Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Mong manh yêu thương trở về

0 nhận xét
Sống chân thành và vị tha chưa hẳn là điều tốt khi mọi thứ hiện nay chỉ được đong đếm bằng: Tiền bạc.
Thanh Thùy
Tôi – đứa con gái sinh ra từ dòng con thứ hai, không sinh đẹp lại có tật ở đôi mắt nên mọi thứ đến với tôi thật khó khăn và chậm chạp. Tôi vượt qua những điều tiếng, ánh mắt soi mói của dư luận xã hội bằng cách chọn “Lối đi ngay dưới chân mình”.
Tôi đã ổn định về công việc và tiếp tục thực hiện những điều chưa làm được: một ngôi nhà của riêng mình, một đứa cháu xinh xắn, một người “Lì” để cùng tôi đi ngang dọc cuộc đời, một công việc tốt hơn và có thời gian học ngôn ngữ khiếm thính.
Tôi rất sợ cảm giác mong manh mà người khác dành cho mình nên tôi đã luôn sống hết lòng, sống rất chân thành và không bao giờ tính toán, so đo với mọi người. Đôi lúc, tôi cũng có cảm giác không bình yên khi nhìn lại những việc mình đã sống, đã làm nhưng tôi nghĩ “cho yêu thương rồi sẽ nhận về”. Nhưng có một ngày, bánh xe thời gian đem đến cho tôi một vết thương mà suốt cuộc đời này không bao giờ lành lại được dù tôi không phải là đứa con gái yếu mềm.
Khi hiểu ra điều này, tôi chấp nhận buông tay, chấp nhận tổn thương, chấp nhân nhìn lại mình và học cách làm những điều không thích. Tôi phải giả vờ đã quên hết chuyện cũ, phải kiềm chế sự nóng giận để không làm thêm những điều ngu ngốc, phải tập cười, tập chai lỳ cảm xúc trước những người làm mình đau đớn. Tôi phải đến một ngôi nhà mà mình không thích, phải học cách chờ đợi.
Tôi cũng nhận ra rằng con đường vươn lên của cô gái xấu xí bao giờ cũng chông gai gấp vạn lần các cô gái xinh đẹp bởi họ không được ưu ái điều gì cả. Hiểu như thế nên tôi đã có được sự yên bình trong tâm hồn và tập yêu thích những tính cách đang có ở bản thân. Tôi biết lắng nghe, chia sẻ, biết vượt qua chính mình để tồn tại, thẳng như ruột ngựa và không giận ai lâu.
Tôi có “cầu toàn” không khi có thời gian nhìn lại chính mình, tôi lại muốn thay đổi vài điều chưa ưng ý: nóng tính, ngang bướng, dễ tin người, sống quá thiên về lý trí và cũng bớt đi cách sống vì người khác? Tôi cũng có những điều sợ hãi riêng: Sợ người khác hiểu sai ý nghĩ của mình, sợ đặt niềm tin không đúng chỗ, sợ làm người khác tổn thương, sợ thời gian lấy đi sức khỏe của chính mình và của những người mà mình yêu thương. Tôi sợ xã hội có thêm nhiều mảnh đời bất hạnh khi bố mẹ của học sinh tôi không còn xem trọng hai tiếng “gia đình”. Đây cũng chính là những điều tôi thấy mình đang lãng phí nhất khi sống mà cứ gánh gồng nỗi sợ hãi.
Dù đang tập tễnh vượt qua nỗi đau nhưng tôi vẫn cảm nhận có nhiều điều làm tôi hạnh phúc. Tôi có 5 người yêu thương: mẹ, vợ chồng em gái, em trai, nhỏ bạn cấp hai và viên phô mai béo ú. Tôi có lập trường vững chắc hơn xưa, có thêm một bài học quý để biết làm lại cuộc đời, có thêm một người bạn để mang ơn và trên tất cả những điều hạnh phúc đó là mình vẫn có thể “Ngủ ngon” dù lòng còn bao nỗi buồn ngự trị, dù vừa mới khóc xong.
Tôi vẫn đặt niềm tin vào “ngày mai” nên vẫn tiếp tục xây dựng những dự định năm tới cho riêng mình: Có thêm công việc tốt, có thời gian đi học ngôn ngữ khiếm thính, học văn bằng hai; có thêm những người bạn tốt, một ngôi nhà và có thêm tiền. Tôi mơ một ngày mình được tham quan thêm những nơi mình chưa đến: Quảng Ninh, đường Hồ Chí Minh, Tây Nguyên, quần đảo Hoàng Sa – Trường Sa và Thụy Điển.
Dù thời gian đã đem bình yên trở về nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin, đủ bản lĩnh để sống hết lòng như xưa. Tuy vậy, tôi tin 5 người yêu thương sẽ mãi bên cạnh tôi và tôi sẽ dành cho họ lời nguyện cầu tốt nhất khi chính họ đã quan tâm, bảo vệ, tặng quà… dù tôi từng có những lời to tiếng, nặng lời. Và hôm nay, dù quá trễ để nhìn lại chính mình nhưng tôi sẽ bắt đầu học cách nói lời yêu thương, ngọt ngào để những người thương yêu tôi sẽ thấy ấm áp hơn.
Dù cuộc sống chỉ dành cho tôi những lời thị phi, những ghen ghét, đố kị, những nhỏ nhen, ích kỷ nhưng đó lại là lời động viên chân thành, giúp tôi có đủ sức mạnh để thay đổi tốt hơn nên khi buồn, tôi lại đến nhà thờ để khóc cùng Cha xứ – người bạn thân thời đại học. Sau bao thăng trầm của cuộc sống, tôi đã nhận ra người bạn thân nhất mang tên “sức khỏe” nên dù là “thiên thần ngủ nướng”, tôi vẫn tự tin trả lời thường xuyên tham gia tập thể dục và hít thở không khí trong lành mỗi ngày.
Đau buồn chẳng bao giờ là điểm cuối của mỗi người nên chuyến xe thời gian đi tới tương lai, tôi vẫn tiếp tục sống và hưởng thụ những chuyến thăm quê, đọc nốt tập truyện Hạt giống tâm hồn để thấy cuộc sống còn lắm điều đáng yêu và đáng sống.
Nguồn Ngôi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

0 nhận xét:

Đăng nhận xét