Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Truyện ngắn : cô gái mà tôi yêu

0 nhận xét
iểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy...
 Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy...
 
Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tự do đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố tám triệu dân này và cũng là khi trải qua đủ thứ mùi vị cảm xúc để thấy mưa lãng xẹt nhiều hơn là lãng mạn. Tôi không còn đủ sức đạp xe chở bạn gái dưới mưa hay dầm mưa trước cửa nhà để gửi một lời xin lỗi. Tất nhiên là giờ tôi đi xe máy, nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn, còn Sài Gòn chỉ mưa nặng hạt và đầy axit, thế nên việc hạn chế đụng mặt với những đứa con ẩm ướt của thời tiết là một sự lựa chọn sáng suốt.
 
Đó là những điều tôi nghĩ trước kia, khi mà công việc và học tập bài trừ hoàn toàn những trận mưa xối xả bất ngờ làm chậm mất thời gian. Tôi hiện giờ đang yêu một cô gái của mưa, và cũng dễ hiểu thôi nếu tôi cũng yêu mưa nốt.
 
Cô gái mà tôi yêu có cái tên làm tôi nhớ đến mấy bộ phim đài loan dài tập mà mẹ tôi hay xem - Tiểu Vũ. Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy. Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Vũ rất kì lạ, mà như tôi thường nhớ đến thì nó giống như có hồn ma thiên liêng nào đó cố tình sắp đặt.
 
Tối thứ bảy tôi thường có thói quen chạy xe ngắm đường phố. Dừng đèn đỏ ở một ngã tư gần trung tâm, vẫn còn hơn ba mươi giây, tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh. Chiếc taxi dừng bên cạnh đột ngột hạ kính xe, theo phản xạ tôi bất giác quay sang. Trong xe là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt đáng yêu kiểu trẻ con, đôi mắt sáng long lanh và…cô ấy đang khóc. Không khóc ngất như trên phim ảnh, không lặng lẽ ém nhẹm như tôi thường thấy khi người ta cố tỏ ra mạnh mẽ, đơn giản là để nước mắt tự do, không đưa đẩy, không che giấu, dường như bên trong cũng đau đớn không kém, chỉ nhìn thấy thôi cũng như có ai bóp nghẹn tim mình rồi. Cô ấy đưa mắt xa xăm chẳng để ý đến tên ngốc như tôi, nhưng như có một ma lực nào đó khiến tôi không thể nào rời mắt. Tuy chẳng liên quan gì đến mình nhưng không hiểu sao hình ảnh ấy cứ bám lấy tôi suốt chặn đường về, cả khi tình cờ gặp Tiểu Vũ ở trường, tôi vẫn cứ tưởng là do mình nghĩ nhiều nên hoang tưởng.
 
Từ những đường nét trên gương mặt đến đôi mắt biết nói, tất cả đều giống như lần đầu gặp mặt, ngoại trừ một điều là Tiểu Vũ không khóc. Từ ngày tôi cố tình đến làm quen với Tiểu Vũ đã hơn nửa năm, chúng tôi cũng khá thân thiết, thế nhưng chưa một lần tôi thấy cô ấy khóc. Đôi khi tôi cảm thấy khâm phục Tiểu Vũ, cô gái bé nhỏ này, luôn trông có vẻ mỏng manh này lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Càng tiếp xúc nhiều với Tiểu Vũ, càng hiểu cô ấy, tôi lại càng hay nhớ về tối hôm đó – lần duy nhất tôi thấy cô ấy rơi nước mắt. Điều gì đã khiến Tiểu Vũ đau lòng đến vậy? Tại sao tôi chưa một lần nghe nhắc đến?
 
Có một thứ dù cố gắng thế nào tôi vẫn không thể chạm đến, thậm chí không hề định hình dù là mơ hồ, đó là quá khứ của Tiểu Vũ. Tất nhiên không phải kiểu sơ yếu lí lịch, đơn giản là những thứ cô ấy từng trải qua, tuổi thơ, những nơi cô ấy từng đến, những việc cô ấy từng làm. Chưa bao giờ Tiểu Vũ nói những câu đại loại như “em đã từng...”. Mọi thứ cứ như mới bắt đầu, giống như Tiểu Vũ vừa được sinh ra không lâu trước khi gặp tôi vậy. Nếu nói về Tiểu Vũ, chắc hẳn mọi người xung quanh sẽ hết lời khen ngợi về sự hòa đồng, lạc quan và vui vẻ, thế nhưng đôi lúc nhìn vào mắt cô ấy, tôi vẫn thấy thẳm sâu có một điều gì đó rất buồn bã. 
 
- Này! Anh làm gì mà ngẩn người ra thế?
 
Tiểu Vũ đánh nhẹ lên vai làm tôi hơi giật mình. Chúng tôi đang ở Lila, một tiệm cà phê nhỏ với cách bày trí cổ điển, gam màu vàng nâu ấm cúng. Cô gái nhỏ mang tên mưa còn mê tít tủ bánh ngọt với vô vàn loại bánh bắt mắt. Chúng tôi đến đây vào mỗi chiều thứ sáu. Thường thì mỗi người tự đến rồi cả hai cùng về. Đôi khi tôi thấy thế cũng hay, đến trước đến sau đôi lúc không quan trọng. Giống như cuộc sống vậy, mỗi người khởi đầu ở những đoạn khác nhau, bằng những cách khác nhau, nhưng nếu được cùng nhau đi đến hết chặn đường về, đó mới là hạnh phúc. “Đầu tiên” lắm lúc không quan trọng bằng “cuối cùng”:
 
-Xin lỗi hôm nay em học bù tiết cuối.
 
- Anh đâu có đợi em, cần gì phải xin lỗi. Anh cố tình đến sớm thôi – mặt tôi tỏ vẻ giận dỗi.
 
- Eo…giận lẫy em à, hôm nay em mời, được chưa?
 
- Duyệt! Anh đợi mỗi câu đó. Anh đi lấy bánh, như cũ nhá!
 
Tiểu Vũ bật cười, tôi thích những lúc như thế này. Tiểu Vũ cười, nụ cười tự nhiên đúng chất, không ngượng ngạo chấp vá như mỗi ngày.
 
- Tiramisu và trà sữa nóng cho em.
 
- Sao lại là trà sữa nóng? Em uống lạnh mà!
 
- Dạo này thời tiết thất thường, đồ uống lạnh không tốt cho cổ họng của em đâu. Viêm họng nghe thì dễ thương chứ phề nề thanh quản thì nghe hết vui.
 
- Ây da...anh đừng lôi cái từ chuyên môn ấy ra mà dọa em.
Tiểu Vũ nhấm nháp bữa trà chiều của mình với vẻ dửng dưng khó hiểu, những lúc thế này tôi chẳng thể đoán được cô ấy nghĩ gì. Trời đổ mưa, Tiểu Vũ chép miệng:
 
- Lại mưa...
 
- Mưa lãng mạn mà! – tôi vô tình nói một câu mà bản thân cũng chẳng biết có đúng không. 
 
- Em không thích mưa. - Tiểu Vũ nói một câu cụt ngủn, thay vì tôi nên cám ơn trời vì có người giống mình thì tôi
lại cảm thấy bất an:
 
- Sao thế? Con gái không phải rất thích ngắm mưa sao? Không thì dạo dưới mưa như phim Hàn Quốc ấy!
Tiểu Vũ im lặng, tôi biết mình không nên tiếp tục chủ đề thời tiết này vì tôi chẳng biết nói gì còn cô ấy có vẻ không muốn nhắc đến.
 
- Em còn nhớ nguồn gốc của Tiramisu không?
 
- Ummmm… anh từng bảo chiếc bánh này bắt nguồn từ Ý, còn chi tiết thế nào em không biết.
 
- Ngày xưa có một người vợ tiễn chồng ra trận, vì gia đình nghèo không có gì để chồng mang theo để nhớ về quê nhà nên người vợ đã lấy vội những mẩu bánh mì vụn nhúng vào cà phê đã nguội. Chính vị cà phê đậm đà của Ý cùng bánh mì thơm hương lúa mạch đã hòa quyện vươn mãi trên khăn tay của người lính xa nhà. Thật ra tiramisu tiếng Ý có nghĩa là “hãy nhớ về em”.
 
-Quoa…thì ra chiếc bánh nhỏ xíu này lại có ý nghĩa vậy! Hay thật đấy!
 
-Hì…chỉ có em là không biết thôi.
 
- Gì chứ! Đừng có tỏ vẻ hiểu biết nhá! Bánh này em ăn một mình.
 
-Ơ hay, cô nhóc này…
Thời gian tôi bên Tiểu Vũ cứ trôi qua yên bình như thế, tôi bắt đầu dần quên đi suy nghĩ tìm hiểu về quá khứ. Tôi dỗ dành mình rằng bên Tiểu Vũ thế này đã là quá đủ, đến một lúc nào đó cô ấy sẽ chấp nhận tôi. Cho đến một ngày tôi vô tình biết được Thuyên- bạn cũ của Tiểu Vũ lại là bạn gái của Tuấn- thằng bạn chí cốt của tôi, cái sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt, tôi muốn Tiểu Vũ thoát khỏi vòng lẩn quẩn của quá khứ, tôi muốn cô ấy thật sự sống cho hiện tại. Dùng mọi cách nhờ vả, năn nỉ, thậm chí dụ dỗ thằng bạn thân, cuối cùng nó cũng chịu giúp tôi hỏi thăm. Hai ngày sau nó đưa tôi một mảnh giấy trên đó có ghi 1 đường link:
 
-Thuyên bảo là mày nên tự tìm hiểu thì tốt hơn.
 
Đó là link blog của Tiểu Vũ, một cái tên hơi khác tên cô ấy thường dùng trên mạng và khá ít bạn, có vẻ không nhiều người biết blog này, tôi cũng chưa từng nghe Tiểu Vũ nói đến, bài viết cuối cùng cũng cách đây hơn 6 tháng.
 
Ngày…tháng…năm…
 
Hôm nay em vào facebook của anh, hình chúng ta chụp chung vẫn còn, anh cười em cười…thật hạnh phúc.
Em ở trong phòng 1 tuần rồi, mẹ bảo với ba rằng nên tìm cách nếu không em sẽ bị trầm cảm mất. Là mẹ không hiểu thôi, em từng hứa với anh dù có anh bên cạnh hay không em vẫn sẽ luôn mạnh mẽ. Chỉ đơn giản là vì em không muốn bước ra ngoài kia, nơi mà mọi người cứ cố đổ vào đầu em rằng anh không còn ở đây nữa. Anh vẫn ở đây, em biết, anh vẫn bên em, mọi lúc, em biết mà…
 
Ngày…tháng…năm…
 
Anh xa em đã 2 tháng, 2 tháng không có anh mọi thứ vẫn diễn ra như mọi khi, chỉ là không có anh, ừ…chỉ là không có anh…
 
Em đứng trên ban công nhìn mưa rơi lóc cóc trên nền sân, mặc cho mưa thốc vào mặt rát buốt. Em thích cái cảm giác từng hạt mưa li ti nghịch ngợm đụng phải em. Nhớ cái hôm em ương bướng đòi trèo lên cây để anh chụp hình làm trật cả chân, anh phải cõng em về trong khi trời lại mưa, cũng may mưa nhỏ thôi, anh về tới nhà em mặt trắng bệt cả, nhìn vừa tội vừa buồn cười…
 
Ngày…tháng…năm…
 
Câu lạc bộ tiếng anh lại tổ chức đi chơi hè như mọi năm. Năm ngoái mọi người đi Nha Trang đúng vào sinh nhật em, hôm đó vừa tắm biển được một lúc thì trời mưa, mọi người mất hứng lên ngồi cả, chỉ có em thích thú bảo vừa được tắm biển, vừa được tắm mưa. Vậy mà anh cũng chiều lòng, cả 1 đoạn biển dài chỉ có em và anh, lại còn cùng em khiêu vũ nữa, 2 đứa quay vòng vòng chẳng ra điệu gì cả…
Năm nay mọi người đi Huế, anh về đi cùng em có được không?
 
Ngày…tháng…năm
 
Hôm nay trú mưa ở con đường quen thuộc bỗng nhiên e bật khóc. Em nhớ đến lần cả hai đứa mắc mưa mà áo mưa thì chỉ có một cái, ấy vậy mà khi thấy cụ già bán vé số co ro trú dưới mái hiên bé tẹo, gió thổi mưa ướt hết cả mảnh áo mỏng, em và anh đồng lòng tặng cái áo mưa lại rồi đội mưa về mà lòng vui như tết…
Em đi đâu tìm một người đáng yêu và hiểu em như anh đây? Đi đâu để trốn hết thẩy những kỉ niệm mà e nhất quyết không muốn quên này đây?
 
