Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Nữ Thần Báo Tử tập 3 chương 15

0 nhận xét

Tên Ebook: Hơi Thở của Quỷ

Bộ Sách: Nữ Thần Báo Tử-Soul Screamers (Tập 3)
Tác Giả: Rachel Vincent
Người dịch: Thanh Nga
Hiệu đính: Tuấn Đức
Nhà xuất bản: Trẻ
Đơn vị phát hành: Hoa Học Trò
Nguồn sách: Rùa Ngu Ngơ
Chủ dự án: Con Đần
Type: Annabelle Tran, Thu Julie, ʚTrang Kiềuɞ, Thanh Nguyen, Hatbodao Dethuong, ThuýHoa Nguyễn, Voi Coi
Beta: Su Iu Đời, Tiểu Yêu Nữ, Hoài Thương
nu than bao tu 3 hoi tho cua quy

Nữ Thần Báo Tử tập 3

CHƯƠNG 15

LỜI THÚ NHẬN CỦA ANH NASH như một lưỡi dao cắm thẳng vào tim của tôi, khiến nó thắt lại đau đớn. Trong một phút, tôi chỉ có thể đứng ngây người nhìn anh, vì quá sốc không thốt nên lời. Sau đó, khi sự thật về lời thú nhận của anh bắt đầu ngấm dần, tôi quay ngoắt người hầm hầm đi thẳng về xe ô tô. Cơn giận dữ và cảm giác hỗn loạn đang chạy rần rần trong người tôi, giống như hai cơn bão lớn đang sắp sửa va vào nhau.
“Kaylee, khoan đã!” Tôi dừng lại, nhưng không phải vì anh bảo tôi dừng lại. Tôi dừng lại vì tôi cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của anh, sự nghẹn ngào trong từng lời anh thốt ra. Đó chính là lý do khiến đôi chân tôi dừng lại và hai tay tôi bấu chặt lấy quả bóng đang lạnh ngắt một cách bất thường.
Phải cố gắng lắm tôi mới ép được các ngón tay và hàm răng đang nghiến của mình thả lỏng dần ra để có thể mở miệng nói chuyện. “Đây chính là thứ suýt chút nữa đã giết chết em ngày hôm qua, Nash ạ.” – Giọng tôi khan đặc bởi cái lạnh của mùa Đông và nỗi đau đớn đang cố kìm nén trong cổ họng – “Anh định thanh minh chuyện đó như thế nào đây? Và chuyện anh cũng đang sử dụng cái thử quái quỷ mà anh Doug và anh Scott đang dùng, nhưng vẫn thản nhiên nói dối em về chuyện ấy?”
Một cơn gió lạnh thổi qua như châm vào da thịt tôi, buốt không kém gì quả bóng bay trong tay tôi. Khi thấy anh không nói gì, tôi lại quay đầu bỏ ra xe. Nhưng lần này anh đã đuổi theo tôi. “Kaylee, dừng lại đã!”
Tôi mặc kệ, vẫn cắm đầu đi thẳng. Emma định mở cửa xe chạy ra nhưng tôi lắc đầu, ra hiệu cho cậu ấy cứ ở im trong xe, tôi không sao hết.
“Đó là một tai nạn, Kay ạ! Hãy cho anh một cơ hội để giải thích.”
Gần như ngay lập tức, tôi quay ngoắt người lại đối diện với Nash, khiến anh ấy đứng khựng lại vì bất ngời. “Không lẽ anh chỉ chẳng may hít phải cái thứ khí chết người đó? Một cách vô tình?”
“Ừ.” Anh nhún vai, như thể chuyện đơn giản chỉ có thế. Tôi mắt nhìn anh Nash, phân vân không biết có nên tin lời anh hay không. Cứ cho anh ấy đúng là tình cờ hít phải chất khí độc hại đó thật đi, nhưng anh ấy có việc gì mà phải tiếp xúc với một tà ma ở cự ly gần đến như vậy? Và quan trọng hơn là anh ấy sang bên Cõi m để làm gì?
“Chúng ta đi đâu đó và nói chuyện được không em?” Anh Nash hỏi, hai tay run bần bật mặc dù đã khoanh tay lại trước ngực.
“Em sẽ không bỏ Emma lại đây một mình, với anh Dough vẫn đang ở bên trong nhập thêm thứ “hàng” đó. Anh có định giúp em xử lý tay Everett không, hay là anh định mặc kệ cho đám bạn của anh có kết cục giống như anh Scott?”
Anh Nash hơi chùn lại trước lời mỉa mai vừa rồi của tôi, và tôi bỗng thấy có chút áy náy khi nhìn thấy sự hối hận, day dứt đang hiện rõ trên từng cơ mặt của anh. “Gã Everett đi rồi, Kaylee ạ.” – Tôi có thể cảm nhận được sự ăn năn trong từng lời nói của anh – “Anh đã cảnh báo nếu hắn không chịu đi, anh sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của thần chết.” – Anh Nash cố mỉm cười để xoa dịu sự căng thẳng giữa hai đứa nhưng tôi vẫn không hề thay đổi sắc mặt – “Chúng ta hãy vào trong nhà và nói chuyện trực tiếp được không em? Đi mà, Kay.”
Tôi kiên quyết lắc đầu. “Em không thể để Emma quay vào trong đó.” Tôi đã chứng kiến quá đủ hậu quả của việc thiếu thuốc gây ra cho con nghiện như thế nào rồi.
“Thôi được. Thế thì chúng ta nói chuyện ở đây vậy.” Anh Nash cởi áo khoác ra và đưa cho tôi, nhưng tôi vội lùi ra đằng sau. Tôi không cần cái áo khoác của anh hay hơi ấm đi mượn của anh. Nhất là khi chưa rõ anh còn đang nói dối tôi những gì và tới lúc nào thì anh ấy cũng sẽ lầm bầm nói chuyện với cái bóng của chính mình, giống như anh Scott.
“Em đang lạnh run lên rồi kìa. Mặc áo vào đi em.” Anh ấn cái áo vào tay tôi một lần nữa và lần này tôi đành nhượng bộ. Tôi không muốn nghe thêm những lời bao biện của anh, nhưng tôi cần phải biết anh biết gì về Hơi thở của Quỷ và tôi thực sự cũng sắp chết cóng thật.
Anh Nash chìa tay định cầm hộ quả bóng để tôi có thể rảnh tay mặc áo nhưng tôi đã nhanh hơn, rụt phắt tay lại. “Anh nghĩ em sẽ đưa nó cho anh chắc.”
Anh mở to mắt bàng hoàng nhìn tôi, vẻ mặt đầy đau đớn và thất vọng. Nhưng anh ấy không có quyền tỏ ra đáng thương ở đây; tôi mới là người đang bị anh làm tổn thương sâu sắc.
Tôi tiến về chỗ xe ô tô, nơi Emm nãy giờ đang ngồi im quan sát chúng tôi qua cửa kính.
“Cậu sẽ chia tay với anh ấy à?” Emma hỏi, lúc tôi thả quả bóng bay nặng trịch xuống chiếc ghế da.
“Mình chưa biết, nhưng mình cần phải nói chuyện với anh ấy một lát. Cậu hãy ở yên trong này cho tới khi mình quay lại nhé, Emma. Và đừng có động vào quả bóng đó, ok?”
Emma nhún vai, khoanh hai tay lại trước ngược. “Yên tâm, cậu không dặn thì mình cũng chẳng có ý định chạm vào nó đâu. Thấy cứ kinh kinh thế nào ý. Nhưng mình cần phải quay vào trong đó để xem anh Doug thế nào. Chắc giờ anh ấy đang quậy tưng bừng lên rồi.”
Tôi gượng cười trấn an cô bạn thân. “Anh Nash đã đuổi gã Everett đi trước khi hắn kịp bán thứ đó cho bất cứ ai rồi.”
“Tốt. Thế thì mình sẽ đi vào cùng cậu.” Emma nhoài người ra định mở cửa nhưng tôi lắc đầu chặn lại.
“Emma, mình cần cậu phải tin mình. Bữa tiệc đó không còn an toàn nữa.”
Emma ngập ngừng hỏi. “Có phải liên quan tới loài bean sidhe các cậu không?” Chúng tôi thường dùng cụm từ đó để ám chỉ tới bất cứ việc gì có liên quan tới Cõi m mà tôi không thể giải thích đầy đủ cho cậu ấy. Vŕ Emma cũng sẽ không gặng hỏi gě hơn. Mặc dù không nói ra nhưng tôi luôn biết ơn cậu ấy về điều đó.
Tôi gật đầu và Emma xịu mặt, phụng phịu ngồi lại xuống ghế. Tôi rút chìa khóa ra đưa cho cậu ấy và dặn. “Đây. Cậu khởi động xe và bật máy sưởi lên cho ấm. Mình đi khoảng 10 phút rồi về, sau đó bọn mình đi mua kem và thuê DVD về xem nhé.”
“Thôi được, nhưng mình là người chọn phim. Và loại kem.”
Tôi mỉm cười gượng gạo. “OK.”
Trong khi Emma nhoài người sang ghế bên cạnh để nổ máy, tôi quay lại chỗ anh Nash đang đứng và hất đầu chỉ về phía khu vườn mùa Đông bên trái nhà anh Doug, nơi hiện đang không có một bóng người. Hơn nữa với việc tiếng nhạc vọng ra từ trong nhà to như thế kia, sẽ chẳng ai nghe thấy câu chuyện của chúng tôi.
Anh Nash đi theo tôi vào trong vườn và chốt cổng lại. “Em muốn ngồi xuống không?” Anh chỉ về phía chiếc ghế đá phía trước bụi cây xanh rì.
Tôi ngồi xuống và khẽ rùng mình trước cái lạnh tê tái vừa xuyên qua lớp quần bò. “Kẹo cao su?” Không một chút vòng vo, tôi hỏi thẳng vào vấn đề và anh khẽ rụt người lại vì bất ngờ.
“Để che bớt mùi.” Anh gật đầu thừa nhận.
Trái tim tôi lại chùng xuống vì thất vọng, mặc dù đã đoán trước được câu trả lời. “Bàn tay lúc nào cũng lạnh ngắt?” – Anh lại gật đầu và nuốt nước bọt chờ đợi sự phán xét của tôi – “Và anh không định nói cho bố mẹ chúng ta biết…”
“Anh sai rồi…”
“Anh đã giữ lại quả bóng của anh Scott đúng không?” – tôi nghiêm giọng hỏi tiếp, bản thân cũng hơi bất ngời trước sự bình tĩnh của mình – “Anh tỏ ra sốt sắng như vậy chẳng phải vì muốn giúp đỡ anh ấy. Thực chất anh chỉ muốn chiếm lấy quả bóng đó cho mình.”
Mặt anh Nash đầy đau khổ. “Kaylee…”
“Đúng không?” Tôi đứng phắt dậy, cơn giận dữ bùng lên trong người tôi như muốn thiêu rụi cả trái tim của tôi.
“Đúng. Nhưng nồng độ của nó thấp hơn cái anh đang…” – anh lắc đầu, sửa lại – “…cái anh đã dùng. Cái của anh đựng trong quả bóng màu đỏ, còn mấy quả màu đen không đủ để…”
“Không đủ để anh phê?” – tôi có thể nghe thấy sự kinh bỉ trong giọng nói của mình – “Bao lâu rồi?” – tôi sẵng giọng hỏi, nhưng anh chỉ nhăn mặt lại không nói gì – “Anh giấu em chuyện này bao lâu rồi?”
Anh Nash nhắm mắt lại, hai vai rũ xuống. “Một tháng.” – Anh mở mắt ra và tiến gần tới chỗ tôi đang đứng, như thể muốn tìm kiếm một thứ cảm xúc cụ thể nào đấy trong ánh mắt tôi – “Chuyện xảy ra khi chúng ta đi qua bên đó, Kaylee ạ. Nói cách khác, chính em là người đã bắt đầu chuyện này.”
“Cái gì?” – Thực ra chúng tôi đã đi qua Cõi m. Không dưới một lần nhưng tôi nhớ ra là chưa lần nào chúng tôi mặt đối mặt với Hơi thở của Quỷ cả - “Anh đang đổ lỗi cho em đấy à?”
“Không phải.” – anh Nash thở dài – “Anh chỉ muốn nói là việc dùng bóng bay để đựng chúng chính là ý tưởng của em. Nhớ không?”
Cái đó thì tôi nhớ. Tôi ngồi thụp xuống ghế và lần này gần như không hề cảm thấy cái lạnh của phiến đá bởi vì toàn thần đang như muốn đóng băng…
Tôi vẫn nhớ mình đã tự hào như thế nào khi nảy ra ý tưởng dùng bóng bay để đựng chất khí độc hại, và khó-vận-chuyển kia. Tôi vẫn nhớ cảm giác của người đang nắm đằng chuôi khi mang ba quả bóng chứa đầy Hơi thở của Quỷ, được trích ra từ hai lá phổi của chị Addy, để trao đổi với tên quỷ sứ cung cấp thông tin. Chúng tôi đã dùng nó để hành hạ hắn, từ chối hắn, cho tới khi hắn chịu giao ra thứ chúng tôi cần. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình gian xảo đến như vậy.
Và rồi một trong ba quả bóng đã bị nổ, và…
Ôi, không. Một trong ba quả bóng đó đã nổ ngay vào mặt anh Nash. Anh ấy đã ho sặc sụa và bị khó thở - bởi vì anh ấy đã vô tình hít phải nó.
Và tôi đã không hề nhận ra điều đó.
“Tại sao anh không nói cho em biết?” Tôi dịu giọng lại hỏi.
Anh Nash ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm chật trên đùi. “Ban đầu anh cũng không để ý, nhưng khi anh bắt đầu cảm nhận được nó thì em lại bị trung độc cây leo đỏ và sắp chết. So với mạng sống của em và linh hồn của Addy thì chuyện đó có xá gì đâu…” – Anh nhúi vai, như thể việc anh lựa chọn giải quyết vấn đề của tôi thay vì vấn đề của anh là điều hiển nhiên cần phải làm – “Nhưng anh đã không thể cưỡng lại nó và khi tình trạng của em đã khá hơn thì anh đã hoàn toàn bị mắc nghiện. Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.”
Tôi gục đầu vào hai bàn tay, chết điếng người. Tại sao tôi gần như ngày nào cũng gặp anh mà lại chẳng hề nhận ra và để mọi chuyện tới nông nỗi này?
Nhưng cũng khó trách. Suốt cái tháng anh bị mắc nghiện ấy tôi hầu như không gặp anh mấy, ngoài vài phút giữa các tiết học và nửa tiếng ăn trưa. Tôi đã bị phạt cấm túc ở nhà và không thể ở bên cạnh anh khi anh cần tôi nhất. Chưa kể là lỗi tại tôi nên anh mới bị tiếp xúc với thứ chất độc hại kia. Chính tôi đã kéo anh theo sang Cõi m và bắt chị Addy thổi hơi vào mấy quả bóng đó.
Tập trung nào, Kaylee. Giải quyết xong chuyện này đã rồi ăn năn sau vẫn chưa muộn.
“Đáng ra anh phải nói với em chứ.” – tôi rền rĩ kêu lên và quay sang nhìn anh – “Để em có thể giúp anh.”
Anh Nash đút hai bàn tay đang đỏ ửng vì lạnh vào trong túi quần và nhún vai nói. “Anh cứ nghĩ có thể tự cai được và em sẽ không bao giờ phải biết.”
“Em có quyền được biết!” – tôi đưa tay lên quyệt mũi – “Em đã kể cho anh nghe mọi bí mật của mình – kể cả những bí mật mà em chỉ mong sao có thể quên đi được – bởi vì em nghĩ mình có thể tin anh.” – Hai tay tôi nắm chặt lại đầy phẫn uất – “Vậy mà anh, suốt thời gian qua, đã nói dối em. Tại sao thế, anh Nash?”
“Bởi vì anh không muốn em biết.” – Anh Nash đứng bật dậy, quay người lại nhìn tôi và giơ hai cánh tay đầy bất lực – “Anh không thể cưỡng lại nó, Kaylee ạ. Anh thậm chí không muốn cưỡng lại nó.” Anh chớp mắt chờ đợi một điều mà tôi không thể cho anh – sự thông cảm.
“Nó khiến cho thế giới của em như trở nên sôi động và thú vị hơn và khi thiếu nó, mọi thứ trở nên vô vị và nhạt nhéo. Và tất cả những gì em muốn là được quay trở lại với cảm giác phiêu bồng đó. Em sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để tìm lại được cảm giác ấy, bởi vì chừng nào “hơi lạnh” còn ở trong cơ thể em, em sẽ không thấy có gì là sai trái cả. Không quan trọng nếu em bỏ quên hay đánh mất cái gì đó. Hoặc nếu em làm ai đó thất vọng. Không có gì sai trái, tất cả đều tốt đẹp, và em không bao giờ muốn cảm giác ấy kết thúc. OK? Anh không muốn em biết chuyện anh không bao giờ muốn nó kết thúc…”
Anh ngồi lại xuống bên cạnh tôi, câu nói cuối cùng của anh chìm nghỉm trong tiếng nhạc ầm ỹ vọng ra từ trong nhà.
Tôi chỉ có thể giương mắt lên nhìn anh, cố gắng kiềm chế cơn bão lòng đang chứa đầy nỗi sợ hãi, sự thất vọng và cả những cơn giận dữ. “Anh không thấy có gì sai trái khi đang có Hơi thở của Quỷ trong người bởi vì khi ấy mọi thứ đối với anh không có ý nghĩa gì nữa.” Và tôi muốn anh quan tâm trở lại, tìm thấy trong cuộc sống những thứ ý nghĩa hơn là Hơi thở độc hại đó.
“Anh Nash, anh phải hiểu là anh đã để mọi chuyện đi quá xa rồi. Chính thói quen của anh đã khiến anh Scott phải nhập viện và suýt nữa giết chết em.”
“Không phải.” – anh Nash lắc đầu quầy quậy – “Vụ đó không liên quan gì tới anh. Đám bạn của anh chưa bao giờ thấy quả bóng bay đỏ của anh.”
Tôi tin lời anh. Anh ấy đang nhìn thẳng vào mắt tôi và các vòng xoáy quay chậm rãi trong mắt anh cho thấy sự chân thành. Nhưng sự trùng hợp đó quá… ngẫu nhiên để có thể là sự thật. Anh Nash chắc chắn phải ít nhiều có liên quan, mặc dù có thể chính bản thân anh cũng không biết điều đó.
Tôi đút hai bàn tay lạnh cóng vào trong túi áo khoác đi mượn, và chạm ngay phải một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh trong túi bên phải. Tôi rút ra một cái kẹp nhự màu đen chuyên dùng để kẹp bóng bay. “Em đoán gã Everett cũng là người cung cấp cho anh đúng không?”
Anh Nash thở dài. “Ừ. Nhưng anh thề anh không hề biết hắn đã bán chúng cho con người, cho tới khi Fuller nói tên hắn ra.”
Lại một lần nữa, tôi tin lời anh. Nhưng cũng lại một lần nữa, điều đó không còn quan trọng. “Rõ ràng là phải qua anh thì hắn mới tiếp cận được với đám bạn của anh chứ. Nếu không thì chẳng còn cách nào để giải thích chuyện này.”
“Không thể nào.” – anh Nash lắc đầu quả quyết, và tôi không dám chắc anh đang cố thuyết phục ai, tôi hay bản thân anh – “Gã Everett không hề biết tên anh và anh cũng chưa lần nào nói tên bạn mình cho hắn.”
“Thế thì chắc hắn theo dõi anh rồi.” – Tôi bỗng thấy rùng mình sợ hãi với chính giả thuyết của mình – “Hắn đã nhìn thấy anh ở trýờng và nhận ra ðấy là một thị trýờng kinh doanh béo bở. Một ðám trẻ con nhà giàu ðú ðởn, ham chõi hõn ham học, tiêu tiền không phải suy nghĩ.”
“Cái đó thì anh không biết. Cũng có thể…” Anh Nash thừa nhận.
“Họ của gã Everett đó là gì?” Tôi lại ngồi xuống ghế và co ro trong chiếc áo khoác của anh Nash. Giờ thì bao nhiêu ý chí và caffeine cũng không đủ để giúp tôi chống chọi lại với sự kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần suốt mấy ngày hôm nay.
“Anh không biết.” – anh Nash nói và tôi nhướn cả hai lông mày lên nhìn anh – “Anh thề đấy!”
“Hắn có phải là con người không?”
“Một nửa thôi. Mẹ hắn là yêu quái mình người cánh chim.”
Việc mang trong mình dòng móng ngoại lai đã giúp hắn sống sót được với Hơi thở của Quỷ lâu như thế… Còn hai cô gái đó thì sao?”
Anh Nash nhún vai và mệt mỏi ngồi xuống cạnh tôi. “Anh không biết. Trước giờ anh chưa từng gặp họ. Chắc cũng lại là con nghiện của hắn thôi.”
Trông họ không có vẻ gì giống con nghiện cả. Nhưng anh Nash và anh Doug chẳng phải cũng vậy sao?
“Sao anh quen được gã Everett?” – Hàm răng của tôi bắt đầu va vào nhau lập cập và tôi phải cố gắng lắm mới tập trung được tinh thần – “Làm cách nào mà anh tìm được một kẻ chuyên buôn bán thuốc cấm ở Cõi m?”
Anh Nash tránh không dám nhìn vào mắt tôi. “Anh được giới thiệu tới hắn.”
“Giới thiệu là sao?” Cái cảm giác chờn chợn khi nãy lại quay lại khiến tôi thấy không yên.
“Em phải hiểu cho anh, Kaylee ạ.” – Anh Nash quay sang giải thích, giọng đầy cầu khẩn – “Khi ấy em vẫn đang bị trúng độc cây leo đỏ, xác của Addy vẫn chưa được chôn cât, còn anh bắt đầu cảm thấy yếu dần, giống như người bị hạ đường huyết ý. Anh không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì, nhưng anh không hề biết tại sao, cho tới khi toàn thân anh bắt đầu run rẩy và co giật, như tên quỷ sứ chúng ta đã gặp bên Cõi m, lúc lên cơn thèm thuốc. Anh không biết phải làm thế nào, đành nhờ anh Tod đưa qua đó.”
“Anh Tod đã đưa anh sang Cõi m á?” – Bình thường thì chẳng việc gì anh Tod làm có thể khiến tôi ngạc nhiên. Anh ấy không nhìn nhận sự việc từ góc độ hay quan điểm của con người – hay thậm chí là cả bean sidhe. Nhưng anh Tod sẽ không bao giờ làm điều gì có hại tới em mình. Hay đứng im nhìn anh Nash tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Anh ấy không biết tại sao” – anh Nash nói – “Anh ấy còn nợ anh một việc – đừng hỏi,” – anh nói thêm, khi thấy tôi định mở miệng hỏi – “Và anh ấy đã phải làm mà không được thắc mắc gì hết. Sau đó chừng ba mươi phút sau thì anh ấy quay lại đón anh.”
“Rồi sao nữa? Anh đã vấp phải gã Everett ở Cõi m à? – tôi rút cái giấy ăn vừa thó được trong túi áo khoác của anh Nash ra lau mũi – “Loài nửa người nửa chim có tự đi qua được không?”
“Tự mình thì không. Anh không nghĩ là gã Everett từng sang bên đấy.” Anh Nash cúi gằm mặt nhìn xuống đất, hai tay anh đang tím tái vì lạnh.
Phải mất một lúc tôi mới dần hiểu ra vấn đề. Nếu anh ấy không phải đi qua bên đó để tìm kẻ cung cấp…
Mặt tôi biến sắc, và tôi ngồi dịch ra khỏi anh. “Làm ơn nói với em là anh đã không qua đó để tìm một tà ma.” Việc hít Hơi thở của Quỷ từ một quả bóng bay đã là quá nguy hiểm rồi, chứ đừng nói là hít trực tiếp từ nguồn…
Anh Nash khẽ nhăn mật lại, đầy mâu thuẫn. “Anh không còn cách nào khác. Anh đã quá tuyệt vọng.”
“Là tà ma nào?”. Tôi thì thào không ra hơi. Tôi mới chỉ biết có hai tà ma ở bên Cõi m và tôi không hề mong anh Nash tới gần bất kỳ ai trong hai người đó.
“Anh buộc phải làm như thế, Kaylee ạ.” – Giọng anh Nash tha thiết cầu xin tôi hiểu cho anh – “Anh tưởng là mình sắp chết. Em không hiểu cảm giác đó như thế nào đâu.”
“Anh Nash, là ai?”
“Avari.” Anh thì thầm trả lời.
Khuôn mặt nham hiểm gã Avari chợt lóe lên trong ký ức của tôi, mang theo cái lạnh thấu xương đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi.
Avari là con quỷ của lòng tham, kẻ đã tìm mọi cách đoạt lấy linh hồn của tôi khi tôi đang hấp hối ở bên Cõi m. Cái giọng lạnh lẽo của hắn đã ám ảnh tôi hằng đêm cùng những cơn ác mộng, với lời thề một ngày nào đó sẽ khiến cho tôi phải nếm mùi đau khổ, kể cả nếu phải hủy hoại tất cả những người tôi yêu quý để đạt được điều đó.

Và rõ ràng là hắn đã bắt đầu với anh Nash.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét