Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Khi đàn ông xếp hàng mua hoa

0 nhận xét
Sáng đi làm ngang qua tiệm bán hoa, thấy đàn ông xếp hàng chờ đợi vì hôm nay là ngày Phụ Nữ Việt Nam, lòng dâng chút xúc động. Hóa ra đàn ông Việt cũng ga-lăng, hơn những gì mình tưởng tượng.
Mai Quynh
Là phụ nữ, chắc ai cũng thích hoa, không nhiều thì ít, tôi nghĩ thế. Tôi cũng thích hoa nhưng thích tự tay mình đi mua, lựa chọn, mang về nhà để ở một nơi tôi nghĩ là sẽ hợp với phòng của mình. Tôi không nghĩ chồng mình phải (hay là nên nhỉ?) mua hoa tặng mình vào dịp lễ.
Mua quà à? Tôi cũng không thích nốt vì chồng tôi không có khiếu thẩm mỹ. Quần áo hay vật dụng gì của chồng, tự tay tôi mua sắm, lương chồng nộp đủ, mỗi tuần lấy tiền tiêu vặt từ tôi. Tôi mua gì anh dùng nấy, không ý kiến, không biết thế nào là đẹp, món gì thì phải kết hợp cùng món gì.
Tôi không chạnh lòng hay tủi thân khi chồng quên ngày sinh nhật, lễ lộc, không buồn phiền khi chồng chẳng bao giờ mua quà cho mình. Tôi thích gì tự tôi mua hoặc có khi chồng gợi ý, còn tôi tự tìm kiếm thứ mình thích. Tôi vui khi mình lựa được món ưng ý, hí hửng về khoe với chồng. Tất nhiên, chồng tôi cũng vui khi thấy tôi hoan hỉ như thế.
Tôi thường xuyên mua quần áo mới, cũng một mình tôi đi mua. Sáng sáng đi làm mặc đồ vào, ngắm nghía, hài lòng mỉm cười nhìn mình trước gương. Tôi không buồn phiền khi mình mặc đẹp mà chồng không khen ngợi.
Đàn ông đôi khi ngại nói ra cảm xúc của họ và với một số người, khen ngợi là khách sáo, chồng tôi thuộc tuýp người ấy, anh rất kiệm lời khen. Điều quan trọng là tôi cảm thấy vui vẻ với thái độ của chồng, không khen không có nghĩa là chê, đó chỉ đơn giản là tính cách của anh.
Tại sao phụ nữ thường than phiền chồng mình không còn khen cô ấy đẹp kể từ ngày kết hôn? Cô ấy mặc áo mới cũng không chú ý? Và khối nàng tỏ ra buồn tủi khi chồng không tặng quà, chồng không nhớ các ngày kỷ niệm. Có nàng còn bảo chồng không khen nghĩa là không quan tâm vợ nữa, không yêu nhiều như trước, rồi có người đàn ông nào đó biết nói “lời có cánh”, thế là nàng ta xao lòng (tôi đọc trên một số diễn đàn thấy các nàng tâm sự thế). Tại sao lại như thế?
Một năm có bao nhiêu ngày, chẳng lẽ chỉ sống như những ngày lễ? Các ngày bình thường, cuộc sống của họ tẻ nhạt lắm sao? Vợ chồng sống với nhau lâu dài, sao không hiểu tính tình của nhau? Nếu đã hiểu nhau, vậy tại sao chồng quên mua hoa, mua quà vào ngày lễ, ngày kỷ niệm… thì giận, thì hờn? Chỉ đơn giản là họ quên thôi mà.
Đàn ông cũng nhiều tuýp người, có người tỉ mỉ, có người thích sống đơn giản. Ta mặc quần áo đẹp chỉ để chồng ta ngắm thôi sao, sao chồng không khen thì lại phải buồn? Nếu ta thấy đẹp, ta vui là đủ rồi. “Chồng không khen không có nghĩa là mình không đẹp”, tôi nghĩ đơn giản thế thôi.
Có phải tôi không như những phụ nữ bình thường, tôi sống thực tế quá chăng? Chồng tôi chẳng bao giờ mua hoa hay quà cho tôi nhưng tôi nào có thấy đó là một điều thiệt thòi so với những phụ nữ khác. Tôi thấy ổn. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá vui vẻ, hòa thuận. Dĩ nhiên, đôi khi cũng có những va chạm nhỏ nhưng không giận nhau lâu. Trước khi đi ngủ, hai vợ chồng hay ôm nhau tâm sự, thủ thỉ, làm những khúc mắc cũng được giải quyết êm xuôi.
Có người sẽ bảo tôi còn trẻ, chưa đi hết cuộc đời đừng vội kết luận. Đúng! Tôi chỉ 31 tuổi, kết hôn được ba năm và mới chỉ có một em bé 18 tháng, đoạn đường đời chưa đủ dài. Nhưng tôi cũng đã trải qua cái dốc bên kia của cuộc đời rồi chị em ạ! Và theo như những cuộc khảo sát thì những năm đầu của cuộc sống hôn nhân mới đầy những bất ổn.
Dù sao tôi vẫn nghĩ “ta không thể mang nỗi lo lắng mơ hồ đập nát cuộc sống bình yên của ta được”.
Nguồn Ngôi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

0 nhận xét:

Đăng nhận xét