Những trang nhật kí, những con chữ cứ cuốn lấy tâm trí tôi. Trong một tít tắt nào đó, tôi bỗng thấy mình như chẳng biết gì về Tiểu Vũ. Tôi hiểu vì sao cô ấy không thích mưa đến vậy, cũng hiểu sao đêm đầu tiên tôi gặp cô ấy lại khóc. Ở ngã tư đó có một người vẽ chân dung trên lề đường, bức tranh vẽ hai người hôm giáng sinh vẫn được Tiểu Vũ cất giữ cẩn thận. Đêm đó cũng là đêm Tiểu Vũ đi qua tất cả những nơi họ từng đến, là đêm cô ấy tự hứa với bản thân sẽ là một con người mới, cũng từ đêm đó tôi nhìn thấy một Tiểu Vũ như bây giờ, vui vẻ và không hề biết khóc, dù rằng đó chỉ cô ấy cố tạo ra.
 
Có một điều tôi thắc mắc, đó là những gì Tiểu Vũ viết trên blog là có vẻ là một cuộc chia tay nhưng còn điều gì đó rất lạ. Là do tôi nhạy cảm quá hay vì phía sau còn gì đó tôi chưa biết?
 
Tôi hẹn gặp Thuyên và Tuấn với mong muốn biết thêm được gì đó. Giống với những gì tôi cảm giác, phía sau quả thật không đơn giản vậy. Bạn trai cũ của Tiểu Vũ tên Huy, đã qua đời trong một tai nạn giao thông hơn một năm trước. Hai người là bạn rồi yêu nhau suốt một thời gian dài, cả hai đều hoàn hảo, gia đình bạn bè đều ủng hộ, có thể nói hai người là cặp đôi đáng mơ ước. Kỉ niệm cả hai có cùng nhau có thể viết thành sách, thế nên việc Tiểu Vũ không chấp nhận được việc đó vốn không khó hiểu.
 
Tôi không có ý định nói cho Tiểu Vũ về việc tôi biết hết tất cả, tôi muốn dùng những kỉ niệm thật vui vẻ để giúp cô ấy quên đi những nỗi đau ở thì quá khứ. Chỉ là vô tình, những gì tôi làm hình như luôn kèm theo sự khó chịu của thời tiết, không âm u thì cũng mưa ủ rủ suốt ngày. 
 
Cuối tuần tôi đưa Tiểu Vũ đến Thủy Mộc, nơi tôi từng làm thêm và cũng là một trong những quán tôi thích nhất tuy nhiên chưa có dịp nào có thể đưa Tiểu Vũ đến. Lúc chúng tôi vừa tới, trên nét mặt của Tiểu Vũ đã có cảm xúc gì đó rất lạ:
 
- Tiểu Vũ, em muốn uống gì?
 
- Gì cũng được anh.
 
Trông Tiểu Vũ có vẻ không để ý đến lời tôi nói, tôi gọi mocha – một loại cà phê quán làm cực ngon – cho cô ấy và cà phê đen truyền thống cho tôi. Tôi cố trấn an mình những biểu hiện của Tiểu Vũ chỉ là do tôi nghĩ nhiều nhưng đến khi đồ uống được mang tới, tôi biết cảm giác của mình không sai:
 
- Em uống thử đi, mocha ở đây ngon nhất đó!
 
- Anh đang làm gì vậy? – ánh mắt Tiểu Vũ xoáy sâu vào tôi khiến tôi hơi lo sợ, câu hỏi khó hiểu càng làm tôi hoang mang
 
- Em nói gì? Anh không hiểu.
 
- Anh đừng giả vờ nữa. Có phải anh điều tra em không? Nào là đi dạo, trú mưa, chụp hình, cả đến đây nữa. Anh muốn gì? Thay thế hết những kỉ niệm của em sao? Em ghét mưa, rất ghét, ghét cả những việc anh cố tình làm nữa.
 
