Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Giao tiếp 3 chiều (three-way in communication)

0 nhận xét

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

3 Nguyên Nhân Cơ Bản Dẫn Tới Thất Bại [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Ngay cả những người tài năng và thành công nhất cũng phải từng trải qua thất bai. Điều khiến họ khác biệt là họ biết cách rút ra bài học từ những sai lầm của mình để không lặp lại chúng lần thứ hai.

Kỹ năng sống – 3 nguyên nhân cơ bản dẫn đến thất bại
Thành công trong sự nghiệp, cuộc sống là điều ai cũng mong muốn nhưng đừng ngần ngại hay cảm thấy tự ti, mất niềm tin vào bản thân khi thất bại xảy đến. Sai lầm hay thất bại là điều vẫn xảy ra với bất kỳ ai không loại trừ những người tài năng và thành công nhất. Điều khác biệt chính là những người thành công biết cách học từ những thất bại để sai lầm không lặp lại.
Đọc tiếp »

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Điều Kỳ Diệu Từ Cách Nhìn Cuộc Sống

0 nhận xét
Cách bạn nhìn cuộc sống sẽ quyết định cuộc đời bạn diễn ra như thế nào. Bạn nhìn cuộc sống một cách bi quan thì bạn sẽ luôn chán nản, mất niềm tin và không thể thành công. Ngược lại, khi bạn nhìn cuộc sống một cách tích cực, bạn sẽ nhận ra cuộc đời thật ý nghĩa và mọi việc đều có thể xảy ra, chỉ cân bạn có niềm tin mãnh liệt vào chính mình!a

Nghệ thuật sống - Điều kỳ diệu từ cách nhìn cuộc sống

Đọc tiếp »

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

19 trang web giúp bạn thông minh hơn!

0 nhận xét
Thay vì lãng phí thời gian với những thông tin vô bổ từ các trang báo lá cải hay dành hàng giờ lướt Facebook, hãy tham khảo 19 trang web sau đây. Thời gian trực tuyến mà bạn bỏ ra sẽ đáng giá hơn rất nhiều, và não của bạn cũng sẽ thông minh hơn! Bạn chưa tin ư? Vậy hãy cùng xem thử nhé!

Kỹ năng mềm – 19 trang web giúp bạn thông minh hơn

Đọc tiếp »

12 Cách Đơn Giản Để Cải Thiện Trong Năm Mới [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Năm mới lúc nào cũng mang lại những niềm hứng khởi và hy vọng mới. Bạn thường đặt ra nhiều mục tiêu, những việc bạn muốn làm, nhưng thường chỉ sau một hoặc hai tháng thì sự hào hứng ban đầu lại biến mất, và mọi việc trở nên như cũ. Nhiều người lập ra danh sách những thói quen họ muốn thay đổi và cố gắng thực hiện cùng một lúc. Đáng tiếc là phương pháp này thường kết thúc trong thất bại.
Thay đổi một thói quen là đủ khó rồi, vậy làm sao bạn có thể thành công khi kết hợp nhiều thứ cùng một lúc?
Có một phương pháp khả quan hơn nhiều. Dưới đây là một danh sách của những việc bạn có thể cải thiện hàng tháng, cùng với các phương pháp thực hành. Hãy chuẩn bị một quyển sổ nhỏ để giúp bạn theo dõi sự tiến bộ của mình và truyền cảm hứng cho bạn trong những năm tới.
Kỹ năng sống – 12 Cách Đơn Giản Để Cải Thiện Trong Năm 2014

Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

8 Điều Cần Nhớ Khi Bạn Thấy Bế Tắc [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Hạnh phúc không có nghĩa là không gặp phải khó khăn, mà là có khả năng để đối phó với chúng.
Thay vì tiếc nuối những gì bạn đã mất, hãy trân trọng và biết ơn những gì bạn đang có. Mỗi sáng thức dậy hãy cảm ơn cuộc đời vì đã cho bạn thêm một ngày để sống trong khi có biết bao người đang phải chiến đấu từng phút từng giây để được sống như bạn.
Dưới đây là một vài lời nhắc nhở có thể truyền động lực cho bạn trong những lúc bạn thấy tuyệt vọng nhất:

1. Không ai khôn lớn mà chưa từng trải qua nỗi đau

Đôi khi cuộc sống đóng một cánh cửa lại vì đó là lúc để cho bạn tiến về phía trước. Và đó là một điều tốt bởi vì chúng ta thường sẽ không tiến lên trừ khi hoàn cảnh bắt buộc.
Vào những thời điểm khó khăn, hãy tự nhủ với lòng rằng luôn có một mục đích nào đó đằng sau sự đau khổ mà bạn phải chịu đựng. Hãy vượt lên những thứ làm bạn tổn thương nhưng đừng bao giờ quên những bài học mà nó mang lại.
Gặp khó khăn không có nghĩa là bạn đang thất bại. Mỗi thành công lớn đều đòi hỏi những sự gian nan nhất định. Những điều tốt đẹp không bao giờ đến dễ dàng. Hãy luôn lạc quan và kiên trì. Hãy nhớ rằng nỗi đau có hai loại: loại làm bạn tổn thương và loại khiến bạn thay đổi. Thay vì kháng cự hai loại nỗi đau này, hãy chấp nhận chúng vì chúng đều khiến bạn trưởng thành hơn.
Kỹ năng sống – 8 điều cần nhớ khi bạn thấy bế tắc

Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Những Niềm Tin Dẫn Bạn Tới Thành Công Và Thất Bại [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Hệ thống niềm tin của bạn sẽ quyết định sự thành công của bạn. Vì vậy, hãy tìm hiểu về những niềm tin mà bạn nên có, cũng như những niềm tin nào mà bạn nên tránh.
Những gì bạn tin về bản thân sẽ quyết định mức độ thành công của bạn. Nếu bạn muốn thành công, hãy kết hợp những niềm tin sau đây vào suy nghĩ hàng ngày của mình:
Kỹ năng sống – những suy nghĩ dẫn tới thành công

Đọc tiếp »

Sưu tập nguồn cảm hứng [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Bạn có thấy đôi lúc bị mắc kẹt trong dòng suy nghĩ vì không tìm thấy sự mới mẻ, độc đáo trong ý tưởng?
Bạn có thấy khó chịu khi ngay lúc mình cần thì cảm hứng cứ lẩn tránh, khiến bạn thầm nhủ: “Gía như mình có cảm hứng ngay lúc này thì công việc đã đâu vào đấy rồi”
Có lẽ đã đến lúc chúng ta cùng huấn luyện tư duy theo một chiều hướng mới mẻ khác. Chúng ta thường nghĩ mình ở thế bị động chờ cảm hứng ghé thăm. Rằng chúng ta không có sức mạnh tự tạo ra nguồn cảm hứng cho chính mình. Thực tế thì nguồn cảm hứng bất chợt thường đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh. Nhưng không hẳn là chúng ta bị động chờ cơ hội hiếm hoi ấy.
Mời bạn cùng làm mới lại cho tư duy mình để kiến tạo ra một bộ sưu tập cảm hứng độc đáo nhé!


Kỹ năng sống – Sưu tập nguồn cảm hứng

Tạo ra cảm hứng là một thói quen

Cũng như bao thói quen khác, để có được nó đòi hỏi lòng kiên trì luyện tập. Tuy nhiên, thói quen này đòi hỏi một chế độ phức tạp và thử thách hơn hẳn những thói quen khác như tập thể dục, ăn ngủ điều độ, thức dậy sớm,…thói quen tự sản xuất cảm hứng được xây dựng từ nền móng của nhiều loại kỹ năng và thói quen nhỏ khác.
Chúng ta không thể dễ dàng kiểm soát được thói quen này nếu chưa có sự rèn luyện các thành phần nhỏ khác. Như vậy, nguồn cảm hứng là hệ quả của sự chinh phục nền móng đa dạng của kỹ năng và thói quen nhỏ.
Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

LÀM THẾ NÀO ĐỂ HẠNH PHÚC Ở NƠI LÀM VIỆC [ Kỹ năng sống ]

0 nhận xét
Nếu bạn không hài lòng trong công việc – hoặc bất cứ nơi nào khác, thì đó là bởi vì bạn đã làm cho chính mình không vui. Có một cách dễ dàng để thay đổi điều đó.
Hãy để tôi bắt đầu với một câu chuyện nhỏ sau:
Tôi đã từng biết một nhân viên bán hàng nữ – còn trẻ, đã ly dị, và bị chẩn đoán ung thư vú. Cô đã phải làm việc và nuôi lớn hai đứa con trong khi chiến đấu với bệnh ung thư. Mặc dù vậy, cô vẫn luôn vui vẻ trong công việc. Cô không chỉ chiến thắng trong trận chiến chống lại bệnh ung thư mà còn trở thành một trong những nhân viên bán hàng hàng đầu tại Bristol Myers.
Nhưng thật ra cô vốn không phải là một người vui vẻ như vậy. Hoàn toàn ngược lại. Khi cô bắt đầu làm việc toàn thời gian, cô đã thường xuyên bị trầm cảm. Nhưng cô đã thay đổi tình thế của mình, bằng cách sử dụng các kỹ thuật được trình bày trong bài viết này.
Cô từng nói với tôi: “Nếu bạn không hạnh phúc, thì đó là vì bạn đã quyết định không hạnh phúc.”
Vâng, đó là quyết định của bạn. Và hiển nhiên, bạn có thể quyết định mình được hạnh phúc. Bạn chỉ cần hiểu làm thế nào và tại sao bạn đưa ra quyết định đó thôi.

Kỹ năng sống – Làm thế nào để hạnh phúc ở nơi làm việc

Những quy tắc của bạn là gì?

Đọc tiếp »

Thành công – người không chấp nhận sống an phận

0 nhận xét
Là một sinh viên đến từ Đăk Nông-Đăk Lăk, bố mẹ không thể hỗ trợ về vật chất, sau khi tốt nghiệp đại học với hai bàn tay trắng lập nghiệp ở thủ đô, bạn phải làm gì để sau sáu năm có nhà riêng trị giá 6 tỷ VND, có ôtô trị giá 2 tỷ VND, có công việc đem lại thu nhập đều đặn hàng tháng 300 triệu VND, có một hướng kinh doanh nhiều hứa hẹn? Cách làm giàu gần gũi với số đông của chị Phạm Ngọc Hương sẽ giúp bạn tìm lời giải đáp cho câu hỏi hóc búa trên.

Chị Phạm Ngọc Hương, chủ quán nhẩm trà fast food Omely Dimsum tại Trung tâm Thương mại Parkson, Hà Nội
Đọc tiếp »

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Câu Chuyện Của Người Xe Ôm

0 nhận xét
Chỉ qua đoạn đường hơn chục cây số, tôi đã nghe được một câu chuyện đời hết sức xúc động về tình cảm gắn bó giữa những thành viên trong một gia đình, dù cho cuộc sống có vất vả trăm bề đi chăng nữa.
Truyện ngắn – Câu Chuyện Của Người Xe Ôm
Đọc tiếp »

Làm gì khi bị thất tình theo quan điểm Phật Giáo

0 nhận xét
Chỉ qua đoạn đường hơn chục cây số, tôi đã nghe được một câu chuyện đời hết sức xúc động về tình cảm gắn bó giữa những thành viên trong một gia đình, dù cho cuộc sống có vất vả trăm bề đi chăng nữa.
Truyện ngắn - Câu Chuyện Của Người Xe Ôm
Truyện ngắn – Câu Chuyện Của Người Xe Ôm
9 giờ tối, xa cảng Miền Tây,
Xách túi đồ dợm bước ra taxi, nhận một cái níu tay, tôi quay lại, chú xe ôm đứng cong người nài nỉ “Đường giờ này mát mẻ lắm, con đi giúp chú cuốc xe đi. Ai thấy chú tật nguyền vầy cũng ngại đi nên chú chạy ế lắm. Con yên tâm đi, chú chạy được, chạy cẩn thận lắm”.
- Dạ được rồi, con đi.
Và cái đoạn đường hơn chục cây số từ đó về Tao Đàn, tôi đã được nghe một chuyện đời, một chuyện tình đẹp não lòng.
Chú năm mươi tám, ở quận 7, mỗi chiều năm giờ ra bến, chạy đến năm giờ sáng hôm sau. Ráo cũng như mưa, chục năm nay chú không dám nghỉ ngày nào. Mỗi đêm thường kiếm được trăm mấy, mỗi tháng đóng tiền bến hết chín trăm. Cô thì đi nấu cơm cho công an phường, lương có triệu mốt nhưng được cái họ hay bỏ bữa, cô mang thức ăn về, nhà khỏi đi chợ. Cô đòi đi kiếm chỗ làm thêm, chú không cho. Chú biểu để mình chú cực là được rồi. Kể tới đây, chú cười: Đàn ông mình, cỡ nào cũng phải sống mà lo cho gia đình được, há con?
Tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ chú rồi đây, sau câu hỏi này.
Bạn bè đang đợi, tôi thì trễ hẹn nhưng bị cuốn vào câu chuyện tươi sáng của chú, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần phải nhanh hơn. Tới đâu đó Thuận Kiều, thấy vai chú run run, tôi hỏi thăm, chú biểu cái chân tật của chú, hễ trời lạnh lại nhức.
- Thôi chú dừng xe lại đi, con chở cho.
- Đâu có được, ai làm vậy được con? Chú không sao, ráng chạy chút nữa, về bóp dầu.
- Chú sợ con cướp xe hả? Xe chú cà tàng lắm rồi nha. Với lại con sẽ đưa túi xách con cho chú đeo. Chú dừng lại đi.
Tôi cũng chạy chậm, như chú. Thanh thản lắm, như đang chở ba mình đi dạo vậy.
Ngồi sau lưng tôi, chắc ấm được chút đỉnh nên chú trải lòng hơn.
Chú khoe hồi trẻ cô đẹp lắm, con gái Cai Lậy mà. Cô lên Sài gòn ở mướn cho nhà chủ mà chú làm bảo vệ. Ba má cô đâu có chịu chú bởi họ chê thằng này mồ côi, nghèo mà còn què quặt nữa. Họ sợ cô khổ khi về với chú. Nhưng cô hổng sợ, cô bỏ nhà theo chú. Ba má cô từ con gái. Ngày ba cô nhắm mắt, ông còn chưa tha cho cô mà. Chú phải đưa cô về, nửa đêm quỳ ngoài hàng rào lạy vọng vào. Rồi đi.
- Chú biết cô thương chú lắm nên chú muốn cô được sung sướng. Mà muốn vậy thôi chứ tới giờ cũng chưa được sướng ngày nào.
- Sướng chứ chú. Đi làm thì phải đi thôi chứ chỉ cần có người chồng thương mình như chú, con nghĩ bụng dạ cô sướng lắm đó.
- Thiệt hôn con?
- Hổng tin chú về hỏi cô đi.
- Ừ. Mà tết nhứt tới bên nách rồi con há. Chắc chú phải ráng cày thêm chút đỉnh, vài bữa mua cho cô cái áo kiểu đẹp đẹp mặc Tết với người ta.
Tôi nghe chừng trong lam lũ một trời yêu thương. Cái yêu thương không phải đôi vợ chồng đủ đầy nào cũng có được.
Rồi chú khoe hai thằng con, thằng lớn hai mươi, thằng nhỏ mười ba, thằng nào cũng ngoan.
- Em lớn đang còn đi học hay đi làm rồi chú?
- Nó học giỏi lắm con, học năm ba đại học Sư Phạm. Mà thằng đó đẹp trai à nha, nó giống cô. Nó có hiếu lắm, hổng bao giờ dám xài tiền.
- Nói vậy thôi chứ con nghĩ hồi trẻ chú cũng đẹp trai. Nghe em nó được vậy, con cũng mừng cho chú.
- Ừ…thì…
Sao tôi nghe câu trả lời như vướng đâu đó trong cổ họng.
Câu chuyện còn đang dang dở, chúng tôi đã tới nơi. Xuống xe, chú biểu bớt hai chục ngàn, cho cái công tôi chở chú.
- Chú bớt phân nửa luôn đi – tôi nói kiểu hơi dỗi tí.
- Sao cũng được mà con.
Trả tiền xe xong, tui dắm dúi một ít vào tay chú, dặn dò:
- Chú về mua cho cô cái áo đi, áo màu tím nghen chú. Con tin cô sẽ thích. Mà cũng phải mua thêm cho chú một cái nữa. Cô mặc áo đẹp mà áo chú cũ quá, hổng xứng đâu nha. À quên, hai thằng nhỏ, mỗi thằng một cái nữa nhe.
Tôi thấy chú cúi sát nhìn thứ tôi vừa đưa, tay run run.
Chào nhau, chú lại níu tôi. Tôi ghẹo:
- Tính cám ơn con nữa hay gì đây? Thôi khỏi, mai mốt có gặp nhau, chú chở rẻ cho con là được rồi.
- Hổng có, hồi nãy chú hổng dám kể hết. Thằng con lớn của chú đó, là chú nhớ nó quá nên chú tưởng tượng vậy thôi chứ sau khi thi đậu đại học, nó bị tai nạn mất rồi con ơi. Tới giờ mà chú còn chưa tin là nó hổng còn…Đêm nào cha con chú cũng nói chuyện…Nhưng chú cũng sẽ lấy tiền này mua cái áo cho nó.
Trời ơi! Tôi muốn quỳ xuống đường mà tế sống người đàn ông này.
ST

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Thái Độ Sống Quyết Định Tất Cả

0 nhận xét
Các vì sao không thể tỏa sáng nếu thiếu bóng tối. Con người ta không thể nhận ra giá trị của niềm vui nếu chưa từng nếm trải nỗi buồn. Tương tự, hãy cám ơn những khó khăn mà bạn gặp phải trong cuộc sống vì chúng giúp bạn nhận ra những điều mà trước đây bạn chưa từng biết đến.
Quà tặng cuộc sống - Thái độ sống quyết định tất cả
Quà tặng cuộc sống – Thái độ sống quyết định tất cả
- Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?
- 1 người đàn ông chân chính sẽ biết mình thực sự muốn gì
- Vậy chắn chắn không phải là đi học, con chẳng biết mình học để làm gì, làm cái gì… Việc học chẳng hứng thú gì cả, con chán đến tận cổ rồi.

Cha im lặng lắng nghe rồi đưa cho tôi một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
- Cốc nước mặn chát cha à, tôi nhăn mặt.
Cha lại dẫn tôi ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: “Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.”
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa cha. Nó chẳng hề mặn lên chút nào đâu…
Cha bắt đầu chậm rãi nói:
- Con à, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chán nản trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì buồn chán không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Tôi không mấy ấn tượng và chưa hiểu rõ lắm những gì cha nói. Chỉ biết là cảm thấy rất rất dễ chịu và thoải mái khi được ngồi đung đưa trên đôi vai vững chắc của cha.
10 năm sau. Câu bé ngày xưa bây giờ đã lớn và trưởng thành. Tôi đang lái chiếc xe Jeep 1952 Willys về phía những ngọn đồi ở phía trên thành phố Redlands (Bang California) với ý định sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại trường học hay cuộc sống nữa. Mới 17 tuổi, tôi đã nếm trải nỗi đau tan vỡ của mối tình đầu. Cô gái mà tôi hẹn hò, chẳng hề báo trước 1 tiếng, và hoàn toàn không thương xót, đã bỏ rơi và lập tức hẹn ngay với người bạn thân. Lúc ấy, thế giới của tôi như sụp đổ
Cuối cùng, khi trời tối, bụng đói cồn cào và lòng đau như cắt tôi cũng mò về nhà. Tôi rất kiệm lời nhưng có lẽ ánh mắt của tôi đã tiết lộ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tuy rất đói nhưng không thể nuốt được miếng nào vào bụng, vì thế, tôi quay về phòng, nằm lăn ra giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi cứ thổn thức khóc như thế với những kỉ niệm của mối tình đầu. Một lúc sau, cánh cửa phòng tôi từ từ mở ra và tôi có thể cảm nhận được cha mình đang đứng lặng lẽ bên giường. Sau đó, ông nhẹ nhàng kéo tấm chăn và chui vào nằm cạnh tôi. Ông quàng cánh tay ấm áp và mạnh mẽ quanh người tôi, và ôm tôi chặt hơn bao giờ hết. Ông kéo cả trái tim, cơ thể và tâm hồn tôi vào người ông. Tôi cảm nhận được cả hơi ấm lẫn sức mạnh của ông, trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Và rồi ông bắt đầu khóc cùng tôi. Tôi thấy lồng ngực vững chãi của ông rung lên với những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặt ông áp vào một bên má của tôi và tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của ông hòa lẫn với nước mắt của tôi lăn trên má mình. Lần này, ông không nói gì cả, chỉ khóc. Khóc vì nỗi đau đầu đời của đứa con trai, khóc vì yêu thương và cảm nhận được những đau đớn khổ sở trong lòng tôi.
Một lúc sau, tiếng thổn thức của tôi giảm dần và một ánh sáng le lói thay thế cho nỗi đau cào xé khi nãy. Cha tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh cằm tôi, đặt 1 tay lên vai tôi và nói: “Con trai, bố hứa rằng ngày mai trời lại sáng. Bố thương con.” Sau đó, ông ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi ông bước vào….
Ông nói đúng. Ngày mai trời lại sáng. Tôi ngồi dậy, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lau chùi chiếc xe jeep của mình sáng bóng và phóng đến trường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tươi đẹp hơn cả trước kia, vì tôi biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện, bởi cha dậy cho tôi biết như thế nào là cảm thông, là yêu thương thực sự.
“Không có bóng tối thì các vì sao cũng chẳng thể toả sáng. Cuộc sống cũng vậy, không có nỗi buồn làm sao nhận ra được giá trị của niềm vui. Khi có khó khăn mong bạn đừng nản chí, hãy cảm ơn vì nó cho bạn cơ hội để thấy được những thứ mà trước đây bạn chưa hề biết.”
Mới gần đây, tôi vừa lặng lẽ đóng nắp quan tài cho cha tôi. Trước khi làm thế, tôi dừng lại, một lần nữa, vuốt ve những sợi râu trên cằm của ông và nhớ đến 2 cái đêm đã cách đây lâu, lâu lắm rồi.
“Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn hoặc đã đi qua. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án CHƯA chính xác. Và biến nó thành con đường đúng. Thế thôi.”
Nguồn: Living the 7 Habits: The Courage to Change – Stephen R. Covey (Awake Your Power)

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Thư gửi mẹ chồng tương lai

0 nhận xét


Có lẽ hơi vội vàng nhưng con xin được gọi ‘mẹ’ với tất cả sự tôn kính.
Huỳnh Thị Thanh Tuyền

tình yêu thương là vô tận


Tuy mẹ không phải là người sinh thành ra con nhưng mẹ đã sinh ra một người đàn ông quá tốt và ban tặng cho con để con yêu thương và được yêu thương. Đây là món quà quý nhất đời mẹ nhưng mẹ đã dành lại cho con đủ để con biết là mẹ cũng yêu con đến dường nào, phải không mẹ?
Có thể mẹ không dùng facebook, không chat yahoo, không xài internet nhưng nếu vô tình mẹ đọc được thì chắc mẹ sẽ nhận ra con. Thời gian không quá dài nhưng đủ để con cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho các con cũng như cho riêng con – một người mà đến 25 năm mẹ mới được gặp mặt. Con may mắn vì 25 năm trước được mẹ của con đưa đến cuộc đời này để rồi những ngày tháng tiếp theo con có thêm một người mẹ và thêm một gia đình. Vì thế xin mẹ hãy thương yêu con nhiều hơn mẹ nhé!
Mặc dù con vẫn nghe quanh quẩn đâu đây cái câu “mẹ chồng – nàng dâu không hồi kết”. Nhưng mẹ ơi, mẹ con mình thống nhất với nhau không gọi là “mẹ chồng – con dâu” nhé! Phải gọi dài như thế hao calo lắm mẹ nhỉ? Mẹ cứ xem con như đứa con gái mà mẹ đã thất lạc bao năm nay giờ về lại với gia đình mình, như vậy mẹ nhé! Mẹ đừng lo là con lấy hết tình cảm của con trai mẹ mà mẹ hãy vui vì bây giờ có thêm một đứa con nữa yêu mẹ, như thế mẹ đã được yêu gấp đôi rồi.
Người mẹ nào cũng dành những điều tốt đẹp nhất cho gia đình, con hiểu mẹ đã vất vả bao năm, hy sinh cho gia đình, nuôi con cái lớn khôn và thành đạt. Con chẳng giỏi giang, đôi khi còn vụng về mà thậm chí còn ương bướng nữa. Thế nên từ bây giờ mẹ hãy dạy bảo cho con từ từ để con và mẹ cùng làm gia đình mình thêm nữa những tiếng cười. Hai mẹ con mình sẽ cùng nhau đi chợ, nấu ăn và đi chơi. Mẹ hãy dạy con với tất cả tình yêu thương mẹ có để sau này con sẽ biết cách dạy những đứa cháu của mẹ.
Từ bây giờ thì mẹ phải nghỉ ngơi nhiều sau hơn nửa đời vất vả, lo toan. Cơ duyên đã mang mẹ con mình đến gần nhau rồi, mẹ hãy để con được lo lắng cho mẹ, được chăm sóc gia đình vì tình yêu thương là vô tận mà phải không mẹ?
Theo Ngoi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Tồn tại hay là sống

0 nhận xét


Cuộc sống cuốn con người đi theo dòng đời hối hả, đôi khi, ta đánh mất mình bởi những giây phút vội vàng.

Lê Thu Hà

Giữa đô thị ồn ào và phồn hoa, giữa nhịp sống náo nhiệt và vội vã, ta đi tìm riêng một khoảng lặng bình yên… Những con đường vào tiết trời se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Hàng cây già nua trút lá, cố nép mình trong vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng giữa lòng phố buồn tênh. Mùa đông đã đến từ lúc nào.
Đâu đó, nơi góc phố, người phụ nữ bán hàng rong nép mình vào ngôi nhà cao tầng tránh gió rét và hơi sương lạnh buốt. Đôi mắt nhắm hờ, khe khẽ bên vành nón úp ngược đặt trên thúng cam bán dở, trên khuôn mặt vẫn còn nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, một giấc ngủ trưa vội vã giữa dòng người tấp nập… lặng yên!
Ở một con hẻm nhỏ, bóng dáng người thợ sửa xe đạp trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mỗi người qua đây. Chỉ có một thùng đồ nghề nho nhỏ, không biết bác đã ngồi nơi đây, dưới gốc sấu già này bao nhiêu năm? Dáng người thô kệch, chiếc lưng hơi gù, bàn tay đen nhẻm lấm lem vết dầu, người thợ sửa xe đạp giản dị ấy chăm chỉ hàng ngày, cần mẫn với công việc của mình dù nắng mưa hay giá rét. Trên khuôn mặt gầy guộc in hằn những vết nhăn của thời gian, nguyên vẹn nụ cười và ánh mắt thật hiền lành, dễ mến.

Một cuốn sách nào đó từng viết: “Khi ra đường, nếu nhìn thấy một người công nhân, trên áo, trên tay, trên mặt lấm lem những vết bụi bặm, vôi vữa, sơn dầu… bạn đừng nghĩ đó là vết bẩn mà hãy nghĩ đó là dấu vết của lao động, của sự chăm chỉ và cần cù, những dấu vết ấy bao giờ cũng đáng được tôn trọng”. Từng nhìn rất nhiều “dấu vết” từ khi thơ bé của những người thân xung quanh mình nhưng vô tình ta lãng quên và đôi lúc vẫn thốt lên những lời nói khó chịu, kèm theo cái nhăn mặt tức giận khi lỡ rây một vết bẩn nào đó trên áo ta. Có khi nào ta chợt nhận ra, ta từng quên…
Ừ thì… đôi lúc, ta chợt bỏ quên ánh nhìn sau nếp nhăn in hằn dấu vết tuổi già của ông lão bán than đầu ngõ, ánh mắt khắc khổ như cầu ơn của cụ bà bán rong ven đường, cái nhìn đăm chiêu của đứa bé đánh giày trong công viên buổi sáng sớm, llời mời chào của cô hàng quà vẫn đi qua nhà mỗi chiều… Ta bỏ quên những thứ ấy, đến với những thứ sạch sẽ, bóng loáng và giả tạo.
Đôi khi, ta nhìn cuộc sống của những con người ấy tầm thường, vô vị như bao công việc lao động chân tay khác nhưng đôi lúc, ta trở mình và bất giác nhận ra có một góc bình yên trên những khuôn mặt ấy. Đó là nụ cười hồn nhiên, không vương vấn chút ưu tư, phiền muộn. Ánh mắt ấy chân thật ấm áp và đôi lúc ta tự hỏi mình: “Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?“. Đã bao giờ ta hỏi: “Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?”.
Nguồn Ngôi sao
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Viết cho ngày 20 – 10 của mẹ

0 nhận xét
Trong khi phố xá ngập tràn hoa và những lời chúc mừng thì căn nhà của gia đình tôi lại vô cùng im ắng…
Bởi bố tôi đang bận “vui vẻ” cùng bồ nhí, còn tôi lại tung tăng cùng cô bạn gái mới quen. Chỉ có mẹ ở nhà, lúi húi dọn dẹp, nấu ăn đợi bố con tôi về…
Tôi ghét cái tính chịu đựng quá mức của mẹ. Bố tôi có tính gia trưởng và khá độc đoán. Ông kiếm được nhiều tiền và cho mình cái quyền kiểm sóat tất cả, kể cả tự do cá nhân tối thiểu của mẹ. Tôi là thằng con trai duy nhất của ông, tôi đang tuổi lớn, vì thế dù bố tôi có kiểm sóat gắt gao thế nào, tôi cũng tìm mọi cách để “vượt rào”.
Bố tôi bận việc suốt ngày, khi về lại tìm mọi cách gắt gỏng và gây chuyện với mẹ. Tôi nhìn gương mặt đầy vẻ cam chịu của mẹ mà thấy một nỗi căm giận đang trào lên trong lòng mình. Những lúc thấy mẹ ngồi yên, mặc kệ những lời mắng mỏ của bố tuôn xuống đầu, tôi đều bỏ chạy lên phòng. Tôi muốn mặc kệ mẹ với những “trận cuồng phong” của bố.
Cầu chúc cho ngày 20 -10 năm nay của mẹ thật bình yên, an lành.
Lạ một nỗi là, mẹ tôi chẳng bao giờ to tiếng với bất kỳ ai. Bố tôi đi suốt ngày nhưng lại cấm mẹ bước ra khỏi cổng. Ông liên tục gọi điện thoại về kiểm tra, và nếu mẹ không có nhà, thể nào tối đó gia đình tôi cũng có chuyện. Tôi đã nhiều lần nói chuyện với mẹ, bảo rằng tôi không hề thích cái tính dịu dàng đến nhu nhược của mẹ tí nào. Mỗi lúc như thế, mẹ tôi chỉ lặng im, bà bảo không muốn tôi phải chịu khổ vì nghe bố mẹ cãi nhau, một mình bố nói đã quá đủ rồi.
Mẹ càng dịu dàng kéo tôi lại gần bao nhiêu, tôi lại càng muốn tránh xa bấy nhiêu. Tại sao mẹ lại không hề lên tiếng và chịu ấm ức mãi như vậy? Đó không phải là điều tôi muốn. Tôi cũng muốn mẹ được sống hạnh phúc như bao người phụ nữ khác, tôi muốn mẹ được đi lại tự do, được mặc những bộ áo quần đẹp, được bố thương yêu và chiều chuộng. Tôi ước gì bố ngồi lại nói chuyện dịu dàng với mẹ, tôi ước bố quan tâm đến mẹ một cách chân thành.
Nhưng những ước muốn đó của tôi chưa bao giờ thành sự thật. Dù nhà tôi thuộc hàng khá giả, nhưng bố lại cấm mẹ ăn mặc đẹp, cấm mẹ giao du với người ngoài. Sau nhiều lần nói chuyện với mẹ không thành, tôi cũng mặc kệ mẹ, tôi thường xuyên bỏ mẹ ở nhà một mình, lao vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng.
Mẹ nhìn tôi đầy vẻ van xin, mẹ không muốn tôi hư hỏng mà bỏ bê chuyện học hành. Mỗi lần nhìn mẹ khóc, trái tim tôi lại chùng xuống. Tôi bỏ chơi được một thời gian, quay lại học hành đàng hoàng nhưng rồi buồn chuyện gia đình, tôi lại quay về con đường cũ.
Trầy trật thế mà tôi cũng đỗ được vào một trường đại học công. Mẹ tôi mừng rớt nước mắt. Bố chẳng nói gì, chỉ cho tôi tiền nhiều hơn trước kia. Ông chưa bao giờ mắng tôi nhưng lại quá khắt khe với mẹ. Thời gian hai cha con tôi vắng nhà ngày một nhiều. Chỉ có mẹ là luôn lủi thủi đợi chờ.
Những lúc tôi ở nhà, gương mặt mẹ cứ sáng bừng lên, mẹ nấu cho tôi nhiều thức ăn ngon, kể cho tôi nghe những câu chuyện từ hồi xửa hồi xưa, ngày bố mẹ vẫn đang còn khốn khó. Trong giọng kể của mẹ, tôi biết mẹ vẫn còn yêu bố rất nhiều. Chỉ có điều, bố tôi bây giờ không còn là bố của ngày xưa nữa.
Tôi chưa bao giờ để ý đến ngày lễ dành cho mẹ. Bởi cả tôi và bố tôi đều không hề có thói quen ấy. Nhiều lúc, tôi còn thấy rằng, việc mẹ chăm sóc cho bố con tôi là một việc đương nhiên, đó là “phận sự” của mẹ. Vào những ngày lễ, bố tôi thường vắng nhà từ rất sớm, đôi khi, ông cũng chẳng về nhà buổi tối.
Tôi thì lang thang cùng những cô bạn gái xinh như mộng. Các nàng đều nhớ để “đòi quà” tôi vào những ngày ấy, và thực tình, tôi cũng đã “chi đẹp” cho các nàng mà không hề thấy tiếc của. Ấy vậy nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ mua cho mẹ một bông hoa hay một món quà nhỏ nào. Với tôi, gia đình là một điều gì đó quá tối tăm, tôi không thích bước về đó khi ngoài đường người ta đang vui vẻ, ồn ào với đầy đủ sắc màu của hoa và quà.
20 -10 năm nay, tôi hứa với bạn gái sẽ dẫn nàng đi ngoại ô thăm những cánh đồng hoa bạt ngàn đang tỏa sắc. Khi đang lang thang ở những khu biệt thự cho thuê, tôi gặp bố mình đang dẫn một cô gái trẻ đẹp đi vào một ngôi nhà xinh xắn. Tay bố mang nhiều hộp quà, miệng bố cười tươi, ông mở cổng cho người đẹp rồi mất hút sau cánh cửa màu nâu sẫm. Miệng tôi chợt đắng chát. Tôi đã nhiều lần nghe phong thanh chuyện bố tôi có bồ, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi mới hiểu cái cảm giác ấy là như thế nào.
Tôi phóng như bay về nhà, mặc kệ cô bạn gái đang chửi rủa sau lưng. Mẹ tôi vẫn đang lau chùi cầu thang. Căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo. Tôi hét lên: “Bố mua nhà cho bồ ở mà mẹ vẫn còn ở đây lau nhà được ư?”. Mẹ tôi ngẩng lên, gương mặt không chút biến sắc. Dường như bà đã biết điều này từ lâu lắm rồi. Giọng mẹ run run: “Vì ngày xưa mẹ cũng đã một lần lầm lỡ nên bây giờ ông ấy mới như thế”.
Tôi đã nhận ra tình yêu thương của mẹ, đã sống tốt và sống vui. Và với mẹ, đó chính là món quà vô giá không gì sánh kịp.
Tôi nhớ, bố tôi đã rất nhiều lần mắng nhiếc những người phụ nữ ngoại tình. Tôi không hỏi rõ sự việc nhưng chợt thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên sau mười mấy năm cố gắng thóat ra khỏi vòng tay của mẹ, tôi lại lao vào lòng bà như một đứa trẻ mới lên ba. Tôi thương mẹ. Dù cho mẹ đã lầm lỡ như thế nào thì sự đối xử của bố tôi vẫn quá bất công.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, bố mẹ tôi tiến hành thủ tục ly dị. Tôi chính là người khuyên mẹ nên làm chuyện ấy. Cuộc sống quá ngắn ngủi nên tôi không muốn mẹ phải tiếp tục chịu đựng. Bố tôi chưa bao giờ tặng hoa cho mẹ, tôi cũng đã từng như thế, nhưng bây giờ, tôi đã biết làm mẹ vui. Không phải vì tôi đã nhớ đến những bông hoa vào đúng các dịp lễ, mà là tôi đã biết đến sự quan tâm của một người con đến người đã dành hết tình yêu thương cho mình.
Tôi đã nhận ra tình yêu thương của mẹ, đã sống tốt và sống vui. Và với mẹ, đó chính là món quà vô giá không gì sánh kịp. Một ngày lễ nữa của các chị, các mẹ lại đến. Cầu chúc cho ngày 20 -10 năm nay của mẹ thật bình yên, an lành để đôi mắt buồn không còn phải ướt sau những quãng ngày giông bão.
Nguồn Eva.vn

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Khi đàn ông xếp hàng mua hoa

0 nhận xét
Sáng đi làm ngang qua tiệm bán hoa, thấy đàn ông xếp hàng chờ đợi vì hôm nay là ngày Phụ Nữ Việt Nam, lòng dâng chút xúc động. Hóa ra đàn ông Việt cũng ga-lăng, hơn những gì mình tưởng tượng.
Mai Quynh
Là phụ nữ, chắc ai cũng thích hoa, không nhiều thì ít, tôi nghĩ thế. Tôi cũng thích hoa nhưng thích tự tay mình đi mua, lựa chọn, mang về nhà để ở một nơi tôi nghĩ là sẽ hợp với phòng của mình. Tôi không nghĩ chồng mình phải (hay là nên nhỉ?) mua hoa tặng mình vào dịp lễ.
Mua quà à? Tôi cũng không thích nốt vì chồng tôi không có khiếu thẩm mỹ. Quần áo hay vật dụng gì của chồng, tự tay tôi mua sắm, lương chồng nộp đủ, mỗi tuần lấy tiền tiêu vặt từ tôi. Tôi mua gì anh dùng nấy, không ý kiến, không biết thế nào là đẹp, món gì thì phải kết hợp cùng món gì.
Tôi không chạnh lòng hay tủi thân khi chồng quên ngày sinh nhật, lễ lộc, không buồn phiền khi chồng chẳng bao giờ mua quà cho mình. Tôi thích gì tự tôi mua hoặc có khi chồng gợi ý, còn tôi tự tìm kiếm thứ mình thích. Tôi vui khi mình lựa được món ưng ý, hí hửng về khoe với chồng. Tất nhiên, chồng tôi cũng vui khi thấy tôi hoan hỉ như thế.
Tôi thường xuyên mua quần áo mới, cũng một mình tôi đi mua. Sáng sáng đi làm mặc đồ vào, ngắm nghía, hài lòng mỉm cười nhìn mình trước gương. Tôi không buồn phiền khi mình mặc đẹp mà chồng không khen ngợi.
Đàn ông đôi khi ngại nói ra cảm xúc của họ và với một số người, khen ngợi là khách sáo, chồng tôi thuộc tuýp người ấy, anh rất kiệm lời khen. Điều quan trọng là tôi cảm thấy vui vẻ với thái độ của chồng, không khen không có nghĩa là chê, đó chỉ đơn giản là tính cách của anh.
Tại sao phụ nữ thường than phiền chồng mình không còn khen cô ấy đẹp kể từ ngày kết hôn? Cô ấy mặc áo mới cũng không chú ý? Và khối nàng tỏ ra buồn tủi khi chồng không tặng quà, chồng không nhớ các ngày kỷ niệm. Có nàng còn bảo chồng không khen nghĩa là không quan tâm vợ nữa, không yêu nhiều như trước, rồi có người đàn ông nào đó biết nói “lời có cánh”, thế là nàng ta xao lòng (tôi đọc trên một số diễn đàn thấy các nàng tâm sự thế). Tại sao lại như thế?
Một năm có bao nhiêu ngày, chẳng lẽ chỉ sống như những ngày lễ? Các ngày bình thường, cuộc sống của họ tẻ nhạt lắm sao? Vợ chồng sống với nhau lâu dài, sao không hiểu tính tình của nhau? Nếu đã hiểu nhau, vậy tại sao chồng quên mua hoa, mua quà vào ngày lễ, ngày kỷ niệm… thì giận, thì hờn? Chỉ đơn giản là họ quên thôi mà.
Đàn ông cũng nhiều tuýp người, có người tỉ mỉ, có người thích sống đơn giản. Ta mặc quần áo đẹp chỉ để chồng ta ngắm thôi sao, sao chồng không khen thì lại phải buồn? Nếu ta thấy đẹp, ta vui là đủ rồi. “Chồng không khen không có nghĩa là mình không đẹp”, tôi nghĩ đơn giản thế thôi.
Có phải tôi không như những phụ nữ bình thường, tôi sống thực tế quá chăng? Chồng tôi chẳng bao giờ mua hoa hay quà cho tôi nhưng tôi nào có thấy đó là một điều thiệt thòi so với những phụ nữ khác. Tôi thấy ổn. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá vui vẻ, hòa thuận. Dĩ nhiên, đôi khi cũng có những va chạm nhỏ nhưng không giận nhau lâu. Trước khi đi ngủ, hai vợ chồng hay ôm nhau tâm sự, thủ thỉ, làm những khúc mắc cũng được giải quyết êm xuôi.
Có người sẽ bảo tôi còn trẻ, chưa đi hết cuộc đời đừng vội kết luận. Đúng! Tôi chỉ 31 tuổi, kết hôn được ba năm và mới chỉ có một em bé 18 tháng, đoạn đường đời chưa đủ dài. Nhưng tôi cũng đã trải qua cái dốc bên kia của cuộc đời rồi chị em ạ! Và theo như những cuộc khảo sát thì những năm đầu của cuộc sống hôn nhân mới đầy những bất ổn.
Dù sao tôi vẫn nghĩ “ta không thể mang nỗi lo lắng mơ hồ đập nát cuộc sống bình yên của ta được”.
Nguồn Ngôi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Mong manh yêu thương trở về

0 nhận xét
Sống chân thành và vị tha chưa hẳn là điều tốt khi mọi thứ hiện nay chỉ được đong đếm bằng: Tiền bạc.
Thanh Thùy
Tôi – đứa con gái sinh ra từ dòng con thứ hai, không sinh đẹp lại có tật ở đôi mắt nên mọi thứ đến với tôi thật khó khăn và chậm chạp. Tôi vượt qua những điều tiếng, ánh mắt soi mói của dư luận xã hội bằng cách chọn “Lối đi ngay dưới chân mình”.
Tôi đã ổn định về công việc và tiếp tục thực hiện những điều chưa làm được: một ngôi nhà của riêng mình, một đứa cháu xinh xắn, một người “Lì” để cùng tôi đi ngang dọc cuộc đời, một công việc tốt hơn và có thời gian học ngôn ngữ khiếm thính.
Tôi rất sợ cảm giác mong manh mà người khác dành cho mình nên tôi đã luôn sống hết lòng, sống rất chân thành và không bao giờ tính toán, so đo với mọi người. Đôi lúc, tôi cũng có cảm giác không bình yên khi nhìn lại những việc mình đã sống, đã làm nhưng tôi nghĩ “cho yêu thương rồi sẽ nhận về”. Nhưng có một ngày, bánh xe thời gian đem đến cho tôi một vết thương mà suốt cuộc đời này không bao giờ lành lại được dù tôi không phải là đứa con gái yếu mềm.
Khi hiểu ra điều này, tôi chấp nhận buông tay, chấp nhận tổn thương, chấp nhân nhìn lại mình và học cách làm những điều không thích. Tôi phải giả vờ đã quên hết chuyện cũ, phải kiềm chế sự nóng giận để không làm thêm những điều ngu ngốc, phải tập cười, tập chai lỳ cảm xúc trước những người làm mình đau đớn. Tôi phải đến một ngôi nhà mà mình không thích, phải học cách chờ đợi.
Tôi cũng nhận ra rằng con đường vươn lên của cô gái xấu xí bao giờ cũng chông gai gấp vạn lần các cô gái xinh đẹp bởi họ không được ưu ái điều gì cả. Hiểu như thế nên tôi đã có được sự yên bình trong tâm hồn và tập yêu thích những tính cách đang có ở bản thân. Tôi biết lắng nghe, chia sẻ, biết vượt qua chính mình để tồn tại, thẳng như ruột ngựa và không giận ai lâu.
Tôi có “cầu toàn” không khi có thời gian nhìn lại chính mình, tôi lại muốn thay đổi vài điều chưa ưng ý: nóng tính, ngang bướng, dễ tin người, sống quá thiên về lý trí và cũng bớt đi cách sống vì người khác? Tôi cũng có những điều sợ hãi riêng: Sợ người khác hiểu sai ý nghĩ của mình, sợ đặt niềm tin không đúng chỗ, sợ làm người khác tổn thương, sợ thời gian lấy đi sức khỏe của chính mình và của những người mà mình yêu thương. Tôi sợ xã hội có thêm nhiều mảnh đời bất hạnh khi bố mẹ của học sinh tôi không còn xem trọng hai tiếng “gia đình”. Đây cũng chính là những điều tôi thấy mình đang lãng phí nhất khi sống mà cứ gánh gồng nỗi sợ hãi.
Dù đang tập tễnh vượt qua nỗi đau nhưng tôi vẫn cảm nhận có nhiều điều làm tôi hạnh phúc. Tôi có 5 người yêu thương: mẹ, vợ chồng em gái, em trai, nhỏ bạn cấp hai và viên phô mai béo ú. Tôi có lập trường vững chắc hơn xưa, có thêm một bài học quý để biết làm lại cuộc đời, có thêm một người bạn để mang ơn và trên tất cả những điều hạnh phúc đó là mình vẫn có thể “Ngủ ngon” dù lòng còn bao nỗi buồn ngự trị, dù vừa mới khóc xong.
Tôi vẫn đặt niềm tin vào “ngày mai” nên vẫn tiếp tục xây dựng những dự định năm tới cho riêng mình: Có thêm công việc tốt, có thời gian đi học ngôn ngữ khiếm thính, học văn bằng hai; có thêm những người bạn tốt, một ngôi nhà và có thêm tiền. Tôi mơ một ngày mình được tham quan thêm những nơi mình chưa đến: Quảng Ninh, đường Hồ Chí Minh, Tây Nguyên, quần đảo Hoàng Sa – Trường Sa và Thụy Điển.
Dù thời gian đã đem bình yên trở về nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin, đủ bản lĩnh để sống hết lòng như xưa. Tuy vậy, tôi tin 5 người yêu thương sẽ mãi bên cạnh tôi và tôi sẽ dành cho họ lời nguyện cầu tốt nhất khi chính họ đã quan tâm, bảo vệ, tặng quà… dù tôi từng có những lời to tiếng, nặng lời. Và hôm nay, dù quá trễ để nhìn lại chính mình nhưng tôi sẽ bắt đầu học cách nói lời yêu thương, ngọt ngào để những người thương yêu tôi sẽ thấy ấm áp hơn.
Dù cuộc sống chỉ dành cho tôi những lời thị phi, những ghen ghét, đố kị, những nhỏ nhen, ích kỷ nhưng đó lại là lời động viên chân thành, giúp tôi có đủ sức mạnh để thay đổi tốt hơn nên khi buồn, tôi lại đến nhà thờ để khóc cùng Cha xứ – người bạn thân thời đại học. Sau bao thăng trầm của cuộc sống, tôi đã nhận ra người bạn thân nhất mang tên “sức khỏe” nên dù là “thiên thần ngủ nướng”, tôi vẫn tự tin trả lời thường xuyên tham gia tập thể dục và hít thở không khí trong lành mỗi ngày.
Đau buồn chẳng bao giờ là điểm cuối của mỗi người nên chuyến xe thời gian đi tới tương lai, tôi vẫn tiếp tục sống và hưởng thụ những chuyến thăm quê, đọc nốt tập truyện Hạt giống tâm hồn để thấy cuộc sống còn lắm điều đáng yêu và đáng sống.
Nguồn Ngôi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/