“Tôi là một đứa con ích kỷ. Ích kỷ như tất cả những đứa con”, lời bộc bạch của tác giả Dino Buzzati trong truyện ngắn “Hai người tài xế” đã khiến tôi chột dạ bởi lẽ tôi cũng là một đứa con chưa hiểu về lòng mẹ.
Hiếu Hiền
Tôi đã lặng đi khi từng lời lẽ thâm thúy trong truyện giống như nhát búa bổ vào cái đầu kiêu căng, ngang bướng của mình. Tôi nghẹn như bị hóc xương cá khi tác giả kể lại mẩu đối thoại cùng mẹ, khi người mẹ mong ước có sự hiện diện của người con trong bữa ăn, “Con không biết nữa, con sẽ gọi điện về sau”. Giống, thật giống tôi quá khi tôi luôn trả lời một cách vô thưởng, vô phạt như vậy với mẹ.
Lúc ở bên trời Tây thì hứa với mẹ mỗi tuần sẽ gọi điện về đều đặn nhưng lắm lúc bận việc hoặc vui chơi, tôi cũng quên mất. Mẹ có gọi điện sang nhắc thì tôi cứ cười xuề xòa và viện trăm nghìn lý do, tôi luôn cho rằng mẹ phải hiểu và phải thông cảm cho tôi. Đúng, mẹ đã và luôn luôn hiểu rằng tôi ít nhiều còn mê mẩn cuộc sống tự do, bay nhảy. Hiểu rằng mẹ sẽ không sống cả đời bên tôi nên mẹ lại càng muốn tôi ý thức nhiều hơn nếu lỡ một mai mẹ phải về với cát bụi.
Tôi còn nhớ ngày đi chơi với bạn, xin mẹ đi một chút thôi nhưng một chút của tôi lại là đến tận chiều tối. Về nhà tôi cười hề hề thay cho câu xin lỗi rồi lẳng lặng ra sau nhà để tránh né ánh mắt buồn của mẹ. Tôi đâu biết rằng mẹ chờ cơm mòn mỏi, đi ra đi vào, để bao tử quặn đau chỉ vì muốn ăn bữa cơm với tôi. Vậy mà, khi có sự bất đồng quan điểm, tôi lại khóc tức tưởi vì cho rằng mẹ đã quá khó khăn, rồi sau đó lại khóc rấm rứt vì mình đã trách lầm mẹ.
Chúng ta luôn nói “xin lỗi mẹ” như một cái máy không cảm xúc. Lắm khi xin lỗi cho mẹ nguôi giận nhưng không hiểu rõ mình sai chỗ nào hay thật sự thấy sai. Tất cả chỉ vì ta luôn nghĩ người là mẹ, người sẽ sẵn sàng tha thứ cho mọi tội lỗi của chúng ta. Chúng ta xem đó là điều hiển nhiên như quy luật mặt trời phải mọc phía đông và lặn phía tây rồi dửng dưng xem nhẹ cảm xúc của mẹ.
“Trái tim duy nhất có thể rướm máu vì tôi và tôi sẽ không bao giờ tìm được dẫu sống thêm ba trăm năm nữa…”, đến cuối cùng khi mẹ mất, nhân vật trong truyện mới nhận ra điều thiêng liêng ấy. Tôi từng viết nhiều bài kêu gọi mọi người hãy thương yêu cha mẹ, cũng viết một cách sám hối nhưng vẫn chưa thật sự toàn tâm toàn ý sửa sai. Tôi biết các bạn, ai cũng yêu thương cha mẹ và bất chợt rất thương cha mẹ khi đọc những câu chuyện hay. Nhưng nó chỉ là thoáng chốc như một tiếng chuông làm ta tỉnh giấc trong men say rồi vài tháng sau, ta lại làm cha mẹ phiền lòng.
Vì chúng ta chưa thật sự hiểu lòng cha mẹ, vì chúng ta chưa nếm trải nỗi khó nhọc mà cha mẹ đã đi qua. Tôi hy vọng mỗi người trong chúng ta sẽ có những nhận định đúng đắn cho cuộc sống của mình. Dù ta chỉ tỉnh trong giây phút nào đó thì hãy mang niềm vui đến cho cha mẹ để món quà cuối cùng dành cho họ không phải là những giọt nước mắt ân hận muộn màng.
Nguồn Ngôi sao
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét