu và không biết mình có thể đi về đâu. Trong phần bé xíu những gì cô bé có thể nhớ được về cuộc đời mình, điều duy nhất bất biến - điều mà cô bé phụ thuộc vào hơn cả - là sự hiện diện của ngài Benedict. Bây giờ cô bé đã mất đi chỗ dựa ấy rồi. Constance sụt sịt khe khẽ cố nén hết mức có thể.
Reynie quỳ bên cạnh giường cô bé con. “Họ sẽ ổn cả thôi mà.”
“Làm sao anh biết?” Constance hỏi, đưa tay dụi dụi mắt. “Làm sao anh biết được gã đàn ông xấu xa đó chưa làm những điều khủng khiếp với họ? Làm sao anh biết họ không… không…”
“Anh chỉ biết vậy thôi,” Reynie nói, và Constance nhận ra cậu đang nói với một niềm tin tưởng mà chính cậu thực ra không hề cảm thấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn là một điều gì đó để bấu víu tin tưởng, cô bé đăm đăm nhìn Reynie với một niềm hy vọng tràn đầy nhất mà cô bé có thể tập hợp được.
“Anh chỉ biết vậy thôi,” Reynie nhắc lại, cả hai cùng hy vọng với cả trái tim rằng cậu đã đúng.
Mục Lục
0 nhận xét:
Đăng nhận xét