Tôi hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng hiểu ra Tiểu Vũ đang nói tới điều gì:
 
- Hình như em hiểu lầm gì đó rồi, anh không có ý định sẽ thay thế hay xóa bỏ điều gì trong em cả. Những lần đó anh đều có những kế hoạch riêng để làm e vui, là do đột nhiên trời mưa đó chứ, anh cũng đâu muốn. Anh đâu điều khiển được thời tiết, em biết đó bây giờ là mùa mưa mà. Còn quán này là…
 
- Thôi được rồi, anh đừng nói nữa. Làm gì có sự trùng hợp nào như thế chứ ?
 
-Anh…! Em không tin anh, anh cũng đành chịu. Em có vẻ hơi mệt rồi, để anh đưa em về, khi nào em bình tĩnh lại mình sẽ nói chuyện.
 
Một tuần sau đó, chúng tôi không liên lạc với nhau. Thứ năm tôi đến nhà Tuấn chơi, nó bảo còn 2 ngày nữa là ngày giỗ của Huy, thế là sáng thứ bảy tôi chạy xe hơn một trăm km đến nghĩa trang vì nó nằm ở tận Vũng Tàu. Tôi đứng trước di ảnh của Huy mà cảm giác như gặp lại một người bạn cũ. Tôi nói rất nhiều, về Tiểu Vũ, về tôi, về quá khứ đã ám ảnh cô ấy như thế nào, về cả việc…mong cậu ấy yên tâm giao Tiểu Vũ lại cho tôi. Tôi quay về Sài Gòn với nhiều cảm xúc đan xen chồng chéo. Còn ba hôm nữa là tôi đi Hà Nội, nghỉ hè rồi nên tôi về thăm họ hàng và cũng muốn xa Sài Gòn với những cơn mưa thất thường một thời gian. Tối về sau chặn đường dài mệt lã cả người, tôi vẫn cố gửi mail cho Tiểu Vũ, báo về chuyến đi Hà Nội vào tuần sau. 
 
Ngày đầu tuần mưa rả rích suốt ngày, không khí ẩm ướt thoảng nhẹ mùi đất, tôi sắp xếp xong đồ đạc rồi tự thưởng mình một tối ở nhà với cà phê ấm nồng và tiếng mưa tí tách bên tai. “Mưa cũng đáng yêu phết!” tôi bật cười với cái ý nghĩ vu vơ trong đầu. Từ ngày tôi yêu Tiểu Vũ, tôi cũng bắt đầu yêu cái vẻ sướt mướt của Sài Gòn, những ngày mưa không làm tôi cáu kỉnh hay bận lòng quá nhiều nữa, có lẽ là trùng hợp hoặc có lẽ…ông trời thích cái kiểu “ghét của nào trời trao của đó” cũng nên. 
 
Tôi thản nhiên để suy nghĩ bay nhảy trong đầu, giống như đất cứ thản nhiên để nước dội ầm ầm lên mình mà không thèm một lời ca cẩm. Chuông cửa reo lên làm tôi giật bắn mình, ai lại đến vào lúc mưa to gió lớn thế này? Tôi suýt mất hồn lần thứ 2 khi thấy người đứng trước cửa là Tiểu Vũ. Chỉ có áo khoác, phần đuôi tóc và giày bị ướt nhưng nhìn cô ấy chẳng khác một chú mèo con đi lạc gặp phải bão:
 
- Sao em lại đến lúc trời mưa thế này? Vào nhà đi, cảm lạnh bây giờ.
 
-...
 
- Ngồi xuống đây! Anh đi ấy khăn.
 
-...
 
- Lau tóc đi, mai bệnh lại khổ. 
 
Tiểu Vũ ngoan ngoãn làm theo những gì tôi bảo, vẫn chưa nói gì về lý do đến đây:
 
- Nước ấm đây nhóc con, uống đi cho đỡ lạnh!
 
- Em không phải nhóc con. 
 
- Hì… chịu lên tiếng rồi à? Nói xem, lý do gì khiến tiểu thư của tôi phải lặn lội băng mưa đến đây?
 
- Em…- Tiểu Vũ đưa tôi một hộp bánh, là tiramisu, vẫn còn hơi ấm.
 
- Xấu thế này chắc là em làm rồi đúng không? 
 
- Vâng, là em làm. Không ăn thì trả em!
 
- Ấy ấy, làm gì nóng thế! Thật ra nhìn kĩ cũng thấy hấp dẫn lắm, chắc là làm lại rất nhiều lần- tôi nghoẻo miệng cười- đội mưa tới nhà anh, lại còn làm bánh, nói anh nghe xem việc gì đang xảy ra đây?
 
- Ummmm… Thật ra một tuần qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Em muốn xin lỗi anh về cuộc hẹn lần trước…Đó là quán em và anh Huy thường đến, cả món mocha cũng là anh Huy giới thiệu với em, chủ quán là chị họ của anh ấy, em đã hỏi thăm, không ngờ anh đã từng làm ở đó. Hôm thứ bảy… em đã gặp anh, cũng nghe được những gì anh nói ở đó rồi…
 
Tiểu Vũ đang nói một cách rất khó khăn, từng câu chữ cứ ngắt quãng rời rạc, cảm giác phải đối mặt với thứ gì đó quá quen thuộc thật sự là không dễ dàng. Tôi im lặng, Tiểu Vũ im lặng, không gian ngập tiếng mưa nhưng vẫn không đủ lấp những khoảng lặng nghe rõ được cả nhịp thở của nhau:
 
- Em ổn chứ?
 
- Ùm…Em không sao. Có lẽ anh nói đúng. Những gì đã qua quá hoàn hảo khiến em như người đi lạc ngủ quên trong ấy, không chịu chấp nhận rằng đó chỉ là một thứ ở quá xa. Anh ấy đã đi bao lâu rồi mà em vẫn không thôi sống trong quá khứ. Em biết anh ấy không muốn em như thế này chút nào. Em nghĩ đã đến lúc em sống cho hiện tại, em không muốn mất đi thêm người yêu thương nào của mình nữa. Em biết em không có quyền bảo anh ở lại nhưng…mong anh nhận chiếc bánh này, tiramisu – mong là ở đó anh vẫn nhớ về em, nhớ về Sài Gòn .
 
- Anh rất vui vì em hiểu ra được vấn đề của bản thân nhưng mà này…anh đâu có nói là anh chuyển đi đâu
 
- Ơ… không phải trong mail anh bảo thứ 3 anh đi Hà Nội sao?
 
- Phải , anh đi Hà Nội, nhưng anh đâu nói anh chuyển đi, anh chỉ về thăm gia đình một tuần thôi. Em nghĩ anh bỏ em sao, ngốc quá!
 
- Nhưng mà…! Hứ, làm em cứ tưởng… Em về đây!
Tiểu Vũ giận dỗi đòi bỏ về, trông cô ấy chẳng khác gì trẻ con, vừa đáng yêu vừa buồn cười. Tôi giữ Tiểu Vũ lại rồi ôm cô ấy vào lòng:
 
- Ngốc! em bỏ về ai ăn tiramisu với anh? Bánh em làm chắc khó ăn lắm, em âm mưu để anh đau bụng một mình hả? … Qúa khứ buồn hay vui thì cứ để trôi đi theo đúng bản chất của nó đi, miền kí ức của em anh không có quyền năng chạm vào hay may mắn có mặt, thế nhưng không có nghĩa là anh muốn thay khác hay phá bỏ. Đó là hành trang quý giá nhất của em, là thứ tạo nên em bây giờ. Còn anh, điều anh muốn là làm hiện tại và tương lai của em luôn là những ngày hạnh phúc nhất. Anh đi rồi anh sẽ về, vì anh biết…có người đang đợi anh ở nhà – cơn mưa nhỏ của anh ạ!...
 
Quá khứ là một khoảng thời gian dễ qua, nhưng kỉ niệm lại là thứ khó chối bỏ, in hằn mê mị hiện tại. Bảo rằng lãng quên khi kí ức quả thật là điều bất khả, thế nhưng để ngày cũ trôi đi không sống lại để bám víu hiện tại là điều hoàn toàn có thể. Tình yêu đôi khi là những sự lựa chọn, nên đặt mọi thứ theo đúng nơi vốn nó thuộc về, đừng để những hình hài xưa cũ nhập nhằn với hiện tại, đừng để một lúc nào đó hiện tại sẽ trở thành quá khứ một lần nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét