Tên Ebook: Giải Cứu Ngài Benedict
Bộ Sách: Thế giới kỳ bí của Ngài Benedict (tập 2)
Tác Giả: Trenton LeeStewart
Thể Loại: Kỳ ảo, Huyền bí, Văn học phương Tây
Dịch giả: Diệu Hằng
Nhà xuất bản: Dân Trí
Đơn vị phát hành: AlphaBooks
Kích thước: 14x17cm
Hình thức bìa: Bìa mềm
Ngày xuất bản: 05/12/2012
Giá bìa: 119.000VND
Chụp + tách pic: Boom Boom Boom
Beta: Ha Huyen, Dorothy Phạm, Vũ Vũ, Phạm Huỳnh Uyên Khôi
Nguồn: daotieuvu.blogspot.comThế giới kỳ bí của Ngài Benedict Tập 2 - Trenton Lee Stewart |
Chương 25: Ánh sáng trong bóng tối
Leo xuống núi mang theo chiếc ván trượt là một thử thách vật lý đầy khó nhọc ngay cả hai cậu con trai cũng chưa từng trải qua, và nếu không nhờ có Kate, chúng sẽ chẳng thể thành công được. Đôi mắt tinh tường, cảm giác thăng bằng, khả năng ước lượng khoảng cách và tốc độ của cô bé - đấy là chưa nói gì tới sức khoẻ khác thường nữa - đã cứu hai cậu bạn khỏi những cú lộn nhào nguy hiểm chết người không chỉ một lần. Và trong suốt hành trình chiếc ván trượt phải được kéo đúng đường để đỡ cho ngài Benedict thì Constance ra sức giữ chặt ông trên chiếc ván để không bị ngã nhào ra ngoài. Đi được nửa đường xuống, Reynie và Sticky run lẩy bẩy và đau nhức toàn mình mẩy vì đã cố quá sức - chúng đang lao xuống một đoạn đồi dốc.
Đúng lúc đó bọn trẻ đi tới mặt đất bằng phẳng, còn Kate thì cũng kiệt sức. Mặc dù sương mù mát lạnh và gió không ngừng thổi, mặt cô bé vẫn nóng bừng, cơ bắp ở chân và phổi như muốn bừng bừng vì vừa căng mình làm việc quá sức. Nhìn qua màn sương mù giăng đầy bãi đá trống rộng mênh mông, nhớ lại lúc vượt qua nó thật khó khăn mà mới chỉ vừa đêm hôm qua, đôi vai Kate rũ xuống chán nản. Cô lo rằng mấy cậu bạn khó mà đi tiếp nếu không được nghỉ một lúc lâu - có khi phải nghỉ vài đợt nữa - và cô thì không thể nào kéo ván trượt một mình được. Dẫu thế, vẫn cứ phải cố mà băng qua thôi.
Cô nhìn sang Reynie và Sticky, cả hai đang thở hổn hà hổn hền, người cúi gập xuống.
“Chúng ta không được nghỉ lại lâu hơn,” cô nói vẻ nuối tiếc. “Chỉ một hoặc hai phút thôi, và rồi... “
Sticky đột ngột đứng thẳng dậy. Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và căng ra mệt mỏi, nhưng có vẻ đầy kiên quyết khiến Kate phải giật mình. “Không, chúng ta đi luôn thôi. Chúng ta không được để mất thời giờ nghỉ nữa.”
Giọng nói của Sticky gây ấn tượng cho Reynie y như biểu cảm trên nét mặt cậu tác động lên Kate, và khi Reynie nhìn lên, thắc mắc điều cậu giờ mới thấy cái gì thiêu thiếu. “Sticky, chuyện gì xảy ra với kính của cậu vậy?”
“Nó bị rơi và trượt xuống một sườn dốc rồi. Mình không muốn mất thời gian chạy theo nó. Đừng lo, mình vẫn thấy đủ rõ để biết rằng chúng ta còn cả chặng đường cần đi nữa.” Cậu nhấc một đầu dây kéo lên đặt vào bàn tay đã trầy da chảy máu vì kéo dây. “Mình đã sẵn sàng chờ các cậu.”
Reynie, dù vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng tẹo nào, cũng lau trán và cố gắng đứng thẳng dậy, trong khi Kate vươn vai dậy, đột nhiên được khích lệ bởi sự ngoan cường của Sticky. “Sự bền bỉ này từ đâu mà ra nhir?” cô bé hỏi.
Sticky mỉm cười yếu ớt. “Mình đang dành dụm nó đây.”
“Chà, giờ là thời điểm lý tưởng để dùng đến nó đấy,” Kate thốt lên đầy cảm kích.
Quả là như vậy, trong suốt hành trình dài dằng dặc đầy gian nan băng qua bãi đá, Sticky truyền cho họ tràn trề hy vọng.
Reynie là người đưa ra ý tưởng và Kate là đứa ấp ủ ý nghĩ về hành trình này, nhưng lại chính Sticky là người hy sinh nhất - và trong suốt hành trình đã khích lệ những người còn lại nỗ lực hơn nữa. Thân hình gầy nhom của cậu bé run lên vì kiệt sức, từng dòng mồ hôi túa ra từ đầu chảy xuống, và vài lần đôi chân cậu run rẩy và khuỵu ngã, nhưng mỗi lần đứng dậy, tự chấn chỉnh mình, và lại lao vào nhiệm vụ với vẻ dữ dội mà tụi bạn chưa từng thấy bao giờ. Thực tế là Sticky muốn mang lại cơ hội đền bù cho lỗi lầm của mình - cơ hội giúp bạn bè thoát khỏi nguy hiểm - và cậu vô cùng nhất quyết đạt được thành công, bất chấp cái giá bản thân phải trả là gì.
Khi Reynie trượt ngã, Sticky kéo cậu đứng dậy. Khi Kate thất vọng về tình trạng của cả bọn, Sticky cam đoan với cô bé rằng chúng chắc chắn sẽ làm được, và bằng cách nào đó làm tăng gấp đôi nỗ lực của cậu lên. Hết lần này đến lần khác cơ thể cậu loạng choạng ngã, cậu lại hết lần này đến lần khác tự vươn dậy và thúc mình tiến lên. Đó là điều đáng khâm phục và học hỏi, và khi cả hội đã ở chặng đường cuối gần tới khu rừng, Reynie nhận ra rằng cậu đang nghĩ cho dù họ có bị bắt, cậu cũng rất biết ơn được thấy Sticky ở thời điểm tuyệt vời nhất.
“Chúng ta thậm chí sẽ làm được,” Constance thốt lên ngờ vực, và quả là thế - chúng bước đi chậm chạp như bò lê, bàn tay hai cậu chàng bỏng rộp và rớm máu, nhưng chúng chỉ còn vài mét nữa là đi hết bãi đá trống trải để vào chỗ trú ẩn trong rừng.
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ làm được,” Kate vừa thở khò khè vừa ì ạch nhoài người bước. “Chúng ta chỉ cần... Này, cái gì kìa?”
Mấy đứa trẻ cũng nhìn thấy, một khối đen gồ ghề trên mặt đất phía trước. Vật đó gần như hoàn toàn hoà lẫn vào màu nền đất đá, và vì có sương mù nên chúng chưa nhìn ra đó là gì cho tới khi chúng gần sát tới đó. Đó là một tảng đá lớn, hoặc thậm chí một đống đá, nhưng có vẻ giống một đống bùn cạn hơn - mặc dầu kiếm đâu ra lắm bùn thế ở đấy thì lại không thể đoán ra được. Và rồi, khi bọn trẻ tiến lại gần, chúng nhận ra thứ đó là Milligan.
Kate thét lên và nhảy bổ về phía trước, quỳ gối xuống bên cạnh bố, ông mở mắt ra khi nghe thấy giọng cô bé. Cô lau bùn trên mặt ông và khẩn nài ông nói cho cô hay rằng ông ổn cả, Milligan dành cho cô nụ cười nhẹ nhõm. “Giờ thì bố thấy các con đã ổn cả rồi, bố không thể...” Ông bị ngắt lời vì Kate ôm chầm lấy ông, mặc kệ bùn đất.
Milligan rên rỉ, rồi thầm thì giọng khàn khàn, “Tốt hơn là đừng ôm bố nữa, Katie bé bỏng. Bố lại ngất mất thôi. Con biết đấy, vì vết thương. Cũng đáng kể đấy.”
Kate giật nảy mình ra, mặt mày khiếp sợ. “Ôi, con xin lỗi bố! Bố bị thương nặng không? Có thực bố ngã từ vách núi không?”
“Nhảy xuống, thực ra là thế,” Milligan đáp.
“Nhưng rồi sao bố tới tận đây được? McCracken nói bố hẳn đã vỡ vụn xương trên người rồi!”
“Không phải gãy hết,” Milligan lầm bầm. (Ông dường như đang cố không há rộng miệng quá.) “Bố lê lết mãi mới tới được đây. Bố cố đi tới chỗ cứu các con.” Ông đảo mắt nhìn tới bọn trẻ và ngài Benedict trên ván trượt. “Mọi người ổn chứ hả? Ngài Benedict thế nào?”
Trong giây lát Kate không sao trả lời được. Cô chỉ đơn giản lắc đầu và nhìn chăm chăm. Giờ chắc cô đã tỉnh táo sau cú sốc phát hiện ra Milligan ở đây, và cô đang nhận thấy trông ông bị thương mới nặng làm sao. Trước kia cô đã từng thấy ông trong tình trạng thật khủng khiếp - thực tế mới chỉ một năm từ lúc cô thấy ông mình mẩy đầy bùn lầy như thế này, và cũng bị thương - nhưng lần này tệ hơn rất nhiều. Trông ông như thể vừa bị dẫm đạp bởi cả một đám đông xô đẩy. Mặt mày thâm tím và sưng phồng những vết ong châm khiến khó mà nhận ra được ông nữa; áo và quần ông rách bươm xườm; mũ và áo khoác thì đã mất... ấy vậy mà ông đang trên đường đi cứu cô. Kate nhấc tay ông lên và nắm chặt lấy, và nhận thấy rằng chiếc còng tay và một đoạn xích dài lủng lẳng trên đó. Cô cảm thấy cơn giận dữ dâng trào trong lòng.
Milligan cau mày, và Reynie đứng sau lưng cô bé, nhẹ nhàng nhắc cô đừng căng thẳng.
“Ngài Benedict đã đúng,” Kate nói, thả bàn tay Milligan xuống. “Chúng ta sẽ ổn thôi. Nhưng làm thế nào mà bố còn sống nếu bố đã ngã - ý con là nhảy - xuống một khe núi cơ chứ?”
Milligan nuốt khan khá khó nhọc, và kể, “Dưới đáy hẻm toàn bùn. Bố đã đến đó trước để tìm kiếm chiếc hang, nên bố biết rồi.”
“Nhưng McCracken nói nó phải sâu tới hơn mười lăm mét!”
“Chà... bố đã có thể làm giảm tốc độ rơi một chút bằng cách trượt theo vách núi đá, và dĩ nhiên bố phải đáp xuống chỉ hơi...” Milligan lại nhăn mày, dù chẳng ai chạm vào ông, và hơi thở hổn hển. “Dẫu vậy, bố e rằng trong bóng tối, bố ước lượng sai một chút về khoảng cách.”
“Kate,” Reynie thầm thì. “Chúng ta cần đưa ông vào chỗ rừng cây.”
“Đúng rồi! Được thôi, bố Milligan, chúng con sẽ bố lên ván trượt và...”
Milligan thốt lên ý phản đối. “Nghe này, Kate, bố bố sắp...” ông nuốt khan “... sắp bất tỉnh, nên lắng nghe kĩ nhé. Để bố lại đây - che lên bố ít đá sỏi hoặc cái gì đó con muốn – rồi đi tới chỗ vịnh. Các con không thể thoát nếu kéo theo bố, và bố ra lệnh cho con phải trốn đi, con nghe thấy không? Đi ngay... để bố lại... Đó là mệnh lệnh, nên đừng nghĩ ngợi nữa...” Milligan đột ngột nhắm mắt lại và im lặng.
“Không ai còn tĩnh táo quanh đây ư?” Constance than vãn.
“Hãy để ông vào ván trượt,” Sticky vừa nói vừa tiến lại gần để giúp nâng ông lên. “Mình cho rằng chúng ta sẽ không vâng theo lệnh ông đâu.”
“Dĩ nhiên là thế,” Reynie đáp. “Chúng ta phải cứu ông.”
“Em đã mong rằng ông sẽ cứu chúng ta cơ đấy,” Constance rên rỉ.
Kate không nói gì. Nỗi đau buồn của cô nhanh chóng chuyển biến thành một cảm xúc khác, cô hết siết chặt, rồi lại thả lỏng bàn tay, nung nấu nỗi căm giận những Gã Số Mười vì những gì chúng đã gây ra cho Milligan. Cô bé đặc biệt khinh miệt McCracken, nhưng tất cả bọn Số Mười đều can dự vào cả. Trong cơn giận dữ, cô bé tha thiết muốn trả thù hơn hết thảy, và trong giây lát nó khiến cô mờ mắt trước mọi thứ khác.
“Kate ơi!” Reynie vừa gọi vừa lắc vai cô bé. Cậu vừa gọi đi gọi lại tên cô mấy lượt. “Có chuyện gì thế? Chúng ta phải mang chú ấy theo! Nếu ta có thể đi tới chỗ rừng cây, bọn chúng có thể không thấy chúng ta được. Chúng ta gần tới đó rồi, Kate ơi!”
Kate ngước lên và thấy hai cậu bạn đang nhìn mình chăm chăm đầy lo lắng. Cô bé bật đứng dậy - nhưng quá muộn mất rồi. Cô thấy thế trên nét mặt Constance. Cô bé con đang cực kì sợ hãi nhìn chằm chằm vào đám sương mù. Và giây lát tiếp theo bọn chúng cùng nghe thấy cái điều cô bé vừa cảm thấy.
Tiếng động cơ ầm ầm.
Bọn trẻ kinh hoàng nhìn thấy Salamander xuất hiện ở rìa phía bắc bãi đá, một bóng đen thui di chuyển trong sương mù như con cá mập đang rẽ sóng nước. Rút chiếc kính viễn vọng của mình ra, Kate thấy McCracken trong buồng lái - cũng đang nhắm ống kính viễn vọng của gã vào cô. Lão Curtain đứng cạnh gã, điệu bộ rất giận dữ, và phía sau gã là Martina, Garrotte, và Sharpe, bọn chúng đã tỉnh dậy cả và chắc chắn đang sôi sục cơn giận dữ báo thù. Nhìn qua kính viễn vọng, bọn chúng dường như khá gần, đủ để Kate với ra và đánh trả, và cô tha thiết mong được làm thế - bọn chúng không phải những kẻ duy nhất sôi sục cơn giận dữ báo thù. Nhưng cho dù đang rất giận dữ, Kate vẫn đủ nhận thấy rằng cuộc đối đầu này thật không đúng lúc. Cô và các bạn đều đang kiệt quệ. Cô chỉ hy vọng có thể đánh McCracken một cú trước khi gã chế ngự được cô.
“Chúng ta có bao lâu thời gian?” Reynie hỏi cô bé. “Chúng ta không thể dẫn chúng ra chỗ vịnh, phải không?”
“Với tốc độ này ư? Kéo theo chiếc ván trượt? Chúng ta sẽ gặp may nếu tiến vào trong rừng cây độ mười mét. Chí ít chúng sẽ bị cản trở mà buộc phải xuống xe. Đó là một sự an ủi.”
Thế nhưng mấy đứa trẻ kia không thấy chút an ủi nào, Reynie chán nản nhìn chiếc ván trượt một gánh nặng vô cùng quý giá đảm bảo chúng không bao giờ tới được chỗ vịnh. Cậu chợt nhận thấy mình đang nhìn vào mắt ngài Benedict, ông đang ngồi dậy và ngáp.
“Ta hẳn đã... à, ta hiểu rồi,” ngài Benedict thọc một tay vào mái tóc. Ông nhìn Reynie vẻ xấu hổ. “Ta e rằng ta lại chọn lúc tệ hại nhất mà ngủ.” Ông có vẻ như ngay lập tức nắm bắt được tình thế khó khăn của họ, bởi lẽ trước đó Reynie không biết phải nói năng gì, ngài Benedict bèn nhấc Milligan lên, thốt lên một tiếng hô khích lệ bọn trẻ, đi vào khu rừng với người bị thương trên tay. Bọn trẻ nhất trí rồi vội vã đi sau ông, còn sau rốt Kate nhấc Constance lên lưng.
“Hãy cẩn trọng!” cô hét lên. “Ông ấy bị thương nặng lắm, ngài Benedict!”
“Ta biết, cháu yêu, nhưng ta chắc chắn ông sẽ hồi phục,” ngài Benedict thở hổn hà hổn hển khi họ chạy băng qua rừng cây. “Bố của cháu là người kiên cường nhất mà ta từng biết. Ông sẽ ổn thôi.”
Reynie ước gì cậu có thể chia sẻ niềm tin đó của ngài Benedict. Thời khắc đó dường như không chắc chắn bất kì ai trong số họ sẽ ổn cả. Chiếc Salamander cũng vừa kịp tới bìa rừng và chuyển hướng đi vòng quanh - nó quá to không thể đi qua đám cây cối được - nhưng ngay lúc Reynie nghe tiếng động cơ dừng lại thì có tiếng một hai Gã Số Mười nhảy xuống đuổi theo họ. Còn chiếc Salamander sẽ đi men theo rìa cánh rừng và gặp họ ở bờ biển. Trong khi việc rút lui vào rừng giờ không còn được nữa. Cuộc trốn thoát của họ, y như điều Reynie đã tiên đoán, giờ rơi vào tình huống đòi hỏi nỗ lực hết mình.
Một lát sau, nhóm người hốc hác và hổn hển từ cánh rừng chạy tới bãi đá bên bờ vịnh. Có chiếc thuỷ phi cơ, vẫn phủ bằng tấm vải dầu của Milligan. Xa xa đằng kia là chiếc Salamander, lao ầm ầm quanh bìa rừng và tiến thẳng tới chỗ họ. Và, trên mặt vịnh dập dềnh nước, chẳng có gi cả.
Sticky nhìn ra mặt nước trống trơn và khuỵu gối xuống.
Ngài Benedict nhìn ra bãi vịnh che phủ toàn sương mù với cái nhìn khó hiểu. “Tại ta mà lỡ việc rồi.”
Reynie, vô cùng đau khổ, đưa tay lên che mặt. “Cháu đã làm việc mình nghĩ... Ý cháu là, cháu đã hy vọng... Ôi, cháu không tin được rằng cháu lại hy vọng...”
Ngài Benedict thốt lên một tiếng vỗ về nhẹ nhàng. “Dù cháu chọn gì chăng nữa, Reynie ạ, ta chắc chắn đó là điều đúng đắn. Giờ các cháu phải mạnh mẽ lên, các bạn nhỏ, vì...”
“Khoan hẵng nói,” Kate vừa hô lên vừa chỉ tay ra phía vịnh.
Họ nhìn theo, và cảnh tượng thật đáng kinh ngạc vì trong giây lát mọi ý nghĩ nguy hiểm lướt qua tâm trí họ. Nhìn xuyên qua màn sương mù, những gò đất tối đen ở cửa vịnh dường như đang chuyển động, như thể chúng là những cẳng chân của người khổng lồ cổ xưa. Nhưng đó chỉ là sự đánh lừa của thị giác. Thực tế thì một hình thù to lớn vừa xuất hiện phía sau chúng, và giờ thì đang lao vào giữa chúng - và trong khi đám người bị mắc kẹt và tuyệt vọng trên bờ đang nhìn ra bờ biển sợ hãi - thân hình to lớn tuyệt vời của Đường Tắt hiện ra rõ nét, rẽ sóng vào vịnh.
Con tàu kêu inh tai nhức óc đến nỗi hầu hết những người chứng kiến phải lấy tay bịt tai. Những người chứng kiến này gồm cả người trên Salamander, bọn chúng không cần tiếng kêu đó mới nhận thấy Đường Tắt đã tới nơi. Bọn chúng cứ há hốc mồm kinh hãi, thậm chí cả McCracken vốn lạnh lùng cũng quẹo chệch tay lái trước khi nhìn lại đường và không tin nổi vào mắt mình nữa. Và rõ ràng hắn hẳn phải rất hoài nghi. Con tàu quá lớn không tương xứng khi đi vào vịnh, choán lấy quá nhiều không gian, cứ như thể con cá voi trong bồn tắm.
“Lối này!” ngài Benedict hét lên.
Chỉ thoáng giây sau khi xuất hiện, Đường Tắt đã táp vào bờ biển. Bọn trẻ chạy theo sau ngài Benedict, đi tới phía bên kia vịnh đối điện với chiếc Salamander. Bọn họ chưa bao giờ khắc sâu hình ảnh con tàu vào mắt đến thế, nó đang rẽ những làn sóng khổng lồ - không chỉ có nước mà cả bùn, bởi lẽ con tàu Đường Tắt đang cày xới cả đáy vịnh lên, giống như thể đường cày của bác nông dân vậy.
Thuyền trưởng Noland, đúng như Reynie nhờ ông giúp, đã đưa con tàu vào sâu hẳn trong vịnh để cứu bạn bè mình.
Một lát sau, Đường Tắt dừng lại, bãi vịnh và bờ biển của hòn đảo giống như thể cảnh tượng sau một thảm hoạ không sao tưởng tượng nổi. Những mảnh vỡ của chiếc thuỷ phi cơ quăng tứ tung hai bên mạn tàu, đầu mũi tàu giờ đâm cả vào rừng cây, chèn lên vô vàn thân cây trên đường tiến. Ở một bên mạn tàu, Gã Số Mười Garrotte đang phải tự mình xới cả núi bùn - chính là gã đuổi theo ngài Benedict và bọn trẻ xuyên qua khu rừng, và gã suýt nữa bắt kịp họ khi con tàu đâm sầm lên bờ, gần như dìm hắn trong nước và bùn lầy nhớp nhúa. Ngay sau Garrotte là Salamander đang tiến thẳng tới chỗ con tàu theo lệnh của lão Curtain đang giận tím tái mặt mày. Phía bên kia con tàu Đường Tắt, nhóm bạn đang cố tẩu thoát vội vã lao về phía con tàu, từ trên boong, Đạn Thần Công và một nhóm các thuỷ thủ khác đang thả xuống những sợi dây.
Những chỗ đặt tay, đặt chân đã được thắt nút khéo léo trên dây, và hai sợi dây thả xuống một cái cáng, gắn như trước khi họ nhận ra, bọn trẻ, ngài Benedict và Milligan đã nhanh chóng leo lên và ở trong boong tàu.
“Không có thời gian đâu!” Reynie nói ngay khi vừa đặt chân lên boong. “Chúng ta phải dẫn mọi người vào khoang an toàn!”
“Đừng lo, Reynie,” Đạn Thần Công vừa đáp vừa hối hả chộp lấy bọn trẻ và lần lượt ôm chầm lấy chúng. “Thuyền trưởng Noland vừa ra lệnh. Ông sẽ tới từ chỗ cầu và dẫn các em xuống. Tôi và bạn bè sẽ ở lại chiến đấu với chúng, nhưng...”
“Điều đó là không thể được, Joe,” ngài Benedict ngắt lời, giọng nghiêm nghị khác thường. “Ta rất thán phục lòng can đảm của cậu, nhưng cậu sẽ không trụ lại được đâu. Thậm chí cậu còn không làm chậm chân được chúng. Cậu phải đi cùng chúng tôi.”
Ngay lúc đấy thuyển thưởng Noland tới nhập hội với họ - nét mặt ông pha trộn lẫn lộn cả sự hân hoan lẫn choáng váng vì những điều ông vừa làm.
“Tôi hoan nghênh ông đã cập bờ hoàn hảo đấy, Phil ạ,” ngài Benedict nói xong thì thuyền trưởng bật cười, ôm chầm lấy ông.
Đạn Thần Công và một thuỷ thủ lực lưỡng khác nhấc Milligan lên cáng, họ khẩn trương rời boong tàu. Ngay khi họ leo xuống thang, những chiếc móc bản lề bắt đầu bị giật ra khỏi tay vịn trên boong, dấu hiệu của điềm gở. Lão Curtain và bọn Số Mười đang lên tàu.
“Hải quân Hoàng gia cử hai thuyền đang trên đường đến,” thuyền trưởng Noland nói khi ông dẫn họ vào trong lòng tàu. “Họ sắp tới đây trong nửa tiếng nữa.” Đứng ở cửa khoang an toàn, ông giữ cửa cho mọi người vào hết rồi đi theo sau. Sau đó, xoay tròn cái tay nắm và chặn lấy cái chốt, cánh cửa kim loại nặng nề đóng chặt lại.
“Các em!” một giọng nói quen thuộc kêu lên, rồi Số Hai xuất hiện giữa đám đông những thuỷ thủ và bảo vệ đứng chật ních trong khoang. Tóc cô bị che bởi một cuộn băng trắng, và cô chưa thể đủ khoẻ mạnh để ôm lấy tất cả bọn trẻ - Reynie và Sticky mỗi đứa ôm một cánh tay cô - khuôn mặt cô rạng rỡ khi thấy chúng.
Ngài Benedict nhìn trừng trừng cánh cửa đã khoá. “Nửa tiếng ư, anh nói thế phải không Phil? Anh có chắc thế không?”
“Chắc, họ vừa báo tin qua radio cho tôi. Họ không còn xa đâu.”
Ngài Benedict mím chặt môi. Ngài quay sang đối diện với đám đông đang đứng chật chội. Khuôn mặt của mọi người bộc lộ cảm xúc thấu hiểu sâu sắc và không hề phảng phất chút bối rối nào. Thuyền thưởng Noland không có thời gian giải thích mọi việc cho đoàn thuỷ thủ, họ chỉ biết rằng mối đe doạ nào đó đang ở ngay phía trên kia. Đám nhân viên bảo vệ, được bổ sung thêm do ngài Pressius thuê, thì nghĩ bọn họ đang bị cướp biển tấn công, và đang vội vã tranh luận, giọng rất kích động rằng nên hay không nên giao nộp đám kim cương giả. Ngài Benedict bèn giơ tay lên để thu hút sự chú ý của họ, rồi thong thả nói, “Ta khuyên mọi người nên giữ im lặng tuyệt đối. Đám người đuổi theo chúng ta hẳn sẽ tìm ra khoang chứa này trước khi chúng định vào trong mất. Đừng để chúng tìm ra.”
Ngay lập tức sự nín lặng bao trùm cả căn phòng, rồi một quãng thời gian đợi chờ yên ắng và căng thẳng bắt đầu. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng huỳnh huỵch và rầm rầm phía trên đầu khi lão Curtain và tay chân đang sục sạo khắp tàu. Khoang an toàn này ở dưới mấy lớp khoang, còn có nhiều lối đi và cabin để tìm kiếm. Mười phút trôi qua, tiếng ồn ào tăng lên. Hai mươi phút qua, vẫn ồn ĩ. Rồi hai nhăm phút.
Và rồi đám người đang sợ hãi trong khoang nghe thấy tiếng nói bên ngoài cánh cửa, tiếp theo là một tràng cười the thé.
“Không cần phải giữ im lặng nữa,” ngài Benedict thông báo. “Mọi người tránh xa cửa ra vào ngay. Nép sát vào những góc càng xa càng tốt. Joe, cậu giúp Milligan một tay được không?”
Mọi người dồn lại tránh xa cửa ra vào, họ bị ép sát vào nhau đến mức khó mà hít thở. Milligan nằm trên cáng gần hàng đầu của đám đông, Kate quỳ bên cạnh ông, cô bé quàng tay bảo vệ ngực cho ông. Sau họ là Reynie, Sticky với Constance đang ôm chặt lấy chân Số Hai, trong khi ngài Benedict đứng khoanh tay, nhìn cánh cửa chăm chú như thể đó là một bài toán đố hóc búa.
“Dù sao thì bọn họ muốn gì thế?” một trong số nhân viên bảo vệ thầm thì, mặt mũi cậu ta trắng bệch vì sợ.
“Những người bạn của chúng tôi,” Đạn Thần Công đáp.
“Ý anh là gì...?” viên bảo vệ hỏi, mắt mở thao láo. “Ý anh là nếu chúng ta giao cái đám này cho họ” - anh ta chỉ tay về phía ngài Benedict, Số Hai và bọn trẻ - “thì họ sẽ để chúng ta yên phải không?”
Bọn trẻ nín thở. Ngài Beneđict nhướn mày.
Thuyền trưởng Noland lướt tới trước mặt đám bảo vệ, nhìn hắn chằm chằm đầy nghiêm khắc. “Trên con tàu này,” ông rít lên qua hàm răng nghiến chặt, “chúng ta không hy sinh những người vô tội chỉ để bảo vệ chính mình.”
“Hoan hô, đúng đúng!” Đạn Thần Công hô vang, và tiếng đồng thanh hưởng ứng vang lên trong đám thuỷ thuỷ còn lại, và cả trừ một số nhân viên bảo vệ.
Reynie và bọn trẻ (trừ Constance đang nhìn cánh cửa với vẻ mặt tập trung cao độ) đưa ánh nhìn biết ơn sang đám người cũng đang sợ hãi nhưng lại sẵn sàng mạo hiểm bản thân để bảo vệ những người xa lạ. Ngài Benedict giơ tay lên và bày tỏ một cử chỉ thân thiện biết ơn. Nếu ông có bị bối rối vì thực tế có người vừa gợi ý quẳng ông và bọn trẻ cho lũ sói, ông cũng không bộc lộ nó. Ông dường như cũng không bày tỏ sự ngạc nhiên về lòng can đảm và sự đứng đắn của mọi người. Ông chỉ đơn giản vẫy tay, rồi quỳ xuống bên cạnh Constance, cô bé vẫn đang nhìn chăm chăm cánh cửa.
“Bọn chúng đang làm gì thế, bé con?”
“Một điều tệ hại,” Constance thầm thì. “Bọn chúng lập kế hoạch đột nhập vào, và chúng biết ta sẽ bị thương, nhưng chúng không bận tâm. Ôi!” Mắt cô mở to. “Chúng định... “
Nhưng điều Constance định nói bị át đi bởi âm thanh từ loa bên ngoài con tàu.
“Chú ý! Những người trên tàu! Đi lên boong tàu và giơ tay lên đầu!” tiếng nói từ loa vang lên oang oang. Hải quân Hoàng gia đã tới.
Mọi người hoan hô, phía bên kia cánh cửa vang lên tiếng nguyền rủa và cãi vã giận dữ, tiếp theo là những tiếng huỳnh huỳnh khi lão Curtain và tay chân rút chạy từ cánh cửa đi lên trên boong. Bấy giờ, tiếng hoan hô vang lên to hơn và huyên náo hơn – rồi tiếng Constance nói đi nói lại mà không nghe thấy gì.
“...làm nổ tung cánh cửa!” cô bé hét toáng lên. “Chúng đặt thuốc nổ!”
Tất cả đột nhiên nín lặng, kinh hoàng, rồi sự náo loạn nổ ra khi vài người đứng gần cửa cố tránh ra xa, còn những người phía sau thì cố chống đỡ để không bị xô đẩy về phía cửa. Người duy nhất tiến thẳng tới cánh cửa là Thuyền trưởng Noland, người mở cánh cửa thật nhanh, và Kate Wetherall nhảy bật về trước cùng lúc ông mở cửa.
Được đặt bên ngoài cánh cửa là một chiếc máy tính thông dụng đang phát ra tiếng kêu bíp bíp. Đôi mắt tinh nhạy của Kate nhìn ngay thấy con số trên màn hình: 31.
Số 31 chuyển thành 30. Rồi thành 29.
Chộp lấy thiết bị đặt ở cửa, Kate xoay người chạy vụt lên lối ra. Thuyền trưởng Noland hét toáng lên phía sau cô, “Không, Kate! Để ta!” Nhưng Kate đã hối hả lao lên thang, nhanh thoăn thoắt như khỉ. Cô chạy dọc lối ra nhanh hết sức mà đôi chân mệt lử của cô có thể. Miễn là đừng có trượt ngã, cô bé vẫn có cơ hội lên tới boong kịp. Và một khi tới boong...
Một điều kì lạ bắt đầu xảy ra lúc đó. Khi Kate chạy hết hành lang này đến hành lang khác, leo hết cầu thang này đến cầu thang kia - còn chiếc máy tính vẫn tiếp tục đếm ngược đầy doạ dẫm - tâm trí cô hiện lên một mớ những hình ảnh và ý nghĩ lộn xộn. Cô thấy Gã Số Mười ở Thernbaakagen, cái gã định quất bọn họ bằng chiếc roi da của hắn. Cô thấy lão Curtain đứng phía trên cô với đôi găng tay nguy hiểm bóng loáng, và cô nghe thấy lão đang nói những lời lẽ vui sướng về kế hoạch lão định hại ngài Benedict. Nhưng nhiều hơn hết thảy, cô bé nghĩ tới Milligan, và về những điều McCracken và đám lâu la đã làm với ông. Có phải cả cuộc đời cô lướt qua trước mắt cô không? Nếu thế, tại sao cô lại có cảm giác kì cục rằng cô đang điều khiển tâm trí mình nhớ lại điều gì đó?
Cô sắp đến boong rồi. Cô liếc nhìn con số trên máy tính: 15,14, 13.
Cô nhảy phốc lên bậc thang cuối cùng và rào chắn, mắt cô bắt gặp cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn. Tàu cứu hộ của thuỷ quân Hoàng gia đã táp vào phía đuôi con tàu, tiếng nói trên loa vang lên và đèn pha xiên rọi chiếu xuyên qua màn sương mù. Chiếc Salamander ngay phía dưới, đám người chiếm giữ - lão Curtain và mấy Gã Số Mười - ngước lên nhìn Martina Crowe, bị quấn vào sợi dây trong lúc leo xuống và chân bị treo phía trên bọn chúng cách dăm ba mét. Kate nhìn tất cả chỉ trong có nửa giây.
Nửa giây tiếp theo, lão Curtain nhìn thấy Kate đứng trên lan can, tay cầm chiếc máy tính. Lão ra hiệu lệnh. “Đi!” lão ra lệnh cho McCracken. “Để Martina đấy! Ta ra lệnh, để nó lại!”
McCracken lái chiếc Salamander xoay ngược bánh xe rền rĩ, từ bánh xe tuôn ra bùn và nước, nhưng Kate lại ở vị trí thật tuyệt vời. Rất dễ dàng chặn chúng lại. Một cú ném chuẩn xác - mà Kate lại đích thực là một thiện xạ giỏi - và chiếc máy tính rơi thẳng xuống hướng đi của Salamander. Thuốc nổ sẽ làm nát tươm chiếc xe. Chắc chắn nó cũng có thể giết chết những gã độc ác bên trong xe, nhưng bọn chúng chẳng phải vừa đặt chỗ thuốc nổ đó ở cửa khoang an toàn mà chẳng mảy may day dứt đó sao? Nếu có kẻ đáng bị hất tung lên trời cao vì những mưu mẹo độc ác của mình, thì chính là đám người đó, chắc chắn là thế.
Kate thấy Garrotte gõ lên cổ tay áo. Cô bé nhảy bật sang trái - một chiếc bút chì nhọn sắc như dao cạo lướt xoẹt qua vai cô. Các ngươi khiến việc này càng dễ hơn, cô vừa nghĩ vừa vươn tay ra ném. Đám người trên Salamander bất lực không làm được gì, cúi đầu và quàng tay che đầu. Chúng ngồi như đàn vịt. Việc trở nên dễ dàng nhất quả đất...
Ngoại trừ việc Milligan đã nói đúng.
Kate không giống lão Curtain và đám lâu la xấu xa của lão. Không một chút nào. Nhớ lại trên mái nhà ở Thernbaakagen, Milligan đã nhắc nhở cô rất nhiều, và giờ cô đã hiểu ý ông là gì. Chứng kiến đám người kia, bất lực không thể ngăn cô làm một cái việc mà vào tay chúng thì chẳng bao giờ do dự, Kate nhận ra rằng - với chút thất vọng đồng thời với cả sự tự hào - cô không bao giờ làm thế, làm cái việc khiến cô giống kẻ thù của cô hơn là giống bố mình. Và rồi, thay vì ném chiếc máy tính về phía hướng đi của Salamander, cô ném nó ra phía bờ vịnh, nó rơi tõm xuống nước. Giây lát sau, con tàu Đường Tắt rung lên do ảnh hưởng của vụ nổ dưới nước, rồi từ chỗ chiếc máy tính rơi xuống, một cột nước bắn lên cao chừng sáu, bảy mét. Mấy chiếc tàu tuần tra, mặc dù đã ở khoảng cách an toàn, vẫn bị rung lắc và dâng lên bởi sóng tạo ra từ vụ nổ.
Từ chiếc Salamander, tiếng reo hò vang lên, tiếp theo là những tiếng cười, rồi Kate thấy chiếc xe lao đi vun vút trên bờ vịnh, còn đám tàu tuần tra bất lực không thể ngăn nó lại. Đám Số Mười - vỗ tay hoan hô quyết định của cô bé với vẻ vui sướng kèm vẻ khinh bỉ. Khi Salamander lao đi, lão Curtain mỉm cười và gửi cho Kate nụ hôn gió.
Kate chắc chắn lão cũng thấy cô ra sức chùi sạch nó đi.
Mục Lục
0 nhận xét:
Đăng nhận xét