Cafe-Blog - Tôi biết, nếu gọi đó là yêu thì thật là giả dối, mà chỉ có thể gọi đó là một sự lắp đầy tâm trí của một kẻ ích kỉ.
Tôi biết, khi nói ra những điều này, chắc chắn sẽ không nhận lại sự đồng cảm của mọi người. Vài người sẽ lắc đầu, sẽ trề môi, sẽ khinh bỉ con người đang tồn tại trong tôi. Nhưng đó vẫn là một thực tại đang giấu kín không chỉ riêng trong lòng tôi, mà còn nhiều, nhiều người khác nữa... Bên cạnh một người mà trong lòn vẫn nhớ đến người khác sẽ khiến cả hai đều bị tổn thương.
Tôi yêu em khi sự cô đơn và nỗi nhớ người yêu cũ vẫn còn tồn tại. Tôi biết, nếu gọi đó là yêu thì thật là giả dối, mà chỉ có thể gọi đó là một sự lắp đầy tâm trí của một kẻ ích kỉ. Em yêu tôi đến khờ dại, trao cho tôi mọi thứ mà em có. Tôi vui vì điều đó.
Nhưng nhiều lần nghĩ lại, tôi có đang hạnh phúc với những gì mà em dâng tặng? Tôi ôm em vào lòng, quyện lấy đôi bờ môi ướt át... tận hưởng những thứ dục vọng tầm thường. Nhưng cứ sau mỗi cuộc vui, tôi lại nhớ đến cái cảm giác quấn quýt bên người yêu cũ. Phải chăng tôi chỉ đang lợi dụng con người ngây thơ kia, để mỗi ngày trôi qua được đầy đủ hương vị.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét