Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Blog Tình Yêu : Trò đùa ngu ngốc

0 nhận xét
"Anh nói tôi đừng rời xa thì ra để anh quay lưng ngoảnh mặt
Gió có về hay Mây vẫn đợi phía ngàn Thu?"
1. Tình bạn tri kỷ
Blog Tình Yêu : Trò đùa ngu ngốc
Blog Tình Yêu : Trò đùa ngu ngốc



Tôi chưa bao giờ gặp một Hạ Linh bằng xương bằng thịt trước đó. Tôi và em quen nhau trên cùng một diễn đàn nơi tôi và Nguyệt Minh đã gặp gỡ và yêu nhau. Và tất nhiên Hạ Linh cũng biết rõ về Nguyệt Minh và tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Em ấy đã luôn ở cạnh tôi bằng niềm tin cho đến ngày Nguyệt Minh đã chủ động chia tay tôi vì không thể chịu đựng thêm sự giày vò của khoảng cách. Năm ấy tôi du học ở Venice. Nguyệt Minh rời xa tôi. Em và Thiện, cậu con trai đã luôn bên em khi em cần đã trở thành một cặp. Tôi sau đó gần như không còn bất cứ liên lạc nào với em, vì lòng tự trọng của một thằng đàn ông mà cũng vì tôi không biết liên lạc với em để làm gì bởi khi tình cảm đã nhạt, khoảng cách xa khiến mọi thứ trở nên không thể hàn gắn.
Hạ Linh không phải người thương thầm tôi. Càng không phải là người để tôi dự bị nếu một khi không còn một ai để yêu. Em ấy bên tôi như một người bạn. Một cô bạn thân là con gái. Và đó là tất cả những gì chúng tôi cố giữ. Bạn thân. Và chỉ vậy.
Bằng chứng cho thấy Hạ Linh không yêu tôi chính là em ấy đã thút thít khóc tâm sự với tôi tối hôm trước vì chuyện người yêu em ấy vừa đưa ra quyết định chia tay bởi khoảng cách địa lý và tôn giáo. Hạ Linh không cùng niềm tin với Phan Anh, niềm tin vào Thiên Chúa.
- Anh chọn buông tay tớ rồi Tuấn ạ! Tớ cũng đã quá mệt mỏi không còn níu giữ được. – Hạ Linh gõ từng dòng nặng trịt vào hộp thoại yahoo. Tôi lặng lẽ nhìn những icon em nhiều sầu não.
Và tôi đã ở đó để chỉ lắng nghe em từ 8 giờ tối giờ Việt Nam đến lúc Linh mệt và ngủ thiếp đi trên bàn phím khi nick em vẫn để sáng.
Tôi và Linh đã luôn bên nhau theo cái cách như vậy, cái cách cả hai chỉ ngồi thừ người để lắng nghe nhau, nghe những chuyện vui buồn, những chuyện tình cảm dang dở, nhưng tuyệt nhiên chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu thương người kia.
Linh kém tôi một tuổi, nhưng từ lúc tôi quen em và trong suốt bốn năm trôi qua em vẫn chưa bao giờ gọi tôi một tiếng anh. Linh đơn giản gọi tôi là cậu, hoặc Tuấn và xưng tớ (Vì tôi là người Hà Nội). Linh hay cười, nụ cười em ngọt như thứ mật mùa nắng, thanh và mát. Nụ cười thường giúp tôi đánh tan mọi căng thẳng và mệt mỏi, nụ cười hồi sinh tôi từ sau vấp ngã hoặc yếu đuối. Mái tóc em dài, đôi mắt sáng, gương mặt ngây ngây hiền lành, giọng nói thì như sáo trúc thổi trong veo và êm dịu. Ở Linh, tôi tìm thấy sự ấm áp khó tả, sự ấm áp bởi cái cách Linh luôn ở cạnh tôi bất cứ khi nào tôi cảm thấy buồn bực và vướng mắc mà không hề có khái niệm về thời gian. Chẳng hạn như hôm vừa rồi đấy thôi, tôi đã trút uyên thuyên với Linh chuyện mình sắp bỏ nhà đi bụi vì không chịu được sự quản giáo nghiêm khắc của ông chú họ ở Venice. Nét mặt Linh đầy nghi ngại và lo lắng nhưng vẫn khuyên tôi đủ mọi lời, giải thích đủ mọi lẽ về cách làm của ông chú để chỉ muốn tôi tốt lên ở cái nơi xa hoa và đầy cám dỗ kia. Linh như vậy đấy, hiểu chuyện cực mà cũng vô cùng trẻ con. Vì nếu sau những lời khuyên của em mà tôi vẫn quyết tâm đi bụi chắc chắn em sẽ gọi ngay sang và hét inh ỏi bên tai tôi cho mà xem. Nhưng tôi vốn lại bị chiêu mềm mỏng, quan tâm của em đánh gục rồi. Linh đã kiên nhẫn ngồi chỉ để trò chuyện cho tôi quên sầu muộn từ 6 giờ chiều Venice (Tức 12 giờ đêm giờ Việt Nam) đến tận 12 giờ đêm. Ấy vậy mà chính tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu em.
Những gì từ webcam phản chiếu lại cho thấy Linh là cô bé dễ thương. Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình quý Linh, muốn giữ Linh dù chỉ như một người bạn là vì sự dễ thương đó cả. Tôi cũng chẳng biết vì lẽ gì, giống như ở tôi và Linh có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết và thấu hiểu ngay cả những điều không nói. Hoặc vì do tôi và Linh giống nhau, là những nạn nhân đầy thương tích của tình trường nên vô tình trở nên đồng điệu và dễ thấu hiểu.
Ngày tôi bị tình đầu phản bội cũng là ngày tình đầu, người ta phản bội Linh. Sự trùng hợp ngỡ ngàng để hai nỗi đau ngồi lại bên nhau thay phiên an ủi và làm chỗ dựa. Ừ thì cũng ấm lòng và có cảm giác được sẻ chia. Nhưng tôi là con trai nên chỉ đau mà không khóc. Còn Linh ngược lại, em đau và cả khóc khiến cuộc gọi video cứ bị rớt liên hồi vì tôi không đành lòng nhìn thấy em khóc đau đớn như vậy. Tôi dỗ dành và kéo em vào lòng tôi bằng ảo giác để chở che. Nhưng vẫn không yêu em.
- Linh, ngoan đừng khóc, cậu còn có Tớ đây mà. Hắn không xứng với tình yêu của một thiên thần, hiểu không? – Tôi an ủi em như thế. Em nghe lời quệt nước mắt và cười mếu cốt chỉ để tôi yên tâm.
Rồi khi Nguyệt Minh bỏ đi cũng vậy, cũng là khi em dừng lại mối tình của hai năm chờ đợi cùng Phan Anh. Tôi luôn cứ phải tự hỏi tại sao chúng tôi lại cứ luôn ở bên nhau để chỉ chứng kiến những mảnh tình lần lượt đi vào ngõ cụt. Lần này Linh lại khóc, thậm chí còn khóc nhiều hơn lần trước. Em đã khờ khạo quá đỗi khi tin vào những lời hứa gió bay một cách quá mù quáng để rồi nhận về toàn bộ sự thất vọng.
- Người ta đã không yêu cậu nhiều như cậu tưởng trong khi cậu thì lại yêu và tin như một lẽ dĩ nhiên – tôi không dỗ dành mà chỉ cố bắt Linh chấp nhận sự thật.
Vậy mà Linh nín lặng. Tôi cảm nhận được sự sụp đổ trong lòng em và tôi hiểu cảm giác đó, cảm giác như tôi từng có vậy. Tin và chờ đợi để rồi sụp đổ. Nói sao đây nhỉ? Phải khó khăn lắm từ cái ngày chia tay mối tình đầu nhiều kỷ niệm của tuổi mười tám tôi mới có lại can đảm để chấp nhận tình cảm của Nguyệt Minh. Nguyệt Minh đã mang tôi về từ những ngày lầm lũi chạy trốn, những ngày chỉ làm bạn với đêm đen, rượu và thuốc lá, cho tôi cảm giác an toàn đến tin tưởng vô điều kiện. Nguyệt Minh nói "Đưa tay đây cho em, em kéo anh về hạnh phúc nhé!" và tôi đã đưa tay để sau đó em quay lưng đẩy tôi trở lại vũng bùn sa đọa. Ừ, là đại khái như vậy.
Tôi vẫn kể hết với Linh về con người mình, không giấu giếm hay che đậy. Về tình yêu tan vỡ hay về cuộc sống tôi hoang lạc. Tôi đã đua xe thế nào và chiến tích (đúng hơn là thương tích) ra sao? Tôi đã nỗi điên ra sao trong bar với những viên thuốc lắc? Tôi la cà, đàn đúm hết vũ trường này đến quán bar khác đúng chất điên tình. Sẵn sàng lang thang, ngủ bụi nếu bước về nhà và gặp ngay ánh mắt hừng hực sắp la mắng của ông chú họ. Tất cả tôi đều kể với Linh, chỉ trừ một điều: Tôi sắp làm tổn thương em.
Chẳng biết vì lẽ gì tôi lại bật ra cái ý nghĩ điên khùng đó, cái ý nghĩ sẽ sẵn sàng làm tổn thương bất cứ người nào mà mình yêu quý, kể cả Linh để chỉ thử thách sự thủy chung và chân thành mà họ dành cho mình. Tôi tự tin thách thức mình vì chính Linh đã từng tuyên bố rằng nếu tôi nhẫn tâm làm mất tình bạn này Linh nhất định sẽ tìm tôi bằng mọi giá. Tôi biết Linh xem trọng tôi nên đã tự cho mình cái quyền sắp xếp mọi thứ để kiểm chứng tình bạn của em.
Tôi đã mở màn cho cái kế hoạch điên khùng đó bằng việc đóng cửa blog và facebook. Linh phát hiện ngay. Em ấy đang buzz tôi loạn xạ ngoài yahoo kia kìa. Nhìn những icon liếc mắt và sợ hãi của Linh, tôi biết em đã hình dung được sự bất thường ở tôi, vì trước đây tôi chưa bao giờ làm như thế ngay cả những lúc bị tình phụ.
- Tuấn, cậu đang làm trò gì đấy? Cậu muốn tớ phát điên đấy à?
- Là thế nào? – Tôi dửng dưng trả lời em,
- Tại sao lại khóa blog và facebook lại, trước giờ cậu chẳng bao giờ làm như vậy.
- Tớ muốn yên tĩnh, và từ hôm nay tớ cũng sẽ không vào yahoo hay skype gì nữa cả. Điện thoại cũng sẽ không dùng số cũ. Tớ không muốn có bất cứ can dự gì với thế giới dối trá này nữa. Nên là cậu cũng thôi đi, đừng tìm tớ nữa.
- Nhưng tại sao? Tớ làm gì sai rồi à? – Linh khóc loạn lên bằng cái icon trông thật trẻ con.
- Không gì cả. Vì đơn giản là tớ ghét nơi này. Thế thôi. Đừng tìm tớ nữa.
Tôi vội thoát khỏi hộp chat không kịp cho Linh nói thêm lời nào hoặc khóc lóc như thế nào. Bổng lòng tôi nặng trịt, thấy hối hận vì thừa biết Linh sẽ ra sao khi tôi đột nhiên như thế này. Nhưng sự cố chấp và nghịch ngợm đã giữ tôi lại với trò chơi, vì tôi biết đằng nào tôi cũng đã hoàn thành xong khóa học và sắp trở về tìm Linh.
1 ngày.
2 ngày.
3 ngày.
Linh vẫn để nick sáng xuyên đêm. Tôi đăng nhập ẩn dõi theo em. Em không gửi tôi tin nhắn offline nào nhưng cứ mỗi 5 phút em lại đổi một dòng thông báo trạng thái.
"Thiên Tuấn, Thiên Tuấn đáng ghét này, cậu xuất hiện ngay cho tớ!"
"Tớ nghĩ mãi vẫn không ra tại sao cậu lại làm như vậy, nói tớ nghe đi"
"Cậu chán cô bạn trẻ con phiền phức như tớ lắm sao? Tớ đã làm cậu mệt mỏi đến thế sao nhỉ?"
"Tớ muốn để nick sáng là để dành cho cậu đấy, để không bị nhỡ bất cứ tin nhắn nào từ cậu. Trước đây cậu cũng luôn sáng nick để để dành cho tớ. Nhớ không?"
Tự nhiên tôi nghe lòng đau nhói. Vốn tôi thừa biết tấm lòng Hạ Linh tại sao còn cố để thử thách em? Thử thách một tình bạn thôi ư? Thật buồn cười. Vốn thế gian này có ai quan tâm tôi bằng em và bằng cái cách như em đâu chứ.
Ngày tôi đua xe và bị sự cố đua trường, mặt mũi trầy trụa khó coi nhưng Hạ Linh không màn tới, chỉ cuốn cuồng hỏi tôi có phải gặp nguy hiểm gì không, xương khớp, nội tạng có gặp vấn đề gì không? Tôi đang đau mặt méo xệch vẫn muốn phá lên cười, rằng tại sao thằng con trai như tôi chỉ quan tâm mỗi cái nhan sắc mặt tiền mà Linh thì ngay cả cái mặt tôi xấu ọe tới đâu em cũng không thèm hỏi chỉ hỏi cái chân tôi có cần phải băng nẹp mới đi lại được không.
Rồi đến những ngày tôi trác tán rượu chè be bét, thân hình cũng be bét tôi ngay lập tức khoe ngay cho Linh tởm cái thân hình béo ú thừa cân của mình. Linh mắng tôi dở hơi, bảo béo ú gì thì cũng nên ăn uống cho điều độ, kẻo lại đau dạ dày thế này thế nọ. Tôi ngoan ngoãn nghe Linh tụng mà không hề cảm thấy khó chịu một chút nào. Ở Linh, dường như không có cái khái niệm đẹp xấu, chuẩn hay không chuẩn mà duy chỉ có sự chân thành và yêu thương từ sâu thẳm tấm lòng.
Tôi bị đánh thức bởi một dòng trạng thái đầy khiêu khích.
"Tớ nhất định sẽ tìm ra cậu, và khi ấy cậu muốn kết thúc tình bạn này hãy nhìn vào sâu mắt tớ mà nói với tớ. Tớ sẽ bỏ đi ngay và không bao giờ tìm cậu nữa. Hứa đấy!"
Và hẳn Linh biết tôi về nước. Tụi bạn tôi ở Venice hay Việt Nam không biết từ lúc nào cũng là bạn của Linh. Linh ngọt ngào, biết cách bắt chuyện, khéo ăn nói, đáng yêu và cái cách quan tâm ấm lòng, thật chẳng thể nào làm khó em ấy kết thân với đám bạn vốn đàn đúm nhưng lại sống vô cùng tình cảm của tôi cả. Và hai thằng bạn chí cốt của tôi, Hoàng và Ân cũng chính là hai người đã rất mực yêu quý Linh không kém gì tôi.
2. Trò đùa ngu ngốc
Tôi có mặt ở Hà Nội vào một ngày cuối Thu tháng 10. Hồ Tây miên man chút nắng sớm, chút mưa chiều lất phất, thơm nồng mùi hoa sữa, mê đắm những bông hoa Lộc Vừng trải thảm đỏ cho con đường đi bộ quanh Hồ. Cái viễn cảnh đó làm tôi không thể nào không nhớ tới Linh, cô bé của mùa Thu nhưng vốn lại ngọt ngào như mùa Xuân đầy nắng ấm. Linh yêu mùa Thu. Cô bé nhà văn với tâm hồn đầy lãng mạn đó cứ ao ước hết một mùa Thu Hà Nội lại đến một mùa Thu nào đấy xa tít tận nước Nga. Có lẽ tâm hồn em vốn vậy, êm đềm như chiếc lá Thu và trong veo như nước ở thung lũng mùa Thu nước Nga nào đó.
Tôi dự sẽ đóng cho xong vở kịch lạnh lùng và mất tích cho đến sau buổi dạ tiệc họp mặt du học sinh trở lại từ Venice. Lúc ấy dù Linh không đi tìm tôi, tôi cũng sẽ xuất hiện một cách đầy bất ngờ trước em, ôm em chặt ơi là chặt dẫu biết rằng em sẽ hét loạn lên vì không biết nên đẩy tôi ra và cho một cái tát hay rồi sẽ ôm chặt tôi hơn để báo thù. Ừ, tôi đã dự tính cho cái tình bạn rất tri kỷ của mình như thế. Một ngày tìm em khua mái dầm qua chợ nổi Cần Thơ để rồi chắc lòng không còn muốn về. Tôi phát hiện mình mến Linh. Mến vô cùng.
Dạ tiệc tối thứ Bãy diễn ra tại nhà Bảo Hoàng. Buổi tiệc hầu như họp mặt đầy đủ du học sinh Hà Nội về từ Venice, có cả những người bạn thân cùng trường thời trung học của chúng tôi nữa. Một buổi dạ tiệc đậm chất phương tây, tổ chức ngoài trời, nhiều nến, nhiều rượu vang và mỗi người sẽ đeo vào mặt nạ lông vũ cho tiếc mục khiêu vũ.
Tôi diện trọn bộ cây đen từ đầu đến chân, tươi cười tay bắt mặt mừng cùng bạn bè cũ. Thằng Hoàng chủ nhà nhưng lại vắng bặt đâu mất từ sau một cuộc gọi. Tôi vẫn không để ý lắm, chỉ đang cố tiếp cận mấy em chân dài trong buổi tiệc. Cái chất công tử, hám gái trong tôi vẫn vậy, chỉ có lẽ yêu là khác đi vì những do dự, đề phòng như một con linh dương từng bị đau và cố làm cho mình thật hung dữ và tàn ác để không ai nhìn thấu được lòng thèm muốn được yêu thương chân thành bằng cả trái tim.
Buổi tiệc đang tưng bừng thì Hoàng xuất hiện, ly rượu vang trên tay tôi rơi một tiếng xoảng xuống nền gạch khi bắt gặp ánh mắt của người con gái đứng cạnh bên. Là Linh. Hạ Linh. Em đang dõi mắt kiếm tìm tôi giữa đông chật biển người.
Giữa những ngọn nến huyền ảo tôi vẫn nhận ra Linh. Chính ánh mắt em sáng đẹp mà vẫn có chút gì man mác buồn làm tôi cứ như đã in luôn vào tâm trí. Là Linh, em đang mặc chiếc váy trắng quá gối, chân xỏ giày búp bê, mái tóc xõa dài, gương mặt không trang điểm đã hơi nhợt nhạt vì không quen với cái lạnh Hà Nội. Nhìn Linh thương quá. Ở một buổi dạ tiệc xa hoa đầy những cô gái chân dài con nhà danh tiếng, má phấn môi son em lại xuất hiện giản dị và thánh thiện đến nỗi tôi phải ghanh tỵ. Em vẫn là em như trước giờ, không gì thay đổi. Chỉ có lòng tôi là đang thay đổi. Tôi đã không chỉ xem Linh là bạn đâu. Khi bắt gặp ánh mắt em tôi đã nhận ra tiếng lòng mình mách bảo. Nhưng lại chính vì như vậy, tôi lại muốn diễn tiếp cái trò chơi ngu ngốc thậm chí còn muốn tăng cấp độ lạnh lùng hơn nữa.
Tôi ôm eo Mai Hương, cô bạn mình rồi tiến về phía Linh. Gỡ bỏ chiếc mặt nạ lông vũ tôi nhìn Linh khiêu khích.
- Đến đây làm gì và tại sao biết đây và đến? – Câu hỏi lạnh ngắt,
Linh nghiêng đầu nhìn tôi lạ lẫm, một hồi lâu em mới nhìn sâu vào mắt tôi, bảo:
- Vì tớ nói sẽ đi tìm thì tớ sẽ tìm, nếu cậu nhìn vào sâu mắt tớ và nói lại những điều cậu từng nói tớ sẽ bỏ đi ngay, về Cần Thơ và không bao giờ tìm cậu nữa. Nào nhìn tớ và nói đi!
- Vớ vẫn. Tớ đã nói rõ cả thế rồi mà còn nhất thiết phải lặp lại ư? Những người đến từ thế giới ảo như cậu chả mấy ai thật lòng. – Tôi biết mình đang nặng lời,
- Tớ không phải ảo, nếu ảo đã không đứng ở đây, trong bộ dạng phát cười thế này! – mắt Linh rưng rưng,
Tôi chợt nghe phía dưới ngực trái mình đau thắt lại. Tôi đang làm gì đây nhỉ? Một trò đùa độc ác không khéo lại khiến tôi phải hối hận đây mà. Vậy đó mà lòng kiêu hãnh vẫn để tôi ôm eo Hương và bỏ đi, để mặc cho Linh thụp xuống khóc nức nỡ. Tôi tìm điều gì trong hành động không hiểu nỗi này? Tìm ở Linh sự ghen hờn ư? Tôi có yêu Linh đâu và Linh cũng nào yêu tôi cơ chứ.
Hoàng bỏ mặc buổi dạ tiệc để sắp xếp chỗ nghỉ cho Linh ở một khách sạn gần đó. Linh đã âm thầm đi đến cái bí mật này cùng Hoàng để rồi tôi lại vô tình quay mặt dửng dưng. Linh đã thậm chí không được sự cho phép của gia đình nhưng vẫn bay ra đây nhận ở tôi sự phũ phàng, bơ vơ giữa thủ đô cuối Thu lạnh giá.
Nhưng Linh có Hoàng và Ân thì tôi lại yên tâm. Hai thằng bạn này quá quân tử đến nỗi sẽ bảo vệ Linh thay vì làm hại em. Tôi tin chắc thế và đúng thật là như thế.
Tôi đứng nép một góc nhìn Hoàng nhường Linh chiếc khăn choàng màu mận chín, cũng phải, môi Linh đã tím tái và thân hình mỏng manh đã run bật lên vì lạnh.
Tôi muốn mình chạy đến và ôm Linh vào lòng. Khe khẽ xoa tay Linh bé xíu để Linh đỡ lạnh nhưng đôi chân cũng lại như vẻ mặt, tràn đầy kiêu hãnh nên không bước. Tôi bổng thấy tự ghét mình.
Sáng mai Linh về nhưng Hoàng và Ân đã cố giữ vì họ muốn em được biết thêm phố phường Hà Nội cuối Thu. Chẳng phải em luôn ao ước một mùa Thu Hà Nội đấy sao? Nhưng chính cái thằng nghịch ngợm, điên khùng như tôi đã khiến mùa Thu trong em trở nên tồi tệ.
- Thẳng Thiên Tuấn nó không màng tới em nhưng em còn có bọn anh đây mà – Tiếng thằng Ân trìu mến an ủi Linh.
Linh cười khẽ gật đầu. Em đi giữa một thằng bạn tôi mang danh "Hoàng ấm áp" một thằng bạn tôi mang danh "Ân khôi hài". Em cười toe và được yêu thương rất mực. Còn tôi, chỉ là một thằng dở hơi điên khùng, nếu không người đi dạo cùng Linh khắp Tây Hồ ắt đã là tôi rồi. Tôi tự nguyền rủa chính mình bằng vô số câu không nghe nỗi.
Nhưng lại thấy chênh vênh nhiều, vì có lẽ Linh vốn chỉ xem tôi là một người bạn. Bạn cực thân. Và chỉ đến đấy thôi. Tôi thoáng thất vọng.
- Sao mày đối xử Linh như vậy? – Tiếng thằng Hoàng nghiêm nghị,
- Tao thích thế. – Tôi vẫn chưa hết khiêu khích.
- Mày thôi đi! Nếu không phải là mày thì tao sẽ yêu Linh thật đấy. Tao không đùa mày đâu Thiên Tuấn!
- Yêu? Mày điên à? Linh chỉ là bạn tao.
- Bạn? Có người bạn nào lại trốn gia đình khi trên người chỉ vọn vẹn mấy triệu đồng từ tiền nhuận bút quyển sách vừa xuất bản để chạy ra đây để nghe mày một lời giải thích không? Mày nghĩ hơi nông cạn rồi.
- Linh đã nói gì với mày?
- Không, là tao nhận thấy...
- Vậy, mày thấy Linh thế nào?
- Thánh thiện và trong ngần! Giữa xô bồ mày không tìm đâu được một người thứ hai đâu. Biết giữ hay không là chuyện mày. Mai Linh về rồi. Thằng Ân và tao đều đang uất thay cho Linh. Mày liệu đấy. Rồi sẽ hối hận.
Thằng Hoàng quay đi, ném hẳn cho tôi một cục giận dữ độ nghìn tấn. Cũng phải, ngay cả tôi còn đang giận chính mình đến run người đây mà. Mà sao vẫn không tìm được cho mình tí can đảm hay vì tôi sợ rồi sẽ mất luôn Linh. Không phải, nếu điều này kéo dài thì tự tôi cũng đang làm mất Linh đây rồi.
Sân bay Nội Bài ngày ấy tiễn Linh không có tôi. Tôi đã để Linh với tất cả sự thất vọng trở về, để mất một tình bạn dù không hề cam tâm. Còn tôi, tôi mất gì? Hơn cả một tình bạn, hay tôi đã để mất một thiên thần.
***
3. Tìm em giữa định mệnh
Linh không còn vào blog hay facebook nữa. Nick yahoo và skype của em cũng im ỉm tắt phụt. Điện thoại em khóa chặt. Tôi dường như không còn bất cứ tin tức nào từ Linh vì cả những người bạn xung quanh em cũng muốn giấu đi giúp em cái thế giới mà em tồn tại. Tôi đã từng bị tình phụ, không phải một mà là hai lần nhưng chưa lần nào tôi lại thấy lòng mình nhói đau như lúc này, hụt hẫng như lúc này, buồn dâng dâng như lúc này. Cái cảm giác giống như mất đi nửa cuộc đời mình vậy. Tôi đã yêu Linh, cô bé bước ra từ thế giới ảo đó tự bao giờ?
Cầm lá thư từ Linh mà Hoàng trao lại, tôi chỉ biết mua ngay chiếc vé nào sớm nhất để vào Nam tìm em. Tôi muốn chuộc lại cái lỗi ngu ngốc không đáng tha thứ và muốn mình nói với Linh rằng em thật sự ý nghĩa với tôi biết chừng nào.
"Thiên Tuấn, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tớ gọi cậu bằng anh. Gọi anh và xưng em thật ngọt. Thiên Tuấn à, thật ra em đã muốn gọi anh là anh từ rất lâu rồi, từ cái lúc anh nói với em Phan Anh đã không yêu em nhiều như em tưởng ấy. Em muốn gọi anh là anh để em thấy mình bé nhỏ lại, được anh vỗ về và an ủi nhưng anh à mình chỉ là bạn thôi phải không anh? Ừ, em hiểu và em chấp nhận được mà. Miễn là anh đừng biến mất khỏi em thì thôi. Sự lạnh lùng và dửng dưng của anh thực sự khiến em bối rối và...và hình như là tổn thương anh à! Anh ôm cô bạn kia quay mặt không nhìn em, em thấy đau kinh khủng, tưởng là có thể tắt thở ngay được ấy. Một tình bạn tri kỷ mà em thì chắc tự kỷ khá nặng rồi. Anh có biết động lực nào đã đẩy em đến đây, với Hà Nội phố, với anh không? Là ánh mắt, là giọng nói, là tiếng hát là âm thầm anh đã luôn ở cạnh em bằng ảo giác suốt bốn năm trôi đấy. Không ngắn đâu, với em là đủ một đời đấy. Em có xem anh là ảo đâu, chỉ có anh lại nghĩ rằng người ảo như em lại dối trá thôi. Đúng rồi, là em nói dối đấy, nói dối rằng anh chỉ là bạn em thôi. Nhưng thật ra thì cũng không đúng lắm, chỉ là em chưa nói thôi, nói rằng em cần anh biết bao nhiêu.
Em về với mưa và quên anh đây.
Hạ Linh."
Giọt gì đó rơi xuống bìa thư làm nhòe đi dòng chữ em nắn nót:
"Anh nói tôi đừng rời xa thì ra để anh quay lưng ngoảnh mặt
Gió có về hay Mây vẫn đợi phía ngàn Thu?"
Chuyến bay chiều đó ướt mưa lạnh ngắt, còn lòng tôi như có lửa đốt sạch hết tim gan.
Tôi tìm lại em giữa định mệnh...để thực hiện vô vàn ước muốn...
Và tôi đã mất 28 ngày để không để mất một nửa cuộc đời mình.
***
- Em trốn hay thật đấy, Linh ạ!
- Do anh thiếu bản lĩnh thì đừng kêu ca!
- Này, thiếu bản lĩnh vẫn bắt được em thế này à?
- Bao nhiêu lâu?
- 28 ngày. – Tôi cụp mặt,
- Khoảng thời gian đấy đủ để quên một người đấy anh ạ!
- Em đừng có hòng, nếu người đó không phải là em kia.
- Còn là em?
- Suốt đời anh cũng không cho mình quên được.
- Đúng là mồm mép!
- Mà này, cái lá thư ấy, ai đã bảo đấy là lần cuối gọi anh là anh nhỉ?
- Thì em chứ ai.
- Thế còn giờ?
- Em đổi nhá, gọi Ck được không?
- Thế Ck là gì?
- Dạ là Cún khìn ạ!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét